Bạch Quý chỉ muốn dạy dỗ Hà Thanh một chút thôi, chứ không muốn dẫn đến tình huống cả hai cùng thiệt. Mà công lực của Bạch Quý cũng không cao hơn Hà Thanh bao nhiêu, cho nên ông không có khả năng đẩy văng Hà Thanh được.
Nhưng, Bạch Quý từng tu luyện một môn kỳ thuật tại gia tộc thủ hộ, cái đó dùng để tránh xảy ra trường hợp như vậy. Và những năm gần đây, ông mới vận dụng nó lần đầu tiên.
Hà Thanh sau khi bị đánh văng ra, trên mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng mà cô nhanh chóng đều chỉnh cảm xúc, đao thế lại đổi, giống như là bổ trời xẻ đất vậy, chém tới hướng Bạch Quý.
Người chung quanh lập tức phát ra tiếng ủng hộ.
Ở đây đều là người luyện đao, tiếng hoan hô của bọn họ đều phát ra từ nội tâm, ngay cả lập trường của mình cũng không suy xét.
Đương nhiên, làm một võ giả chân chính, Bạch Quý cũng không có khả năng trừng phạt đám người này chỉ vì bọn họ ủng hộ. Bình tĩnh mà xem xét, chiêu này của Hà Thanh đúng là đáng để ủng hộ.
Trương Bưu và Đại Phi đều hồi hộp vô cùng, khi thấy Hà Thanh mất thế, bọn họ lo lắng rất nhiều, bây giờ lại thấy Bạch Quý bị đao thế của Hà Thanh bao phủ, tâm tình của bọn họ cũng không thể thả lỏng được.
Bạch Quý là cao thủ một đường của bộ tộc thủ hộ, tuy rằng so với cao thủ hạng nhất vẫn còn chút chênh lệch, nhưng đối phó với Hà Thanh vẫn đủ rồi.
Khẽ quát một tiếng, hai tay Bạch Quý nắm lấy đao, tung ra một đao tàn khốc, đao khí liên tục, vững vàng chặn đứng đòn tấn công của Hà Thanh.
Đao thế đầy chiến ý của Bạch Quý, cơ hồ như đã vượt qua trình độ siêu việt rồi, tuy rằng Hà Thanh bổ từ trên xuống là có lợi thế hơn, nhưng mà lại khó có thể chống đỡ.
Đao thế của Bạch Quý đã phá tan đao thế bao phủ xung quanh của Hà Thanh, lúc đầu, mọi người cứ nghĩ rằng ông sẽ nhân cơ hội này mà đánh bại Hà Thanh, chỉ là ông không làm vậy, đánh bay đao trong tay của Hà Thanh mà thôi.
"Tôi và cô không phân biệt thắng bại... dừng ở đây thôi..." Bạch Quý cười thản nhiên, sau đó xoay người đến trước mặt thuộc hạ, giao hai cây đao cho Vương Đại Ngưu và Vương Nhị Ngưu, dặn dò : "Mang anh em của mình, tiếp tục luyện đao..."
Anh em họ Vương sau khi cầm lại đao, sắc mặt trở nên chăm chú, gật đầu nghiêm túc, xoay người đến trước mặt đám anh em, hét lớn : "Luyện tập!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều rút đao sau lưng ra, bắt đầu luyện tập.
Có lẽ là do bị Hà Thanh kích thích, cho nên hôm nay mọi người đều khác thường, ai cũng ra sức, ai cũng có suy nghĩ riêng, và trong lòng dường như đều bị nghẹn một cục gì đó vậy.
Chỉ là, Vương Nhị Ngưu hơi khó hiểu, dựa theo tình huống bây giờ, giáo quan hẳn là đủ đánh bại con đàn bà để mọi người hãnh diện, tại sao ông lại dừng tay thế nhĩ? Ngược lại còn nói không phân cao thấp, thật sự đúng là khó hiểu.
Vương Nhị Ngưu lén nhìn trộm giáo quan, không giống như thằng mặt trắng, càng không giống loại thương hoa tiếc ngọc, rốt cục là thế nào nhĩ?
Trương Bưu và Đại Phi dường như hiểu thấu được suy nghĩ của Bạch Quý.
Có cái gọi là oan gia nên giải không nên kết. Lai lịch của Hà Thanh không nhỏ, tâm cao khí ngạo, không phải là một người chịu thiệt. Nếu hôm nay làm cô ta mất mặt quá, thì hôm khác cô ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đòi lại mặt mũi này.
Bạch Quý không muốn trêu chọc vào phiền toái này, cho nên mới hành động như vậy, coi như là nể mặt của Hà Thanh.
Đương nhiên, lần tỷ thí hôm nay, ai thắng ai bại, tin rằng trong lòng mọi người đã rất rõ ràng.
Hà Thanh ngẩn người ra, kinh ngạc đứng trơ ra đó, trong lòng của cô lộn xộn lắm. Bạch Quý nương tay, cô biết chứ, chỉ là cô không hiểu.
Nếu đổi lại là cô, cô tuyệt đối sẽ không nương tay.
Mặc kệ là nói thế nào, đối phương cũng đã chừa lại mặt mũi cho mình rồi, Hà Thanh dù có điêu ngoa, thì cũng không có khả năng không biết chừng mực, sau khi kinh ngạc trôi qua, cô thản nhiên nói : "Cảm ơn..."
Bạch Quý cũng thản nhiên cười : "Thượng tá Hà Thanh quá khách khí..."
"Chúng ta đi..."
Nếu đã bị đánh bại, Hà Thanh không còn mặt mũi ở lại chổ này để dương oai nữa, cô xoay người, quát một tiếng với Trương Bưu Đại Phi, dẫn đầu rời đi.
Đại Phi nhìn Trương Bưu một cái, rồi gật đầu, Đại Phi đuổi theo Hà Thanh, còn Trương Bưu thì đi về hướng Bạch Quý, giơ ngón cái lên, cười nói : "Hay lắm... đúng rồi, cho tôi hỏi một câu, lúc đó, nếu anh không nhẹ tay, thì Hà Thành có phải là đã bại thê thảm rồi không?"
"Không nhất định!"
Bạch Quý biết quan hệ của Trương Bưu và Phương Hạo Vân, cho nên không giấu diếm, nhỏ giọng nói : "Đội trưởng Trương, không dám giấu diếm, trước đó cho dù tôi không nhẹ tay, mạnh mẽ tấn công, thì dù tôi có thắng lợi, cũng phải trả giá. Thật ra, nghiêm khắc mà nói, công phu của tôi và thượng tá Hà Thanh là ngang nhau..."
Dừng lại một chút, Bạch Quý thở dài, nói tiếp : "Quốc gia có cao thủ như vậy, đúng là không tưởng được..."
"Người anh em, mặc kệ là nói thế nào, tôi cũng rất bội phục anh, anh như vậy mới gọi là trí dũng song toàn. Hạo Vân có thuộc hạ như anh, tôi cũng mừng cho hắn. Có điều, mấy ngày nay anh phải cẩn thận một chút, xem ra cấp trên bắt đầu để ý đến Hạo Vân rồi... không nói nhiều nữa, tôi biết anh có thể ứng phó được, tôi đi trước..." Nói xong, Trương Bưu quay đầu, vội vã đuổi theo Hà Thanh.
Bạch Quý cũng gật đầu, xoay người đi về hướng của anh em họ Vương.
Bây giờ anh em nhà họ Vương đang theo dõi các anh em luyện tập, Bạch Quý cười vui vẻ, vì lần này bọn họ luyện tập, có vẻ khác biệt so với những lần trước.
Xem ra, sự xuất hiện của Hà Thanh, cũng không phải là chuyện xấu.
Đám người này ở trong rừng lâu rồi, cần tìm đối thủ, chuyện hôm nay đúng là đã mở rộng tầm mắt cho họ.
Người bị rung động còn có cả Hà Thanh, công phu của cô trong quân đội có thể nói là số một số hai, lúc đầu, với thân thủ của mình, cô cho rằng có thể trấn áp đám người này, coi như là ra oai với Phương Hạo Vân.
Kết quả thì ngược lại, mình không chỉ không thể trấn áp người ta, mà còn bị người ta đánh bại.
Bạch Quý chỉ là một thuộc hạ mà đã có thân thủ lợi hại như vậy, vậy thì ông chủ của ông chẳng phải càng lợi hại hơn sao! Hà Thanh rốt cục đã hiểu câu nói của ông La trước khi đi : "Đây là một nhiệm vụ khó, nhất định phải cẩn thận!" Nói thật, lúc đó cô không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, cô đã cảm nhận được đầy đủ ý nghĩa của câu nói này.
Cô cảm thấy mình cần phải báo cáo tình huống của Bạch Quý lên cấp trên, để cho cấp trên dùng hết mọi thủ đoạn để điều tra về người này, có lẽ sẽ thu được nhiều điều không tưởng.
"Thượng tá Hà Thanh, chuyện hôm nay thật là nguy hiểm... tôi cảm thấy về sau cô nên ít đi tìm anh em họ Vương thì tốt hơn..." Đại Phi khuyên : "Về sau khi không có gì làm, cô cứ ở trong cục đợi đi, lỡ như cô xảy ra chuyện gì, thì chúng tôi không thể nào gánh nổi đâu..."
"Yên tâm, an toàn của tôi không cần các người phụ trách, tôi tự mình ứng phó được...' Hà Thanh biết hôm nay mình bị mất mặt, đám người này chắc chắn sẽ khinh thường mình, cho nên cũng không tính toán gì với họ.
.................................................. ...............
Chuyến bay từ Luân Đôn về Hoa Hải hạ cánh vào lúc trưa, Phương Hạo Vân một mình trở về Hoa Hải, được Bạch Quý và anh em họ Vương ra đón.
Sau khi ngồi vào trong xe, Vương Nhị Ngưu kể lại chuyện Hà Thanh chịu nhục cho Phương Hạo Vân nghe.
Sau khi kể xong, sắc mặt của đồng chí Nhị Ngưu có vẻ xấu hổ :" Phương thiêu gia, lần này Nhị Ngưu đã làm mất mặt anh, anh yên tâm... mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ luyện tập gấp đôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát con đàn bà này dưới chân..."
"Haha...."
Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Tốt thôi, để tôi mở mắt ra chờ..."
"Phương thiếu gia, anh đừng nghe nó nói bậy, nó có chênh lệch rất lớn với vị nữ thượng tá kia...lần trước luận võ, thiếu chút nữa là nó đã bị người ta dẫm dưới chân rồi..." Vương Đại Ngưu châm chọc : "Không biết luyện võ, chỉ biết mặt dày nói khoác, bây giờ còn xạo sự với Phương thiếu gia, mày đúng là càng lúc càng khó bảo..."
"Anh, trước mặt Phương thiếu gia, anh không thể chừa cho em chút mặt mũi nào sao?' Nhị Ngưu trở nên xấu hổ, cười ngượng ngùng, đưa tay lên gãi đầu.
"Haha, không sao, vài ngày nữa tôi sẽ tự mình huấn luyện cho các anh, chỉ cần các anh luyện tập tốt, thì có thể sẽ dẫm cô ta dưới chân..." Phương Hạo Vân quay đầu qua hỏi Bạch Quý : "Bạch Quý, tính tình của Hà Thanh thế nào?"
Bạch Quý cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói : "Phương thiếu gia, Hà Thanh là coon người tâm cao khí ngạo, tôi phỏng chừng, từ trước đến giờ cô ta chưa từng chịu thất bại như vậy, là một người cực kỳ tự tin, thậm chí còn có thể là tự phụ..."
"Phương thiếu gia, tôi muốn lên tiếng..."
Nhị Ngưu giơ tay lên, giống học sinh muốn phát biểu ý kiến vậy.
Phương Hạo Vân bị hành động ngây thơ của đồng chí Nhị Ngưu làm cho buồn cười : "Nói đi!"
"Tôi muốn nói, con đàn bà kia đúng là loại vú to óc trái nho..." Vương Nhị Ngưu nói.
Phương Hạo Vân khẽ rùng mình, cười hỏi : "Là sao?"
Bạch Quý gật đầu nói : "Nói thô tục một chút, cô ta đúng là loại vú to óc như trái nho vậy..."
"Lão cáo già sao lại phái một người như vậy đến?" Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, cảm thấy lão cáo già này nhất định có ý đồ khác.
"Phương thiếu gia, bây giờ anh muốn đi gặp các anh em trước, hay là về nhà nghỉ ngơi?" Bạch Quý lên tiếng hỏi.
"Về nhà trước, ngày mai tôi sẽ đi gặp các anh em..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói, sau đó dựa mình vào ghế, khẽ nhắm mắt lại.
Trở về tiểu khu Lam Tâm Hoa Tâm, Phương Hạo Vân vốn tưởng rằng ở nhà không có người, nhưng ai ngờ vừa mở cửa ra, đã thấy cô bạn gái Bạch Lăng Kỳ rồi.
Bạch Lăng Kỳ đang mặc một cái áo ngủ màu vàng nhạt, cặp đùi trắng noãn để phơi ra, đôi bàn chân đang cuộc lại trên ghế sofa, con mắt xinh đẹp thì cứ nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Khi Phương Hạo Vân mở cửa ra, cô ta giật mình quay đầu qua nhìn : "Hạo Vân, anh đã về..."
Lúc Phương Hạo Vân trở về, không thông báo cho Bạch Lăng Kỳ các nàng biết, vốn tưởng rằng sẽ cho các nàng một bất ngờ. Mà bây giờ, hắn quả thật đã cho Bạch Lăng Kỳ một bất ngờ, mà Bạch Lăng Kỳ cũng tặng lại cho hắn một bất ngờ.
Ngây người ngắn ngủi trong qua, Bạch Lăng Kỳ không để ý đến chân trần, nhào đầu vào ngực của hắn, Phương Hạo Vân ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng hỏi : "Nhớ anh không?"
"Nhớ!"
Nói xong câu đó, Bạch Lăng Kỳ chủ động đưa môi anh đào lên, hôn lấy miệng của hắn.
Phương Hạo Vân đương nhiên là không từ chối rồi, liền bắt đầu màn ôm hôn đắm đuối với bạn gái. Một hồi lâu sau, hai người mới tách ra, Phương Hạo Vân cười xấu xa hỏi : "Kỳ, em chủ động như vậy, không sợ anh "ăn" em à?"
Bạch Lăng Kỳ thẹn thùng nằm trong ngực của hắn, ngẩng đầu lên, phà hơi thở nóng bỏng ra, nói : "Người ta vốn là của anh mà, anh muốn ăn thì cứ ăn..."
Nói xong, Bạch Lăng Kỳ lại đưa môi lên hôn hắn.
Trong lòng Phương Hạo Vân thoải mái vô cùng, không hề do dự, đưa tay lên sờ nhẹ vào bộ ngực của nàng, đồng thời còn xoa nắn một cách cẩn thận.
"Ơ..."
Bạch Lăng Kỳ thở gấp, phát ra một tiếng rên rất nhỏ, cả người nóng lên, dựa hết vào trong lòng của hắn.
Sau khi xoa nắn một hồi, Phương Hạo Vân liền đưa tay xuống dưới, bắt đầu vuốt ve những chổ khác.
Bạch Lăng Kỳ ôm chặt lấy thân thể của Phương Hạo Vân, đôi mắt trở nên mê ly, nói : "Hạo Vân, em muốn..." Nói xong, cô chủ động kéo khóa quần của Phương Hạo Vân xuống.
Sau khi vận động mạnh mẽ kết thúc, hai người trần trụi ôm lấy nhau, nhẹ nhàng vỗ về nhau, không ai nói một câu gì, lúc này, không một tiếng động nào được phát ra.
Lâu sau, Bạch Lăng Kỳ mới thản nhiên hỏi : "Chị Tuyết Nhu không sao chứ? Sao không về cùng anh?"
"Em đã biết?"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói : "Phẫu thuật cấy ghép tủy rất thành công, chỉ cần trị liệu một thời gian, đại khái là hơn một tháng sẽ khỏi. Đúng rồi, công trình Tây Hoàn em phụ trách như thế nào rồi?" Phương Hạo Vân cố ý đổi đề tài, không muốn tiếp tục cái câu chuyện nhức đầu này.
Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền lộ ra một vẻ đắc ý : "Hạo Vân, khu nhà Tây Hoàn đã được xác định là công trình an cư trọng điểm, chính phủ cũng tự mình quảng cáo cho chúng ta, bây giờ giấy tờ đã có đầy đủ, chúng ta cũng bắt đầu đem bán, tình huống bây giờ đúng là rất tốt..."