Có lẽ là do tâm tình, nên đao pháp của Vương Nhị Ngưu hôm nay bị loạn, tốc độ chậm hơn bình thường một chút, nhưng chỉ một chút đó thôi cũng đủ làm cho Vương Nhị Ngưu mất ưu thế.
Thân hình của Hà Thanh rất linh hoạt, xoay trái xoay phải liên tục, trong giây phút Vương Nhị Ngưu kinh ngạc đã tránh khỏi đòn tấn công, đồng thời còn vương tay trái ra dùng tốc độ không nhìn được chộp lấy cổ tay của hắn.
Một trảo này, nếu bị chụp trúng...
Thì đao sẽ rời tay Vương Nhị Ngưu.
Làm một người cầm đao, nếu đao bị người ta cướp đi, vậy thì vô cùng nhục nhã, Vương Nhị Ngưu run lên, giơ mũi đao lên, quẹt ngang má của Hà Thanh.
Chiêu này đối với con gái mà nói, thật sự đúng là hãm hại đời người ta, nhưng mà trong tình huống cấp bách, đồng chí Nhị Ngưu của chúng ta không có để ý nhiều như vậy.
Đàn bà đúng là nghiệp dư, Hà Thanh cũng không ngoại lệ.
Cô nắm chắc rằng có thể đoạt lấy đao trong tay của Vương Nhị Ngưu, nhưng mà trong lúc đó, mũi đao có khả năng quẹt trúng má của cô. Tuy rằng tỷ lệ chỉ có 1/10, nhưng mà Hà Thanh không muốn mạo hiểm.
Bởi vì, cô không muốn vì một cuộc tỷ thí nho nhỏ mà phải lấy dung mạo ra trả giá.
Chiêu này của Vương Nhị Ngưu đã hoàn toàn chọc giận Hà Thanh, cô rút lui lại, tránh để mặt của mình bị thương, nhưng ngay sau đó dùng tốc độ cực nhanh triển khai đợt tấn công thứ hai.
Lúc này, Hà Thanh cơ hồ đã nổi giận, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
Vương Nhị Ngưu hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau, nhưng tốc độ lui về không bằng tốc độ lao đến của Hà Thanh, mắt thấy tay của cô đã đánh tới, hắn muốn dùng chiêu cũ để ép Hà Thanh lui, nhưng bây giờ Hà Thanh đã đề phòng rồi, cho nên hắn không còn cơ hội nào cả.
"Còn không buông tay..." Vương Nhị Ngưu bỗng nhiên cảm thấy cổ tay của mình đau nhức, liền buông tay theo bản năng, làm cho thanh đao rớt xuống.
Chỉ trong nháy mắt, mạch môn tay phải của hắn đã bị khống chế, đồng thời, tay kia của Hà Thanh cũng giơ lên, xem ra tựa hồ như muốn phế đi công phu của hắn.
Quả nhiên, Hà Thanh cười lạnh nói : "Chiêu thức của anh quá đê tiện, tôi phế nó đi, coi như là khiển trách..."
Vương Nhị Ngưu nghe thấy thế, cả người đơ ra, phế công phu của hắn rồi, còn khó chịu hơn là giết chết hắn.
Suy nghĩ thật lâu quyết định không tíc tắc, hắn quát lớn : "Không bằng cứ giết tao đi..."
"Đừng!!!"
Vương Đại Ngưu thấy em trai chịu nạn, vội vàng chạy lại, nhưng đi được một nửa đã bị Bạch Quý cản lại : "Cậu lui lại, tôi đi..."
Với ánh mắt của Bạch Quý, đương nhiên là có thể nhìn ra, Vương Đại Ngưu dù có đi đến cũng không phải là đối thủ của Hà Thanh, dù sao chiêu cuối cùng trong Thất Tuyệt Đạo của hắn vẫn chưa luyện hoàn chỉnh. Hơn nữa, bản thân ông ta là giáo quan, được thiếu chủ nhắc nhở, đương nhiên là phải chăm sóc cho mấy người này rồi.
"Thủ hạ lưu tình!"
Thân hình của Bạch Quý chợt lóe, xuất hiện ngay trước mặt của Hà Thanh, nhìn Hà Thanh, lạnh lùng nói : "Không phải là đến điểm thì dừng sao, tội gì phải ra tay tàn nhẫn"
"Hừ!"
Hà Thanh hừ lạnh một tiếng, nhìn Vương Nhị Ngưu, nói : "Cái tên vô sỉ đê tiện này, căn bản không xứng là võ giả, phế công phu của hắn đi, coi như là tuân theo tinh thần võ đạo..."
"Thật sao?"
Bạch Quý thản nhiên nói : "Tôi thấy cô đang có ý định lập uy... Hà Thanh, tôi cảnh cáo cô, nếu hôm nay cô phế Vương Nhị Ngưu, thì chính là kẻ địch của tôi. Mặc kệ cô đến đây làm gì, tôi cũng sẽ đánh chết cô ngay tại chổ..." Nói xong, trong ánh mắt của Bạch Quý liền lộ ra sát khí mãnh liệt.
"Thượng tá Hà Thanh, chỉ là tỷ thí thôi, đừng làm lớn chuyện..." Trương Bưu và Đại Phi sợ chuyện này càng lúc càng lớn, vội vàng chạy lại khuyên bảo.
Hà Thanh nghe thấy thế, lập tức giận dữ, đẩy Vương Nhị Ngưu ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Quý, cười lạnh nói : "Chỉ bằng ông, đòi đánh chết tôi? Tốt, tôi thật sự muốn nhìn xem, ông có bao nhiêu năng lực. Vương Nhị Ngưu tôi tạm thời tha, nếu ông có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ không truy cứu, nếu không thể đánh thắng tôi, tôi sẽ phế cả hai người..."
Đại Phi thầm nghĩ : Đồ đàn bà tàn nhẫn!
Trương Bưu thì âm thầm bật cười, cô gái Hà Thanh này đúng là kiêu ngạo thật, làm ra vẻ bà đây vô đối, nhưng mà lần này cô chống lại Bạch Quý, phỏng chừng là phải chịu thiệt.
"Lấy đao!"
Bạch Quý đi qua, cầm lấy cây đao của Vương Nhị Ngưu làm rớt xuống đất, đồng thời còn nhận lấy cây đao do Vương Đại Ngưu quăng đến, đưa cho Hà Thanh. Lúc đầu Hà Thanh không muốn cầm, nhưng cẩn thận nghĩ lại, người này không tầm thường, cẩn thận tốt hơn,
"Nếu tôi thắng, có phải là có thể phế công phu của cô không?" Bạch Quý thản nhiên hỏi.
Lời này vừa nói ra, Hà Thanh liền cau mày, vấn đề đúng là vậy, mình chỉ nghĩ cho thắng lợi của mình, nhưng không biết nếu mình thất bại thì sẽ như thế nào bây giờ?
Tuy rằng không giao đấu với Bạch Quý bao giờ, nhưng mà trực giác của con gái và của võ giả nói cho cô biết, thân thủ của người này không kém, khả năng thắng của mình chưa chắc đã lớn.
Trong lúc cô do dự, thì Vương Nhị Ngưu đã chớp mắt, cười lạnh nói : "Con đàn bà kia, giáo quan của chúng ta tự mình ra tay, sợ rồi sao... nếu như sợ, cũng không sao, bây giờ quỳ xuống đất cầu xin đi, nói không chừng giáo quan của chúng ta sẽ nể mặt đàn bà mà tha cho mày..."
Vương Đại Ngưu thấy em trai nói chuyện thô lỗ như vậy, lúc đầu còn muốn chửi vài câu, nhưng nghĩ lại, lão Nhị hôm nay cũng thông minh hơn bình thường một chút.
Cái chiêu khích tướng này, quả nhiên có hiệu quả.
Quả nhiên, khi Hà Thanh nghe Nhị Ngưu nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cắn môi nói với Bạch Quý : "Nếu tôi thua... tùy ông xử trí..."
Đại Phi nhỏ giọng cười nói : "Anh Bưu, có trò hay rồi..."
"Đúng vậy..."
Trương Bưu nhìn hai người, nhỏ giọng nói : "Anh thấy lần này phần thắng của hai bên là 50-50, chúng ta đứng xem đi... lỡ như thượng tá Hà Thanh thua, chúng ta sẽ đi giải hòa..."
"Đúng vậy, mặc kệ là nói thế nào, cô ta cũng là do cấp trên phái đến... lỡ như cô ta xảy ra chuyện trước mặt chúng ta, cấp trên khẳng định sẽ bất mãn. Hơn nữa, Hạo Vân cũng sẽ vì vậy mà đắc tội với cấp trên..." Đại Phi phân tích.
Lúc này, hai người kia cũng đã bắt đầu lộ ra khí thế, ánh mắt đều nhìn chằm chằm đối phương, chỉ chờ cơ hội là ra tay chém giết.
"Cô là con gái, tôi nhường cô ba đao..." Bạch Quý không phải là người theo chủ nghĩa đàn ông, ông nói như vậy chính là muốn chọc giận Hà Thanh. Đương nhiên, nhường ba chiêu chỉ thủ không công, đối với Bạch Quý mà nói, không phải là vấn đề lớn gì.
"Cuồng vọng!"
Hà Thanh cười lạnh một tiếng, đao trong tay liền xoay lên, múa thành một đường cong, đao trong tay liền biến thành một luồng sáng.
Cùng lúc đó, thân thể của Hà Thanh dường như đã hợp nhất với cây đao, dùng tốc độ cực nhanh lao đến Bạch Quý, làm cho người ta cảm giác rằng, cô ta giống như là hành động dưới sự dẫn dắt của thanh đao, đúng là thần kỳ!
Cũng đều là người chơi đao.
Nhưng anh em nhà họ Vương cùng đám thuộc hạ của họ thì không ai có thể làm được điều đó.
Trong lòng Vương Đại Ngưu hận đến chảy máu.
Đương nhiên, đối tượng mà hắn hận không phải là ai khác, mà chính là bản thân hắn. Thân là con cháu của Đại Đao Vương Ngũ, nhưng sau khi nhìn thấy thân thủ của Hà Thanh, hắn liền cảm thấy thẹn với tổ tiên, thẹn với đao trong tay.
Hắn âm thầm thề, từ nay về sau phải tập trung luyện tập đao pháp Vương gia, sỉ nhục ngày hôm nay, sẽ phải rửa sạch.
Đao pháp Hà Thanh vừa ra, làm cho xung quanh lập tức bị bao phủ bởi một sát khí kinh hồn, ngay cả Đại Phi và Trương Bưu cũng cảm nhận được điều đó.
Người khác còn nhận ra, Bạch Quý là người trong cuộc, đương nhiên là không thoải mái rồi.
Với uy lực của đao này, anh em nhà họ Vương không khỏi đổ mồ hôi lạnh giùm cho giáo quan của mình.
Tâm tình của Trương Bưu và Đại Phi hơi phức tạp, họ vừa hy vọng là Bạch Quý sẽ thắng, nhưng lại hy vọng là Hà Thanh không xảy ra chuyện.
Hà Thành là con gái, cho nên cô mặc kệ phong độ, nếu Bạch Quý đã nhường cô ba chiêu, vậy thì cô cũng không khách khí, ra chiêu đều là tuyệt chiêu, không chừa lối thoát.
Theo cô thấy, một chiêu này, chỉ phòng ngự thôi đúng là không có lý chí, chỉ có lấy công đối công, thì mới có thể hóa giải được, chỉ là Bạch Quý đã nói, ông nhất định chỉ thủ không công.
Cái này đã có ý nghĩa rằng, Bạch Quý không còn cơ hội nào.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ riêng của Hà Thanh mà thôi.
Đối với bạch Quý, chiêu này của Hà Thanh đúng là có uy lực kinh người, nhưng không đến mức là phòng ngự sẽ thua.
Lui lại một bước, Bạch Quý cũng làm ra thế, chuẩn bị phòng ngự mạnh mẽ, đao trong tay giơ lên, trực tiếp cản lại, đao của hai người lập tức chạm vào nhau.
"Keng...." một tiếng.
Ở đây phát ra một tiếng va chạm kim loại lớn, đồng thời trong cùng một lúc, hai người đều lui về sau một khoảng nhất định.
Cùng lúc đó, khí thế va chạm mạnh mẽ đã thổi quét toàn trường, mọi người đều trợn tròn mắt ra mà nhìn, cảm xúc trong lòng rất là phức tạp.
Trong lòng Vương Đại Ngưu rất rõ ràng, hai người không chỉ có đao kỹ kinh hồn, mà ngay cả công phu nội gia cũng không nhỏ. Một đao như thế, nếu không có công phu nội gia chống đỡ, vậy thì không thể nào làm ra được khí thế kinh người như vậy.
Trong giây phút đó, hắn bỗng nhiên hiểu được, chiêu thức dù lợi hại, nhưng nếu không có nội công thâm hậu giúp đỡ, thì cũng chỉ là công phu tầm thường...
Đợi khi hai người đứng lui vững vàng, thì xung quanh liền phát ra những tiếng hoan hô mãnh liệt. Cả đám người cổ vũ cho Bạch Quý, thử nghĩ xem, dưới một đao nguy hiểm như vậy, mà ông vẫn giữ chữ tín, chỉ thủ không công, thì sẽ có phong độ cỡ nào.
"Tiếp chiêu..."
Một kích của Hà Thanh không có kết quả, liền phát động đợt tấn công thứ hai, lúc này cô đã không dám xem thường Bạch Quý, công phu của người này sâu không lường được.
Rất nhanh, hai chiêu tiếp theo của Hà Thanh đã trôi qua, chỉ là, hai chiêu qua rồi, Bạch Quý vẫn đứng vững như Thái Sơn, sắc mặt không hề thay đổi, cũng không thở dốc, dường như là không có việc gì.
Không chỉ có anh em nhà họ Vương, ngay cả Trương Bưu và Đại Phi cũng giơ ngón cái lên, âm thầm khen ngợi sự dũng mạnh và khí độ của Bạch Quý, đồng thời cảm thấy vui vì Hạo Vân có một thuộc hạ như vậy.
Sắc mặt của Hà Thanh đã trầm xuống rồi, ba chiêu đã qua, cô không hề làm Bạch Quý bị thương, tình huống như vậy đã nói lên thực lực của Bạch Quý.
Niềm tin của Hà Thanh chậm rãi giảm xuống.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bắt đầu không tin tưởng vào công phu của mình.
Có điều, chuyện đã đến nước này, sợ hãi là điều không có khả năng, chỉ có thể kiên trì chiến đấu. Hà Thanh tự an ủi mình, ba chiêu này có lẽ đã tiêu hao chân khí của đối phương rồi. Lúc này đánh tiếp, nói không chừng có thể tìm ra sơ hở, chuyển bại thành thắng.
Cứ tưởng tượng như vậy, niềm tin của Hà Thanh liền khôi phục lại một ít.
"Hừ, bây giờ cô nên cẩn thận..." Bạch Quý nhìn Hà Thanh một cách khinh thường, khẽ nhếch chân lên, đao trong tay đã chém tới.
Lúc này, ông ta đã không giữ lại, Hà Thanh rùng mình, hai tay nắm chặt đao, dùng sức chém tới, đao của hai người lại chạm vào nhau.
Thân đao rung động, lưỡi đao dính chặt vào nhau, ma sát kịch liệt đến nổi tóe lửa, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Những người ở đây đều há to mồm, kinh ngạc vô cùng.
Cao thủ so chiêu, thắng bại cơ hồ chỉ trong một chiêu, mà lúc này, hai người đã lao đến nhau, ra chiêu tàn ác vô cùng. Hà Thanh cơ hồ là dùng hết lực lượng trong người, bộc phát tất cả ra. Mà Bạch Quý cũng không dám giữ lại cái gì.
Sắc mặt của Trương Bưu và Đại Phi trở nên trầm trọng, tuy là đến điểm thì dừng, nhưng bây giờ hai người chém giết nhau như vậy, xảy ra chuyện gì không ai có thể biết trước được.
Hai người vốn muốn vào can, nhưng trong cuộc đấu có đẳng cấp như vậy, Trương Bưu và Đại Phi đều không dám tiếp cận.
Đao của hai người chạm nhau, lập tức bắt đầu so nội công, theo tình huống bây giờ, cơ hồ là ngang nhau, không phân biệt được cao thấp.
Giằng co một hồi, Bạch Quý hét lớn một tiếng, chân khí nội gia trong cơ thể bùng nổ, thân đao lập tức sinh ra một lực phản chấn mạnh, đánh văng Hà Thanh đi.
Hành động này của Bạch Quý vô cùng sáng suốt, lâm trận đối địch, điều kiêng kị nhất chính là so đấu nội công. Nhất là khi hai người có nội lực tương đương nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng chỉ là cả hai cùng thiệt, chân khí bị tổn hao.