“Kim lão đại, tôi cảnh cáo ông đừng nên làm bừa, nếu không… ông tự gánh chịu hậu quả.” Trương Bưu lo sợ Kim Gia sẽ làm ra chuyện thanh trừng đẫm máu nên vội lên tiếng cảnh cáo trước.
“Tôi có làm bừa hay không hoàn toàn tùy thuộc vào năng lực phá án của phía cảnh sát các anh.” Nói xong câu cuối cùng, Kim Gia kéo tay em gái rời khỏi.
Sau khi ngồi vào trong xe, Kim Phi hậm hực chất vấn anh trai: “Anh hai, sao anh dễ dàng bỏ qua quá vậy? Vụ việc hôm nay rõ ràng là do Phương Hạo Vân gây ra, ngoài hắn ra ở thành phố Hoa Hải còn có ai thù hận nặng như thế với Mặt Sẹo chứ? Chỉ có hắn mới dám gây ra vụ nổ kinh hoàng kiểu này ngay trung tâm thành phố… Em và Mặt Sẹo tuy tình cảm không còn mặn nồng như xưa nhưng dù gì cũng là tình nghĩa vợ chồng, em có trách nhiệm trả thù cho anh ấy.”
“Phi Phi, thật ra em không nói ra anh cũng hiểu rõ, vụ án giết người gài bom này chắc chắn là do Phương Hạo Vân làm. Mặt Sẹo mấy hôm trước mới nói với anh, nếu nó bị giết hại thì hung thủ nhất định là Phương Hạo Vân.”
Kim Gia trầm ngâm nói: “Cái thằng Phương Hạo Vân này quá ác độc, nói thật lòng, ngay cả anh cũng ngán ngại đối đầu với hắn, nhưng lần này những gì hắn làm đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh rồi, anh không thể nhẫn nhịn được nữa.”
“Anh hai, anh tính làm gì? Khai chiến với Phương Hạo Vân hả? Nhưng sau lưng hắn có Trần Thiên Huy chống đỡ…” Kim Phi tuy ngực bự nhưng đầu óc không rỗng tếch, sau khi bình tĩnh lại, cô nhận ra cốt lõi của vấn đề không hề đơn giản.
“Yên tâm đi, việc này anh hai sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Kim Gia hình như nhớ ra việc gì, bật cười khoái trá, nói: “Phi Phi, hình như chúng ta quên mất một chuyện quan trọng, sát thủ do Tần gia bỏ 60 triệu USD ra mời giết Phương Hạo Vân đã đến thành phố Hoa Hải, anh tin chắc ngày tháng của Phương Hạo Vân chẳng còn bao lâu nữa đâu. Nói không chừng không cần chúng ta ra tay thì Phương Hạo Vân đã bỏ mạng rồi.”
“Mong là như vậy!” Kim Phi ngấm ngầm hạ quyết tâm, nhỡ sát thủ do Tần gia mời đến không thành công thì cô sẽ dựa vào sức mình đi trả thù cho Mặt Sẹo.
Kim Phi nghĩ như thế không phải cô có tình sâu nghĩa nặng với Mặt Sẹo, nguyên nhân chủ yếu là cô cho rằng Phương Hạo Vân phá hủy gia đình của cô, tước đoạt niềm vui tình dục, biến cô thành góa phụ khi còn trẻ, nên cô nhất định phải trả thù hắn.
……..
Phương Hạo Vân và Vương Thế Phi ngồi trên xe vừa về đến Kim Bích Huy Hoàng, tiếng chuông điện thoại đã réo vang, số gọi đến hiển thị trên màn hình là của Trương Bưu.
Phương Hạo Vân do dự giây lát, mặc kệ điện thoại đổ chuông liên tục không thèm bắt máy, đợi khi tiếng chuông reo đến lần thứ mười, hắn mới bấm nút kết nối cuộc gọi.
Đầu dây bên kia lập tức vọng sang tiếng oán trách của Trương Bưu: “Hạo Vân, sao bắt máy chậm quá vậy? Có phải tôi dựng cậu dậy từ cõi mộng không hả?”
Phương Hạo Vân làm bộ uể oải, ngáp dài vào điện thoại, hỏi: “Ai đó? À, là Trương đội trưởng, đêm hôm khuya khoắt thế này anh gọi cho tôi có việc gấp hả? Chuyện quay lại đội bảo vệ tôi đã nói với anh rồi mà, đợi khi nào tôi giải quyết xong việc bận sẽ tới liền, tuyệt đối không ảnh hưởng đến buổi họp báo sắp diễn ra đâu.”
“Hạo Vân, tôi tìm cậu không phải vì chuyện công tác bảo vệ. Có vụ này không biết cậu đã nghe nói chưa? Mặt Sẹo và đám đàn em Hỏa Long bang của hắn đã bị người ta gài bom giết sạch hết rồi, hiện giờ tôi đang ở hiện trường vụ nổ nè.” Trương Bưu thông báo ngay tình hình.
Phương Hạo Vân nghe xong cười thầm trong bụng, thì ra là gọi đến thăm dò mình đấy mà.
“Thế thì tốt quá!”
Phương Hạo Vân tươi cười khoái chí: “Đây là việc tốt nên mở tiệc chúc mừng, Mặt Sẹo là hạng người gì cả hai chúng ta đều biết rõ, thứ cặn bã này bị người ta gài bom giết chết chẳng phải là trừ hại cho dân sao? Trương đội trưởng, tôi tin chắc sáng mai tin này đưa lên báo xong người dân sẽ vỗ tay khen hay… À, anh nửa đêm nửa hôm réo tôi dậy chỉ là muốn báo tin vui này cho tôi biết thôi hả?”
“Ờ!”
Trương Bưu tiếp tục thăm dò: “Hạo Vân, là như thế này, biểu hiện của cậu lúc ở sân bay rất xuất sắc nên tôi muốn mời cậu đến hiện trường vụ án xem thử, phán đoán giúp tôi xem có phải là do bọn Thái Dương giáo phái gây án không?”
“Cái này thì… đợi sáng mai đi nhé, bây giờ tôi mệt lắm cần đi ngủ…” Phương Hạo Vân từ chối thẳng thừng.
“Cậu đến liền đi, đợi trời sáng có thể hiện trường bị xáo trộn sẽ mất dấu vết, dù gì thì cậu đã tỉnh giấc rồi, bây giờ tới đây ngay đi, tôi sẽ đợi cậu.” Nói xong, không đợi Phương Hạo Vân phản ứng, Trương Bưu đã ngắt cuộc gọi.
Vương Thế Phi cảm thấy hơi lo lắng: “Phương thiếu gia, có phải Trương đội trưởng đã nghi ngờ anh không?”
“Chuyện này cũng bình thường thôi.” Phương Hạo Vân suy nghĩ giây lát, nói: “Xảy ra vụ án nghiêm trọng như thế, Kim Gia và Kim Phi nhất định đã đến hiện trường, với tính cách của chúng chắc chắn sẽ nói xấu tôi trước mặt cảnh sát, Trương đội trưởng có đưa tôi vào diện điều tra cũng là bình thường.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Vương Thế Phi lo lắng vụ việc bị bại lộ.
“Không cần phải lo!” Phương Hạo Vân tự tin mỉm cười: “Vụ việc lần này chúng ta đã làm rất sạch sẽ, từ đầu chí cuối không hề để lại chút dấu vết, cảnh sát sẽ không điều tra ra gì đâu.”
Dừng lại một hồi, Phương Hạo Vân quay qua dặn dò Vương Thế Phi: “Nhớ lấy, nếu cảnh sát có hỏi đến, nhất định phải giữ thái độ bình tĩnh, ngoài ra đừng nói với họ đêm nay tôi ở chung với anh, còn đám đàn em cũng phải nhắc nhở chúng không được tiết lộ ra ngoài.”
“Phương thiếu gia, xin anh cứ yên tâm, số đàn em tham gia hành động đêm nay đều đáng tin cậy, họ sẽ không tiết lộ bí mật đâu.” Vương Thế Phi vỗ ngực bảo đảm.
“Ờ, vậy thì tôi yên tâm rồi.” Phương Hạo Vân gật đầu hài lòng, sau đó nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, anh phái người tới tiếp quản địa bàn của Hỏa Long bang luôn.”
Vương Thế Phi nghe vậy càng vui mừng khôn siết, tuy Hỏa Long bang không phải là bang hội lớn gì ở thành phố Hoa Hải, nhưng do trước đây được Kim Gia giúp đỡ gầy dựng cơ sở nên địa bàn của chúng kiếm lợi nhuận rất khá, nếu quả thật cho hắn tiếp tay quản lí, số tiền thu vào trong một năm là con số không hề nhỏ.
“Phương thiếu gia, về phía Trần lão đại…” Vương Thế Phi cẩn thận hỏi thêm một câu.
Phương Hạo Vân hiểu ý, vội trấn an: “Về phía chú Trần anh không cần bận tâm, tôi đã bàn trước với chú ấy rồi, chú Trần sẽ phái người giúp anh trong thời gian đầu, dù gì thì anh cũng chưa có kinh nghiệm trong những việc này. À, có việc này tôi cần phải nói rõ trước với anh, tuyệt đối không được đụng vào hàng trắng…”
Vương Thế Phi cảm thấy ngạc nhiên, liền hỏi: “Nhưng theo như tôi biết, địa bàn của Mặt Sẹo trước đây thu lợi nhuận nhiều nhất là nhờ vào buôn hàng trắng mà?”
“Cái đó tôi mặc kệ, tóm lại là sau khi anh tiếp quản địa bàn của Hỏa Long bang rồi không được dính vào hàng trắng nữa, còn thị trường ngầm tồn tại trước đây anh cũng phái người dẹp hết cho tôi.” Phương Hạo Vân nghiêm túc dặn dò kĩ Vương Thế Phi.
“Thôi, tôi đến hiện trường vụ án theo lời mời của Trương đội trưởng đây, đêm nay anh cũng khỏi ngủ đi, tranh thủ thời gian chuẩn bị phương án tiếp quản địa bàn của Mặt Sẹo, ngày mai chúng ta tiến hành luôn.” Nói xong câu cuối, Phương Hạo Vân vội xuống xe rời khỏi.
Một tiếng sau, Phương Hạo Vân một lần nữa xuất hiện tại hiện trường vụ nổ, tận mắt chứng kiến kiệt tác do mình gây ra, hắn mỉm cười nói với Trương Bưu: “Trương đội trưởng, thứ cho tôi nói thẳng, Mặt Sẹo và Hỏa Long bang bị xóa sổ là việc tốt trừ hại cho dân mà, chẳng lẽ anh muốn tìm ra hung thủ đứng sau lưng vụ này thật sao?”
Trương Bưu nghe vậy càng thêm nghi ngờ, trừng mắt dán chặt vào Phương Hạo Vân, đột nhiên hỏi: “Có người nói với tôi vụ án này do cậu gây ra, cậu thấy thế nào?”
Phương Hạo Vân giả đò giật mình kinh ngạc, nói: “Tôi biết, khi nãy anh gọi điện báo với tôi vụ án này và kêu tôi đến đây ngay là tôi đã ngờ ngợ rồi, chắc chắn là Kim Gia và Kim Phi nói với anh như thế đúng không? Tất cả cũng chỉ vì trước đây tôi có xích mích với Mặt Sẹo, thậm chí tôi từng đá bể trứng biến gã thành thái giám.”
“Hạo Vân, xem ra họ đã nói thật… cậu quả thật là kẻ đáng nghi nhất trong vụ huyết án nghiêm trọng này. À phải, tại sao cậu lại đá bể trứng của Mặt Sẹo?” Trương Bưu đột nhiên cảm thấy có hứng thú muốn biết chuyện này.
Phương Hạo Vân từ tốn kể: “Thì vì Hàn Tuyết Nhi đó, có người trả tiền cho Mặt Sẹo bắt cóc Hàn Tuyết Nhi, hơn nữa còn muốn cưỡng bức cô bé, may mà tôi kịp thời có mặt, bằng không cô bé đã bị hại rồi. Trương đội trưởng, tôi là một công dân tốt đấy nhé, bằng không khi đó tôi đã không đá bể trứng gã xấu xa kia, mà đá bể cái đầu của nó kìa…”
“Hàn Tuyết Nhi bị bắt cóc, sao không ai báo cảnh sát thế hả?” Trương Bưu hậm hực nói: “Mấy người không ai tin tưởng cảnh sát cả.”
“Trương đội trưởng, việc này đã qua lâu rồi, chúng ta hãy nói về vụ án mới này thôi. Hiện trường tôi xem xét tỉ mỉ qua rồi, chắc không phải là thủ pháp gây án của tổ chức khủng bố đâu, còn khả năng khác thì thứ cho tôi không đủ sức giúp đỡ… Thôi, những việc còn lại cảnh sát các anh giải quyết đi, tôi chỉ là một công dân bình thường, tôi đâu có nghĩa vụ thức trắng đêm ở đây nghiên cứu vụ án giùm mấy anh?”
Phương Hạo Vân chịu đến đây chỉ là muốn thăm dò Trương Bưu có nắm được chứng cứ quan trọng gì không, bây giờ đã rõ kết quả, chẳng qua người anh em tốt này chỉ dựa vào lời buộc tội của Kim Gia và Kim Phi nên mới nghi ngờ hắn chứ không hề có bất cứ manh mối xác thực nào hết.
“Thôi được rồi, cậu về trước đi.” Trương Bưu chỉ còn cách cho phép Phương Hạo Vân rời khỏi.
“Trương đội trưởng, cái chết của Mặt Sẹo là phước đức cho xã hội, tôi khuyên anh đừng nên phí công sức điều tra làm gì nữa, vì bọn cặn bã này lãng phí nhân lực không xứng đáng đâu.” Trước khi đi, Phương Hạo Vân quay lại nói một câu nửa đùa nửa thật.
“Đợi đã!” Trương Bưu đột nhiên gọi Phương Hạo Vân lại, ghé tai hỏi nhỏ: “Hạo Vân, nói thật với tôi đi, vụ này có phải do cậu gây ra không?”
Phương Hạo Vân mỉm cười bình tĩnh, nhỏ tiếng trả lời: “Làm ơn đi, anh là cảnh sát đó, trước khi có chứng cứ xác thực đừng nghi ngờ lung tung người tốt chứ…”
“Ha ha!” Trương Bưu bật cười to tiếng, nói: “Đừng giận, tôi chỉ nói đùa với cậu thôi mà… À, nhớ quay lại công tác bảo vệ đúng giờ hẹn đấy nhé, đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu ngày nào cũng tưởng nhớ đến cậu đó.”
Rất nhiều người mất ngủ trong đêm nay, nhưng người gây án là Phương Hạo Vân lại vùi đầu ngủ ngon giấc, hắn thậm chí không hề cảm thấy áy náy trong lòng, theo như cách nghĩ của hắn, hành động diệt trừ Hỏa Long bang lần này là trừ hại cho dân, hắn đã suy ngẫm kĩ trong đầu rồi, số người thiệt mạng trong vụ nổ không một ai là chết oan cả, toàn là một lũ đáng tội.
“Hạo Vân, sao em lại ngủ trên ghế sofa?”
Do đêm qua Phương Hạo Vân về nhà lúc khuya, vì không muốn làm Bạch Lăng Kỳ thức giấc nên hắn không vào phòng ngủ, chỉ nằm lăn ra ghế sofa ngoài phòng khách chợp mắt. Lúc Tạ Mai Nhi thức dậy đi vệ sinh vô tình nhìn thấy hắn, vừa đúng lúc Phương Hạo Vân cũng mở mắt ra.
Phương Hạo Vân mỉm cười lịch sự: “Chị Mai, chào buổi sáng!”
Tạ Mai Nhi tò mò nhìn vào Phương Hạo Vân, ngồi phịch xuống kế bên hắn, quan tâm hỏi nhỏ: “Hạo Vân, có phải em cãi nhau với Kỳ rồi không? Sao em không vào phòng mà ngủ? Nếu em bị Kỳ đuổi ra ngoài thì có thể đến tìm chị Mỹ Kỳ mà… còn không được nữa thì vào phòng chị xin tá túc một đêm cũng được…”
Hai người ngồi sát vào nhau, Phương Hạo Vân có thể nhìn thấy lồng ngực Tạ Mai Nhi đang phập phồng theo từng nhịp thở, úi trời, hình như trong kia không có lớp áo giáp bảo vệ thì phải.
“Hứ, nhìn cái gì mà nhìn, có chị Mỹ Kỳ và Kỳ rồi mà em còn chưa nhìn đủ sao hả? Hạo Vân, em là tên lưu manh đáng ghét…”
Tạ Mai Nhi phát hiện cô bị Hạo Vân nhìn trộm, vội che cổ áo lại đứng bật dậy khỏi ghế sofa, tức tối nói: “Dám nhìn lén chị, mau đưa tiền đây!”
Phương Hạo Vân bị Tạ Mai Nhi đưa vào thế khó xử, chị Mai hình như càng ngày càng ham tiền rồi thì phải?
“Hạo Vân, nghe chị Mai hỏi đây, em phải trả lời thật với chị.”
Tạ Mai Nhi quay đầu lại nhìn vào cửa phòng của Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ, thấy không có động tĩnh gì mới ngồi trở xuống ghế sofa, hỏi nhỏ: “Em nói thật cho chị biết đi, em là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm đúng không? Giám đốc Phương là chị gái của em?”
Câu này nói ra, Phương Hạo Vân nghệch mặt ra ngạc nhiên, xem tình hình này Tạ Mai Nhi đã biết thân phận của hắn.
Thấy Phương Hạo Vân không lên tiếng, Tạ Mai Nhi muốn bật khóc, cô uất ức nói: “Hạo Vân, em thấy chị Mai đối xử với em thế nào? Từ lúc chúng ta quen biết nhau đến giờ, chị đối xử tốt với em tốt không? Nhưng tại sao em lại không chịu nói sự thật cho chị biết? Em rõ ràng là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng em lại giấu giếm thân phận trước mặt chị, chẳng lẽ em sợ chị tiếp cận em để mưu cầu lợi ích?”
Lồng ngực Tạ Mai Nhi vẫn phập phồng, thậm chí còn nhô cao khiêu khích hơn nữa, nhưng giờ này Phương Hạo Vân không còn tâm trạng nào để nhìn lén tiếp, nói gì thì nói, chị Mai đã biết sự thật rồi, nếu hắn tiếp tục che giấu thân phận cũng chẳng có tác dụng, hơn nữa còn tỏ ra giả tạo.
“Chị Mai, xin lỗi chị, em không cố ý giấu chị đâu.” Phương Hạo Vân tỏ ra biết lỗi nhưng trong lòng đang rất lo lắng, Tạ Mai Nhi là người cuối cùng biết thân phận của hắn, chắc cô sẽ cảm thấy điều ấy là một sự sỉ nhục.
“Vậy thông tin kia là thật rồi… Em đúng là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm…” Tạ Mai Nhi nói xong, nước mắt tuôn rơi: “Chị hận em, Hạo Vân!