Chương 262: Vụ nổ

Năm phút trôi qua, Vương Thế Phi nhận được báo cáo đã rút lui an toàn của các nhóm đàn em tham gia hành động.

Hắn cầm lấy bộ điều khiển kích nổ bom cẩn thận đưa cho Phương Hạo Vân, phấn khích hỏi: “Phương thiếu gia, lát nữa có thể cho tôi ấn một cái không?”

Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, đưa trả lại bộ điều khiển kích nổ bom cho Vương Thế Phi: “Lát nữa anh thao tác đi, chỉ cần ấn vào nút đỏ là Hỏa Long bang từ nay biến mất khỏi thành phố Hoa Hải.”

Vương Thế Phi khoái chí cầm lấy bộ kích nổ, gật đầu lia lịa: “Phương thiếu gia, vậy thì tôi không khách sáo nữa… Ha ha, sô diễn khói lửa sắp bắt đầu rồi…” Nói xong, Vương Thế Phi vội ấn nhập mật mã trên bộ kích nổ, xong đè vào nút đỏ.

“Đùng… !!!”

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quán bar Hỏa Long trong thoáng chốc chìm trong khói lửa, xét mức độ vụ nổ vừa xảy ra, chắc cả lầu 2 đã tan thành tro bụi, dưới đại sảnh thì đỡ thiệt hại hơn, nhưng trong lúc hoảng loạn bỏ chạy dòng người khó tránh khỏi xô đẩy giẫm đạp nhau nên có gây ra chút ít thương tích.

Vụ nổ vừa xảy ra một lúc, đội cảnh sát hình sự thành phố đã nhận được cuộc gọi báo án, đội trưởng Trương Bưu giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ, vội dẫn theo mấy anh em trong đội tới phong tỏa hiện trường, đồng thời sở cứu hỏa, bệnh viện cũng nhận được điện thoại thông báo, vội phái người tới tham gia công tác cứu hộ.

Vụ nổ lần này đại ca Mặt Sẹo và đám đàn em chủ chốt trong Hỏa Long bang đều toi mạng hết, xác chết đều tan nát như tương, cho dù có xét nghiệm tử thi cũng không thể tìm ra nguyên nhân tử vong thật sự của chúng.

Phương Hạo Vân và Vương Thế Phi thừa lúc hiện trường hỗn loạn đã dẫn theo người của mình rời khỏi.

Theo kết luận điều tra ban đầu, quán bar Hỏa Long đã bị đặt bom hẹn giờ, số người thương vong theo thống kê ban đầu lên tới hơn 60 người, phần lớn là thành viên của Hỏa Long bang, chỉ có mười mấy người là khách đến mua vui, nhưng đám người này đều không phải thứ tốt đẹp gì, không một ai là vô tội cả.

Theo cách nhận xét của trợ lí đội trưởng cảnh sát hình sự Tiểu Lý thì quán bar Hỏa Long bị nổ tung lần này là trời cao có mắt nên giáng sấm sét xuống trừng phạt.

“Đội trưởng, vụ án này theo em thấy không có gì đáng để điều tra cả, cứ chặn hết bọn phóng viên báo chí đưa tin bậy bạ, sau đó chúng ta mở cuộc họp báo nói là bọn xã hội đen này tranh giành quyền lực nên mưu hại lẫn nhau. Kết án như thế thì ai cũng có lợi, phía cảnh sát chúng ta không cần phí sức vào bọn cặn bã này làm gì cho mất công.” Tiểu Lý đưa ra đề nghị.

Trương Bưu khẽ nhíu mày, trách mắng: “Không được nói lung tung, vụ án này gây chấn động dư luận rồi, chúng ta không thể một tay che trời được đâu, làm không tốt thì sở cảnh sát trung ương sẽ trực tiếp phái người xuống điều tra đó.”

“Lão Bạch, anh có phát hiện ra manh mối gì đặc biệt không?”

Thấy pháp y Bạch Vân Kiệt từ xa đi tới, Trương Bưu vội lên tiếng hỏi: “Trên xác chết có phát hiện điều gì khác lạ không?”

“Có!”

Bạch Vân Kiệt nói nhỏ: “Theo như mấy cái xác tôi vừa kiểm tra trên lầu 2, có mấy người đã chết trước khi vụ nổ diễn ra, nói cách khác, nguyên nhân tử vong của chúng không phải do vụ nổ, nguyên nhân thật sự có thể là suy tim…”

“Nếu đã vậy thì mục đích chính của hung thủ là giết chết đám người này, còn gây ra vụ nổ chỉ là muốn xóa sạch dấu vết, không để lại manh mối cho chúng ta điều tra.” Tiểu Lý đứng kế bên gật gù phân tích.

“Xem ra đối thủ của chúng ta lần này không những to gan mà còn có năng lực hiểu rõ biện pháp nghiệp vụ của cảnh sát.”

Trương Bưu thở dài chán nản, nói: “Số người thương vong quá nhiều, cho dù bọn chúng đều là thành viên xã hội đen, chúng ta cũng không thể khoanh tay không làm gì. Tiểu Lý, gần đây tôi phải phụ trách công tác bảo vệ Đinh Tuyết Nhu, vụ án này giao cho cậu chỉ huy điều tra vậy.”

Tiểu Lý vâng dạ một tiếng, sau đó đưa ra suy đoán táo bạo: “Đội trưởng, anh nói vụ án này có liên quan đến tổ chức khủng bố quốc tế không nhỉ? Biết sử dụng bom hẹn giờ, thủ pháp gây án rất giống với tổ chức khủng bố.”

“Không thể nào!”

Trương Bưu quả quyết phủ nhận suy đoán của Tiểu Lý: “Vừa nãy chẳng phải lão Bạch đã nói rồi sao? Hung thủ đã ra tay giết người trước, sau đó mới kích nổ trái bom. Như thế chứng tỏ mục đích chính của hung thủ là giết người chứ không phải muốn gây ra vụ nổ, chúng ta cứ xác định thân phận của mấy xác chết kia đã, sau đó bắt đầu điều tra từ các mối quan hệ của chúng, đặt trọng tâm điều tra vào các thành viên xã hội đen khác có xích mích với Hỏa Long bang.”

“Đội trưởng, em biết phải làm gì rồi. À, em vừa liên lạc điện thoại với anh rể và vợ của Mặt Sẹo, họ đang trên đường tới đây, anh có muốn gặp họ để hỏi thêm thông tin không?” Tiểu Lý đột nhiên thông báo.

“Anh rể của đại ca Mặt Sẹo? Là Kim Gia đó hả?”

Sắc mặt Trương Bưu đanh lại, trầm ngâm nói: “Xem ra việc này ngày càng rắc rối đây… Với thế lực của Kim Gia ở thành phố Hoa Hải, cho dù chúng ta muốn kết án sơ sài e cũng không thể nào làm được.”

“Đội trưởng, tà không thắng chánh, chẳng lẽ chúng ta lại sợ cái lão già Kim Gia đó?”

Tiểu Lý tỏ ra không kiêng nể chút nào: “Kim Gia có gì hay chứ? Chẳng qua là một đại ca hắc đạo thôi mà, đừng để em nắm được chứng cứ phạm tội, chỉ cần em có chứng cứ trong tay là thộp cổ lão vào tù ngay.”

“Tiểu Lý, cậu không được hành động khinh suất, Kim Gia thật ra cũng không phải là nhân vật khó đối phó, nhưng Tần gia chống đỡ sau lưng lão mới là thứ dữ đó…” Trương Bưu phân tích tình hình.

Chính vào lúc này, một viên cảnh sát chạy vào thông báo Kim Gia và vợ của Mặt Sẹo Kim Phi đã đến bên ngoài, đang la hét om sòm đòi nợ máu phải trả bằng máu.

“Đi, chúng ta cùng ra ngoài xem thử, xem chúng rốt cuộc muốn nợ máu trả bằng máu như thế nào…” Trương Bưu tức tối nhăn mặt, dẫn theo mấy thuộc hạ cấp dưới đi ra ngoài.

Kim Phi không hề rơi nước mắt trước cái chết của chồng, tinh thần của cô chỉ hơi buồn rầu, cô hậm hực quét mắt vào các cảnh sát viên xung quanh, không ngừng kêu réo đòi họ trả lại công bằng.

Kim Gia thì đứng sang một bên, sắc mặt hầm hầm, không hề lên tiếng, từ ánh mắt của ông bắn ra sát khí ngùn ngụt.

Ngoài lằn ranh cảnh sát giăng ra để bảo vệ hiện trường có hai mươi mấy chiếc xe hơi đen dừng đậu, mỗi một chiếc xe đều chứa đầy mấy gã vạm vỡ, hiển nhiên chúng đều là đám đàn em do Kim Gia dẫn theo để phô trương thanh thế.

“Kim lão đại, ông dẫn theo nhiều người đến đây không phải muốn gây sự đấy chứ? Ở đây vừa xảy ra vụ án gài bom, tốt nhất là ông biết điều giữ phép tắc cho tôi, bằng không đừng trách tôi làm tới đó…”

Trương Bưu nhìn thấy đám lưu manh kia càng thêm bực bội, hậm hực quay sang Kim Gia nói: “Muốn sớm bắt được hung thủ trả thù cho em rể của ông thì nên để yên cho cảnh sát chúng tôi làm việc.”

Kim Phi thấy người phụ trách vụ án phía cảnh sát xuất hiện, lập tức lao tới trước mặt Trương Bưu, chỉ thẳng vào mặt mắng chửi: “Anh chính là đội trưởng cảnh sát hình sự thành phố hả? Trị an của Hoa Hải kém đến thế, thật ra có phải mấy người chỉ biết ăn cơm thôi không? 3 ngày, tôi cho các anh thời gian 3 ngày, các anh phải giao ra hung thủ giết hại chồng tôi, bằng không thì không xong với tôi đâu.”

“Láo toét!”

Tiểu Lý tức giận quát lên, bước tới trả treo với Kim Phi: “Cảnh sát chúng tôi làm việc không cần cô khoa tay múa chân chỉ bảo đâu. Trước khi vụ án được làm sáng tỏ, tất cả mấy người đều bị đưa vào diện nghi can, đừng hống hách ở đây nhé.”

Trương Bưu xua tay bảo Tiểu Lý đừng cãi nhau nữa, dù sao Kim Phi cũng là gia quyến của nạn nhân, tức giận vào lúc này cũng là điều dễ thông cảm.

Kim Phi vốn định mở miệng mắng chửi, nhưng suy nghĩ kĩ lại thấy làm vậy cũng vô ích, sớm bắt được hung thủ mới là chuyện nên làm. Tuy sau khi Mặt Sẹo trở thành thái giám, tình cảm vợ chồng giữa hai người trở nên lạnh nhạt, nhưng có câu tình nghĩa vợ chồng trăm năm mới gặp, dù gì đã làm vợ chồng bao nhiêu năm qua, ân tình ít nhiều còn lưu lại một chút, lần này Mặt Sẹo bị hại, tất nhiên Kim Phi muốn trả thù, bằng không trong lòng cô cũng không yên.

Còn về phần Kim Gia, khắp thành phố Hoa Hải ai mà không biết Mặt Sẹo là người của ông, lần này xảy ra vụ thanh toán đẫm máu này, nếu thái độ của ông không cứng rắn thì sau này còn mặt mũi nào lăn lộn trong chốn giang hồ nữa.

Ngoài ra ông còn phải đòi lại công bằng cho em gái chứ.

“Anh nhân viên cảnh sát này nói chuyện cho khách sáo nhé, cảnh sát là dùng để đối phó với kẻ xấu chứ không phải hù dọa công dân tốt đâu đấy…”

Kim Gia bước tới trước mặt Tiểu Lý, gằn giọng: “Số hiệu của cậu là số mấy, tôi phải khiếu nại thái độ của cậu lên cấp trên.”

Tiểu Lý cười mỉa, nói: “Hứ, Kim lão đại, người khác không biết ông là thứ rác rưởi gì nhưng tôi thì biết rõ, ông còn mặt dày nói mình là công dân tốt nữa à? Thật là trò cười cho khắp thiên hạ, ông đã làm gì tự ông hiểu rõ, đừng để tôi điều tra ra chứng cứ, bằng không…”

“Trương đội trưởng, anh quản lí thuộc hạ như thế đó hả? Phát biểu lung tung coi chừng tôi cho luật sư kiện mấy anh tội phỉ báng đó.”

Kim Gia quay sang dọa nạt Trương Bưu: “Chuyện hôm nay chúng tôi là người bị hại, cảnh sát các anh phải thông cảm cho tâm trạng đau buồn của chúng tôi, đồng thời đứng ra làm chủ cho chúng tôi mới phải. Còn về việc tôi đã làm gì, các anh có bản lĩnh thì cứ điều tra, đợi khi nào các anh nắm được chứng cứ phạm tội của tôi rồi lúc đó mới hung dữ nhé, còn bây giờ thì các anh chưa có tư cách đâu…”

Nhìn bộ dạng hống hách của Kim Gia, Tiểu Lý tức giận sôi gan, hắn định tiếp tục cự cãi với lão già khốn khiếp kia thì nghe tiếng Trương Bưu khiển trách: “Tiểu Lý, đừng đứng đây cãi cọ nữa, đi lo việc của cậu đi.”

Tiểu Lý trừng mắt với Kim Gia, hậm hực nói: “Ông đợi đó, sớm muộn gì tôi cũng tìm ra chứng cứ để bắt ông, không tin cứ chống mắt ra xem…”

“Thằng nhãi ranh, không tự biết thân biết phận.” Kim Gia cười khẩy khinh miệt, tất nhiên ông không thèm bận tâm tới một nhân viên cảnh sát nhỏ nhoi như Tiểu Lý, chắc tên cảnh sát này mới vào nghề nên còn tràn đầy nhiệt huyết, đợi nó va chạm vài năm nữa thì sẽ học khôn ra thôi.

Đợi Tiểu Lý đi khỏi, Trương Bưu từ tốn nói: “Kim lão đại, đừng so đo với bọn trẻ nhé, hắn đó, còn trẻ nên không hiểu chuyện, chỉ biết mỗi cái đạo lí tà không thể thắng chánh nên mới có thành kiến với ông.”

Kim Gia hiểu ra ẩn ý câu nói của Trương Bưu, lạnh nhạt hỏi: “Nghe Trương đội trưởng nói vậy hình như có ý ám chỉ tôi là tà đạo rồi?”

“Cái này ấy… Không nói ra thì tốt hơn, có những chuyện trong lòng ông tự hiểu rõ mà. Thôi, không nói vụ của ông nữa, chúng ta quay lại vụ án Mặt Sẹo và Hỏa Long bang, theo ông biết thì Mặt Sẹo và Hỏa Long bang có kẻ thù nào không?”

Trương Bưu gằn giọng nhắc nhở: “Nhớ lấy, những lời ông nói đều sẽ là manh mối quan trọng để phá án, nếu ông không muốn Mặt Sẹo chết oan uổng thì tốt nhất nên kể rõ sự thật cho tôi nghe.”

“Không cần hỏi cũng biết, chồng tôi nhất định là bị Phương Hạo Vân giết chết…”

Kim Phi đột nhiên nói xen vào: “Hồi trước hắn lạm dụng bạo lực đá bể trứng của chồng tôi, hôm nay hắn còn ra tay độc ác, gây ra vụ huyết án kinh hoàng này… Trương đội trưởng, anh phải làm chủ cho chúng tôi, anh đi bắt Phương Hạo Vân về quy án đi.”

“Hạo Vân?” Trương Bưu khẽ nhíu mày suy nghĩ, thật không ngờ vụ án này lại liên quan đến Phương Hạo Vân.

“Cô Kim, tôi rất hiểu tâm trạng đau buồn của cô, nhưng tôi xin phép nhắc nhở một câu, không thể nói lung tung vu khống người khác đâu đấy. Cô có biết vụ án hôm nay nghiêm trọng cỡ nào không? Đây là tội chết, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ chết đâu. Nếu cô không có chứng cứ xác thực thì tốt nhất đừng nên nói bậy. À phải rồi, cô nói Phương Hạo Vân đá bể trứng của Mặt Sẹo, vụ này xảy ra khi nào vậy? Tại sao lúc đó cô không báo án.” Trương Bưu liên tục dồn ép Kim Phi.

“Hắn đã đá bể trứng của chồng tôi thật mà, còn về… tại sao không báo án, việc này tôi cũng không rõ, vì lúc đó tôi không có mặt ở hiện trường. Trương đội trưởng, chuyện qua rồi không cần truy cứu nữa, bây giờ anh nên tập trung điều tra vụ án giết người gài bom này, anh mau hạ lệnh bắt Phương Hạo Vân về quy án đi, chắc chắn là do hắn làm mà, chỉ cần anh tra hỏi là mọi việc rõ ràng ngay thôi chứ có gì khó?” Kim Phi đưa ra đề nghị.

“Hừ!”

Trương Bưu lạnh nhạt gắt lên: “Cô Kim, vụ này đâu có đơn giản như cô nói được, cô có chứng cứ gì chứng minh do Phương Hạo Vân giết người không? Tôi đâu thể nghe lời buộc tội của cô xong tùy tiện đi bắt người. Mặt Sẹo là đại ca xã hội đen, kẻ thù của hắn chắc nhiều vô số, vụ án này bây giờ vẫn chưa kết luận sơ sài như thế được, nhưng xin cô yên tâm, manh mối mà cô cung cấp chúng tôi sẽ chú ý điều tra, nguyên tắc của cảnh sát chúng tôi là không tha cho kẻ xấu nào, nhưng cũng không bắt oan người tốt…”

“Anh… rõ ràng là Phương…”

Kim Phi được trực giác mách bảo, vụ án này chắc chắn là do Phương Hạo Vân gây ra, nhưng cô chưa nói hết câu, đã bị Kim Gia ngắt lời: “Phi Phi, đừng nói thêm gì nữa, Trương đội trưởng là một cảnh sát giỏi, vụ án này anh ta tự biết xử lí.”

“Anh hai, sao anh lại…” Kim Phi tức tối giậm chân đùng đùng.

“Thôi được rồi, không cần nói nhiều nữa, chúng ta không rành nghiệp vụ phá án của cảnh sát, cứ nói lung tung sẽ ảnh hưởng phán đoán của Trương đội trưởng mất…” Kim Gia một lần nữa ngắt lời em gái, kéo tay Kim Phi nói: “Chúng ta cứ về trước, về đợi tin tốt lành từ Trương đội trưởng là được rồi.”

Lúc ra về Kim Gia quay đầu lại buông một câu cảnh báo: “Trương đội trưởng, vụ án này nhờ cậy hết vào anh, nếu như sở cảnh sát của anh không đủ sức phá án thì tôi sẽ tự dùng cách của mình lôi hung thủ ra đó.”