Chương 40: Vậy tôi có thể theo đuổi cô không

"Liên quan tới điểm này thì tôi có giấu đồng nghiệp một phần. Kỳ thật tối hôm qua, sau khi bị bỏ thuốc, tôi bị nhân viên tạp vụ đưa tới phòng của Lý Đa Kim may mắn là đã trốn được khỏi đó.

Các anh có thể tiến hành điều tra camera khách sạn ngay bây giờ, bao gồm cả nhân viên tạp vụ kia đều có thể chứng mình được tính xác thực lời tôi nói!

Nhưng, có thể suy xét cho danh dự của tôi mà tiến hành kiểm chứng âm thầm được không, đừng để lộ chuyện này ra, xin nhờ."

Cảnh sát Giang nghe cô trình bày đâu vào đấy, bày đủ loại chứng cứ ra, khó tránh kinh ngạc nhìn cô: "Phóng viên Nguyễn, lời khai của cô..."

"Tôi tốt nghiệp khoa Luật đại học Kinh Đô, sau khi vào đài truyền hình bắt đầu xử lý mảng tin xã hội, tiếp xúc nhiều với các vụ án khác nhau, đây là năng lực chuyên nghiệp của tôi, không cần kinh dị."

Nguyễn Lương cười nhạt một tiếng, cả người tràn ngập hơi thở tự tin mạnh mẽ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp của cô mang lại loại mỹ cảm rung động lòng người, khí phách lại không mất đi phần xinh đẹp.

"À, chẳng trách.", tim cảnh sát Giang đập 'thịch' một cái, vội vàng dời mắt, hắng giọng tiếp tục nói: "Phóng viên Nguyễn cứ yên tâm, chuyện liên quan đến quá trình điều tra chúng tôi sẽ không để lộ."

"Cảm ơn.", Nguyễn Lương nhận được sự đảm bảo, nụ cười càng thêm tươi tắn, đuôi mắt cong cong.

"Phóng viên Nguyễn có bạn trai chưa?", cảnh sát Giang đột nhiên thốt lên hỏi. Phóng viên Nguyễn này vừa đẹp người lại ưu tú, khiến tim anh ta đập thình thịch, ý nghĩ muốn theo đuổi cũng tự nhiên sinh ra.

"Vừa chia tay, anh ta không liên quan đến chuyện này.", Nguyễn Lương trả lời theo công việc.

"Vậy tôi có thể theo đuổi cô không?", cảnh sát Giang lập tức nói, còn nhập nhằng nháy mắt với cô: "Chính thức giới thiệu với cô, tôi tên là Giang Phi Vũ."

"...", Nguyễn Lương.

Kiểu phát triển vi diệu gì đây?!

Giang Phi Vũ này cũng rất đẹp trai, nhìn khí chất cũng có phong phạm của quý công tử, chắc hẳn xuất thân không tầm thường, khẳng định là phần tử gánh giá trị nhan sắc của giới cảnh sát, là nam thần oppa.

Nhưng nếu so sánh anh ta với Hoắc Trạch, bất luận là giá trị nhan sắc, phong cách hay khí thế đều bị cho ra bã trong một giây.

Nguyễn Lương ý thức mình tự nhiên lại đi so sánh cảnh sát Giang trước mặt này với Hoắc Trạch, khó có thể không bực bội. Kiếp này cô sẽ không sinh ra bất cứ ảo tưởng gì với Hoắc Trạch nữa.

"Xin lỗi, tôi vừa kết thúc một đoạn tình cảm, chưa thể chuẩn bị để chấp nhận thêm một ai khác.", Nguyễn Lương khẽ mỉm cười, uyển chuyển cự tuyệt.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Nguyễn Lương vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn số gọi đến, khuôn mặt cười tươi cứng đờ.

Là Hoắc Trạch!

Nguyễn Lương vuốt điện thoại, nhận cuộc gọi, giọng điệu vô cùng đứng đắn nói: "Tam gia, xin lỗi ngài, hôm nay phỏng vấn không thể tiến hành đúng hạn được, tôi gặp chút sự cố, bây giờ đang ở trên xe cứu thương để cảnh sát hỏi chuyện, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho ngài, mong ngài thứ lỗi, hẹn gặp lại."

Vừa nói xong Nguyễn Lương lập tức tắt mắt.

"Phóng viên Nguyễn, sao Hoắc tam gia lại chủ động gọi cho cô? Nếu vì chuyện phỏng vấn, anh ta có thể trực tiếp đê thư ký liên hệ với cô là được rồi mà? Quan hệ của hai người hình như khá thân quen thì phải?"

Giang Phi Vũ nhìn Nguyễn Lương, trong lòng lại đang than thở: đừng bảo vị phóng viên Nguyễn này bị Hoắc tam gia để mắt chứ, vậy anh ta hoàn toàn không có đất diễn mà.

"Vấn đề này, mời anh đi hỏi Hoắc tam gia. Quan hệ của tôi và Hoắc tam gia thế nào, lấy địa vị của tam gia, sao tôi có thể quyết định được.", Nguyễn Lương nhàn nhạt nói.

Giang Phi Vũ bị Nguyễn Lương hoàn toàn chặn họng.

Nghe ý của Nguyễn Lương hình như là dù quan hệ của cô và Hoắc tam gia có thân mật thì cũng không phải là cam tâm tình nguyện.

Nghĩ vậy, đáy lòng Giang Phi Vũ lại dấy lên chút mong đợi, lát nữa về nhà anh ta sẽ tìm anh trai đi làm thuyết khách[1], hỏi thăm Hoắc tam gia thử xem.

[1] Thuyết khách [说客]: người có tài ăn nói, thuyết phục được người khác.