"Được, tôi tới gặp cô.", Thi Ảnh gửi tin nhắn xong, thả điện thoại vào túi, hít sâu một hơi, bước nhanh tới phòng nghỉ.
Trên đường gặp phải đồng nghiệp quen biết cô, đều hiếu kỳ lại đồng tình hỏi thăm cô có hay bị Lý Tình Mỹ đánh mắng không.
Thi Ảnh cũng không nhiều lời, vén ống tay áo mình lên, để bọn họ nhìn thấy vết bầm xanh lét do bị bấm.
"Mẹ ơi! Cô cũng là một phóng viên mà, sao lại không biết dùng phát luật bảo vệ mình vậy hả, cô mau tố cáo cô ta đi! Có phải cô bị Lý Tình Mỹ nắm điểm yếu, hay là..."
Đám người nhìn nhau, lập tức mồm năm miệng mười hỏi, khiếp sợ không thôi.
"Tôi thiếu tiền, làm nơi trút giận cho Lý Tình Mỹ có thể lấy được không ít, đấy coi như là giao dịch, tôi tự nguyện.", Thi Ảnh buông ống tay áo xuống, cúi đầu nói: "Tôi không muốn tố cáo Lý Tình Mỹ nhưng Nguyễn Lương muốn tôi đứng ra chứng minh bộ mặt ác độc của Lý Tình Mỹ."
Đồng nghiệp nghe thấy lý do của cô đều thổn thức không thôi, rất đồng tình với cô, nhao nhao nói cô khó khăn kinh thế mọi người có thể quyên tiền, đừng làm loại chuyện ngốc nghếch như thành nơi cho người ta trút giận.
Thi Ảnh tỏ ý cảm ơn, được đồng nghiệp quan tâm, cô rất ấm lòng nhưng cô cũng không định tiếp nhận.
-
Thi Ảnh bị đồng nghiệp vây quanh tới phòng nghỉ của Nguyễn Lương, cô thấy chân phải Nguyễn Lương sưng vù, mu bàn chân xanh xanh tím tím, vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng thần sắc Nguyễn Lương lại vô cùng bình tĩnh, thấy cô tới lập tức cười với cô: "Thi Ảnh, mời ngồi, cảm ơn cô đã chịu đứng ra làm chứng, vạch trần bộ mặt thật của Lý Tình Mỹ!"
"... Không, không có việc gì.", Thi Ảnh hơi bứt rứt ngồi bên cạnh Nguyễn Lương.
"... Xin lỗi, không có.", Thi Ảnh lắc đầu. Trong tay cô đúng là có, nhưng cô không muốn khiến Lý Tình Mỹ mất lòng nên nói láo thành không có.
Nguyễn Lương nhìn cô ấy chằm chằm mấy giây, đoán được cô đang nói dối nhưng xung quanh còn có đồng nghiệp khác nên có một vài lời rất khó nói ra.
Đang lúc Nguyễn Lương cân nhắc có nên nói chuyện riêng với Thi Ảnh không thì xe cứu thương và xe cảnh sát gần như chạy tới cùng lúc.
Nguyễn Lương biết hiện tại không có cơ hội, cô được nhân viên y tế dùng xe lăn đẩy đi, chỉ kịp bắt lấy tay Thi Ảnh, nắm chặt, nhìn cô ấy chăm chú: "Chờ tôi liên hệ với cô."
"... Được.", Thi Ảnh gật đầu.
Nguyễn Lương và Lý Tình Mỹ cùng được đưa lên xe cứu thương, vì không muốn kéo dài việc ghi khẩu cung nên một cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai họ Giang đi theo hai cô lên xe cứu thương.
Một cảnh sát khác thì ở lại đài truyền hình tiến hành lấy chứng cứ và hỏi chuyện đồng nghiệp.
-
Trên xe cứu thương.
Cảnh sát Giang nghe Nguyễn Lương thuật lại sự việc, nhìn mắt cá chân bị thương của cô lại nhìn sáng Lý Tình Mỹ đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, khó tránh hoài nghi hỏi cô: "Ngoài hai vị đồng nghiệp mà cô nói, còn có vật chứng gì có thể chứng minh Lý Tình Mỹ muốn đẩy cô xuống cầu thang không?"
"Không có vật chứng trực tiếp.", Nguyễn Lương lắc đầu, vô cùng bình tĩnh tự tin trả lời.
"Nhưng tôi có động cơ gây án của Lý Tình Mỹ. Cô ta trong ngoài hoàn toàn khác biệt, bề ngoài dịu dàng, nội tâm lại độc ác, chuyện này các anh có thể hỏi đồng nghiệp, còn cả trợ lý Thi Ảnh của cô ta, có thể chứng mình được tôi không cố ý bôi nhọ cô ta.
Hơn nữa, sau một thời gian dài thầm ghen tị tôi trong lòng, gần đây tôi chẳng những thẳng chức tăng lương mà còn lấy được quyền phỏng vấn Hoắc tam gia nên vì ghen ghét đã bỏ thuốc tôi trong tiệc rượu tối hôm qua nhằm hãm hại tôi."