"Ăn sáng rồi đi.", Nguyễn Văn Hải nói với cô.
"Con không đâu, con có hẹn, rất gấp.", Nguyễn Lương phất phất tay, vội vàng đi.
"Hừ!", Triệu Phương Dung ném đũa lên mặt bàn, thở phì phò nói: "Nguyễn Văn Hải, ông xem khuê nữ tốt của ông đi, càng ngày càng không để tôi vào mắt, tối hôm qua không thèm để ý tôi, sáng nay cũng không..."
"Nếu bình thường bà quan tâm Lương Lương hơn chút thì sao con bé lại không để ý đến bà! Thôi, bà bớt nói đi cho tôi."
Nguyễn Văn Hải đương nhiên biết bình thường vợ mình đối xử thế nào với Nguyễn Lương, nhưng dù sao cũng chẳng phải bà ấy sinh, Nguyễn Văn Hải cũng đâu thể bắt bà đối xử công bằng với con bé, chỉ cần bà ta không đánh chửi Nguyễn Lương thì bình thường đều mặc kệ.
Triệu Phương Dung thấy chồng lại nói chuyện thay cho Nguyễn Lương, tức đến mức không biết bỏ đi đâu, đanh định nổi giận thì Nguyễn Tư Tư bên cạnh lại kéo áo, liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Nguyễn Văn Hải chú ý tới động tác của con gái, thần sắc hòa hoãn lại, nói với Nguyễn Tư Tư: "Tư Tư, tuổi của con cũng không còn nhỏ, nên nói chuyện bạn trai đi, mau tìm một đối tượng thích hợp mà lấy."
"Bố, sao bố lại nói cái này, con mới hai mươi lắm, vẫn muốn chơi thêm hai năm nữa cơ.", trên mặt Nguyễn Tư Tư xuất hiện sự kinh hoảng trong nháy mắt, vội vàng pha trò cho qua chuyện.
Nguyễn Văn Hải không đồng ý nhíu mày đang muốn lải nhải hai câu thì chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Văn hải nghe nói là chuyện công ty nên không còn tâm tư để nói con gái nữa, vội vàng đứng dậy thay quần áo ra ngoài.
Nguyễn Văn Hải vừa đi, Nguyễn Tư Tư đã hoảng sợ vỗ ngực, nói với mẹ: "Ai ôi, vừa nãy con giật cả mình, còn tưởng bố biết chuyện của con với anh Vu Hạo nữa."
"Biết thì biết, xem lá gan của con kìa.", Triệu Phương Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép[1], trừng mắt nhìn con gái một cái.
[1] Hận thiết bất thành cương - chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [恨铁不成钢]: ý là cảm thấy không vừa lòng với người mình đang kỳ vọng không hăng hái không tiến bộ, vội vàng muốn người đó trở nên tốt hơn (theo Baike).
"Chưa nói tới con nhóc chết tiệt kia còn chưa kết hôn với Vũ Hạo, cho dù nó có thành em rể con, chỉ cần con thích nó thì cứ trực tiếp đoạt là được."
Nguyễn Tư Tư cười, rồi lại bực bội nhíu mày, phàn nàn nói: "Mẹ, con bảo Vũ Hạo mau đá con đó đi nhưng anh ấy cứ do do dự dự, con sắp tức chết rồi! Con muốn cho anh ấy một liều nặng!"
"Liều nặng gì?", Triệu Phương Dung hỏi.
"Mẹ, sáng nay con dùng que thử thai, có lẽ con mang thai rồi, con muốn kết hôn với Vũ Hạo.", Nguyễn Tư Tư đưa tay đặt trên bụng, mẹ cần phải giúp con!"
"Con thật sự mang thai?", Triệu Phương Dung nghe vậy, tức đến thở hổn hển: "Sao con lại thiếu cẩn thận vậy hả! Vũ Hạo tuy tốt nhưng mẹ đang ngóng chông con có thể gả cho một công tử con tốt hơn nữa đó."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con chỉ thích anh Vũ Hạo thôi, nhất định con phải gả cho anh ấy...", Nguyễn Tư Tư cầm tay của Triệu Phương Dung lay lay, nũng nịu lại tùy hứng nói.
"Được rồi, mẹ biết rồi.", Triệu Phương Dung không đỡ được con gái cầu xin, cưng chiều nói: "Mẹ sẽ nghĩ cách."
-
Nguyễn Lương đi ra khỏi nhà tới quán ăn, thấy Hoắc Trạch còn chưa tới liền đi vào gọi trước hai phần bữa sáng, ngồi ở đó đợi.
Chưa tới hai phút đồng hồ Hoắc Trạch đã tới, anh xuống xe đẩy cửa vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong tiệm.
Thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tôn quý cao lãnh của anh khi có khi không lộ ra sự hấp dẫn trí mạng với người khác.
Đương nhiên, còn bởi vì một người quý khí như anh lại tới quán ăn bình thường này chút điểm mâu thuẫn này lại càng thêm thu hút sự chú ý của người khác.
Hoắc Trạch vừa vào cửa đã đi thẳng tới chỗ của Nguyễn Lương ngồi đối diện cô.
Ánh mắt của những người trong tiệm cũng theo anh rơi trên người Nguyễn Lương mang theo một tia giật mình cùng hâm mộ.
Tuấn nam mỹ nữ, thật xứng đôi!