Chương 24: Ông chủ yêu vào thật tốt.

Ngoại trừ mấy bình luận quan tâm, chủ yếu là bình luận buôn chuyện về thiếu gia của thiếu nữa, suy đoán đủ kiểu về thân phận của đối phương.

Đoán đủ kiểu, nào là minh tinh, ngọc nữ, người mẫu rồi cả danh viện bậc cao, còn có vài người phân tích đạo lí rõ ràng như thật sự đã thấy đối tượng của thiếu gia vậy.

Bởi vì rất nhiều bình luận thế này nên Nguyễn Lương chỉ lướt qua mấy cái, cảm thấy không mấy đáng tin, dứt khoát không nhìn.

Thiếu gia ác ma yêu ai cô không quan tâm, chỉ chúc anh ta hạnh phúc mạnh khỏe.

-

Sáng sớm hôm sau Nguyễn Lương tỉnh lại, nhỉn trần nhà vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, lăn một vòng trên giường, thật sự trọng sinh rồi!

Nguyễn Lương cầm điện thoại lên mở WeChat, gửi hình ảnh một con vịt chào buổi sáng cho Hoắc Trạch.

Đang lúc Nguyễn Lương đặt điện thoại xuống, chuẩn bị bò ra khỏi chăn thì Hoắc Trạch trả lời: "Chờ gia."

Nguyễn Lương trừng mắt nhìn mấy chữ kia, sau khi phát hiện chúng không biến mất mới kinh ngạc hô lên một tiếng, hắng giọng, vội vàng gửi tin nhắn thoại sang: "Tam gia, chào buổi sáng, anh có ý gì đây, chẳng lẽ muốn tới nhà đón người ta sao?"

Nguyễn Lương gửi xong, trong lòng lại đang reo hò, đừng mà, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để Hoắc Trạch tới nhà đâu.

Hoắc Trạch gửi một quán ăn sáng tới, ngay gần nhà cô, bảo cô chờ anh ở đó.

Nguyễn Lương khẽ thở phào một hơi, vội vàng trả lời lại bằng một con mèo nhỏ đáng yêu đang nói 'ừm' sau đó nhảy xuống giường, vọt vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt, trang điểm rồi mặc quần áo.

Hoắc Trạch bên kia nghe thấy tiếng chuông thông báo vang vang, cầm lên xem, cảm thấy con mèo nhỏ này rất giống Nguyễn Lương, lòng đang bị sự đáng yêu của cô nàng cào đến ngứa ngáy, không chờ nổi muốn gặp cô.

Nên anh lập tức chào ông bà nội đang ăn sáng: "Cháu đi đây."

"Tới công ty cũng không cần gấp vậy, ăn xong cơm rồi đi.", lão phu nhân quan tâm nhíu mày.

"Tới đón Nguyễn Lương đi làm.", Hoắc Trạch soái khi mặc tây trang áo khoác vào, sải bước ra ngoài.

"Nhìn đi, Tiểu Trạch nhà chúng ta yêu đường rồi, ây da, thật tốt mà.", lão phu nhân cười híp cả mắt, nói với bạn già.

"Hừ.", lão gia tử hừ nhẹ, không hiểu sao lại thấy khó chịu.

Mộc Nam tranh thủ ăn xong bữa sáng của mình, vội vàng đuổi theo ông chủ đang bắt đầu biết theo đuổi một cô gái, tiến vào giai đoạn yêu đương.

Lão quản gia lại vội vàng lấy điện thoại ra, nhanh tay lẹ mắt chụp một tấm thiếu gia đang mặc quần áo, ôm cảm xúc mênh mông nghĩ, thiếu gia đi đón một nửa kia, lại có cái để cập nhật rồi!

Lão quản gia lấy cớ vào phòng bếp, trốn ở trong góc, vội vàng soạn bài đăng lên, nhìn bài viết đăng thành công tâm trạng bỗng tốt lên trong nháy mắt.

-

Bên ngoài, gara.

Mộc Nam ngồi vào xe, cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm vào màn hình: "Lão quản gia lại đổi mới, hành động lời nói hai ngày nay của cậu khiến ông ấy dâng trào cảm xúc đến bành trướng rồi."

"...", Hoắc Trạch cầm lấy điện thoại của anh ta, lướt nhanh một lượt thấy không có thứ gì dễ nhận ra lại ném điện thoại cho Mộc Nam đồng thời đuổi người: "Cậu xuống xe đi, ngồi với bọn họ kìa."

Mộc Nam không nói hai lời mở cửa xe đi xuống, cảm thấy địa vị của mình đang xuống dốc không phanh nhưng anh rất vui vẻ, có thêm thời gian tự do rồi!

Ông chủ yêu vào thật tốt!

-

Nguyễn Lương chuẩn bị xong xuôi, nhìn lại mình trong gương, chắc chắn rằng cách ăn mặc của mình không có vấn đề.

Váy liền áo màu lam phác họa ra bờ eo thon xinh đẹp của cô, vạt váy bồng bềnh xõa ra sẽ không khiến cô thành thục gợi cảm quá mức mà lại mang theo chút tươi mát nhẹ nhàng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo, hoàn mỹ!

Sau khi chuẩn bị xong, Nguyễn Lương nghĩ tới lát nữa Hoắc Trạch sẽ đón cô liền sửa khóa màn hình thành giống của Hoắc Trạch nếu không mấy lời nói bậy hôm qua của cô sẽ bị phơi bày.

Lại nhìn thời gian, Nguyễn Lương không dám dông dài nữa, cầm túi xách đi xuống dưới lầu, thấy ba người đang ăn sáng trong nhà ăn, Nguyễn Lương chỉ chào hỏi Nguyễn Văn Hải, coi như hai mẹ con kia không tồn tại.

"Bố, chào buổi sáng, con ra ngoài đây."

---

Cảm nghĩ tác giả:

Nguyệt Thổ Nguyệt Thổ

=== Đọc xong ném một tấm phiếu thôi.