Chương 33: Chương 33

Editor: Lệ Thiên | Beta: Qin Zồ

Những lời Ôn Diễn vừa nói thật ra cũng nằm trong dự tính của ta, nhưng khi chính tai nghe được thì lòng ta vẫn cảm thấy có chút mất mát. Nhưng ta cũng không phải dạng bám lấy người không tha, Ôn Diễn là thiên nhân, ta cũng có ngạo khí của một công chúa.

Thừa lúc Ôn Diễn quay lưng về phía ta, ta khẽ vỗ mặt, sau đó cười nhẹ một tiếng: “Đa tạ tiên sinh chúc phúc. Ngày mai tiên sinh đi, tiếc rằng ta không thể đi tiễn được, mong tiên sinh thuận buồm xuôi gió.”

Ôn Diễn quay người lại, ánh mắt vẫn ôn hòa như vậy, hắn cười, “Đa tạ công chúa.” Ta cũng cười, bầu không khí bỗng chốc lại trở nên hòa hợp, dường như lần thất thố vừa nãy của chúng ta chưa từng xảy ra.

Chúng ta nói chuyện phiếm một lát, Ôn Diễn đã tháo gỡ hết những nghi hoặc của ta, đến khi điểm tâm ăn hết, ta mới ra vẻ lơ đãng nhắc tới chuyện Ôn Phàm phải xử lí ra sao.

Tội của Ôn Phàm đương nhiên không thể tha, nhưng dù sao hắn cũng là đệ đệ của Ôn Diễn, hơn nữa qua từng câu từng chữ ta cũng biết được Ôn Diễn vô cùng yêu thương vị đệ đệ này dù cho hắn đã làm sai rất nhiều. Thật ra ta cũng hiểu được tâm trạng của Ôn Diễn, nếu Thừa Văn phạm phải tội lớn tày trời, vô lí đến mấy ta cũng phải che chở cho hắn, đây chính là sự ràng buộc về huyết thống.

Quả nhiên, lời vừa dứt, ngón tay Ôn Diễn run lên, ta thấy rất rõ.

Lúc này ta cảm thấy hơi do dự, tha cho Ôn Phàm ta không làm được. Hắn khiến ta mất một phu xe còn khiến ta bị thương, hơn nữa còn không biết làm sao tạo thành tình trạng khốn đốn giữa ta với Liễu Dự như giờ. Nếu như bình thường, nhất định ta sẽ không thèm chớp mắt cho người kéo hắn ra ngoài chém. Nhưng hắn lại là đệ đệ Ôn Diễn, lập trường lúc này của Ôn Diễn bởi vì chuyện của ta và Ôn Phàm mà trở nên khó xử, dù Ôn Diễn không đáp lại tình cảm của ta, nhưng Ôn Diễn cũng từng là tiên sinh của ta, hơn nữa ta luôn dễ mềm lòng với hắn.

Một lúc sau, Ôn Diễn mở miệng nói: “Ôn Phàm bị nhốt ở mật thất, ta đưa công chúa tới.”

Ta bước theo sau Ôn Diễn, đi qua rừng trúc, băng cái cầu vòm, lại qua hành lang dài, lát sau Ôn Diễn dừng lại trước một tiểu viện hoang vắng, dọc đường đi đến nửa bóng người cũng chẳng thấy, ta có chút thắc mắc.

Mà Ôn Diễn dường như hiểu rõ lòng ta, lúc mở cửa gỗ ra thì nói với ta: “Minh Hàn trang chủ biết công chúa sắp tới, phái tất cả mọi người ra chỗ khác.”

Ta hỏi: “Quan hệ giữa ngươi và Minh Hàn trang chủ là thế nào?”

Ôn Diễn ngập ngừng, “Từ rất lâu, Minh gia là một nhánh của Ôn gia, sau xảy ra chút chuyện nên thành Minh gia như bây giờ.”

Ta nghe xong, tò mò hỏi thêm: “Tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?”

Ôn Diễn trầm mặc, lát sau cảm khái nói: “Đã lâu rồi, ta cũng không nhớ nữa.” Hắn xoay nghiên mực trên bàn viết, “rầm rầm” hai tiếng, trên vách tường trắng xóa xuất hiện một cửa ngầm.

Ta bước theo Ôn Diễn được vài bước, Ôn Diễn đột nhiên nói: “Mặt đất hơi trơn, công chúa cẩn thận.”

Ta nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Ta nghĩ ta thích Ôn Diễn, ngoại trừ lần đầu gặp kinh diễm với tài hoa của hắn thì còn vì sự săn sóc cẩn thận này.

Trong mật đạo hơi tối, ta cũng không hiểu sao Ôn Diễn lại nhốt Ôn Phàm ở chỗ như thế này, nhưng ngẫm lại thấy với sự cổ quái của Ôn Phàm, ngoài mật thất còn có chỗ nào nhốt được hắn?

Sau khi ta thấy Ôn Phàm thì cảm thấy hơi lạnh người, ta nhớ nhớ lại khuôn mặt đằng sau mặt nạ của Phạm Văn giả lần trước, nó đã khiến ta không nỡ nhìn thêm lần thứ hai rồi, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Ôn Phàm, ta thấy dường như hắn còn thê thảm hơn trước, hai cái tai đều bị cắt đi.

Dù trước đó Ôn Diễn từng nói qua với ta về tình trạng Ôn Phàm, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì lòng ta lại thấy ớn lạnh.

Ta bất giác lui về sau vài bước.

Ta thật không hiểu được vì sao vì trường sinh bất lão, Ôn Phàm lại nguyện ý dùng khuôn mặt và tai để đổi lấy, hơn nữa mỗi đêm trăng tròn lại bị một lần đau do vạn trùng cắn.

Ôn Phàm bị tơ vàng trói trên giường đá, ánh mắt cực lạnh của hắn nhìn thẳng vào Ôn Diễn, trong đôi mắt chợt xẹt qua vẻ hận tận cùng, nhưng đến khi quay sang nhìn ta, ánh mắt ấy lại mang vẻ trào phúng.

Ôn Diễn giờ mới mở miệng nói: “Công chúa muốn xử trí hắn thế nào?”

Ta cẩn thận nhìn Ôn Phàm, thấy hắn không kiêng nể gì mà nhìn ta, khóe môi hắn lại khẽ nhếch: “Trước không kịp nhìn rõ dung nhan công chúa điện hạ, giờ thấy, quả là không hổ danh đệ nhất mĩ nhân Đại Vinh, cũng coi như xứng với huynh trưởng ta.”

Ta sửng sốt. Hắn tiếp tục nói: “Công chúa điện hạ đừng tin mấy lời bậy của huynh trưởng ta, thiên mệnh chỉ là cứt chó mà thôi, công chúa đã thích huynh trưởng ta thì sao không cố gắng một chút. Huynh trưởng ta tuy hơi bảo thủ nhưng công chúa đừng lo, cứ mạnh mẽ dùng sức, bá vương thượng ngạnh cung, thiên nhân… ừm, ngay lập tức sẽ trở thành phò mã thôi.”

Ta nghe được vậy thì mặt đỏ tai hồng. Ôn Diễn quát một tiếng, Ôn Phàm thở dài một hơi, “Chậc chậc chậc, huynh trưởng đừng nóng, làm người mà nóng nảy là dễ hỏng việc. Bốn năm nay ngươi vẽ bao nhiêu tranh nàng rồi? Ừm? Để ta tính thử: Mười? Một trăm? Một nghìn? Hai nghìn? Ba nghìn? À đâu, không phải không phải, hình như là bảy nghìn sáu trăm ba mươi? Hay là…”

Tuy ta biết Ôn Phàm nói vậy chẳng qua là muốn chọc Ôn Diễn, nhưng lời đã vào tai, lòng ta vẫn cảm thấy có chút vui mừng.

Ôn Diễn đột nhiên vươn tay ra, ta cũng không hiểu hắn làm gì mà khiến Ôn Phàm đột nhiên im bặt, hai mắt trợn trừng nhìn Ôn Diễn.

Ôn Diễn bỏ tay xuống, lăn xe lăn tới, nói với ta: “Gia đệ không tốt, nói bậy bạ mong công chúa thứ lỗi.”

Ta hỏi: “Hắn có khả năng gì? Địa lao trong cung có giam được hắn?”

Ôn Diễn cười khổ, nói: “Sợ rằng không thể.”

Ta liếc qua Ôn Phàm, thấy hắn có vẻ điên cuồng, nghĩ thầm, nếu nhốt ở địa lao cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Tình trạng thảm hại bây giờ, cũng coi như là trừng phạt.

Ta không muốn để Ôn Phàm thấy ta đang nói gì nên cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói với Ôn Diễn: “Không được, tiên sinh hãy dẫn hắn đi đi.”

Lúc ta rời khỏi Thúy Minh sơn trang, hoàng hôn đã buông xuống. Ta ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn, cảm thất thật vắng lặng. Một khúc tiêu đột nhiên vang lên, mang theo ý sầu liên miên, rất lâu không dứt.

Ôn Diễn nợ ta một khúc, ta vẫn nhớ rõ. Vẫn tưởng giờ không nói tới, sau sẽ còn cơ hội khác. Vậy mà giờ nghe tiêu khúc này, ta nghĩ cả đời này chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại Ôn Diễn.

*

Trên đường hồi phủ, tâm tình ta không tốt nên cứ uống một chén rồi một chén rượu trái cây. Ta đang uống vui vẻ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Ta vội bám lấy thành cửa sổ để không bị ngã chổng vó.

Ta nhíu mi nói: “Có chuyện gì thế?”

Phu xe trả lời: “Bẩm công chúa, có một cô nương bỗng lao tới trước xe.”

Thật ra chuyện này ta gặp cũng không ít, phần lớn là muốn cáo trạng gì đấy. Ta ngáp một cái, nói: “Nói nàng biết, bản công chúa không thẩm án, muốn cáo trạng thì tới tìm Đại Lý tự.” Dứt lời, ta lại cầm chén rượu lên, nhẹ nhấp một ngụm rượu trái cây.

Lát sau, Phu xe quay lại bẩm: “Công chúa, vị cô nương kia nói nàng tên là Đỗ Tịch Tịch.”

Rượu trôi xuống cổ họng rồi tới bụng, có chút cay cay, ta lập tức bị sặc. Phu xe lại nói tiếp: “Vị cô nương này nói phải nói chuyện với công chúa.”

Ta rót rượu, ngáp thêm cái nữa, “Đi đi, không cần để ý tới nàng.”

Phu xe đáp lại: “Vâng.”

Bỗng dưng, ta nghe thấy giọng the thé của Đỗ Tịch Tịch vang lên: “Công chúa, Yến lang còn yêu ngươi, ngươi không thể thành thân với người khác được.”

Ta cau mày, lại nghe thấy nàng nói tiếp: “Yến lang vì ngươi, bây giờ cơm nước không màng, cả ngày thất thần. Trước là do Tịch Tịch sai, là lỗi của Tịch Tịch, là do Tịch Tịch quyến rũ Yến lang, xin công chúa đừng so đo với tiện nữ như Tịch Tịch. Tịch Tịch cầu xin công chúa đại lượng đi gặp Yến lang.”

Ta đột nhiên nhớ tới mệnh số Ôn Diễn nói với ta, nếu không có ta chặn giữa đường, Yến Thanh và Đỗ Tịch Tịch đã không phải đi lắm đường vòng như vậy. Nhưng Ôn Diễn chỉ nhận đắng cay, còn ta thì không. Ta không tin vào thiên mệnh, dù nàng ta khóc lóc thê thảm cỡ nào ta cũng không thèm để ý. Ta đã từng nói rồi, Yến Thanh thế nào cũng không liên quan tới ta.

Ta bảo ám vệ lôi Đỗ Tịch Tịch sang một bên, ngênh ngang đi tiếp.

Khi hồi phủ, Vân Vũ sớm đứng ở cửa đưa thềm đá. Ta liếc nhìn Vân Vũ, trong đầu cũng không biết có tư vị gì. Hôm nay Ôn Diễn nói chân tướng cho ta, nguyên nhân này chỉ là ngụy trang, nếu thật là như vậy thì sao lại có cảnh Vân Vũ gặp phải Liễu Dự từ dưới đất chui lên?

Tuy rằng Ôn Diễn từ đầu tới cuối không hề nhắc đến Vân Vũ nhưng ta biết… Vân Vũ không thể không liên quan tới Ôn Diễn. Ôn Diễn không nói chắc hẳn là muốn bảo vệ nàng.

Ta giẫm lên thềm đá, thản nhiên nói với Vân Vũ: “Ôn Diễn đi rồi.”

Cả người Vân Vũ cứng đờ, nàng cúi đầu, giọng run rẩy nói: “Công chúa nếu muốn đuổi em đi, em thật sự không có lời nào để nói. Nhưng bốn năm qua, trừ việc của Phò mã gia, tất cả các chuyện khác em đều chân thành. Em thật lòng thích công chúa, cũng thật lòng muốn làm nha hoàn bên người Công chúa.”

Nghĩ cho kỹ, Vân Vũ trừ việc giấu chuyện của Liễu Dự, các việc khác nàng đều thật lòng làm. Giờ Ôn Diễn đã đi, Quán Quán ở Giang Nam, Thừa Văn cũng muốn lấy thê…

Khó mà gặp được một thị nữ có thể trò chuyện được, bốn năm qua thực sự Vân Vũ cũng khiến ta vui không ít.

“Thôi.”

Vân Vũ ngẩng phắt đầu lên, vẻ vui mừng trong mắt thật rõ ràng.

Ta nhàn nhạt nói: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”

Vân Vũ gật như gà mổ thóc, “Nhất định ạ.”

Ta về được một lát thì gặp phải Liễu Dự, hắn đang vội vội vàng vàng, lúc nhìn thấy ta thì quay người chạy với tốc độ như chạy trốn tới, vẻ mặt vui mừng, “Nương tử, nàng về rồi.”

Ta ừ một tiếng, sau đó cho lui hết người xung quanh, nói chân tướng cho Liễu Dự hay.

Liễu Dự nghe xong, vẻ mặt khá bình tĩnh, hắn nhìn ta chằm chằm, nói: “Vì cổ trùng mà thích nương tử hay ta thực sự thích nương tử, ta có thể phân biệt được.”

Ta khẽ sừng sờ.

Hắn nói tiếp: “Quá khứ đã có chuyện gì, ta không muốn nhớ tới, không những vậy mai còn là ngày thành hôn của hai ta. Ôn tiên sinh là thiên nhân, lời hắn nói có lí, nương tử, chuyện chúng ta vận mệnh đã an bài.”

Liễu Dự trông có vẻ rất vui mừng, ngừng một lát, hắn mỉm cười nói: “Nương tử, hôm nay ta làm món bánh táo thạch anh nàng thích đấy.”

Lòng căng thẳng, ta cụp mắt nói: “Được, lát nữa ta sẽ nếm thử.”

Trước khi ngủ, ta đứng bên giường nhìn bức tranh vẽ Ôn Diễn một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, cầm nó lên rồi cất vào trong rương cùng với miếng ngọc đứa bé bên gối.

Ta không tin vào thiên mệnh nhưng giờ chỉ có cách chấp nhận.

Ta nhìn chữ 囍 dán trên cửa sổ, nghĩ thầm, ta sẽ cố quên Ôn Diễn, cố thích Liễu Dự, có người thích mình ở bên cạnh, thật ra cũng rất tốt.

*囍: song hỷ. Ở Việt Nam bây giờ thì chữ này hay được dán trên tường ngoài nhà, tường ngõ, in trên thiệp cưới,…tỏ ý với mọi người là nhà có đám cưới. Ý nghĩa: “song hỷ” được ghép từ 2 chữ “hỷ”. “Hỷ” là niềm vui, song hỷ là niềm vui nhân đôi, niềm vui của nhà trai và nhà gái ghép lại thành chữ “song hỷ”.

Rồi đến khi ta hơn trăm tuổi, Ôn Diễn có lẽ sẽ đi thăm mộ ta – đồ đệ của hắn, người từng ngốc nghếch nói thích hắn.

Chuyện cứ vậy mà xong, đó chính là kết cục tốt đẹp nhất của một phàm nhân và một thiên nhân