Editor: Qin Zồ
Sau khi nhận được tấm thiệp của Ôn Diễn, ta luôn ngồi trong bát giác ở lương đình.
Bên ngoài lương đình là hoa sen hồng trong ao, mái đình xanh biếc, gió thổi nhè nhẹ, hương sen lan tỏa. Trong mắt ta phản chiếu hoa sen dưới hồ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện Ôn Diễn mời ta đầu tháng bảy đến Thúy Minh sơn trang là có ý gì.
Nhưng bây giờ trong lòng ta cũng cảm thấy vui sướng, ít nhất cũng khiến cho trái tim ta mưa dầm rả rít nửa tháng nay có vài phần chờ mong.
Chẳng biết lúc nào Liễu Dự xuất hiện trước mặt ta, hắn nhẹ nhàng gọi ta một tiếng, “Nương tử.”
Ta phục hồi tinh thần, tấm thiệp trong tay không cẩn thận rơi trên mặt đất, Liễu Dự cúi người nhặt lấy, khi đứng lên cả người hắn cứng đờ, hắn đưa tấm thiệp trả lại ta, nhẹ nhàng hỏi han: “Ngày mai nương tử phải đến Thúy Minh sơn trang ư?”
Ta nói: “Đúng thế.”
Liễu Dự nói: “Nương tử, ta đi với nàng.”
Ta từ chối khéo, “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, không nên xuất môn.” Dừng lại, ta nói tiếp: “Sao chỉ có một mình ngươi ở đây? Triệu thái y đâu?”
Mấy ngày nay Liễu Dự bị cảm lạnh, ta sợ hắn lại dẫn ra bệnh cũ nên lệnh cho Triệu thái y cả ngày bầu bạn bên người Liễu Dự, nếu phát hiện có gì không ổn, lập tức khám và chữa bệnh.
Liễu Dự đưa tay sờ mũi, “Triệu thái y đi cầu tiêu rồi.”
Lời còn chưa dứt, ra liền trông thấy Triệu thái y vội vàng đi qua bên này, ta nói với Liễu Dự: “Nơi này gió lớn, ngươi với Triệu thái y quay về đi, đừng để bệnh tái phát.”
Liễu Dự nhẹ nhàng đáp lại, hắn đưa mắt nhìn ta, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi về phía Triệu thái y. Chờ cho khi hai người họ biến mất khỏi tầm mắt, ta mới nhìn tấm thiệp trong tay mình, nghĩ thầm cách đại hôn còn… hai ngày, cũng chỉ còn hai ngày.
*
Hôm sau tỉnh lại, đúng lúc đến giờ hẹn với Ôn Diễn. Lúc này ta không đưa Liễu Dự theo, cũng không dẫn Vân Vũ đi cùng, chỉ đưa theo ám vệ. Xe ngựa dừng lại trước Thúy Minh sơn trang, ta vừa xuống xe đã thấy Ôn Diễn, không có A Man cũng không có Như Ý, chỉ một mình Ôn Diễn.
Nửa tháng không gặp, hắn vẫn dịu dàng như trước, mặc dù ngồi trên xe lăn, nhưng cũng không thể làm giảm sự tao nhã nơi hắn.
Ta mở miệng, khẽ gọi một tiếng, “Tiên sinh.”
Ôn Diễn vuốt cằm, cũng đáp ta một câu, “Công chúa.”
Sau đó hắn dẫn ta vào Thúy Minh Sơn Trang, Thúy Minh Sơn Trang rất ít người, ta với Ôn Diễn đi một đường mà không gặp bất cứ ai, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ve kêu. Đi được khoảng một nén nhang, Ôn Diễn mới dừng lại.
Ta nhìn ra xung quanh, chính là khu rừng trúc pha trà lần trước.
“Công chúa, mời ngồi.”
Ta ngồi xuống ghế đá, Ôn Diễn dừng lại đối diện ta, hai chúng ta cáhc một bàn đá, chiếc bàn không lớn, chỉ dài bằng cánh tay, bên trên đặt một bình trà thơm ngát, bốn năm đĩa điểm tâm, không biết là vừa khéo hay là gì, đây toàn là những món thường ngày ta thích ăn.
Chỉ tiếc lúc này trong lòng ta vô cùng nặng nề, không muốn ăn gì.
Không ngờ Ôn Diễn lại nói: “Mời công chúa nếm thử.”
Ta cầm đũa gắp miếng bánh táo thủy tinh lên, cắn nhẹ một miếng, mùi bánh táo xông vào mũi, đến miệng liền biến thành vị ngọt, nhưng bánh này hình như ngọt quá. Ta đưa mắt nhìn, thấy trong mắt Ôn Diễn xẹt qua tia sáng mà ta chưa bao giờ thấy, khiến ta không khỏi sửng sốt.
Ôn Diễn hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Ta thành thật đáp: “Hơi ngọt.”
Dường như Ôn Diễn có vẻ sửng sốt, hắn cũng gắp một miếng bánh táo thủy tinh lên, sau khi đưa vào miệng, hắn nhẹ nhàng nói: “Đúng là hơi ngọt thật.” Hắn lại nhìn ta, “Thử món khác đi.”
Ta lại gắp một miếng phù dung lên, sau khi ăn liền gật đầu nói: “Món này không tệ.”
Nơi chân mày Ôn Diễn nhuộm vẻ nhu hòa, tâm tư ta bỗng thay đổi, nghẹn họng nhìn trân trối: “Tiên sinh, mấy món điểm tâm này… là do ngươi làm?”
Ôn Diễn ho khan vài tiếng, sắc mặt không được tự nhiên lắm, hắn nói: “Lần đầu làm điểm tâm, khó tránh có chút không thành thục.”
Ta lại ăn một miệng bánh táo thủy tinh, lúc này ta chỉ cảm thấy vị ngọt của miếng bánh theo miệng vào tận trong lòng, rất lâu vẫn chưa tản đi. Ta nhịn không được khẽ cười nói: “Tiên sinh không chỉ có thể nấu ăn ngon, bây giờ lại còn làm ra các món điểm tâm này… không phải tục ngữ có câu, quân tử viễn bảo trù1 sao?”
(1 Người quân tử phải xa nhà bếp)
Trong mắt Ôn Diễn dắt đầy ý cười, “Câu ấy sai rồi, thời gian ta sống rất dài, thế nên chuyện gì cũng muốn thử qua một lần.”
Trong lòng ta khó tránh căng thẳng, xem ra Ôn Diễn chuẩn bị tiết lộ thiên cơ với ta.
Ôn Diễn nói: “Công chúa có bằng lòng nghe ta kể một câu chuyện hay không?”
Ta làm vẻ thoải mái nói: “Không phải là câu thiên cơ bất khả tiết lộ của tiên sinh đấy chứ, câu ngày ta nghe không dưới mười lần rồi, nhiều đến nỗi tai ta mọc cả kén rồi đây này.”
Thần sắc Ôn Diễn dịu dàng: “Không có đâu.”
Ta khẽ “ừm” một tiếng.
Ôn Diễn nhấp một hớp trà, thuận tiện nói: “Việc có liên quan đến thiên nhân, chắc hẳn công chúa cũng biết.” Thấy ta gật đầu, hắn lại nói: “Ta có một đệ đệ sinh đôi tên là Ôn Phàm, tính nết của hắn không tốt, từ nhỏ đã thích nghịch ngợm, cực kỳ ghét huynh trưởng ta đây. Mấy năm trước hắn đi Nam Cương, học một chuyện kỳ quái hiếm gặp rồi quay về…”
Ta nghe thế liền hỏi: “Đám phi trùng lần trước là do hắn làm?”
Ôn Diễn gật đầu.
Trong đầu ta vụt qua tia sáng, híp mắt hỏi: “Đám sát thủ hắc y nhân lần trước cũng là người của hắn?”
Ôn Diễn cười khổ một tiếng “Đúng thế”.
Trong lòng ta không khỏi tức giận, “Hắn còn làm những gì nữa?”
Ôn Diễn lại nói: “Còn đóng giả một đại phu trong kinh thành.”
Ta đứng bật dậy, nhưng vừa nhìn Ôn Diễn, ta cắn chặt răng ngồi xuống, “Ngươi nói tiếp đi.”
Ôn Diễn nói: “Là ta không tốt, là ta làm phiền đến công chúa và Liễu công tử, công chúa tức giận trong lòng cũng là chuyện nên có, a đệ ta lúc này phạm vào tội lớn ngập trời, ta đã trói hắn lại rồi, nhốt trong Thúy Minh Sơn Trang này, đợi ta nói hết với công chúa, mọi chuyện tùy công chúa xử trí.”
Ta hỏi: “Vì sao hắn lại làm như vậy?”
Ôn Diễn nhẹ than một tiếng, “Thật ra trong lòng a đệ ta không xấu, chỉ là hắn không cam lòng, không cam lòng ta trở thành thiên nhân, cho nên luôn làm những chuyện khiến ta trở tay không kịp. Sở dĩ hắn đả thương công chúa và Liễu công tử, là do chuyện từ bốn năm trước…”
Bốn năm trước…
Không phải là năm Hữu Bình đầu tiên sao?
Ôn Diễn tiếp tục nói: “Bốn năm trước, a đệ ta quay về từ Nam Cương, hẹn ta gặp mặt trên ngọn núi này. Ta vốn tưởng hắn chỉ muốn gặp lại vị huynh trưởng đã lâu không gặp này nên không nghi ngờ gì. Không ngờ lúc đến nơi thì a đệ ta nói rằng những năm gần đây hắn không cam lòng, lúc đó ta mới thì ra hắn luôn luôn ghét huynh trưởng ta đây, sau đó ta với a đệ xảy ra tranh chấp, ta không ngờ là a đệ lại ác như thế, có thể ra sát chiêu đối với ta. Nhưng ngay sau đó đã có người nhảy ra, thay ta đỡ một chiêu.”
Trong lòng ta sửng sốt, “Người ấy… là Liễu Dự?”
Ôn Diễn gật đầu: “Đúng thế, ta không ngờ rằng Liễu công tử lại xông lên, sau khi Liễu công tử ngã xuống núi, lại được vị Mã đại phu tìm thấy. Trên thế gian này, số mệnh mỗi người đều do trời định, nhưng ta thì không. Một chắn của Liễu công tử, bởi vì ta mà rối loạn số mệnh. Hôm đó, nếu Liễu công tử không đỡ thay ta, Liễu công tử sẽ xuất hiện dưới chân núi, vừa hay bắt gặp công chúa ngã từ trên núi xuống, sau đó Liễu công tử cùng công chúa tương tri tương ái, Liễu công tử đỗ trạng nguyên, sau lại bệ hạ sẽ tứ hôn cho hai người, cuộc sống của công chúa và Liễu công tử về sau vô cùng viên mãn, hơn nữa còn có thể có một bé gái nữa, còn Yến Thanh chẳng qua chỉ là người qua đường trong cuộc đời công chúa mà thôi.”
Sắc mặt ta liền trắng bệch.
“Trạng nguyên của năm Hữu Bình đầu tiên vốn nên là Liễu công tử, còn Yến Thanh chỉ đỗ thám hoa, sau đó không vừa ý trên quan trường mà rời đi, trên đường đi gặp Đỗ Tịch Tịch hát rong, vừa gặp đã thương.”
Ta cắn môi: “Cho nên lúc này ngươi đến kinh thành vì muốn bồi thường cho Liễu Dự, xoay đổi số mệnh?”
Ôn Diễn nói: “Đúng thế, thật sự là ta vì muốn bù đắp cho liễu công tử mà đến đây, vết thương lúc đó của Liễu công tử so với bây giờ còn nghiêm trọng hơn, ta đưa hắn từ chỗ Mã đại phu quay về Đào Hoa Nguyên, để Như Ý trị liệu cho hắn, Liễu công tử hôn mê mất bốn năm, khi tỉnh lại không nhớ rõ mọi chuyện. Như Ý đã dùng hết cách cũng không thể khiến hắn nhớ lại. Vì để cho số mệnh trở về với con đường bình thường, sau khi ngươi với Yt cùng cách, ta đã cấy trong cơ thể Liễu Dự một loại cổ trùng.”
“Cho nên hắn mới có thể đối với ta, một người hắn chưa từng gặp mặt, mà nảy sinh tình cảm?”
Ôn Diễn gật đầu, “Chỉ cần còn cổ trùng, cả đời này Liễu Dự chỉ biết thích ngươi, mãi mãi không thay lòng.” Dừng lại, hắn nói tiếp: “A đệ của ta sở dĩ muốn hãm hại công chúa và Liễu công tử, vốn là vì hắn biết nếu ta muốn thay đổi số mệnh mà không làm được thì ta sẽ bị phạt. Nhưng mấy thứ không liên quan này công chúa không cần biết.
Lúc này trong đầu ta ngoại trừ chấn động vẫn là chấn động, ta hỏi: “Vì sao ngươi nói cho ta biết?”
Ôn Diễn nhẹ giọng nói: “Công chúa muốn biết, không phải ư?”
“Nhưng mà…” Ta mím môi, “Như vậy tính là gì? Ngươi đền cho ta một phò mã mới, đền cho Liễu Dự một thê tử, nhưng ta không thích Liễu Dự, Liễu Dự cũng không thích ta, hơn nữa Liễu Dự thích ta chẳng qua là do cổ trùng trong người hắn điều khiển!”
Ôn Diễn cụp mắt, “Công chúa và Liễu công tử là mệnh trung chú định, chỉ cần ở bên nhau lâu, công chúa nhất định sẽ thích Liễu công tử, Liễu công tử cũng sẽ thích công chúa.”
“Ta không tin! Cái gì là mệnh trung chú định? Cái gì là lương duyên trời cho? Cái gì là mạng do trời định? Toàn bộ ta không tin chút nào. Ta chỉ tin mạng do người định mà thôi! Ngươi xuất hiện trên núi này thì mặc kệ Liễu Dự có cứu ngươi hay không, thì mọi chuyện đã định người ta gặp được là Yến Thanh. Ta với Liễu Dự chỉ là sai lầm thôi! Huống chi, lúc này ngươi xuất hiện trước mặt ta, lại có nghĩ đến ta sẽ thích ngươi chứ không phải là Liễu Dự?”
Ta nhất thời kích động mà nói bừa, đem bí mật giấu kín nói ra.
Sắc mặt ta lập tức biến đổi, Ôn Diễn cũng mở to mắt, vẻ mặt không dám tin, đôi mắt từ trước đến nay chứa ý cười lần đầu tiên xuất hiện thần sắc … kinh ngạc ta nhìn mà không hiểu.
Hắn lắp bắp nói: “Công… công chúa…”
Lúc này ta dứt khoát nói thẳng, “Ta thích ngươi thì sao? Cho dù biết ngươi là thiên nhẫn vẫn cứ thích ngươi, Thừa Văn không cho ta thích ngươi nhưng ta vẫn cứ thích, ta đúng là ngu rồi! Biết rõ ngươi sẽ không thích ta, nhưng mà…” Nói đến đây, mũi ta đột nhiên chua xót, nhưng đem bí mật giấu trong lòng lâu như thế nói ra cũng thoải mái cực kỳ.
Ôn Diễn đưa tay ra, chậm rãi đến gần ta, chỉ là mới được một nửa thì đã rút tay về.
Hắn quay xe lăn đi, đưa lưng về phía ta, giọng nói khàn khàn, từng chữ từng câu như là nhảy ra từ trong lòng ngực, “Ngày mai ta sẽ rời khỏi kinh thành, chúc công chúa và Liễu công tử đầu bạc răng long.”