Chương 64: Nắm trong lòng bàn tay

Lúc Trương Ngả Gia nói sẽ dẫn giáo viên của mình tới, người này có tiếng tăm trong nước, là giáo viên giảng dạy âm nhạc, Chu Hiểu Xuyên lúc đầu nghĩ rằng đó là một lão già lụ khụ chừng sáu bảy mươi tuổi. Nhưng khi nhìn thấy Trương Ngả Gia cùng giáo viên của mình đi tới, Chu Hiểu Xuyên biết mình đã sai. Giáo viên của Trương Ngả Gia khoảng chừng ba bươi tuổi, có lẽ là do công tác ở lĩnh vực nghệ thuật, nghiên cứu âm nhạc cho nên trên người của nàng phát ra khí tức nghệ thuật, mang vẻ tinh tế, làm người khác cảm thấy thoải mái khi nhìn vào nàng.

- Chu… Chu Hiểu Xuyên, đây là cô giáo của tôi. Giảng dạy tại học viện âm nhạc. Giáo sư Âu Yến Linh. Cô, đây chính là tác giả của bản nhạc ‘Tự nhiên’, tên Chu Hiểu Xuyên.

Trong lúc giới thiệu sơ qua cho hai người, Trương Ngả Gia có chút bối rối về cách xưng hô với Chu Hiểu Xuyên. Ban đầu nàng tính gọi là Chu tiên sinh, nhưng nghe như vậy thì có chút xa lạ. Nếu gọi là Tiểu Chu, thì lại dễ gây hiểu lầm vì nó có vẻ thân mật, không thích hợp. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi nàng quyết định gọi thẳng tên của Chu Hiểu Xuyên là hợp lý nhất. Âu Yến Linh mỉm cười, hướng Chu Hiểu Xuyên chìa tay ra nói:

- Chào anh! Chu tiên sinh, bản nhạc ‘Tự nhiên’ của anh có thể nói là một bài hát kinh điển. Nhưng thật không ngờ tới tác giả của nó lại là bác sĩ thú y… Chậc… Có thể nói là kỳ nhân dị sĩ ở khắp nơi, chỗ nào cũng có.

- Giáo sư âu quá khen rồi, tôi làm sao có thể xem là kỳ nhân được.

Chu Hiểu Xuyên đưa tay ra bắt tay với Âu Yến Linh, hắn nhận ra tay của vị sáo sư này thật mềm, bàn tay nhỏ nhắn sờ vào mát rượi, hết sức thú vị. Nhưng hắn cũng không thất thố, chỉ nhẹ nắm tay lại rồi thả ra, biểu hiện hết sức chuẩn mực. Đợi cho hai người làm quen xong, Trương Ngả Gia nói:

- Chu Hiểu Xuyên, giáo sư âu đặc biệt từ tỉnh xuống huyện Phương Đình tìm anh để nghiên cứu thảo luận về bản nhạc ‘Tự nhiên’, đồng thời trao đổi giao lưu một số kiến thức về âm nhạc. Vậy chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh như là quán cà phê ở vỉa hè chẳng hạn. Tới đó rồi từ từ nói chuyện, thấy như vậy có được không?

Quen nhau mấy ngày rồi, Chu Hiểu Xuyên cũng có hiểu đôi chút về tính cách của Trương Ngả Gia, cho nên giờ phút này không quan tâm tới lời đề nghị của cô ta, nói thẳng:

- Cô không thấy tôi đang rất bận rộn sao? Thời gian đâu mà đi ra quán cafe với các cô. Hơn nữa, tôi là bác sĩ thú y, không thể bỏ việc ra ngoài được, mọi người có gì thì có thể nói ngay tại đây đi…

- Anh….

Trương Ngả Gia bị những lời này của Chu Hiểu Xuyên làm cho nghẹn họng, trợn trắng mắt, thầm nghĩ: “Tới giờ này rồi mà anh còn muốn giả bộ. Hừ! Tự nhận mình là tác giả bài của bản nhạc ‘Tự nhiên’ à? Lại còn lớn lối như vậy nữa chứ. Phải biết rằng giáo sư Âu là người có danh tiếng rất lớn trong giới âm nhạc của nước nhà. Không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn được nói chuyện với cô ấy để thảo luận âm nhạc và học tập kiến thức. Không ngờ người ta đã chủ động đến đây, mời anh đi cafe nói chuyện anh lại còn không chịu. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, có thể khiến cả hàng triệu người chạy đến đây nhỏ một bãi nước bọt cho lụt luôn cái phòng khám của anh ấy chứ!”

Trương Ngả Gia tuy rằng thừa nhận ở lĩnh vực Piano Chu Hiểu Xuyên có thiên phú cực cao, nhưng không tin rằng bản nhạc ‘Tự nhiên’ là do hắn sáng tác. Một tên biết sơ sơ về Piano làm sao có thể sáng tác ra một bài hát kinh điển, có thể đưa vào thành ca khúc bất hủ được chứ? Cứ cho rằng thiên phú cực cao thì cũng không thể, nếu như vậy thì là quá cao, quá biến thái rồi. Sau khi trừng mắt, liếc Chu Hiểu Xuyên một cái, Trương Ngả Gia lại nói thầm trong lòng: “Cứ chờ đấy đi, tí nữa nói chuyện xong, bị giáo sư của tôi vạch trần rồi, anh còn gì để nói nữa không!”

Thật ra, Trương Ngả Gia muốn làm như vậy cũng không phải là muốn nhắm vào Chu Hiểu Xuyên hay ý gì khác. Chỉ là ghét hắn nói dối với mình, cho nên muốn cho hắn nhận chút đau khổ, xem như là dạy bảo hắn mà thôi. Khác với với Trương Ngả Gia đang ôm một bụng tức đứng đấy thì Âu Yến Linh là người có tu dưỡng tốt hơn hẳn, không những không tức giận còn mỉm cười gật đầu nói:

- Bây giờ tôi tới bái phỏng, quả thực có chút mạo muội. Đương nhiên không thể để việc này làm gián đoạn công việc hằng ngày của Chu tiên sinh. Cho nên mọi chuyện cứ như Chu tiên sinh nói đi…

Thấy Âu Yến Linh đã quyết định như vậy, Trương Ngả Gia dù có bất mãn cũng không thể làm gì khác, phải chấp nhận thực tế phũ phàng. Hoàng Hiểu Uyển đứng ở phía sau, đưa tới hai cái ghế, không thể để hai người đứng mà nói chuyện với Chu Hiểu Xuyên được, đồng thời còn rót hai chén trà nóng bưng tới. Sau khi nhận ly trà, nói cám ơn với Hoàng Hiểu Uyển, Âu Yến Linh xoay người sang Chu Hiểu Xuyên nói:

- Chu tiên sinh, thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi, bản nhạc ‘Tự nhiên’ chính là anh sáng tác thật sao? Quả thực tôi không có ý nghi ngờ gì cả, chỉ là nghe Ngả Gia nói anh mới biết sơ sơ về Piano mà có thể sáng tác được như vậy thì có chút khó tin mà thôi.

- Chuyện này có gì khó tin?

Có Lão Quy ở trong túi quần trợ lực, Chu Hiểu Xuyên nói chuyện rất tự tin, làm ra vẻ mặt không cho là đúng nói:

- Trương Ngả Gia nói không sai, thật sự tôi là người chỉ biết sơ sơ về Piano, nhưng có quy định nào nói biết chút ít về Piano là không thể đủ trình độ để sáng tác sao? Theo quan điểm của tôi, mấu chốt của vấn đề sáng tác đó chính là tâm tình. Nếu tâm tình tốt, linh cảm đến thì có thể sáng tác được những tác phẩm để đời. Còn nếu tâm tình không tốt, thì dù tài cao đến đâu cũng không thể sáng tác được tác phẩm nào cả, mà nếu có sáng tác ra được thì đó là những tác phẩm chết, không có linh hồn, khó có thể xếp vào hàng ngũ những tác phẩm kinh điển.

- Nói nhăng nói cuội… Mơ mơ hồ hồ…

Trương Ngả Gia hừ hừ nói, đương nhiên cô ta có chút nghi ngờ với lời nói của Chu Hiểu Xuyên. Con mắt Âu Yến Linh híp lại, lâm vào trầm tư, phải mấy phút đồng hồ sau mới chậm rãi gật đầu, có chút cảm thán nói:

- Chu tiên sinh nói không sai, đây chính là mấu chốt của những người làm nghệ thuật. Không phải trình độ, kỹ năng, kinh nghiệm quyết định vấn đề, mà đó là tâm tình. Giống như thời xưa có vô số nhà thơ nhưng chỉ có vài người có thể lưu lại những bài thơ kinh điển cho hậu thế. Thậm chí chính những tác giả đó, cũng chỉ có một vài bài mà thôi. Giống như có nhà văn nào đó đã nói: ‘Những tác phẩm kinh điển thì thường được sinh ra trong tình cờ.’ Chỉ tiếc rằng, rất nhiều người hiểu được điều này nhưng có thể làm được, và có được những tác phẩm để đời thì lại không có mấy. Chính vì vậy nên hiện nay những tác phẩm xuất sắc cũng ít đi nhiều, khó có thể kiếm ra được

- Hả…

Trương Ngả Gia kinh ngạc nhìn Âu Yến Linh, cô ta thật không ngờ, giáo viên của mình lại đồng ý và tin tưởng với lý do của Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên nhìn Âu Yến Linh với vẻ mặt cảm khái, ít nhiều cũng có kinh ngạc. Nhưng đồng thời hắn cũng đắc ý, thầm nghĩ ở trong lòng: “Giáo sư âm nhạc thì sao? Chuyên gia nổi tiếng trong nước thì sao? Anh đây vẫn có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay như Phật Tổ đùa Ngộ không!”

Sau khi cảm khái vài câu, Âu Yến Linh tính hỏi thêm Chu Hiểu Xuyên vài câu. Nhưng chủ nhân đến khám bệnh cho thú cưng của mình không kiên nhẫn, bước lên trước hỏi:

- Bác sĩ, con Sư Hoàng của tôi bị bệnh gì vậy? Hai ngày trước thấy nó uể oải, không phấn chấn, lại còn không chịu ăn uống gì cả.

Chu Hiểu Xuyên đã sớm khám cho con Sư Hoàng này rồi, từ miệng nó biết được nguyên nhân phát bệnh, không chút hoang mang trả lời:

- Nó ăn nhầm phải một miếng gỗ nhỏ, không thể tiêu hóa được, lúc này nó đang rất khó chịu, làm sao có thể khỏe và thèm ăn được chứ?