Chương 63: Nói nhầm, nói nhầm mà thôi

Tờ mờ sáng, Chu Hiểu Xuyên tỉnh giấc ngồi trên giường, hắn bắt đầu kiểm tra thằng em của mình ở bên dưới đã đỡ hẳn hay chưa. Mặc dù hắn rất tin tưởng vào năng lượng thần bí kia, nhưng dù sao thằng em này cũng là một thức vũ khí quan trọng của hắn, nếu quả thực có vấn đề gì với nó thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hạnh phúc nửa đời sau, lúc đó hắn khóc không ra nước mắt mất. Sau khi kiểm tra, nhận thấy không có gì xảy ra, tất cả mọi thứ đều bình thường, không có dấu hiệu của vết thương, Chu Hiểu Xuyên thở ra một hơi nhẹ nhõm cả người:

- Quả nhiên là rất tốt, thậm chí một vết trầy cũng không có. Xem ra dòng năng lượng thần bí này không chỉ có công hiệu giải độc, đối với chuyện làm lành vết cũng làm rất tốt, thậm chí còn không để lại sẹo. Rất tốt, thật sự là rất tốt.

Vẻ mặt và lời nói của hắn lộ rõ vẻ hưng phấn. Sau khi rửa mặt xong, Chu Hiểu Xuyên cầm lấy Lão Quy còn đang ngủ khò khò trên giường nhét vào túi quần đi tới Phòng khám thú cưng. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị mở cửa thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, xoay người lại, nhíu mày nhìn Tiểu Hắc vẫn đang giữ nguyên tư thế ngủ từ hôm qua đến giờ.

“Tiểu Hắc này, mày muốn ngủ tới khi nào đây? Chẳng may lúc tao làm việc ở ngoài, có chuyện gì thì sao? Tính sao bây giờ đây?” Suy nghĩ một chút, Chu Hiểu Xuyên quyết định đem Tiểu Hắc đến Phòng khám thú cưng. Nếu làm vậy, kể cả khi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với Tiểu Hắc hắn cũng có thể chủ động, cứu chữa kịp thời. Hắn liền tìm một cái thùng giấy lớn, bế Tiểu Hắc đang ngủ say bỏ vào trong đó. Sau đó ôm thùng giấy xuống dưới lầu, dùng dây cột thùng giấy đó vào Gacbaga ở phía sau, rồi đạp xe đạp đi làm. Xe đạp cũ kỹ phát ra những tiếng kêu cót két đều đặn vang lên trên đường. Không khí sáng sớm trong lành và mát mẻ, không có khói bụi, Chu Hiểu Xuyên từ từ đạp xe đến chợ Hoa Điểu. Khi Chu Hiểu Xuyên tới chợ Hoa Điểu thì còn chưa đến bảy giờ rưỡi, hiện tại nơi đây vẫn còn vắng vẻ, chưa thấy không khí mua bán tấp nập. Cả chợ im lặng, ngoài vài tiếng chó sủa, chim hót ra thì không còn tiếng gì khác. Phải đến tận tám giờ rưỡi thì các cửa hàng mới lục đục dọn hàng bày bán, mở cửa kinh doanh, đến lúc đó chợ Hoa Điểu mới dần dần náo nhiệt, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Nhưng khi Chu Hiểu Xuyên đến Phòng khám thú cưng thì phát hiện ra một chuyện bất ngờ đó là phòng khám đã mở cửa từ sớm, bên trong có một thân hình thướt tha đang cầm cây chổi lau nhà, lom khom quét dọn vệ sinh. Đem xe đạp khóa lại dưới gốc cây bên cạnh phóng khám, Chu Hiểu Xuyên ôm Tiểu Hắc nằm trong hộp giấy bước vào phòng khám. Cô gái với vẻ thanh xuân nhìn vào làm lòng người thoải mái, ngửng mặt lên nhìn hắn cười, Chu Hiểu Xuyên tò mò hỏi:

- Hiểu Uyển, ngày hôm nay sao đi làm sớm thế? Anh còn tưởng anh mới là người đến sớm nhất chứ!

Hoàng Hiểu Uyển nhìn hắn, lè lưỡi ra, có chút ngượng ngùng nói:

- Cả đêm qua em ngủ không ngon, nên sáng nay dậy sớm tranh thủ đi tới trước mở cửa rồi quét dọn vệ sinh một chút.

Chu Hiểu Xuyên nhẹ nhàng thả hộp giấy chứa Tiểu Hắc xuống, cười đùa nói:

- Ngủ không ngon? Vì sao vậy? À à! Hiểu rồi, không phải là em động xuân tâm, thích ai rồi hả?

Hoàng Hiểu Uyển bị câu nói đùa này làm cho đỏ mặt, vội vàng giải thích:

- Đáng ghét! Không phải như anh nghĩ đâu. Em không ngủ được là vì nghĩ tới chuyện ngày hôm qua chị Vũ Hàm nhượng lại cổ phần phòng khám cho chúng ta cơ…

- Thì ra là như vậy! Nói thật, cảm giác của anh cũng không khác em là mấy!

Chu Hiểu Xuyên cầm khăn lên vừa lau những vết bẩn, vết bụi trên mặt bàn vừa nói:

- Ban đầu anh tính toán cố gắng làm vài năm, tiết kiệm đủ tiền rồi sẽ tự mình mở một phòng khám thú y để làm việc. Nhưng không ngờ sư tỷ lại đem một phần ba cổ phần nhường lại cho anh mà không cần suy nghĩ. Làm cho chúng ta sau một đêm từ người làm công trở thành ông chủ…

Nói tới đây, Chu Hiểu Xuyên đột nhiên nở nụ cười:

- Có đôi khi anh cảm thấy chuyện này liệu có phải là một giấc mơ hay không?

Hoàng Hiểu Uyển cũng có cùng tâm sự, ưu tư gật đầu:

- Chị Vũ Hàm đem phòng khám giao cho chúng ta, chúng ta không thể để chị ấy thất vọng. Phải cố gắng thật nhiều, siêng năng hơn trước kia mới được. Hơn nữa, chúng ta bây giờ cũng là chủ của phòng khám này, lợi ích trực tiếp liên quan đến chúng ta. Vì vậy nên càng phải thật cố gắng hơn nữa, như vậy thì mới có thể làm phòng khám phát triển, kiếm được nhiều tiền.

- Nói rất đúng!

Chu Hiểu Xuyên vuốt cằm, gật gù tỏ vẻ đồng ý, bỗng nở nụ cười trêu ghẹo nói:

- Hiểu Uyển, hôm nay sao em không nói em là bà chủ của cửa hàng nữa?

Hoàng Hiểu Uyển nhớ lại câu nói gây hiểu lầm ngày hôm qua, nhất thời vết đỏ hồng trên má do câu nói đùa lúc trước của Chu Hiểu Xuyên đã nhạt đi thì bây giờ lại đỏ ửng lên, thậm chí nó còn nóng nữa. Đưa bàn tay thon dài như ngó sen, trắng như mỡ đông đập lên người Chu Hiểu Xuyên hai cái, tức giận nói:

- Đáng ghét, Chu ca, anh lại lấy chuyện ngày hôm qua ra chọc người ta. Em chỉ là nói nhầm thôi mà…

- Ha ha…

Nhìn thấy bộ dáng lúng túng của Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên nhịn không được, ngoác miệng tới mang tai cười lớn. Đang đùa giỡn vui vẻ, ánh mắt Hoàng Hiểu Uyển nhìn tới Tiểu Hắc đang nằm, tò mò hỏi:

- Chu Ca, Tiểu Hắc bị sao vậy? Lại ốm nữa sao? Em nhớ mấy bữa trước nhìn thấy nó khỏe rồi mà, sao lại bị như thế này rồi?

Chu Hiểu Xuyên đương nhiên sẽ không nói chuyện tối hôm qua cho Hoàng Hiểu Uyển nghe, ngay lập tức đẻ ra một lý do khác nói:

- Đại khái là vết thương lúc trước chưa khỏi hẳn, cho nên nó mới mệt mỏi thôi. Không cần lo lắng quá mức, anh đã kiểm tra tổng quát cho nó rồi, mọi thứ đều bình thường. Chắc hẳn chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian rồi sẽ nhanh chóng khôi phục lại ý mà...

- Thì ra là như vậy!

Hoàng Hiểu Uyển gật gật đầu, không nghi ngờ gì lời giải thích của Chu Hiểu Xuyên. Dù sao nàng cũng chỉ là phụ tá của bác sĩ thú y, tuy rằng kiến thức về chuyên ngành thú y cũng có, nhưng không thể so sánh với Chu Hiểu Xuyên, trình độ của hắn hơn nàng rất nhiều.

Bởi vì là ngày thứ hai, cho nên hoạt động trong chợ Hoa Điểu có vài phần ảm đạm, công việc không thuận lợi, khách hàng xa cả tuần làm việc đều không có thời gian đến đây. Phòng khám thú cưng, cũng không phải nằm ở trường hợp ngoại lệ. Trừ mấy khách hàng thân quen đem thú cưng của mình tới để khám bệnh, bởi vì những người này, phần lớn thời gian của họ đều nhàn rỗi. Do vậy, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển không được nhàn rỗi. Hai người thừa dịp thời gian không có khách hàng, trao đổi về kế hoạch phát triển Phòng khám thú cưng. Dù sao, Lý Vũ Hàm chuẩn bị qua nước Anh du học, mọi công việc ở Phòng khám thú cưng đều do bọn họ giải quyết. Không cần phải nói Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đều hi vọng phòng khám thú cưng phát triển thuận lợi trong tay của bọn họ và có thể phát triển lớn mạnh. Với lại hai người tự nhiên trở thành ông chủ, bà chủ, kinh nghiệm vẫn còn thiếu nhiều, cho nên dù bàn bạc thế nào cũng không tìm ra được một kế hoạch có tính khả thi. May mắn là hai người rất hiểu tình huống hiện tại, bọn họ không quá tham vọng mình sẽ tự nhiên làm được chuyện gì đó hoành tráng, bọn họ dự tính đi học một khóa kinh doanh cấp tốc để có thể có những kiến thức cơ bản về kinh doanh. Từ đó có thể đưa ra được biện pháp hợp lý, đồng thời có thể quản lý tốt công việc của phòng khám. Vào hai giờ chiều, Chu Hiểu Xuyên với bộ dáng mệt mỏi, tinh thần uể oải đang kiểm tra lại vài công việc cần giải quyết của phòng khám. Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu trắng dừng lại trước cửa phòng khám, hai người mở cửa xe bước xuống, đúng là Trương Ngả Gia cùng với giáo viên của nàng.