Giọng nói bên phía điện thoại của sếp Phan cùng lúc vang lên bên trong căn phòng họp của Đội hình sự. Nó phát ra ngay chiếc ghế quen thuộc đang xoay lưng kia, chiếc ghế mà sếp Phan hay ngồi trong mỗi cuộc họp của cả Đội.
Chiếc ghế từ từ quay lại trước sự tò mò của sếp Phan và tất cả mọi người, có xen chút bất ngờ vì sự xuất hiện của “người lạ” từ nãy giờ bên trong căn phòng này. Và dần dần gương mặt của cô gái bí ẩn ấy cũng đã dần dần lộ diện.
“Chào sếp Phan, chào tất cả mọi người. Tên tôi là Hạ Thy. Từ bây giờ tôi sẽ là đội trưởng của Đội hình sự.”
Sự tự tin là điều đầu tiên toát ra từ người của cô gái tên Hạ Thy này. Ánh mắt lạnh lùng, nụ cười đầy ẩn ý khiến cho những câu hỏi về cô gái này liên tục xuất hiện trong đầu Chí Toàn và tất cả những người còn lại.
“Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Hạ Thy, đội trưởng Đội phòng chống ma túy vừa được điều động về đây. Hi vọng tất cả sẽ hợp tác ăn ý cùng nhau để phá tất cả những vụ án lớn nhỏ của thành phố Lâm Hạ này.”
Sếp Phan vừa dứt lời, tiếng vỗ tay chào mừng Hạ Thy vang lên không ngớt. Nhưng đáp lại những tiếng vỗ tay giòn tan ấy lại là sự lạnh lùng của Hạ Thy. Không thể ngờ rằng bên trong cô gái xinh đẹp với đôi mắt đen và làn da trắng cùng với nụ cười tỏa nắng ấy lại là một con người lạnh lùng, thích làm “mất hứng” của người khác như vậy.
“Chúng ta hãy khoan chào mừng nhau đi, Chí Toàn, vụ án điều tra đến đâu rồi.” – giọng nói lạnh lùng của Hạ Thy khiến bầu khống khí trở nên có chút căng thẳng.
Chí Toàn cũng bị lời nói lạnh lùng ấy làm cho phân tâm mà có chút ấp úng khi bắt đầu thông tin về vụ án. Rõ ràng là sự xuất hiện này của Hạ Thy khiến cho cả Đội hình sự bây giờ trở nên có phần bối rối vì không biết, đằng sau sự lạnh lùng là con người như thế nào.
“Chỉ có bao nhiêu đây thôi hay sao? Các cậu chỉ có thể thu thập được bao nhiêu chứng cứ thôi hay sao?” – tiếp theo sự lạnh lùng ấy là sự bực tức của Hạ Thy.
“Chúng tôi dự định sẽ điều tra gia đình của nạn nhân sau khi đã tổng hợp về nơi làm việc của cậu ta.” – Chí Toàn tiếp lời.
Chứng cứ về nơi làm việc và các mối quan hệ ở công ty của nạn nhân Trung Quân là quá ít ỏi vì bản thân nạn nhân là người sống khép kín, trong sạch nên chẳng có gì phải điều tra thêm bất cứ điều gì.
Nhưng đó lại là “cơ hội” để Hạ Thy thị uy sức mạnh của mình với “cấp dưới” mới toanh của mình khi có những “chỉ đạo” ngay lập tức với tất cả Đội hình sự và trước mặt cả lãnh đạo cũ của họ là sếp Phan.
“Dự định? Bây giờ mà còn nhắc đến chữ dự định hay sao? Cậu đợi tên hung thủ bỏ trốn thì mới bắt đầu điều tra hay sao? Còn không mau khẩn trương đi điều tra đi.”
Những lời lẽ ấy của Hạ Thy nhắm thẳng đến vị trí của Chí Toàn khiến cho ai nấy đều có chút ngạc nhiên và không khỏi khó chịu về giọng điệu ấy của vị sếp mới toanh này đối với lính cũ ngay trước mắt sếp Phan.
“Nhưng mà…” – Chí Toàn ấp úng, rõ ràng đây là lúc mọi người nên được nghỉ ngơi để sẵn sàng cho những kế hoạch tiếp theo.
Nhưng Hạ Thy lại không nghĩ như vậy. Sếp mới ấy của họ vẫn giữ nguyên lập trường của mình và thể hiện thái độ gắt gao và thúc giục mọi người phải lập tức hành động, không được chần chừ. Chí Toàn và những người còn lại chẳng có sự lựa chọn nào khác, đành đứng dậy và chia nhau ra hành động mà thôi.
“Này Hạ Thy, cháu có quá gắt gao với mọi người không? Dù sao chiều nay họ cũng sẽ triển khai thôi, giờ cũng là cơm trưa rồi. cháu làm vậy có chút không thỏa đáng.”
“Cháu biết chứ. Nhưng cháu muốn mọi người phải phục tùng cháu ngay và đây cũng là cách cháu dẫn dắt đội trước đây phá án. Nên chú cứ yên tâm.”
“Được, chú không nói với cháu nữa. Gửi lời hỏi thăm đến bố mẹ cháu giúp chú. Chú đi đây.”
Đằng sau Hạ Thy có vẻ như có người chống lưng như những gì Chí Toàn đã suy đoán từ trước nhưng nếu như không có thực tài thì cô không thể nào dẫn dắt đội phòng chống ma túy thành công như vậy. Nhưng những gì cô đang áp dụng cho Đội hình sự liệu rằng có phù hợp.
Về phần Chí Toàn cùng với những người còn lại, dễ hiểu là họ khá bực mình và khó chịu về đội trưởng mới này của họ. Nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải thực hiện, không thể lơ là được nên vừa đến nhà nạn nhân Trung Quân thì bữa trưa cũng đã hoàn thành một cách nhanh gọn.
Đến nơi, Chí Toàn cùng Tuệ Giang là những người điều tra thân nhân của nạn nhân còn những người còn lại sẽ phụ trách những mục tiêu xung quanh nhà nạn nhân, bao gồm cả hàng xóm và các mối quan hệ khác.
“Thưa cô, cô có thể cho tụi con biết về cuộc sống của Trung Quân và gia đình hay không?”
Trước mặt Chí Toàn và Tuệ Giang bây giờ là một người phụ nữ khắc khổ, tuy mới chỉ hơn 40 nhưng gương mặt đã nhăn nheo và đem ngỏm vì nắng, cả cơ thể của người phụ nữ này toát lên sự khó khăn của cuộc sống đã đè nặng lên bà suốt nhiều năm qua.
Theo lời kể của bà, Trung Quân là đứa út trong nhà của bà. Gia đình Trung Quân từ dưới quê lên đây sống từ lâu, từ khi bố của Trung Quân qua đời, bà dẫn cậu cùng với người con cả lên thành phố Lâm Hạ này để sống cùng ông bà ngoại.
Nhưng vì mâu thuẫn và với cuộc sống khó khăn thời điểm đó nên bà rời khỏi căn nhà của bố mẹ đẻ mà dọn ra sống ở đây cho đến bây giờ. Lúc trẻ bà làm công nhân trong xưởng may của thành phố, tuy công việc vất vả nhưng cũng đủ ăn đủ mặc và nuôi hai đứa con của mình thành người.
Anh trai của Trung Quân tên Khánh, hiện tại đang sống ở nước ngoài. Tình cảm của hai anh em rất tốt nên không có chuyện người anh có liên quan gì đến cái chết của em trai mình vừa xảy ra.
Còn về Trung Quân, cậu là một người con hiếu thảo. Thời gian cậu học đại học, cậu vừa học vừa làm để cùng mẹ trang trải cuộc sống của cả nhà cũng như là đóng tiến học phí. Trung Quân tuy rằng học khá nhưng lại là một người con hiếu thảo và là đứa trẻ ngoan trong xóm theo như lời kể của hàng xóm.
Thời gian đi làm của Trung Quân cũng bất ổn do phải tăng ca nhiều, nhưng sau khi tan ca là về nhà ngay chứ không la cà hàng quán như những người đồng nghiệp của mình cũng như là lao vào tệ nạn như những đứa trẻ khác đồng trang lứa trong xóm.
“Vậy về chuyện tình cảm? Cô có nghe cậu ấy có bạn gái hay không?”
“Không. Tôi chưa bao giờ nghe nó nói về việc nó có bạn gái cả.” – người mẹ có chút ngạc nhiên về câu hỏi ấy của Tuệ Giang.
“Cô thử nghĩ kĩ xem, có lần nào Quân có nhắc đến ai đó với cô hay không?”
Đáp lại câu hỏi ấy của mẹ Trung Quân, cả Tuệ Giang và Chí Toàn đều nhận được cái lắc đầu vì chẳng thu lại được bất kì tin tức gì từ mẹ của Trung Quân. Bước ra đến cửa nhà, những người còn lại cũng đã đợi đó sẵn từ lâu.
Hàng xóm xung quanh của Trung Quân cũng cho biết rằng cậu là đứa con ngoan, trong xóm cũng chẳng có ai có xích mích hay bất cứ xung đột gì với chàng trai này cả. Tất cả lại đi vào ngõ cụt sau khi cuộc điều tra kết thúc.
“Mọi người hãy thử đến công ty TK Land lại một lần nữa xem sao. Tôi đến gặp Cao Trọng xem có được manh mối gì không?”
Dứt lời, Chí Toàn đến phòng Pháp y của Cục cảnh sát nằm ngay dưới tầng hầm của Cục để gặp pháp y Cao Trọng – người cũng vừa giải phẫu xong thi thể của Trung Quân và đang chuẩn bi báo cáo gửi đến Đội hình sự.
Nhưng ở đây, người mà Chí Toàn nhìn thấy không phải Cao Trọng mà là Hạ Thy, người đang ngồi đối diện Cao Trọng trong phòng làm việc của anh để bàn bạc về những manh mối thu thập được từ thi thể nạn nhân.
Đương nhiên bản thân anh cũng khá bất ngờ về sự có mặt ấy của Hạ Thy nhưng tạm gác lại một bên, điều mà anh muốn lúc này là những chứng cứ mà Cao Trọng sẽ cung cấp cho mình để xem có thể điều tra theo những hướng đó được hay không.
“Anh, chiếc taxi màu xanh ấy lại gây án. Lần này lại là tòa nhà Empire Tower.”
Nhưng khi chưa kịp đẩy cửa vào bên trong thì Chí Toàn đã nhận được cuộc điện thoại của Tuệ Giang về thông tin một vụ án khác mà Trung tâm điều phối của Cục cảnh sát vừa thông tin đến Đội hình sự.
Và trùng hợp thay. Vẫn là chiếc taxi màu xanh, vẫn là tòa nhà Empire Tower và nạn nhân vẫn là nam nhân viên của công ty TK Land. Từ đây có thể chắc chắn rằng, vụ án của Trung Quân cũng như vụ án này đều liên quan đến công ty TK Land này.
“Được rồi, các cô cứ đến đó trước và phong tỏa hiện trường. Tôi cùng sếp Hạ sẽ đến ngay.”
Dứt câu thì cũng là lúc Hạ Thy cũng Cao Trọng đẩy cửa bước ra với sự gấp gáp và hối hả vì thông tin vụ án cũng vừa được gửi đến họ. Họ phải tức tốc tiến hiện trường vụ án để tiếp nhận và tiến hành điều tra.
“Chí Toàn, cậu còn đứng đó làm gì, mau đi thôi.” – vừa trông thấy Chí Toàn ở ngoài cửa, Hạ Thy tuy có chút bất ngờ những cũng nhanh chóng hối thúc cậu.
“Dạ rõ, thưa sếp.”
Trên đường đến hiện trường, trong đầu Chí Toàn dường như đang bắt đầu nhảy số với những suy nghĩ của mình về vụ án. Và dường như anh đã nghĩ ra được điều gì đó.