Chương 15: Trở Lại Thành Phố

Trần Sơn vẫy tay chào mọi người, hắn lên chuyến xe khách sớm nhất ngày, trên xe lác đác 1 vài ba người thôi, hắn tìm một chỗ vắng lặng nhất để ngồi , chìm vào khí hải….

Phá Chướng-Phá Âm Dương? Hắn loay hoay với khẩu quyết này mãi suốt mấy hôm! Hắn không thể hiểu đc , Chướng là gì , Âm Dương??? Đốm sáng Chân Nguyên trong khí hải ngày càng một lớn lên, màu vàng chuyển sang thành ánh Hoàng Kim toàn bộ Dụng Khí quấn quanh lấy đốm sáng Chân Nguyên , hoà vào làm một

Trước mắt hắn đã có thể sử dụng Dụng Khí , Dụng Cốt thuần thục, Dụng khí như khí, hắn có thể điều khiển tuỳ í, Dụng Cốt giúp cơ thể hắn nở nang, săn chắc… nhìn hắn chẳng khác gì một vận động viên , múi nào múi đấy, khúc nào khúc đấy… Dụng Khí hắn sử dụng lúc hắn đốt bàn tay phải của Tiến Quang đã có thể toả nhiệt lượng đến mức như một chiếc lò nung, Dụng Cốt, hắn chưa sử dụng lần nào, chỉ biết từ khi có dụng cốt, cơ thể hắn thay đổi 1 cách thần kì, vẻ bề ngoài làm nhiều người thân không thể nhận ra được

Còn Kim nhãn, đúng rồi, Kim Nhãn, lúc hắn chiến đấu với Atula Hoàng, kim nhãn khai mở, hắn cảm thấy nguồn sức mạnh như tăng lên không ngừng! Nguồn năng lượng thuần tuý xung quanh cuồn cuộc chạy vào huyết mạch, rót tràn Đốm sáng Chân Nguyên của hắn!

Có chút hiếu kì vè Kim Nhãn, hắn thì thào trong lòng!

Và tuyệt vời nhất là Hoàng Luân Độ, chiêu thức này bỗng dưng hắn đạt đc, cũng ko rõ nguyên nhân, cứ thế bộc phát ra , Cũng làm hắn bỡ ngỡ không kém….

Hắn cứ thế ngồi im, một mạch trên xe cho đến khi xe dừng bến !

Hăn bước xuống xe

Oa, lại đc trở lại thành phố , nơi đây hơn 1 năm trước hắn đã đến, vẫn còn nhiều bỡ ngỡ!

Một đoàn xe ôm, taxi bắt đầu bắt khách, í ới …. Hắn lựa tạm 1 bác xe ôm , đưa hắn về quận này….

Ngôi nhà Đỗ Cường hiện ra trước mặt, hắn gửi tiền bác tài , rồi nhanh chân rảo bước đến ngôi nhà !

Cảnh vật vẫn ko có gì thay đổi sau gần 2 tháng hắn ở quê! Mảnh sân vẫn còn nguyên vết rạch và chỗ lõm của trận chiến vơie Atula Hoàng

Hoàng Luân độ vs Xích Huyết Cuồng Đao

Mảnh sân đc chăng dây chi chít, chắc khám nghiệm hiện trường cũng tới đây làm việc , trên mặt hắn đang mang một chiếc khẩu trang, để tránh nhiều người nhận ra hắn!

Rengggggg! 2 hồi chuông, một người phụ nữ chạy ra

Cậu tìm ai

Tôi tìm Đỗ Cường

Cậu chủ bị đưa lên công an phường từ mấy hôm trước lấy lời khai rồi, cậu tìm cậu chủ có việc gì??

Lấy lời khai??? Đưa đi mấy hôm trước!

Hắn bắt đầu suy nghĩ! Vâng vậy cháu cảm ơn, cháu là bạn học của Đỗ Cường, vậy mấy hôm nữa cháu lại tới! Cảm ơn cô ạ

Nói đoạn hắn rảo bước đi!

Đỗ Cường bị đưa đi thẩm vấn lấy lời khai, tất cả những truyện này đều do hắn mà ra, nhưng quan trọng nhất, nghi vấn vẫn thuộc về Đông Hùng, cái tên này, chắc chắn hắn đã tác động đến một số bọn quan chức thối nát, để họ chèn ép gia đình Đỗ Cường rồi! Hắn nghĩ bụng

Một tiếng hét khiến hắn giật mình!

Cướp, Cướp…

1 người phụ nữ trung niên đang hớt hải hô to, 2 tên tóc xanh đỏ đang cố dằng lấy cái túi sách và lao nhanh về phía Trần Sơn

Tránh ra thăng ranh con

Bốp,bốp

2 tên văng vào lề đường , máu trên mồm chảy xuống

1 quyền khiến 2 tên te dại người ko dậy đc, nằm im !

Người phụ nữ cùng một số người dân chạy đến, rối rít cảm ơn hắn, nhưng hắn vội vàng rời đi, để lại hiện trường cho người dân xử lí

Xã hội thời kì này hỗn loạn, quan tham lộng hành, ko tiền ko giải quyết, mặc kệ dân chúng, tai nạn cướp bọc xảy ra thường xuyên, nhà nào biết nhà đấy, rất hiếm bắt gặp những truyện thế này mà có người ra tay giúp đỡ, họ sẽ xem như ân nhân cao quý của mình, thoáng cái Trần Sơn biến mất, người phụ nữ trung tuổi ngẩn ngơ! Như muốn báo đáp 1 ân tình.

Trần Sơn bước đến cổng trường, mắt nhìn về phía giảng đường cũ, tuy cũng chưa học tập đc nhiều ở đây nhưng nơi này chính xác hắn đã gặp đc người bạn tốt, và một cô gái để í hắn!

Vẫn hàng nước cũ, nơi trận chiến giữa hắn và Băng Đảng của Đông Hùng diễn ra tại đây, hàng nước này hình như đã đổi chủ, là một người đàn ông trung tuổi quản lí

Cho cháu một cốc trà đá, Trần Sơn ôn tồn

Ok !

Trần Sơn ngồi uống nước, mắt hướng về lớp giảng đường, sắp tan học r, có thể sẽ gặp được cô ấy

10 phút sau!

Bóng dáng một cô nữ sinh mảnh mai, đang bước ra cổng trường, không có gì thay đổi nhiều cả, vẫn hình dáng, nụ cười đó, mà hắn ko để í, giờ nhìn lại, trong lòng ko khỏi xuyến xao!

Kia rồi, Hồng Liên

Hắn vội vàng trả tiền và rảo bước thật nhanh!

1 cái đập vai từ sau lưng cô nàng, làm nàng giật bắn!

Hello! Long time no see!

Hồng Liên quay lại , dáng người quen quen, tóc tai… vẫn cứ chỉ đó, nhưng thêm cái khẩu trang thôi

Ủa

Ủa

Trần… là Trần Sơn Qt3?

Là cậu đó hả

Uhm là mình đây, mình cần gặp cậu có một số chuyện mình cẩn hỏi cậu!

Hồng Liên bất ngờ! Có quá nhiều chuyện diễn biến từ khi Trần Sơn biến mất một cách vô cớ, cô nàng cũng rất tò mò, từ sau vụ va Chạm với Đông Hùng tại đây!

Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh , nói chuyện, có được ko?

Được! Hồng Liên gật đầu

Trên ghế đá của công viên gần trường, Trần Sơn và Hồng Liên đều khá gượng , Hồng Liên thì chủ động hơn, nàng hỏi hắn

Từ lúc cậu va chạm với Đông Hùng, mình không thấy cậu đi học nữa, chắc có chuyện nghiêm trọng xảy ra đúng không

Trần Sơn gật đầu, hắn nói

Đông Hùng có mang theo 1 đám côn đồ đến để xử tôi hôm đó , nhưng mọi chuyện đã xong xuôi, tôi xử lí đc bọn chúng, chỉ có điều….

Cậu sợ liên luỵ Đỗ Cường, Hồng Liên ngắt lời

Uhmm, và bây giờ đã liên luỵ rồi, Đỗ Cường dạo này có đi học đều ko, có bị bọn Đông Hùng giữ lại, bắt nạt không, hắn dồn dập hỏi

Hồng Liên nói:

Cũng ko có gì, vẫn bình thường , nhưng mấy hôm nay cậu ấy ko đi học, không biết có chuyện gì nữa!

Vậy là cậu cũng k biết gì, Trần Sơn đáp

Biết gì cơ?

À ko có gì, thôi đc rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm, t có việc,phải đi trước! Cảm ơn cậu nhiều nhé, Hồng Liên

Ơ ơ… ko có gì, giờ, giờ , cậu muốn đi đâu?

Trần Sơn ko trả lời, đoạn hắn quay lưng, rảo bước!

Trần Sơn… Hồng Liên chạy lại chặn trước mặt hắn, cậu cầm lấy cái này, có gì gọi tớ

Hồng Liên đưa cho hắn tờ giấy, bên trong có số điện thoại của nàng, ánh nắng buổi trưa làm mặt nàng hổng ửng, nhễ nhại mồ hôi! Đôi môi đỏ ứng, mái tóc đen khé rung ring trong từng cơn gió nhẹ khiến ai nhìn nàng cũng thêm xao xuyến, Trần Sơn cũng ko ngoại lệ

Hắn dơ tay lên đầu, gãi gãi! Ờ ờ, oke cảm ơn Liên ha!

Tối hôm í, hắn thuê một phòng nghỉ cạnh ngôi nhà của Đỗ Cường, có cửa sổ hướng về cửa chính của ngôi nhà!

Hắn rút điện thoại ra, con điện thoại cục gạch, hắn gọi về nhà hỏi thăm chú gì hắn, tình hình mọi việc ở quê, tất cả đều tốt

Xẹt xẹt

1 chiếc xe camry đỗ trước của nhà Đỗ Cường, trong xe bước ra một người đàn ông đứng tuổi, một quý bà và theo sau là Đỗ Cường

Kia là mẹ Đỗ Cường, hắn nhìn rất rõ mặc dù khoảng cách rất xa, trời tối chỉ có ánh đèn đường le lắt, còn người đàn ông kia, khả năng là bố của Đỗ Cường, nhà khảo cổ Đỗ Bình

Lần trước Đỗ Cường còn nói , hắn còn một người chị cũng theo ngành khảo cổ giống ông và Ba hắn tên Đỗ Nga , nhưng người chị này chắc đang ở lại Nga

Cả ba đi vào nhà, Trần Sơn vội vàng khoác chiếc áo khoác mỏng, đeo khẩu trang,mở cửa ra ngoài

Trong căn nhà

2 mẹ con nói cho bố biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào

Đỗ Cường bình tĩnh, hắn kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện của Trần Sơn với bố , mẹ hắn

15 phút sau

Con chắc chắn cậu bạn của con là một người siêu năng lực, Đỗ Bình hỏi

Con chắc chắn bố ạ, mẹ cũng biết điều này

Bà mẹ của Đỗ Cường gật đầu, và hầu hết mấy đứa sinh viên đều biết chuyện

Đỗ Bình gãi đầu, vò tóc…

Thấy bố có biểu hiện ko mấy bấy ngờ, Đỗ Cường liền hỏi

Bố , sao bố không bất ngờ à

Ờ , uhm .. lúc công tác bên Nga bố cũng gặp một trường hợp giống như bạn con vậy, ông ta cứu bố trong lúc bố mắc kẹt dưới 1 hang động, nhưng bố ko biết mặt ông ta, hang núi đó rất sâu, chị con kêu gào thảm thiết bên trên, bỗng Vù, có một bóng đen xuất hiện nhảy xuống , và thoáng 1 cái bố đã ở trên miệng hang cùng với người đàn ông lạ mặt đó, cả 2 người đều ngỡ ngàng nhưng bóng đen đó biến mất 1 cách nhanh chóng, cái hang đó phải sâu đến mấy chục met, mà thoắt 1 cái…

Nói đến đây ông ngừng lại, đôi mắt nhìn ra bên ngoài

Trên thế giới này còn nhiều lắm những điều kì lạ, mà trong cuộc đời mỗi người , có duyên mới gặp đc

Trần Sơn lăng không đứng bên ngoài cửa sổ, thính giác của hắn nghe thấy hết cuộc trò chuyện của gia đình

Hmm dẫu sao, có rất nhiều thứ kì lạ, ngay bản thân hắn cũng kì lạ thì 15 tỷ người ngoài kia, chắc chắn cũng có kẻ kì lạ như hắn!!

Cốc cốc

Cả nhà đang xem truyền hình, bỗng có tiếng gõ cửa nhỏ

Cô giúp việc ra mở cửa

Là cậu!

Đỗ Cường lao ra

Trần Sơn – là cậu

Cả nhà Đỗ Cường mở cửa, vị khách vừa nhắc đến cách đây ít phút đã xuất hiện ngay trước mặt họ

Đỗ Cường vui mừng, qua lớp khẩu trang, nhưng cậu vận nhận ra bạn mình, chạy lại ôm chầm lấy người anh em siêu nhiên!

Bố mẹ, giới thiệu với cả nhà đây là bạn con, Trần Sơn

Nói đoạn, hắn kéo Trần Sơn lại gần

Trần Sơn dở khẩu trang, gỡ chiếc mũ lưỡi trai ra, khuôn mặt thanh tu, thân thể nở nang dưới ánh đèn chùm leon của một ngôi nhà giàu trở lên lung linh,

Trần Sơn tự giới thiệu hắn, mẹ Đỗ Cường đã biết hắn, cũng vui mừng, còn bố của Đỗ Cường thì có vẻ đăn chiêu hơn

Sau một hồi nói chuyện, bố Đỗ Cường và cả nhà đều biết đc những câu chuyện li kì mà Trần Sơn trải qua, đương nhiên , câu truyện về chiếc vòng cẩm thạch hắn ko kể!

Bố Đỗ Cường đứng lên, đi đi lại lại trong phòng khách, Cháu có thể thể hiện một vài thứ

Trần Sơn gật đầu

Mọi người lụi lại , hắn vận dụng khí, chiếc cốc trên bàn bay lên lơ lửng trên không, rồi hắn nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, đặt xuống vị trí cũ trước sự ngạc nhiên đến ko ngờ của mọi người

Đây, trực tiếp họ nhìn thấy điều kì lạ này diễn ra trước mặt mình, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu bé này siêu năng

Đỗ Bình gật gù, chú có một cuốn tài liệu cổ, phân nửa chú đã dịch được, trong đó có nói đến nhiều sự vật sự việc lạ , cuốn sách này chú tìm được ở một lăng mộ cổ, thuộc tỉnh Giang Nam-Trung Quốc

Do 1 nhà điều tra học dành cả đời để nghiên cứu và đc lưu truyền lại cho nhiều đời nhà họ

Đầu tiên chú cũng ko để í từ khi chú đc 1 người lạ mặt cứu , khi đó chú mắc kẹt dưới miệng hang sâu đến mấy chục mét, và thoáng sau đó, chú đã ở trên miệng hang cùng với chị của Đỗ Bình

Đến lúc đó, chú mới nghiêm túc lại , vì thực sự, chú ko bao giờ tin những điều này!

Trần Sơn uống một ngụm nước

Dạ, chính xác hiện tại chú đã thấy, cháu là nhân chứng sống của việc này!

Vậy từ đâu cháu phát hiện được cháu có năng lực này?

Trần Sơn ko nói, đây là chuyện riêng, cháu xin phép ko tiết lộ thêm

À, được rồi, nếu là bí mật thì ta cũng ko hỏi thêm, nhưng duyên của cháu thật sự may mắn mới có đc năng lực thế này, hãy trân quý và làm điều thiện, cháu nhé, Đỗ Bình ân cần nói

Dạ, cháu cảm ơn chú, cháu sẽ nhớ ạ

Đỗ Bình cười sảng khoái vỗ vai Trần Sơn

Đây là người bạn tốt của con, cậu ấy có rất nhiều điểm ưu tú

Mẹ Đỗ Cường xoa đầu hắn,

Các con kết giao được với nhau, cô không cấm đoán, cùng nhau tiến bộ học tập là tốt, nhưng về chuyện của Trằn Sơn, cũng khá khó khăn khi con phải nghỉ học sớm vì nhiều chuyện sảy ra

Từ sau việc Atula Hoàng bị đánh tàn phế ở đây, gia đình cô cũng ko yên ổn cho lắm, quá nửa sinh viên thuê trọ đều chuyển đi vì sợ bị vạ lây, còn mấy đứa ở lại thôi, nhưng cũng ko thể trách bất cứ điều gì đc!

Trần Sơn suy nghĩ, hắn sẽ đến tận hang ổ của Atula để giải quyết nốt đám tàn dư, sau đó , sau đó tìm Đông Hùng!

À đúng rồi, chú Bình, chú có thể cho con mượn quyển sách cổ của chú đc ko ạ?

Ồ , được chứ ! Con cứ cầm thoải mái, vì nửa sau cuốn sách chú ko thể dịch đc, mà bạn chú một số giao sư tiến sĩ ngôn ngữ cũng ko thể, họ nói ngôn ngữ này không thuộc hệ thống từ ngữ của loài người! Có thể năng lực của con có thể, có thể lắm chứ… Đỗ Bình nói!

Đợi chú xíu nhé

Cậu đang ở chỗ nào, lên tp lâu chưa nếu ko phiền tối nay có thể ở lại đây, ngủ cùng phòng với tôi cũng đc , Đỗ Cường cười nói!

Cảm ơn Cậu, mình có người quen ở gần đây, tiện qua gia đình mình thăm hỏi, thế đợt vừa rồi , cậu nghỉ, công an triệu tập có vấn đề gì không?

À , ko có gì , chỉ là tra hỏi bình thường,ko có gì đáng ngại

Nhóm atula có gây khó dễ cho gia đình ko

Ko cậu, từ sau khi Atula Hoàng bị cậu đánh tàn phế ,đám giang hồ này ẩn dật như rắn mất đầu! Không còn một tên nào dám ho he, gậy sự!

À vậy thì tốt rồi

Sách của cháu đây, Đỗ Bình xuất hiện với một cuốn sách cổ trên tay,

Trên bìa sách phát ra 1 cỗ ánh tím nhẹ nhẹ, mắt thường không thể thấy, nhưng Trần Sơn-hắn có thể thấy được nó

Mắt Trần Sơn dường như sáng lên-trong cuốn sách này…

Có nhắc đến một tí gì đó

Dịch Cân Kinh???