Thiên Thần tập sự (phần 5)
Trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi Mầm Xinh thôn Thuỷ Bình
_Hứa Huệ sao?Em ấy đúng là đã lớn lên ở đây....lúc em ấy học năm cuối đại học đã trở về đây nghỉ hè...ài...con bé thông minh tốt bụng vậy mà phải chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống..
Nhất Hàn đến thôn Thuỷ Bình Tìm hiểu thêm về Hứa Huệ,anh gặp cô viện trưởng và được cô ấy kể lại chuyện của Hứa Huệ còn cho xem album ảnh mà cô chụp lại những sinh hoạt ở trung tâm.
_Cái người này....sao nhìn quen quá...
Một tấm ảnh chụp tập thể những người trong trung tâm vào dịp giáng sinh,có nam có nữ,có già có trẻ nhưng Nhất Hàn lại để ý đến một người thanh niên mang kính cận đứng cạnh viện trưởng.
_Em ấy vì lo trang trí cho buổi kêu gọi quyên góp cho trung tâm đã tự mình leo lên thang cao treo băng gôn ,chẳng may ngã gãy chân,tiền viện phí đã làm tiêu hết tiền dành dụm đóng học phí cho năm sau,nên em ấy phải xin bảo lưu điểm....
_Bị ngã gãy chân sao?
_Ừm...còn phải cập kim loại vào xương chân vĩnh viễn nữa...
_Thế sau chuyện đó cô ấy đã làm gì và bây giờ cô ấy đang ở đâu?
_Em ấy nằm điều trị hơn một năm,đi lại được như bình thường lập tức quay lại thành phố để xin nhập học....
_Khi nãy không phải cô đã nói cô ấy đã hết sạch tiền rồi hay sao....
_À...em ấy bảo chỉ cần em ấy bán phát minh nghiên cứu gì đó là sẽ có được nhiều tiền...chẳng những trả được tiền học phí còn có thể xây lại nơi này khang trang hơn ....
_Nghiên cứu?...
_Ài...em ấy đi rồi thì mất liên lạc với trung tâm luôn....nhưng vào khoảng nửa năm trước lại gửi tiền cứu trợ cho trung tâm...tôi mới có thể xây lại khu nhà dành cho mấy bé ngủ không bị mưa dột nữa.
_Vậy cô có nghe cô ấy kể về bạn bè của mình không...
_Có chứ...Hứa Huệ xem tôi như người thân vậy chuyện gì cũng tâm sự với tôi,em ấy có cô bạn thân tên Lưu Mỹ Ngọc ,cả hai đang hợp tác nghiên cứu về đề án tái sinh tế bào chết gì đó còn có bạn trai và dẫn bạn trai về đây dự giáng sinh nữa
_Ừm ....bạn trai cô ấy à...
_Ừm...người này tên là Chi Bảo....đây cậu xem hình ảnh anh ta nè....
_À..cảm ơn cô....
Nhất Hàn đi ra cổng trung tâm thì thấy một ông lão đang đẩy chiếc xe rơm,ông ta mệt mỏi đẩy vào một đường mòn,thấy tội nghiệp cho ông lão nên Nhất Hàn chạy theo đẩy giúp ông cụ
_Ông để cháu giúp cho,ông muốn đẩy đi đâu ạ...
_Ôi...cám ơn cậu trai trẻ....nhà tôi ở bên rừng cây phía đông thôn này....
_Dạ...
Nhất Hàn cầm hai cán tay xe đẩy ,đi theo sau lưng ông lão đi vào lối mòn lanh quanh,đi thật lâu,thật xa đến khi anh mệt lã người,mồ hôi đầm đìa,ngó về trước vẫn thấy bóng lưng mặc áo thun trắng của ông cụ,ngó xung quanh thì chỉ thấy rừng cây um tùm,trời xế bóng,ánh nắng cũng không chiếu nổi qua các tán cây rậm rạp,khiến con đường cứ tối dần.
_Ông ơi tới chưa ông?
Ông cụ không trả lời cứ đi mãi không dừng,Nhất Hàn bỏ xe xuống chạy đến vịn vai ông
_Ông à mình nghỉ chút đi ông....
Ông ta từ từ quay đầu lại
_Rắc..rắc....he he he he......
Gương mặt ông lão bây giờ chỉ còn lại cái xương sọ dính mấy miếng thịt thối rữa nhầy nhụa và cười the thé,khiến Nhất Hàn tá hoả dựng tóc gáy lạnh cứng người
_Á,Ma... ....cứu với...ma ma.....hu hu hu.....aaaa....
Nhất Hàn ba chân bốn cẳng bỏ chạy ,chạy vấp té lại đứng lên chạy tiếp,vừa chạy vừa ngoái đầu ra sau nhìn xem con ma đó có đuổi theo không,mỗi lần như vậy anh ta lại tăng tốc thêm vì con ma vẫn bay theo sau lưng anh .Nhất Hàn nhìn thấy ánh đèn le lói phía xa vội chạy đến thì thấy một căn nhà gỗ cấp bốn,anh ta đập cửa xin được vào trong
_Có ai không cứu với...làm ơn....
Nhất Hàn vặn tay nắm thấy cửa không khoá liền chạy vào trong khoá lại ,dù run cầm cập nhưng cũng lén vén màn cửa ti hí xem con ma đang ở đâu,nhưng không thấy nó nữa.
_Hộc hộc....nó không dám vô nhà rồi....thượng đế ơi sợ chết tôi rồi ....ực....
Nhất Hàn lấy lại bình tĩnh mới xem xét chung quanh căn nhà,bên ngoài là một căn nhà cấp bốn đơn giản nhưng bên trong thì đầy đủ tiện nghi.
_Có ai không?tôi là cảnh sát...tôi bị lạc đường...
Nhất Hàn đi quanh chẳng nghe ai trả lời
_Chắc đi vắng cả rồi....
Anh lấy điện thoại ra nhưng không có sóng
_Không biết con ma đó có rình rập mình bên ngoài không?thôi cứ ngủ lại đây đã.
Nhất Hàn nằm trên ghế sofa ở phòng khách ngủ thiếp đi,không quên lấy sổ ghi chép trong túi áo ra viết vài câu để lên bàn.
_Khò....khò.....