Trên một ngọn núi mây mù lượn lờ với cảnh đẹp hùng vĩ khó tả, bên sườn núi có một thân ảnh một nữ tử mặc xanh nhạt váy bào, hai tay đang kết ấn tu luyện. Mắt nhắm chặt, theo mỗi lần hô hấp trên vành tai mềm mại của nàng có một cái lục sắc khuyên tai, khiến chúng khẽ động một chút phát ra âm thanh thanh thúy, cùng với dung nhan xinh đẹp hiện ra một mặt kiều quý…
Mái tóc màu lam tím dài tới ngang gáy, tóc ngắn xõa ra hai bên… bồng bềnh theo làn gió cùng với nhịp thở khi nàng tu luyện. Tất cả tạo nên một nét đẹp của một thiếu nữ mạnh mẽ phá cách với lối sống và hành động tùy theo ý mình, không sống theo sự sắp đặt của bất kỳ một ai, thoải mái làm những điều nàng thích… cuộc sống của nàng phải do nàng chọn lấy…
“Vút…!”.
Âm thanh xé gió vang lên, làm thiếu nữ đang đả tọa tu luyện tỉnh lại… mặt ngọc ngẩng lên mà nhìn trên không trung. Chỉ thấy trên đấy có thể mơ hồ thấy được một thân ảnh phong hoa tuyệt đại cùng với thân ảnh chật vật nào đấy đang vùng vẫy được bao bọc bởi phong chi dực, nhanh như chớp mà lướt về trên đỉnh núi có tên Vận Quỷ Phong…
Thiếu nữ lắc đầu cười khổ, không quan tâm đến mà tiếp tục chìm đắm vào trong tu luyện… Một lòng cố gắng tu luyện cùng với thiên phú của nàng rất có thể đi thiệt xa trên con đường cường giả… vì thế giới này chỉ có thực lực mới quyết định được vận mệnh a…! Để từ đó mà nàng sẽ tìm tới bến đỗ hạnh phúc của riêng mình…
…
Hình ảnh Vân Vận ôm lấy Tiểu Quỷ bay trên không trung tình cờ có vài người nhìn thấy được… Tin đồn hình thành từ đó, vị tông chủ mỹ nhân thành thục khiến người người ngưỡng mộ trong Vân Lam Tông, ôm một nam tử không rõ tung tích về Vận Quỷ Phong của nàng, làm cho các đệ tử, trưởng lão,… chỉ cần là nam nhân trong Vân Lam Tông đều ghen ghét, hâm mộ không thôi… đủ các loại cảm xúc.
Còn nữ nhân thì chờ mong nhìn thấy nam nhân mà tông chủ của mình chọn trúng, trong đó không thể thiếu người đệ tử thân thiết của nàng là Nạp Lan Yên Nhiên được…!
Khiến Cổ Hà đang du lịch ở bên ngoài để tìm kiếm Dị Hỏa, nghe được tâm phúc của mình truyền tin, biết được mà hối hả từ xa chạy trở về Vân Lam Tông, để xem thiệt hay giả a…!
Tin tức này chỉ ở trong nội bộ của Vân Lam Tông biết được, do chưa được đính chính bởi tông chủ, nên bọn họ chỉ âm thầm bàn tán với nhau mà thôi!
Đó là những chuyện của vài ngày sau, giờ đây Tiểu Quỷ đang mỉm cười lấy lòng người ngọc mà quỳ gối ôm đùi của Vân Vận, trong khuê phòng của nàng ở trên Vận Quỷ Phong…
Vận Quỷ Phong là ngọn núi với phong cảnh đẹp nhất ở Vân Lam Tông, nơi nàng thường trú ngụ cùng với đệ tử và thị nữ của nàng. Mà từ khi trở về Vân Lam Tông, nàng đã cho người kiến tạo và đặt lại tên cho nó, ghép tên hai người lại với nhau với mong muốn tình cảm không rời, cùng với ý nghĩa mãi mãi bên nhau vậy!...
Nơi này nàng dùng để chuẩn bị cho nàng và Tiểu Quỷ, một mái nhà thân thương dành cho nhau ở Gia Mã Đế Quốc. Nếu sau này rời khỏi mà giữ lại vài kỷ niệm đẹp đẽ của hai người, hoặc nhiều hơn về một thời sống chung ở đây a…
-“Chàng còn không mau buông thiếp ra…?”. Nhìn phu quân đang cười hì hì ra mặt làm lành ở dưới, Vân Vận tức giận nói…
Sau khi trách phạt Tiểu Quỷ để hắn ăn năn lại, thấy hắn quỳ xuống cùi gầm mặt mà chân thành xin lỗi, khiến nàng cảm động không thôi! Nhưng thấy lâu mà hắn vẫn chưa đứng lên, khiến nàng giật mình lo sợ mà đi tới định diều hắn lên để đáp ứng tha thứ. Đối với những nữ nhân ở thế giới này sau khi kết thân, đa phần vẫn lấy trượng phu làm chủ cùng với ý chỉ trượng phu là trên hết như nàng vậy…
Trừng phạt như thế đã đủ, nếu hơn nữa thì nàng sợ hắn tâm tính nam tử nổi lên mà tức giận rồi không để ý đến nàng nữa a! Dạy bảo hắn như vậy là được rồi, nàng biết hắn làm vậy để nung nấu tình cảm hai người sâu sắc hơn chứ bộ.
Những lời bày tỏ lúc trước của hắn ở sơn động trong Ma Thú sơn mạch mà còn sâu đọng trong lòng nàng a! Nên nàng mới thoải mái mà răn dạy hắn như vậy đó chứ…
Nhưng khi lại gần thì bất ngờ bị hắn ôm đùi mà nghe hắn buông lời ngon tiếng ngọt, khiến trong lòng nàng hạnh phúc vô bờ bến, nhưng ngoài mặt vẫn cố giả vờ a…
Thực chất thì Tiểu Quỷ chẳng hề sợ vợ, hắn biểu hiện như thế để làm nũng lấy lòng người ngọc mà thôi! Đối với hắn nam nữ bình đẳng như nhau, nên hắn đối với nữ nhân của mình rất tốt, không hề tạo cảm giác gò bó cho các nàng, để các nàng thoải thích làm những điều mình thích thì hắn sẽ trợ giúp tất cả a! Và làm cho nữ nhân của mình cảm thấy vui vẻ, thoải mái mà sống thì quỳ chẳng là gì đối với hắn cả!...
-“Không… có chết cũng không buông! Nàng phải chấp nhận lời xin lỗi của ta a!”. Tiểu Quỷ mặt dày mày dạn nói.
-“Ai làm thiếp tổn thương… làm thiếp rơi nước mắt quá trời… nên thiếp sẽ không tha thứ đâu!”. Vân Vận cười khổ, lấy tay xoa đầu tóc ngắn thời thượng của Tiểu Quỷ thành ổ gà mà hờn dỗi nói.
-“Đứa nào?... phu quân nhà ai mà không biết sợ như vậy?... ta biết được sẽ giết... giết hắn a! Nhưng nếu là ta thì ta sẽ dùng thân xác này để đánh đổi vậy!”…
-“Vận nhi! Tới đi… phu quân để mặc nàng trừng phạt cấu xé nè!”. Tiểu Quỷ cười hì hì với khí thế không sờn nói, rồi hắn chúi đầu vào tiểu phúc của nàng…
-“Ưm…! Chàng thật hư đốn, toàn ức hiếp người ta! Thiếp tha thứ cho sự đùa giỡn của chàng với thiếp lúc ở đại điện nghị sự đấy!”…
-“Giờ chàng mau đứng lên đi…!”. Vân Vận mặt ngọc đỏ ửng mà rên nhẹ, bất đắc dĩ mà lấy tay đẩy đầu hắn ra thỏa hiệp!
-“Thật thơm! Nàng trừng phạt ta đi… chưa chịu phạt sao mà đứng lên được? Hắc hắc!”. Tiểu Quỷ hít hà mà hèn mọn nói…
-“Mau… chàng còn như vậy nữa là thiếp không để ý đến chàng nữa đâu!”. Vân Vận thấy phu quân của mình bỉ ổi như vậy mà cáu giận nhéo tai hắn…
-“Á… đau!”…
-“He he! Ta chỉ muốn tình cảm của phu thê chúng ta sâu đậm hơn thôi! Nàng đừng giận nữa mà…!”. Tiểu Quỷ ủy khuất đứng lên, vân vê lấy khuôn mặt mĩ miều của Vân Vận, nhìn nàng bằng ánh mắt chân tình mà thổ lộ…
-“Chàng chẳng đứng đắn gì cả… phong phạm cường giả Đấu Vương mà như vậy à! Thật mất mặt mà…”. Vân Vặn động lòng mắng yêu nói.
-“Đối với nữ nhân mà ta yêu quý và quan trọng hơn mạng sống của ta thì những thứ đó có là gì…! Miễn là nàng vui vẻ, hạnh phúc,… kêu ta biến thành trẻ con trong lòng nàng ta cũng chịu a!”. Tiểu Quỷ nhìn thẳng mắt phượng mày ngài của nàng, nói ra lời nói đầy chân thành…
-“Xí! Chàng nói thử xem… có đánh chết thiếp cũng không tin khi không mà gặp được Nạp Lan Kiệt, rồi lão hứa gã Yên Nhiên cho chàng đâu!”. Trong lòng Vân Vận cảm động không thôi thì hiểu được tình yêu của hắn dành cho nàng. Nhưng ngoài mặt vẫn nhếch lên mà dí tay vào trán để ngăn cản hành động tiếp tục chiếm tiện nghi của Tiểu Quỷ, mà yêu kiều nói.
Tiểu Quỷ đen mặt mà cười khổ, không hổ là Vận nhi của hắn a… thật sự rất hiểu hắn mà! Mặc nàng hời dỗi vùng vẫy mà kéo tay nàng tới bên giường, để nàng ngồi trên đùi hắn ôm nàng vào lòng rồi thì thầm bên tai nàng. Kể lại quá trình thanh niên tài tuấn đầy bá khí tới Nạp Lan gia tộc… làm gì thì mọi người đều biết a!...
-“Hừ…! Biết ngay mà… chàng chỉ được như thế là giỏi! Chàng không bắt ép bọn họ chứ…? Chàng thấy Yên Nhiên như thế nào, có cần nói cho việc này cho nàng biết không?”. Vân Vận môi son nhếch lên mà hừ nhẹ đầy vẻ ghen tuông mà quay mặt đi chổ khác, tay ngọc giữ ma thủ của Tiểu Quỷ lại, không cho hắn tiếp tục vọng động…
-“Oan uổn a…! Ta chân thành cầu hôn mà thôi… chàng bắt nạt ai cả…!”…
-“Sư phụ xinh đẹp động lòng người như vậy… thì nhận nữ đồ đệ làm sao mà kém sắc được! Giờ không cần nói cho nàng ấy biết đâu… cứ thuận theo tự nhiên… tự nhiên a!”.
Tiểu Quỷ vuốt ve bàn tay thon dài của nàng, thổi hơi nóng vào tai Vận Vận, âm thanh khen ngợi lấy lòng người ngọc không biết dị được hắn nói ra… Nhìn ở trên cao từ xa, tuy chỉ thoáng qua một phát nhưng với nhãn đồng lợi hại, Tiểu Quỷ thấy rõ dung nhan xinh đẹp và vóc người đầy đủ vốn có để hình thành nên đại mỹ nữ sau này của Nạp Lan Yên Nhiên mà hài lòng không thôi!
-“Hứ…! Bấy lâu nay chàng làm khổ bao nhiêu nữ nhân rồi… kể ra mau?”. Vân Vận quay người lại, ngồi trên đùi đối diện với hắn, hai tay choàng qua cổ hắn mà ôm lấy, mũi đẹp hếch lên, bờ môi đỏ mọng thổ khí như lan phát ra âm thanh đầy vẻ hờn dỗi…
Nghe vậy khiến mặt Tiểu Quỷ hơi đen lại, hắn cứu khổ cứu nạn cho những nữ nhân mà mình gặp được chứ đâu có làm khổ ai a…! Biết nàng nói như thế để hỏi thăm các tỷ muội mới nên mặt hắn tỉnh bơ mà chăm chú nhìn dung nhan tuyệt đẹp của Vân Vận, miệng nhếch lên vẻ hèn mọn rồi đưa hai bàn tay lên trước mặt nàng mà cười đếm nói:
-“Tiểu Y Tiên là một, Tuyết Lam là hai, Thanh Lân là ba, Thải Lân là bốn, Thải Phiên là năm, Nguyệt Mị là sáu, Hoa Xà Nhi là bảy, Nguyệt Nhi là tám, Yên Nhiên là chín và hai mẫu nữ nô tỳ Tiêu Mị gộp lại là mười! Hắc hắc… không ngờ đủ nguyên bàn tay luôn!”.
-“Chàng bại hoại… không ngờ mới xa nhau gần một năm mà thiếp có thêm nhiều tỷ muội như vậy! Trước khi rời khỏi đây, theo tiến độ như thế này thì mấy năm nữa Vận Quỷ Phong của thiếp sao có thể chứa đủ? Mà Yên Nhiên khi nào trở thành tỷ muội của thiếp rồi đấy hả?”.
Vân Vận không ngờ mình có theo nhiều tỷ muội như thế và bất ngờ với việc Yên Nhiên đã trở thành nữ nhân của hắn lúc nào mà mình không biết, nên nàng hơi tức giận nói…
-“Thì cầu hồn rồi thì tất nhiên là nữ nhân của ta rồi chứ sao… hắc hắc!”. Tiểu Quỷ cười đầy tà khí mà vô lại nói. Trong khi đó Vân Vận không biết hắn càng bỉ ổi hơn, khi nói Nguyệt Nhi tiểu công chúa Gia Mã hoàng thất là nữ nhân của hắn luôn a!
Chưa thịt… nhưng cũng giống như vịt đã vào tay thì làm sao thoát khỏi tay người làm thịt vịt được… hắc hắc!
Thấy hắn nói như vậy, Vân Vận lắc đầu cười khổ không thôi trước độ mặt dày của hắn, khi nói ra những lời không biết dị là như thế nào. Tuy hơi tức giận và ghen tuông trước độ phong lưu của Tiểu Quỷ, nhưng nàng vẫn rất hãnh diện vì nam nhân của mình được nhiều cô nương để ý và yêu mến…
Khổ nỗi là phu quân của nàng có lòng bác ái với mộng tưởng đòi lấy hết nữ nhân xinh đẹp mà chàng thấy ở Đấu Khí Đại Lục, nàng làm sao mà không tranh thủ chiếm một phần hoặc nhiều hơn vài phần trong trái tim của hắn được. Nên nàng thể hiện sự hờn dỗi của mình ra và làm nũng với hắn để hắn yêu thương nàng nhiều hơn nữa a!
-“Chàng hãy kể cho thiếp nghe những điều mà chàng trải qua khi gặp gỡ các nàng, cùng với tính cách để thiếp dễ dàng làm thân…”. Vân Vận nhìn Tiểu Quỷ bằng ánh mắt mong chờ nói, nàng rất muốn biết khi chia xa ở Ma Thú sơn mạch hắn đã trải qua những gì và nàng rất chờ mong được chính miệng hắn kể lại…
-“Được!”…
Tiểu Quỷ gật đầu hưởng ứng, rồi từ từ kể lại những điều xảy ra khi chia xa, từ lúc bắt đầu gặp Tiểu Y Tiên và bắt cô thôn nữ làm vợ…, đến lúc hiện tại…!
Hai người thân mật ôm lấy nhau trong tư thế nữ trên nam dưới mà ôn tồn trò chuyện tới tận trời tối…
Trong khi trò chuyện với nhau, không thể thiếu được những món điểm tâm hắn lấy ra từ Âm Dương Châu mà Thanh Lân đã làm sẵn giới thiệu cho nàng cùng ăn. Nào là kem ly, trà sữa, chân gà xả tắc,… ăn uống đến nỗi bụng thon của nàng trướng lên lun…
Khiến Thanh Lân đang miệt mài sáng chế trong khu vườn ở Âm Dương Châu của nàng hiểu lầm, mà trách mắng hai mẫu nữ Tiêu Mị cái tội lén ăn vụng. Bắt hai nàng tiếp tục công cuộc làm chuộc bạch thử đồ ăn cho nàng, khiến hai nàng tuy ủy khuất khi không bị trách phạt nhưng vẫn vui vẻ không thôi mà hưởng ứng…
Biết được phu quân nàng trải qua nhiều biến cố chấn động như thế, Vân Vận vui vẻ không thôi mà kể lể những gì xảy ra đối với nàng sau khi rời xa hắn. Nói hết ra những lời muốn nói, trong lòng nàng đầy hạnh phúc như tìm kiếm được bến đỗ mà gục đầu trên vai hắn, tay ngọc vuốt vẻ cái bụng xinh xắn thở ra một hơi thoải mái rồi từ từ thiếp đi…
-“Phu quân! Các nàng ở trong Âm Dương Châu chứ hả? Nhớ dẫn thiếp vào giới thiệu với nhé…!”. Trước khi mắt phượng của nàng nhắm lại trong hạnh phúc, môi son đỏ mọng thủ thỉ thì thầm…
Tiểu Quỷ nhìn người ngọc trong lòng mà cười khổ không thôi, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đã in đậm vào tim hắn. Ánh mắt chân tình cứ nhìn nàng như thế khi thấy nàng đã ngủ sâu… không gian xung quanh hai người vẹn vẹo vài cái rồi xuất hiện ở căn phòng xoa hoa với đầy đủ tiện nghi ở Âm Dương Châu, dành riêng cho Vân Vận mà nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường.
-“Hôm nay ngủ chay a…!”.
Nhìn khuôn mặt khi ngủ vẫn treo lên nụ cười hạnh phúc, Tiểu Quỷ thì thầm nói… Hắn mỉm cười cảm thấy mình thật may mắn khi có nàng mà ôm Vân Vận thật chặt vào lòng, cằm gác lên mái tóc đen tuyền đã được xõa xuống để nàng chui vào trong ngực hắn…
Hai tay định hình cho đầu nàng ở trên vai, rồi ở phía sau lưng ngọc ngà của nàng mà nhẹ nhàng vỗ về, trong vô thức Vân Vận cũng ôm lấy bờ lưng vững chắc của hắn, môi son hiện lên vẻ vui sướng như gặp phải giấc mộng đẹp nào đó. Rồi Tiểu Quỷ cũng từ từ mà ngủ a… đem nàng vào nghỉ ngơi ở Âm Dương Châu cho không ai phải quấy rầy giây phút thiêng liêng dành của đôi phu thê sau bao tháng ngày gặp lại…
……
----------
(Cầu like mỗi chương! Thanks!)