Chương 68: Cô Là Ai? Cháu Không Biết! Cô Đi Ra Đi…

-“Nàng có phải là Yên Nhiên?”. Tiểu Quỷ giả ngu nhìn Vân Vận đang ngơ ngác bằng ánh mắt say đắm nói.

Nghe thế, Vân Vận cố nén tức giận khi gặp lại mà phu quân trêu chọc nàng như vậy. Nàng khống chế nỗi tức giận và uất ức trong lòng, liếc nhìn Vân Lăng đang còn ngỡ ngàng đứng gần cửa, rồi chỉ tay vào lão mà lạnh lùng trút giận nói: “Ngươi mau ra ngoài đi… những gì ngươi nghe thấy… biết điều im lặng lại là được!”.

-“Vâng! Thưa tông chủ, thuộc hạ cáo lui”. Vân Lăng mồ hôi chảy ròng khi không bị Vân Vận nhắm đến mà cung kính rời khỏi đại điện…

-“Không phải… ta là sư phụ của nàng!”. Vân Vận mỉm cười hòa ái nhìn Tiểu Quỷ mà hùa theo hắn nói… hắn muốn giỡn thì nàng đùa theo hắn vậy!

-“Còn đây là Vân Sơn, sư phụ của ta!”.

Rồi nàng chỉ Vân Sơn đang giật mình lại khi đắm chìm trong suy nghĩ mà giới thiệu… Khiến lão mỉm cười lên, rời ánh mắt khỏi người Tiểu Quỷ mà nhìn Hải Ba Đông bên cạnh, cười to nói: “Haha! Không biết Băng Hoàng nhà ngươi đến đây có việc gì không? Có thể mạo muội cho lão phu biết… thiếu niên đi bên cạnh ngươi có thân phận gì?”…

-“Vận nhi! Là hắn phải không?”…

-“Vâng! Thưa sư phụ!”…

-“Thế tình huống như này là thế nào?”…

-“Người cứ im lặng theo dõi là được!”.

Hỏi xong, Vân Sơn âm thầm như không có việc gì mà hỏi hang Vân Vận bên cạnh. Hai người thì thầm nói chuyện với nhau, khiến Hải Ba Đông chẳng biết bọn họ nói gì cả mà cười cười giới thiệu: “Đây là thiếu chủ nhà ta, Tiểu Quỷ! Chúng ta đến đây như lời ngài ấy vừa nói lúc nãy!”.

-“Thiếu chủ! Đây là Vân Vận tông chủ của Vân Lam Tông đó!”. Rồi lão âm thầm nói nhỏ bên tai Tiểu Quỷ.

Tiểu Quỷ khinh bỉ trong lòng làm như ta không biết vây… mà không quan tâm đến lời nói của lão Hải, với thính lực lợi hại nên hắn có thể nghe rõ hai người Vân Vận trò chuyện. Miệng hắn nhếch lên với vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Vân Vận mà chấp tay cười nói: “Không ngờ sư phụ của Yên Nhiên lại trẻ đẹp như vậy… vẻ đẹp như hoa như ngọc cao quý đoan trang, khiến Tiểu Quỷ lòng đầy hâm mộ không thôi!”.

Nghe phu quân khen nàng như vậy, khiến trong lòng Vân Vận nở hoa không thôi, nhưng vẫn giả bộ làm mặt lạnh mà đạm mạc nói: “Công tử quá khen! So với Yên Nhiên, người làm sư phụ như ta còn kém xa!”.

-“Không đúng… không đúng a! Tuy ta chưa nhìn thấy diện mạo của Yên Nhiên, nhưng trong những nữ nhân ta gặp… nàng là xinh đẹp nhất đấy!”. Tiểu Quỷ mỉm cười tiếp tục vuốt lòng người ngọc nói.

Vân Vận mặt đẹp đỏ lên lòng đầy hạnh phúc, xém chút nữa nàng không kìm lại được mà lao vào lòng ngực của Tiểu Quỷ để thoải mái hưởng thụ lấy. Hơi vuốt ve ngực mình để khống chế lại, mà tiếp tục diễn kịch theo hắn nói: “Không biết công tử có thể cho ta biết vì lí do mà có hôn ước với Yên Nhiên không? Ta làm sư phụ thân thiết với nàng, nhưng chưa nghe tin này bao giờ cả?”…

-“À… nói nãy giờ mà ta quên chưa giới thiệu… tên ta là Vân Vận!”. Vân Vận trách mình thất thố mà ra vẻ xin lỗi nói. Nhưng trong lòng thì âm thầm cười mỉm, để xem phu quân chàng giả vờ được bao lâu…

-“Không sao! Ta cũng xin lỗi về sự thất lễ lúc trước…”. Tiểu Quỷ chấp tay hối lỗi rồi tiếp tục mỉm cười nói: “Ta tình cờ cứu sống được gia gia của Yên Nhiên là Nạp Lan Kiệt. Ai ngờ lão thấy ta tài tuấn quá nên hứa gả nàng ấy cho ta!”.

Nhìn mặt ngọc của Vân Vận hơi nhếch lên với vẻ không tin, Tiểu Quỷ cười thầm trong lòng: “Không hổ là nương tử hiểu ta…! Nhưng để xem nàng trụ được bao lâu… hắc hắc!”. Rồi tiếp tục giả vờ lẩm bẩm:

-“Vân Vận! Vận nhi?... Ôi da… ta nhức đầu quá…!”.

“Bịch…!”.

Vừa nghi hoặc nói, Tiểu Quỷ vừa ôm đầu hét lên trong đau đớn. Khuôn mặt hắn hiện lên đỏ rực từ cổ trở lên, đôi mắt hiện lên đầy tơ máu. Ánh mắt như người mất hồn mà ngã xuống đất, lăn qua lăn lại hai tay đập đầu như muốn lấy cái gì từ đó ra vậy…

Nhìn phu quân mà nàng hằng đêm mong nhớ đang đau đớn mà rên lên những âm thanh vô thức, Vân Vận không kìm được cảm xúc nữa… Trong ánh mắt mộng bức của hai người Vân Sơn khi thấy Tiểu Quỷ nằm lăn dài qua lại trên mắt đất, Vân Vận hối hả chạy tới mà ôm Tiểu Quỷ vào lòng, khó khăn lắm mới chế trụ được hắn. Định dùng linh hồn lực lượng thâm nhập vào thức hải của hắn thăm dò tình huống nhưng gặp màn chắn vững chắc, nên nàng không dám mạnh động. Chỉ dùng đấu khí ôn hòa kinh mạch cho hắn khi thấy đấu khí trong người hắn toán loạn, nàng vừa truyền vừa khóc lóc nói:

-“Tiểu Quỷ! Chàng sao vậy… đừng đùa như thế này được không?”.

Hải Ba Đồng chỉ khoanh tay đứng nhìn tiểu tổ tông nhà mình đang nằm gục úp đầu trong ngực người đẹp. Với nhiều thủ đoạn tán gái như vậy, khiến lão kính phục không thôi mà âm thầm ghi nhớ để về sau học hỏi. Như thế này thì chẳng mấy chốt sư đồ người ta trở thành vật trong túi của tiểu tổ tông a…!

-“Hắn bị sao vậy?”… Không ngờ linh hồn lực lượng của hắn lại mạnh mẽ như vậy!”. Vân Sơn thấy tình cảnh của Tiểu Quỷ như thế, không nhịn được mà lại dò hỏi. Khi nói lão cùng xem xét tình huống của Tiểu Quỷ nên khen lên thành tiếng…

Khiến lão sáng mắt lên mà tập trung điều tiết cho Tiểu Quỷ, lão không muốn hiền tế tiện nghi này có mệnh hệ gì thì con đường tiếp tục trở thành cường giả sau này khó khăn lắm à nghen!

-“Sư phụ! Cảm ơn người…! Tình huống bây giờ ổn thỏa rồi… để xem chàng ấy tỉnh táo lại xem sao?”. Vân Vận thở ra một hơi trọc khí, khi thấy tình huống trong người Tiểu Quỷ đã ổn định lại. Hơi lâu nước mắt bên khóe mi, nhìn Vân Sơn mà cảm kích nói.

Lão Vân Sơn mỉm cười ý bảo không có gì, nhìn nàng với Tiểu Quỷ đang ở trong lòng bằng ánh mắt trêu ghẹo, khiến Vân Vận đỏ mặt không thôi mà lí nhí nói: “Sư phụ… Chàng ấy là nam nhân của con đấy!”.

-“Haha! Ta biết…”. Thấy Vân Vận như vậy khiến lão cười to vui vẻ không thôi. Nhiều năm ngồi ở vị trí tông chủ, tâm tình của nàng kiên định chẳng hề dao động cùng với vẻ ngoài ung dung quý phái vốn có. Nhưng giờ đây nhìn biểu tình thiếu nữ của Vận nhi khiến lão sao mà không vui mừng chúc phúc cho được…

Tiểu Quỷ gục đầu trong ngực người đẹp mà âm thầm hít hà hương thơm thục nữ từ cơ thể nàng. Cảm thấy chiếm tiện nghi đã đủ, hắn giả vờ thở ra một hơi khó khăn, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt mĩ miều trong gang tấc, ánh mắt mở to đầy nghi hoặc, âm thanh đứt quãng vang lên: “Nàng… nàng là…?”.

-“Tiểu Quỷ… chàng không sao chứ? Chàng nói gì kì vậy… thiếp là Vận nhi… nương tử của chàng đây!”. Vân Vận vui vẻ nhưng hơi hờn dỗi nói, khi nghe thấy phu quân của nàng giờ đây mà vẫn còn giỡn như vậy!

-“Không biết và cũng không nhớ gì cả… nàng không biết nam nữ thụ thụ bất thân à! Nếu Yên Nhiên biết được sao mà ta lấy được hiền thê đây!”. Tiểu Quỷ đẩy Vân Vận ra mà từ trong người nàng đứng vậy, hơi ôm đầu mà lắc cùng với âm thanh hơi bất mãn vang lên.

-“Chẳng lẽ chàng muốn bỏ rơi thiếp? Hic… hic! Thiếp cùng với Yên Nhiên trở thành nương tử của chàng đều được hết mà…!”. Vân Vận nước mắt lưng tròng mà tiếp tục ôm lấy hắn mà thút thít nói…

Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Quỷ cùng với lời nói trước đó của hắn, khiến nàng vui mừng lên khi biết hắn không có bỏ nàng mà trong lòng âm thầm thầm nghĩ: “Chẳng lẽ chàng ấy bị mất trí nhớ?”.

-“Nàng là ai? Ta không biết! Nàng đi ra đi…!”. Tiểu Quỷ tiếp tục đẩy Vân Vận ra mà tức giận nói.

Khiến hai lão giả Vân Sơn nhìn Tiểu Quỷ bằng ánh mắt như muốn lòi ra, trong lòng Hải Ba Đông thầm mắng tiểu tổ tông một tiếng “bỉ ổi vô liêm sỉ!”.

-“Tuy ta cũng thích làm trượng phu của sư đồ hai nàng, nhưng phải có sự đồng ý của Yên Nhiên à nha!”. Tiểu Quỷ đính chính mỉm cười nói…

Cảm thấy từ lúc gặp lại đến bây giờ, hành động và lời nói của Tiểu Quỷ như không hề quen biết nàng… Làm Vân Vận thấy suy đoán của mình là đúng, hơi lâu khóe mắt mà nhìn khuôn mặt đang hiện lên nét hèn mọn như lúc đầu hai người gặp nhau, đây chính là bản chất phu quân của nàng chứ đâu a…

Nghĩ đến chỉ cần làm hắn nhớ lại, không được thì làm hắn yêu mình, khiến nàng vui vẻ trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn lo lắng mà nắm lấy hai tay hắn dò hỏi: “Tiểu Quỷ! Chàng cảm thấy chổ nào không khỏe vậy!”.

-“Ở đây nè! Chẳng lẽ ta với nàng từng quen biết?”. Tiểu Quỷ giả ngu chỉ vào đầu mà nói, cảm thấy nàng quan tâm như vậy thì phải diễn cho nàng khỏi nghi ngờ chứ a!

-“Thiếp là Vận nhi... nương tử của chàng đây? Chàng nhất định phải nhớ ra thiếp!...”. Vân Vận đôi mắt ngập nước nhìn Tiểu Quỷ thủ thỉ...

-“Vận nhi?... Nghe rất quen... và thân thiết...! Á...!”. Tiểu Quỷ cố gắng nhớ lại mà ôm đầu kêu đau...

-“Không sao...! Từ từ nhớ ra thiếp cũng được...”. Vân Vận tuy đau lòng nhưng vẫn ân cần vỗ vai khuyên bảo hắn...

-“Không được! Ta phải cố gắng nhớ ra nàng là ai mới được, ta cảm thấy nàng rất trọng yếu đối với cuộc sống của ta. Như nàng nói... tim ta giờ đây đang đập mãnh liệt trước cảm xúc của nàng nè!”. Tiểu Quỷ đau đớn mà rờ lên ngực trái nói.

Thấy Tiểu Quỷ cố gắng như vậy, Vân Vận trong lòng vui vẻ không thôi, ánh mắt nàng sáng lên đưa Trảm Quỷ Kiếm dẳt ở bên hông ra trước mặt hắn, mặt nàng ửng đỏ lên thổ khí như lan mà nói: “Đây là vật định tình mà chàng dành tặng thiếp… khi chúng ta chia xa”…

Rồi Vân Vận kéo Tiểu Quỷ ngồi xuống ghế mà từ từ kể lể về những điều hai người trải qua ở Ma Thú sơn mạch…

Nhìn hai người Tiểu Quỷ chàng chàng… thiếp thiếp…, khiến cho hai lão già Vân Sơn mà biết làm gì mà ngồi chờ đợi. Rồi hai người ngồi với nhau, khi biết được hiền tế tiện nghi của mình, trẻ tuổi như vậy mà tu vi đấu khí đã là Đấu Vương cùng với thân phận luyện dược sư cao cấp, ít nhất trên lục phẩm…

Tuy đã nghe được từ Vân Vận nhưng giờ đây được đính chính từ lời nói của Hải Ba Đông, khiến Vân Sơn cảm thấy lựa chọn của mình lúc đó chí lí biết nhường nào… mà mong chờ Tiểu Quỷ khỏe lại không thôi!.

Còn Hải Ba Đông thì chưa có sự đồng ý của Tiểu Quỷ nên không dám nói là hắn đang giả vờ a…! Nên lão chỉ trò chuyện này nọ và bàn công vụ liên kết Đặc Mễ Nhĩ gia tộc và Vân Lam Tông cùng với Vân Sơn mà thôi!

Được một lúc mà thấy Tiểu Quỷ vẫn chưa nhớ lại mình là ai…! Vân Vận trong lòng đau khổ chẳng biết làm gì mà thôi thúc nói: “Để thiếp dẫn chàng đi gặp Đan Vương Cổ Hà, nhờ hắn xem xét trị liệu cho chàng!”.

-“Cổ Hà…? Nhờ hắn? Không được a…! Nghe tên ta cảm thấy ghét cay ghét đắng, có cho tiền ta cũng không đi đâu!”. Tiểu Quỷ đăm chiêu suy nghĩ, rồi lắc đầu mà thốt lên nói…

Thấy phu quân ở tình trạng này mà lời nói còn ý vị ghen tuông khi nghe đến tên Cổ Hà làm nàng cười khổ không thôi. Trong lòng hạnh phúc mà ôm lấy hắn vỗ về, mắng yêu nói: “Được…! Chàng đó… không đi là được chứ gì!”.

-“Băng Hoàng! Ngươi nói ta xem Tiểu Quỷ chàng ấy sao lại bị như thế này!”. Vân Vận ánh mắt sáng lên nhìn sang Hải Ba Đông mà dò hỏi. Biết nguyên nhân mới dễ dàng trị khỏi a…!

-“Thưa phu nhân! Thiếu chủ tình cờ gặp Nạp Lan Kiệt khi lão bị bộc phát lạc độc mà cứu sống lão… Trong quá trình chữa trị, lạc độc bất ngờ bộc phát mạnh mẽ, dị biến tiến hóa mà đi vào thức hải của Tiểu Quỷ thiếu chủ, may mắn người nhanh chóng không chế tâm thần, mà bài trừ lạc độc ra khỏi thức hải. Nên giờ đây người chỉ bị tình trạng tạm thời mất đi ký ức lúc trước a! Nên người không cần phải lo lắng…”. Hải Ba Đông nhanh chóng cung kính trước Vân Vận mà lấy lòng nói… Lão bắt chước Tiểu Quỷ mà xạo lìn nói chuyện như thật, ánh mắt mong chờ mà liếc nhìn Tiểu Quỷ…

Nghe lão nói như vậy, Tiểu Quỷ nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh mà thầm mắng trong lòng một tiếng “không ổn!”, cười cười lấy lòng nhìn khuôn mặt đẹp của Vân Vận gần trong gang tấc. Thấy ánh mắt nàng nhìn hắn bằng ý vị thâm trường khiến hắn cười khổ không thôi, mà mở miệng lắp bắp: “Ta… ta…!”.

-“Chàng là hôn phu của Yên Nhiên, ta là sư phụ của nàng nên chàng phải gọi ta một tiếng cô cô! Cháu ngoan… cô cô dẫn ngươi đi bay đến gặp nàng nhé!”. Vân Vận cố nén tức giận, miệng đẹp nhếch lên mà mỉm cười nói. Không để Tiểu Quỷ nói tiếp, trong ánh mắt còn đang ngơ ngác của hai người Vân Sơn, nàng ôm lấy hắn mà lăng không ra khỏi đại điện, bay về phía sau ngọn núi… nơi mà nàng và Yên Nhiên trú ngụ cùng tu luyện…

-“Cô là ai? Cháu không biết! Cô đi ra đi…”…

-“Lão Hải… cứu ta!”.

Chỉ còn lại tiếng kêu chói tai của Tiểu Quỷ vang vọng trong đại điện, khiến hai lão già trong đó ánh mắt mộng bức nhìn nhau mà cười khổ không thôi…

Hải Ba Đông âm thầm lau mồ hôi trên trán, khi thấy Tiểu Quỷ truyền âm cho hắn mà chẳng hề trách phạt. Lão trò chuyện một lúc với Vân Sơn rời cáo từ rời khỏi, trở về Gia Mã thánh thành mà thực thi nhiệm vụ của tiểu tổ tông giao phó a…!

……

----------

P/s: Về sau sẽ có Hải... quay xe! =))

Cầu like mỗi chương! Thanks!