Lúc này sắc trời đã muộn, dư quang nhàn nhạt trải lên mảnh đất rộng rãi tạo nên một tầng thảm hồng, nền đất bị thiêu nóng cả ngày cũng bắt đầu từ từ trở nên lạnh lẽo, đứng ở giữa rừng cây, dĩ nhiên có thể nhìn thấy xung quanh hoang vắng không một bóng người.
Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, làm cho đám người Tiểu Quỷ vừa đi tới nơi cảm thấy thư sướng cả người.
Ánh mắt Tiểu Quỷ chăm chú nhìn vẻ đẹp của Nhược Lâm dưới ánh chiều tà, vẽ đẹp của nàng luôn ôn nhu như nước vậy, nhìn nàng đứng ở trước mặt, thản nhiên cười trêu ghẹo nói: “Mời nàng ra tay trước, ta sẽ nhẹ nhàng với nàng!”.
Nghe lời nói trêu chọc của hắn, Nhược Lâm vẫn không hề nổi giận mà khóe miệng nổi lên ý cười ôn nhu, bàn tay trắng nõn chậm rãi giơ lên, lục sắc giới chỉ trên ngón tay chợt phát ra quang mang, một ngọn lam sắc trường tiên quang mang dị thường đột ngột hiện ra.
Trường tiên toàn thân úy lam, năng lượng ba động dày đặc, tay cầm được điêu khắc tỉ mỉ thành hình miệng rắn đang mở lớn, phía trong có một lam sắc ma hạch bị khảm vào thật sâu. Trên trường tiên có khắc những đường vân kì dị, bên trong toả ra hào quang nhàn nhạt.
Xem xét tạo hình của trường tiên liền có thể biết được, vật trong tay Nhược Lâm chính là một kiện địa thuộc tính ma hạch vũ khí đã trải qua chế tạo tỉ mỉ, bên trong ẩn chứa thuỷ năng lượng ôn thuận. Thuỷ thuộc tính ma hạch vũ khí này dĩ nhiên là cùng thuộc tính với Nhược Lâm, dùng loại vũ khí này chiến đấu, xem chừng thực lực có thể được tăng phúc thêm một hai tầng.
Quay mắt về phía Tiểu Quỷ cười khan, Nhược Lâm trực tiếp dùng hành động hướng hắn chứng minh: Muốn từ trong tay thiếp mà lấy được tâm hồn và thể xác của thiếp? Khó đó… Không có cửa đâu!.
Nhìn nữ nhân mỹ lệ đầy sức sống tay cầm trường tiên đang đứng trước mặt không xa, Tiểu Quỷ khóe miệng khẽ kéo, chợt cười khổ lắc đầu.
Thấy Tiểu Quỷ vẫn đứng yên bất động ở đó, Nhược Lâm nghi hoặc hỏi: “Sao chàng không dùng vũ khí?”.
-“Ta có vũ khí rất mạnh… nhưng mà không thể dùng nó với nàng được, sợ không khống chế được làm nàng bị thương!”. Tiểu Quỷ nhìn nàng thâm tình nói.
-“Nha! Thế chàng tùy tiện dùng vũ khí này đi”. Nhược Lâm nhìn hắn mỉm cười ôn nhu nói.
Ngọc thủ giương lên, Nhược Lâm từ trong giới chỉ lấy ra một chuôi kiếm bằng tinh thiết. Ngón tay trên chuôi kiếm nhẹ nhàng bắn ra, thân kiếm liền hoá thành một đạo hắc ảnh, hướng Tiểu Quỷ phóng đi.
Nhìn thiết kiếm bay vút đến, Tiểu Quỷ thân hình không nhúc nhích, tùy ý thiết kiếm mang theo kình khí lao tới. Đương lúc thiết kiếm chỉ còn cách thân thể Tiểu Quỷ nửa thước, đột nhiên dừng lại trước người một cách bất ngờ rồi rơi xuống, cắm nghiêng vào khe hở của một khối đá. Nhún vai, Tiểu Qủy rút ra thiết kiếm quơ đại vài cái cho quen tay. Hơn mười năm luyện kiếm nên cảm giác đối với kiếm rất quen thuộc, huy động vài cái đã có kiếm khí bắn ra xung quanh, làm lá cây đang rơi rụng xuống chia năm xẻ bảy.
Thấy Tiểu Quỷ trấn định và sắc bén như vậy, làm cho Nhược Lâm lông mày khẽ giật có cảm giác mình bị đưa vào tròng! Trong đôi mắt đẹp hiện lên một nét than thở, tuổi còn nhỏ đã có được định lực như thế, còn có thiên phú nữa. Nhược Lâm mơ hồ có thể dự cảm mình sẽ trở thành nữ nhân của hắn, nam nhân này sẽ đi rất xa trên con đường cường giả, rất xa... thậm chí đứng trên đỉnh đại lục. Nàng thầm chờ mong sau này có thể cùng hắn đi càng xa hơn...! Nhưng trước hết phải đánh bại được nàng cái đã…!
-“Bắt đầu đi”. Thấy Nhược Lâm vẫn còn ngẩn người nên Tiểu Quỷ thúc dục… thu sớm…!, trời sắp tối rồi để mà còn lấy một cân bốn!.
Thản nhiên liếc nhìn Tiểu Quỷ toàn thân chẳng hề đề phòng mà đang thúc dục mình, Nhược Lâm nhàn nhạt cười, cánh tay giương lên, trường tiên trong tay giống như độc xà xuất động, không trung xẹt qua lam ảnh nhàn nhạt, hướng Tiểu Quỷ bổ thẳng xuống.
Nhìn trường tiên đã vượt qua khoảng cách mười thước, Tiểu Quỷ nhãn đồng hơi co lại, tròng mắt chuyển sang màu đỏ với ba dấu phẩy màu đen đang chậm rãi xoay tròn ở ngoài rìa. Hắn nở nụ cười nhìn nàng, đợi lúc trường tiên tới ngay sát đỉnh đầu, thân thể liền nhanh chóng phóng qua một bên gần trong gan tấc, nhẹ nàng tránh né thế công thăm dò của nàng. Trường tiên mang theo kình khí xé gió lướt qua quần áo Tiểu Quỷ, cuối cùng nặng nề mà nện lên thạch bản, một vũng nước nhanh chóng hiện lên.
-“Tốt! Năng lực phản ứng của chàng thật nhanh!”.
Tránh được Nhược Lâm một kích, Tiểu Quỷ cười cười tự tin. Bàn chân nhẹ nhàng bước một bước, thân thể cong lại, chợt như tên rời dây cung, hướng Nhược Lâm xông tới. Ngắn ngủn chỉ cách hơn mười thước, cơ hồ là nháy mắt liền tới, song ngay lúc Tiểu Quỷ sắp tiến vào phạm vi công kích, một cỗ kình khi từ phía sau lại mạnh mẽ áp đến.
Khuôn mặt không đổi, Tiểu Quỷ thân thể lập tức hạ xuống, lam ảnh từ phía sau đầu phi ngang qua.
Thân hình bắn lên, Tiểu Quỷ một chưởng chém mạnh xuống, vô hình kình khí mạnh mẽ nặng nề oanh kích lên mặt đất, nhất thời, một cỗ phản đẩy lực đem thân hình Tiểu Quỷ bắn lên cao. Người ở giữa không trung, Tiểu Quỷ thân thể xoay tròn thật mạnh, thiết kiếm trong tay mượn lực xoay rời khỏi, hướng Nhược Lâm bắn tới.
Thiết kiếm phá trường không, hắc ảnh tạo nên một nét kình khí bén nhọn như tia chớp.
Thản nhiên nhìn thiết kiếm phá không lao đến, bàn tay Nhược Lâm trắng nõn rung nhẹ, lam sắc trường tiên chuyển đầu quay về. Cuối cùng ở giữa không trung quấn lại tạo thành một vách tường màu lam.
“Đinh!... Roạt…!”. Thiết kiếm cùng vách tường màu lam va chạm, phát ra một tiếng vang thanh thúy, mãnh mẽ xuyên qua bức tường mà hướng thẳng về phía Nhược Lâm.
Nhìn thiết kiếm chấn vỡ bức tường mà mình tạo ra đang tiếp tục bay tới, Nhược Lâm cái miệng nhỏ nhắn hồng thuận há to lên như không thể tin nổi mà biến sắc. Nàng nhanh chóng triển khai chiêu thức để đỡ...
-“Tá lực thủy kính!”.
Theo tiếng quát nhẹ của Nhược Lâm, trong lòng bàn tay lam sắc đấu khí mạnh mẽ tuôn ra, cuối cùng tại trước người hình thành một cái lam sắc thủy kính hình trứng.
Tá lực thủy kính, một loại phòng hộ đấu kĩ phải do người tu tập thuỷ tính đấu khí mới có thể nắm giữ, cấp bậc cũng không cao, chỉ là hoàng bậc cao cấp mà thôi, bất quá lại cực kì thực dụng. Trên đấu khí đại lục có rất nhiều cường giả tinh thông thủy tính đấu khí, phần lớn cũng có thể đấu khí bản thân mạnh mẽ ngưng tụ thuỷ kính có hiệu quả tá lực kì dị.
Thủy kính dày chừng nửa thước, ánh mặt trời chiếu vào bị phản xạ, bắn ra quang mang hai màu xanh đỏ.
“Phốc!”. Thiết kiếm phá không bay đến đánh lên thuỷ kính, nhất xuyên thấu, bất quá sau khi tiến vào trong thuỷ kính, lại bị luồng nước chảy xiết trong đó đem lực lượng hoá giải đi.
“Bịch!”. Mất đi lực lượng, thiết kiếm vừa ra khỏi thuỷ kính liền vô lực rơi xuống nền đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Nhìn thiếu niên đang cười cười trước mặt mình, Nhược Lâm cảm thấy hơi hoảng hốt và chờ mong…!
Nàng nhanh chóng vung trường tiên tiến hành công kích tới người hắn nhưng làm sao cũng không thể đánh trúng được hắn. Bằng tức giận dậm chân nhìn hắn nói: “Chàng chỉ biết né tránh thôi sao?”.
Trước mặt thoáng lên một cái, Nhược Lâm đã thấy Tiểu Quỷ đã nhanh chóng tới tiếp cận mình mà vung chưởng.
-“Tiên ông trộm chuông”
-“Thiên thủ vuốt Quan Âm”
-“Như Lai hái đào”
…
Nhiều đại chiêu công kích được Tiểu Quỷ đánh đến các bộ vị mẫn cảm của Nhược Lâm, làm nàng đỏ mặt mà chật vật tránh né. Thật vất mới nới dài khoảng cách được với hắn, nàng vuốt ngực thở dốc, sửa sang lại y phục, mặt đỏ như ráng mây chiều nhìn hắn mà mắng: “Chàng thật bại hoại…! Không thể đánh với thiếp đàng hoàng hơn sao?”.
-“Nếu chàng đở được chiêu này của thiếp thì thiếp sẽ chịu thua!”. Nhược Lâm hết cách nói.
-“Được!”. Tiểu Quỷ sảng khoái nói.
Bàn tay nắm chặt xà khẩu trên lam sắc trường tiên, Nhược Lâm đôi môi đỏ mọng tức giận khẽ nhếch, lam sắc đấu khí từ trong trường tiên mạnh mẽ tuôn ra.
Lam sắc năng lượng tuôn ra như thác đổ, giữa không trung bốc lên không ngớt, một lát sau đã ngưng tụ thành một thuỷ xà cực lớn đang quay cuồng, ước chừng dài đến bảy tám thước. Thủy xà ngửa mặt lên trời rít gào, không có tiếng động, chỉ có những giọt nước thật lớn từ trên thân thể đập xuống mặt đất ướt đẫm.
Rít gào một trận, thủy xà dưới khống chế của Nhược Lâm mang theo uy thế kinh khủng phô thiên cái địa, hướng về phía Tiểu Quỷ đang hít hà đôi tay mà đánh tới.
Nhìn thuỷ xà thật lớn xoay quanh giữa không trung, nhất thời Tiêu Ngọc và Tuyết Ny đang xung quanh thất thanh kinh hô.
-“Huyền bậc trung cấp đấu kĩ: Thủy mạn đà la?”.
-“Trời ạ, đạo sư dĩ nhiên đem chiêu này thi triển ra, xem ra phu quân đã chọc giận nàng rồi”. Tuyết Ny lắc đầu sợ hãi than, ánh mắt đồng tình hướng tới Tiểu Quỷ đang bị đóng tại chỗ không thể động đậy.
-“Đạo sư đây là muốn chỉnh lý chàng đây mà, nhưng không ăn thua đâu”. Tiêu Ngọc bất đắc dĩ thở dài nói, liếc mắt một cái đã nhìn ra mục đích của Nhược Lâm.
Mặc dù Nhược Lâm sử dụng huyền bậc trung cấp đấu kĩ, bất quá Tiêu Ngọc và Nhã Phi cũng không quá lo lắng, các nàng biết thực lực của phu quân dư sức phá giải chiêu này.
Giữa mảnh đất, thủy xà thật lớn hướng Tiểu Quỷ đập xuống, phong áp thật lớn đem quần áo Tiểu Quỷ ép chặt vào thân thể.
Trên đỉnh đầu truyền đến kình khí cường đại, làm cho Tiểu Quỷ bất đắc dĩ thở dài một hơi, thầm nghĩ: “Ta chỉ sờ được có tí xíu mà nàng có cần làm như vậy không... Thật là… phụ nữ điên lên là không nói lý mà!”.
-“Oanh!”.
Thuỷ xà cuối cùng đã phóng tới đỉnh đầu, hung hăng nện lên thân thể Tiểu Quỷ, nhất thời, mặt đất chấn động, bọt nước phóng lên cao tung toé.
Nhìn màn hơi nước mơ hồ bao phủ, Nhược Lâm thở dốc mỉm cười, dựa theo lực độ mà nàng tính toán với khả năng chịu đựng của hắn, công kích hết sức lần này của mình đủ để làm cho hắn hôn mê đi.
-“Ngọc nhi, đưa chàng ấy ra đi, tại trong nước lâu dài sẽ xâm bào thân thể, đối với thân thể không...”. Nhược Lâm quay đầu đi, đối với Tiêu Ngọc ôn nhu nói, song còn chưa có nói xong, khuôn mặt xinh đẹp chợt biến đổi, chậm rãi quay đầu, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chăm chú vào hơi nước tràn ngập giữa mảnh đất.
Sương mù nhàn nhạt tràn ngập mảnh đất nhỏ, tiếng bước chân nhẹ nhàng đột nhiên từ trong màn hơi nước vang lên, thân ảnh cao lớn của hắn chậm rãi hiện lên.
Chưa kịp nhìn kỹ thân ảnh của hắn thì trước mặt Nhược Lâm hoa lên, Tiểu Quỷ đã nhanh chóng mà ôm lấy nàng, đưa tay lên khống chế mạch môn của nàng, nhìn nàng cười hì hì: “Nhược Lâm! Nàng thua rồi…! Nương tử của ta!”.
-“Á… Á!”. Tuyết Ny che mặt mà xấu hổ hét lên, trong khi Tiêu Ngọc và Nhã Phi đỏ mặt mà chăm chú nhìn.
Nhược Lâm định thần lại nhìn thân ảnh đang ôm mình mà cả người trần truồng toát ra khí tức dương cương. Cảm giác có thứ gì đó đang ma sát lên vùng kín của nàng…! Nàng vô lực mà dựa vào người hắn, đỏ mặt gục vào ngực hắn.
-“Chàng thật bại hoại mà…! Giữa thanh thiên bạch nhật mà không mảnh vải che thân… Trước hết mặc quần áo vô rồi thiếp sẽ là nương tử của chàng!”. Nàng tưởng chiêu thức mà nàng tung ra làm hắn mất sạch quần áo nên ôn nhu nói…! Nàng triệt để phục nam nhân này rồi.
Thực chất không phải đâu… hắn cố tình đốt đó!
-“Hehe!”. Tiểu Quỷ nhanh chóng buông Nhược Lâm ra và lấy quần áo từ trong nhẫn trữ vật mặc vào trong sự chứng kiến của bốn người các nàng.
-“Tốt! Các lão bà, chúng ta về nào! Sắp tối rồi, còn phải trải nghiệm nhân sinh chứ!”. Tiểu Quỷ cười hắc hắc mà ôm các lão bà của hắn trở về.
……