-“Ting! Chúc mừng Quỷ đại ca đã hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ sử thi [Hành thiên hạ], thu được Nhã Phi một trong những hồng nhan của Tiêu Viêm trong nguyên tác, nhận được kỹ năng hệ thống: Dịch Chuyển Tức Thời và 1000 [Điểm vinh dự]”.
-“Dịch Chuyển Tức Thời là một sự dịch chuyển theo giải thuyết của vật chất hay năng lượng từ một điểm này đến một điểm khác mà không cần phải đi qua không gian vật lý giữa chúng có nghĩa là không bị cản trở. Người dùng có thể dịch chuyển đến mọi vị trí mà tầm mắt có thể thấy được hoặc có thể dịch chuyển tới nơi không nằm trong tầm mắt bằng việc để lại ấn ký đặc biệt lên địa điểm định sẵn. Dịch chuyển đến nơi càng xa sẽ tiêu tốn đấu khí càng nhiều của người sử dụng trong thế giới Đấu Khí. Hệ thống sẽ có bản đồ định vị các ấn ký đặc biệt và trạng thái có thể dịch chuyển đến được”.
-“Thích hợp cho việc chạy trốn và lấp hố cho mỹ nữ! Quỷ đại ca có muốn học tập, dung hợp không?”. Thanh âm của Tiểu Nhi Tử vang lên.
-“Tốt! Học tập và dung hợp cho ta!”. Tiểu Quỷ vừa nhâm nhi môi Nhã Phi thầm nói trong đầu và xem thông tin cá nhân của mình trong hệ thống.
Ký chủ: Thích Tiểu Quỷ (tên giả Tiêu Quỷ), 14 tuổi
Tu vi đấu khí: Nhất tinh Đấu Sư
Nhẫn thuật: Tả Luân Nhãn cấp độ ba, Biến Thân Thuật, Biến Tức Thuật.
Vật phẩm trong người: Trảm Quỷ Kiếm, Âm Dương Châu, Vòng Bảo Hộ Kỳ Hạn, Dị Hỏa…
Công pháp tu luyện: Âm Dương Nghịch Chuyển Quyết
Tuyệt kỹ: Độc Nhất Vô Ảnh Kiếm
Kỹ năng hệ thống: Dịch Chuyển Tức Thời
Khóa Định Hậu Cung: Cổ Huân Nhi#, Nhã Phi, Tiêu Ngọc (#: chưa quan hệ)
Thể chất: Âm Dương Hỗn Độn Thể (đang phát triển)
Điểm vinh dự: 2600
…
-“Tiểu… phu quân của thiếp! Thiếp rất nhớ chàng a!”.
Sau khi hôn đã đời, Nhã Phi nhìn Tiểu Quỷ với đôi mắt mọng nước làm nũng nói.
-“Phi Nhi! Nàng nhớ ta hay nhớ tiểu đệ đệ của ta hơn!”. Tiểu Quỷ vừa vuốt ve bờ mông đàn hồi đầy co giãn đang vểnh lên của nàng vừa treo chọc nói.
-“Ưm… ư! Thấy ghét à…! Thiếp nhớ cả hai…!”. Nhã Phi rên nhẹ, đỏ mặt cười quyến rũ ôm chặt lấy thắt lưng hắn rồi nói.
-“Hehe! Ta cũng rất nhớ nàng, đặc biệt là nó a!”. Tiểu Quỷ đẩy đẩy cái đó tới cô bé bên ngoài lớp quần áo của nàng mà hèn mọn nói.
-“Mà lúc trước nàng đi đâu mà làm ta chờ nảy giờ?”. Tiểu Quỷ dừng lại không treo chọc nàng nữa, mà nghi hoặc hỏi.
-“Á…! Chàng thật hư đốn mà! Thiếp tới Tiêu gia tìm chàng! Biết được Huân Nhi muội muội đã đi rồi! Nhưng thiếp không thấy... làm thiếp tưởng lầm chàng không quan tâm tới thiếp! Mà cá thì đã cắn câu rồi chàng!”. Nhã Phi cả người bủn rủn vô lực dựa trên người hắn mà nói.
-“Hehe! Tất nhiên...! Xem mồi ai ném…! Phu quân nàng ném sao mà không dính được! Sau này nàng rãnh rỗi rồi…!”. Tiểu Quỷ cười hắc hắc nói.
-“Yêu chàng chết đi được! Thiếp sau này chỉ muốn cố gắng tu luyện và phục thị chàng thôi! Sinh ý thì thiếp mặc kệ, sau này thiếp chỉ muốn được ở bên chàng mãi mãi!”. Nhã Phi mỉm cười hạnh phúc, kiên định nhìn hắn nói.
-“Được… tốt! Lão bà yêu dấu…! Giờ chúng ta nên làm việc chính thôi…! Ta có…”.
“Soạt…!”. Âm thanh cởi quần áo vang lên.
Chưa kịp nói hết câu, trước mặt Tiểu Quỷ, Nhã Phi tưởng hắn muốn... nên đã nhanh chóng cởi sạch bộ hồng y bó sát mà nàng đang mặc, xuất hiện thân thể trần truồng như ngọc của nàng. Đôi vai thon gầy, làn da trắng sáng kết hợp với xương quai xanh chết người của nàng tạo nên mỹ cảnh động lòng người.
Dưới nữa là vòng ngực đầy đặn với khe rãnh sâu hút, kéo xuống nữa là vòng eo thon thả với lỗ rốn nhỏ xinh xinh đầy dụ hoặc, trên đôi thỏ ngọc đang có hai hạt trai đỏ hồng óng ánh khoe sắc khẽ rung động nhẹ như khiêu khích hắn. Làm hắn muốn chảy máu mũi, nội thương… nội thương a!.
Dưới nữa thì nhìn không được a! Nàng đã ép sát vào người hắn rồi! Nhìn được thì càng thêm nội thương mà!
Nhã Phi vươn tay ngọc của nàng lên, một tay nhẹ nhàng đặt lên ngực của Tiểu Quỷ, một tay nàng đưa xuống dưới với giọng điệu có đôi chút ngượng ngùng kèm theo vài phần mị hoặc quyến rủ, nàng cắn tai hắn treo chọc nói: “Để thiếp thoát y cho chàng…!”.
-“Hehe! Chưa phải lúc đâu Phi Nhi yêu quý của ta! Ta có thứ này tặng cho nàng và muốn nàng thử nghiệm trước đã!”. Tiểu Quỷ vung tay chặn lấy hành động của nàng rồi nói.
Trước mặt Nhã Phi xuất hiện vài mảnh vải màu đỏ tươi với hình tam giác và hai thứ hình tròn không biết phải làm sao, tuy có chút hờn dỗi nhưng trên mặt nàng vẫn lộ ra thần tình nghi hoặc nhìn hắn hỏi: “Cái gì đây phu quân?”.
-“Hehe! Đây là bộ đồ lót mà ta làm tặng nàng đấy! Để ta mặc nó cho nàng là nàng biết kết quả liền!”. Tiểu Quỷ cười hèn mọn nói rồi hắn bắt đầu hành động.
Sau khi thấy Tiểu Quỷ vừa mặc cho nàng vừa dẫn, lòng Nhã Phi nổi lên niềm ấm áp khi được phu quân quan tâm như thế. Đánh giá thứ đó trong giây lát nàng nói: “Phu quân thứ này mặc vào dễ chịu hơn mặc yếm và nội khố nhìu a! Khiến thiếp thấy thật dễ chịu và thoáng mát, nó còn tôn lên vóng dáng của thiếp nữa!”.
-“Thật chết người mà… yêu chết phu quân được”. Nhã Phi cười quyến rủ hai tay ôm lấy bộ ngực mình nâng nâng lên mà nói.
-“Hehe! Nàng thích là được, đây là cách làm và các kiểu dáng,… sau này nàng thích mặc gì thì cứ mà làm!”. Tiểu Quỷ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt nói, vừa đưa cho nàng một quyển sách mà hắn viết. Lý thuyết thì nhiều chứ muốn hắn làm được hết thì lực bất tòng tâm a!
Đang xem thì Nhã Phi hai mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm mấy thứ được miêu tả trong đó. Đặc biệt là áo ngực viền ren và chiếc quần lót hình chữ T kiểu trong suốt, phía trước chỉ có một mảnh vải nhỏ, còn phái sau chỉ có một dải vải kêt hợp lại, nếu mình mặt vào thì phu quân sẽ hộc máu a!
Đặc biệt hơn nữa là nếu kết hợp chiếc tất lưới như trong này ghi mà đứng trước mặt phu quân chỉ cần làm vài động tác khiêu gợi, chậc chậc châc... mình thật thông minh mà!.
Càng xem, Nhã Phi mắt càng sáng rực hơn, xem xong nàng thầm nghĩ: “Có những bảo bối này, sau này mặc chúng mà khoe trước mặc phu quân, chàng có mà chết mê chết mệt với mình!”.
-“Phu quân! Thiếp muốn…!”. Nhã Phi mị hoặc như tơ, ôm lấy hắn mà nói.
-“Hehe! Nàng mặc quần áo đàng hoàng vô đi, chúng ta có việc chính cần làm…!”. Tiểu Quỷ cười hắc hắc véo hai má nàng nói.
Tuy nghi hoặc nhưng Nhã Phi vẫn nghe lời hắn mà từ từ thay bộ hồng y mà mình thích mặc vào… Vừa mặc vừa ném mị nhãn cho hắn như muốn nói: “Có giỏi thì chàng tới xé xác thiếp đi!”.
Hai mắt Tiểu Quỷ nhìn chằm chằm vào nàng, thỏa thích rửa mắt, xém tí nữa không nhịn được mà thầm nghĩ: “Thật muốn vác thương ra trận mà!”.
-“Đi thôi! Ta dẫn nàng đi gặp tỷ muội mới của nàng!”. Tiểu Quỷ cười hắc hắc nói rồi đeo mặt nạ lên mà bước đi.
Nhã Phi thần tình u oán liếc nhìn hắn rồi cùng hắn rời khỏi phòng.
……