Chương 17: Cảm Xúc Của Nhã Phi!

Khuê phòng Nhã Phi ở phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ chi nhánh Ô Thản Thành…

“Ưm… ưm… ư…!”.

-“Nhanh… nhanh lên… ta sắp ra…”.

Tiếng rên nhè nhẹ kèm theo tiếng thở dốc vang lên…

Nhã Phi mặc một tà áo dài đỏ trong suốt mỏng như cánh ve, ở dưới thì không mặc gì, đang nằm ngửa dạng háng trên giường. Hai chân kẹp chặt đầu một người áo bào trắng, nhìn xa không biết nam hay nữ. Nhã Phi một tay bỏ vào miệng nhấp nhút, thần sắc nàng lộ ra vẻ mê li… một tay nàng dí chặt đầu người nọ xuống háng mình. Cả người nàng co giật kịch liệt lên xuống được một lát rồi dừng lại. Nàng đẩy người đó ra rồi cho hắn một tát…!

-“Tiểu thư… tại sao người…!”.

-“Cút ra ngoài…! Tại sao ngươi không chịu nút nó như chàng!”. Nhã Phi sau cao trào nổi giận nói.

Mới đầu thì cứ tưởng nam chính Tiểu Quỷ của chúng ta bị cắm vài nhát sừng, nhưng không phải a!

-“Hic… hic! Sau này nô tỳ sẽ nút nó mà, tiểu thư đừng có đuổi nô tỳ đi!”. Người thị nữ khóc thút thít nói.

-“Còn có sau này à…! Ra ngoài đi, ta không đuổi việc ngươi đâu! Khôn hồn biết kín miệng là được… nếu không!”. Nhã Phi nổi sát khí nói.

-“Vâng…! Thưa tiểu thư, nô tỳ không dám!”. Người thị nữ hoảng sợ chạy ra khỏi phòng.

Sau khi chỉnh chu lại y phục, Nhã Phi chống cằm nằm trên giường mà thẩn thờ. Hơn hai tháng từ ngày tiểu phu quân của mình dẫn Huân Nhi muội muội giới thiệu làm quen với mình là từ đó chẳng thấy bóng dáng chàng đâu nữa.

Sau hơn hai tháng thì nàng biết được mình đã yêu say đắm tiểu phu quân đó rồi, nàng nhớ hắn… nhớ khuôn mặt bình thường mang theo vài phần kiên nghị nhưng cũng đôi lúc hèn mọn của hắn. Đăc biệt là ánh mắt hắn nhìn nàng làm tim nàng không thể bình tĩnh được mà đập thình thịch khi mỗi lần nhớ tới hình bóng hắn.

Nàng nhớ cảm giác triền miên mà hắn đem lại cho nàng, nhớ cảm giác được sướng như tiên khi làm tình cùng hắn. Nên nàng đã nhiều lần dùng tay tự sướng mà chẳng thấy thấm thoát gì! Muốn đến Tiêu gia tìm hắn để giải tỏa, biện bày cảm xúc mà nàng không dám… sợ hắn trách tội nàng vì chưa cho phép bởi trước đó hắn có dặn,… mà từ đó bỏ nàng.

Lần này kiếm người thị nữ đó vô phục thị cho nàng, nhờ nàng ấy vừa liếm vừa đưa tay vô để phục vụ cô bé nàng nàng nên nàng mới đạt tới cao trào. Đạt tới cao trào xong nhưng cảm giác vẫn không thể bằng hắn mang lại được a!.

Làm nàng càng nhớ đến hắn thắm thiết, nàng ghen tị với Huân Nhi muội muội a! Muội ấy được ở bên cạnh chàng nhiều năm, suốt ngày đều thấy được hình dáng của chàng, ước gì mình được như muội ấy! Nhã Phi thần sắc tỏa ra quang mang ao ước!

Nàng đứng dậy, thay vào một bộ y phục đỏ rực ôm sát người mà nàng thích nhất, đường cong quyến rũ uyển chuyển đầy dụ hoặc. Nhìn mình trong gương trong giây lát, Nhã Phi nở nụ cười quyến rủ kèm theo thần sắc kiên định nói thầm: “Tiểu phu quân… thiếp nhớ chàng! Thiếp đến tìm chàng đây!”.

……

Ngồi trong đại sảnh, Tiêu Viêm cùng Tiêu Chiến đang cười không ngậm miệng lại được, ánh mắt liếc nhìn ba vị trưởng lão, cũng đều là vẻ mặt tươi cười, tiếng cười vui vẻ, vẫn chưa từng dừng lại trong đại sảnh, chủ yếu nguyên nhân của việc này là gia tộc Tiêu gia đã nhận được một đợt đầu tư rất nhiều Ngưng Huyết Tán từ phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ và việc Tiêu Ngọc từ Già Nam học viện trở về với tu vi đấu khí lục tinh Đấu Giả.

-“A a, Ngưng Huyết Tán tiêu thụ quả thật quá mạnh mẽ, nếu phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ không đưa đến một đợt nữa, sợ rằng thương khố của chúng ta, cũng chẳng còn gì”. Tiêu Chiến cầm một chiếc bình màu lục, cười cười nói.

-“Đúng vậy, hai ngày ngắn ngủi, nhân khí của khu buôn bán, so với lúc cao nhất trước kia, còn nhiều hơn hai lần. Hắc hắc, thêm vào lợi nhuận tiêu thụ của thuốc chữa thương mấy ngày nay, cũng có thể so sánh được với một hai tháng lợi nhuận của Tiêu gia trước kia!”. Đại trưởng lão tính tình luôn trầm ổn, trước lợi nhuận lớn như vậy, cũng nhịn không được nói nhiều thêm, nếp nhăn trên khuôn mặt, giống như một đóa cúc hoa nở rộ.

Tiêu Chiến cười gật đầu, quay lại nhìn Tiêu Viêm đang yy thầm nghĩ khi nhìn thấy Tiêu Ngọc, không khỏi cười ha ha nói: “Tiểu gia hỏa ngươi, nhờ có độ thiên tài nổi tiếng của ngươi mà phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ đầu tư cho chúng ta nhiều thuốc chữa thương để kinh doanh như vậy, ta thật tự hào về ngươi!”.

Được khăn như thế, Tiêu Viêm sáng mắt cả lên, khiêm tốn nói nói: “Phụ thân quá lời rồi, hài nhi biết mình còn non lắm nên sẽ cố gắng tu luyện để cống hiến thêm cho gia tộc”.

Rồi Tiêu Viêm quay sang mỉm cười hiền lành nhìn Đại trưởng lão nói: “Thưa Đại trưởng lão, Tiêu Ngọc biểu tỷ mới trở về không biết người có thể giới thiệu tỷ ấy để hai chúng ta làm quen không! Ta sẽ cố gắng để đuổi kịp tu vi tỷ ấy!”.

-“Ân! Được, chỉ cần Ngọc Nhi chịu là được! Tính nết nó rất ương bướng nên tiểu tử ngươi cần phải cẩn thận a!”. Đại trưởng lão mặt mo đỏ lên nói.

Cười gật đầu, Tiêu Viêm cũng hơi an tâm, dù gì sau này hắn cũng làm chủ Tiêu gia lo gì mà không lấy được nàng. Nghĩ đến Huân Nhi muội muội mà hắn thở dài… nàng đã đi rồi a! Chỉ cần có đủ thực lực là ta sẽ tìm nàng về mà thui… cũng như Tiêu Mị biểu muội suốt ngày lẻo đẻo theo ta vậy. Tiêu Viêm vuốt ve chiếc nhẫn màu hắc sắc phong cách cổ xưa trên tay mà cười hắc hắc…!

-“Tộc trưởng, ba vị trưởng lão, Nhã Phi tiểu thư của Mễ Đặc Nhĩ đấu giá trường đang chờ ở ngoài cửa gia tộc”. Lúc Tiêu Viêm đang cảm vui vẻ hẳn lên, một tộc nhân nhanh chóng đi vào đại sảnh, cúi người cung kính nói.

-“Nhã Phi?”. Nghe vậy, Tiêu Chiến ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: “Mau mời vào”.

Sau khi tộc nhân ra ngoài thông báo không lâu, một thân ảnh uyển chuyển, chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người, tiếng cười duyên, cũng truyền đến đại sảnh: “A a, Tiêu tộc trưởng gần nhất thật đúng là xuân phong đắc ý a!”.

Đầu hơi dựa vào lưng ghế lạnh lẽo, Tiêu Viêm đem ánh mắt dời đến đại môn, hơi sửng sốt, trong ánh mắt tràn ngập kinh diễm kèm theo vài phần thềm muốn lóe lên rồi biến mất.

Cạnh đại môn, một nữ nhân thành thục mặc váy đỏ, mỉm cười mà đứng, chiếc váy bó sát người đem những đường cong lả lướt thể hiện ra cực kỳ rõ ràng, eo như thủy xà, những đường cong uyển chuyển làm kẻ khác phải thèm thuồng, đường xẻ tà của chiếc váy kéo dài lên đến đùi, lúc đi lại, từng mảnh tuyết trắng làm hoa mắt người khác, xuân quang như ẩn như hiện, kinh tâm động phách.

-“Yêu tinh…”. Nhìn nụ cười tản ra thành thục dụ hoặc của nữ nhân này, một thiếu niên, một trung niên và ba vị trưởng trưởng lão trong đại sảnh đều không tự chủ được nói thầm một tiếng.

-“Khái!”. Ho khan một tiếng, Tiêu Chiến cười đứng dậy, miệng khách sáo nói:

-“Nhã Phi tiểu thư nói đùa rồi, lợi nhuận của Tiêu gia chúng ta mấy tháng này vẫn nhờ vào tiểu thư chiếu cố, vẫn kém hơn một phân bộ của phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ, đâu có tư cách gì mà đắc ý”.

-“Lạc lạc, Tiêu tộc trưởng khiêm tốn rồi, nhân khí gần đây của khu buôn bán đã vượt qua phòng đấu giá, đây là việc mà mọi người đều biết nha”. Nhã Phi cười khanh khách thi lễ với ba vị trưởng lão, lông mi khẽ chớp, ánh mắt mê người chuyển sang Tiêu Viêm, có chút giật mình nói: “Xem ra trạng thái bây giờ của Tiêu Viêm tiểu thiếu gia, so với trước kia càng mạnh hơn một ít?”.

-“Nhã Phi tỷ trực tiếp gọi tên ta là được, mấy chữ tiểu thiếu gia này nghe rất dọa người”. Tiêu Viêm ra vẻ thuần khiết cười nói, cách xưng hô này, làm cho hắn cả người nổi da gà muốn tới mà đè nàng xuống.

Nghe vậy, Nhã Phi gật đầu nhìn chiếc nhẫn hắc sắc trên tay Tiêu Viêm mà mỉm cười thầm nghĩ: “Cười đi… cười đi cưng… đừng giả bộ! Sau này có cu li miễn phí luyện đan dược cho ta kinh doanh rồi, yêu chết tiểu phu quân đi được!”.

-“Không biết Nhã Phi tiểu thư hôm nay đến Tiêu gia là có việc gì?”. Tiêu Chiến cười dò hỏi.

Nhã Phi cười gật đầu, ưu nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Viêm, nhấp nhấp môi, vung tay lên rất nhiều đan được xuất hiện trên bàn, nàng khẽ cười nói: “Tiêu tộc trưởng, phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ cung cấp tiếp cho Tiêu gia một đợt đan dược mới để đầu tư thêm! Nhân dịp đến đây ta cũng muốn gặp Tiêu Huân Nhi, viên ngọc quý của Tiêu gia, không biết Huân Nhi muội muội giờ đang ở đâu?”.

Hành động và lời vừa nói ra, chén trà trong tay Tiêu Chiến nhất thời đổ không ít trên bàn, trong ánh mắt nổi lên một nét mừng như điên, không dấu vết lau nước trà, khóe mắt liếc nhìn ba vị trưởng lão, phát hiện trong mắt họ, cũng đồng dạng phát ra tia sáng.

Trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, bốn mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hơn một ngàn bình ngọc nhỏ, loại đại quy mô đan dược này... mọi người ở đây cơ hồ chưa bao giờ chính mắt thấy qua nhiều như vậy. Tiêu Chiến đem nước trà trong chén uống một hơi cạn sạch, chần chừ nghi hoặc nói: “Cảm ơn thành ý của tiểu thư! Không biết Nhã Phi tiểu thư tìm Huân Nhi có chuyện gì không?”.

-“Ta và Huân Nhị muội muội lần đầu gặp nhau đã trở thành như tỷ muội ruột nên hôm nay ta đến thăm nàng! Chẳng lẽ nàng không có ở Tiêu gia?”. Nhã Phi cười quyến rủ nói.

-“A?”. Sửng sốt lần nữa, Tiêu Chiến có chút không thể tin nhìn Nhã Phi đang cười, thầm nghĩ: “Thì ra Tiêu gia được lợi là vì Huân Nhi a!”. Hắn có chút ảm đạm nhìn Nhã Phi nói:

-“Huân Nhi đã rời khỏi Tiêu gia để trở về gia tộc của mình mấy ngày nay rồi!”.

Nghe vậy thần sắc trên mặt Nhã Phi có chút ảm đạm, nàng điều chỉnh tâm tình lại nói: “A! Không sao, chúng ta bàn tiếp về công việc”.

-“Đây là đợt cuối cùng phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ đầu tư cho Tiêu gia, sau này có việc sẽ liên hệ với Tiêu gia sau, đặc biệt là Tiêu Viêm thiếu gia sau này trưởng thành lên thì đừng quên cho sinh ý của chi nhánh phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ đó nha!”. Nhã Phi ý vị thâm trường nhìn Tiêu Viêm nói.

Nhìn ánh mắt của Nhã Phi, Tiêu Viêm nhíu mày, không dấu vết rút tay lại khỏi quần đưa lưng về mấy người phụ thân, híp mắt lại, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt…

Cùng mấy người Tiêu Chiến nói chuyện một lúc, Nhã Phi cáo từ rời đi, Tiêu Viêm một bên vẫn đang bảo trì trầm mặc, lúc này cũng biểu hiện ra sự nhiệt tình của chủ nhà, dưới ánh mắt hài lòng của Tiêu Chiến, tiễn Nhã Phi ra khỏi gia tộc.

Chưa kịp nói gì với Nhã Phĩ thì Tiêu Viêm đã thấy nàng phất tay áo lên kiệu mà nhanh chóng trở về trong ánh mắt đầy nghi hoặc và thèm thuồng của Tiêu Viêm… Hắn lắc đầu trong giây lát rồi trở lại gia tộc.

Trong kiệu, Nhã Phi mặt mày ủ rủ, nàng định hỏi Tiêu Quỷ ở chổ nào mà sợ bí mật của hắn bị nghi ngờ nên nàng rán nhịn a! “Mấy ngày Huân Nhi đi chẳng thấy hắn đến thăm mình, chẳng lẽ hắn quên minh rồi”. Nhã Phi như muốn khóc mà thầm nghĩ.

Nàng thần tình ảm đạm bước vô đại sảnh phòng đấu giá Đặc Mễ Nhĩ, thấy thị nữ vui mừng chạy tới bên nàng nói: “Tiểu thư! Có vị khách nhân mặc hắc y đeo mặt nạ mà người mong chờ đang tìm người! Nô tỳ đã dẫn hắn đợi ở trước khuê phòng theo lệnh của tiểu thư phân phó!”.

Nghe vậy, Nhã Phi sáng mắt lên mà chạy nhanh về khuê phòng mình trong sự ngỡ ngàng của người thị nữ.

Trước phòng Nhã Phi đang có một người toàn thân mặc hắc y, sau lưng có đeo một thanh trường kiếm và mặt nạ hình quỷ dữ tợn trên mặt dựa vào thành cửa. Nhìn thấy hình dáng đó và cảm giác mẫn cảm trời sinh của nữ nhân, nàng biết đó là người mà nàng hằng đêm mong nhớ, tiểu phu quân của nàng.

Nhã Phi như con thiêu thân lao vào lửa... lao vào lòng Tiểu Quỷ mà ôm chầm lấy hắn. Tiểu Quỷ thấy nàng như vậy bằng ôm nàng vào phòng, đóng của lại rồi cởi mặt nạ ra mà cười hắc hắc nhìn mặt nàng treo chọc nói: “Nương tử! Lâu ngày không gặp nàng càng mọng nước hơn trước nha!”.

Nghe tiếng treo chọc quen thuộc và nhìn thấy gương mặt đã khắc sau vào lòng nàng, Nhã Phi kìm lòng không được mà đưa môi lên dâng cho hắn một nụ hôn nồng cháy…!

-“Ting! Chúc mừng Quỷ đại ca đã hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ sử thi [Hành thiên hạ], thu được Nhã Phi một trong những hồng nhan của Tiêu Viêm trong nguyên tác, nhận được kỹ năng hệ thống: Dịch Chuyển Tức Thời và 1000 [Điểm vinh dự]”.

……