Vương được đưa trở về thực tại, rời khỏi không gian biệt lập của Sys một cách an toàn mà chẳng mất đi dẫu chỉ một phân tử, ít nhất là cảm giác của Vương với cơ thể vẫn bình thường đã rõ ràng chẳng có gì bất trắc xảy ra.
Cái năng lực ảo ma này đúng là không phải chuyện đùa, chẳng phải mỗi khi gặp nạn thì Vương chỉ cần trốn vào không gian của Sys thì sẽ xem như là bất tử trước mọi tình huống nguy cấp hay sao? Nghĩ mà xem, tốc độ đoàn tàu không phải là thứ mà mắt thường có thể bắt nhịp vậy mà Vương vẫn có thể thoát được khỏi cú đâm của nó mà lành lặn vào bên trong không gian ấy.
Quả nhiên là Vương đã sở hữu một năng lực có bản chất từ chối tử thần.
Vương được đưa đến vị trí trống trải đầy mùi của hoạt động bài tiết tập thể, phải, là phòng vệ sinh công cộng. Có lẽ việc xuất hiện bất thình lình ở giữa thanh thiên bạch nhật như ga tàu sẽ làm mọi người xung quanh phải chú ý, thậm chí là có thể dẫn đến việc xuất hiện một luồng bàn luận sôi nổi vì một thức tỉnh giả mang hệ không gian đã xuất hiện.
Dẫu đây đã là thế giới của siêu năng lực nhưng sự thật thì năng lực không gian vẫn được xem trọng hơn một bậc, bởi năng lực này đặc biệt có tính ứng dụng cao trong việc giải cứu hoặc bắt giữ tội phạm. Cho dù Vương không phải là người sở hữu năng lực không gian thực sự, nhưng truyền thông lẫn dân chúng làm sao mà quan tâm tới mấy chuyện đó, khó mà tin được khi đã chứng kiến sự xuất hiện của một người đột ngột trước mắt họ. Thế nên Sys ắt hẳn đã lường trước việc này mà xử lý thật tinh tế.
Vương từ phòng vệ sinh mà rời khỏi đó thật nhanh khi đồng hồ chỉ còn khoảng một giờ nữa là bài kiểm tra bắt đầu. Vương nhận ra phòng vệ sinh này vì nó cách trường không xa, hơn mười cây số một chút. Vương liền tức tốc bộc phá ý chí kiên quyết mà chạy thật nhanh đến trường.
Chuông vừa reo, cửa cũng vừa đóng khi Vương vượt qua cổng trường được vài giây ngắn trong gang tấc. Bên ngoài cửa vậy mà cũng có những người gặp phải tình trạng đến trễ nhưng lại không may mắn như Vương, phải chịu cảnh đã đến cửa thiên đường nhưng lại bị chặn lại một cách cay đắng.
Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ chết, tức chẳng thể vào phòng thi. Vương không quan tâm đến những người xui xẻo đó nữa nên bắn tốc khi đã lấy lại đủ hơi để vào phòng thi.
Buổi thi cứ thế mà trôi qua êm xuôi và Vương đã hoàn thành một cách mỹ mãn. Hôm nay là môn thi cuối, với sự tự tin có thừa thì Vương chắc chắn mình đã nắm giữ điểm cao.
Trong lúc đăng xuất tài khoản khỏi hệ thống thi cử thì Vương cảm nhận được một mùi hương chợt thoang thoảng xuất hiện quanh mình.
“Hôm nay ông rỗi không? Hẹn hò với tôi nhé?!”
Cô gái mang mùi hương thu hút nam giới đang ngồi dối diện Vương này là Chu Tử Đằng, cô gái mang nhan sắc của một nữ minh tinh luôn được săn đón bởi các công ty giải trí lớn nhỏ. Nhưng vì những quyết định cá nhân, gia đình cũng gọi là dư dả nên cô vẫn chưa tham gia vào cái nghành kiếm bộn tiền này.
“Muốn làm vợ thứ của tôi hay sao? Chẳng phải cô nói sẽ chỉ hẹn hò một lần thôi sao?” Vương vừa nói vừa chỉ ngón trỏ vào ngón tay đeo nhẫn của ngón dành cho người đã kết hôn.
“Chỉ là hẹn hò thôi mà, hơn nữa ông vẫn chưa chính thức kết hôn thì có gì chứ. Tôi cũng có giành vị trí chính thất với người ông yêu đâu mà lo lắng.” Tử Đằng chớp mắt, đưa ánh mắt đầy si tình về phía Vương. “Làm thiếp cũng không sao. Với ông thì tôi đồng ý.”
“Đừng quên tôi không phải là trai ngoan nên bà đừng đùa như thế. Được thôi, dẫu sao hôm nay tôi cũng vui. Bà muốn hẹn hò ở đâu?” Vương hỏi, đứng dậy và kiểm tra đồng giờ giấc.
“Đi hát thôi, chỗ cũ.” Thấy Vương đã rời khỏi ghế, Tử Đằng liền đứng dậy, chuyển mình mà ôm chặt lấy tay trái của Vương bằng hai cánh tay mềm mại của mình.
“Được rồi.” Vương cứ thể mà đi, mặc người người trong lớp nghe cuộc trò chuyện của hai người họ trong ghen tị lại càng nổi đóa khi hành động thân thiết lại xuất hiện. Với cậu, được vây quanh bởi mỹ nữ cũng chính là một thiên phú.
Vương cũng không biết vì sao cô nàng này lại để tâm đến cậu. Xét về nhan sắc thì đúng là cậu không phải thuộc loại đại trà nhưng cũng không phải đẹp trai sáng sủa như những thần tượng nổi tiếng vạn người mê. Đúng là cơ thể có chút chuẩn chỉ như những vận động viên luyện tập thường xuyên nhưng cậu có bao giờ để cho cô nàng này thấy mình lõa thể bao giờ đâu, thế nên lý do này lại càng không phải. Còn về giàu sang á? Lại càng không, hằng ngày ngoài giờ trên lớp thì cậu phải làm việc gần như cả khoảng thời gian sau đó để kiếm tiền trả tiền nhà cho đến sinh hoạt và tất nhiên nó chẳng hề dư dả.
Dẫu có nghĩ thế nào đi nữa thì Vương cũng thấy mình chẳng có gì để một người được xem là đại mỹ nữ, đại minh tinh tương lai này để ý cả.
Vương cũng đã từng hỏi, cô nàng chỉ nhẹ nhàng nói rằng có hứng thú với cậu. Nhưng làm gì có chuyện phụ nữ lại đơn giản như thế. Ắt hẳn phải có sự tình gì đằng sau, nhưng với trí tuệ hiện tại của Vương thì đúng là khó mà giải mã được tâm tình của nữ nhi.
Nhưng hôm nay Vương không hiểu sao chẳng thể từ chối lời mời của cô nàng nên đành đồng ý và phải báo với chủ cửa hàng mình sẽ nghỉ hôm nay. Nơi cậu làm là một nhà hàng bình dân và cậu là một trong những người phụ bếp tại đó, cậu mà nghỉ thì cũng không quá thay đổi về tiến độ làm việc nên ông chủ cũng đã đồng ý cho cậu nghỉ hôm nay khá dễ dàng.
Tử Đằng kéo Vương đến một nơi mà họ đã từng đến đây trước đó nhiều lần.
Karaoke Tân Thời.
Nơi này mở cửa cũng được một năm trời, cũng là ngày đầu tiên mà hai người họ lần đầu cùng nhau đi chơi riêng. Ít nhất đó là những gì xuất hiện trong ký ức của cậu, Vương chỉ là nương theo đó mà hiểu tình thế thôi.
Vì Tử Đằng là khách quen nơi đây nên cô không mất quá nhiều thời gian để làm thủ tục thuê, hai người cũng được đưa vào phòng quen thuộc.
Tử Đằng vừa vào phòng đã ngay tức khắc đẩy Vương xuống ghế sô pha và tiến thẳng lên sân khấu mini mà bật ngay bài hát tủ.
“Hôm nay phải trả lời thật lòng đó.” Tử Đằng hét lên vào chiếc Micro trên nền nhạc dạo trẻ trung đang phát ra.
Cô nàng cất lên lời hát làm Vương ngây người, dẫu có bao nhiêu lần đi nữa thì cảm giác nghe cô hát vẫn là một món quà vô giá. Đó không phải là vì giọng hát hay của cô, cũng không phải là thái độ khi hát của cô ấy mà là Vương cảm nhận được tâm tình của cô gửi vào lời ca luôn đong đầy. Và hôm nay là một bài ca với giai điệu trẻ trung, lời ca thì mang màu sắc tình yêu thanh xuân vườn trường.
Khi Tử Đằng kết thúc bài ca của mình, cô hít một hơi sâu, bỏ Micro sang một bên để Vương có thể nghe thấy giọng nói của mình.
“Em yêu anh. Em biết rằng anh đã đính hôn. Em biết anh yêu cô ấy thế nào. Em không cần anh yêu em như cách anh yêu cô ấy, chỉ là, chỉ mong trong trái tim anh có một chỗ dành cho em.”
Vương ngớ người, cậu nào ngờ Tử Đằng hôm nay lại tỏ tình với mình. Với cậu cô nàng có khác gì một người bạn thân thiết, ít nhất là qua ký ức với hàng tá lần đi chơi riêng hẹn hò đây đó. Giờ đây cậu mới chợt nhận ra, cô nàng này có bao giờ hẹn đi chơi riêng với ai ngoài cậu đâu, đã vậy lúc nào cũng là người chủ động.
Vương vốn là trở về ở giai đoạn mà mình đã quen với Tử Đằng trước đó. Tất nhiên là cậu khó có thể nào xác định được tình cảm của mình trong khoảng thời gian đó cho đến tận hôm nay.
Thân là một đấng nam nhi mà lại để nữ nhân phải tỏ tình trước, với Vương thì đây cũng là một trải nghiệm không phải ai cũng có được.
Vương thấy Tử Đằng đang bấu chặt đuôi váy, cậu biết được rằng cô nàng đang rất mong chờ câu trả lời. Với Vương hiện tại cậu không thấy mình có chút tình cảm trai gái nào với cô nàng, nhưng để vụt mất một mỹ nữ như này trong hậu cung thì ai mà đành, hơn nữa một người yêu mình mà mình lại phụ thì đúng là không đúng với cái gọi là đấng nam nhi.
Vương rời khỏi ghế sô pha mà tiến lại gần Tử Đằng, cô nàng cảm nhận được âm thanh di chuyển của Vương thì càng hồi hộp mà bấu chặt đuôi áo hơn nữa, đầu cũng cúi sâu hơn vài phần.
Vương liền đưa tay, đỡ cầm Tử Đằng mà nâng đầu cô lên, mắt đối mắt với mình. “Em thích anh như vậy, che dấu gương mặt xinh đẹp thế này thì sao anh có thể ngắm nhìn được chứ?” Vương biết là nó rất là sến súa, nhưng trong tình cảnh này nó cũng là một loại chiêu thức tình trường làm tăng không khí tình ái. Con gái yêu bằng tai, xưa nay có bao giờ là sai.
Tử Đằng mắt đã ngấn lệ, bặm môi cố gắng không khóc thành tiếng.
“Anh không thể cho em làm chính thất, không thể cho em làm vợ cả, em vẫn chấp nhận làm thiếp của anh sao?” Vương hỏi, bàn tay hư hỏng bắt đầu đặt vào eo Tử Đằng.
“Em đồng ý, chỉ cần anh cũng yêu em, đáp lại tình cảm ích kỷ này…”
“Anh cũng yêu em…” Vương liền áp sát mà hôn lấy Tử Đằng.
Nụ hôn này quá bất ngờ nên Tử Đằng có chút bối rối mà sợ hãi, cô xém tí là đẩy Vương ra nhưng đã ngăn mình lại, mặc dù cậu đã sử dụng lưỡi, cô nàng cũng đời nào biết đây là gì, chỉ là theo Vương mà làm nên cũng liền di chuyển lưỡi của mình.
Họ hôn nhau say đắm đến mức quên cả thời gian. Trong tâm tư của Vương giờ đây đã xuất hiện một đoạn tình cảm dành riêng cho Tử Đằng.
Bàn tay hư hỏng còn lại lúc này của Vương tựa như ảo ảnh đặt lên bầu ngực đầy đặn của cô nàng. Nhưng Vương nào ngờ lại bị đánh vào bàn tay hư hỏng đó và bị đẩy ra xa.
“Hôm nay… chỉ hôn thôi… em sẽ cho anh khi chúng ta đính hôn…” Tử Đằng ngượng chín mặt sau khi có một nụ hôn sâu với người mình yêu, cô cũng muốn làm chuyện đó ngay bây giờ, bên dưới cô đã ướt đẫm rồi. Nhưng lý trí vẫn điều khiển được, cô không muốn làm nó tại nơi này, càng không muốn để cho Vương biết mình là một cô gái hư hỏng vì đã ướt đẫm bên dưới nên đành hẹn sang một dịp khác.
Vương cũng không có ý kiến gì, cậu luôn tôn trọng ý kiến của người mà mình yêu. Có thể coi là một chúa tể loài simp, nhưng biết làm sao được, một đấng nam nhi không có máu simp thì làm sao mà đời nó nể được.
“Không sao, anh không thúc ép em. Nhưng… có thể hôn nữa không? Mùi vị của em thực sự…”
Vương thực sự yêu thích mùi vị của Tử Đằng, nó ngọt ngào một vị rất khác so với Linh, hai người đúng là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Từ cơ thể cho đến mùi vị đúng là không thể nào mà khước từ được.
Tử Đằng nghe thế liền lao tới mà chủ động hôn Vương, lần này cô nàng bạo dạn hơn và chiếm luôn ưu thế. Suốt thời gian qua cô đã luôn muốn làm điều này với Vương, từ cái ngày đầu tiên gặp mặt cậu ở ga tàu khi cậu dẹp loạn một đám nữ sinh bắt nạt một cậu học sinh trong con hẻm gần trường. Đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, và đoạn tình cảm này Tử Đằng vẫn luôn giữ nó trong tim, luôn luôn là người chủ động tiếp cận Vương.
Cho đến khi cô nàng biết được Vương vừa đính hôn sau vài tháng quen nhau thì cô đã đau khổ suốt mấy tuần liền mà nghỉ học, nhưng Vương vẫn quan tâm và luôn đến nhà tìm cô mặc kệ thời gian đã làm đoạn tình cảm tưởng chừng phải từ bỏ này được nối lại.
Đây là thế giới đa thê đa phu với một chủ thể, tựa vua chúa một thân đa thiếp, một thân đa phu. Trong cuộc đời này của Tử Đằng, làm thiếp cho người mình yêu cũng không phải là lựa chọn sai trái, miễn là Vương yêu cô là được. Thế nên sau đó cô đã luôn tiếp cận và nâng cao đoạn tình ái giữa hai người.
Và hôm nay cô đã lấy hết dũng khi mà nói ra và thu được quả ngọt.
Vương hôm nay cũng lần đầu biết được cảm giác thế nào là có hai người yêu cùng lúc, thế nào là tương lai sẽ có hai người vợ. Cảm giác này, thế giới cũ làm sao mà biết được vì pháp luật làm gì còn cho phép. Nhưng ở thế giới này, nơi mà cậu vốn còn chẳng biết rằng mình có còn là mình hay không nữa thì chỉ cần nương theo nó mà tiếp tục sống thôi.
‘Quyết định rồi, mình sẽ lập hậu cung.’ Vương thầm nghĩ, chợt để đầu óc mình lơ đãng rồi liền tập trung chuyên môn hôn Tử Đằng bằng kỹ thuật tuyệt đỉnh của mình.