Chương 2: Hệ thống Wibu

“Hệ thống Wibu là cái quằn gì?” Tôi tự hỏi.

Tự dưng trước mắt tôi hiện giờ là một cái bảng với dòng chữ “Hệ thống Wibu đã được kích hoạt” một cách rõ ràng, tôi đã dụi mắt, nhéo tay, tán má nhiều lần nhưng nó vẫn hiện ở đó. Tôi cố quơ quào nhưng không thể chạm vào, nó kiểu như là ảo ảnh vậy, không thể tác động vật lý.

Song, tôi để ý thì góc phải của nó có một chữ [X] nằm chễm chệ như đúng rồi. Tôi tự thấy sự bất cẩn ngu ngốc của mình thật nực cười. Đưa tay chạm vào nó như những bộ Anime hay Manga về hệ thống thường thấy, và quả nhiên là nó tắt ngay.

Rồi một cái bảng khác lại hiện ra dày đặc chữ.

Tiêu đề với kích thước chữ lớn đầy nổi bật là “Điều khoản sử dụng”.

Nó không có quá nhiều điều cần phải lưu ý sau khi tôi đọc xong.

Có thể tóm gọn trong ba yếu tố duy nhất.

Một là không được từ bỏ hệ thống, nếu từ bỏ thì sẽ chết.

Hai là bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, không hoàn thành thì sẽ bị phạt.

Ba là không được tiết lộ hệ thống với bất cứ ai, nếu không cũng sẽ chết.

Thấy không có gì đáng quan ngại nữa nên tôi đồng ý như cách mà tôi bỏ qua phần Điều khoản sử dụng mỗi khi tạo tài khoản Game.

Hết bảng này thì đúng như tôi nghĩ, một cái khác cũng lại hiện ra với hướng dẫn sử dụng.

Tôi lại đọc sơ qua, nó không dài như tôi nghĩ, chỉ tốn tầm năm mười phút để đọc xong mà thôi.

Tôi có thể tóm gọn lại như sau.

Hệ thống này có tính năng nhiệm vụ, được chia làm hai loại, Nhiệm vụ hằng ngày và Nhiệm vụ sự kiện.

Nhiệm vụ hằng ngày là thứ bắt buộc phải hoàn thành, nếu không hoàn thành thì sẽ bị phạt, hình phạt chính là của quý bị ngắn đi.

Điên thật!

Cái hệ thống điên khùng! Nếu không hoàn thành thì chẳng phải con họa mi của tôi sẽ biến thành một thứ gì đó nhỏ hơn thì sao? Thậm chí khéo nó lại biến mất nữa đấy chứ. Chính vì vậy tôi chắc chắn sẽ hoàn thành mỗi ngày để viễn cảnh một đứa con trai không chim không được xảy ra.

Kế đến là Nhiệm vụ Sự kiện. Cái này thì sẽ ngẫu nhiên được giao cho, không cố định hằng ngày và không hề giống nhau. Với loại nhiệm vụ này thì có giới hạn một năm, dẫu thời gian dài như thế nhưng hình phạt cũng tỷ lệ thuận theo. Nếu không hoàn thành thì coi như đi tong thằng em hoặc thậm chí là cái mạng, hoặc có thể là biến thành con gái hay một loại động vật nào đó.

Nghĩ đến thôi thì tôi cũng muốn thấy xót xa cho số phận của mình.

Nhưng tôi không thể rút lại và tôi cũng không muốn rút lại. Hệ thống, thứ tưởng chừng chỉ là ảo ma mẹ Nga nhưng nó lại đang thực sự được tôi sở hữu này. Chẳng có hệ thống nào là đem tới thống khổ cho người sử dụng cả.

Thứ cần lưu ý nhất chỉ là Nhiệm vụ mà thôi, các tính năng khác thì không ảnh hưởng đến tính mạng nên tôi cũng chỉ lướt qua. Có thể kể đến vài cái như là cửa hàng hay vòng quay sự kiện.

Mà kệ đi, khi nào tôi cần sử dụng thì sẽ tìm hiểu kỹ hơn.

Tôi đóng bảng hướng dẫn sử dụng.

Cái bảng khác hiện lên nữa, lần này là bảng chỉ số cá nhân.

Tôi biết cái này, nếu từng đọc truyện hệ thống hay chơi các trò chơi mang tính Nhập vai RPG thì cũng đều sở hữu.

Thiết kế bảng chỉ số của tôi cũng khá là đơn giản, chỉ là một khung hình chữ nhật với dòng chữ “Chỉ số” và thông tin các chỉ số bên dưới. Thay vì trong các trò nhập vai có hàng đống loại chỉ số như: Máu, Ma lực, Phòng thủ, chí mạng và hàng tá các chỉ số linh tinh khác. Bảng chỉ số của tôi thì không quá cầu kì chi tiết.

-----XxX-----

[Chỉ số]

Sinh lực: 100/100

Ma lực: 20/20

Lực chiến: 10

Mị lực: 10/250

Kiểm soát: 21%

Kích thước: 6.5 Cm

[Kỹ năng]

- Con cưng bạo kích (Bị động) -

-----XxX-----

Cũng không có gì quá là phức tạp. Tôi cũng đã xem chú thích của từng chỉ số để mà hiểu rõ hơn vì chúng ảnh hưởng trực tiếp đến bản thân lẫn cơ thể của tôi.

Sinh lực là sự sống, là sinh mệnh của tôi, khi chỉ số này của tôi chạm [0] thì tôi sẽ bị tê liệt, bất động, chẳng thể làm gì. Và trong khi lượng Sinh lực của tôi vẫn còn, dẫu chỉ là [1] thì tôi vẫn sẽ mang sức bền như bình thường. Có thể nói là nó quá ăn gian, giống như những nhân vật trong game vậy, làm gì có hiệu ứng mệt mỏi hay bất lợi vì chỉ còn mỗi một máu chứ.

Ma lực giống như lượng pin vậy, và tôi dùng nó để thi triển kỹ năng. Tuy nhiên hiện giờ tôi không có kỹ năng nào cần dùng đến chỉ số này nên cũng chẳng biết rằng lượng Ma lực tôi đang sở hữu có đủ dùng hay không.

Lực chiến thì như cái tên của nó. Thể hiện việc tôi mạnh đến đâu, theo giải thích, chỉ số này càng lớn thì tôi sẽ càng mạnh, về mọi mặt. Giống như việc đo chỉ số sức mạnh của dòng truyện Bảy viên Bi rồng vậy, thằng nào to thằng đó làm bố.

Mị lực là chỉ số có thể nói khá lạc quẻ từ đầu đến giờ. Nó không dính dáng gì đến sức mạnh mà là thể hiện sự thu hút của tôi. Và thật là đáng xấu hổ khi mà chỉ số này của tôi nó lại thấp đến thậm tệ, cao nhất là [250] mà tôi chỉ có con [10] nhỏ nhoi. Thảo nào tôi không thu hút được ai và bị NTR vào một đêm không ngờ. Nhưng theo thông tin chỉ số này hay tất cả chỉ số đều có thể nâng lên nên tôi cũng không còn quá bận lòng, rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ đạt tối đa và chỉ cần nháy mắt nhẹ thôi có khi cả đám nữ sinh cũng phải “rụng trứng”.

Kiểm soát này thì giải thích hơi mắc cỡ. Nó chỉ mang một tính chất duy nhất, là kiểm soát khả năng xuất tinh. Khi đạt 100% thì cho dù tôi có đang lên đỉnh thì cũng không lo việc bị xuất ra vì không kiểm soát được. Có thể nói đây là một dạng chỉ số mang tính “Kỹ năng”. Với nó, chắc chắn tôi sẽ trở thành người đàn ông “mạnh mẽ” nhất hành tinh cho mà xem.

Kích thước. Ôi! Đến đây tôi đau khổ, nó chính là kích cỡ cậu nhỏ của tôi. Nó còn thấp hơn kích thước trung bình nữa. Nhưng cũng như chú thích, tôi có thể nâng cao lên. Cứ đợi mà xem, một ngày nào đó tôi sẽ biến con Chim Sẻ này thành Dực Long cho mà xem.

Cái còn lại chỉ là một dòng kỹ năng bị động ngắn gọn, giải thích cũng cực ngắn gọn. Với kỹ năng này thì mọi đòn đánh của tôi gây ra đều đạt sức mạnh tối đa. Ví dụ như bình thường tôi phải lấy thế để đấm mới đạt được sức mạnh tối đa thì giờ đây chẳng cần lấy thế, tiện tay đấm một cái cũng đã mang uy lực ngang cú đấm được chuẩn bị kỹ càng.

Tôi thấy mình dường như đã trở nên bá đạo hơn hẳn. Tất nhiên, đây là hệ thống mà. Và đúng là một cái hệ thống đáng giá, hệ thống vàng đây mà!

Tôi tắt bảng chỉ số và một tấm bảng khác hiện ra, và đây ắt hẳn là tấm bảng cuối cùng.

“Nhiệm vụ hằng ngày.”

Tôi nói thành tiếng. Đưa tay chỉ từng tiêu chí của nhiệm vụ.

Đây là những thứ mà hằng ngày tôi phải làm để có thể giữ được hiện trạng của mình.

“Hít đất 100 Lần, Bật nhảy 100 Lần, Squat 100 Lần, Gập bụng 100 Lần, Chạy 10 Cây số, Kegel 100 Lần.”

Thật ra những bài tập này tôi cũng đã tập qua nên không quá xa lạ với chúng. Cái đáng nói ở đây là số lượng của nó có hơi nhiều quá với một đứa như tôi. Ngoài thời gian học, thời gian phụ cô Linh thì tôi chỉ có thể tập ở mức nhẹ, vậy mà giờ đây tôi phải đẩy nó lên một cách đột ngột như thế, cơ thể tôi chắc chắn khó mà theo kịp, kiểu gì ngày hôm sau cũng lê lết cho mà xem.

Nhưng không sao. Thà chịu khổ nhưng vẫn đem đến kết quả tốt còn hơn bỏ nhiệm vụ mà đem lại hậu quả.

Tôi tắt bảng nhiệm vụ, quả nhiên nó là cái bảng cuối cùng.

Kiểm tra giờ giấc và ngày tháng, vậy ra tôi đã ngủ suốt ba ngày trời kể từ đêm nhảy cầu đó. Tôi bất tỉnh nhân sự vào đêm ngày thứ bảy, qua ba ngày thì hôm nay là thứ tư. Theo trí nhớ của tôi thì hôm nay không có bài kiểm tra nào, thậm chí là cả tuần. Vậy thì tôi sẽ xin nghỉ hết tuần để làm cơ thể yếu ớt này thích nghi với cái Nhiệm vụ hằng ngày.

Tôi rời khỏi giường, đi xuống phòng ăn. Nơi tôi ở là nhà của cô Linh, bạn của mẹ tôi, đúng hơn là đã từng.

Kể ra thì cũng dài, nhưng nói tóm gọn tôi là đứa con vô tình của mẹ với ba, kết quả là bị cả gia đình hai bên chối bỏ vì phải giữ danh dự. Tôi bị xem như cục nợ, phải nuôi chui, từ con ruột thành con rơi con rớt, mỗi tháng sẽ được luân chuyển thay phiên từ Nội sang Ngoại, tôi sống được như thế đến mười tuổi, khi cha và mẹ ai đi đường nấy, ai cũng tái hôn, đúng hơn là kết hôn chính thức thì tôi đã bị đẩy ra ngoài, xóa mọi vết tích và bị tống ra ngoài đường như một đứa trẻ mồ côi đầu đường xó chợ. Chính cô Linh lúc đó đã đứng ra nhận nuôi tôi, cô đã tâm sự rằng cô cũng muốn có một gia đình, cô cũng là người bị ruồng bỏ như tôi, cảm giác cô thấy tôi thì như là hai tâm hồn đồng điệu với nhau nên cô đã quyết định sẽ nuôi tôi.

Có lần cô kể, thủ tục pháp lý để nhận nuôi tôi lúc đó đúng là khó khăn lắm, nhưng cô mừng vì mình đã có thể làm xong nó. Và cô cũng đã dừng chơi với mẹ tôi, cắt đứt mọi liên lạc.

Nói thì thật sự rất bất hiếu. Nhưng chẳng phải người đời có câu: “Con cái bỏ cha mẹ chứ cha mẹ nào bỏ con cái”, vậy mà tôi lại bị bỏ rơi đây này, thế nên tôi hận họ lắm, hận tất cả những người bên gia đình hai bên, bởi lúc tôi được nuôi luân phiên cũng không phải là sung sướng gì, tôi phải làm Osin trong nhà của cả hai bên chỉ để được đủ ăn và đi học.

Ai nói tôi bất hiếu, bất nghĩa, vô tình tôi cũng chấp nhận. Chỉ là họ đã bỏ tôi trước, hơn nữa mười năm đó tôi cũng chỉ gặp được ba và mẹ một lần duy nhất, và ký ứng khó quên nhất cũng chính là vào lần đấy. Mẹ đã tạt nước sôi vào người tôi, đến bây giờ vết bớt vẫn còn hằn rõ sau lưng, cha thì đốt tay tôi, vết bỏng đã hết nhưng cánh tay trái của tôi vẫn còn một vết bớt to tướng.

Chính vì vậy ngày mà tôi bị tống ra đường cũng không làm tôi quá sợ hãi hay gì đó. Tôi thoát khỏi địa ngục thì còn gì mà vui sướng hơn nữa chứ.

Từ hôm ấy thì cũng đã được sáu năm.

Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày đó. Khi ấy cô Linh chỉ mới 20, cái tuổi đẹp của đời người con gái, cô làm công nhân của một xưởng may, lương ba cọc ba đồng vậy mà vẫn gồng gánh thêm người khác thế nên tôi thương cô lắm, cô đã hy sinh tuổi xuân của mình cho tôi mà.

Cho đến khi 24 tuổi, cô Linh nghỉ làm ở xưởng may, ở nhà nhận may riêng, đa số là những trang phục Cosplay các nhân vật từ các sản phẩm giải trí, chúng được ý khách lắm nên cũng đắt hàng và đây cũng là nguồn thu chính của cô.

Ngoài ra cô Linh cũng bán tạp hóa nho nhỏ, cô bảo rằng nhà thuê nguyên căn không sử dụng hết, sẵn có phía nhà trước trống nên cô mở để kiếm thêm được đồng nào thì hay đồng nấy.

Cô Linh không giàu có, nhưng cô đã dành hết mọi thứ cho tôi. Tôi biết mình chỉ là gánh nặng cho cô, tôi học chỉ ở mức bình thường, không đem lại thành thích gì về ngoài những vết bầm tím trên người, ấy vậy mà cô vẫn ân cần quan tâm tôi, không một lời oán than.

Tôi đã hứa với lòng, khi tôi tốt nghiệp cấp ba thì chắc chắn tôi sẽ đi làm, cố gắng hết sức để cô Linh không phải cực khổ làm hai việc cùng lúc nữa. Còn từ đó đến giờ, thứ tôi duy nhất giúp được cô chỉ là phụ giao hàng để giảm thiểu loại chi phí này mà thôi.

Khi tôi bước xuống, cô Linh đang chuẩn bị bữa sáng, nó đã xong và đang được bày lên bàn. Cô Linh thính lắm, chỉ cần nghe bước chân nhẹ thôi thì cũng đã biết đó là tôi.

“Vương lại ăn nè, đồ mới nấu nên nóng hổi đó.”

“Dạ.”

Tôi nhanh chân chạy tới phụ cô bày đồ ăn, tô canh nóng hổi với khói nghi ngút được đặt gọn gàng xuống ở trung tâm, xung quanh là ba đĩa đồ ăn thơm lừng, thịt gà chiên nước mắm, rau muống và lòng gà xào.

Trong lúc tôi đang nhìn mấy món ăn thì cô Linh ôm tôi từ phía sau, cả cơ thể ấm áp của cô siết chặt tôi.

Tôi định đẩy cô ra nhưng khi nghe tiếng thút thít của cô thì tôi không làm nữa, tôi để yên cho cô ấy một lúc.

Cô Linh là vậy, mỗi lần có chuyện buồn là cô đều ôm tôi trong lòng như thế.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay cô Linh đang đặt trước bụng tôi, nhè nhẹ thoa thoa chúng.

“Con đâu có bị gì đâu, cô thấy không? Giờ con khỏe re nè.”

“Mồ! Sau này Vương không được như thế nữa đó nhé. Linh giận Vương nếu có lần sau đó nha!”

Cô Linh nũng nịu như một đứa bé, tôi chỉ cười và gỡ đôi tay đã buông lỏng của cô ra và ôm trực diện cô, hai cô cháu ôm nhau thắm thiết tựa mấy năm mới gặp.

“Ăn đi cô, đồ ăn nguội là không ngon nữa đó, con không muốn công sức cô đi tong đâu.”

Cô Linh gật đầu, kéo ghế ra cho tôi. Thật tình, cô ấy làm gì không biết nữa. Nhưng vì cô vui khi làm vậy nên tôi không nói gì thêm mà chỉ hưởng ứng như lẽ thường.

Cô Linh ngồi đối diện tôi, hai người cùng dùng bữa. Tôi quả nhiên là quyết định sáng suốt, tự dưng lại đi tự tử vì một con bích chi không đáng. Còn sống, còn ăn được những món ngon này, còn thấy được nụ cười của cô Linh không phải là tuyệt vời nhất sao?!

Tôi thầm mừng trong lòng vì mình dường như ngộ ra một chân lý mới.

Bữa ăn cứ thế tiếp tục và kết thúc.

Tôi đã nói với cô Linh về việc xin nghỉ học, cô vui vẻ đồng ý, cô bảo rằng đôi lúc cũng nên nghỉ như thế để giải tỏa cơ thể, thanh lọc linh hồn. Dẫu cô nói vậy nhưng thực tế tôi chưa từng thấy cô nghỉ ngày nào trong suốt sáu năm qua cả.

Đúng là chỉ có cô Linh mới thương tôi nhất thôi.

Sau khi dọn dẹp bàn ăn thì cô Linh cũng lên phòng may để bắt đầu làm việc, tôi thì trông quán, vào giờ này thì khách khá lưa thưa nên tôi không quá bận rộn vì việc này.

Trong lúc đó tôi đã tranh thủ hoàn thành vài tiêu chí của nhiệm vụ ngày là Hít đất, Squat, Gập bụng, Bật nhảy, Kegel. Đống bài tập này làm tôi muốn tắt thở, nhưng nghĩ đến lý do mình bắt đầu tôi đã cố gắng hoàn thành.

Cuối cùng là mười cây số, thật may mắn rằng cô Linh là người thích tập thể dục, trong nhà cũng có đầy đủ các thiết bị cần có của một phòng Gym gia đình. Tôi thì không hay sử dụng nhưng cô Linh thì hầu như ngày nào cũng dùng, chính vì vậy mà cô có một thân hình rất đẹp, tựa như người mẫu vậy, dẫu sao cô ấy cũng cao mét bảy mà, không như tôi, chỉ cao mét sáu tròn trĩnh như người đàn ông mạnh nhất hành tinh mang tên Lệ Vi nào đó.

Tôi cũng đã tận dụng luôn cả máy chạy bộ trong nhà, kết quả là nhiệm vụ vẫn nhận, chính vì vậy mà nó tránh được việc tôi phải đóng cửa hàng mà chui ra ngoài chạy bộ.

Sau khi xong bài tập, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang được bay. Quả nhiên là vậy, lúc mới tập thì khi nào chẳng vậy, cơ thể đều sẽ lâng lâng như được trút hết mọi gánh nặng, nhưng vào ngày mai thì chắc chắn với tôi nó sẽ là địa ngục.

Nhưng tôi nào quan tâm, kiểu gì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Tôi kiểm tra bảng nhiệm vụ và tất cả đều đã được đánh dấu hoàn thành.

Tôi nhấn vào khung chữ “Hoàn thành” mang màu xanh nổi bật.

Bảng nhiệm vụ tắt đi, bảng phần thưởng hiện lên ngay sau đó.

-----XxX-----

ĐÃ HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ HẰNG NGÀY

Phần thưởng nhận được:

Điểm chỉ số: 03

Phục hồi hiện trạng cơ thể (1)

-----XxX-----

Vậy là tôi có hai phần thưởng, mỗi ngày tôi sẽ nhận được ba chỉ số để nâng và một lần phục hồi. Theo thông tin thì “vật phẩm” phục hồi này sẽ được cộng dồn. Và đáng mừng hơn nữa, theo thông tin đề ra, việc phục hồi này sẽ khiến cơ thể tôi trở về dạng tốt nhất, cho dù tôi có mất tay mất chân hay gì đó thì nó đều hồi phục về như trạng thái ban đầu. Kiểu như tôi đang sở hữu một tập tin sao lưu chính bản thân mình vậy, lỗi thì cứ lấy ra cài lại là xong.

Trong lúc đang trầm trồ vì những phần thưởng nhận được, một dấu chấm than đỏ nổi bật hiện ra bên phải của tấm bảng hiển thị phần thưởng.

Tôi nhấn vào và biết rằng mình đã nhận được một hệ thống điên khùng thế nào.

“Nhiệm vụ sự kiện. Làm tình với Lâm Thi Thi. 32 tuổi.”

Hình ảnh người này hiện rõ ngay kế bên những dòng thông báo của nhiệm vụ.

Tôi biết người này…

Là vợ của chú bảo vệ trường tôi.