Chương 37: Giết gà dọa khỉ

Úi chà! Lại có niềm vui ngoài ý muốn sao?

Viên Hoàn vội vàng mở trang cá nhân của Chu Thái lên xem.

Status năm giây trước:

“Ha ha! Viên công tử quả nhiên là một vị quan tốt, có thể vì dân chúng mà đứng lên chống lại cường quyền.”

Status một tiếng trước:

“Hừ! Ta sẽ chống mắt lên xem, Viên công tử có giống như bọn họ, đều là phường lấy mạnh hiếp yếu, áp bức dân lành. Nếu đúng vậy ta không ngại một đao chém chết hắn, cùng lắm thì mười tám năm sau ta lại là một trang hảo hán.”

Đọc đoạn chat xong, Viên Hoàn suýt nữa tè ra quần, mẹ nó thằng cha Chu Thái này đáng sợ quá, vừa nãy nhờ chút thông minh tài trí mà mình giữ được mạng nhỏ sao?

Status ngày hôm qua:

“Hay lắm! Cuối cùng Hạ Thái đã tìm được một vị quan tốt có thể lo nghĩ cho dân chúng, Chu Thái ta đây đã làm đội trưởng đội tuần tra, tuyệt đối không cho phép những tên ác bá hung hăng kia làm càn.”

Chậc chậc, nói gì thì nói, Chu Thái có tính cách hơi cẩu thả một tí, nhưng trong lòng người này lại biết được mình muốn cái gì. Hắn khao khát một vị quan sẵn sàng đứng ra làm chủ cho dân, thay họ chăm lo cuộc sống chứ không phải những kẻ làm màu mạnh miệng như Lưu chủ tịch.

Viên hoàn đứng dậy nhìn chăm chú Chu Thái đang nép vào góc hàng lang, cười nhẹ:

“Ngươi là Chu Thái phải không?”

Chu Thái cúi người thi lễ:

“Bẩm công tử, ta là Chu Thái, tên tự là Ấu Bình.”

“Ừ! Tốt lắm. Hạ Thái rất cần những người lính như ngươi, bảo vệ lợi ích của dân chúng mà không màng nguy hiểm, tuy bản công tử mới hạ gục một gia đình quý tộc lâu đời như nhà họ Lục, nhưng chỉ có thể trấn áp đám gian ác ăn thịt người kia một thời gian, chẳng lâu sau bọn họ sẽ trả thù lên người dân chúng, gánh nặng trên người ngươi sẽ lớn hơn, liệu người có lòng tin sẽ trụ vững không?”

Tiếng Chu Thái vang lên như sấm:

“Chủ công yên tâm, mạt tướng có liều hết tính mạng này cũng quyết bảo vệ cải cách khai khẩn ruộng đất, kẻ nào dám có dị tâm, mạt tướng sẽ biến hắn thành hồn ma dưới đao. Còn bằng như những quý tộc đó dám tụ tập làm loạn Hạ Thái, Chu Thái sẽ vì chủ công mà nuốt gọn loài giặc cỏ này.”

Viên hoàn gật đầu tán thưởng:

“Ấu Bình à, thái độ của ngươi làm ta rất thích, nhưng còn sống là còn được việc, gặp vấn đề mấu chốt phải kịp thời báo cáo, bản công tử sẽ đứng ra vì ngươi, dù trời có sập xuống ta cũng sẽ chống đỡ. Ngươi cứ yên tâm mà làm việc.”

“Tạ ơn chủ công! Từ nay về sau, cái mạng hèn của Chu Thái sẽ là của ngài, ngài bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không bước về phía tây.”

Viên Hoàn mừng ra mặt, vội vã đỡ Chu Thái dậy:

“Viên mỗ được Ấu Bình tương trợ là may mắn cả đời này của ta, mau đứng lên đi, từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà!”

Trước cửa lớn Lục phủ, Điển Vi cầm chặt đôi thiết kích chém vỡ cổng, gào lên thật to:

“Các anh em đâu, xét nhà cho ta!”

Quân Viên Hoàn giống như thuỷ triều tràn vào Lục phủ, bất kể nam nữ già trẻ đều bắt hết, những kẻ nào kháng cự lập tức giết chết không tha, sau khi chém vài tên không biết an phận, trong chốc lát Lục phủ lặng ngắt như tờ, không có ai dám can đảm chống lại quan binh nữa.

“Khởi bẩm tướng quân, đã phát hiện kho lúa của nhà họ Lục!”

Một binh sĩ ôm quyền bẩm báo.

“Thiếu chủ có lệnh! Tất cả tài sản bị tịch thu phải sung hết vào công quỹ, ngươi báo cho các anh em khác theo lệnh mà làm.”

“Tuân lệnh!”

Một lát sau, hơn mười chiếc xe ngựa đậu trước cửa Lục phủ, các quân sĩ hò nhau vận chuyển lương thực và tài sản như vàng bạc trang sức, chất hết lên xe ngựa và chậm rãi hộ tống về huyện nha.

Dân chúng chỉ trỏ bàn tán xung quanh, cúi đầu nói chuyện rôm rả.

“Hừ, không ngờ Lục phủ lại có nhiều lương thực như vậy! Tất cả số đó đều là của bóc lột từ dân đen chúng ta!”

“Mẹ nó, ngươi nghĩ đi, tám phần thuế ruộng, đất thì có gần cả trăm hecta, để ta đếm thử xem nhiêu đây lương thực cần bao nhiêu xe mới có thể vận chuyển hết.”

“Hừ! May mắn có Viên hoàn công tử phân xử nghiêm minh, thiết diện vô tư, nếu không ta cũng không biết triều đình lại có điều luật này. Khốn kiếp thật, năm phần thuế và tám phần thuế, mặc dù chỉ hơn nhau có ba phần nhưng đối với những kẻ nghèo khó như chúng ta lại là một chuyện khác.”

“Được rồi, Ngày mai ta cũng đến huyện nha đăng ký khai hoang, đi theo Viên công tử làm việc. Tính ra vẫn tốt hơn cả đời chui rúc với cái đám ăn thịt còn không chịu nhả xương kia. Như vậy cuộc sống mới khá lên được.”

“Chứ còn sao nữa! Ngày mai ta cũng đi huyện nha đăng ký, hai chúng ta cùng nhau làm việc, chi bằng kết bạn đi. Không biết huynh họ tên là chi?”

“Ha ha không thành vấn đề! Chúng ta cùng nhau phát triển, để ta gọi một vài người bạn thân nữa, à ta tên là….”

Tổng cộng hơn tám đoàn xe ngựa liên tục vận chuyển đến tận hoàng hôn buông xuống. Bỗng một tiểu binh phi ngựa đến trước cửa Lục phủ, ôm quyền với Điển Vi:

“Bẩm tướng quân, lương thảo huyện nha đã đầy. Vì thế thiếu chủ có lệnh, toàn bộ lương thực thu được ở đây phải niêm phong cẩn thận, ngày mai mang ra phân phát cho trăm họ Hạ Thái.”

“Viên công tử Vạn Tuế!”

“Hay quá!”

“Quá tốt rồi!”

Dân chúng ở đây nghe vậy suýt nữa bật khóc, thành tâm cảm tạ công ơn của Viên Hoàn. Điển Vi cũng gật đầu:

“Ngươi lập tức phái hai tiểu đội canh giữ ở đây, ngày mai bản tướng sẽ tự mình dẫn người đến, đem lương thực phân phát cho người dân Hạ Thái.”

Điển Vi để những hai tiểu đội cũng là do sợ một số kẻ có ý đồ tà ác có chủ ý xấu với số lương thực trong Lục phủ. Nhưng có vẻ như tấm lòng của hắn đã bị uổng phí, sau khi Viên Hoàn hạ lệnh chia lương thực cho người dân, trăm họ Hạ Thái đều chăm chú nhìn vào kho lúa của Lục phủ, làm gì có ai dám làm càn. Kẻ nào có ý định cướp lương chính là kẻ địch của toàn bộ dân Hạ Thái.

Sáng sớm hôm sau, Viên Hoàn dắt theo Trương Chiêu và Điển Vi cùng nhau đi đến trước cửa Lục phủ. Người dân trong huyện đã tự giác xếp hàng, cầm sẵn nồi chậu trong tay, thậm chí vác cả bao tải để chờ lĩnh lương thực.

Khi Viên Hoàn vừa xuất hiện, vô số ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn, một lượng lớn điểm chấn động tự động chảy vào túi, cũng may Viên Hoàn đã quen với âm thanh chói tai của thằng hệ thống thối thây trong người nên cũng chẳng có phản ứng gì hài hước cho lắm. Hắn không để mọi người chờ lâu, chỉ nói đơn giản vài câu:

“Lục Lương bóc lột dân lành, đẩy trăm họ xuống cảnh khốn cùng, đúng là thứ sâu mọt của Hạ Thái. Hôm nay bản công tử vì dân trừ hại, mong rằng một số kẻ gian lấy đó làm gương, quay đầu là bờ, nếu không Viên mỗ không ngại thảm sát thêm một lần nữa!”

Hắn không thèm nói nhiều làm gì nhưng ý định lập uy đã quá rõ ràng, nhất là một câu cuối cùng, Viên Hoàn dồn hết nỗi căm hận quý tộc gian ác để thốt lên, vì vậy dân chúng vô cùng ủng hộ, họ quay sang chửi rủa đám quý tộc làm hại người hiền.

Ting ting!

“Kí chủ làm Thái Huy lo lắng, +435 điểm chấn động.”

“Kí chủ….”

Viên Hoàn ra hiệu cho binh sĩ, nghiêm túc hô to:

“Bây đâu! Phát lương thực!”

Dân chúng vỡ òa cảm xúc:

“Viên công tử vạn tuế.”

“Ê, lấy công văn chứng minh thân phận của ngươi ra đăng ký đi.”

“Yên tâm, ta đã đem theo rồi.”

“…..”

“Ừ, ta đồng ý, tuy nhiên ngươi không phải nông dân làm thuê cho nhà họ Lục, vì vậy ngươi chỉ có thể nhận được 52kg gạo mà thôi.”

“Vậy là đủ rồi! Đa tạ Huyện phủ đại nhân, đa tạ Viên công tử.”

“….”

“Công văn chứng minh thân phận của ngươi đâu?”

“Bẩm đại nhân, ở đây ạ.”

“Ồ, ngươi chính là nông dân làm thuê cho nhà họ Lục, Viên công tử có lệnh, những ai làm thuê cho nhà họ Lục sẽ nhận được nhiều hơn, bù đắp cho phần thuế bị ăn chặn nhiều năm qua. Ngươi được 260kg gạo.”

“Ủa? Nhưng mà …. Ta không đem đủ túi, làm sao bây giờ?”

“Không sao, ta cho ngươi lãnh trước 78kg, phần còn lại xế chiều hôm nay tới lấy, hiểu không?”

“Ta hiểu! Đa tạ tướng quân, đa tạ Viên công tử.”

“….”

Viên Hoàn hí hửng ngồi trong góc khuất, tính sơ qua đợt phát lương thực này hắn nhận được một số điểm chấn động khổng lồ. Lúc này trong túi hắn đã có 300.000 điểm chấn động làm vốn để xông pha Tam quốc!