Trên công đường,
Viên Hoàn ngồi ghế thái sư, tộc trưởng nhà họ Lục là Lục Lương đứng ngạo nghễ nhìn thẳng phía trước, từng người nhà họ Lục bên cạnh hắn đều bày ra vẻ mặt hùng hố, cứ như thế sắp đập nát cái công đường nhỏ bé này đến nơi.
Ở phía đối diện có hai người đang quỳ, một là đội trưởng đội tuần tra đã chém chết người, hai là người nông dân bị đánh. Nông dân dù sao cũng là dân đen bần cùng nên có vẻ sợ hãi, trốn sau lưng gã đội trưởng. Về phần đội trưởng đội tuần tra, gã trừng mắt nhìn lại Lục Lương, chẳng hề e ngại việc mình đang bị xét xử trên công đường.
Viên Hoàn nhìn ánh mắt có thần của gã đội trưởng, trong lòng âm thầm tán thưởng, hào kiệt giữa đất trời sao có thể sợ hãi kẻ lộng quyền mà phớt lờ pháp luật được chứ? Hắn còn chưa kịp nhìn Lục Lương thì âm thanh hệ thống đã vang lên.
Ting ting!
“Chúc mừng kí chủ sử dụng chức năng quét thành công, xin mời xem qua bảng thông tin.”
【 Tên 】: Chu Thái
【 thuộc tính 】: Vũ lực 91; trí lực 48; chính trị 38; mị lực 60;
【 Kỹ năng 】: Mình đồng da sắt (khả năng phòng thủ của Chu Thái cực kì mạnh mẽ, có thể giảm bớt 60% sát thương từ kẻ địch, đồng thời chuyển 30% sát thương thành điểm vũ lực.)
【 điểm yếu 】:
1.Đao pháp có chỗ sơ hở, thế thủ phần thân dưới có điểm mù
2.Dám nghĩ dám làm, nhưng tầm nhìn vĩ mô lại thấp
3.Ghét ác như cừu.
Viên Hoàn giật nảy mình, mẹ nó, ai dè lại gặp Chu Thái ở đây? Thật ra thời điểm trước đó Viên Hoàn đi vào địa phận Hạ Thái đã dùng chức năng tìm quanh đây và tìm thấy Chu Thái, chẳng qua là do văn nhân hội của Trương Chiêu quá mức chói mắt nên hắn quên mất tên này.
Nhưng thôi chẳng sao cả, cuối cùng vị danh tướng này cũng bị hắn triệu hồi đến đây. Tôn Ngộ Không còn trốn không khỏi bàn tay của Như Lai, chẳng lẽ Viên Hoàn sẽ để Chu Thái trốn về thế lực khác sao?
Đúng vào lúc này Lục Lương cúi người thi lễ:
“Khởi bẩm Viên công tử, lão phu tên Lục Lương, tộc trưởng nhà họ Lục ở Hạ Thái. Ta muốn tố cáo người này dám giết người trong dòng họ ta giữa ban ngày ban mặt, hy vọng Viên công tử có thể công bằng phán xử, dựa vào luật để đem lại công bằng cho giới quý tộc.”
Viên Hoàn lạnh lùng trả lời:
“Chuyện đó là tất nhiên! Bản công tử hỏi ngươi, người bị hại nhân họ gì tên gì, vì sao lại chửi mắng nông dân đi khai khẩn ruộng hoang, còn ra tay đánh người?”
Lục Lương cũng thầm giật mình cảm giác không ổn, nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, xung quanh công đường tụ tập cả đống người, Viên Hoàn sẽ chẳng thể công khai thiên vị lính tuần tra của mình, và cả… tên dân đen thấp hèn kia nữa.
Lục Lương tính toán xong, lập tức trình bày với Viên Hoàn:
“Bẩm công tử, chuyện là như thế này. Tên dân đen đang quỳ ở đó gọi là Tần Ninh, một kẻ cấy mướn cho nhà họ Lục chúng ta. Ngài xem, nhà lão phu nuôi cơm hắn hơn mười năm trời, chưa kể trước mắt hắn vẫn còn thiếu chúng ta hơn 1,3 tấn gạo chưa trả. Người phụ trách đi thu hồi gạo nợ của nhà ta chính là con của một người anh họ tên Lục Bá, vừa tròn mười bảy tuổi chưa trải sự đời nhiều. Bọn ta để hắn đi thu hồi gạo nợ nhằm tăng kinh nghiệm làm việc sau này, không ngờ lại phải chịu tai họa từ trên trời giáng xuống!
Mong rằng Viên công tử có thể đưa cho nhà họ Lục bọn ta, còn có Lục Bá đã chết và trăm họ Hạ Thái một câu phán xét công bằng!”
Viên Hoàn giơ tay ra hiệu Lục Lương im lặng, quay sang nhìn Chu Thái:
“Hai ngươi có lời gì muốn phản biện hay không?”
Nông dân Tần Ninh rụt rè nói:
“Bẩm đại nhân, thật ra tiểu nhân cũng là bất đắc dĩ mà thôi, thuế ruộng nhà họ Lục áp xuống người nông dân lên đến tám phần, thực sự quá cao, lượng nông sản chúng ta làm ra hằng năm có khi không đủ để chi cho thuế chứ đừng nói dư dả.
Tiểu nhân cũng không có cách nào khác, đành xin ra ngoài huyện nha báo danh khai khẩn ruộng hoang. Khi đến đây, không chỉ mỗi ngày có tiền công cầm về, lại còn có thể lấy được một mảnh ruộng cho riêng mình. Điều quan trọng hơn nữa là thuế rất thấp, cơ hội tốt như vậy, tiểu nhân…. Cho dù liều cả mạng sống cũng phải đi đánh cược để thay đổi số phận!”
Chu Thái cũng giơ tay xin có ý kiến:
“Riêng thuộc hạ chỉ thi hành theo quân lệnh, kẻ nào dám cản trở dân chúng làm việc, phá hoại ruộng đất, còn chống lại người thi hành công vụ, giết chết tại chỗ!”
Chu Thái có thể không có tài trí tuyệt thế như Trương Chiêu hay Lỗ Túc, nhưng hắn không phải người ngu, vừa há miệng lập tức đem Viên Hoàn ra treo trước ngực, dù sao mệnh lệnh là ngươi ban hành, phận lính quèn như ta chỉ biết làm theo thôi, chuyện này liên quan gì đến ta chứ?
“Ha ha! Tốt lắm! Ngươi tốt lắm!”
Viên Hoàn hăng hái gật đầu, dựng ngón cái lên với Chu Thái. Trong lòng Lục Lương âm thầm khinh bỉ:
“Đúng là thứ dân đen hạ tiện, suy nghĩ cũng ngu như thân phận của ngươi vậy, vào lúc này còn dám đẩy Viên công tử ra chịu trận, kiểu kiện cáo này Lục Lương ta thắng chắc! Đợi sau khi bãi đường, để ta xem cái trò cải cách ruộng hoang vớ vẩn này ngươi áp dụng như thế nào nữa? Đến lúc đó không chỉ một mình nhà họ Lục không đâu!”
Không ngờ rằng, Viên hoàn trực tiếp chuyển hướng sang Lục Lương, liên tục đặt câu hỏi:
“Triều đình có văn bản quy định rõ ràng, quý tộc có quyền tự thu thuế nhưng không được lấy cao hơn năm phần, vậy mà ta nghe dân chúng oán than nhà họ Lục tự ý thu đến tám phần thuế, có đúng vậy không?”
Lục Lương như cắn phải lưỡi, đứng chết trân tại chỗ không biết nên trả lời như thế nào. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, Viên Hoàn tiếp tục đặt câu hỏi:
“Luật pháp triều đình cũng có quy định, một gia đình quý tộc chỉ được phép nuôi dưỡng hơn ba mươi nông dân cấy thuê trong lãnh địa của mình, nhưng ta lại nghe nói nhà họ Lục chứa chấp hơn mấy trăm nông dân một lúc nhỉ?”
Lục Lương ấp úng trả lời:
“Chuyện này….”
Viên Hoàn mặc kệ hắn, tiếp tục đặt câu hỏi:
“Ta muốn hỏi tộc trưởng một câu, ngươi có biết triều đình đã ban hành luật hạn chế người dân sát nhập, mua bán, trao đổi ruộng đất, xét theo điều khoản này, nhà họ Lục là quý tộc, vì vậy được cấp phép sở hữu tối đa 6 hecta.
Nhưng ngươi thì sao? Từ năm trước huyện nha lập hồ sơ để kiểm soát lại thông tin, chỉ riêng một mình ngươi đã có 9 hecta ruộng. Những người còn lại trong dòng họ ngươi hết thảy là bốn mươi sáu người, tổng cộng sở hữu gần 100 hecta đất, có đúng không?”
Lục Lương lập tức cảm thấy miệng lưỡi đắng chát, cử động không được tự nhiên. Những nhát dao Viên Hoàn đâm vào tim hắn vẫn chưa dừng lại:
“Tử Bố, trong bộ luật đế quốc có hình phạt nào xử lý kẻ đánh người vô cớ hay không?”
Trương Chiêu gật đầu:
“Bẩm chủ công, luật hình sự chương số bảy, điều 1825 quy định rằng kẻ phạm tội vô cớ đánh nhau dẫn đến chết người sẽ bị xử như tội giết người, nếu vô cớ đánh người gây thương tích dẫn đến tàn tật, bị xét xử tương đương tội cố ý giết người.”
Lần này Lục Lương vội vàng túm lấy cọng rơm cứu mạng:
“Bẩm công tử, người cháu Lục Bá của ta đánh người tất nhiên không đúng, nhưng hắn lại không phải vô cớ gây ra ẩu đả mà có nguyên nhân sâu xa trong đó.”
“Ồ thật sao? Vậy cho ta hỏi nguyên nhân đó là gì?”
Lục Lương không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời:
“Bởi vì người này không nộp đủ thuế ruộng cho nên cháu của ta mới….”
Nói đến đây, đột nhiên Lục Lương ngừng lại, phát hiện mình đã mắc lừa nhưng… muộn rồi.
Viên Hoàn lập tức chen mồm vào:
“À há! Như vậy nói cách khác nhà họ Lục các ngươi thu đến tám phần thuế ruộng đúng không? Giỏi cho Lục Lương, hay cho Lục Lương, ngươi dám làm ra chuyện tày trời này, đương kim hoàng đế bệ hạ chỉ lấy có hai phần thuế ruộng, một quý tộc nho nhỏ như ngươi dám một lần nuốt hẳn tám phần thuế?”
Lục Lương đổ mồ hôi lạnh, cúi người thi lễ:
“Công tử minh xét, nhà họ Lục bọn ta nghiêm ngặt chấp hành chính sách của triều đình, tuyệt đối không có chút nào vượt khỏi khuôn phép, thuế ruộng nhà ta chỉ lấy có năm phần thôi.”
Tần Ninh đối diện tức giận la lối:
“Con mẹ nó, năm phần? Lão tử chui rúc ở nhà các ngươi hơn mười năm, chưa có lần nộp thuế nào thấp hơn tám phần, chưa kể hai năm trước ruộng đất được mua nên thu hoạch nhiều, các ngươi áp đến chín phần thuế!”
Dân chúng quanh huyện nha loạn như ong vỡ tổ.
“Cái mẹ gì thế? Triều đình quy định quý tộc nhiều nhất chỉ có thể thu năm phần thuế? Bệ hạ cũng chỉ thu hai phần cho triều đình thôi sao?”
“Khốn kiếp! Ta làm công cho nhà họ Lục có khi nào nộp năm phần đâu, toàn mẹ nó phải chở tám phần thuế đến cái miệng sang trọng của chúng nó, đám người đó đúng là gian ác!”
“Đồ rùa đen chết tiệt! Lục Lương, ngươi thật sự quá độc ác, triệt hết đường sống của nông dân!”
“…….”
Tiếng dân chúng chửi rủa vang khắp công đường. Bất thình lình Viên Hoàn đứng dậy quát to:
“Lục Lương, ngươi còn gì để dối trá lươn lẹo nữa, ánh mắt của trăm họ luôn sáng như trăng tròn! Người đâu!”
Điển Vi bước lên ôm quyền đáp:
“Có thuộc hạ!”
“Nhà họ Lục coi thường pháp luật, tự ý phá bỏ chuẩn mực triều đình đặt ra để vỗ về dân chúng, lập tức phái binh đến xét nhà, tất cả tài sản bị tịch thu sẽ sung hết vào công quỹ, không được làm trái!”
“Vâng!”
Ting ting!
“Kí chủ làm Lục Lương hoảng sợ, +1000 điểm chấn động.”
“kí chủ…”
Trong khoảnh khắc, quần chúng nhân dân xúc động sỉ vả nhà họ Lục ngập trời, như thể chứng minh cho câu nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền.
Chu Thái được Viên Hoàn phán xét vô tội, lập tức tha bổng, tiện thể được Viên Hoàn đề bạt lên chức thống lĩnh quân tuần tra khai hoang, đảm nhiệm việc trợ giúp Lý Tồn Hiếu bảo vệ trị an cho nông dân.
Ting ting!
“Thông qua quá trình kiểm tra, Chu Thái và kí chủ đã đạt được 100 điểm thiện cảm, tự động thêm bạn trong danh bạ.”