Thực lực của Tiểu Yến đã rất tiến bộ, trang bị cũng thuộc dạng phẩm cấp cao, đồng phẩm khó kiếm được vũ khí ngang tầm. Điều này có thể giúp nàng đối mặt với nhiều hiểm nguy.
Tuấn Phong biết điều đó, và Tiểu Yến cũng biết rõ hơn ai hết.
Nhận được tin kẻ thù diệt thôn vẫn còn sống sót, ăn no ngủ kỹ ở ngoài kia, bất quá nàng không thể nào ngủ yên giấc. Vì vậy mà nàng cung kính với Tuấn Phong.
“Thiếu Gia, Tiểu Yến xin người đồng ý với Tiểu Yến một việc.”
Tuấn Phong thấy làm lạ, Tiểu Yến trước giờ có chịu xin hắn thứ gì đâu, lần này xin vậy chắc chắn có việc hệ trọng.
“Được, nếu trong khả năng ta làm được, ta sẽ đáp ứng cho em.”
“Đa tạ Thiếu Gia, Tiểu Yến hay tin Lê Sĩ Hào vẫn còn sống. Muốn tự tay mình lấy mạng hắn, mới có thể an ủi linh hồn của những người trong thôn.”
Tuấn Phong ngưng trọng, cân nhắc kỹ lưỡng một hồi rồi nói.
“Ta đồng ý, dù gì cũng đã đến lúc em phải tự đứng trên đôi chân của mình, không thể lúc nào cũng nhờ vả ta được.” Sau đó hắn lại xoa xoa đầu nàng ấy, thơm lên chiếc má hồng hào trắng nõn của nàng và nói tiếp: “Phải chú ý cẩn thận, nếu khó quá có thể rút lui, lúc đó ta sẽ tới đó giúp em loại bỏ những vật cản.”
Nói xong hắn còn đưa bàn tay hư hỏng sờ lấy âm hộ của nàng. Hai người đang ở trong suối nước nóng, tại Phong Vương Điện, làn nước dịu ấm cùng bàn tay hắn tiến thẳng vào bên trong làm cho Tiểu Yến giật mình.
Đang lúc nghiêm túc mà Thiếu Gia lại làm vậy, thật là….
“Đáng ghét~~~ Ư~~~”
Tiểu Yến liền chơi xấu lại, trước nay nàng luôn thể hiện ra một vẻ ngây thơ, mặc cho Tuấn Phong cào xé. Nàng thò tay nắm lấy tiểu hổ của hắn, sau đó dùng lực vuốt lên vuốt xuống mấy cái khiến nó cương cứng lên dữ dội.
Mà khi tay nàng cầm lấy nó mới cảm nhận được rằng nó thật sự rất to. Trước nay nàng chỉ nhìn nó ra vô trong cơ thể, chứ chưa bao giờ sờ lấy, bởi vì mỗi lần nó chui vào trong nàng, nàng liền không thể tự làm chủ được bản thân được nữa.
“Tiểu Yến, em cầm nhẹ thôi.”
“Hừ hừ, ngài lần trước không phải rất mạnh bạo với em sao.”
Tiểu Yến liền vuốt mạnh lấy tiểu hổ, rồi sau đó lấy nó đâm vào trong âm hộ mình. Lá mơ của Tiểu Yến như bị xé toạt ra, vẫn là nàng chịu thua, không thể giữ lý trí minh mẫn mà chống lại nó.
“Thiếu Gia, sướng quá.”
Tuấn Phong nghe thấy càng phấn khích, dập nàng mạnh hơn, dần dần nhanh hơn. Thấy Tiểu Yến vẫn là cái biểu hiện mất kiểm soát đó Tuấn Phong càng đắc ý.
“Vừa rồi không phải em hung bạo lắm sao?”
Bạch! Bạch! Bạch!
Tiếng chày giã gạo liên tục vang lên, Tiểu Yến cứ rên lên ư ử, đôi lúc lại hét thảm vì quá sướng.
Một đêm xuân cứ vậy mà trôi qua….
Sáng hôm sau, Tiểu Yến rời đi, Tuấn Phong không an tâm lắm, vẫn là cho nhóm Võ Thú đi theo, đề phòng bất trắc.
Nhóm võ thú đồng ý đi theo, nhưng kiên quyết bắt A Miêu ở lại. Chuyến đi này khá hung hiểm, vẫn là lo lắng cho tiểu muội ngốc ngếch.
“ Miêu muội, chúng ta chỉ có thể giúp muội tới đây thôi. Còn lại là phải tự bản thân muội rồi.”
A Hổ, A Báo, A Vượn, A Ngư đều đi theo hỗ trợ Tiểu Yến. A Miêu ở lại, cũng phải có người ở lại làm chân sai vặt cho thiếu gia chứ.
….
Tuấn Phong cùng A Miêu rời khỏi không gian hệ thống, đi tới Kỳ Trân Các nhằm nhận số Tinh Thạch đã hứa hẹn trước đó.
“A Miêu, lúc nãy ngươi vừa bảo rằng mình đau bụng, nên không theo mọi người được mà? Sao bây giờ lại đi đứng bình thường rồi.”
Tuấn Phong cứ tưởng A Miêu bị chị Nguyệt gọi nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà vào hệ thống mua cho nàng vài viên thuốc bổ máu, lợi tiểu. Xem ra là thuốc có công dụng tốt nhỉ.
“A Miêu đã hết đau bụng rồi, nhờ thuốc thiếu gia ban cho. Với lại cũng phải có người “hầu hạ” thiếu gia chứ.”
Sao nàng ta lại nhấn mạnh hai từ hầu hạ nhỉ? Lẽ nào là có dụng ý khác sao?
Hắn ta hôm nay nhìn A Miêu khá kỹ, mà A Miêu cũng không ngần ngại che dấu đi một số chỗ ưu điểm của mình. Điều này khiến cho Tuấn Phong không khỏi nghĩ ra những ý đồ đen tối. Nhưng phận làm chính nhân quân tử, không thể cự quyền mà đè nàng ta này nọ được.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của nàng làm thu hút bao người mà xem, thật kì cục làm sao. Cách ăn mặc hơi lộ nhiều chút là bình thường ở trái đất, thì ở Ma Thần Lục Địa này lại là bị mang tiếng lẳng lơ, câu dẫn.
“A Miêu, ngươi học cách ăn mặc này ở đâu ra vậy, sao không lấy Miêu Tinh Chiến Bào mang vào.”
“Xì, em không thích mang đâu, nó chật chội và nóng lắm.”
Tuấn Phong liền mắng thầm trong lòng, nóng cái đầu ngươi. Ngươi cố tình mang như vậy thì có.
“Hầy mà thôi tuỳ ngươi, đi mua cho ta vài vò rượu thơm đi.”
“Vâng ạ.”
Nhưng chỉ một lúc A Miêu đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tuấn Phong chỉ muốn đuổi nàng ta đi xa ra một chút, nhưng cứ bám víu lấy không thôi. Còn mạnh dạng hơn cả Tiểu Yến nữa.
Nghe nói chị em phụ nữ tới kì gặp chị Nguyệt, sẽ rất là cao hứng nha….
Tuấn Phong đỏ mặt, khụ khụ hai tiếng rồi đi hướng về Kỳ Trân Các.
Suốt dọc đường đi, A Miêu thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác. Có người thầm mắng, có người lại như bị thôi miên, câu dẫn theo sau. Cố gắng trộm lấy kí ức trắng nõn nà từ một chân đùi lộ ra, lẫn phần xương quai xanh trên vai.
Sau khi họ bước vào Kỳ Trân Các, đám người vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ đợi, chờ đợi A Miêu đi ra. Trước kỳ trân các bỗng thành một nơi cực kì náo nhiệt.
…..
Mai Nguyệt thấy Tuấn Phong lần này lại dẫn một cô nương khác mà không phải Tiểu Yến, gương mặt bắt đầu lộ rõ ý khó chịu. Miệng trơn tru nhưng ý nghĩa châm biếm nói.
“Vũ thiếu thật biết thưởng nguyệt chơi trăng nha, mới không bao lâu đã thay một cô nương khác.”
Tuấn Phong nghe thấy liền nhột trong người.
“Khụ khụ! Mai tiểu thư hiểu nhầm rồi, đây chỉ là thị nữ của ta thôi.”
Mai Nguyệt bỉu môi, nói.
“Thị nữ mà ăn mặc như vậy? Lẽ nào thị nữ của công tử thuộc dạng…”
A Miêu liền hiểu ý của Mai Nguyệt liền phóng ra phi tiêu, nhưng rất nhanh lại bị Mai Nguyệt dùng linh khí hộ thể chống đỡ.
Uuuuu!
Phi tiêu đâm vào màng hộ khí nhưng không tài nào phá vỡ, đành rơi xuống đất.
Lão Bá Quân ở một bên cau mày, định xuất thủ nhưng bị Mai Nguyệt cản lại.
Tuấn Phong lúc này cũng nghiêm nghị nói.
“Thị nữ của ta không đến lượt Mai hội trưởng quản. Nhưng người của ta không phải thuộc hạng người như cô nghĩ. Nếu như cô đã có thành kiến như vậy, xem như chúng ta không có duyên tiếp tục mối làm ăn. Khi khác ta sẽ đến lấy phần của mình. Cáo từ.”
Lão Bá Quân liền định nói gì đó nhưng lại thôi.
Mai Nguyệt nghe thấy liền tức giận trong lòng.
Từ tiểu thư, hắn đã chuyển sang xưng hô một cách xa lạ. Rồi còn cái gì mà động tới thị nữ của hắn thì hắn cắt đứt quan hệ với ta. Một người mới như cô ta quan trọng như thế sao.
Bất giác nước mắt Mai Nguyệt rơi xuống. Tim nàng đau nhói, quặng thắt đến từng cơn. Tin vui về 100 triệu tinh thạch kiếm cho hắn còn chưa nói ra mà hắn đã trở mặt như vậy rồi.
"Bá Quân, ta không có chỗ nào xinh đẹp sao?” Nước mắt của Mai Nguyệt không ngừng lăn, nàng dụi mãi cũng chẳng hết.
“Tiểu thư xinh đẹp hơn cô nương kia nhiều. Chỉ là….”
“Chỉ là làm sao, huhu.”
“Chỉ là người ta biết cách lấy lòng Vũ thiếu hơn.”
“Ý ngươi nói là ta không biết lấy lòng sao? Mà tại sao ta phải lấy lòng hắn. Người yêu mến ta còn xếp hàng dài đến cả vương quốc này cũng không trải hết kia kìa.”
Lão Bá Quân im lặng, thật sự không biết nói gì thêm. Chỉ biết vỗ vai an ủi Mai Nguyệt.
“Ngươi mau đi tìm hắn, trả số tinh thạch này cho hắn đi. Ta không muốn có liên quan gì tới hắn nữa.”
Nói xong, Mai Nguyệt liền rời đi, vũng nước mắt rơi trên bàn vẫn chưa khô.
….
“Thiếu gia làm như vậy đáng sao? Vì em mà ngài….”
“Không sao? Ta cũng không thích những người có những lời độc địa. Uổng công ta xem trọng cô ta. Tưởng là một người hiểu chuyện, thật không ngờ…”
Tuấn Phong lắc đầu, tìm một quán trọ nổi tiếng nghĩ ngơi.
Mỗi lần ra vào không gian hệ thống, thật sự hao tốn rất nhiều linh lực, dường như càng thăng cấp thì nó càng hao tốn linh lực hơn. Không giống như những lần hồi còn ở Nhất Đẳng, Nhị Đẳng.