Bên ngoài Ung Dương Cốc.
Các tổ đội đều đã thoát ra ngoài. Khung cảnh trước mắt hết sức bất ngờ, các doanh trại đều không còn một bóng người.
“ Phụ thân ta đâu? Không phải nói sẽ đón ta khi ra ngoài sao?”
“ Kì lạ thay, nhìn vết tích lưu lại có vẻ rất vội vàng đi đâu đó.”
Trong khi ai cũng đang bất ngờ thì có một người đằm đằm sát khi đang tìm kiếm xung quanh.
“ Tên đó đâu rồi, lẽ nào còn chưa ra ngoài?”
Mộ Thanh Dung cau mày, mỗi lần nghĩ lại tên nam nhân dám đùa giỡn nàng thì tim lại nhói lên một cái.
“ Chắc hắn đã trở ra trước rồi, dù gì thực lực của hắn cũng lợi hại như vậy mà.”
Mộ Thanh Dung rời đi, khi đi còn ngoái đầu nhìn lại cửa Ung Dương Cốc một lần nữa.
….
Đại chiến Ung Dương Thành nổ ra. Phe của Ưng Thiên Nhân không có vũ khí công thành, chỉ đánh dùng thang leo, hay dựng lên cọc nối để công thành.
Dựa vào thế thủ thuận lợi, phe của Lê Sĩ Hào, hay binh sĩ Hùng Việt Quốc tay nhuốm đầy máu kẻ thù. Đánh đến đỏ cả tường thành.
Tuy phe thủ thành được lợi thế nhưng số lượng cao thủ không nhiều, trong khi bên Ưng Thiên Nhân lại khác. Gia Chủ Thế Gia, Bang Chủ Bang Phái,….
Trận chiến kết thúc, Ưng Thiên Nhân bị chém đứt đầu, đầu treo cổng thành. Lê Sĩ Hào chỉ bị thương nhẹ. Các Gia Chủ, Bang Chủ đều bị chém chết hết. Tù binh bắt giam đầy ngục. Quân đội thủ thành Hùng Việt Quốc mất hơn một nữa.
“ Thành Chủ, 2 ngày tới viện binh sẽ đến.”
Lê Sĩ Hào vui mừng, tán thưởng. Nghe thấy hai từ Thành Chủ mà thoả ước nguyện bấy lâu, bèn quăng một túi viên tinh thạch xuống cho binh sĩ báo tin.
“ Tốt, mau lui.”
“ Tạ ơn Thành Chủ.”
Binh sĩ Hùng Việt Quốc thắng trận, bèn thanh lọc một lượt Ung Dương Thành. Dân chúng Ung Dương Thành nếu không phải thế lực TRUNG LẬP thì đều sẽ bị ức hiếp.
Đàn bà bắt làm dục nô.
Đàn ông, trẻ thành niên bắt làm tù binh đi đày đến Hùng Việt Quốc.
Người già thì sẽ bị chém chết.
Máu đỏ nhuộm khắp trong thành, tiếng gào khóc vang vọng khắp nơi.
Tại Kỳ Trân Các.
Hội Trưởng Mai Nguyệt giận giữ, đập tay lên bàn nói.
“ Thật quá đáng. Lão Quân, người của chúng ta sao lại không can thiệp?”
Lão Bá Quân chỉ đành nhắm mắt xuôi tay, vuốt chòm râu trắng nói.
“ Hội trưởng à, chúng ta là thế lực Trung Lập. Cũng bởi vì lẽ đó nên chúng ta mới có thể đứng vững trên Ma Thần Lục Địa này.”
“ Nhưng,….”
“ Hội Trưởng à, người có thể giúp những người dân của thành trì này, nhưng sau này lại có một thành trì khác bị cảnh tương tự như vậy, người cũng ra tay cứu vớt hay sao?”
Mai Nguyệt nghe Lão Quân nói cũng bị đuối lý. Nhưng trong tâm vẫn tức giận vô cùng.
Bỗng bên ngoài phòng có âm thanh truyền vào, là một nam tử.
“ Nếu ngay cả việc trước mắt có khả năng làm được, nhưng lại không làm. Là ta, ta sẽ rất hổ thẹn với bản thân mình.”
“ Là kẻ nào.”
Lão Quân liền toát ra linh lực, nhưng khi nam tử đó lộ diên thì Lão Quân mới hạ thủ thế xuống.
“ Vũ Thiếu.”
Mai Nguyệt liền phấn chấn tinh thần.
Lão Quân vuốt chòm râu híp híp mắt ngẫm nghĩ. Thực lực của mình đã đạt đến Tứ Đẳng, vậy mà không hề nhận ra khí tức của hắn.
Tuấn Phong bước vào, nhờ khả năng của Lôi Tinh Chiến Bào nên dễ dàng ẩn đi khí tức của bản thân với người hơn một đại cảnh giới.
“ Chào hai vị, ta tới đây vốn có việc muốn nhờ.”
Mai Nguyệt nghĩ tới những lời vừa nãy Tuấn Phong nói.
“ Lẽ nào Vũ Thiếu muốn chúng ta giúp chuyện Lê Gia tạo phản?”
“ Hội trưởng, không được.”
“ Ngươi im lặng.”
Mai Nguyệt nhìn Lão Quân cau mày. Sau đó lại nhìn Tuấn Phong với ánh mắt quan tâm.
“ Không.”
Nghe thấy Tuấn Phong lạnh lùng trả lời, Mai Nguyệt thất thần ngồi sụp xuống bàn.
“ Ta đến đây chỉ là bàn việc làm ăn với Hội Trưởng. Còn về Lê Sĩ Hào, ta tất nhiên sẽ xử lí.”
Lão Quân nghe thấy lời Tuấn Phong nói, nhìn thấy ánh mắt kiên định đó, tâm đắc vô cùng.
Mai nguyệt quay ngoắt 180 độ sắc thái. Từ ủ rũ sang phấn khởi.
“ Vũ Thiếu có cách? Ngài có thể nói cho ta biết kế hoạch được không?”
Mai Nguyệt ghé sát mặt Tuấn Phong mà quên mất đi thể diện.
Tuấn Phong nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên miệng nhỏ xinh của Mai Nguyệt nói.
“ Bí mật, cô đợi mà xem đi.”
Mai Nguyệt chợt thấy có gì đó không đúng. Cảm thức thấy bản thân mình đang phô ra tư thế gì thế này, lại còn là ngón tay hắn chạm vào môi mình. Bất giác Mai Nguyệt phản ứng lùi lại. Gương mặt nàng ửng đỏ.
Khụ khụ…
Lão Quân ho vài tiếng giải vây, sau đó chuyển chủ đề.
“ Lần này Vũ Thiếu muốn bàn chuyện làm ăn gì. Thần dược Cocacola lần trước tuy giá giảm rất nhiều nhưng cũng có giá rất cao. 1000 lon đã bán hết từ lâu. Đây là số Tinh Thạch Vũ Thiếu thu được.”
Lão Quân búng tay một cái, Tinh Thạch lại chất thành mấy ngọn núi nhỏ.
“ Lão Quân à, lần nào ngươi cũng giao dịch kiểu này, thật là không có chút phong phạm nào a. Lần sau đưa gián tiếp là được rồi.”
“ Ta đã rõ.” Lão quân vuốt chòm râu nhẹ nhàng nói.
Tuấn Phong thu Tinh Thạch vào. 16 vạn Tinh Thạch được hệ thống rút cạn, nhưng cũng chỉ được 14 vạn tinh thạch mà thôi.
Tuấn Phong tiếp tục động Túi Hệ Thống giao cho Lão Quân 1000 lon Cocacola. Ngoài ra lại giao thêm 1 vạn Hoa Thất Sắc.
Lão Quân lẫn Mai Nguyệt đều trầm trồ con mắt. Hoa Thất Sắc rất quý giá, thường trong các di tích mới có, nơi Linh Khí nồng đậm. Vậy mà Vũ Thiếu lấy ra 1 vạn bông hoa. Đây là cái gì kinh hỉ cơ chứ.
“ Chưa hết đâu…”
Tuấn Phong thần thần bí bí lấy ra thêm một thứ katana Quạ Đen.
“ Vũ Thiếu, ngài đây là….” Mai Nguyệt ngập ngừng, không hiểu.
“ Các ngươi định giá xem thanh kiếm này giá bao nhiêu.”
Lão Quân liền cầm thanh kiếm lên, đây chính là thanh kiếm của Tiểu Yến. Săm soi một hồi lâu, cuối cùng Lão Quân cũng lên tiếng.
“ Đánh chính là Vũ Khí Nhất Phẩm, nếu xét về sức mạnh thì khó thanh kiếm cùng cấp nào có thể sánh bằng nó.”
“ Vậy thì giá bao nhiêu.”
“ Nếu bán ra chắc cũng tầm 3000-5000 Tinh Thạch.”
Tuấn Phong thầm nghĩ tốt trong bụng.
“ Vậy Cocacola thì thế nào?”
“ Bây giờ công hiệu của Cocacola đã được minh bạch. Cho nên cũng chỉ có thể xem như là nước giải khát mà thôi. Tổng bộ đã ra chỉ thị định giá 10 Tinh Thạch cho 1 lon Cocacola, đợt bán vừa rồi chúng tôi đã bị chỉ trích rằng làm lũng đoạn thị trường.”
Tuấn Phong cũng thông cảm lấy, rằng thứ như vậy làm sao có thể bán đắt lâu dài được. Dù gì cũng đã kiếm được khá nhiều rồi. Làm người phải biết rằng tham thì thâm.
“ Hùng Việt Quốc và Ưng Thiên Quốc sắp sửa có chiến tranh. Các người biết chứ.”
“ Chuyện này thì chúng ta đã biết từ trước. Việc chém đầu Ưng Thiên Nhân người trong Hoàng Thất chính là một sự sỉ nhục lớn cho Ưng Việt Quốc rồi.”
“ Các ngươi không định nhân cơ hội này kiếm chút đỉnh sao?”
“ Bằng cách nào?” Mai Nguyệt liền đáp, nàng như thấy được điều gì đó qua lời nói của Tuấn Phong.
“ Ta lại hỏi, yếu tố quyết định thắng lợi trong chiến tranh là gì?”
“ Sức mạnh vũ lực.”
“ Chính xác, vậy nếu như ta lợi dụng lúc này, bán vũ khí…”
Lão Quân nhạy bén nói.
“ Điều Vũ Thiếu nói, chúng ta cũng đã nghĩ đến. Nhưng nhiều thương nhân cũng nghĩ như vậy. Chắc chắn họ cũng sẽ chào mời buôn bán vũ khí. Chưa kể phải bán số lượng lớn mới có lời, mà số lượng lớn vũ khí chúng ta kiếm ở đâu ra.”
“ Tất nhiên ta biết điều đó. Nhưng ngươi an tâm, lần tới ta sẽ đem một lô vũ khí như vậy.”
Lão Quân lại thở dài, tỏ vẻ am hiểu nói.
“ Vũ Thiếu à Vũ Thiếu, ngài quá chủ quan rồi. Lần tới của ngươi là bao lâu? 1 tháng 2 tháng? Nếu như bây giờ không vội bán vũ khí cho Ưng Việt Quốc, thì sau này không còn cơ hội nữa.”
Tuấn Phong thấy giọng điệu của Lão Quân có một chút bề trên, cao ngạo, lại pha chút cợt nhã bèn đáp trả.
“ Ta nói, Mai Nguyệt hội trưởng, cô nên tuyển thêm một vài trợ thủ trẻ tuổi đi, Lão Quân cũng đã có tuổi rồi đó, cô định không để ông ta nghỉ dưỡng hay sao… haizz”
“ Ta tự ắt còn sức phục vụ Hội Trưởng không đến lượt ngươi lo. Còn ngươi có cao kiến gì, ta xin rửa tai lắng nghe.”
“ Ta nói hai người, dù gì một già một trẻ, lại đôi co với nhau. Ta cũng tò mò, mời Vũ Thiếu lý giải cách buôn bán.”
Tuấn Phong ngồi xuống, từ từ rót một ly trà nhâm nhi rồi nói.
“ Các ngươi so sánh thực lực của Ưng Việt Quốc và Hùng Việt Quốc xem.”
“ Thực lực của họ ngang nhau.”
“ Ngươi sai rồi, nếu thực lực ngang nhau, Hùng Việt Quốc không có lá lan gây chiến với Ưng Việt Quốc. Còn tại sao thì ta nghĩ người thâm niên như Lão Quân đây sẽ hiểu.”
Lão Quân vuốt râu một cái, tự ngẫm nghỉ hiểu ra. Nếu hai quốc gia ngang sức đánh nhau sứt đầu mẻ trán, vậy không phải các quốc gia khác sẽ nhân cơ hội được lợi hay sao.
Nhưng một điều Lão Bá Quân không hiểu. Nếu như Hùng Việt Quốc mạnh hơn, thì có liên quan gì đến việc bán vũ khí?
Tuấn Phong thấy Lão Quân hiểu như không hiểu, cho nên nói tiếp.
“ Ưng Việt Quốc chắc chắn sẽ thua chiến, chúng ta đợi đến khi Ưng Việt Quốc thua đến quá nửa, sau đó bán ra vũ khí, ta chắc chắn dù giá đắt hơn một chút họ cũng sẽ mua cho bằng hết.”
Lão Quân nghe thấy hai mắt sáng trưng, bèn khom người cung kính.
“ Lão đã già thật rồi. Mong Vũ Thiếu lượng thứ.”
Mai Nguyệt thì ngưng trọng một hồi, đánh giá Tuấn Phong với một con mắt khác.
“ Vậy nhé, lần sau ta lại tới, Cocacola và Vũ khí ta sẽ đem thật nhiều.”
“ Vũ Thiếu đợi đã…”
Mai Nguyệt vội giữ chân, thế nhưng nàng nghĩ ngợi gì đó, hai mặt đỏ ửng.
“ Có chuyện gì sao?”
“ À không, không có gì…”
….
Tuấn Phong rời đi, Lão Bá Quân hết lời khen ngợi. Ông ta đi qua đi lại như đang nghĩ ra vô vàng cách kiếm tiền.
Mai Nguyệt bấy giờ mới lên tiếng.
“ Lão Quân, ông nhân lúc thế này đi thu mua số lượng lớn vũ khí đi. Vụ đánh cược này tuy có chút rủi ro, nhưng ta tin vào vận mệnh.”
“ Rõ, thưa Hội Trưởng.”