Khu vườn và căn nhà của chú Hùng đã trở thành giang sơn riêng của Quốc. Hắn lại có thêm tiền trợ cấp từ ông bố nên chuyện ăn uống chẳng phải lo nghĩ nữa. Nhưng sau quãng thời gian vừa rồi, Quốc nhận thấy món quà mang tên hệ thống mới là thứ quý giá nhất đối với hắn.
Số tiền của bố, hắn sẽ để riêng ra và cố gắng không động tới. Mâu thuẫn với Dì Ngọc đã giảm xuống chút ít, song chưa đủ để hắn trở lại thành phố. Và quan trọng hơn hắn thích ở làng quê thanh bình này.
Làm vườn xong, các nhiệm vụ của hệ thống chuyển hướng sang mảng trường học. Sự chuyển hướng đậm chất tình huống sau khi bố Quốc làm giấy tờ để hắn tới học ở trường làng.
Và ngày tới trường đã đến. Sau màn khởi động buổi sáng, Quốc ăn mặc gọn gàng cầm theo một quyển vở và một cái bút đi theo nhóm của Sang. Trước sự ngỡ ngàng của chúng.
“Anh Quốc tới trường bọn em làm gì? Thầy cô giáo không cho người lạ vào lớp đâu.”
“Cứ đi xem thế nào đã. Nếu bị đuổi thì anh lại về. Chứ nhìn mấy đứa đi học thấy vui ghê.”
“vui gì đâu, chán thấy mồ. Em thích ở nhà như anh Quốc còn không được đây nè.”
Ngồi sau tài xế riêng độ mười lăm hai mươi phút. Nhóm học sinh tới khu chợ gần uỷ ban xã rồi rẽ hướng lên một ngọn đồi. Đó là trường Trung học cơ sở Đông Giang. Trường không lớn lắm, có hai dãy học hai tầng và một dãi nhà hội đồng nằm ở giữa. Ngoài cổng có hai gian hàng bán đồ ăn vặt và một quán nét lụp xụp.
Minh tóc vàng tới nơi liền nhảy khỏi xe, chui vào trong quán nước, gặp mấy thằng bạn chí cốt mặc đồng phục phanh ngực. Truyền tay nhau điếu thuốc lá hút dở.
“Anh Quốc đi vào trước đi, anh học lớp 9 cùng với anh em nhà Minh đấy.”
Xuân và Minh là hai anh em, nhưng do nghịch phá nhiều, Minh bị lưu ban rồi học cùng khối với em gái. Nhìn tình trạng hiện nay có lẽ Minh vẫn chưa có ý định muốn lên cấp ba.
Sự xuất hiện của một tên đầu trọc lạ mặt, cùng những lời bơm đểu của Minh khiến “đám lão đại” trong trường đã sôi máu. Chúng ngồi dạng háng ở ngoài quán nước cổng trường lăm le nhìn theo bóng dáng của người mới.
Quốc không nghi tới việc mình đang trở thành tâm điểm của mấy cậu choai choai. Nói đúng hơn là hắn không bận tâm tới đám giặc cỏ này. Cứ thế hiên ngang bước tới phòng hội đồng.
Từng trải qua vô số lần lên viết bản kiểm điểm, rồi đứng dưới cột cờ mỗi thứ hai đầu tuần trước toàn thể học sinh trong trường trung học cơ sở Thành Phố. Lời hay ý đẹp, lời phê bình nghe nhiều đã quen, đối diện với thầy cô, Quốc không cảm thấy chút áp lực nào. Ngược lại thầy cô mới là người không muốn gặp học sinh khó ưa này.
Sau khi gặp được một cô giáo, Quốc hỏi về việc mình mới được chuyển tới thì được chuyển tới chỗ bí thư đoàn trường nghe phổ biến vài điều. Đương nhiên họ đã xem qua học bạ và xuất thân của Quốc nên biết gã thuộc dạng công tử nhà giàu quậy phá. Đối với một học sinh cá biệt nhiều năm liền, hội đồng đã trao đổi trong cuối tuần qua để nhét “tên giặc” này vào lớp nào.
Khối lớp 9 có ba lớp A, B, C xếp theo học lực từ tốt đến chưa tốt. Nếu nhét vào lớp A thì sợ Quốc trở thành con sâu làm rầu nồi canh, nhét vào lớp C thì toàn giặc với nhau khác nào thả hổ về rừng. Còn cho vào lớp B thì tội cho mấy đứa “trung bình” chẳng may bị nhiễm thói hư tật xấu của học sinh cá biệt lại kéo thành tích nhà trường đi xuống.
Sau khi húp xong một phích nước chè, hội đồng quyết định giữ vững đại cục, sút tên học sinh cá biệt từ thành phố vào lớp C. Do cô Nguyệt làm chủ nhiệm.
Quốc đứng chờ ngoài hành lang, đợi tới lúc mười lăm phút đầu giờ thì cô Nguyệt tới và dẫn hắn tới lớp 9C nằm ở góc trên dãy nhà A. Cô Nguyệt vẫn còn trẻ người dong dỏng, mảnh khảnh ra trường được Vài năm thôi, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng tỏ ra mệt mỏi.
Ngoài câu “đi theo cô” thì suốt dọc đường không nói thêm câu nào khác.
Chẳng buồn nhắc nhở đội con đỏ, vì trong bảng thi đua hàng tuần lớp C đều đứng chót, bao nhiêu điểm cũng trừ gần hết cả rồi. Giờ mười lăm phút đầu giờ, trong khi các lớp khác đang ôn bài đầu giờ thì hàng loạt tiếng cười nói rôm rả phát ra từ cuối dãy.
Tiếng đập bàn đập ghế chỉ vơi đi khi thấy cô giáo đi vào lớp. Đứng trên bục giảng đưa tay ra chỗ của Quốc và giới thiệu gã là học sinh từ thành phố chuyển tới.
Phía dưới, học sinh chỉnh đốn lại chỗ ngồi săm soi nhìn ma mới. Lớp học hai phần ba la con trai chỉ có một vài đứa là con gái, vào tới lớp này thì do học hành quá kém không thì cũng dạng ăn chơi đua đòi. Tóc xanh tóc vàng. Có đứa con gái còn hở cả áo lót xem ra còn bạo hơn trường thành phố.
“Quốc, em có lời nào muốn nói với các bạn không?”
Quốc suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu. Đã cho vào lớp này thì cần gì phải giả tạo lễ phép với ngoan hiền chứ. Nhưng cái mồm của hắn vẫn thốt lên.
“Chào các bạn, Mình là Quốc, học sinh mới của lớp, mong các bạn giúp đỡ.”
Bọn phía dưới hiển nhiên sẽ có đứa cười mỉa mai. Cùng là giặc với nhau sao phải tỏ ra có học, lễ phép chứ. Nhưng một tên giặc lễ phép và có văn hoá đương nhiên nó ở cái tầm khác.
Ít ra cô giáo Nguyệt cũng bớt một phiền não. Mấy đứa kia cũng không lấy cớ để gây sự với hắn. Kiểu như “ thằng này mới toi mà không chào hỏi gì đúng là không biết trước sau, trên dưới.” đại loại vậy.
Mọi người chào đón Quốc bằng một tràng pháo tay lúc nổ lúc xịt. Cuối cùng là đến phiên chọn chỗ ngồi. Chỗ trống không thiếu, nhưng đều là đất đã có chủ. Vị trí ưa thích của Quốc ở cuối lớp thì có “mấy đại gia bất động sản” cắm chốt rồi. Chỗ bàn đầu thì ít người dám ngồi hơn nên khá thoáng. Không tốn một giọt mồ hôi, Quốc nhẹ nhõm đặt mông xuống ghế chuẩn bị cho tiết học đầu tiên trong ngôi trường mới.