Quốc hí hửng ra mặt sau khi nhận được tiền, hắn xỏ đòn gánh vào hai chiếc xô, sau đó bước ra khỏi nhà kho.
Trời đang nắng gắt thấy mồ , vậy mà hắn lại có cảm giác hôm nay là một ngày đẹp trời.
Nghênh ngang bước ra đường lớn, hắn ghé tạm vào một quán nước ven đường giải khát, sau khi bán con cá trám và chỗ cá ngày hôm nay, hiện tại hắn còn 630 nghìn. Đáng tiếc hắn không thể dựa vào cần câu không dùng mồi được nữa.
Ít nhất phải nửa tháng sau mới có được một cơ hội kiếm cá.
Vậy hắn phải tìm cách khác để kiếm cơm. À, còn nhiệm vụ làm vườn hắn vẫn chưa hoàn thành, theo như hệ thống thông báo thì hắn phải trồng được 2-3 mét vuông rau xanh mới hoàn thành nhiệm vụ.
“Uống gì cháu ơi?”
Tiếng cô bán hàng nước làm Quốc tạm dừng việc suy nghĩ làm ăn, trước giờ hắn toàn uống nước hạng sang, mấy chục nghìn một lon đâu nghĩ tới sẽ uống nước ngoài lê đường. Bất quá hắn cũng từng nghe qua mấy loại thức uống của lũ người bình dân.
“Cho cháu cốc nhân trần, thêm một cốc chè thâp cẩm cô ơi”
Hắn chọn nhân tràn cho dễ uống chứ trà đá thì đắng ngắt, còn cốc chè là món giải khát quá tuyệt vời khi trời nắng.
Mấy thứ đồ pha sẵn chuẩn bị một cái là xong ngay, chẳng mấy chốc chúng được đặt ra trước mặt Quốc.
Cảm giác ngọt ngọt mát rượi so với mấy món mà hắn dùng trước đây chẳng thấm vào đâu, nhưng lâu lâu đổi bữa cho thêm phần thanh đạm.
Cũng ngon lắm đấy chứ, trong trè còn có một hạt sen với ít đậu đỏ đậu xanh, ngậm cục đá trong mồm mà mát rượi cả cổ họng.
“Phê!”
Cuộc sống của người ít tiền cũng đâu đến nỗi, làm việc toát mồ hôi đến bữa lại được ăn chè.
Quốc đánh chén xong cốc chè lại chuyển sang uống nhân trần. Hắn nhâm nhi thôi chứ không hùng hục như lúc nãy. Sẵn thấy cô chủ hàng nước dường như cũng là người ở thôn quê ra ngoài đường kiếm kế sinh nhai.
Quốc hỏi: “Cô ơi, ở gần đây có chỗ nào bán hạt giống rau củ gì không ạ?”
“Rau củ? “ Bà chủ quán nước nhìn vào trong thành phố rồi nói: “Cứ đi thẳng vào mấy trăm mét, rồi rẽ trái thêm chục mét nữa thì có chợ đầu Cầu, chợ đấy mở cửa từ sáng đến chiều, thích mua gì thì cứ vào đó mà mua.”
Nhìn theo hướng chỉ tay của bà bán nước, Quốc gật gù và dự định mua hạt giống về nhà trồng rau, nhưng hắn chưa có kinh nghiệm nên trồng loại rau nào.
“ Thế mùa này trồng rau nào thì được ăn nhanh hở bác.”
Cô chủ quán ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ lại hỏi chuyện trồng trọt, cái tuổi ham chơi này phải lo chuyện chơi điện tử mới đúng. Nếu có hỏi mua hạt giống thì chắc chắn người nhà phải nhắc trước rồi mới phải.
“Ủa mẹ cháu không nhắc đi mua giống nào à?”
Quốc lắc đầu không đáp. Cô chủ quán lại thở dài vì thái độ dạy con của người mẹ thằng bé đầu trọc. Chuyện trồn rau không có gì to tát, nhà nào chẳng giống nhau cho nên bà không hề giấu giếm.
“Tháng mười thì nên trồng mấy loại như củ cải, rau cải xanh, hành , tỏi, su hào, cải bắp… Nhiều lắm, rau củ chỉ tầm ba tháng đổ lại là hết, ăn tết xong lại trồng giống mới”
Như hiểu được chân lý, Quốc đã lên sẵn thực đơn rau củ trong đầu.
“Vậy cách trồng như thế nào thì rau mới tốt hả bác?”
Nhiều người trồng rau trong vườn nhằm cải thiện bữa ăn gia đình, chất lượng đủ ăn là được rồi đâu quan tâm thế nào là tốt hay không tốt.
Bà chủ quán nước lắc đầu.
“Sao lại hỏi nhiều thế? Cứ mang về nhà mẹ cháu sẽ tự biết làm.”
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có gì quá đáng, chỉ là một thiếu niên đang tuổi học hành lại bàn chuyện nhà nông với bà bán nước. Nghe ngữ điệu cứ như đang tra hỏi khẩu cung của tội phạm. Cứ nghĩ đối phương là một học sinh gương mẫu giúp mẹ lo lắng đủ điều, bà bán nước cuối cùng tiết lộ một câu vô thưởng vô phạt.
“Thì cháu cứ nhất nước nhì phân, tam cần, tứ giống. Chọn giống tốt, chăm tưới rau nhổ cỏ dại, bón phân thì rau củ tự nhiên tốt thôi. Còn muốn đem bán số lượng lớn hay xuất khẩu sang nước ngoài thì đến mấy trang trại rau sạch mà học hỏi.”
Quốc ngán ngẩm trước câu trả lời của bà, nhưng nghĩ cũng đúng trồng ăn trong nhà thì cần qué gì kỹ thuật cơ chứ.
Gật đầu cảm ơn bà bán nước, Quốc trả tiền rồi xách xô đi về phía chợ đầu cầu.
…
Chợ cho người bình dân không giống như trong các siêu thị hay trung tâm mua sắm, mái ngói lụp xụp, bày hàng la liệt như một mê cung. Quốc ghé vào gian bán quần áo để sắm bộ áo mới, suýt chút nữa không thấy đường ra.
Cũng nhờ bám đuôi mấy cô gái hay mua đồ cứ lượn đi lượn lại, hắn tìm thấy khoảng trống và lách ra khỏi chỗ ngột ngạt.
Hỏi mấy bà bán rau ngoài chợ chiều, hắn lang thang đến chỗ bán hạt giống.
Nơi này có hai mặt hàng, một loại có dán nhãn bao bì hẳn hoi đây là mặt hàng được nhập từ nơi khác được nghiên cứu từ trong sở nông nghiệp và phát triển nông thôn.
Một loại được cất trong túi bóng xếp trong từng hộp, mỗi hộp lại ghi dán nhãn ở trên, đây là hạt giống mà người dân lấy giống từ chính sản phẩm mà họ làm ra như hạt bí, hạt ớt, quả cà chua…
“Không ngờ thế giới rau củ lại bắt nguồn từ những thứ rất nhỏ bé.” Quốc giơ mấy chiếc túi nhỏ lên quan sát.
“Mua hạt giống về cho mẹ à, em ơi.”
Giọng nói của ai mà nghe ngọt ngào vậy, Quốc đảo mắt nhìn vào thì thấy một cô gái mặc quần đùi ngắn cũn, trong khi chiếc áo thun lại dài che quá mông một tẹo. Ở một góc độ nào đó còn tưởng cô ấy không mặc quần, cách ăn mặc và đầu tóc khiến Quốc nhớ tới mấy cô ca sĩ K-pop.
Nữ sinh cấp 3?
Quên mất, khu chợ này tiếp giáp với thành phố, cách ăn mặt như vậy cũng rất bình thường. Quốc còn đưa mũi đánh hơi được mùi nước hoa thoang thoảng. Dựa vào mùi thì hắn xác định cô nữ sinh này thuộc vào hàng khá giả, chẳng phải chua lè như mấy đứa học đòi phịt nước hoa, cũng chẳng nồng nàn giống mấy loại hàng hiệu mà Rich Kid xịt vào mõm.
“Mô phật ! Hạt giống này bán thế nào vậy nữ thí chủ?”
Mặc dù đã cạo đầu nhưng mặt mũi của Quốc vẫn còn ngon lắm, hắn giả bộ làm hòa thượng đi trêu gái vẫn dư độ đẹp trai, bất quá hắn đang thực sự nghiêm túc khi mua hạt giống.
Cô gái đưa tay che miệng nở nụ cười duyên dáng!
Đậu cười đã xinh rồi mà con che đi. Khó hiểu thật.
“Đồng giá nha em, 10k một túi.”
Quốc chỉ tay vào ngực cô gái.
“Thế hai hạt kia có đồng giá hay không?”
Những tưởng câu nói cợt nhả của Quốc sẽ làm tâm hồn trong sáng của nữ sinh phát hoảng mà chửi hắn, nhưng không hề, cô gái chỉ lắc đầu cười cười.
“Kiếm đủ 2000$ chị bán cho?.”
Không nghĩ tới cô gái lại sẵn sàng ra giá 2000$, nếu Quốc chưa bỏ nhà ra đi thì hắn thực sự có khả năng xin ông bố 2000$ đi cặp kè với bà chị xinh xắn này đấy chứ. Chỉ là thời thế thay đổi, hắn đang nghèo rớt mồng tơi.
“Được chứ, nhưng hôm nào chị giảm giá 99% thì em sẽ đi mua.”
“Cho em ba túi hạt giống.” Vừa nói Quốc vừa lấy một túi hạt giống củ cải, bắp cải và tỏi.
Nhìn cách hắn chọn hoàn toàn ngẫu hứng theo cảm xúc, lấy loại này rồi lại đổi loại kia, không giống người nhà bảo hắn ra ngoài mua hạt giống chỉ định.
“Chọn đúng không đó, chọn lung tung vậy không sợ bị mẹ mắng sao? Lúc ấy đừng nói là chị xui dại em đấy.”
Quốc móc ra đống tiền lẻ đưa cho chị bán hàng, người này không hề chảng chọe như mấy cô nữ sinh mà hắn gặp, dù người bán hàng là hạng người tầm thường cỡ nào cô vẫn giữ thái độ hòa nhã, câu lên câu xuống rất được lòng người.
“Chị yên tâm đi, mẹ em quý con dâu lắm, sẽ không nặng lời đâu!”
Cô gái đếm tiền rất cẩn thận, sau đó mới cười nói.
“Ừ, Thế cho chị gửi lời chào tới mẹ em nha.”
Quốc phất tay chào người đẹp một cách phóng khoáng y như cách hắn đã làm hàng trăm lần trước đây. Sau đó lại phủi mông trở về quê.