Chương 12: Ăn chửi ké

Hai người vừa trở về thôn vừa nói chuyện, đối với xuất thân là con cháu trên thành phố và lý do Quốc có mặt ở quê khiến cho Xuân cảm thấy có hơi ngần ngại nhưng rất nhanh cảm thấy hắn ta có chút thú vị.

“Không ngờ ông cũng gan quá trời, dám bỏ về quê sống một mình. sau này ông vẫn sống một mình, tự kiếm cơm, tự kiếm tiền mua quần áo, rồi hàng tá những vấn đề phải dùng đến tiền và tiền…Ông sẽ hối hận cho mà coi.”

Xuân giở giọng đanh thép như một người phụ nữ đã từng trải sự đời, bất quá cô ấy cũng chỉ là học sinh cấp hai mà thôi

Nghe thấy lời này từ một bà cụ non, Quốc khẽ nhăn mặt.

“Hối hận làm gì? Trở về nhà gặp con mụ ấy là tôi thấy ớn rồi.” Quốc nói cứng: “Cho dù bà ta có quỳ gối xin về thì tôi cũng chẳng thèm. Rồi bà xem tôi sẽ sống một mình mà không phải dựa vào ông bà ở trên thành phố!”

Vẻ mặt kiên quyết của Quốc khiến Xuân sững người trong giây lát, trò chuyện với hắn thì cô biết được Quốc cũng mới là học sinh lớp 9, vì đánh nhau nên bị đình chỉ tạm thời. Cứ tưởng hắn là loại nghịch ngợm không ra gì, nhưng xem ra chuyện trong nhà cũng rất phức tạp.

Đồng ý rằng Quốc bị đá đít khỏi nhà nên phải về quê, nhưng một công tử nhà giàu sống trong nhung lụa có thể quen cách sống ở quê được hay sao?

Đi qua căn nhà của chú Hùng, Quốc chỉ tay vào và nói.

“Nhìn bên đó đi? Đó là giang sơn của tôi đó… Trồng rau, câu cá bán lấy tiền mua gạo…còn thoải mái chán.”

Thò đầu qua cánh cổng gỗ tồi tàn, Xuân nhìn thấy một căn nhà cũ, sàn gạch đỏ đã được rửa qua một lượt. Khu vườn rộng đã được phát quang sơ sài tuy còn nhiều cốc cây ngọn cỏ nhưng đã ra dáng một căn nhà có người ở.

Không nhịn được sự hiếu kỳ, Xuân mở miệng hỏi:

“Ông tự dọn khu vườn đấy à?”

Quốc đạp cổng bước vào một cách tự nhiên, hắn nói bằng giọng tự tin:

“Chứ sao? Nhà có mỗi một mình, không làm thì ai làm cho chứ!”

Hình ảnh con nhà giàu trong mắt Xuân hoàn toàn biến mất, cứ nghĩ công tử bột chỉ giỏi phá phách, ai ngờ Quốc lại chịu khó làm việc nhà đến thế.

Xuân lấy nắm cỏ khô mà Quốc dồn lại một đống hôm làm vườn, rải nó cho lũ bò ở ngoài, cô nàng ung dung bước vào trong nhà rất tự nhiên.

Nhìn căn nhà trống trải một cách thoáng đãng, có bàn ghế với chiếc phản làm giường, khu bếp thì có nồi với bát đũa xếp gọn gàng.

“Không tệ nha, nhà sạch sẽ ghê… mỗi tội nghèo không có đồ đạc.”

Quốc như bị chọc đúng chỗ hiểm, vội vàng lấp liếm.

“Từ từ để tôi bán cá, có tiền rồi mua sắm đồ dùng sau.”

Dẫn cô bạn đi xem nhà cửa một hồi, cuối cùng chốt lại một câu.

“Ừ, ít nhất phải có bình nước chứ, bạn bè đến chơi mà chẳng mời được cốc nước.”

Khó xử lắm! gã chỉ đành cười chừ một cái.

Quốc rửa chân tay rồi đóng cửa, cùng Xuân đi vào trong thôn, hắn sẽ đến nhà Sang để đưa xô cá nhờ mẹ của Sang mang ra chợ bán.

Còn chưa đến nơi thì hắn lại phát hiện được nhà của Xuân, đó là căn nhà cấp bốn khá rộng nằm ở cuối thôn, cách nhà của hắn chưa đến một cây số. Xung quanh có bụi tre và vườn rau cải to lớn, phía sau nhà còn có ao nước được phủ kín bởi cây bèo.

“Mai gặp lại nha, tôi đi đưa xô cá cho thằng bạn.!”

Xuân lắc đầu, tét mông mây con bò đi vào con ngõ.

“Mai chắc không đi chăn bò đâu, hôm nay thằng anh đi đánh nhau bị đau tay nên tôi mới đi chăn thay đó chứ?”

Quốc sững người một chút khi nhìn thấy thiếu niên tóc vàng lấp ló ở trong nhà, gã núp sang bức tường gạch để không bị phát hiện. Cái gã tóc vàng kia chính là thằng đầu cứt hôm nay dẫn người chặn đường hắn.

Xuân thấy bộ dạng thất thường của Quốc, vội nói.

“Thôi, ông đi bán cá đi kẻo trời tối… Biết nhà nhau rồi khi nào rảnh thì tôi ghé chơi.”

Quốc cười cười, giơ tay bắt chước kiểu chào của mấy đội cờ đỏ trong trường, sau đó bước vội về phía nhà của Sang.

Mười phút sau.

“Ơ hay cái thằng này, mọc từ đâu ra mà nhờ tao bán cá!”

“Cháu là bạn của Sang, thấy nó…

Chưa nói dứt câu, giọng người phụ nữ lại cục ta cục tác vang lên.

“Bạn bạn con mẹ mày…Tao bán rau còn chưa xong lại còn nai lưng ra bán cá cho mày à…thích thì đi mà bán.”

Vốn là một kẻ cứng đầu khét tiếng, vậy mà Quốc lại mềm nhũn trước những trận mưa xuân rơi tới tấp vào mặt. Thấy hắn nín thinh không nói lời nào, người phụ nữ lại được nước lấn tới.

“Còn đứng ở đấy làm gì? Lượn cho khuất mắt bà.”

Mắt thấy người phụ nữ quơ lấy đòn gánh, Quốc cầm xô rồi chuồn lẹ. Đằng sau còn vang lên giọng chửi rủa của người ta.

“Con với cái, chẳng biết thứ nào lại đẻ ra loại con trời đánh, suốt ngày phá làng phá xóm.”

Mất công mang đi lại mang về, Quốc chẳng thể ngờ được lại có chuyện nhọc công đi vào thôn để ăn chửi trừ bữa.

Hồi sáng nói chuyện với Sang tưởng mẹ gã hiền lành sẽ giúp hắn cơ, ai ngờ lại chẳng khác nào bà la sát, chưa kịp nói hết câu đã bị xả một tràng vào mặt.

Hắn không hề biết rằng chiều nay, Sang ăn trộm tiền đi đánh điện tử nên bị mẹ của nó la mắng, Quốc lại quá ngây thơ thò mặt vào đúng lúc nhạy cảm nên mới xảy ra cơ sự.

Xem ra không phải chuyện nào cũng nhờ được hàng xóm, đôi lúc vẫn nên tự lực cánh sinh.

Nếu người ta không nhận lời thì hắn tự vác mặt đi chợ cho nó lành, bán được bao nhiêu đút túi từng đó, khỏi chia chác cho người nào cho đỡ rách việc.