Chương 12: Hàn Diệp
Tiêu Minh đi ra khỏi Tiêu gia, chuẩn bị bắt đầu hoàn thành hạng mục cuối cùng của nhiệm vụ, hắn cũng đã dần hiểu được vì mình sử dụng Trúc Cơ Đan nên cơ thể mới hội sẽ có thể lực tốt đến như vậy. Khi đã đến đúng chỗ bắt đầu mà nhiệm vụ chỉ định rồi, Tiêu Minh bước ra bước chân đầu tiên, sau đó là nhanh hơn đến khi chỉ còn lại những tàn ảnh trên con đường.
Hắn lần đầu vận khởi lên Mê Tung Di Bộ đến, cảm giác thật khác rất nhanh như một cơn gió vậy di chuyển cực tốc, từ nhỏ cơ thể đã yếu đuối nên Tiêu Minh không thể vận động nhanh được, không thể chạy nhảy vui chơi như chúng bạn cùng lứa. Bây giờ, đã xuyên việt qua đây có một cơ thể mới hoàn hảo, có thể tu luyện làm được nhiều thứ mà cơ thể lúc trước không thể mang lại.
Tiêu Minh cứ như vậy mà cực tốc chạy, nhếch miệng mỉm cười như một đứa trẻ đang chơi một trò chơi rất vui vậy, người đi đường chỉ thấy hắn để lại những đạo tàn ảnh mà không thấy người đâu hết, kể cả những kẽ có tu vi cũng chỉ nhìn thấy một thân ảnh đang di chuyển cao tốc, nhìn không rõ khuông mặt chỉ thấy người đó có một mái tóc bạc, không phân biệt được nam hay nữ vì quá nhanh làm hai bên người đi đường hoảng sợ.
Tiêu Minh hắn cứ chạy như vậy, giống như một đứa trẻ tìm được một món đồ chơi thú vị, cơ thể này cũng mới 12t nhưng vì công pháp tu luyện nên mới sẽ giống thanh niên như vậy. Không biết đã chạy được bao lâu, Tiêu Minh bỗng nghe thấy tiếng nhiệm vụ báo rằng mình đã hoàn thành hắn mới dừng lại.
- Keng, hoàn thành nhiệm vụ Luyện Thể, kí chủ nhận được phần thưởng: Huyền giai hạ cấp trang bị + Huyền giai cao cấp đấu kỹ + 1000 exp + 10 vạn kim tệ.
- Keng, nhận được Hỏa Kiếm, phẩm chất: Huyền giai sơ cấp, công thủ hoàn mĩ giúp người sử dụng khi chuyền Đấu Khí vào phóng ra Hỏa thuộc tính tinh thuần gây sát thương với kẻ địch trong phạm vi 20m thuấn sát với kẻ địch dưới tu vi dưới Đại Đấu Sư.
- Keng, nhận được đấu kĩ: Hỏa Trảm, phẩm chất: Huyền giai cao cấp, đấu kĩ tầm xa khi tụ hỏa đấu khí vào vũ khí sẽ trảm ra một kiếm kinh thiên phạm vi xa nhất là gần 100m quét sạch kẻ địch.
Tiêu Minh thấy mình nhận được một thanh kiếm và một quyển hỏa thuộc tính đấu kĩ cũng khá hay, với lại hắn cũng chưa có vũ khí với đấu kĩ chiến đấu giờ hoàn thành nhiệm vụ nhận được làm hắn rất vui vẻ, nhưng nghĩ tới Tiêu Linh đang chờ mình ở nhà hắn lại như đánh máu gà lên đồng dạng, bỏ chuyện này ra sau khi nào rảnh tính tiếp mỹ nữ quan trọng hơn, cảm thấy chân lý của Đảng đang soi sáng trong tim mình.
Chạy nhanh đến một tiệm bán thịt gần đấy, Tiêu Minh đi vào thấy một đại hán lực lưỡng cầm một con dao khổng lồ đang chặt thịt một con yêu thú, những phát bổ rầm... rầm... làm cho hắn nuốt nước miếng hoảng sợ.
Nghe tiếng bước chân, đại hán quay đầu lại nhìn thấy một thiếu niên thân hình cao ráo điển trai đang đi vào tiệm của mình, hắn kêu lên một tiếng: " Diệp Nhi có khách vào kìa? ".
" Vâng phụ thân " Chỉ nghe thấy trong nhà truyền ra một giọng nữ mềm mại sau đó Tiêu Minh nhìn thấy một cô gái bước ra hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử kia không rời nổi con mắt của mình, "Thật xinh đẹp Tiêu Minh hiện giờ trong đầu chỉ suy nghĩ được có nhiêu đó.
Xuất hiện trước mặt Tiêu Minh là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt lệ khoảng 17t, nàng có một mái tóc ngắn ngang vai, màu xanh đen mắt to, tròn mũi ngọc mày ngài gắn trên khuôn mặt trái xoan trắng bóc, một đôi môi đỏ chúm chímxinh xắn hai má nàng ửng đỏ mê người.
Nàng khoác trên mình một bộ thanh y tuy không bó sát nhưng lại không thể che hết những đường cong lả lướt, ngực to tròn cổ áo hơi trễ xuống lộ ra da thịt trắng noãn, vòng eo như xà, mông nàng khá to và vểnh cùng với đôi chân trường túc dài miên man thực là một tuyệt phẩm của tạo hóa.
Tiêu Minh nhìn thấy nàng tựu đứng hình mê đắm nhìn nữ tử trước mặt trong nội tâm thầm nghĩ vì cái gì ở Ô Thản Thành này còn có một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Nữ tử kia vừa bước ra tựu nhận thấy có một con mắt nhìn mình đắm đuối, hơi nhíu lông mi có chút không vui nhưng khi ngẩn đầu lên tựu ngây người, đã thấy một thiếu niên cao lớn thân hình cân đối, khoảng 18t khuôn mặt anh tuấn điển trai, một mái tóc bạc được thả sau lưng càng làm hắn thêm tiêu sái.
Tiêu Minh và nữ tử ấy cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn nhau, không biết qua bao lâu đại hán kia cũng đã nhận thấy quay đầu lại thấy con gái của mình và thiếu niên kia đang nhìn nhau đắm đuối, hơi nhiếu lông mày ho khan thoáng một phát, Tiêu Minh và nữ tử kia nghe được tiếng ho của đại hán thì giật mình tỉnh lại, nữ tử khuôn mặt ửng đỏ ngượng ngùng cúi đầu xuống, Tiêu Minh cũng hơi xấu hổ một chút lấy tay sờ sờ mũi.
Cuối cùng, Tiêu Minh phục hồi lại tinh thần lên tiếng gọi: " Cô nương, ngươi tốt ". Nghe hắn gọi làm nàng có chút giật mình " A... Ngươi tốt " Nữ tử có chút ngượng ngùng nói, một lúc sau phục hồi lại tinh nàng tựu hỏi: " Đúng rồi, không biết công tử muốn mua gì? ". Nghe được giọng nói của nử tử làm Tiêu Minh rất hưởng thụ, tựu như tiên âm đồng dạng vậy thật tốt nghe, giọng của nàng là như vậy mềm mại dễ nghe làm cho hắn say mê trong lúc nhất thời không có hồi thần lại, làm nghe được câu hỏi của nữ tử Tiêu Minh đáp: " À à à... Ta muốn mua một ít thịt về làm bữa tối! ".
Nghe Tiêu Minh nói như vậy xong, nàng cũng có chút giật mình không nghĩ tới một nam tử điển trai như vậy hội sẽ nấu ăn, bởi vì Đấu Khí Đại Lục có chút giống với trái đất năm xưa, nam thì đi làm kiếm tiền còn nữ thì ở nhà làm các công việc nội trợ, chỉ khác là người ở đây hội sẽ tu luyện có tu vi trong người, nữ nhân có tu vi cũng không phải làm mấy công việc bếp núc này chứ đừng nói chi là nam nhân rồi, càng là không có vô bếp vì vậy khi nghe thấy hắn sẽ nấu ăn làm nàng có chút bất ngờ nhìn xem hắn.
Tiêu Minh thấy nàng như vậy xem mình cũng không để ý, hắn từ nhỏ đã là cô nhi thân thể lại yếu đuối hay bệnh tật không giống những đứa trẻ khác, vì vậy hắn sẽ hội làm bếp vì đó là công việc Tiêu Minh sẽ làm được, cảm giác mình không phải kẻ vô dụng. Tiêu Minh rất thích nấu ăn và cũng chế biến thức ăn rất ngon làm được rất nhiều món, được mọi người trong cô nhi viện rất quý mến, vì thế từ đó hắn càng yêu thích làm bếp hơn rãnh rỗi là chạy xuống dưới tìm tòi làm thật nhiều loại đồ ăn khác nhau.
Thấy nữ tử xinh đẹp vậy mà xem mình bằng con mắt nhìn động vật quý hiếm, hắn có chút mỉm cười lắc đầu, thấy hắn đang cười mình nữ tử có chút xấu hổ nhìn hắn nói: " A thật xin lỗi công tử, vì công tử biết nấu ăn làm cho ta có hơi bất ngờ ".
Nghe được giọng nói mềm mại của nàng làm hắn có chút hưởng thụ, ôn nhu nhìn nàng nói: " Không sao, cô nương không cần để ý! ".
Nhớ tới hắn là tới đây mua đồ nàng hỏi: " Không biết công tử muốn mua loại thịt nào? ".
Nghe vậy hắn thoáng suy nghĩ một chút sau đó nói: " Hừmm, không biết bản tiệm có bán thị yêu thú cấp 2 không? ".
" Bản tiệm có bán, không biết công tử muốn mua loại thịt của yêu thú gì? ".
" Ừm, ta cũng không hiểu rõ việc này cho lắm không biết có loại thịt yêu thú cấp 2 nào ăn ngon không? ".
Nghe vậy nữ tử suy nghĩ một chốc, rồi dẫn Tiêu Minh đi vào một đống chồng khay bán thịt, sau đó dừng lại ở một chồng trên đó có ghi chữ " Hắc Man Ngưu " nhìn thấy ba chữ trên Tiêu Minh tựu cũng biết đây là thịt trâu đấy, chế biến cũng giống như thịt bò cũng có thể làm bít-tết. Thấy Tiêu Minh hài lòng nữ tử hỏi: " Công tử xem, thịt Hắc Man Ngưu này ăn rất ngon thịt lại mềm, nấu được nhiều món khác nhau không biết công tử có vừa ý? ".
Nghe nàng giới thiệu, hắn gật đầu kêu nàng đóng gói cho mình, thấy Tiêu Minh gật đầu nữ tử đứng lên lấy khay thịt xuống, bởi vì hơi cao nên nàng có chút nhún chân lên, khi lấy được rồi định cầm xuống không ngờ bị trượt chân ngã ra đằng sau, nữ tử cứ tưởng mình sẽ té xuống rồi nhưng không có như trong tưởng tượng ngã xuống, mà cảm nhận được mình đang nằm trong một lòng ngực rắn chắt, khí tức nam nhân đập vào người làm nàng có chút mê say ngẩn đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười nhìn mình, làm tim nàng đập thình thịch một lúc sau hồi thần lại hét to một tiếng, nhảy ra khỏi người Tiêu Minh sau đó cũng biết mình hơi quá lố nên xấu hổ cúi đầu xuống.
Thấy nàng như vậy tiểu nữ nhân dễ thương Tiêu Minh cười cười nói: " Cô nương không sao là tốt rồi, cho ta hỏi khay thịt này bao nhiêu tiền? ". Nghe tiếng Tiêu Minh gọi nữ tử cũng báo giá một khay thịt Hắc Man Ngưu đó hết 1000 kim tệ vì hắn mua lần đầu nên được giảm giá 100 kim tệ. Sau đó, Tiêu Minh trả tiền rời đi vừa bước ra hắn quay đầu lại hỏi: " Không biết, ta có thể được biết tính danh của cô nương không? ". Nhìn Tiêu Minh dùng ánh mắt tha thiết hỏi mình, nữ tử có chút ngượng ngùng gật đầu nói: " Ta tên Hàn Diệp ".
Tiêu Minh lẩm bẩm danh tự của nàng rồi dần dần đi xa, Hàn Diệp có chút ngẩn ngơ cứ như vậy nhìn hắn rời đi, lúc này trong nhà vọng ra tiếng cười trêu đùa của vị đại hán kia: " Haha Diệp Nhi nhà ta cũng biết yêu rồi á ". " A... Phụ thân thật xấu, ta sẽ không để ý ngươi rồi " Nàng chu môi lên nói, sau đó Hàn Diệp giậm chân xấu hổ chạy đi.
Về phần Tiêu Minh hắn đang đi trên đường, vừa đi vừa cười tâm trạng rất tốt khi quen được mỹ nữ mới, nhớ lại giọng nói của Hàn Diệp làm cho Tiêu Minh thư thái, hắn chắc chắn sẽ làm mọi cách để cho nàng vô hậu cung của mình rồi. Tiêu Minh cứ YY nghĩ bậy bạ tới cửa tiệm kế tiếp mua nguyên liệu làm bữa tối, một vòng dạo xong phường thị Tiêu gia thấy mình đã mua đầy đủ nguyên vật liệu với gia vị rồi, Tiêu Minh rời đi về lại biệt viện của mình, chuẩn bị trổ tài làm bếp của mình cho Tiêu Linh xem không khỏi đắc ý thầm nghĩ chắc chắn sẽ làm cho nàng giật mình lắm đây.