Chương 90: Hùng Chính quy thuận.....Đánh lén Thanh Phong Trại

Các nàng cũng không có nghĩ tới hắn lại mạnh mẽ như vậy, dùng lực lượng một người thay đổi cuộc chiến, còn bắt ba mươi tên phần tử vũ trang làm tù binh.

Những người còn sống sót nhìn qua bốn nữ Trác Nhã Đồng bên kia, trong mắt tràn ngập ghen ghét và đố kị. Trong tận thế này, nếu như tìm được một cường giả tâm địa không xấu dựa vào, đối với các nàng là những nữ nhân nhu nhược là một loại cực kỳ hạnh phúc.

- Cường giả như vậy là nam nhân của mình, thật sự là quá tốt! Mình nhất định phải nắm trong tay mới được.

Cố Mạn Tư nhìn qua, ánh mắt lấp lóe chớp động, trong nội tâm tràn ngập vui sướng và tự hào, nàng có thể cảm giác được ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của những nữ nhân trong người sống sót.

Đồng Hiểu Vân nhìn qua, trong nội tâm bốc lên suy nghĩ:

- Nam nhân này mình tuyệt đối không bỏ qua. Cho dù như thế nào cũng phải ở cùng với hắn.

Cố Mạn Tư, Đồng Hiểu Vân hai nữ đối với Tiêu Sơn như vậy hoàn toàn không có tình yêu. Các nàng muốn bắt lấy Tiêu Sơn cũng chỉ muốn sống sót trong tận thế mà thôi. Về phần tình yêu trong tận thế, đó là một điều cực kỳ xa xỉ, chỉ có cường giả mới có quyền lợi xa xỉ này. Kẻ yếu ngay cả sống sót cũng khó khăn chứ nói gì tới tình yêu.

Tiêu Sơn thời điểm này có thể thu hoạch được tâm hồn thiếu nữ của Trác Nhã Đồng cũng một phần là cơ duyên xảo hợp. Hắn, Cố Mạn Tư, Đồng Hiểu Vân hai nữ trước kia không hề có tâm tư gì, muôn phát sinh tình yêu đúng là chuyện khó hơn lên trời. Tiêu Sơn ở dưới ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi đến trước mặt Hùng Chính và dùng khẩu súng ngắn K59 đặt lên đầu của Hùng Chính, lạnh lùng nói:

- Các người là ai? Nói mau. Tôi chỉ muốn nghe lời nói thật, nếu anh nói dối một câu tôi sẽ bắn nát đầu của anh!

Nhìn thấy Tiêu Sơn hung hãn như vậy thì những người sống sót đưa mắt nhìn nhau, trong nội tâm đối với hắn sinh ra sợ hãi. Bọn họ biết rõ Tiêu Sơn thập phần cường hoành, hắn có thể giết người trong nháy mắt. Nhưng mà hung hãn như vậy làm cho bọn họ thực sự sợ hãi.

- Đừng nổ súng! Đừng nổ súng! Tôi nói! Tôi nói, anh muốn biết cái gì, chỉ cần tôi biết rõ tôi sẽ nói!

Hùng Chính bị súng chỉa vào đầu, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Hắn vốn không phải chiến sĩ thấy chết không sờn, bị Nhạc Trọng bức như vậy phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ rồi.

Đột nhiên một tên phần tử vũ trang hét lớn:

- Hùng Chính!! Đại đương gia đối xử với mày không tệ, mày dám phản bội đương gia à! Chẳng lẽ không sợ đương gia giết mày!

Tiêu Sơn không nói hai lời đưa súng chĩa vào đầu của tên này và bóp cò.

Tiếng súng nổ vang, đầu của tên phần tử vũ trang này vỡ ra, máu tươi và óc chảy ra ngoài, nhìn thật sự buồn nôn. Chuyện này làm cho đám người nhát gan trực tiếp sợ hãi ngất đi.

Vương Kiến cùng bốn tên cảnh sát còn lại nhíu mày, tinh thần trọng nghĩa rất mạnh cho nên bọn họ không đồng ý cách làm của Tiêu Sơn. Nhưng mà bọn người Vương Kiến dù tinh thần trọng nghĩa mạnh cũng không có nghĩa là bọn họ cổ hủ. Trước tận thế, hắc ám của xã hội đen bọn họ biết rõ. Có đôi khi chỉ cần không đạt tới mấu chốt trong lòng của bọn họ, bọn họ sẽ dựa theo lệnh của cấp trên làm ra chuyện trái lương tâm. Nếu như bọn họ cổ hủ thì vượt cấp kiện lên cấp trên thì chỉ sợ đã mất chén cơm.

Nhìn qua tên phần tử vũ trang bị Tiêu Sơn bắn nổ đầu thì đám phần tử vũ trang còn lại sợ hãi và thành thật trở lại.

Ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Sơn nhìn qua đám phần tử vũ trang này và nói một câu:

- Trong các người nếu ai còn tận trung với đại đương gia thì đứng ra. Tôi sẽ tiễn các người đi một đoạn, cho các người tận trung với hắn luôn.

Những tên còn lại co đầu lại miệng câm như hến, không ai dám nói gì.

Tiêu Sơn đem khẩu súng ngắn K59 chỉ vào đầu của Hùng Chính và lạnh lùng nói:

- Anh bây giờ có thể nói! Nói những gì anh biết cho tôi!

- Vâng! tôi nói! Tôi nói!

Hùng Chính cũng bị thủ đoạn giết người không chớp mắt của Tiêu Sơn thì dọa sợ hãi, suýt đái ra quần. Hắn vội vàng như vớ được cây đậu thần nói rõ với Tiêu Sơn.

Bọn người Hùng Chính là một đám cướp tới từ Thanh Phong Trại. Sau tận thế thì tang thi quá nhiều, còn có tang thi tiến hóa khủng bố, lại không sợ súng đạn bắn, cực kỳ khó chơi. Mà những con dị thú vô cùng hung mãnh, lực công kích vô cùng cường hoành. So về tang thi cùng biến dị thú thì nhân loại yếu hơn nhiều lắm.

Mà bọn cướp Thanh Phong Trại thường xuyên đi qua các thôn trang nhỏ săn giết tang thi tìm kiếm vật tư, một mặt chuyên môn thu giữ nhân loại còn sống, cướp bóc của người sống sót, lương thực, nhân khẩu vận chuyển tới Thanh Phong Trại.

Trại chủ Thanh Phong Trại tên là Liệt Dương! Hắn là người tiến hóa thực lực vô cùng cường hoành. Dưới sự lãnh đạo của Liệt Dương thì bọn cướp Thanh Phong Trại không ngừng gia tăng nhân khẩu, chiếm đoạt thế lực nhỏ yếu chung quanh, lúc này đã phát triển được hai ngàn sáu trăm phần tử võ trang và bốn trăm người mạnh mẽ.

Sau tận thế thì tài nguyên lương thực thiếu thốn. Sau tận thế lương thực không nảy mầm, dưới loại tình huống này Thanh Phong Trại mặc dù chiêm được không ít vật tư và người sống của các thôn trang, nhưng mà tài nguyên càng ngày càng thiếu thốn. Vì giảm bớt hoàn cảnh quấn bách và tiêu hao vật tư, Liệt Dương hạ lệnh ăn tươi thịt người sống để tiết kiệm vật tư và giảm nhân khẩu.

Nghe Hùng Chính kể rõ thì sắc mặt Vương Kiến và những người khác trở nên vô cùng tái nhợt, nếu không phải Tiêu Sơn ra tay giải quyết phần tử vũ trang của Thanh Phong Trại, những người bọn họ bị mang tới Thanh Phong Trại thì kết cục cuối cùng là rơi vào bụng đồng loại.

Người sống sót vốn có hơn hai trăm, chạy trốn hơn mười người rời đi, sau tận thế đã nhìn thấy nhiều chuyện như hiếp, giết, cướp bóc các loại chuyện hắc ám. Nhưng mà chuyện ăn đồng loại khủng bố này không ngờ lại diễn ra ở trước mặt.

Tiêu Sơn xanh mặt nhìn qua Hùng Chính lạnh lùng hỏi:

- Trong số các người ở đây, ai đã từng ăn thịt người? Bước ra

Hùng Chính chần chờ một hồi, hắn đã nghe được bất thiện trong miệng của Tiêu Sơn. Hắn còn không muốn bán đứng đồng bạn chiến đấu của mình.

Tiêu Sơn đem súng đặt lên đầu của Hùng Chính và sát cơ kinh khủng tỏa ra:

- Nói! Mày không nói thì tao sẽ thẩm vấn những thằng khác.

Thân thể Hùng Chính chấn động mạnh, nhanh chóng chỉ ra vài tên phần tử vũ trang trong đám người:

- Hắn! Hắn!... Còn có hắn! Mấy người này đều ăn thịt người!

- Hùng Chính! Tao chửi con mẹ mày, chó má! Mày chết mẹ mày đi, con chó đẻ này.

- Hùng Chính! Mày là tạp chủng đáng chết!

- Con mẹ mày. Thằng bán đứng anh em.

Vài tên phần tử vũ trang bị Hùng Chính chỉ vào mặt thì lập tức chửi bậy.

Tiêu Sơn nhìn qua mấy tên phần tủ vũ trang này, trên người tỏa ra sát khí kinh người nhìn qua năm tên cảnh sát Vương Kiến nói một câu:

- Kéo bọn chúng đi! Tách ra thẩm vấn! Vương Kiến, bọn chúng giao cho các anh! Cho dù dùng thủ đoạn gì cũng phải thẩm vấn cho bằng được! Rõ chữa?

- RÕ!

Vương Kiến bị khí thế của Tiêu Sơn chỗ nhiếp, ứng một tiếng, đè mấy tên phần tử vũ trang xuống, bắt đầu thẩm vấn bọn chúng.

Không có hạn chế thủ đoạn thẩm vấn, năm tên cảnh sát hoàn toàn lấy được lời khai của chúng, chứng minh Hùng Chính nói là không sai.

Những phần tử vũ trang nhanh chóng bị giải trở về, sắc mặt những tên ăn thịt người như tro tàn, những tên phần tử vũ trang không có ăn thịt người thì kinh hoàng, không biết Tiêu Sơn sẽ xử lý bọn họ như thế nào.

Tiêu Sơn tách phần tử vũ trang không ăn thịt người và ăn thịt người ra đứng thành hai bên, hắn đem một thanh Phảng Chế Đường Đao đưa cho Hùng Chính và chỉ vào một tên ăn thịt người nói ra:

- Chém chết thằng này, từ giờ trở đi anh chính là thuộc của tôi! Nếu như anh không hạ thủ thì chết cùng hắn được rồi!

- Thủ đoạn thật độc ác! Hắn muốn chúng ta tự tay tàn sát lẫn nhau!

Hùng Chính tiếp nhận Phảng Chế Đường Đao mà Tiêu Sơn đưa qua, thân thể khẽ run lên, hiểu được ý của hắn, nếu như giết đồng bạn trước mặt thì hắn triệt để quyết liệt với Thanh Phong Trại. Nếu như không giết đồng bạn thì hắn sẽ bị giết.

Hùng Chính nắm chặt Phảng Chế Đường Đao trong tay, trong nội tâm hiện ra khí tức ác liệt, cắn răng đi đến trước người đồng bạn ngày xưa, hung hăng một đao chém rụng đầu, máu tươi phóng lên trời, tung tóe lên người của hắn, thoạt nhìn hắn giống như ác quỷ vậy.

Hùng Chính chém giết tên đồng bạn ngày xưa, cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay đi qua một bên, thoáng cái quỳ gối trước người của Tiêu Sơn và lớn tiếng nói:

- Hùng Chính nguyện ý thề thần phục chủ nhân, vì chủ nhân mà chiến, xin chủ nhân thu lưu.

Tiêu Sơn tán thưởng nhìn qua Hùng Chính và nói:

- Rất tốt! Từ giờ trở đi, anh chính là Tiểu đội trưởng tiểu đội hai, Trung đội một, Đại đội một, Tiểu đoàn một, Trung đoàn một! Đứng lên đi!

- Đa tạ chủ nhân.

Hùng Chính đứng lên, cung kính cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay trả lại cho Tiêu Sơn.

- Đừng gọi chủ nhân. Gọi là Sư đoàn trưởng.

Tiêu Sơn nhìn hắn mỉm cười đáp.

- RÕ.

Hùng Chính liền gật gật đầu.

Tiêu Sơn chợt đem một cây sứng trường 81 cùng hai băng đạn cho Hùng Chính. Ở cự ly ngắn, Tiêu Sơn dễ dàng chém giết Hùng Chính, cũng không cần lo lắng hắn giả vờ thuần phục rồi tạo phản.

Tiêu Sơn đem Phảng Chế Đường Đao nhét vào tay của một tên không ăn thịt người khác:

- Đến anh rồi! Giết một tên rồi qua đây.

Trong nội tâm tên phần tử vũ trang này phát lạnh, tiếp nhận Phảng Chế Đường Đao cắn răng một cái, cuối cùng vẫn chém bay đầu tên phần tử vũ trang ăn thịt người, sau đó quỳ trên mặt đất thề thần phục với Tiêu Sơn.

Tuần hoàn như vậy, một tên phần tử vũ trang không ăn thịt người chém giết một tên ăn thịt người và thề thuần phục Tiêu Sơn. Cứ như vậy, dựa vào thủ đoạn như vậy Tiêu Sơn tổng cộng tiếp nhận mười lăm tên phần tử vũ trang đầu nhập vào. Mà bên kia là mười tám cái đầu và thi thể không đầu của bọn ăn thịt người.

Nhìn qua tràng cảnh đám phần tử vũ trang bị chém rụng đầu, rất nhiều người sống sót đều không chịu nổi, nhao nhao lao lên xe bus. Còn có chút người sống sót nhìn thấy cảnh chém đầu này thì sợ tới mức ngât xỉu, còn có người liên tục ói ra. Vương Kiến và bốn tên cảnh sát kinh hồn bạt vía nhìn qua một màn này, không biết làm thế nào cho phải.

Sau khi những tên phần tử vũ trang đầu nhập vào Tiêu Sơn, hắn liền đem súng trả lại cho bọn họ, hơn nữa chia bọn họ thành ba tiểu đội. Mỗi tiểu đội biên chế năm người, tiểu đội trưởng thứ nhất là Lưu Nhị Hắc, tiểu đội trưởng thứ hai là Hùng Chính, tiểu đội trưởng thứ ba là Ngưu Giang.

Sau khi chỉnh biên bộ đội, Tiêu Sơn bắt đầu hỏi kỹ Hùng Chính về bố cục của Thanh Phong Trại và số lượng lực lượng và kỹ năng của trại chủ.

Thanh Phong Trại là thế lực thổ phỉ, nếu như ở Thạch Mã Trấn, Tiêu Sơn kéo một Trung chủ lực đi là săn bằng được ngay, nhưng mà thời điểm hắn một mình thì lại khác. Tiêu Sơn cũng phải cẩn thận ứng phó mới được.

Tiêu Sơn một chuyến đi tới. Vương Kiến lo lăng nhìn qua Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn! Lương thực đoàn xe chúng ta dù thế nào cũng phải tiết kiệm, lương thực còn lại chỉ đủ chèo chống ba ngày mà thôi. anh có thể nghĩ biện pháp hỗ trợ không?

Vốn lương thực của người sống sót còn lại tiết kiệm thì sống đủ vượt qua mười ngày, nhưng mà xe lương thực lại bị đám người sống sót hỗn loạn cướp đi, trải qua trận kiếp nạn này cho dù Vương Kiến có sử dụng tiết kiệm cỡ nào cũng chỉ vượt qua ba ngày mà thôi.

Tiêu Sơn nhìn qua Vương Kiến nhíu mày, thản nhiên nói:

- Đó là chuyện của các người, tới tìm tôi làm gì? Anh không phải muốn bảo tôi rời khỏi đoàn xe sao? Ngày mai tôi sẽ mang người rời khỏi đoàn xe này. Loại chuyện này chính anh nên suy nghĩ đi.

Nghe Tiêu Sơn nói như vậy thì Vương Kiến vô cùng xấu hổ, lúc hắn nói Tiêu Sơn rời khỏi đoàn xe tới hiện giờ chưa đủ mười tiếng đồng hồ. Hắn hiện tại hối hận vì nghe lời cổ động của Hoàng Duy An, cam chịu nghe Hoàng Duy An dẫn người bức vua thoái vị.

Lúc trước Hoàng Duy An dẫn người bức vua thoái vị với Tiêu Sơn, Vương Kiến cũng cam chịu. Hắn cũng muốn lấy lương thực trong tay của hắn, lại tiến hành phân phối. Bởi vì lương thực trong đoàn xe quá thiếu thốn, không có lương thực thì cả đoàn xe sẽ sụp đổ.

- Tiêu Sơn, chuyện hôm nay là tôi không đúng, nếu như anh tức giận thì hiện tại anh xử bắn tôi đi, tôi cũng không trách anh một câu nào. Thế nhưng hơn trăm người còn sống là vô tội, chỉ có bản lĩnh như anh mới có thể giúp chúng tôi sống sót. Tính toán tôi cầu anh, chỉ cần anh giúp bọn họ sống sót, anh chính là thủ lĩnh của đoàn xe này, tôi cùng bọn người Trương Tường sẽ nghe anh cả. Chỉ cần anh không bảo chúng tôi làm chuyện trái với lương tâm, chúng tôi sẽ nguyện ý nghe anh sai bảo.

Vương Kiến cắn răng một cái nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn lớn tiếng nói.

Năm cảnh sát bọn người Vương Kiến trải qua bắn nhau ban đêm, đạn dược trong tay có thể đếm được. Bản thân Vương Kiến là người cường hóa cấp 13 thực lực không kém. Nhưngmà bây giờ không phải mới bắt đầu tận thế, người cường hóa cấp 13 muốn bảo vệ mình trong tận thế là rất khó khăn, gặp được tang thi tiến hóa lần hai thì phải chết không thể nghi ngờ. Muốn dẫn hơn trăm người trong đoàn xe sống sót, đối với Vương Kiến áp lực cũng quá lớn.

Vương Kiến thời điểm làm thủ lĩnh đoàn xe này mới cảm giác được muốn làm thủ lĩnh có lương tâm là chuyện khó khăn biết bao nhiêu. Hắn gánh vác chuyện tìm kiếm đồ ăn, cân đối mâu thuẫn trong đoàn xe, phân phối các loại vật tư, ép hắn không thở nổi. Tiêu Sơn nhìn thì thủ đoạn hung ác, tuy nhiên không phải kẻ giết người vô tội lung tung, không có nhân tính. Vương Kiến lúc này mới đầu nhập Nhạc Trọng, hơn nữa đem một trăm người sống sót giao cho Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn nhìn Vương Kiến và trầm giọng nói:

- Nghe tôi? Nếu như Hoàng Duy An trở về, lệnh của hắn và tôi anh sẽ nghe ai?

Vương Kiến chần chờ một hồi, cắn răng nói:

- Chỉ cần anh không bảo chúng tôi làm chuyện trái với lương tâm, thì chúng tôi sẽ nghe anh!

Tiêu Sơn tiếp tục hùng hổ dọa người chất vấn:

- Nếu như là mệnh lệnh của căn cứ Hải Hưng của chính phủ ra lệnh, các người nghe mệnh lệnh của bên kia hay là nghe tôi?

Vương Kiến và bốn cảnh sát còn lại trong tận thế có thể bảo trì được chính nghĩa và lương tâm trong tận thế bây giờ là chuyện khó có được. Tiêu Sơn muốn trọng dụng người có tinh thần trượng nghĩa và lập trường kiên định. Tuy tận thế hàng lâm ba tháng, ảnh hưởng của chính phủ còn chưa biến mất, trong nội tâm của nhiều người thì chính phủ vẫn là kẻ thống trị chính thống.

Đặc biệt là Vương Kiến là người trong hệ thống chính phủ muốn tiêu trừ lạc ấn của bọn họ trong thời gian ngắn thì càng thêm khó khăn. Nếu không thì bọn họ đối với bí thư huyện ủy không có tác dụng như Hoàng Duy An này thì tại sao cho sinh hoạt cao hơn người khác chứ?

Nghe Tiêu Sơn nói vậy thì Vương Kiến lập tức lâm vào do dự. Dựa theo bổn ý của hắn thì tự nhiên là sẽ nghe theo lệnh chính phủ trong căn cứ Hải Hưng. Nhưng mà bây giờ là bảo trụ mạng sống của trăm người đấy.

Tiêu Sơn nhìn qua Vương Kiến đang lâm vào do dự, không hề buộc hắn:

- Tính toán là tôi chỉ cần anh đáp ứng một yêu cầu. Trong căn cứ SY nếu có thế lực nào bảo anh đối phó hay gây bất lợi cho tôi, thỉnh anh cự tuyệt, hơn nữa mang theo đồng bạn của anh rời khỏi thế lực đó. Như vậy được chứ?

Vương Kiến buông lỏng một hơi nói:

- Có thể!

Tiêu Sơn trầm giọng nói:

- Tốt! Chuẩn bị một chút, chờ thêm một chút chung ta sẽ tấn công Thanh Phong Trại, tiêu diệt Thanh Phong Trại.

Hùng Chính nhịn không được nghẹn ngào hỏi:

- Tiêu lão đại, Thanh Phong Trại có hơn ba trăm người đang đóng giữ, chúng ta thật sự tấn công Thanh Phong Trại vào buổi tối sao?

Lần này Thanh Phong Trại chỉ phái hơn sáu mươi người đi cướp đoàn xe này. Ở trong Thanh Phong Trại còn có hơn ba trăm tên thủ hộ. Thế lực trước mắt của Tiêu Sơn cộng thêm năm tên cảnh sát cũng chỉ có hai mươi người mà thôi, muốn giết chết hàng rào hơn ba trăm người thì Hùng Chính do dự.

Tiêu Sơn trầm giọng nói:

- Đúng vậy! Đi chuẩn bị đi. Trong đêm nay chúng ta sẵn sàng tấn công Thanh Phong Trại .

Đêm tối đối với Tiêu Sơn có chức nghiệp ám kỵ sĩ chính là yểm hộ tốt nhất, trong đêm tối hắn có tầm mắt cực xa, mà địch nhân dù có ánh mắt sắc bén mười phần cũng chỉ nhìn được một hai phần. Nếu như là ban ngày tấn công thế lực hơn ba trăm người thì hắn không có chút nắm chắc chiến thắng. Nhưng mà vào ban đêm và cộng thêm Bạch Cốt trợ giúp, hắn có bảy thành nắm chắc thông qua đánh lén tiêu diệt Thanh Phong Trại và hơn ba trăm phần tử vũ trang.

Dưới kiên trì cường thế của Tiêu Sơn thì các bộ hạ vừa mới hợp nhất lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Tiêu Sơn cũng không có cho bọn người Vương Kiến cùng đi tham gia tiêu diệt Thanh Phong Trại. Mà là lưu bọn họ lại giữ ổn định cho đám người sống sót.

Rất nhanh được bóng tối yểm hộ, Tiêu Sơn mang theo mười lăm phần tử vũ trang vừa thu, Lưu Nhị Hắc, Trác Nhã Đồng bốn nữa và Bạch Cốt ngồi trên một chiếc xe bus chạy về hướng Thanh Phong Trại bên kia.

Tuy Vương Kiến đáp ứng đầu nhập vào Tiêu Sơn, thế nhưng mà Tiêu Sơn cũng không thập phần tín nhiệm hắn, bởi vậy cũng không dám đem bốn nữ Trác Nhã Đồng lưu lại trong đám người sống sót. Dù sao nhân tâm khó dò, nói không chừng đám người sống sót vì bảo toàn mình mà bắt Trác Nhã Đồng các nàng đi áp chế hắn.

Xe buýt chạy không lâu thì dừng lại, Tiêu Sơn được Hùng Chính dẫn dắt cẩn thận từng li từng tí đi về hướng Thanh Phong Trại bên này.

Không lâu sau, một đoàn người đi tới vị trí cách Thanh Phong Trại hơn năm mươi mét đầy cỏ dại.

Ở trong Thanh Phong Trại có một tiểu trấn, tuy Liệt Dương nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng mà hắn có được thực lực rất mạnh. Sau khi tận thế thì hắn bằng vào lực lượng của mình và bộ hạ một mình một ngựa tự phong đại đương gia, cưỡng ép đánh hạ trấn nhỏ này. Đương nhiên hắn cũng trả giá là ba trăm thủ hạ biến thành tang thi.

Sau khi đánh hạ trấn nhỏ này, Liệt Dương khắp nơi săn bắn người sống sót, tả chinh hữu phạt, đem các tiểu thế lực xung quanh thanh lý không còn, lúc này mới lập nên Thanh Phong Trại.

Tiêu Sơn tiềm hành tới gần Thanh Phong Trại và cẩn thận quan sát địa hình chung quanh. Chỉ thấy ở chung quanh Thanh Phong Trại khắp nơi đều có một hàng gỗ cao, chỉ chừa một cánh cửa ra vào mà thôi.

Trước cánh cửa có bốn phần tử vũ trang thủ hộ. Đồng thời ở gần cửa trại còn thành lập hai tòa tháp súng máy cao tám mét.

Từ trên tháp súng máy nhìn xuống là một cảnh quang khoáng đãng, hơn nữa có hai tên súng máy nhìn chằm chằm vào phía dưới.

Ở gần cửa ra vào trại có một binh doanh với hơn bốn mươi tên phần tử vũ trang, nếu như cửa trại có âm thanh kỳ lạ thì người trong binh doanh sẽ lao ra cứu viện.

Sau doanh trại này là nơi của người sống sót. Ở khu trung tâm chính là khu biệt thự của người giàu ngày trước. Trong biệt thự chính là nơi ở của Liệt Dương, đóng quân xung quanh doanh trại chính là chiến sĩ tâm phúc của Liệt Dương, cũng là hai trăm bộ hạ mạnh nhất của Thanh Phong Trại, tên là Thanh Lang Kỵ.

Mỗi tên Thang Lang Kỵ đi theo Liệt Dương khắp nơi giết người phóng hỏa, cướp bóc vật tư. Đãi ngộ của bọn họ trong đám người là tốt nhất, chơi gái tốt nhất, uống rượu mạnh nhất, ăn đồ tốt nhất. Bọn họ cũng là chiến sĩ trung thành với Liệt Dương nhất, sức chiến đấu cực kỳ cường hoành.

Hùng Chính là tiểu đầu mục cũng từng là người trong Thanh Lang Kỵ này, nhưng chỉ có điều hắn không đem tính mạng của mình bán cho Liệt Dương giống như đám người khác.

Tiêu Sơn nhìn qua tám tên phần tử vũ trang ở cửa ra vào, nhìn qua bọn người Hùng Chính ra lệnh:

- Dẫn tôi đi qua, tôi có thể trong nháy mắt tiêu diệt bọn chúng.

- Các em ở lại nơi này chờ!

Tiêu Sơn nhìn qua tứ nữ nói ra. Tiến công Thanh Phong Trại hắn phải dùng toàn lực, không cách nào lưu Bạch Cốt lại bảo hộ các nàng.

Hùng Chính và mấy tên canh gác nhìn qua Tiêu Sơn, cắn răng một cái mang theo Tiêu Sơn đi qua hướng cửa trại.

Một tên phần tử vũ trang ở cửa Thanh Phong Trại nhận ra Hùng Chính thì trong mắt hiếu kỳ hỏi:

- Hùng Chính, chuyện gì xảy ra? Tại sao chỉ có đám người tụi mày quay về, những người khác đâu?

- Con mẹ nó, bị phục kích cho nên chỉ bắt được đám người này, các huynh đệ khác đều chết rồi. Tôi muốn lập tức đi báo cáo với đại đương gia. Mở cửa nhanh lên.

Hùng Chính đứng ở cửa trại rống lớn lên.

Đám nhân viên vũ trang còn lại vẻ mặt kinh hoàng, trong lòng run sợ. Nếu hai súng máy ở cửa trại bắn xuống thì bọn họ không cách nào sống nổi.

Nghe Hùng Chính nói như vậy tên phần tử vũ trang ở cửa trại nhìn qua Hùng Chính vài lần, xác định thân phận của Hùng Chính thì buông cửa trại xuống, lại cho bọn người Hùng Chính áp giải Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt đi vào.

Tiêu Sơn vừa đi vào trong hàng rào thì ánh mắt chớp động, nhìn qua chung quanh một cái, phát hiện có hai trạm gác ngầm canh gác rất khá..

Sau một khắc Tiêu Sơn lập tức phát động Khủng Cụ Thuật, uy áp tinh thần khổng lồ từ trong người của hắn phóng ra ngoài, đem đám phần tử vũ trang ở cổng trại chế trụ.

Dưới tinh thần uy áp khổng lồ của Tiêu Sơn thì toàn bộ đám canh gác sùi bọt mép lên và ngất đi.

Cùng lúc đó, Bạch Cốt bắn ra gai xương bén nhọn, giống như mũi tên nhọn xuyên thủng đầu của hai tên trực súng máy.

Vô thanh vô tức cánh cửa Thanh Phong Trại bị Tiêu Sơn cướp lấy, không làm cho kẻ nào trong Thanh Phong Trại phát hiện.

Bạch Cốt lợi dụng gai xương kéo dài nhảy lên chiếm cứ hai tòa tháp súng máy, hơn nữa canh giữ súng máy hạng nặng.

Tiêu Sơn lấy ra một chai nước trong, hất lên mặt của đám bộ hạ, đem những tên này tỉnh lại.

- Giải quyết xong rồi?

Hùng Chính vừa tỉnh dậy, nhìn thấy đám phần tử võ trang trên mặt đất, trong nội tâm tràn ngập kinh ngạc. Không có kinh động binh lính, hiển nhiên Tiêu Sơn không kinh động đến bất kỳ ai cũng chiếm được cửa ra vào.

Tiêu Sơn chỉ vào hai súng máy hạng nặng, nhìn qua Lưu Nhị Hắc ra lệnh:

- Lưu Nhị Hắc, anh dẫn người thủ ở chỗ này. Trừ người của chúng ta ra thì ai trốn qua bên này thì phải giết hết cho tôi.

Lưu Nhị Hắc trầm giọng đáp:

- Lão đại yên tâm, tôi tuyệt đối không phụ kỳ vọng của ngài.

- Những người còn lại, đi theo tôi!

Tiêu Sơn xung trận lên trước, mang theo Bạch Cốt cùng mười phần tử vũ trang đi vào trong.

Binh lính này kỳ thật là một tòa lầu đơn, ở cửa ra vào của tòa lầu này có hai gã cầm súng trường 81 lỏng loẹt đang ngồi ngáp ngắn, ngáp dài. Bọn họ thủ hộ nơi này chỉ là hình thức, trong lòng bọn họ nếu cửa trại không thất thủ, bọn họ bên này sẽ an toàn.

Đột nhiên lúc này có hai gai xương bắn tới trước mặt, lập tức xuyên thủng qua đầu của hai tên cầm súng trường 81 kia, làm cho bọn chúng không kịp phát ra âm thanh nào mà chết đi.

Hùng Chính đi theo bên người Tiêu Sơn và nhìn thấy hai tên phần tử vũ trang vô thanh vô tức chết đi. Lại thấy loại năng lực này của Bạch Cốt thì ám sát trong ban đêm không gì tốt hơn.

Giải quyết hai tên thủ vệ, hắn dẫn người nhanh chóng nhảy vào trong tòa lầu này, mỗi khi đi tới một cửa phòng hắn trực tiếp dùng ám ma đao chém đứt cửa, Bạch Cốt cùng Hùng Chính như sói lao vào trong phòng, đem những tên phần tử vũ trang đang ngủ giết trên giường.

Cũng có một ít phần tử võ trang phản ưng cực nhanh, còn muốn phản kháng thì bọn chúng vừa động đã bị nó bắn gai xương ra xuyên thủng đầu.

Giết người từng là chiến hữu thì phải tàn ác và hung tàn. Bởi vì bọn họ không còn đường lui, chỉ có thể đi theo tân chủ nhân lăn lộn mà thôi. Bọn người Hùng Chính đã là phản đồ của Thanh Phong Trại thì phải ra tay không lưu tình với đồng bạn ngày xưa mới được, đao đao trí mạng, đem tất cả phần tử vũ trang chém giết.

Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Sơn thì bọn người Hùng Chính rất nhanh tàn sát đám phần tử vũ trang trong phòng không còn, không sinh ra cái gì quá lớn.

- Tiếp tục đi tới!

Sau khi giải quyết đám binh lính này, Tiêu Sơn ra lệnh.

Bọn người Hùng Chính lúc này cũng giết đỏ mắt, thân thể đang ở trạng thái phấn khởi, theo sát sau lưng Tiêu Sơn và tiến vào sâu trong Thanh Phong Trại.

Ở chỗ của đám người sống sót thì có người của Thanh Phong Trại canh gác, nhưng dưới sự dẫn dắt của đám phản đồ Hùng Chính ngày xưa thì mấy tên canh gác không kịp phản ứng đã bị Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt hai người liên thủ tiêu diệt.

Dưới sự dẫn dắt của đại phản đồ Hùng Chính của Thanh Phong Trại này, Tiêu Sơn không làm kinh động chủ lực Thanh Lang Kỵ của Thanh Phong Trại mà một đường thuận lợi giết tới khu vực biệt thự hạch tâm của Thanh Phong Trại.

Phòng ngự trong biệt thự hạch tâm của Thanh Phong Trại cực kỳ sâm nghiêm, trạm gác rõ ràng và trạm gác ngầm đan xen vào nhau, còn có năm tên phần tử võ trang không ngừng tuần tra quanh biệt thự, muốn giải quyết người bên ngoài thì dễ, trong này thì không có khả năng.

Tiêu Sơn cẩn thận quan sát khu biệt thự hạch tâm một hồi, trầm ngâm một chút và mang theo bọn người Hùng Chính bỏ qua khu biệt thự, tập kích môt binh doanh ở cửa khác của Thanh Phong Trại và cửa thành, đem toàn bộ phần tử võ trang đang nằm trong mộng giết sạch

Tiêu Sơn không để lại tù binh, bởi vì hắn vốn lực lượng đơn bạc, lưu lại tù binh còn phải để người trông coi, quá chiếm tài nguyên nhân lực quý báu của hắn.

Lặng yên không một tiếng động giải quyết một trăm tên phần tử vũ trang ở bên ngoài Thanh Phong Trại, Tiêu Sơn dẫn mười người Hùng Chính lặng lẽ quay lại khu biệt thự.

Lúc này HẮN cẩn thận quan sát những phần tử võ trang trong khu biệt thự.

Liệt Dương làm ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý tự nhiên sợ hãi người đối đầu đi tới giết hắn. Trong khu biệt thự trải rộng các trạm gác ngầm, còn có năm tên chiến sĩ không ngừng tuần tra. Tất cả quan ải yếu địa không ngừng có súng máy ngắm bắn, lưới sắt, muốn lặng lẽ tiềm hành vào là không thể nào.

Mạnh như Tiêu Sơn thì phòng thủ nghiêm mật mà dưới thủ vệ nhiều như vậy cũng chỉ có hai thành nắm chắc giữ cổng biệt thự. Nhưng mà trong thời gian ngắn hắn cũng không nắm chắc tiêu diệt Liệt Dương. Dù sao có hai trăm Thanh Lang Kỵ cũng không phải ăn chay, trong khoảng cách gần như vậy thì hai trăm người này Tiêu Sơn có khả năng bị đánh gục.

Tiêu Sơn nằm rạp trên mặt đất, lẳng lặng quan sát phần tử vũ trang trong biệt thự chừng nửa giờ.

Một tên mặc đồ tây dẫn theo hai mươi bốn Thanh Lang Kỵ đang đi ra khỏi biệt thự.

Hùng Chính nhìn qua mấy tên mặt thẹo đi tới, đi tới nói nhỏ bên tai Tiêu Sơn nói ra:

- Đó là Trung đội trưởng mặt thẹo của Thanh Lang Kỵ, hắn là một tên người cường hóa. Hắn có được năng lực biến thân thành người sói, lực lớn vô cùng, viên đạn bình thường không thể nào làm gì được hắn cả. Thực lực cực kỳ cường đại

- Các người giám thị chỗ này, tôi đi giải quyết bọn chúng.

Tiêu Sơn nhìn qua mặt thẹo và dẫn hai hai mươi bốn Thanh Lang Kỵ, thân hình chớp động, xuyên thẳng qua hẻm nhỏ.

Một tên thủ hạ của tên mặt thẹo nói ra:

- Lão đại, chúng ta phải đi đâu. Thật vất vả các huynh đệ mới đi Bách Mỹ Viên, hiện tại vừa mới vào động này thì lại dẫn mọi người ra chơi, các huynh đệ thật chán.

Bách Mỹ Viên là cơ cấu mà Liệt Dương vừa làm ra. Bên trong đều có một ít mỹ nữ tố chất Mà Liệt Dương đã chơi chán. Ước chừng vài ngày bổ sung hàng mới một lần, Thanh Lang Kỵ cũng thay phiên đi tới đây chơi để ủng hộ. Đây cũng là đại sự kiện trong tận thế của bọn họ.

Mặt thẹo trầm giọng nói:

- Đại đương gia bảo chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút. Dựa theo thời gian tính toán thì bọn người Hùng Chính bọn hắn có lẽ đã đắc thủ. Nhưng là bây giờ bọn hắn lại chưa có trở về, sự tình có chút kỳ quặc.

Một tên Tiểu đội trưởng chửi ầm lên.

- Những tên vương bát đản kia dẫn người đi ra ngoài chắc đã chơi được nữ nhân mới rồi, lão tử mà dẫn đội đi ra ngoài thì tốt rồi.

Gia hỏa Thanh Lang Kỵ cũng không phải thứ gì tốt. Đi ra ngoài săn bắn người sống sót, trừ muốn nữ nhân ra thì có thể tìm được lương thực mới, ngoài Liệt Dương ra thì những hàng mới khó mà tới tay của bọn họ. Cũng có người quản không được tiểu đệ của mình, đem nữ nhân xinh đẹp chà đạp. Nhưng nếu như là nữ nhân bình thường thì Liệt Dương phát hiện thì cũng bỏ đi, nếu như bị Liệt Dương phát hiện gia hỏa nào chà đạp nữ nhân xinh đẹp thì Liệt Dương sẽ lột da kẻ đó, sau đó làm thịt ăn.

Mỗi một lần nhân viên cướp bóc đi ra ngoài, những tên phần tử vũ trang ở Thanh Lang Kỵ đều vô cùng thích đi ra ngoài.