Chương 89: Nghịch chuyển cuộc chiến.......Toàn bộ đầu hàng

Trong tận thế này, nếu muốn trở thành độc hành hiệp thì nhất định phải có được thực lực vô cùng mạnh mẽ. Nếu như không có thực lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ có ôm thành đoàn mới có thể miễn cưỡng sống trong tận thế.

Tiêu diệt thủ lĩnh phần tử vũ trang chính là Tiêu Sơn, trong đêm tối hắn như cá gặp nước, mặc dù chỉ có một người nhưng mà hắn áp chế đám phần tử vũ trang không thở nổi.

Trong đêm tối thì những tên phần tử vũ trang không cách nào nhìn xa quá hai mươi mét, mà Tiêu Sơn có thể nhìn xa đến tận ba trăm mét.

Thân hình Tiêu Sơn chớp động, hắn giống như u linh xuyên qua đêm tối, hắn cầm lấy súng trường phát huy xạ thuật hắn khổ luyện bấy lâu nay, hắn bắn ra một viên là có một tên phần tử vũ trang bị bắn vào đầu ngã xuống.

Sau mỗi lần bắn ra một lần thì Tiêu Sơn sẽ đổi vị trí. Đại lượng viên đạn hỗn loạn không ngừng bắn qua phía hắn nhưng nhao nhao thất bại. Những tên phần tử vũ trang lại không nhìn thấy vị trí của Tiêu Sơn cho nên chỉ có thể bắn bậy bạ, dưới hỏa lực áp chế như vậy cũng không có tác dụng gì cả.

Tiêu Sơn không ngừng biến hóa vị trí săn giết đám phần tử vũ trang này. Nhìn qua viên đạn không biết từ đâu bắn vào đầu của một tên đồng bạn làm sĩ khi đám phần tử vũ trang sụp đổ, bọn họ nhao nhao nhảy lên xe bus, bò lên xe bus thì không dám ló đấu ra nhìn một cái.

Tiêu Sơn tiêu diệt những tên phần tử vũ trang ở gần xe bus, nhanh chóng giống như quỷ mị tiếp cận xe bus, ý niệm thì một quả lựu đạn chợt hiện ra trong tay của hắn, hắn lập tức tháo chốt bảo hiểm ném vào trong đám phần tử vũ trang.

- Lựu đạn!!!

Những tên phần tử vũ trang rúc trong xe dùng súng trông coi cửa xe chờ tiếp viện thì nhìn thấy lựu đạn ném tới trước mặt, trong nội tâm sợ hãi.

Oanh một tiếng vang thật lớn! Nương theo âm thanh nổ tung là khí nóng rực của lựu đạn truyền vào trong thùng xe, đám phần tử vũ trang bên trong bị nổ chết sạch sẽ.

Tiêu Sơn không chút do dự, hắn lại ném quả lựu đạn khác vào trong xe bus khác kế bên.

Oanh một tiếng vang thật lớn, đám phần tử vũ trang trong xe bus này cũng chết và tổn thương thật nhiều.

Tiêu Sơn nhanh chóng vọt tới một chiếc xe bus, cầm đao một đao chém giết những tên nào còn chưa bị nổ chết, tiễn toàn bộ bọn chúng lên đường. Giết hết đám phần tử vũ trang trong xe bus thì Tiêu Sơn lập tức đi tới một chiếc xe bus khác nữa, hắn cũng giải quyết đám phần tử vũ trang trong này, hắn thu vũ khí của chúng vào trong trữ vật giới chỉ. Súng ống đạn trong tận thế cực kỳ trân quý. Dù là một cây súng thì Tiêu Sơn cũng không buông tha.

Giải quyết đám phần tử vũ trang trong hai xe bus, Tiêu Sơn vừa xuống xe thì nhìn thấy Đồng Hiểu Vân đang trong bóng tối chạy qua hướng của hắn.

Tiêu Sơn nhìn qua Đồng Hiểu Vân, khẽ chau mày nói:

- Cô tới nơi này làm gì?

- Quả nhiên là hắn!

Đồng Hiểu Vân nhìn thấy tướng mạo của Tiêu Sơn thì trong nội tâm xác định phỏng đoán của mình.

Đồng Hiểu Vân đi đến trước người Tiêu Sơn và cố lấy hết dũng khí chào hàng bản thân mình.

- Tiêu đại ca, cho tôi làm tiểu muội của anh đi! Tôi sẽ giặt quần áo, nấu cơm, khi cần thiết có thể cầm súng bắn nhau. Nếu như anh cần tôi cũng có thể ngủ với anh. Anh yên tâm, tôi vẫn còn trinh, chưa nam nhân nào đụng vào tôi đâu.

Đồng Hiểu Vân nhìn thấy Tiêu Sơn lẻ loi một mình tiêu diệt những phần tử vũ trang kia thì nội tâm thực sự cao hứng, nàng sau một hồi suy nghĩ liền quyết định đi theo hắn. Nàng biết rõ nếu muốn sống sót trong tận thế thì chỉ có dựa vào một gã cường giả mới sống được. Trương Mật hiển nhiên không phải là cường giả có thể dựa vào, cũng chỉ có Tiêu Sơn mới là cường giả có thể dựa vào. Về phần thân thể nàng, bản thân nàng không khống chế được thì nói gì tới thân thể. Cho dù hiện tại không cho Tiêu Sơn cũng có người khác chiếm thân thể của nàng, bởi vì nàng quá mức nhỏ yếu cùng vô lực.

- Đừng lên tiếng!

Đột nhiên Tiêu Sơn nhào tới, đem Đồng Hiểu Vân đẩy ngã trên mặt đất.

Đồng Hiểu Vân cơ hồ là phản ứng theo bản năng đẩy Tiêu Sơn ra, nhưng mà nàng lại không có làm như vậy, trong mắt xinh đẹp hiện ra thần sắc đau khổ, nàng thật không ngờ Tiêu Sơn lại vội vã muốn chiếm đoạt trinh tiết của nàng như vậy, muốn làm ngay ở chỗ này.

Sau một khắc đồng hồ, Đồng Hiểu Vân mới rõ ràng là nàng đã hiểu lầm Tiêu Sơn.

Một viên đạn rơi vào chỗ Đồng Hiểu Vân cùng Tiêu Sơn và tạo thành có lỗ nhỏ trên đất.

Những tên phần tử vũ trang khác đã quay trở về rồi. Nghe được lựu đạn nổ mạnh thì mười hai tên phần tử vũ trang chạy về.

Tiêu Sơn ôm Đồng Hiểu Vân lăn ra sau một khối đá lớn, đem một khẩu súng ngắn K59 đưa cho nàng, sau đó ra lệnh:

- Em cầm lấy, nằm yên ở chỗ này, đừng nhúc nhích nhé! Anh đi giải quyết bọn chúng.

- Ân!

Đồng Hiểu Vân nghe tiếng súng là sợ hãi đến tái mặt nhưng vẫn cắn răng trả lời, sợ hãi làm thân thể nàng không cách nào nhúc nhích được, nàng tiếp nhận súng ngắn của Tiêu Sơn cầm chặt trong tay. Nàng chỉ là tiểu nữ sinh mười ba tuổi, căn bản chưa nhìn thấy cảnh máu tanh mưa gió là cái gì, càng đừng đề cập tới nàng hiện giờ vô cùng đói bụng.

Tiêu Sơn hít sâu một hơi, hắn phát động Ảnh Bộ giống như báo săn lao ra ngoài.

Những tên phần tử vũ trang bị phục kích nhìn thấy mục tiêu biến mất trong bóng tối thì dừng bắn. Bọn chúng lập tức xoay người đứng lên, cẩn thận từng li từng tí hướng về vị trí của Tiêu Sơn và Đồng Hiểu Vân vừa biến mất.

Tiêu Sơn nhìn qua mấy tên phần tử vũ trang vừa đứng lên, cầm lấy súng trường bắn ra hai phát.

Trên đầu của hai tên phần tử vũ trang này lập tức nhiều ra một lỗ máu, thân thể vô lực ngã xuống.

Mười tên phần tử vũ trang còn lại hoảng sợ nhanh chóng tản ra chung quanh, nhao nhao tìm kiếm công sự che dấu, súng nâng lên không ngừng phản kích về hướng Tiêu Sơn vừa bắn lúc nãy.

Sau khi Tiêu Sơn nổ súng thì đã sớm rời khỏi đó, viên đạn của đám phần tử vũ trang liền rơi vào hư không, ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy.

Hắn giống như sát thủ trong bóng tối không ngừng tiếp cận đám phần tử võ trang này, mỗi lần bắn ra một phát là một tên phần tử vũ trang bị bắn vào đầu.

Cho dù những tên phần tử vũ trang ẩn giấu cơ thể trong công sự đều bị Tiêu Sơn một phát tiêu diệt, sau khi giết chết sáu tên phần tử vũ trang thì một gã võ trang phần tử rốt cục không chịu nổi tra tấn bị săn giết này, hắn không cách nào chống lại sợ hãi, hắn cầm súng trường 81 trong tay ném xuống mặt đất, tràn ngập hoảng sợ kêu lên:

- Đừng giết tôi!! Đừng giết tôi!! Tôi đầu hàng!! Đừng giết tôi!

Tiêu Sơn vốn đã nhắm trúng tên phần tử vũ trang này, nhìn thấy tên kia sụp đổ đầu hàng, lập tức bắn một phát và tên phần tử vũ trang bên cạnh.

Phanh một tiếng súng vang, một tên phần tử vũ trang ở bên người của tên đầu hàng bị trúng đạn vào đầu và ngã xuống.

Thấy một màn như vậy tên phần tử vũ trang này sinh ra hàn ý, hai tay ôm đầu, cuộn mình thành một đoàn, không dám có chút vọng động.

- Tôi đầu hàng! Đừng giết tôi!! Tôi đầu hàng!

Hai tên phần tử vũ trang còn sót lại lập tức hoảng sợ, lớn tiếng đầu hàng.

Bọn họ không nhìn thấy địch nhân, nhưng mà lại nhìn thấy địch nhân phục kích trong bóng tối không ngừng lấy mạng của đồng bạn, không có gì kinh khủng hơn chuyện này. Bọn họ không phải tang thi, bọn họ cũng biết sợ hãi, bọn họ cũng muốn sống sót, vì vậy liền lựa chọn đầu hàng.

Tiêu Sơn đứng ở sau lưng ba tên phần tử vũ trang này, nhìn qua bóng tối nói ra.

- Lưu Nhị Hắc! Thu vũ khí của bọn chúng và trói lại!

Sau một tảng đá lớn thì Lưu Nhị Hắc nằm như thi thể không nhúc nhích thoáng cái nhảy dựng lên, cầm dây thừng đi tới trước người của Tiêu Sơn và trói chúng lại. Sau đó hắn nhanh chóng nhìn Tiêu Sơn và vỗ mông ngựa ngay:

- Rốt cục cũng xong!! Tiêu lão đại, anh đúng là quá lợi hại. Tôi quá phục anh rồi!

Tiêu Sơn nhìn qua Lưu Nhị Hắc vẻ mặt bại hoại, nhướng mày trầm giọng ra lệnh:

- Đi trói bọn chúng lại! Chúng ta không có thời gian mà lãng phí đâu!

Tiêu diệt mười hai tên xâm nhập, chuyện này cũng không có chấm dứt, hơn hai mươi tên còn lại đang bắn giết với năm tên cảnh sát. Tiêu Sơn phải nhanh chóng tiêu diệt bọn chúng.

- Vâng!

Lưu Nhị Hắc ứng một tiếng, nhanh chóng dùng dây thừng trói ba tên xâm nhập cực chặt, hơn nữa dùng vải rách nhét vào miệng tù binh.

Tiêu Sơn liếc mắt nhìn qua ba tên tù binh, nhìn qua Lưu Nhị Hắc ra lệnh.

- Anh ở nơi này trông chừng thật kỹ, bọn chúng có dị động cứ xử bắn tại chỗ.

Nghe được Tiêu Sơn nói vậy thì thân thể ba tên tù binh run lên, không dám có chút động đậy. Hiện tại cũng không phải thời điểm hòa bình mà bàn về nhân quyền, giết chóc tù binh căn bản không có người nào trách, cũng không ai dám nói.

Giao ba tên tù binh cho Lưu Nhị Hắc, Tiêu Sơn giống như báo săn phóng thẳng về hướng đang bắn nhau bên kia.

Ban đêm là thích hợp bắn lén nhất, dưới bóng tối bao phủ và phục kích sau lưng, nếu không phòng bị thì chết chắc.

Được bóng tối yểm hộ, Vương Kiến mang theo bốn cảnh sát nấp sau công sự bắn nhau với hai mươi tên phần tử vũ trang.

Trong khu vực này tiếng súng không dứt bên tai, nhưng mà người chêt cực nhỏ, chiến đấu lâu như vậy, Vương Kiến bên này chỉ có một tên cảnh sát bị đạn lạc bắn vào tay, những người còn lại không có bị thương. Chỉ có tiến hành chiến đấu thì đạn dược bên của Vương Kiến càng ngày càng ít, nếu như không có đạn thì không ngăn được hơn hai mươi tên phần tử vũ trang tấn công.

Đúng lúc này Tiêu Sơn lặng lẽ đi vòng ra sau lưng của hơn hai mươi tên phần tử vũ trang, đột nhiên bắn ra hai viên, trực tiếp bắn vào đầu của hai tên phần tử vũ trang.

- Cao thủ!! Cao thủ có năng lực đánh đêm!

Tên thủ lĩnh phần tử vũ trang nhìn thấy hai tên đội viên bên người bị bắn vào đầu, trong nội tâm lập tức sinh ra cảm giác lạnh toàn thân. Phải biết rằng bọn họ bắn nhau thật lâu với bọn người Vương Kiến, bắn hơn hai trăm viên đạn, trừ ba tên phần tử vũ trang bị thương vong từ đầu ra, không thương vong nào khác. Hai tên phần tử vũ trang này bị hai viên đạn bắn xuyên đầu, hiển nhiên là có cao thủ đánh đem xuất hiện. Trong đêm tối mà có cao thủ bắn tỉa có năng lực đánh đêm thì chính là một đại sát khí khủng bố. Dù bọn họ đông người cũng không đủ cho người ta giết.

- Vị cao thủ đánh đêm kia!! Tôi là Hùng Chính! Lúc này Mãnh Hổ Bang chúng tôi nhận sai!! Xin ngài giơ cao đánh khẽ, thả chúng tôi một con đường sống. Nữ nhân, lương thực, vũ khí, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, Mãnh Hổ Bang chúng ta có thể làm được sẽ nghiêm túc thi hành.

Tên thủ lĩnh phần tử võ trang tên là Hùng Chính nhìn chằm chằm vào bóng tối hét lớn.

Hùng Chính có thể trở thành thủ lĩnh tiểu đội này, hắn bằng vào không chỉ sức chiến đấu mạnh mẽ, còn có sức quan sát và phán đoán tình hình. Hắn đã đoán được hai chiếc xe bus kia nổ tung là Tiêu Sơn gây nên. Nếu hắn tiến tới đây tiếp viện thì có nghĩ đội viên bên kia đã xong rồi, hắn hiện tại cũng chỉ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bằng không đợi hắn chính là con đường chết.

Tiêu Sơn trong bóng đêm lạnh lùng nói:

- Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, đầu hàng tôi. Tôi sẽ tha các người một mạng, nếu không thì phải chết! Các người chỉ có 3 giây cân nhắc mà thôi, sau 3 giây thì tôi sẽ giết sạch kẻ nào không đầu hàng.

- Tiêu Sơn! Đó là âm thanh của Tiêu Sơn. Hắn tới cứu chúng ta sao? Chẳng lẽ hắn giải quyết đối thủ bên kia rồi sao? Hắn quả nhiên có được thực lực đáng sợ.

Vương Kiến nghe được Tiêu Sơn nói thì trong nội tâm chấn động, sau đó có chút buông lỏng. Bất kể như thế nào thì hắn lúc này hiển nhiên cứu bọn họ một mạng.

Nếu như Tiêu Sơn không đến, bọn người Vương Kiến năm người hao hết đạn thì chờ bọn họ chính là bị giết.

Nghe hắn nói như ậy thì Hùng Chính chần chờ một chút, nếu như buông súng thì chẳng khác gì là cá thịt mặc cho người ta chém giết a.

- Con mẹ mày, mày tính toán là cái đéo gì! Chết cho lão tử!

Một gã phần tử vũ trang tính cách vô cùng táo bạo hét lên, cầm lấy súng tiểu liên AK nhắm về phía âm thanh Tiêu Sơn vừa nói và bắn điên cuồng.

Phanh một tiếng súng vang! Tên phần tử võ trang này còn chưa giơ súng lên thì đầu của hắn có huyết dịch chảy ra ngoài, bản thân của hắn cũng vô lực ngã xuống đất.

Nhìn thấy một màn này thì đám phần tử vũ trang càng thêm sa sút, mỗi một người trên mặt tràn ngập sợ hãi, bọn họ không ai muốn chết.

- 3 giây đã qua! Người không bỏ vũ khí chết!

Âm thanh lạnh lùng cua Tiêu Sơn vang lên trong bóng tối càng giống như một cây búa lớn nện mạnh vào lòng người, làm cho người ta sợ hãi.

Phanh một tiếng súng vang lên, lại có một tên phần tử vũ trang bị bắn vào đầu, vô lực té trên mặt đất.

Nhìn qua tên đồng bạn bị một viên bắn chết thì trên mặt đám phần tử vũ trang này tràn ngập sợ hãi, nhao nhao đem vũ khí ném trên mặt đất.

Hùng Chính nhìn thấy bộ hạ ném vũ khí trên mặt đất thì có chút thở dài một hơi, cũng ném súng tiểu liên xuống đất. Thấy chết không sờn, đây là chuyện vinh quang không gì sánh được của những bộ đội được trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Nhưng bọn họ là lũ cướp, những chuyện đi tìm chết quyết không làm, đầu hàng là chuyện đương nhiên.

Đại bộ phận phần tử vũ trang buông súng xuống, đã có hai gã phần tử vũ trang ôm súng nằm rạp xuống, trốn ở sau công sự che chắn, chờ đợi Tiêu Sơn hiện thân. Một khi Tiêu Sơn hiện thân thì bon họ sẽ động thủ giết hắn. Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới Tiêu Sơn vừa rồi đã cẩn thận kiểm kê nhân số của bọn họ.

Nhìn thấy hai tên phần tử vũ trang không nghe lời của mình nói thì Tiêu Sơn lập tức bắn ra hai phát, bắn qua đầu của hai tên phần tử vũ trang này.

Hai tên phần tử vũ trang nằm trên mặt đất bị Tiêu Sơn tiêu diệt, hoàn toàn đánh nát tâm lý may mắn trong lòng của Hùng Chính.

Trong bóng tối, Tiêu Sơn lạnh lùng nói uy hiếp.

- Đi đưa tay lên đầu, đi tới chỗ xe bus, ôm đầu ngồi xổm xuống. Người nào động đậy sẽ bị bắn gục.

Dù sao Tiêu Sơn chỉ lẻ loi một mình, nếu như hắn hiện thân trong bóng tối tiếp nhận tù binh, chỉ sợ những người kia sẽ nhân dịp hắn tiếp nhận tù binh mà chạy thoát, đến lúc đó giết cũng phiền toái.

Nếu như tập trung quản lý mà đám tù binh dám bỏ chạy thì Tiêu Sơn cũng dễ dàng giải quyết chúng.

Một tên đưa tay kên đầu, đi về hướng mà Tiêu Sơn chỉ.

Đột nhiên lúc này một tên phần tử cầm súng lên, hắn muốn mượn bóng tối yểm hộ chạy thoát khỏi đây.

Phanh một tiếng súng vang, tên phần tử vũ trang kia vừa chạy vài bước thì đã bị một viên đạn bắn vào đầu, biến thành một cỗ thi thể ngã trên mặt đất. Thấy một màn như vậy thì đám phần tử vũ trang tràn ngập sợ hãi với Tiêu Sơn khi hắn đang ở trong bóng tối, lập tức thành thật đi tới xe bus.

Trên thực tế Tiêu Sơn chỉ có một người, nếu như đám phần tử vũ trang này bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng, hắn tối đa cũng chỉ giết được bảy tám người, dù sao hắn không có khả năng đuổi đến quá xa. Nhưng mà do bọn chúng quá sợ hãi cho nên thuần phục Tiêu Sơn nói mà thôi:

- Lưu Nhị Hắc, đi ra! Trói toàn bộ bọn chúng lại!

Tiêu Sơn trầm giọng ra lệnh:

- Vâng! Tiêu lão đại!

Ở chỗ không xa Lưu Nhị Hắc ứng một tiếng, hắn mang theo ba tên tù binh lúc trước đi tới chỗ xe bus. Hắn lấy dây thừng ra, thập phần nhanh nhẹn trói những tên phần tử vũ trang này lại với nhau.

Tiêu Sơn từ trong bóng tối đi ra ngoài, đi tới chỗ năm tên cảnh sát đang trốn thì nói:

- Vương Kiến, các người cũng có thể đi ra đi.

Cho dù năm tên cảnh sát từng trở mặt động thủ với Tiêu Sơn nhưng mà hắn cũng có nắm chắc sẽ giết được năm người bọn họ, bởi vậy hắn mới đi ra khỏi bóng tối.

Vương Kiến nghe Tiêu Sơn nói vậy thì do dự một hồi, nhìn qua đồng bạn, từ trong chỗ ẩn nấp đi ra, từ thực lực hắn bày ra lúc nãy thì Tiêu Sơn muốn giết bọn họ thì bọn họ đã chết rồi.

Tiêu Sơn nhìn Vương Kiến năm người thì chỉ vào đám phần tử vũ trang đang đầu hàng:

- Các người trông chừng bọn chúng, tôi đi tiêu diệt đám còn lại.

Nói xong Tiêu Sơn liền tiến vào trong bóng tối. Trong bóng đêm năm người Vương Kiến không có năng lực đặc thù, sức chiến đấu không được, còn không bằng ở lại trông coi tù binh.

Một gã cảnh sát nhìn Vương Kiến và lên tiếng hỏi:

- Lão Vương, làm sao bây giờ? Chúng ta thật ở đây chờ hắn sao?

Trong năm tên cảnh sát này, Vương Kiến thân thủ tốt nhất, đồng thời hắn cũng là người cường hóa cấp 13, những cảnh sát kia xem hắn là người dẫn đầu.

Vương Kiến cắn răng nói:

- Đúng vậy. Chúng ta đợi hắn!

Ý của tên cảnh sát thì Vương Kiến cũng hiểu. Không bằng nhân dịp Tiêu Sơn đi bắt đám người kia thì lên xe rời đi. Dù sao hắn tuy tạm thời đứng về phía bọn họ, nhưng mà tình cảm lúc trước cũng không tốt. Nếu như hắn trở về, vậy tính mạng của bọn họ chỉ một ý niệm của Tiêu Sơn mà thôi. Trong đêm tối bọn họ và Tiêu Sơn đối kháng, không có một tia phần thắng. Hơn nữa từ biểu hiện của Tiêu Sơn ban ngày thì hắn cũng không phải là thanh niên nhiệt huyết nóng đầu.

Tuy Vương Kiến cũng hiểu điểm này, nhưng mà hắn vẫn quyết định ở lại chờ Tiêu Sơn trở về. Trong đó nguyên nhân trọng yếu nhất là mấy chiếc Đông Phong kilocalo chở vật tư chủ yếu chạy xuống đồng hoang. Không có vật tư sinh hoạt sung túc, cho dù bọn họ chạy khỏi nơi này cũng chết đói.

Tiêu Sơn một đường bay nhanh, rất nhanh đã nhìn thấy đám phần tử vũ trang đang bắt người sống sót. Số lượng người sống sót tổng cộng mười bảy người, mỗi một người trên lưng mang nhiều vật tư. Những phần tử vũ trang kia bảo đám người bọn họ mang vật tư từ chiếc Đông Phong kilocalo xuống.

Những vật tư chứa trên Đông Phong kilocalo rất nhiều, đối với những phần tử vũ trang này thì nhiên liệu và lương thực mới là tài nguyên trọng yếu nhất, những thứ rách rưới bọn họ không cần.

Lương thực trong đội xe vô cùng khẩn trương, chưa đủ một trăm cân gạo, trừ chuyện đó ra còn có nhiều thực phẩm phụ, nhưng mà bởi vì lương thực thưa thớt nên mười bảy người cũng đã đem vật tư trên chiếc Đông Phong kilocalo chuyển sạch.

Tiêu Sơn nhìn qua đám phần tử vũ trang và bóp cò.

Phanh một tiếng súng vang, một gã phần tử vũ trang bị bắn vào đầu.

Mấy tên phần tử vũ trang còn lại nhao nhao nhìn qua, nhao nhao tìm kiếm công sự trốn đi, đồng thời bắt đầu bắn về hướng của Tiêu Sơn bên này.

Những tên sống sót đạt được tự do ngắn ngủi đã ôm lấy vật tư trốn đi. Chỉ có bốn năm người vứt bỏ lương thực trong tay. Lương thực quý giá trong tận thế thì đám người sống sót biết rõ ràng. Đại bộ phận người cho dù trốn chạy thì dù chết cũng phải mang theo vật tư bỏ chạy. Nếu như vứt bỏ lương thực thì ý nghĩa bọn họ tránh được nguy cơ lần này, không lâu sau cũng chết vì đói khát.

Trong bóng tối thì những phần tử vũ trang phản kích là bằng không.

Tiêu Sơn mượn nhờ bóng tối thì có thể giết chết những tên này, một viên đạn bắn trúng đầu đám phần tử vũ trang.

- Tôi đầu hàng!! Đừng giết tôi!

- Tôi đầu hàng!!!

Năm, sáu gã phần tử vũ trang bị bắn vào đầu, đám phần tử vũ trang không ngăn cản được áp lực, nhao nhao vứt bỏ khí giới đầu hàng.

Trong bóng đêm, Tiêu Sơn lạnh lùng nói ra.

- Toàn bộ đi ra! Đem lương thực cầm lên. Đi tới chỗ xe bus.

Những tên phần tử vũ trang đi tới, cầm lấy bốn túi lương thực mà đám người sống sót vứt lại, trong lòng run sợ đi tới hướng xe bus. Bọn họ không biết có bao nhiêu người đang ngắm bản thân mình, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi.

Tiêu Sơn thu vũ khí của đám phần tử vũ trang vào trong không gian giới chỉ rồi đi theo.

Sau khi bắn chết hai tên phần tử vũ trang có ý đồ bỏ chạy, đám phần tử vũ trang còn lại trung thực hơn, kinh hồn táng đảm cầm lương thực đi tới xe bus.

Lúc này người sống sót cũng tụ tập ở chỗ xe bus, không ít người sống sót trốn ở xa nhìn thấy tiếng bắn nhau chấm dứt liền quay về. Khi bọn họ vừa trở về thì nhìn thấy những phần tử vũ trang đã bị giải quyết cũng bị trói lại. So sánh với ở bên ngoài thì nơi này an toàn hơn.

- Quá lợi hại!! Hắn thật sự là thật đáng sợ! Quá mạnh mẽ!

Nhìn thấy Tiêu Sơn mười tên phần tử vũ trang lùa như lùa vịt từ trong bóng tối đi ra ngoài, tất cả người sống sót ở chỗ xe bus chấn động trong lòng. Vừa nghĩ tới bọn họ hôm nay nghe Hoàng Duy An xúi giục đi bức ép Tiêu Sơn thì hoảng sợ không thôi. Nếu như lúc ấy Tiêu Sơn điên lên thì đã giết sạch bọn họ rồi.

- Quá lợi hại! Nếu là nam nhân của mình thì quá tốt!

Vương Ny đứng trong đám người sống sót ở xe bus, nhìn thấy Tiêu Sơn trong bóng tối đi ra ngoài, trong mắt tràn ngập phức tạp.

Những tên phần tử vũ trang bị kéo tới chỗ xe bus, đã bị Lưu Nhị Hắc nhanh nhẹn trói lại, đứng ở một bên trông coi.

Tiêu Sơn thấy đại thế đã định, lúc này cao giọng kêu lên.

- Bạch Cốt! Mang các nàng tới! Đồng Hiểu Vân, em cũng xuất hiện đi!

Không lâu sau, được Bạch Cốt bảo hộ thì bọn người Trác Nhã Đồng và Đồng Hiểu Vân cũng đi tới trước xe bus.

- Những tên này là tù binh của hắn sao? Thật sự là quá lợi hại!

Trác Nhã Đồng, Đồng Hiểu Vân, Cố Mạn Tư, Vân Thải Vi bốn người nhìn qua ba mươi tên phần tử vũ trang ngồi xổm dưới đất, bị trói rất chặt, trong mắt hiện ra hào quang khiếp sợ và tự hào.