Chương 87: Đoàn xe người sống sót..... Hoàng Duy An thủ đoạn

Ngồi trong chiếc xe, Trác Nhã Đồng, Lưu Nhị Hắc nhìn qua thi đàn giống như biển ở trước mặt, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Tang thi nhiều như biển thế này bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên, đối mặt với thi đàn như biển này thì nhân lực có chút nhỏ bé.

Tiêu Sơn nhìn qua tang thi bên kia, trầm mặc một chút và nhanh chóng bò lên đỉnh một cây đại thụ.

Hắn đứng ở ngọn cây cao mười thước cho nên tầm mắt cũng khoáng đạt hơn nhiều, hắn có thể nhìn thấy mấy cây số trước mặt đầy kín tang thi, nhét đầy tất cả khe hở. Ở chỗ xa có vô số tang thi như nước lũ, chắn đường đi của bọn họ vô cùng kín.

Trừ phi Tiêu Sơn lẻ loi một mình thì hắn sẽ đi qua theo đường núi, nếu không hắn căn bản không cách nào xông qua thi hải này. Cho dù hắn phát động Hợp Thể Phòng Hộ Thuật, lợi dụng các loại thủ đoạn gai xương kéo dài, dù vậy cũng không thể vượt qua.

Thi đàn tang thi khổng lồ này không có bất động, mà là dọc theo đường cao tốc chậm rãi đi tới, không biết đi tới nơi nào.

- Quay đầu lại!

Tiêu Sơn quan sát thi hải một hồi lâu, từ trên ngọn cây đi xuống, sau khi lên xe và quyết đoán nói với Trác Nhã Đồng.

Thi hải không phải là Tiêu Sơn không gặp, nhưng mà không đủ sức ứng phó, việc cấp bách của hắn hiện giờ là tìm kiếm radio. Dùng radio liên hệ thế lực phương xa.

Trác Nhã Đồng quay đầu xe lại, lập tức tăng ga chạy về phương xa.

Tiêu Sơn vừa chạy không xa, một đoàn gồm năm chiếc xe buýt, bốn chiếc Đông Phong kilocalo, hai chiếc Hammer, ba chiếc Jeep, bốn chiếc xe con chạy tới, chặn ở trước mặt chiếc xe của hắn.

Tiêu Sơn nhìn thấy đoàn xe này xuất hiện, hắn nhíu mày lại, vung tay lên, Trác Nhã Đồng dừng lại.

Hắn lộn tay một cái và một khẩu súng tiểu liên M4 hiện ra trước mặt.

Súng tiểu liên này đường kính hơi nhỏ, kết cấu đơn giản, thể tích nhỏ, sức nặng nhẹ nhưng chính xác tốt, hỏa lực gần, hộp đạn lắp đạn năm mươi viên. Tuy uy lực của nó không thể phá phòng ngự của L2 nhưng mà dùng để đối phó nhân loại lại không gì tốt hơn.

- Em cầm lấy!

Tiêu Sơn đem khẩu súng ngắn K59 cho Trác Nhã Đồng.

Đối phó tang thi, chiến đấu cận thân là được. Đối phó nhân loại thì dùng súng giải quyết an toàn hơn. Tiêu Sơn không rõ ràng lắm đoàn xe đối diện là người như thế nào, cần phòng bị là không thể thiếu.

Trác Nhã Đồng nhìnTiêu Sơn thì trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc, nàng không biết hắn làm như thế nào mà biến ra được một khẩu súng tiểu liên và một khẩu K59.

- Trên người anh liệu còn cất giấu bao nhiêu bí mật đây?

Trác Nhã Đồng tiếp nhận khẩu súng ngắn K59, vuốt vuốt một cái và nhìn qua Tiêu Sơn nghĩ thầm.

Đoàn xe kia nhìn thấy Tiêu Sơn ở trên xe, một chiếc Jeep dừng lại, trong đó có bốn nam nhân đi ra.

Trong ta ba tên nam tử cầm súng trường 81, tên nam tử cầm đầu dáng người khôi ngô, vác trên lưng một khẩu súng tiểu liên AK, bên hông còn cầm lấy Phảng Chế Đường Đao, ăn mặc trang phục chỉnh tề đi tới, giống như báo săn vận sức chờ phát động.

Tiêu Sơn từ trên xe đi xuống, bước ra ngoài.

Bốn người kia nhìn thấy ám ma đao bên hông, trong tay Tiêu Sơn lại cầm thấy súng tiểu liên, ánh mắt đều có chút co rụt lại, nhìn qua hắn tràn ngập cảnh giác, bọn họ không dám đắc tội.

Tên nam tử như báo săn cầm theo súng tiểu liên nhìn qua Tiêu Sơn khẽ mỉm cười nói:

- Xin chào, tôi là Ngưu Giang! Vị tiểu huynh đệ này, không biết anh xưng hô như thế nào?

- Tôi là Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn nhìn Ngưu Giang và tiếp tục nói:

- Ngưu Giang, các người muốn đi nơi nào?

Ngưu Giang không chần chờ, nói thẳng:

- Chúng ta muốn đi căn cứ Hải Hưng. Nơi đó là căn cứ do chính phủ lập nên, hơn nữa hiệu triệu người sống sót chung quanh đi qua đó, khá tốt.

Ngưu Giang nhìn qua Tiêu Sơn và vô cùng nhiệt tình mời chào.

- Tiêu Sơn huynh đệ, không bằng anh cùng đi với chúng tôi đi! Mọi người cùng nhau chiếu ứng nhau trên đường đi.

Trang bị trên người Tiêu Sơn rất bất phàm, nếu như hắn gia nhập đoàn xe, như vậy lực phòng ngự của đoàn xe tăng lên không nhỏ.

Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi, gật đầu đáp ứng nói

- Cũng tốt!

Loại căn cứ cỡ lớn của chính phủ chăc chắn có radio tồn tại, Tiêu Sơn cùng Ngưu Giang có tầm nhìn không giống nhau, tự nhiên sẽ không cự tuyệt cùng đồng hành.

Tiêu Sơn cứ như vậy gia nhập đoàn xe của Ngưu Giang, đoàn xe tiếp tục chạy về phương xa.

Lúc trời vừa chạng vạng tối, đoàn xe liền dừng lại, lựa chọn một nơi hoang dã hạ trại.

Trong đoàn xe này áng chừng hơn hai trăm người sống sót. Những người sống sót vừa xuống xe, nam thì lấy bát đũa, xoong nồi và bồn ra, tiểu hài tử, phụ nữ thì đi nhặt củi khô, bắt đầu nhóm lửa bắt đầu nấu cơm.

Trong hơn hai trăm người sống sót này, đại bộ phận người sống sót đều có quần áo tả tơi, bộ dạng đói ăn. Nhưng mà những người này đều cố sống sót.

Trong đó vài nhóm đều có một tên cầm đầu, một nhóm lấy tên bụng phệ cầm đầu. Ở bên cạnh hắn tụ tập năm tên nam nhân, còn có tám tên nam tử sức vóc không kém đi cùng nhau. Một nhóm người có một tên mặc đồng phục cảnh sát cầm đầu, bọn họ trên người đều có súng tiểu liên. Một nhóm người dùng Ngưu Giang cầm đầu, nhân số cùng là chín người, mỗi trên thân người đều treo súng trường 81, súng tiểu liên. Một nhóm người khác thì lấy tên nam tử đeo kính mắt chừng ba mươi tuổi cầm đầu, tụ tập ba mươi bốn người. Tụ tập chung quanh tên nam tử đeo mắt kính này có ba mươi bốn người, đều là học sinh trung học chừng mười ba mười bốn tuổi.

Đây chỉ là vài nhóm thế lực lớn nhất. Những người sống khác đều dùng đơn vị gia đình nhỏ lẻ, cũng không có ôm thành đoàn.

Tiêu Sơn thấy vậy liền bước từ trên xe đi xuống dưới.

Trác Nhã Đồng mang theo Vân Thải Vi đi lên tắm rửa nấu cơm. Lưu Nhị Hắc thì phụ trách đi nhặt củi khô.

Tiêu Sơn từ trong thùng xe lấy ra hai cái lều quân dụng và dựng lên.

Hai cái lều quân dụng vừa dựng lên thì lập tức đưa tới ánh mắt của hơn hai trăm người. Sau tận thế với nhân loại thì cái gì là quan trọng nhất, đáp án chính là lương thực. Thời điểm hơn hai trăm người sống sót đang lẩn trốn, đại lượng lương thực đều nhét vào trong xe, lều vải hành quân không phải là nhu yếu phẩm, trong đội xe không ai giữ nó cả.

- Lều vải hành quân! Bọn họ cho rằng mình đang dạo chơi dã ngoại sao?

Một tên học sinh trung học ghen ghét nhìn qua lều vải của Tiêu Sơn và thấp giọng nói một câu.

Bây giờ là ở dã ngoại, nhiệt độ hạ thấp. Không có lều vải hành quân cho nên mọi người đều chen chúc trong xe mà ngủ, tứ chi không mở rộng nên rất khó chịu.

Một tên học sinh trung học hừ lạnh, có chút ghen ghét nhìn qua bọn người Tiêu Sơn và nói:

- Đừng đi quản khỉ gió gì tới người ta. Chờ bọn chúng ăn xong lương thực thì sẽ biết mình sai lầm thế nào.

Thời điểm mọi người đang ghen ghét thì một tên trung niên đeo mắt kính, dáng người có chút gầy gò bên cạnh tên mập mạp mang theo cảm giác kiêu căng đi tới chỗ của Tiêu Sơn, nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:

- Tôi là Hà Dã. Vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?

Tiêu Sơn nhìn qua tên này, thản nhiên nói:

- Tôi là Tiêu Sơn. Anh có chuyện gì?

- Tôi là lái xe của thư ký Hoàng huyện Giao Nguyên, vị bên kia chính là thư ký Hoàng của huyện Giao Nguyên.

Hà Dã chỉ qua tên mập mạp đang đứng bên kia và nói ra:

- Bây giờ là mùa thu, gió đêm rét lạnh. Tôi hy vọng anh có thể tặng lều vải này cho thư ký Hoàng. Tương lai tới căn cứ Hải Hưng, thì thư ký Hoàng sẽ không bạc đãi các người. Dùng thân phận của thư ký Hoàng thì trở nên nhân viên công lực nồng cốt trong căn cứ là không có vấn đề gì.

Nói xong Hà Dã tự tin nhìn qua Tiêu Sơn. Tuy thế giới hiện tại đã biến dị, nhưng mà tại thành phố Hải Hưng có thành lập căn cứ cho người sống sót. Thư ký Hoàng trước tận thế là một huyện trưởng, là cán bộ hàng thật giá thật. Chỉ cần tới căn cứ thành phố Hải Hưng và liên hệ với tổ chức sẽ trở thành nhân viên nòng cốt.

Với thân phận này thì ở trong căn cứ sẽ trở thành nhân viên công lực. Đủ để cho rất nhiều người đánh vỡ đầu đi tranh thủ. Hà Dã không tin Tiêu Sơn sẽ cự tuyệt đề nghị này.

Tiêu Sơn chán ghét nhìn qua Hà Dã và lạnh lùng nói:

- Không hứng thú. Mời anh về.

Sắc mặt Hà Dã nghe vậy thì biến đổi, hắn nhìn qua khẩu súng tiểu liên trên người của Tiêu Sơn thì không dám nói ra câu ngoan thoại nào cả, trực tiếp xám xịt trở lại bên người chủ tử của mình.

Thư ký Hoàng nhìn qua Hà Dã, hắn lại hỏi:

- Hà Dã, như thế nào rồi?

Hà Dã ủy khuất nói:

- Thư ký Hoàng, hắn không chịu tặng lều vải cho ngài.

Sắc mặt thư ký Hoàng hơi đổi, nhìn qua Hà Thương nói ra:

- Tốt. Tôi biết rõ, anh đi xuống nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cơm nước.

Tuy ngoài miệng không đề cập tới, trong lòng thư ký Hoàng lại đang ghi hận với Tiêu Sơn. Hắn gần đây tính trước làm sau, lúc này trong tay hắn không có bất kỳ lực lượng nào, muốn động tới Tiêu Sơn chỉ sợ sẽ dùng bản thân mình bồi lên, hắn tự nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy. Nơi này còn có không ít người sống sót, mặc dù có năm tên cảnh sát trước tận thế, thế nhưng mà cảnh sát là từ nơi khác trốn tới, cũng không thế nào mua sổ sách thư ký huyện Giao Nguyên của hắn.

Không lâu Trác Nhã Đồng đã cùng Vân Thải Vi nấu xong cơm gạo nóng hỏi. Mặt khác ở bên kia Tiêu Sơn đã dựng giá nướng lên, bắt đầu trực tiếp nướng thịt Hắc Lân Hung Trư.

Từng giọt mỡ heo nhiểu lên lửa, bắn ra một tia lửa mạnh. Một hương thơm thịt nướng tỏa ra chung quanh.

- Hương vị gì vậy?

- Là thịt nướng! Ai nướng thịt?

Những người sống sót cái bụng đang reo vang, lúc này nghe được mùi thịt nướng thì chợt quay đầu lại, nhìn sang nơi đang nướng thịt. Nhìn thấy một màn làm bọn họ vô cùng ghen ghét, Tiêu Sơn đang không ngừng nướng thịt, vừa đang thoa gia vị lên thịt nướng, bộ dáng rất hưởng thụ.

Một tên học sinh trung học nhìn qua Tiêu Sơn đang nướng thịt thì chảy nước miếng.

- Thịt nướng, nếu cho tôi một miếng thì làm gì cũng cam lòng.

- Đúng vậy a!

Một học sinh trung học nhìn vào trong cái bát của mình thì không có gì ngoài vụn bánh mì, hiếm hoi lắm mới có mấy hạt cháo loãng, nhìn qua Tiêu Sơn đang nướng thịt, lúc này nuốt nước miếng.

Sau tận thế thì tất cả tất cả người sống sót đều vô cùng thiếu lương thực. Bọn người Ngưu Giang ở trên đoàn xe hơn hai trăm người này trong ba tháng qua không ngừng chạy loạn khắp nơi. Bọn họ tập hợp cùng một chỗ, tìm kiếm vật tư, cũng chết không ít người, vật tư tiêu hao đã sắp cạn, rất nhiều người đã đói bụng không chịu nổi. Chỉ có chiến lực sưu tầm vật tư chủ yếu và bọn quan viên chính phủ như thư ký Hoàng mới miễn cưỡng được ăn no.

Ngưu Giang đi đến bên người Tiêu Sơn, hắn nhìn qua Trác Nhã Đồng ngồi bên cạnh Tiêu Sơn, trong mắt chợt hiện ra một tia cảm giác khác thường, mở miệng tán dương:

- Thơm quá! Nhạc Trọng, đây là vợ của anh sao? Thật xinh đẹp! Anh đúng là có phúc khí.

Ngưu Giang trước tận thế từng vào nam ra bắc và nhìn thấy không ít người đẹp, nhưng mà có khí chất, dáng người và dung mạo đỉnh cấp như Trác Nhã Đồng lại chưa từng gặp qua bao nhiêu cả.

Nghe được Ngưu Giang chân thành tán dương và dùng từ vợ, khóe miệng của Trác Nhã Đồng cong lên, trong nội tâm cực kỳ cao hứng, ánh mắt nhìn qua Ngưu Giang tốt hơn vài phần.

Ngưu Giang chỉ nhìn Trác Nhã Đồng một cái, sau đó ánh mắt nhìn qua Tiêu Sơn đang nướng thịt, ánh mắt không dời đi. Sắc đẹp mặc dù tốt, nhưng mà dù sao hắn cũng là người, hắn thân là một trong những chiến lực chủ yếu của hơn hai trăm người này, tự nhiên không thiếu nữ nhân. Tiêu Sơn đang nướng thịt thú thì còn hấp dẫn hơn cả nữ nhân tuyệt sắc.

Tiêu Sơn đưa mắt nhìn qua Ngưu Giang, mỉm cười nói:

- Mời ngồi! Cùng ăn đi.

- Làm sao không biết xấu hổ như thế?

Ngưu Giang nói lời khách sáo nhưng không chút do dự ngồi xuống, đôi mắt trông mong nhìn qua khối thịt thú và chảy nướng miếng.

Sau tận thế, đại lượng sinh vật phát sinh biến dị, mỗi một con thú biến dị đều cực kỳ hung hãn. Bởi vậy vậy muốn ăn thịt tươi quá khó khăn, Ngưu Giang cũng chưa nếm qua bao nhiêu.

Bởi vì Ngưu Giang dùng từ vợ cho nên Trác Nhã Đồng giống như hiền thê vậy. Nàng với tay lấy muôi xới cơm cho Tiêu Sơn xong, nàng liền cắt một miếng thịt thú mỏng đưa cho Ngưu Giang.

- Cảm ơn!

Ngưu Giang tiếp nhận miếng thịt thú, không chờ được mà ăn vào, thịt này rất đàn hồi, đây là thịt của Hắc Lân Hung Trư cấp hai đấy, làm cho hắn chìm đắm vào mỹ vị không thôi.

Thời điểm Ngưu Giang quét sạch miếng thịt thú thì sắc mặt của hắn hơi đổi, hắn vừa đạt được một điểm cường hóa cường độ. Hắn nhìn qua đám thịt thú mà Tiêu Sơn đang nướng, ánh mắt càng thêm nóng rực.

Tiêu Sơn bỏ qua ánh mắt nóng hổi của Ngưu Giang và mỉm cười hỏi:

- Ngưu Giang, tôi không quen với đoàn xe này, không giới thiệu cho tôi một chút?

Ăn người miệng ngắn, Ngưu Giang ăn thịt của Tiêu Sơn thì vô cùng ân cần nói những thế lực phân bố của đoàn xe.

- Người nọ bên phải đi.

- Nói trước hết là về năm tên cảnh sát cùng những học sinh trong lớp đi ra ngoài ngoại thành dạo chơi. Cầm đầu năm tên cảnh sát này chính là Vương Kiến. Hắn chính là người cầm đầu năm tên cảnh sát dùng súng bắn chết những tang thi biến dị, hơn nữa còn chủ động sưu tìm cứu người sống sót...

Dưới sự nỗ lực của Vương Kiến thì hắn không ngừng truy tìm từng người sống sót, hơn nữa sưu tầm vật tư và hình thành đoàn xe này. Hắn dẫn mọi người lưu lạc khắp nơi né tránh tang thi, sưu tầm vật tư. Tên thư ký Hoàng tên thật là Hoàng Duy An, là huyện trưởng huyện Giao Nguyên, hắn và mấy tên đi cùng được Vương Kiến cứu giúp.

Toàn bộ học sinh trung học này khi mới bắt đầu tận thế thì chỉ có mười hai tên biến thành tang thi. Những người còn lại tuy có rất nhiều người vứt bỏ gậy tân thủ, tuy nhiên có mười ba tên học sinh và tên giáo viên Lưu Kim là không vứt bỏ. Sau đó có một tên cường hóa gia nhập đoàn xe, đem bí mật cường hóa nói cho đội xe.

Mà Vương Kiến dẫn đầu cùng tìm kiếm vật tư, lại tìm được gậy tân thủ và tổ kiến một chi đội ngũ người cường hóa.

Mà mấy tên học sinh trung học và tên giáo viên Lưu Kim được Vương Kiến trợ giúp nên trở thành người cường hóa. Nhưng mà những người cường hóa mà dựa vào người khác trợ giúp thì đẳng cấp không cao, đẳng cấp cao nhất hiện giờ là Lưu Kim cấp 9.

Ngưu Giang trước tận thế là lão binh xuất ngũ, sau tận thế thì dựa vào bổn sự của mình mà mở chiếm một đồn cảnh sát sau đó tìm được súng đạn. Lại mời chào một đám bộ hạ, phong quang một thời gian ngắn. Nhưng mà sau khi tang thi biến hóa thì nhiều thủ hạ của hắn chết trận, hắn cùng chỉ mang theo mấy người trốn đi, gia nhập đoàn xe của Vương Kiến.

Phân phối vật tư trong đoàn xe của Vương Kiến là bình quân chủ nghĩa, tất cả mọi người ăn cái gì cũng như nhau. Trừ người ra ngoài tìm vật tư thì cũng chỉ có tên thư ký Hoàng là được nhiều một chút. Trong lòng Vương Kiến là người có tinh thần trọng nghĩa, lại cũng không cổ hủ, ngược lại khéo đưa đẩy. Dù sao bọn họ cũng đi tới căn cứ của chính phủ, đắc tội Hoàng Duy An là chuyện không sáng suốt.

Phải biết rằng, trước tận thế thì người như Hoàng Duy An muốn đùa chết Vương Kiến là tiểu nhân viên công lực không tốn khí lực gì. Đương nhiên không có khả năng chơi chết được, nhưng mà muốn lấy chức vụ của Vương Kiền quá dễ dàng, hắn chỉ cần mở miệng phân phó là được.

Sau tận thế căn cứ chính phủ là cái dạng gì thì ai cũng không biết, càng không người nào dám đắc tội Hoàng Duy An. Lại bằng vào thân phận quan viên của hắn cho nên cũng kéo được một đội ngũ trong đoàn xe.

Thời điểm Tiêu Sơn cùng Ngưu Giang bàn về thế lực của đoàn xe, một nữ nhân thân cao một mét sáu hai, dáng người cao gầy đi tới trước người của Tiêu Sơn và do dự một chút, chỉ vào đống thịt nướng và nhìn Tiêu Sơn nói ra:

- Cho tôi ăn no! Tôi cho anh tùy tiện chơi đùa.

Tiêu Sơn nghe vậy liền nhướng mày, ngẩng đầu nhìn qua nữ nhân đứng trước mặt hắn có dáng người cao gầy, dáng người mặc dù không có hoàn mỹ như Trác Nhã Đồng nhưng mà làm cho người ta có cảm giác dã tính và phong tình của lúa non, đôi chân thon dài như người mẫu, làn da của nàng trắng nõn, mặt trứng ngỗng, ngũ quan xinh đẹp, nhưng mà hai má có chút tiều tụy, sắc mặt vô cùng tái nhợt, tuy nàng so ra thì kém Trác Nhã Đồng nhưng mà cũng là một đại mỹ nhân đấy. Nàng chính là Cố Mạn Tư.

Cố Mạn Tư nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn, khẽ cắn môi nói thẳng:

- Tôi là Cố Mạn Tư! Tốt nghiệp ở đại học nghệ thuật Hà Bắc, năm nay hai mươi lăm tuổi, không có bạn trai. Anh yên tâm, tôi vẫn còn trinh, chỉ cần anh cho tôi ăn no thì tùy tiện chơi thế nào cũng được!! Nếu anh có thể cho tôi ăn no lâu dài thì tôi sẽ đi theo anh, anh muốn thế nào cũng được.

Cố Mạn Tư đã gần hai tháng không được ăn no! Đói khát giày vò làm nàng điên cuồng. Tiêu Sơn đang ăn thịt Hắc Lân Hung Trư câp hai, tràn đầy dầu mỡ. Nếu là trước tận thế vì không muốn béo thì nàng nhìn qua thịt này sẽ buồn nôn. Nhưng mà hai tháng qua nàng chưa từng ăn thịt, hắn lại đang nướng thịt Hắc Lân Hung Trư thì làm cho nàng động tâm hơn cả mười vạn mỹ kim trước tận thế.

Cố Mạn Tư liền không hỏi tên của Tiêu Sơn. Nàng chỉ cần biết nam nhân trước mặt mang theo súng tiểu liên, eo có ám ma đao, bên người có hai nữ nhân lớn nhỏ và một nam nhân tùy tùng là có thể dựa vào. Nàng cho dù muốn bán cũng phải bán cho nam nhân như vậy.

Trên thực tế không ít người không ngăn cản được đói khát cho nên bán đứng chính mình. Hoàng Duy An thu được vài nữ nhân và mấy tên thủ hạ cũng là vì vậy, bọn họ bán đứng chính mình, đi theo Hoàng Duy An làm tình nhân của hắn. Trong đoàn xe có rất nhiều người vụng trộm bán thân thể của mình để đổi lấy lương thực, đây cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ gì.

Nếu không phải Vương Kiến là người trượng nghĩa duy trì nguyên tắc của mình. Chỉ sợ trong đoàn xe đã sớm xuất hiện tình trạng thiếu vật tư trầm trọng.

Nghe Cố Mạn Tư nói thì trong lòng Trác Nhã Đồng căng thẳng, siết chặt hai tay của mình và nhìn qua Tiêu Sơn. Tuy nàng tự tin vào tướng mạo, khí chất, năng lực của mình vượt xa Cố Mạn Tư, nhưng mà lịch duyệt phong phú của nàng thì biêt rõ nam nhân là sinh vật có mới nới cũ. Đặc biệt là Cố Mạn Tư có ưu thế cực lớn là trẻ tuổi và còn trinh, mà Cố Mạn Tư đối với nam nhân mà nói là có sức hấp dẫn cực lớn.

Nhưng mà Trác Nhã Đồng cũng biết mình không thể nào xen vào ý chí của nam nhân này, nếu như nàng lựa chọn can thiệp ý chí của nam nhân trước mặt. Mặc dù nhất thời hắn nghe nàng nhưng mà sẽ sinh ra cảm giác chán ghét, tương lai sẽ cực kỳ bất lợi cho nàng. Nàng hiện tại thông minh nhất là dựa vào bản thân mình chiếm cứ một góc trong tâm hồn của nam nhân này.

Tiêu Sơn nhìn qua Cố Mạn Tư, lãnh đạm nói:

- Cô biết nấu cơm không?

- Không biết!

Cố Mạn Tư gia cảnh vô cùng tốt, trước tận thế là tồn tại kiêu ngạo giống như công chúa vậy, thích gì thì cứ mua, đi ăn cũng phải là khách sạn hạng sang, loại chuyện nấu cơm nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tiêu Sơn tiếp tục thản nhiên nói:

- Cô biết giặt đồ không?

- Không biết!

Sắc mặt của Cố Mạn Tư bây giờ rất khó coi. Trong nhà lúc trước có máy giặt quần áo, nhưng mà nàng là thiên kim tiểu thư thì càng không giặt quần áo và đi động tới máy giặt làm gì.

Sau tận thế thì giặt quần áo lại biến thành công tác trọng yếu nhất, bởi vì đại bộ phận quần áo đều cần dùng tay giặt.

Tiêu Sơn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng, nhìn qua Cố Mạn Tư thản nhiên nói:

- Cô xinh đẹp như nàng không?

Cố Mạn Tư có chút ghen ghét nhìn qua Trác Nhã Đồng nhưng mà dùng biểu lộ như muốn khóc nói:

- Không có!

Tuy Cố Mạn Tư thập phần tự tin, nhưng mà cũng không thể thừa nhận rằng Trác Nhã Đồng xinh đẹp hơn mình, ưu nhã và khí chất cũng vậy.

Bị Tiêu Sơn bắt lấy bàn tay nhỏ bé, trong nội tâm Trác Nhã Đồng có chút ngòn ngọt, nhìn qua hắn nở nụ cười rất đẹp.

Vân Thải Vi thì nhìn thấy Tiêu Sơn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ mình, trong đôi mắt xinh đẹp có dị quang, nhưng chỉ trong chốc lát lại biến mất, nàng lại từng ngụm từng ngụm ăn thịt nướng. Thịt Hắc Lân Hung Trư cấp hai trước tận thế là mỹ vị khó có được, càng đừng đề cập tới sau khi tận thế thiếu thốn. Nàng cũng sợ bị đói, trước khi chưa nhét đầy cái bụng nhỏ thì nàng sẽ không quan tâm đến điều gì khác cả.

- Tôi còn thiếu một người sai vặt, nếu như cô muốn lưu lại thì nhất định phải học tập cách làm một sai vặt hợp cách. Nếu như không muốn thì cô bây giờ có thể rời đi. Nếu cô lưu lại thì có thể ngồi xuống đây ăn.

Lúc hai mắt Cố Mạn Tư rưng rưng cố nén khuất nhục chuẩn bị rời đi, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai của mình.

Tiêu Sơn cũng không muốn tìm đại tiểu thư được nuông chiều về làm sai vặt. Nếu như Cố Mạn Tư lưu lại thì hắn sẽ sai sử như người hầu. Trác Nhã Đồng đã là nữ nhân của hắn, hắn cũng không muốn sai sử nàng như người hầu của mình.

Cố Mạn Tư nhịn không được nói ra:

- Tôi nguyện ý!

Nói xong Cố Mạn Tư lập tức ngồi xuống, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng, thập phần không hình tượng nuốt nước bọt.

Nhìn qua biểu lộ của Cố Mạn Tư thì Trác Nhã Đồng hiểu ý cười cười, cắt lấy từng miếng thịt nướng chứa vào trong dĩa đưa cho Cố Mạn Tư. Nàng không lâu trước cũng là như vậy.

Cố Mạn Tư vừa tiếp xúc với thịt nướng, lập tức cầm lấy cái đĩa ăn như hổ đói, ăn sạch sẽ, ngay cả dĩa cũng bị nàng liếm hai lần, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào thịt nướng.

Tiêu Sơn nhìn qua Cố Mạn Tư và nói:

- Cô nên ăn ba đĩa thịt nướng thôi,. Dùng tình huống thân thể của cô bây giờ, ăn quá nhiều sẽ không tốt với thân thể đâu!

Người bị đói lâu ngày như Cố Mạn Tư nếu như cho ăn thả cửa, vô cùng có khả năng sẽ bị no chết.

Nghe Tiêu Sơn nói vậy thì Trác Nhã Đồng lần nữa cắt ra hai dĩa thịt nướng, hơn nữa đem một chén cơm đưa cho Cố Mạn Tư.

Cố Mạn Tư nhìn qua chén cơm và hai dĩa thịt nướng trước mặt, hốc mắt đỏ lên, từng giọt nước mắt trên mặt của nàng chảy xuống. Đây là lần đầu tiên ba tháng qua nàng ăn đồ ăn xa hoa như vậy. Nhưng mà sau khi ăn mỹ vị này thì nàng không còn là thiên nga trắng được người ta nhìn ngắm như xưa, sẽ trở thành sai vặt của Tiêu Sơn. Tuy là sai vặt nhưng mà nàng cũng vô cùng hiểu rõ ràng, nếu như nam nhân này muốn lấy thân thể của nàng, nàng không được chống cự.

Sự đáo lâm đầu, Cố Mạn Tư mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà ủy khuất trong lòng làm cho nàng cảm thấy thương cảm.

Ngưu Giang không có nhìn qua Cố Mạn Tư thút thít nỉ non, gắt gao nhìn chằm chằm vào vào từng miếng thịt mỏng kia, nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:

- Cho tôi thêm một đĩa nữa đi, Tiêu Sơn! Thịt này của anh quá ngon, là thịt gì vậy?

Tiêu Sơn mỉm cười, xoa bóp bàn tay nhỏ bé của Trác Nhã Đồng.

- Thịt biến dị thú.

Trác Nhã Đồng nhìn qua Tiêu Sơn tự nhiên cười nói, lần nữa cắt ra một dĩa thịt cho Ngưu Giang.

Ngưu Giang cầm lấy đĩa thịt nướng, nhét một miếng vào miệng và nói:

- Thịt biến dị thú. Quả là thế. Anh đúng là lợi hại, những biến dị thú kia vô cùng hung hãn. Lúc trước tôi và hơn mười huynh đệ mới giết được một con mèo biến dị đấy. Đúng rồi, Tiêu Sơn anh cũng là người cường hóa sao? Đẳng cấp cường hóa của anh là bao nhiêu?

Ngưu Giang vừa nói ra lời này thì tất cả mọi người đều nhìn qua Tiêu Sơn. Tất cả mọi người muốn biết bí mật này.

Tiêu Sơn cười nhạt một tiếng nói:

- Bí mật không thể bật mí!

Đẳng cấp người cường hóa cũng là bí mật. Biết rõ đẳng cấp của người cường hóa là có thể suy đoán ra hắn có bao nhiêu điểm kỹ năng và cường hóa thuộc tính gì nhiều nhất. Đây là tình báo vô cùng trọng yếu, Tiêu Sơn tự nhiên sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.

Thời điểm Tiêu Sơn cùng Ngưu Giang nói chuyện phiếm thì trong đám người sống sót kia có năm người đi ra và đi về phía Tiêu Sơn.

- Tiên sinh, cho tôi ăn chút gì đi! Tôi đã một tháng qua chưa ăn no. Chỉ cần ngài cho tôi ăn no thì làm gì tôi cùng nguyện ý.

Một nữ nhân có vài phần tư sắc, sắc mặt tiều tụy sau khi chỉnh sửa lại mái tóc hỗn loạn của mình một chút và đi tới nơi này, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn và cầu khẩn.

Một thiếu nữ tướng mạo bình thường nhưng thẳng ở trẻ tuổi tron đám người sống sót đi qua cầu khẩn Tiêu Sơn.

- Van cầu ngài cho tôi chút gì ăn đi! Hai miếng, chỉ cần ngài cho tôi hai miếng thịt nướng thì tôi sẽ cho ngài chơi cả đêm!

- Cầu ngài cho tôi một miếng thịt nướng...

"..."

Lúc này có năm thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn, nhìn qua hắn cầu xin. Cố Mạn Tư được Tiêu Sơn lưu lại thì các nàng nhìn thấy hy vọng. Các nàng đều sắp đói điên rồi, chỉ cần cho các nàng ăn no thì thể diện gì đó không đáng tiền.

Đói khát có thể khiến người ta điên cuồng. Trong lịch sử của nhân loại thì niên đại nạn đói thì người chết quá dễ nhìn thấy, thời điểm nạn đói diên ra thì cũng có chuyện cha ăn thịt con được ghi lại chân thật, có thể thấy được đói khát là chuyện đáng sợ cỡ nào. Năm nữ nhân bị đói khát tra tấn quá dữ dội, tôn nghiêm thể diện cùng so sánh với cảm giác đói khát là không cách nào đánh đồng cả.

Ngay cả Cố Mạn Tư trước tận thế là thiên kim tiểu thư giống như con thiên nga cao ngạo cũng bị đói tới mức đi cầu xin Tiêu Sơn. Các nàng tự nhiên cũng không có chướng ngại tâm lý.

Nhìn qua năm nữ nhân vì ăn no mà bán đứng thân thể của mình, nhìn qua Tiêu Sơn đau khổ cầu khẩn thì trong nội tâm Trác Nhã Đồng run lên, lúc này cầm chặt bàn tay lớn của Tiêu Sơn. Nàng cũng từng trải qua nhận thức vì đói khát tra tấn, nếu như Tiêu Sơn không xuất hiện thì mẹ con nàng chỉ có con đường chết. Bây giờ nhìn qua cảnh tượng tàn khốc này thì nàng càng thêm cảm giác có được nam nhân cường đại là chuyện tốt cỡ nào.

Tiêu Sơn nhìn qua năm nữ nhân này thì khẽ chau mày, hắn chỉ vào Cố Mạn Tư và nhìn qua năm nữ nhân sống sót thản nhiên nói:

- Nếu điều kiện các người tốt hơn Cố Mạn Tư thì tôi sẽ lưu các cô lại, không được thì nên tự động rời đi, đừng để tôi đuổi người!

Tiêu Sơn vừa dứt lời thì Bạch Cốt thân cao hai mét thân thể khí thế bức người cầm búa lớn giống như kim loại đứng lên, linh hồn ma hỏa nhìn chằm chằm vào năm nữ nhân sống sót này.

Dưới tác dụng của kỹ năng ngụy trang, những người còn lại chỉ nhìn thấy Bạch Cốt là đại hán cao hai mét, nhưng mà đại hán cao hai mét lại cầm theo búa lớn bằng kim loại đứng lên thì làm cho người ta có cảm giác áp bách cường đại, lại cảm thấy sợ run lên.

Năm người sống sót lúc này thở dài, trong mắt Cố Mạn Tư hiện ra thần sắc ảm đạm, tuy các nàng cũng có tư sắc đấy, nhưng mà so với Cố Mạn Tư thì không cách nào sánh bằng được.

Bốn nữ nhân này vô cùng sợ hãi nhìn thấy đại hán cao hai mét cầm búa lớn, quay người chạy thẳng vào doanh địa của mình. Sau tận thế thì trật tự sụp đổ, nhân tính tan vỡ, các nàng không biết nếu ở lại thì Tiêu Sơn sẽ làm gì các nàng, các nàng không dám đắc tội một gã cường giả.

Trong năm người sống sót có một nữ nhân dáng người cao gầy da trắng nõn, lớn lên cũng có chút xinh đẹp và mặt tròn nhìn qua Tiêu Sơn.

- Tôi là đồng học của Cố Mạn Tư, Vương Ny, tốt nghiệp ở đại học nghệ thuật Hà Bắc, năm nay hai mươi bốn tuổi. Tôi biết khiêu vũ, biết ca hát, biết làm cơm, cũng biết giặt quần áo. Vị tiên sinh này, xin ngài lưu tôi lại đi a! Tôi không kém hơn Cố Mạn Tư, chỉ cần ngài cho tôi ăn no thì cái gì tôi cũng làm.

Đột nhiên Cố Mạn Tư ngẩng đầu trừng mắt nhìn qua Vương Ny và lạnh như băng nói ra:

- Vương Ny. Thời điểm cô học đại học cũng không phải học đại học nghệ thuật Hà Bắc. Sau đại học thì cô liền đổi bốn bạn trai, cô lấy cái gì so được với tôi.

Sau khi trải qua tận thế tàn khốc, Cố Mạn Tư cũng biến đổi rất nhiều. Nàng chỉ nhìn thấy Tiêu Sơn mang theo vật tư cũng không nhiều. Càng ít người lưu lại thì đội ngũ nhỏ này càng chèo chống được lâu, mang theo người càng nhiều thì phân phối vật tư càng nhiều. Hơn nữa có người tới thì có ý nghĩa Cố Mạn Tư cũng phải chia xẻ Tiêu Sơn với nữ nhân khác, đây là chuyện nàng không muốn nhìn thấy.

- Cố Mạn Tư, cô...

Vương Ny bị bóc trần, gương mặt của nàng đại biến, chợt nhìn qua Tiêu Sơn vô cùng lo lắng giải thích.

- Những chuyện này đều là quá khứ. Tôi đã hơn một năm qua không có bạn trai. Tôi biết nấu cơm, biết giặt quần áo, các chuyện nội trợ tôi đều biết làm.

Tiêu Sơn nhìn Vương Ny và lãnh đạm nói:

- Cô đi đi!

Sắc mặt của Vương Ny xám như tro, nàng tràn ngập oán độc nhìn qua Cố Mạn Tư, nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên.

- Cố Mạn Tư cô là tiện nhân. Từ hôm nay trở đi cô không phải là bạn tôi. Cô sẽ gặp báo ứng!! Tôi nguyền rủa cô chết không yên lành!

Tiêu Sơn nhướng mày, phất tay một cái, Bạch Cốt chợt tiến lên một bước, hung hăng bạt tai Vương Ny, làm mặt của Vương Ny sưng lên.

Tiêu Sơn nhìn qua Vương Ny sưng mặt lên, lạnh lùng nói:

- Cố Mạn Tư bây giờ là người của tôi. Người có thể mắng nàng đánh nàng cũng chỉ có tôi!

Vương Ny bụm mặt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng lập tức quay người khóc lóc rời đi. Sau tận thế thì bạn trai của nàng ôm vật tư một mình trốn đi. Hiện tại bạn thân khuê mật của mình cho một đao, làm cho nàng tiếp tục sụp đổ.

Cố Mạn Tư nhìn qua Vương Ny, chợt cúi đầu cẩn thận ăn thịt nướng. Từ giờ khắc này nàng và khuê mật của mình trở mặt. Chỉ có thể sống sót tốt hơn mà thôi.

Hoàng Duy An ở xa xa nhìn qua màn này, cúi đầu suy nghĩ một hồi, hắn đi tới bên người Vương Kiến nói vài lời, sau đó dẫn đầu đi vào trong đám người sống sót và cổ động nhân tâm.

Không lâu sau dưới cổ động của Hoàng Duy An thì đại bộ phận người sống sót đứng lên, chậm rãi đi về hướng của Tiêu Sơn bên này.

Một đoàn người đi tới cực kỳ có lực áp bách, giống như một ngọn núi nghiền áp đi tới chỗ Tiêu Sơn.

Nhìn qua hơn hai trăm người sống sót đi tới gần, Lưu Nhị Hắc có chút ngồi không yên, hắn lập tức đứng ra, lấy khẩu súng K59 mà Tiêu Sơn đưa cho bắn một phát lên trời, lạnh giọng nói:

- Các người muốn gì?

Súng nổ vang lên, hơn hai trăm người này dừng bước, sợ hãi không tiến. Nhìn qua súng ngắn K59 của Lưu Nhị Hắc thì tràn ngập sợ hãi.

Làm người bình thường, không người nào không sợ súng. Cũng chỉ có những người cường hóa, cảnh sát vũ trang, đặc công là thường xuyên bắn nhau bằng súng thì không có sợ hãi người thường cầm súng như Lưu Nhị Hắc.

Những người sông sót sợ hãi, do dự, chần chờ, ánh mắt nhìn qua người Hoàng Duy An. Bọn họ đều bị Hoàng Duy An cổ động, nếu như không có người cầm đầu thì bọn họ cũng không nháo sự.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nhìn qua, trong lòng của Hoàng Duy An thở dài một hơi, đứng ra hiên ngang lẫm liệt nói ra.

- Tiêu Sơn, anh gia nhập đoàn xe của chúng tôi, chính là một phần tử trong đại gia tộc đoàn xe này. Chúng tôi hy vọng anh có thể đem lương thực ra cho chúng tôi tiến hành thống nhất phân phối.

Nói xong ánh mắt Hoàng Duy An tham lam nhìn qua Trác Nhã Đồng, Cố Mạn Tư xinh đẹp ngồi bên người Tiêu Sơn, đám nữ nhân trong đoàn xe không ai có thể sánh bằng hai nàng.

Hoàng Duy An thu hồi ánh mắt nhìn qua Trác Nhã Đồng, Cố Mạn Tư hai nàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn và trong nội tâm nghĩ thầm.

- Không sao, chỉ cần mình cầm được lương thực thì có thể khống chế các nàng. Các nàng trốn không thoát khỏi bàn tay của mình.

- Chỗ của tôi có lương thực!

Tiêu Sơn nhìn qua Hoàng Duy An và lạnh lùng cười cười, trực tiếp kéo ba lô phía sau ra, bên trong có thịt, có mì, có kẹo, có nước... các loại.

Nhìn thấy Tiêu Sơn kéo ba lô hiện ra rất nhiều lương thực, ánh mắt những người sống sót đỏ lên, hai tay nắm chặt, hô hấp cũng dồn dập. Sau tận thế thì vàng chỉ là chất thải mà thôi, chỉ có lương thực, lương thực mới là ngoại tệ mạnh.

Cố Mạn Tư nhìn qua ba lô của Nhạc Trọng có rất nhiều thực phẩm thì hô hấp trở nên dồn dập hơn, trong nội tâm cảm thấy hành động bán mình của mình là đúng đắn.

- Tôi có lương thực đấy! Nhưng mà dựa vào cái đéo gì phải cho các người?

Tiêu Sơn lạnh lùng cười cười chất vấn.

- Những lương thực này là tôi tân tân khổ khổ đoạt ra khỏi miệng của mấy trăm con tang thi mới đoạt được. Dựa vào cái đéo gì phải phân cho các người? Các người có bỏ sức lực ra sưu tầm vật tư hay không? Thật sự toàn là loại không biết xấu hổ!

Thời điểm Tiêu Sơn quát lớn thì đại bộ phận người sống sót đều hiện ra thần sắc xấu hổ, nhưng mà vẫn nhìn chằm chằm vào thực phẩm trong ba lô của hắn.

Hoàng Duy An nhìn qua các loại thực phẩm sau lưng Tiêu Sơn sau và trong mắt hiện ra dị quang, hiên ngang lẫm liệt nói ra.

- Tiêu Sơn, hiện tại quốc nạn lâm đầu. Tất cả mọi người nên tề tâm hợp lực, cùng qua cửa ải khó. Anh cũng nên lo lắng cho lợi ích của nhiều người. Cũng nên lấy lợi ích của mọi người làm trọng. Hành vi của anh bây giờ biết là cái gì không? Đó gọi là ích kỷ. Tôi đại biểu đảng, đại biểu chính phủ, đại biểu nhân dân, mượn những vật tư này của anh. Đợi đến lúc quốc gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhất định sẽ trả gấp mười lần cho anh. Tôi cũng hứa hẹn khi lấy được những lương thực này sẽ phân phối công bằng mỗi người. Sẽ không cho ai bị đói cả, mang theo các người cùng đi tới thành phố Hải Hưng.

- Đúng vậy a!! Lấy lương thực ra đây!

- Phân phối lương thực bình quân với mọi người.

- Đem lương thực ra đưa cho Hoàng huyện trưởng.

"..."

Hoàng Duy An diễn thuyết làm cho hai trăm người sống sót có thêm dũng khí hơn trước, nhìn qua Tiêu Sơn lớn tiếng kêu gào. Nếu không phải bọn họ sợ hãi súng trong tay của Tiêu Sơn thì chỉ sợ đã cùng lao lên đoạt lấy thực phẩm của Nhạc Trọng rồi.

Những người sống sót này đỏ mắt vì lương thực trong tay của Tiêu Sơn và Hoàng Duy An lại lợi dụng tâm lý của bọn họ mà mưu lợi.

Nghe đám người sau lưng đang rống lớn như vậy, trong mắt Hoàng Duy An hiện ra nét đắc ý, trên khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười giống như hắn đã nắm giữ được vật tư trong tay của Tiêu Sơn vậy, hắn muốn mang hai nữ nhân kia lên giường thì không ai có thể ngăn cản. Nếu không, đói khát sẽ làm cho người ta nổi điên.

Nhìn thấy đám người sống sót như nổi điên lên, sắc mặt Ngưu Giang hơi đổi, chần chờ một hồi, đứng lên nhìn qua Tiêu Sơn áy náy cười nói:

- Thật có lỗi! Dù sao tôi cũng là người của đoàn xe.

Nói xong Ngưu Giang rời khỏi nơi này, trở lại bên người bộ hạ nhìn tình thế phát triển. Cầm theo mấy miếng thịt nướng thì chưa đủ làm cho hắn bán mạng cho Tiêu Sơn, hắn và Tiêu Sơn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không đáng.

Nhìn qua hơn hai trăm người kia đang kêu gào như vậy, trong mắt Cố Mạn Tư hiện ra thần sắc sợ hãi, lui ra phía sau vài bước. Nếu như một khi đám người kia cuồng bạo thì bạo loạn sẽ rất đáng sợ đấy.

Tiêu Sơn thoáng đứng lên, tay phải cầm theo súng tiểu liên, tay trái cầm súng ngắn K59 trực tiếp nã một phát trước người của Hoàng Duy An.

- Muốn lương thực của tao hả? Không có cửa đâu! Hiện tại cút hết cho tao, bọn mày chỉ là một đám rác rưởi! Có bản lĩnh thì tự đi kiếm ăn trong miệng tang thi đi. Bọn mày dám tiến thêm một bước thì đừng trách súng của tao không có mắt.