Chương 80: Nhạc Trọng đoạt quyền..... Thiết lập biên chế mới

Màn đêm buông xuống....

Trên bầu trời không có ánh trăng, cả mặt đất bị bóng tối bao phủ lại. Cả căn cứ chỉ có mấy nơi là có ánh đèn chiếu sáng.

Được bóng tối yểm hộ, Nhạc Trọng mang theo Trì Dương, Hắc Cốt và tám mươi tên bang chúng lặng lẽ chạy tới cửa thành phía bắc.

Hệ thống phòng ngự của thành phía bắc cũng như cửa tây và nam, hai cửa thành bình thường sẽ dùng một chiếc xe bọc thép làm hạch tâm, hai khẩu súng máy hạng nhẹ, hai khẩu súng máy hạng nặng trở thành lực lượng áp chế cửa thành.

Hơn bốn mươi người sống sót cùng hơn mười người cảnh sát tạo thành đội ngũ tuần tra tường thành, phòng ngừa tang thi bên dưới lại công thành.

Ở gần cửa phía bắc, hơn mười nhà dân bị cảnh sát vũ trang chiếm dụng làm quân doanh, trong đó đều là đặc công, cảnh sát vũ trang, cảnh sát. Chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì những người này lập tức lao ra khỏi phòng ra ngoài chiến đấu.

Nhạc Trọng dẫn người cẩn thận tiến lên, tiềm hành tới phía sau chiếc xe bọc thép, đột nhiên bạo lên, giống như sét đánh tiến thẳng tới chiếc xe bọc thép, đồng thời trong chớp mắt phát động Sóng Tinh thần.

Dưới uy áp cường đại của Sóng tinh thần bao phủ, mười hai gã cảnh sát, sáu gã quân nhân ở gần chiếc xe bọc thép vô thức ngất đi.

Trì Dương lập tức dẫn bang chúng nhanh chóng trói chặt những người này lại, đồng thời dùng vải rách buộc miệng của họ.

Trong nháy mắt Nhạc Trọng đã giải quyết được mười tám người.

Trì Dương lấy ra một ống thuốc mê cực mạnh, dùng sức thổi ngất cảnh sát vũ trang ở trước gian nhà. Cơ hồ cùng một thời gian Nhạc Trọng phát động Sóng Tinh thần, lại dùng uy áp tinh thần khổng lồ tập kích thức hải của cảnh sát kia, trực tiếp khiến hắn sùi bọt mép và ngất đi.

Tiêu diệt hai gã cảnh sát này xong, Nhạc Trọng dẫn người xông lên lầu. Một đội cảnh sát tinh nhuệ từ trong phòng lao ra ngoài.

Nhạc Trọng đi tới trước gian phòng, Huyết ma đao trong tay nhẹ nhàng phá ổ khóa, giống như căt đậu hũ nhanh chóng phá vỡ cánh cửa ngăn cản đường đi. Huyết ma đao cùng Sóng Tinh thần này là hắn trong một lần chém giết trâu vương biến dị đạt được.

Đẩy cửa phòng ra ngoài, chỉ thấy trong đó có tám cảnh sát vũ trang đang ngủ, không có trạng thái phòng bị nào cả. Bọn họ cũng không có nghĩ tới Nhạc Trọng vào thời điểm tang thi vừa lui lại mà phát động công kích.

Nhiều bang chúng nối đuôi nhau đi vào, thập phần thành thạo đánh ngất những cảnh sát này, buộc chặt, dùng bố che miệng của họ lại.

Cũng theo phương pháp này, Nhạc Trọng dẫn người tập kích một gian phòng khác, cảnh sát trong phòng ngủ say, cảnh sát vũ trang, đặc công đội viên đều bị đánh ngất và bắt lại.

- Các ngươi là ai?

Thời điểm Nhạc Trọng đi lên tới lầu bảy, một gã cảnh sát vũ trang nhìn thấy Nhạc Trọng thì sắc mặt đại biến và kêu lớn.

Thân hình Nhạc Trọng chớp động, vọt tới trước tên cảnh sát này, dùng một chặt đánh ngất cảnh sát này đi.

Nhưng mà tiếng kêu của tên cảnh sát này đánh thức những cảnh sát khác.

Nhạc Trọng dẫn người thuận thế tiến vào trong gian phòng cảnh sát chưa kịp bắt làm tù binh, rốt cuộc lọt vào chống cự của đám cảnh sát còn sót lại.

Sáu tên cảnh sát cầm súng ngắn trú đóng ở lối đi, không ngừng nổ súng ngăn cản Nhạc Trọng tiến lên.

Nhạc Trọng hắn liền nhanh chóng phát động Tốc độ, trên người hắn trang bị áo giáp cấp 4, lực phòng ngự kinh người của nó bao trùm toàn thân của hắn. Hắn điên cuồng lao thẳng tới phía trước, không có viên đạn nào có thể làm gì được hắn cả.

Không đến ba giây, Nhạc Trọng đã vượt qua khoảng cách trăm mét tới trước người đám cảnh sát này, một người một chiêu đánh ngã.

Tiêu diệt sáu cảnh sát này, Nhạc Trọng dẫn người đi lên trên, đem những cảnh sát, đặc công cản đường đánh ngất đi. Dưới tình huống không có trang bị ống phóng rốc-két, súng lựu đạn là những vũ khí hạng nặng, viên đạn bình thường không thể làm gì được áo giáp mà Nhạc Trọng đang mặc.

Nhạc Trọng giống như ma thần mạnh mẽ đâm tới phía trước, giống như xe tăng nghiền áp địch nhân của mình, đem tất cả cảnh sát chặn đường đánh ngất đi.

Trần Kiến Phong nhìn thấy Nhạc Trọng được đi tới phòng chỉ huy, thở dài một hơi:

- Tại sao lại là anh, Nhạc Trọng? Tôi còn không rõ ràng lắm, vì cái gì mà anh lại tập kích vào lúc này? Dùng thế cục trước mắt thì chuyện này chỉ làm cho anh và Thanh Lang Bang bất lợi mà thôi. Chưa kể còn Tiêu Sơn nữa! Anh không cảm thấy lo lắng về hắn sao?

Trong cả căn cứ cũng chỉ có Tiêu Sơn là có thực lực và khả năng phát động công kích vào quân của chính phủ và cũng chỉ có hắn mới có thể giết chết Nhạc Trọng. Nhạc Trọng chỉ có một vài người cường hóa, còn lại đều là bang chúng mới gia nhập chưa lâu, lại trải qua vài ngày chiến đấu khiến tinh thần và thể lực của các bang chúng cạn kiệt, toàn bộ Thanh Lang Bang bây giờ đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc rồi. Chính vì vậy Nhạc Trọng phải đối mặt với Tiêu Sơn, một trong những nhân vật nguy hiểm nhất hiện tại.

Khi Trần Kiếm Phong vừa nghe được tiếng bắn nhau dưới lầu thì hắn đã đoán là Tiêu Sơn công tới. Nhưng hắn lại không nghĩ ra rằng tại sao người đến lại là Nhạc Trọng lại phát động công kích vào căn cứ hiện tại chứ không phải Tiêu Sơn. Cho dù Nhạc Trọng cưỡng ép cướp lấy quyền hành của căn cứ, cảnh sát, đặc công, cảnh sát vũ trang cũng không phải hắn có thể vận dụng được. Không có trải qua thời gian kiểm nghiệm, không có uy của người lãnh đạo, Nhạc Trọng có lẽ vừa giao vũ khí cho những cảnh sát, đặc công, cảnh sát vũ trang kia thì chỉ sợ bọn họ đầu tiên sẽ quay súng bắn vào hắn ngay.

Đứng sau lưng Trần Kiến Phong là Vệ Phi lại nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, bộ dáng chiến ý dạt dào.

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Trần Kiếm Phong và chậm rãi nói ra từng chữ:

- Trần bí thư, tang thi chỉ huy của đám tang thi này tôi đoán rằng bị Tiêu Sơn giải quyết rồi. Tuy bên ngoài còn mười vạn tang thi, nhưng mà không đủ gây sợ. Tiêu diệt chúng chỉ là vấn đề thời gian. Ngài đầu hàng đi, một nửa binh lực của ngài bị tôi bắt lại rồi, ngài tiếp tục ngoan cố chống lại chỉ làm song phương thương vong vô ích mà thôi.

Ngày hôm nay khi hắn đưa Hiểu Nam về thì trở lại tường thành để tiếp tục chém giết tang thi. Khi hắn vừa đến thì phát hiện đoàn xe của Tiêu Sơn chỉ huy đã tấn công vào thi đàn. Do vậy hắn đứng ở đó quan sát một hồi thì lại thấy Tiêu Sơn đang cưỡi trên người con chim chỉ huy đòa xe trở về thành. Sau khi đoàn xe trở về căn cứ hắn đã chắc chắn rằng chỉ huy của đám tang thi đã bị Tiêu Sơn tiêu diệt cho nên hắn mới dám phát động công kích như vậy. Nếu không vì giữ vững vị trí của căn cứ, hắn còn lựa chọn tạm thời ở chung với chính phủ trong căn cứ.

Trần Kiến Phong trầm mặc một hồi, thở dài một hơi nói:

- Được rồi, tôi đầu hàng. Nhưng còn bên Tiêu Sơn, anh giải quyết cho tốt.

- Trần bí thư, anh lựa chọn như vậy là sáng suốt đấy.

Trước mắt lực lượng đối lập đã hết sức rõ ràng, Nhạc Trọng đã nắm giữ nhiều người sống và bộ đội của hắn. Trong tòa lầu này cũng tụ tập ngoài bảy mươi nhân viên chiến đấu. Trần Kiếm Phong nếu tiếp tục cho người chống cự chỉ tăng thêm thương vong vô ích mà thôi.

- Nhạc Trọng. Tôi có thể đưa ra một yêu cầu được không?

Trần Kiến Phong nghĩ một hồi liền nói. Nhạc Trọng nhìn hắn đáp:

- Trần bí thư có yêu cầu gì?

- Trần Dao là cháu gái của tôi. Tôi hy vọng trong tương lai nếu anh và Tiêu Sơn phát sinh xung đột hãy ngoại lệ nó giúp tôi.

Trần Kiếm Phong cùng Trần Dao có quan hệ họ hàng, hắn lo lắng dã tâm của Nhạc Trọng rất lớn nên trong tương lai chắc chắn sẽ phát sinh xung đột với đám người Tiêu Sơn. Bởi vậy dưới tình huống đại thế đã mất, hắn không muốn đem nàng vào trong nguy hiểm.

- Được. Tôi chấp nhận yêu cầu này của ông.

Nghe Nhạc Trọng nói lời này thì Trần Kiến Phong cũng buông lỏng một hơi, nếu như Nhạc Trọng nói không chắc chắn hắn sẽ kịch liệt chống trả, đến lúc đó cá chết, lưới rách vào tay ai cũng chưa biết được, nhưng Nhạc Trọng lại sảng khoái đồng ý yêu cầu này của hắn chứng tỏ người này không phải là người tuyệt tình. Bên kia Nhạc Trọng cũng buông lỏng tâm tình xuống. Nếu như Trần KiếN Phong lại cho người tiếp tục chống cự, bang chúng của hắn sẽ thương vong. Cảnh sát, đặc công, cảnh sát vũ trang có rất nhiều tay súng bắn tỉa, chiến đấu trong ngõ hẻm thì bọn họ là sát thủ khó chơi nhất. Nếu như chiến đấu thì bảy mươi bang chúng của Nhạc Trọng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.

Đúng lúc này Vệ Phi đứng bên người Trần Kiếm Phong đứng ra ngoài, nhìn qua Nhạc Trọng, chiến ý dạt dào nói:

- Nhạc Trọng, tôi muốn chiến với anh một trận.

Nhạc Trọng đưa mắt nhìn qua Vệ Phi, khẽ chau mày nói:

- Tại sao lại muốn chiến với tôi? Chiến đấu với anh tôi được chỗ tốt gì?

Ánh mắt Vệ Phi chớp động, gằn từng chữ:

- Nếu anh thắng tôi thì tôi sẽ hiệu lực cho anh. Nếu anh bại thì giúp tôi hảo hảo chiếu cố một nhà của Trần thị trưởng. Để cho tôi mang theo trang bị hệ thống thần ma rời khỏi căn cứ.

Vệ Phi đã từng được Trần Kiếm Phong giúp đại ân, hắn như vậy mới lưu lại tận tâm bán mạng cho Trần Kiếm Phong. Dùng thực lực của hắn, chỉ cần không phải thi triều đại quy mô, một mình ở bên ngoài cũng có thể sống sót thoải mái. Hắn muốn không ngừng cường hóa chính mình, không bị trói buộc tùy ý chém giết tang thi thăng cấp, bởi như vậy mới muốn chiến một trận với Nhạc Trọng, muốn đạt được giải thoát.

Nhạc Trọng nhìn Vệ Phi và trầm giọng nói:

- Tốt!

Nhạc Trọng vừa dứt lời thì trong mắt Vệ Phi tia chớp lóe lên, một cổ sát khí cường địa từ trong người của hắn tỏa ra ngoài, hắn vừa sải bước ra thì giống như con báo săn vọt tới gần Nhạc Trọng bên này, huy động đường đao chém giết Nhạc Trọng.

Vệ Phi trải qua nhiều lần đại chiến, lúc này đẳng cấp cường hóa của hắn đạt tới hai mươi sáu, hơn nữa còn hai lần cường hóa kỹ năng cao tốc. Lúc này hắn phát động kỹ năng cao tốc thì giống như quỷ mị, tốc độ bao trùm trên cả Nhạc Trọng, trong chớp mắt đã xuất hiện trước người của Nhạc Trọng, một đao chém lên bên hông của Nhạc Trọng. Đường đao sắc bén chém lên áo giáp phát ra âm thanh kim loại giao thoa, đồng thời lưu lại một vết rách nhỏ trên người hắn.

- Thật nhanh, hắn cũng là người cường hóa tốc độ.

Nhạc Trọng không kịp đề phòng nên bị một đao của Vệ Phi chém trúng thân thể, huyết ma đao chợt động, hắn lập tức chém ra một đao vào vai phải của Vệ Phi.

Vệ Phi phản ứng cực kỳ linh mẫn, đao pháp của hắn cực kỳ tinh xảo, một đao chém ra làm cho huyết ma đao của Nhạc Trọng chém xuống một lượt lần nữa.

Song đao giao kích và lực lượng mạnh mẽ bộc phát, Nhạc Trọng cùng Vệ Phi đều lui ra sau hai bước, từ mặt lực lượng thì hai người cân sức với nhau. Trên người của Nhạc Trọng có trang bị hệ thống thần ma vô cùng tốt, thế nhưng mà Vệ Phi có cả căn cứ hậu thuẫn, đại bộ phận trang bị tốt của căn cứ đều rơi lên người của hắn, trang bị của hắn cũng không kém hơn Nhạc Trọng bao nhiêu. Nếu so sánh về cấp bậc thì Vệ Phi thua xa Nhạc Trọng, nhưng về độ dày dặn kinh nghiệm chiến đấu hắn hơn Nhạc Trọng quá nhiều.

Song phương thăm dò thực lực chênh lệch của nhau, thân hình của Vệ Phi chớp động, hắn giống như ảo ảnh di động cao tốc, mang theo một tàn ảnh, phát động công kích như bão tố vào Nhạc Trọng. Một đao lại một đao, từ bốn phương tám hướng chém thẳng về phía Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng chỉ có thể co rút phòng tuyến lại mà thôi, miễn cưỡng đem trảm kích của Vệ Phi ngăn cản lại. Vệ Phi trước khi tận thế có đao pháp cực kỳ cao minh. Tạo nghệ đao pháp còn mạnh hơn Nhạc Trọng rất nhiều, Nhạc Trọng mỗi đao chém ra đều bị hắn dễ dàng hóa giải, mà hắn thừa cơ công kích làm cho cốt giáp của Nhạc Trọng tăng thêm một ít vết thương. Nếu như không có áo giáp thủ hộ, Nhạc Trọng xuất thân dân dã đã sớm bại rồi.

Tận thế đến nay, Nhạc Trọng lần đầu tiên đối mặt với công kích nhanh như vậy. Cho dù gặp phải nhân vật có kiếm thuật tinh xảo cũng không thể gây ra áp lực lớn như vậy cho hắn.

- Phòng ngự của cái áo giáp này quá khó chơi rồi.

Vệ Phi né qua công kích của Nhạc Trọng, một đao chém lên cánh tay phải của Nhạc Trọng, lại có âm thanh kim loại giao thoa với nhau, chỉ lưu lại một vết thương nhỏ trên cốt giáp. Thấy một màn như vậy, Vệ Phi cũng sinh ra cảm giác vô lực. Hắn đã chém trúng chín đao lên người của Nhạc Trọng rồi, nếu như không có áo giáp thủ hộ, mỗi một đao đều có thể làm cho Nhạc Trọng mất đi sức chiến đấu. Nhưng mà được nó bảo vệ Nhạc Trọng, căn bản không có thương thế nào cả. Hắn vẫn lấy tốc độ mà tự ngạo nhưng đối mặt với phòng ngự cường đại của Nhạc Trọng thì có chút vô lực.

- Không sai, thực lực này có thể giải quyết được.

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, phát động kỹ năng thao túng trọng lực, một cỗ gợn sóng trọng lực dùng hắn làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, trọng lực này làm Vệ Phi ảnh hưởng, thân thể đột nhiên nặng xuống, sinh ra nặng nề.

Trong khoảng khắc này Nhạc Trọng phát động kỹ năng Tốc Độ, nhanh nhẹn của hắn tăng lên kinh khủng. Hắn vừa sải bước tới gần Vệ Phi hung hăng một quyền đánh vào phần bụng của Vệ Phi, đánh bay Vệ Phi ra xa vài bước, phun ra một ngụm máu vô lực té xuống.

- Còn muốn tiếp tục không?

Nhạc Trọng tay cầm Huyết ma đao đặt lên yết hầu của Vệ Phi yết, chỉ cần hắn động tay một chút là đâm xuyên qua yết hầu của Vệ Phi.

- Không cần, anh thắng rồi!

Vệ Phi cười khổ một tiếng, miệng lớn thở hổn hển. Lực phòng ngực của áo giáp trên người của Nhạc Trọng đúng là quá mức kinh người, hắn chưa từng phá được phòng ngự của nó thì ý nghĩa hắn thua một nửa rồi.

Vệ Phi vừa bại thì khó có ai ngăn cản được Nhạc Trọng. Bên ngoài do Trần Kiến Phong phối hợp cho nên đám cảnh sát, đặc công, cảnh sát vũ trang còn sót lại đều đầu hàng Nhạc Trọng. Quyền hành cả căn cứ chính thức rơi vào trong tay của Nhạc Trọng.

Quyền hành của căn cứ rơi vào trong tay của Nhạc Trọng, chuyện phiền toái cũng diễn ra. Trị an trong căn cứ, điều phối vật tư, vệ sinh, phân công đồ ăn, tiêu diệt toàn bộ tang thi, trấn an nhân tâm... Toàn bộ những chuyện phiền toái này cũng rơi vào trong tay của Nhạc Trọng.

Quan lớn trong căn cứ bị Nhạc Trọng bãi miễn hết các chức vụ của bọn họ. Chỉ cho bọn họ giữ lại chút tài sản tư nhân, những người đầu nhập vào hắn đầu tiên ở Thanh Lang Bang thì được lưu lại sử dụng, hỗ trợ xử lý một ít chính vụ. Trần Kiến Phong cũng bị thu hồi các chức vụ, chỉ dùng thân phận phụ tá hiệp trợ Nhạc Trọng xử lý một ít vấn đề hành chính.

Năng lực của Trần Kiến Phong rất mạnh, xử lý chính vụ thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng mà Nhạc Trọng lại không dám đem toàn bộ quyền hành chính vụ đưa cho hắn.

Trừ chuyện đó ra thì đám con cái quan lớn thích cưỡng đoạt vật tư, cưỡng gian phụ nữ và làm chuyện ác to lớn sẽ bị hắn diệt tại chỗ, đám còn lại bị ném vào trong ngục giam sẵn sàng làm pháo hôi cho Nhạc Trọng.

Trước mặt thực lức cường đại của Nhạc Trọng thì dù những người kia có oán cũng không dám cãi lời Nhạc Trọng.

Phương diện cảnh sát cũng bị thanh trừ, phế vật ngồi ăn rồi chờ chết sẽ bị loại bỏ, chỉ giữ lại những cảnh sát có tinh thần trượng nghĩa. Bọn họ có kinh nghiêm phong phú trong duy trì trị an, so với những đội viên gà mờ của Nhạc Trọng thì tốt hơn nhiều. Hắn thành lập một chế độ biên chế quân đội mới, hướng dẫn Lý Hiểu Nam để nàng làm giúp hắn chuyện này

Đặc công, cảnh sát vũ trang là hai cỗ lực lượng cường đại bị Nhạc Trọng dẹp bỏ, đem những đặc công, cảnh sát vũ trang phân tán vào trong đội ngũ mới. Đặc công, cảnh sát vũ trang chính là lực lượng vũ trang mạnh nhất mà Trần Kiến Phong nắm giữ lúc trước, bên trong đều là những tay súng có thân thể bất phàm. Sức chiến đấu của đặc chủng còn mạnh hơn các bang chúng trên tay của Nhạc Trọng.

Ở bên thành phía đông...

Tiêu Sơn lúc này mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Hắn ngủ mất hai ngày liền. Trong khi hắn ngủ có rất nhiều người đến nhưng thấy hắn ngủ quá say liền thở dài đi về. Khi hắn đang chuẩn bị thu thập đồ đạc để tiêu diệt đám tang thi thì phía xa xa nhìn thấy Trần Thạch Đầu hớt hải chạy tới báo cáo:

- Tiểu đoàn trưởng... Không xong rồi...

Tiêu Sơn thấy hắn hớt hải chạy tới sắc mặt liền trầm xuống:

- Có chuyện gì vậy? Là tang thi tập kích sao?

Trần Thạch Đầu thở hổn hển đáp:

- Báo cáo Tiểu đoàn trưởng. Nhạc Trọng đã cho người chiếm lĩnh toàn bộ căn cứ Lũng Hải rồi.

- Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?

Tiêu Sơn tức giận quát lên. Trần Thạch Đầu giọng run run nói:

- Nhạc Trọng đã chiếm căn cứ. Hắn đã thiết lập lại bộ máy hoạt động của thành phố này rồi.

- Mẹ nó. Hắn chiếm từ bao giờ?

Tiêu Sơn xoa xoa thái dương rồi nhìn hắn hỏi. Trần Thạch Đầu nhanh chóng kể lại toàn bộ quá trình. Sau khi nghe xong Tiêu Sơn truyền gọi thuộc hạ và rời khỏi phòng.

Ở một bên khác, sau khi xử lý các chuyện đơn giản, Nhạc Trọng lại điều động quân đội, dùng chiếc xe bọc thép còn lại làm hạch tâm, lúc này băt đầu càn quét tang thi bên ngoài thành.

Có bốn chiến xa bộ binh hạng nặng dẫn đầu, lúc này bắt đầu nghiền áp qua lại trong thi đàn. Sau đó tất cả bộ đội thay phiên ra trận, dùng Phảng Chế Đường Đao điên cuồng chém giết những tang thi bình thường. Tang thi tiến hóa thì bị Nhạc Trọng tiêu diệt, những tang thi này bị chém giết không còn.

Không có tang thi loại hình chữ Z chỉ huy, những tang thi bình thường sẽ chia rẽ, đối với Nhạc Trọng thì không tạo thành ảnh hưởng gì. Kịch chiến ba ngày sau đó, Nhạc Trọng rốt cục toàn diệt toàn bộ mười vạn tang thi chung quanh căn cứ. Trả giá chính là tiêu hao nhiều dầu nhiên liệu cùng với hai mươi tên cặn bã doanh, ba mươi người sống sót.

- Đại thắng, đại thắng, hơn mười vạn tang thi bên ngoài huyện Thanh Nguyên đã bị tiểu đội của Nhạc Trọng tiêu diệt.

Sau khi đám tang thi cuối cùng bị Nhạc Trọng tiêu diệt không lâu, tin tức thắng lợi của huyện Thanh Nguyên truyền bá ra ngoài.

Nghe được tin tức đại thắng làm cho huyện Thanh Nguyên trầm lắng nặng nề trở nên hưng phấn lên, trong thành khắp nơi truyền ra âm thanh hoan hô.

Mười vạn tang thi bên ngoài huyện Thanh Nguyên vẫn là thứ khiến người trong huyện Thanh Nguyên phải đau đầu. Nếu như thành phá thì tất cả mọi người trong huyện Thanh Nguyên sẽ bị tang thi xé thành phấn vụn. Nhạc Trọng dẫn người tiêu diệt mười vạn tang thi là chuyện phấn chấn nhân tâm.

- Bởi vì toàn diệt đại bộ phận tang thi. Nhạc đội quyết định hôm nay cứu tế cho mỗi người màn thầu ngọt.

Tin tức thứ hai truyền bá ngay sau đó.

Nghe được tin tức này người sống sót trong huyện Thanh Nguyên cao hứng hơn, ca ngợi Nhạc Trọng không dứt bên tai. Đại bộ phận người sống sót vẫn đi lĩnh món cứu tế sống qua ngày, cơ hồ đều không có ăn no qua. Vì một cái màn thầu không ít nữ nhân thậm chí nguyện ý bán đứng thân thể của mình. Hiện tại Nhạc Trọng tuyên bố mỗi người được thêm màn thầu, tự nhiên làm cho bọn họ hưng phấn không thôi.

Thời điểm lĩnh món ăn cứu tế, nhìn thấy từng cái màn thầu trắng thì ánh mắt mỗi người sống sót đều hiện ra nét tham lam. Những người sống sót sau khi lĩnh màn thầu ăn vào thì cảm động rơi nước mắt.

Đại bộ phận người sống sót đều vì chuyện Nhạc Trọng phân phát màn thầu thì thập phần thỏa mãn. Nhưng mà cũng có người bất mãn vì đãi ngộ này.

Trong một tiểu khu, bốn mươi ba người ngoại quốc màu da khác nhau đang ngồi cùng chỗ, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt sầu khổ. Bọn họ lúc trước là dân cư trong khu đặc quyền, tuy trong đặc khu thì bọn họ không thể như tận thế muốn ăn gì thì ăn, tuy nhiên chưa bao giờ chịu đói qua. Bát cháo, màn thầu chưa bao giờ nằm trong mắt của bọn họ.

Một tên da đen cầm lấy bát cháo, có chút thô tục nói ra:

- Lại là bát cháo đáng chết. Chúng ta đã ăn như vậy ba ngày rồi. Tôi hiện giờ ỉa ra cũng là bột nhão rồi. Căn bản không thành đầu. Úc, thượng đế ơi, tên Nhạc Trọng khốn nạn này quá keo kiệt.

Một phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh, dáng người có chút mập mạp nhíu mày nhìn qua tên da đen:

- Ngải Khắc, thỉnh anh nói chuyện văn minh một chút, anh không lên tiếng thì người ta sẽ không biết anh đang ăn cứt đâu.

Ngải Khắc nhún nhún vai, cười lạnh tiêp tục nói lời buồn nôn:

- Đây là thứ buồn nôn, buổi sáng hôm nay tôi vừa nôn ra ngoài đó. Nhìn xem đồ các người ăn kìa, chính là thứ tôi nôn ra đó. Thượng đế, đều này thật sự rất có ý nghĩa nha.

Ngải Khắc nói ra lời này làm cho đám người ngoại quốc không ai ăn tiếp nữa, nhao nhao trợn mắt nhìn qua phía hắn.

Một gã nam nhân trẻ tuổi hào hoa phong nhã tên là Thôi Minh Hào nói:

- Tiếp tục như vậy không được. Tôi đề nghị chúng ta nên đoàn kết lại, cùng đi tìm kẻ thống trị cao nhất là Nhạc Trọng đàm phán một chút. Tranh thủ quyền lợi của chúng ta.

- Tốt!

- Thôi Minh Hào làm đại biểu cho chúng ta đi.

- Tôi chọn Thôi Minh Hào làm đại biểu của chúng ta.

Bốn mươi ba người ngoại quốc này nhao nhao chọn Thôi Minh Hào làm đại biểu, hy vọng hắn đại biểu bọn họ đi thương lượng với Nhạc Trọng, thu hoạch đãi ngộ cho bọn họ. Đạo lý súng bắn chim đầu đàn không chỉ có người Châu Á mới hiểu, những người ngoại quốc sống ở đây cũng hiểu.

Thôi Minh Hào lúc này cắn vài cái lên màn thầu, sau đó đứng lên, hiên ngang lẫm liệt nói ra:

- Tốt, tôi sẽ đại biểu mọi người đi tranh đấu vì quyền lợi của mọi người.

Thôi Minh Hào cũng không phải đầu đất. Hắn cũng hiểu đạo lý súng bắn chim đầu đàn. Nhưng mà chỉ cần thao tác tốt thì chưa hẳn con chim đàu đàn này sẽ bị bắn, phong hiểm và kỳ ngộ luôn song hành.

Lúc này, tại sân tập bắn, Lâm Khánh, một trong những trưởng lão của Thanh Lang Bang tìm Nhạc Trọng có chút đau đầu nói ra:

- Nhạc đội, những người ngoại quốc kia muốn gặp ngài.

Nhạc Trọng buông súng, nhướng mày, chậm rãi hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Lâm Khánh cười khổ một tiếng nói:

- Bốn mươi ba người ngoại quốc đang tụ hợp với nhau, mãnh liệt yêu cầu chúng ta dựa theo lệ quốc tế, dùng chủ nghĩa nhân đạo viện trợ quốc tế đối đãi với bọn họ.

- Chủ nghĩa nhân đạo viện trợ? Trần Kiến Phong đúng là nuôi gan của đám người này mập lên rồi, tôi sẽ đi gặp bọn chúng.

Nhạc Trọng lạnh lùng cười cười, đi nhanh ra bên ngoài.

Quy Điền Thọ là một trong số không nhiều kẻ ngoại quốc hung hăng, Quy Điền Thọ sở dĩ có thể ngang ngược càn rỡ đó là bởi vì hắn trước đó từng cấu kết với một quan lớn trong căn cứ, có vốn liếng hung hăng càn quấy. Trên quảng trường tụ hợp bốn mươi ba người ngoại quốc trên cơ bản đều muốn quyền lợi. Cho dù trong căn cứ thì bọn họ cũng rất ngang ngược. Đây cũng là can đảm khiến bọn họ dựa vào yêu cầu Nhạc Trọng cho đãi ngộ tốt.

- Thập phần tiếc nuối! Thôi Minh Hào tiên sinh. Lệ quốc tế, chủ nghĩa nhân đạo viện trợ ở chỗ của tôi không thể thực hiện được. Tôi sẽ đối xử công bằng, đối xử với các người như công dân của mình. Các người muốn ăn no thì nhất định phải làm việc như những người khác. Nếu không làm việc cũng chỉ ăn đồ viện trợ như mọi người mà thôi.

- Đương nhiên, nếu các người cảm thấy đãi ngộ hà khắc. Tôi cũng tuân thủ luật lệ, hiện tại các người có thể mang theo người và tài sản tư nhân rời khỏi đây. Tôi không cản các người. Trì Dương, anh cứ dựa theo bình thường mà xử lý, bọn họ lại náo thì nam sẽ đưa vào Nô phu. Nữ thì đưa đi làm nô công.

Nhạc Trọng nói xong một câu rồi quay người rời đi.

Sau khi tận thế thì trật tự sụp đổ, đạo đức trở thành thứ không đáng tiền nhất. Rất nhiều nam nhân đều có thể thỏa thích phóng thích hắc ám trong lòng mà không sợ bị trừng phạt. Đại bộ phận nữ đều là kẻ yếu, nhưng mà trong đó cũng có không ít nữ nhân vô cùng hung ác. Người giết người, ngược đãi là trọng tội. Đối với những nữ nhân này thì Nhạc Trọng xử lý cũng không chút nương tay, đáng chết trực tiếp giết chết, không có đạt tới xử bắn thì đưa đám nữ nhân này đi làm nô công.

Những nô công này không có nhân quyền, chẳng những sẽ bị giam giữ trong tù, còn có thể bị tra tấn, khi cần thiết có thể ban cho chiến sĩ có công hưởng dụng. Sự tồn tại của nô công trọng yếu nhất chính là mang thai và sinh con, chỉ có sinh con mới có thể kéo dài tiếp tục.

Có Nhạc Trọng định ra nhạc dạo này, Lâm Khánh dũng khí cũng mạnh hơn, nhìn qua Thôi Minh Hào sắc mặt tái nhợt và đám người ngoại quốc kia, lớn tiếng nói:

- Các người còn kêu la cái gì, hết thảy tới báo cáo. Chúng ta sẽ dựa theo sở trường của các người mà định ra công tác, người không có năng lực đi làm đầy tớ. Đương nhiên, các ngươi hiện tại muốn rời khỏi nơi này thì chúng ta cũng không ngăn cản các ngươi đâu.

Lúc này chung quanh huyện Thanh Nguyên vẫn còn không ít tang thi lẻ tẻ, không có bất cứ vũ khí nào đi ra ngoài, người bình thường vừa ra thành chỉ sợ sẽ bị tang thi nuốt sạch. Đám người ngoại quốc Thôi Minh Hào cũng không phải đồ đần, chỉ có thể thành thành thật thật tiến lên báo cáo năng khiếu của mình, mặc cho Lâm Khánh an bài.

Lâm Khánh nhìn qua đám người ngoại quốc trước tận thế địa vị xã hội còn hơn xa hắn, bây giờ cúi đầu nghe lời, báo cáo tỉ mỉ từng chi tiết của bản thân, hơn nữa còn có nữ nhân nước Pháp ném mị nhãn cho hắn, cảm giác ưu việt tự nhiên cũng sinh ra. Lúc này hắn đã phát triển trở thành người cường hóa cấp 13, trong nhà nuôi dưỡng hai thê thiếp xinh đẹp. Nếu không phải hắn lúc trước quyết định đi theo Nhạc Trọng, chỉ sợ bây giờ đã là một cái xác chết rồi.

Nhạc Trọng từ trong trường bóng đi ra ngoài, Trì Dương đi tới bên cạnh hắn.

Nhạc Trọng nhìn qua Trì Dương, có chút ngoài ý muốn hỏi:

- Sao thế, Trì Dương?

Trì Dương trầm mặc một hồi rồi nói:

- Nhạc Trọng. Tiêu Sơn muốn gặp anh.