Tiêu Sơn bước nhanh về phía trước, hắn dùng lực ảnh hưởng của Khủng Cụ Thuật làm cho đám người bình thường vô cùng sợ hãi, chủ động nhượng ra một con đường cho hắn đi. Đồng thời những người bình thường bị Khủng Cụ Thuật ảnh hưởng đều thành thật đi ra ngoài.
Tách đám người ra Tiêu Sơn nhìn thấy Kẻ săn thú toàn thân là máu, đang không ngừng đuổi giết người sống sót. Đặc khu này sau tận thế là khu vực người bình thường ao ước được vào ở, người trong đặc khu cũng không sợ nguy hiểm cho nên không bố trí hỏa lực nào ở đây, bây giờ biến thành dê béo.
Cái lưỡi của Kẻ săn thú duỗi ra, trực tiếp xuyên thủng tim của tiểu hài tử.
Trong mắt tiểu nam hài chưa đủ mười tuổi kia tràn ngập sợ hãi, giãy dụa vài cái sau đó gương mặt vặn vẹo.
- Đáng chết!
Thấy một màn như vậy thì trong mắt Tiêu Sơn hiện ra thần sắc băng hàn, giơ gai độc lên nhắm bắn kẻ săn thú.
Con Kẻ săn thú kia biết Tiêu Sơn lợi hại, cái đuôi của nó giơ lên, đem một cỗ thi thể ném về phía hắn. Thân hình của nó lóe lên và lao vào trong một cái hẻm.
Tiêu Sơn né qua cỗ thi thể kia, bước nhanh đuổi theo kẻ săn thú.
Nếu đầu kẻ săn thú kia vọt tới bản thân của Tiêu Sơn thì một súng là tiêu diệt được, nhưng nếu kẻ săn thú chạy trối chết thì Tiêu Sơn muốn giết nó quá không dễ dàng.
Đầu Kẻ săn thú kia cực kỳ giảo hoạt, không ngừng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.
Tiêu Sơn toàn lực truy đuổi ở phía sau, hắn có nhanh nhẹn cao tới 69 điểm, thân hình giống như quỷ mị lao theo kẻ săn thú kia. Nếu không phải Kẻ săn thú không ngừng chuyển hướng thì hắn đã sớm đuổi theo Kẻ săn thú rồi.
Tiêu Sơn xông qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên trong nội tâm báo động mạnh mẽ, từ trên bầu trời có một cái đầu lưỡi từ trên cao giáng xuống.
Kẻ săn thú kia tứ chi dán lên trên vách tường và dùng đầu lưỡi công kích vào hắn.
Trong mắt Tiêu Sơn hiện ra một tia hàn quang, thò tay chộp lấy đầu lưỡi của Kẻ săn thú.
Da chuột vương cứng rắn cho nên đầu lưỡi không cách nào làm gì được Tiêu Sơn. Hắn thuận thế một trảo bắt lấy đầu lưỡi của Kẻ săn thú, tay trái giơ gai độc lên và nhắm vào đầu nó bóp cò.
Phanh một tiếng nổ mạnh làm đầu lâu Kẻ săn thú nổ tung, thi thể không đầu có hộp báu màu xanh rơi ra ngoài.
- Tỉ lệ rơi đồ xem ra càng ngày càng thấp.
Tiêu Sơn đi qua, đem hộp báu màu xanh bỏ vào trong túi.
Lúc trước Tiêu Sơn cùng Kỷ Thanh Vũ giải quyết Kẻ săn thú đi vào Tân Thủ thôn thì mỗi một đầu Kẻ săn thú đều rơi ra sách kỹ năng và trang bị tốt. Lúc này tang thi công thành thì Tiêu Sơn tiêu diệt mười con Kẻ săn thú chỉ rơi ra hai hộp báu màu xanh, còn lại đều là hộp báu màu trắng.
Không lâu sau một bộ đội đặc công trang bị vũ khí chạy tới nơi này, bắt đầu duy trì trật tự.
Binh lực trong cứ quá khan hiếm, vốn đại lượng binh lực đều đi chiến đấu, nếu không thì kẻ săn thú này không dễ dang vào trong nội thành.
- Cứu tôi cứu tôi, tôi là nữ nhân của Trương cục trưởng, các người không thể không cứu tôi, tôi không muốn chết
- Tôi không có bị thương do bị cào trúng, đây là do tôi bị té mà thôi, tôi là đại biểu nhân dân toàn quốc sao các người dám bắt tôi.
- Tôi là chủ tịch tập đoàn Cương Hóa, thị trưởng Trần Kiếm Phong chính là bạn tốt của tôi. Các người dám đụng vào tôi, lão tử sẽ lột da của các người ra.
"..."
Những đặc công đi vào trong đặc khu, nghe được lệnh của cấp trên là bắt lấy những người bị thương trói lại. Nếu đúng là người bình thường thì sống sót, một khi phát hiện bị cắn tổn thương sẽ bị xử quyết. Nhưng mà người trong đặc khu có ngàn vạn quan hệ với cao tầng, những đặc công này cũng chỉ trói mà không làm gì bọn họ.
Dù là như thế trong đặc khu vang lên tiếng khóc la gào thét, có lớn tiếng giải thích, có người báo thân phận uy hiếp đặc công, khu vực này loạn thành một bầy.
Một gã trung đội trưởng đặc công mặt mũi đổ mồ hôi lạnh kêu lên:
- Tất cả mọi người an yên tĩnh một chút, chỉ cần các người trong nửa giờ không có dị thường nào thì sẽ đi.
Nếu là người sống sót bình thường thì những những đặc công này đã sớm dùng bạo lực làm cho đám người này câm miệng, an tĩnh lại. Thế nhưng mà đối mặt với những người trong đặc khu có thân phận, những đặc công này không dám quá phận.
Phanh!
Đúng lúc này một tiếng súng nổ vang hiện ra, trên đầu một con chó như tiểu công chúa nhiều ra một lỗ máu.
Tên đội trưởng đặc công nhìn qua bên kia, vừa vặn trông thấy Tiêu Sơn cầm súng ngắn K59 trong tay, một viên đạn bắn vào đầu con chó như tiểu công chúa này.
- Kiều Kiều, con gái Kiều Kiều bảo bối của tôi!
Một gã phu nhân tuổi chừng ba mươi hai, làn da trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp nhìn thấy con chó nhỏ của mình bị Tiêu Sơn một súng bắn nổ đầu thì lúc này rên rỉ lên, hơn nữa còn chạy về bên này.
Một phu nhân tướng mạo xinh đẹp hai mắt đỏ thẫm, trong mắt tràn ngập bi thương, thoáng cái vọt tới trước người của Tiêu Sơn và hung hăng bạt tai về phía Tiêu Sơn:
- Mày là đồ ác ma, lại dám giết Kiều Kiều công chúa nhỏ của tao!
Con chó nhỏ này chính là sủng vật mà nữ nhân này thương yêu nhất. Nàng nuôi dưỡng con chó này giống như con gái của mình vậy. Cho dù là tận thế thì thức ăn cho con chó này cũng là lương thực cao cấp nhất. Đồ ăn của con chó này đều là dùng thịt bò để làm ra, nếu như đặt ra ngoài đặc khu thì đó là mỹ vị khó có được. Người bên ngoài vì một miếng bánh mì nhỏ là có thể động thủ giết người, bây giờ lại dùng thịt bò làm thức ăn cho chó.
- Cút, con chó này bị lây nhiễm virus, tôi không giết nó thì để cho nó giết người sao?
Tiêu Sơn kịch chiến cả buổi sáng, đi cứu viện khắp nơi, lại một mình cứu viện đám người trong đặc khu này, trong nội tâm đã tích lũy không ít lệ khí. Trong lòng của hắn giận dữ, thân thể có chút hơi nghiêng né qua một bạt tay của nữ nhân này, trở tay tát vào mặt của nữ nhân kia, đánh bay mấy cây răng của nữ nhân này ra ngoài, mặt cũng sưng đen lại.
Tên nữ nhân này ngã nhào trên mặt đất, trong mắt tràn ngập không thể tin, chỉ vàoTiêu Sơn và nhìn qua trung đội trưởng đặc công kêu lên:
- Kẻ này dám đánh tôi, Trương Kiệt, anh có muốn làm trung đội trưởng đặc công không vậy. Đi lên bắt hỗn đản này lại cho tôi.
Tên trung đội trưởng đặc công Trương Kiệt kia mang theo hai gã chiến sĩ đi tới, thời điểm nhìn rõ chân diện mục của Tiêu Sơn thì hít sâu một hơi khí lạnh, đi tới bên người tên phu nhân này nói nhỏ:
- Sử phu nhân, đây chính là Thạch Mã Trấn Tiêu Sơn.
Nghe Trương Kiệt nói vậy thì sắc mặt nữ nhân này tái nhợt, hai mắt oán độc vô cùng nhìn qua Tiêu Sơn và lớn tiếng khóc lóc om sòm.
- Thạch Mã Trấn Tiêu Sơn thì thế nào? Tiêu Sơn là có thể tùy tiện đánh người sao? Mày đánh nữ nhân, mày có phải nam nhân hay không? Nơi này là căn cứ chứ không phải Thạch Mã Trấn của mày, mày giỏi thì giết tao đi.
Nữ nhân này chính là vợ của một tên thư ký có đặc quyền trong căn cứ. Nếu như Tiêu Sơn công nhiên giết người trong đặc khu, như vậy người trong đặc khu không ngồi yên mà nhìn. Chỉ cần Tiêu Sơn còn muốn hợp tác với căn cứ, nàng tuyệt đối không cần lo lắng tính mạng của mình
Tiêu Sơn nhìn qua nữ nhân này và lạnh lùng nói:
- Bà muốn chết như vậy thì tùy bà!
Trương Kiệt nghe vậy hít một hơi lãnh khí, cầm súng ngắn chĩa vào người của Tiêu Sơn, để ngừa Tiêu Sơn động thủ giết người.
Trương Kiệt khẽ động, Tiêu Sơn cũng đã động, hắn giống như sấm sét đánh lên người của Trương Kiệt, đá Trương Kiệt ra xa mấy mét.
- Không xong!
Trương Kiệt lăn một vòng, nhanh chóng móc súng đứng lên.
- Cứu mạng, cứu tôi!
Cơ hồ là thời khắc đó tiếng kêu thê lương từ hướng của nữ nhân kia vang lên.
Trương Kiệt nhìn qua hướng của nữ nhân kia, chỉ thấy một con mèo ba tư thân thể hư thối cắn xé nữ nhân kia. Con mèo ba tư lực lớn vô cùng, mỗi khi cắn một cái đều cắn một khối huyết nhục trên người nữ nhân này ăn vào.
Hai mắt nữ nhân này tràn ngập sợ hãi, lớn tiếng gào khóc, cố gắng ném con mèo ba tư đi. Nàng cũng đứng lên bỏ chạy, tránh né con mèo cắn xé.
Đồng thời những nơi nữ nhân kia đi qua, cho dù là nam hay nữ đều tránh không kịp. Không có người nào nguyện ý tiến lên giúp nữ nhân này một lần. Con mèo kia rõ ràng là tang thi, chỉ cần bị cào thì sẽ bị lây. Loại chuyện nguy hiểm tính mạng này không ai muốn làm.
- Mèo tang thi cấp 10, hành đẹn nhanh nhẹn, kèm theo kỹ năng: lây virus...
Tiêu Sơn lạnh lùng nhìn qua con mèo tang thi không chút thu hút kia, trong mắt hiện ra những tin tức này.
- Cứu tôi, cứu tôi!
Nữ nhân kia nhìn thấy mọi người tránh lui, trong mắt hiện ra thần sắc tuyêt vọng, một bến tránh né con mèo và lớn tiếng cầu khẩn Tiêu Sơn bên này.
Tiêu Sơn nhìn qua nữ nhân này đang giãy dụa, hắn lui ra sau vài bước, lạnh lùng nói.
- Tôi không có nghĩa vụ cứu bà!
Tiêu Sơn tính cách ân oán rõ ràng, loại nữ nhân không biết tôt xấu này không muốn cứu giúp.
Trương Kiệt lớn tiếng nhìn qua đội viên bên cạnh:
- Tiêu diệt con mèo tang thi này.
Một gã đội viên khó xử nói:
- Trương đội, con mèo tang thi này đang ở trên người của Sử phu nhân. Chúng ta không có mười phần nắm chắc có thể không tổn thương Sử phu nhân mà bắn gục con mèo này.
Con mèo tang thi kia bây giờ đang ở trên người của Sử phu nhân, nếu như bắn vào con mèo tang thi kia, rất khó không ảnh hưởng tới Sử phu nhân.
Trương Kiệt do dự một chút, cắn răng đi tới trước mặt Tiêu Sơn và nhìn qua hắn nói:
- Tiêu Sơn xin ngài ra tay tiêu diệt con mèo này đi, tôi van ngài!
Ở chỗ này chỉ có một người có thể tiêu diệt con mèo tang thi mà không ảnh hưởng tới Sử phu nhân chỉ có mình Tiêu Sơn, Trương Kiệt đã không muốn cầm mạng của mình đi cứu Sử phu nhân, cũng không muốn nổ súng giết chết con mèo tang thi cùng Sử phu nhân. Dù sao lúc này Sử phu nhân còn chưa biến thành tang thi, hắn cũng không muốn bị chồng Sử phu nhân tính sổ.
Tiêu Sơn nhìn Trương Kiệt một cái và những người sống sót kinh hồn chưa định, tiến lên một bước, ánh đao chớp động và một đao chém đầu của con mèo tang thi.
- Đau quá, bác sĩ tôi muốn bác sĩ!
Sử phu nhân vừa thấy con mèo tang thi vừa chết, nàng chợt lớn tiếng kêu khóc lên. Lúc này trên người nàng bị con mèo cắn xuống mấy khối huyết nhục, máu tươi chảy đầm đìa, cực kỳ khủng bố.
Tiêu Sơn nhìn qua Sử phu nhân rồi nhìn qua Trương Kiệt hỏi:
- Bà ta đã bị lây virus, vì cái gì anh không bắn gục đi.
Trương Kiệt cười khổ một tiếng nói:
- Nàng ta chính là lão bà của Cố bí thư. Nếu tôi trước khi nàng chưa biến thành tang thi mà bắn gục. Chức vụ trung đội trưởng đặc công của tôi không cần làm nữa.
Tiêu Sơn nhìn qua chó chó mèo mèo đang chạy loạn khắp nơi, khẽ chau mày nói:
- Tôi đề nghị tiêu diệt đám chó mèo nơi này.
Những con chó mèo kia chính là sủng vật, sẽ bị lây virus cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa chúng phát triển cũng hết sức kinh người. Một con mèo tang thi vừa rồi cũng đã làm nơi này gà bay chó chạy.
- Không có khả năng, những con chó mèo này là mệnh căn của đám người kia, không có lệnh của cấp trên thì tôi không thể giết chúng.
Trương Kiệt lắc đầu cự tuyệt nói.
Dân cư trong đặc khu đều có thân phận bất phàm, nếu như chạm vào bọn họ là tội ác bất xá. Trương Kiệt là trung đội trưởng đặc công cũng không muốn chưa nghe lệnh của cấp trên mà làm việc, Trương Kiệt tự nhiên không dám bắn gục đám chó mèo trong đặc khu này.
Tiêu Sơn khẽ chau mày, không nói gì thêm mà rời khỏi nơi này. Đây không phải là Đại Nham Trấn, Thạch Mã Trấn của hắn, Nhạc Trọng không thể ra lệnh cho người ta được.
Nơi này chính là căn cứ thành Lũng Hải, Tiêu Sơn và căn cứ cùng hợp tác kháng địch. Hắn có thể không muốn bởi vì chút chuyện này mà trở mặt với căn cứ.
Dùng tình thế trước mắt của hắn mà nói thì Tiêu Sơn dùng lực lượng của mình không thể nào ngăn cản tang thi tấn công được.
Nhìn qua bóng lưng của Tiêu Sơn rời đi, Trương Kiệt mở miệng muốn nói cái gì đó, do dự một hồi vẫn không có nói gì cả.
Tiêu Sơn trở lại cửa đông thì nhìn thấy tang thi không ngừng bay lên tường thành, sau đó bị loạn đao phây thanh trên tường thành.
Tiêu Sơn lẳng lặng quan sát một chút, chỉ thấy phần lớn tang thi ném lên tường thành không tạo thành áp lực quá lớn cho mọi người.
Chỉ có tang thi tiến hóa và Kẻ săn thú với có thể yêu hiếp chiến sĩ mặc áo da rắn nước mà thôi.
Tiêu Sơn quan sát một hồi rồi nhìn qua Khổng Thiên Dự ra lệnh:
- Cặn Bã Doanh đi lên.
Khổng Thiên Dự nhanh chóng lui ra, rất nhanh ba mươi sáu người của Cặn Bã Doanh đi lên.
Cao Đại Cường là đội thứ nhất của Cặn Bã Doanh, hắn và ba mươi sáu người còn lại đi tới trước người của Tiêu Sơn, im lặng nhìn qua hắn, chờ đợi Nhạc Trọng ra lệnh.
Tiêu Sơn nhìn ba mươi sáu người của Cặn Bã Doanh, phát động Khủng Cụ Thuật, một cổ uy áp tinh thần khổng lồ lúc này bao phủ lấy toàn bộ Cặn Bã Doanh.
Cao Đại Cường và ba mươi lăm người còn lại bị uy áp tinh thần của Khủng Cụ Thuật bao phủ, lập tức trong nội tâm sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như bị vây trong biển tang thi, từng ngụm bị bị tang thi thôn phệ
- Thực lực của Tiểu đoàn trưởng đáng sợ như vậy? Quả nhiên đáng sợ!
Cao Đại Cường cũng là người tâm trí kiên định và lớn mật, dưới uy áp của Khủng Cụ Thuật thì hắn không nhịn được hai chân run lên nhìn qua Tiêu Sơn trước mặt, thở hỗn hển, trong mắt hiện ra nét sợ hãi không gạt bỏ được.
Những người còn lại của Cặn Bã Doanh càng không chịu nổi, rất nhiều người đều ngã xuống đất, gan nhỏ một chút thậm chí bị dọa tiểu ra quần.
Tiêu Sơn nhìn thấy những tù phạm Cặn Bã Doanh bị Khủng Cụ Thuật làm xụi lơ trên đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi, lúc này mới thu Khủng Cụ Thuật, mở miệng nói:
- Đám hỗn đản các ngươi đều là một đám phạm trọng tội, nên bị xử bắn, nếu không phải tôi từng hứa hẹn cho các ngươi giết tang thi sẽ khôi phục thân phận thì tôi sẽ xử bắn các người lâu rồi. Tôi nói rồi, các người chỉ cần giết được bốn mươi con tang thi sẽ khôi phục tội nghiệt, tôi sẽ cho các người làm bình dân, hoặc trở thành chiến sĩ chính thức.
- Bốn mươi đầu tang thi cũng không phải số lượng nhỏ, bằng vào bổn sự của các ngươi hiện tại thì đại đa số người chỉ sợ chống đỡ không được mức này. Hiện tại tôi sẽ ban cho các người bảo vật cường hóa. Cầm lấy chúng và đi chiến đấu để các ngươi được cường hóa mạnh hơn, tương lai đồ ăn, phòng ở, nữ nhân đều sẽ có.
Tiêu Sơn nói xong, phất phất tay, ba mươi sáu thanh Phảng Chế Đường Đao cùng thuẫn thép được đưa tới trước mặt đám Cặn Bã Doanh này.
- Đây là binh khí của hệ thống thần ma!
Cao Đại Cường vừa nhìn thấy chuôi Phảng Chế Đường Đao thì con mắt sáng ngời, nhanh chóng nhặt Phảng Chế Đường Đao vào trong tay.
Binh khí của hệ thống thần ma chính là chìa khóa mở ra cánh cửa cường hóa. Không có binh khí trong hệ thống thần ma, cho dù giết chết tang thi, biến dị thú cũng sẽ không biết đạt được cường hóa.
Tù nhân trong Cặn Bã Doanh đều biết rõ điểm này. Bọn họ nhao nhao đi lên nhặt lấy Phảng Chế Đường Đao cùng thép thuẫn, trong mắt tràn ngập chiến ý. Chỉ cần bọn họ chiến đấu và đạt được cường hóa, chuyện này làm sĩ khí của bọn họ đại chấn.
- Tất cả sách kỹ năng, hộp báu, sinh tồn tệ đều không được phép nhặt lấy. Nếu không trực tiếp bắn chết.
- Tôi đề nghị các người sau khi cường hóa đem điểm cường hóa phân phối vào trên lực lượng và thể lực. Hiện tại lập tức đi lên săn bắt tang thi.
Tiêu Sơn phất phất tay ra lệnh.
Trung đội Cặn Bã Doanh lúc này hưng phấn, cầm lấy Phảng Chế Đường Đao cùng thép thuẫn trong tay lao lên tường thành.
Nhóm người cường hóa lúc này lui lại nghỉ ngơi.
Những tù phạm Cặn Bã Doanh vừa lên tường thành, chợt giống như mãnh hổ lao vào chém giết tang thi thật điên cuồng. Bọn chúng trước kia đại bộ phận có kinh nghiệm chiến đấu với tang thi, cũng không có quá nhiều sợ hãi đám tang thi bình thường. Bây giờ có được Phảng Chế Đường Đao và sau khi giết địch càng được cường hóa. Trong tận thế này thực lực mạnh hơn một phần thì có thể sống cao hơn một phần.
Triệu Tinh lui ra sau, đi đến bên người Tiêu Sơn hỏi:
- Tiểu đoàn trưởng? Tại sao không cho chúng ta lên?
Hiện tại trên tường thành không có tang thi tiến hóa. Đội ngũ chiến sĩ này săn giết tang thi bình thường như giết ra. Những chiến sĩ kia có chút khó hiểu mệnh lệnh này của Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn trầm giọng nói:
- Lực lượng của chúng ta hiện giờ quá bạc nhược, phải không ngừng tăng cường mới được. Anh dẫn người đi nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa sẽ cho các anh xuất hiện.
Triệu Tinh mặc dù có chút không hiểu, thực sự dẫn người lui xuống.
- Sách kỹ năng!
Một tên tù phạm Cặn Bã Doanh sau khi chém giết tang thi bình thường thì một bản sắc kỹ năng trân quý hiện ra trước mặt của hắn.
Bản sách kỹ năng này vừa xuất hiện, con mắt mấy tên Cặn Bã Doanh gần đó sáng lên, nhao nhao di động về phía bên này. Trong mắt tên tù phạm đánh tuôn ra sách kỹ năng tham lam, thò tay chộp về phía sách kỹ năng.
Một bản sách kỹ năng đại biểu cho một năng lực cường hóa, đại bộ phận người của Tiêu Sơn đều biết việc này. Một loại năng lực cường hóa đại biểu cho lực lượng cường đại, tự nhiên làm cho đám Cặn Bã Doanh động tâm không thôi.
Phanh một tiếng súng vang lên.
Trên đầu của tên Cặn Bã Doanh kia xuất hiện lỗ máu, thân thể bay ngược ra phía sau, trong mắt còn tràn ngập kinh ngạc cùng không tin.
Nội tâm của đám cCặn Bã Doanh còn lại cả kinh, nhìn theo tiếng súng vừa rồi, chỉ thấy một tên súng ngắm đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đám Cặn Bã Doanh này cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, không dám nhìn bản sách kỹ năng trân quý kia nữa, điên cuồng chém giết đám tang thi.
Một gã chiến sĩ chính thức đi tới, đem sách kỹ năng và sinh tồn tệ chung quanh thu lại. Hơn mười nhân viên hậu cần không ngừng đem thi thể tang thi vứt xuống tường thành.
Đại lượng tang thi tiến hóa bị giết, thi đàn này hiển nhiên không có quá nhiều thủ đoạn, chỉ có thể không ngừng ném tang thi bình thường lên cho mọi người chém giết.
Những thi thể của tang thi bình thường này bị thu gom lại một chỗ và đốt cháy.
Chiến đấu kịch liệt tới chạng vạng tối,Tiêu Sơn đem tù phạm trong Cặn Bã Doanh và người sống sót sau huấn luyện thay nhau ra trận, dùng Phảng Chế Đường Đao săn bắn tang thi.
Có mười mấy người không cẩn thận bị tang thi cào phá da biến thành tang thi. Đại bộ phận tù phạm Cặn Bã Doanh và người sống sót được cường hóa lên cấp 2. Đồng thời lòng sợ hãi của bọn họ với tang thi cũng giảm bớt đi.
Người bình thường chỉ cần trong tay có Phảng Chế Đường Đao chém ba đầu tang thi sẽ lên được cấp 2. Mà người cường hóa cấp 7 phải săn giết hơn mười đầu tang thi mới được cường hóa. Mà người mạnh như Nhạc Trọng đi săn giết tang thi bình thường chỉ sợ phải hơn mấy ngàn mới được.
Mà người bình thường lợi dụng Phảng Chế Đường Đao chém giết tang thi bình thường tăng lên thì thực lực chỉnh thể của Tiêu Sơn cũng tăng lên, vì mười vạn tang thi đang công thành và giữ vững căn cứ thành phố Lũng Hải, Tiêu Sơn cũng phải cho Cặn Bã Doanh và ba trăm người sống sót vừa chiêu mộ huấn luyện trở thành người cường hóa.
Tiêu Sơn cẩn thận từng li từng tí quan sát thi bầy dưới tường thành, phát động hợp thể hộ giáp thuật đồng thời ra lệnh:
- Động thủ bật hết hỏa lực!
Tiêu Sơn ra lệnh này thì các loại hỏa lực nặng nhẹ trên tường thành đồng loạt bắn thẳng về phía tang thi.
Dưới làn đạn kim loại bao phủ thì những tang thi bình thường ngã xuống như cắt lúa. Dưới hỏa lực của súng máy hạng nặng, những con L2 thân hình khôi ngô nhao nhao té xuống đất, một phát đạn là xuyên thủng qua thân thể cứng rắn của chúng.
- Ngừng bắn, bắn tỉa nhắm mục tiêu vào đám H1!
Tiêu Sơn hạ lệnh ngừng bắn sau đó duỗi tay ra, một đại gai xương đâm vào dưới tường thành, hắn nhảy xuống.
Trên bầu trời Thanh Nhi cũng thừa dịp thời điểm hỏa lực bao trùm, nó cùng trùng kích vào trong thi đàn, đem một đầu H1 xé thành phấn vụn.
Tiêu Sơn vừa rơi xuống đất, chợt tốc độ triển khai toàn bộ, hắn xông thẳng về hướng của H1. Những con tang thi H1 loại hình tấn công từ xa này với bọn họ mà nói là nguy hiểm nhất. Có H1 tồn tại, đám bắn tỉa của cửa đông không dám lên tường thành săn giết tang thi. Hơn nữa những con H1 kia lực phá hoại cũng cực kỳ to lớn, hỏa cầu của chúng không khác gì một chiếc BMW nổ tung, nếu như nó tiếp tục tiến hóa thì Tiêu Sơn có chạy cũng không chạy thoát được.
Mất đi mưa đạn trấn áp, những tang thi trên ngời có trăm ngàn lỗ thủng đứng thẳng lên, những tang thi thân thể chỉ còn nửa khúc chậm rãi tiến tới gần Tiêu Sơn.
Chung quanh người của Tiêu Sơn khắp nơi đều là tang thi đang rục rịch.
Tiêu Sơn mỗi bước đi lên đều có thể dẫm lên phần chân tay cụt, nội tạng hư thối, thịt nát buồn nôn. Cộng thêm chung quanh hắn là thi thể tang thi, hắn giống như đi vào trong địa ngục vậy.
Mà những con L2 tiến hóa kia di động nhanh hơn tang thi bình thường, chúng rất nhanh từ trên đất đứng lên, vây lấy Tiêu Sơn.
Những con H1 trong thi đàn cũng thay đổi phương hướng, quay đầu nhắm trúng Tiêu Sơn.
Sau một khắc Tiêu Sơn chợt sinh ra dự cảm nguy hiểm không hiểu, hắn trước tiên phát động kỹ năng Ảnh Bộ, giống như quỷ mị lăn một vòng.
Hơn hai mươi bóng đen từ trên cao rơi xuống, phá toái hư không nhắm thẳng về phía Tiêu Sơn.
Tuy Tiêu Sơn có tốc độ nhanh gấp bảy lần người bình thường, né qua đại bộ phận hỏa cầu, nhưng mà vẫn có hỏa cầu đánh lên người.
Tiêu Sơn mặc áo da chuột ngăn cản được đại bộ phận uy lực của hỏa cầu, nhưng mà dù vậy hắn vẫn bị hỏa cầu oanh ra xa bảy tám thước, xương cốt muốn nứt ra, đau đớn không thôi.
Nếu không phải cường độ thân thể Tiêu Sơn gấp ba lần người bình thường, mặc dù có áo da chuột hộ thân, một kích này cũng làm xương cốt của hắn nát nhừ.
Bang bang...
Sau khi đám H1 phóng hỏa cầu thì tiếng súng vang lên, trên đầu của H1 xuất hiện lỗ máu.
Đó là những tay súng bắn tỉa trên tường thành, Tiêu Sơn chính là người thu hút chú ý cua H1.
Tuy những con H1 phóng ra hỏa cầu uy lực bất phàm, nhưng mà bản thể của nó vô cùng yếu ớt, ngay cả đạn súng trường bình thường cũng dễ dàng xuyên qua thân thể của chúng, càng không cần phải nói tới súng bắn tỉa.
Trên tường thành những người bắn tỉa xạ thuật bất phàm, sau khi xạ kích xong thì đám H1 cũng hiện ra trong đám tang thi, bọn họ cũng dễ dàng tìm được. Hết thảy giết chết
Mà những con tang thi L2 đao thương bất nhập, chỉ khi dùng súng bắn tỉa bắn trong phạm vi mấy mét hoặc là đạn súng bắn tỉa đặc thù mới có thể bắn thủng đầu của chúng.
Bởi vì đạn đặc thù này quá khó tìm, đạn bắn tỉa tồn kho của Tiêu Sơn cũng không nhiều, bởi vậy không đến lúc trọng yếu hắn không dùng, hắn sẽ không dùng đạn bắn tỉa đặc thù đi bắn giết L2.
- Xem ra có cơ hội mình phải cường hóa cường độ thân thể mới được.
Tiêu Sơn từ trên mặt đất đứng lên, huy động Đường đao trong tay, cắn những tang thi đang bò trên mặt đất như đậu hủ. Sắc mặt của hắn tái nhợt, cốt khải ở chỗ hỏa cầu oanh kích trung đã nát tan, quần áo vỡ tan, đau đớn không thôi.
Mà thanh Đường đao so với Phảng Chế Đường Đao sắc bén gấp năm lần, chém giết tang thi càng thêm nhẹ nhõm.
Những tang thi loại hình L1, S1, L2 cũng từ bốn phương tám hướng vây quanh Tiêu Sơn.
Trên tường thành, âm thanh súng vang lên không ngừng, những con tang thi tiến hóa L2 bò tới gần Tiêu Sơn thì không ngừng bị bắn tỉa bắn vào đầu.
Mất đi H1 uy hiếp, Thanh Nhi từ trên trời giáng xuống, không ngừng dùng cái mỏ sắc bén tấn công, mỗi một lần đều trảo nát đầu của một con L2.
Tiêu Sơn dùng tốc độ cao nhất tiến thẳng về phía L2, chỉ chốc lát đã tới trước người của một con L2.
Đầu L2 kia vừa thấy Tiêu Sơn, nó vung nắm đấm nặng như núi của mình đập vào người của Nhạc Trọng.
Tiêu Sơn hơi nghiêng người né qua một bên, né qua một kích nặng nề của L2, sau đó một đao chém lên cổ của con L2 này.
Sức lực gần bốn lần người thường bộc phát, phối hợp thêm với Đường đao sắc bén, Tiêu Sơn thập phần gian nan chém ra một lỗ hỏng lớn trên đầu lâu của L2, nhưng mà không thể chém đầu lâu của L2 xuống được.