Chương 64: Nhạc Trọng tiến tới thành phố Lũng Hải

Ngoại thành phía tây của thành phố Lũng Hải......

Huyện Thanh Nguyên......

Đoàn xe lúc này vừa đến một thôn nhỏ ngoài huyện Thanh Nguyên cách khoảng hai mươi cây số. Một nữ nhân lúc này thần sắc lo lắng nhìn vào nam nhân hỏi:

- Nhạc Trọng, anh có chắc chắn để vật tư và vũ khí của chúng ta ở đây là an toàn không? Tại sao chúng ta không mang vào căn cứ?

Nam nhân lúc này chính là Nhạc Trọng. Trải qua liên tục cường hóa, cấp độ hắn hiện tại là 28. Đặc chủng khô lâu Hắc Cốt cũng được hắn bồi dưỡng đến cấp độ 30. Hắn nhìn Lý Hiểu Nam trầm giọng:

- Tin tưởng anh.... Hiện tại nhân loại thuế biến, chính phủ hiện tại chưa chắc đã phải tốt đẹp gì. Chẳng qua chúng ta hiện tại không còn đường để đi nên mới đến nương tựa ở Lũng Hải một thời gian.

- Nhạc Trọng nói đúng đấy. Hiện tại chúng ta chỉ có thể ngây ngốc ở đó một thời gian. Sau khi ổn định lại thế cục, chúng ta sẽ rời khỏi đó.

Trì Dương im lặng một hồi mới lên tiếng. Lý Hiểu Nam nhiều lần trải qua chiến đấu sinh tử với Nhạc Trọng nên cũng xây dựng được tình cảm với hắn. Hiện tại nàng đang là nữ nhân của hắn, nên khi hắn nói muốn giấu vật tư và súng đạn nên cũng muốn cân nhắc cho toàn cục. Nhạc Trong cân nhắc một hồi rồi cùng Lý Hiểu Nam chở toàn bộ vật tư và súng ống đi cất giấu ở trong một căn hầm ở trong một ngôi nhà. Trước mạt thế, ngôi nhà này có người dân đào một căn hầm để tích trữ lương thực nhưng được một thời gian bị hỏng mất, hiện tại hắn cũng để ở đó và bảo quản thật kỹ để tránh trường hợp bị ẩm mốc hỏng hết vật tư và súng ống, đạn dược. Lực lượng còn lại Trì Dương sẽ phụ trách an toàn của họ. Sau khi xong việc bọn họ tập kết ở gần cửa thành huyện Thanh Nguyên.

- Dừng lại!

Đoàn người của Nhạc Trọng vừa chạy tới trước cổng thành, cửa ra vào có bốn gã vác súng đang đứng, đạn lên nòng đi tới, trầm giọng quát.

Nhạc Trọng lúc này bước xuống xe.

Nhạc Trọng vừa đi xuống xe thì xe của bọn họ bị binh lính ở đây tịch thu.

Vài tên nhân viên mặc quần áo lao động nhanh chóng đi tới nơi này.

Một người trong đó đi về phía đám người Nhạc Trọng nói:

- Tôi là người phụ trách tiếp đãi người sống sót Trần Trí Quang. Các người có thể mang theo vật tư của mình tiến vào căn cứ thành phố Lũng Hải. Nhân dân tệ, vàng, kim cương có thể hối đoái phiếu lương thực ở nơi này.

Trì Dương lúc này lên tiếng:

- Chúng tôi là dân tị nạn mới đến căn cứ của chính phủ để nương tựa. Trên đường đi vật tư không mang theo nhiều, cũng không có vàng, kim cương hay nhân dân tệ gì cả.

Trần Trí Quang không có thèm nhìn qua Trì Dương một cái nào, hắn liếc qua Nhạc Trọng và thản nhiên nói:

- Trong căn cứ thành phố Lũng Hãi không cho phép mang theo vũ khí, cho nên các người phải đem toàn bộ vũ khí nộp lên đây. Nếu có được trang bị của hệ thống thần ma, trang bị này toàn bộ nộp lên cho căn cứ, nếu không sẽ định tội chứa chấp vật phẩm nguy hiểm. Hiện tại nam qua bên kia, nữ qua bên này, chúng tôi tiến hành kiểm tra vật tư của các người mang theo.

Nói xong Trần Trí Quang liền mang theo nam nhân trong đoàn Nhạc Trọng đi vào căn phòng nhỏ.

Nhân viên nữ công tác cho chính phủ dẫn bọn người Lý Hiểu Nam vào một căn phòng nhỏ.

Trong căn phòng nhỏ này Trần Trí Quang và ba nhân viên công tác bắt đầu điều tra vật phẩm tư nhân của Nhạc Trọng. Bọn hắn rút kinh nghiệm của Tiêu Sơn một lần rồi nên xũng muốn xem xét kỹ trong số những người của đoàn người này có người cường hóa hay không. Nhìn Nhạc Trọng trên người toàn sát khí, lại không có một chút lo lắng nào khi hắn kiểm tra vật tư của họ nên Trần Trí Quang liền cẩn thận hỏi:

- Trong các vị ai là người cường hóa?

- Tôi là người cường hóa.

Lúc này Nhạc Trọng thản nhiên nói. Hắn là người cường hoá cũng không phải điều gì là bí mật, nên hắn cũng nói thẳng cho hắn biết. Trần Trí Quang xác định chắc chắn bọn họ đều là người cường hóa xong hắn thay đổi thái độ đến 180 độ, không dám làm khó dễ, run giọng nói ra:

- Xin lỗi các ngài đã để mất hơi nhiều thời gian, xin các ngài ra ngoài trước đi. Cách ly ở chỗ này sau hai giờ thì sẽ có người căn cứ năng lực của các người mà an bài trụ sở công tác.

Nhạc Trọng tiếp nhận bản khai xem xét, chỉ trong đó chằng chịt vấn đề.

Trần Trí Quang cẩn thận từng li từng tí xem qua:

- Điền vào bản khai này, mấu chốt nhất chính là chức nghiệp và năng lực của các ngươi sau dị biến. Phía trên là năng lực và chức nghiệp cùng phân phối vật tư. Trong người cường hóa lấy được đãi ngộ khá tốt, có thể tiến vào quân đội hoặc là các ngành của chính phủ.

Trần Trí Quang nhắc nhở:

- Chức nghiệp cùng năng lực rất trọng yếu, cái này liên quan tới đãi ngộ tương lai của ngài.

Sau tận thế pháp tắc mạnh được yếu thua, Trần Trí Quang thập phần tinh tường điểm này. Hắn cũng không dám đối nghịch với người cường hóa. Chỉ có thể tận lực nịnh nọt.

Nhạc Trọng ném một điếu xì gà cho Trần Trí Quang thản nhiên nói:

- Những người chúng ta không muốn tách ra, anh có biện pháp nào không?

- Cảm ơn Nhạc ca!

Trần Trí Quang tiếp nhận thuốc lá, trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng. Thuốc lá trong căn cứ là vật tư hút hàng, cực kỳ khó được, nhũng người như bọn họ rất khó kiếm được một bao.

Trần Trí Quang suy nghĩ một hồi nói:

- Nếu như các ngài muốn ở đây. Vậy không cần điền nghề nghiệp là được! Nhưng bởi như vậy đãi ngộ của các người không được tốt. Xin các người suy nghĩ cho kỹ.

Tiến vào căn cứ thành phố Lũng Hải thì rồng rắn lẫn lộn. Cũng có không ít tiểu thế lực đi vào, Trần Trí Quang cũng đã gặp rất nhiều doàn thể không muốn tách ra. Dù sao mọi người ôm đoàn lực lượng lớn, không dễ dàng bị người khác khi dễ.

Nghe Trần Trí Quang nói như vậy thì Nhạc Trọng không có ghi năng lực và chức nghiệp trên chỗ nghề nghiệp.

Hai giờ sau Nhạc Trọng đã đi ra khỏi gian phòng.

Cùng lúc này Lý Hiểu Nam, Trương Hân các nàng cũng rời khỏi gian phòng của mình.

- Nhạc ca, ngài đi theo tôi! Tôi mang ngài đi tới nơi ở.

Trần Trí Quang vẻ mặt nịnh nọt hướng về Nhạc Trọng nói ra.

Dưới sự dẫn dắt của Trần Trí Quang thì đoàn người Nhạc Trọng lúc này đi vào nơi bọn họ ở lại, đó là một căn nhà năm tầng nhìn có vẻ rách nát.

Mỗi một tầng lầu phòng đều có ba gian phòng, trong phòng có một cái giường lớn và toa-lét, ngoài ra không có cái gì cả.

Bên ngoài là một gian nhà bình thường, chung quanh có dây mây bò khắp căn nhà, còn có mốt đồng ruộng hoang phế và hồ nước.

Trần Trí Quang vẻ mặt áy náy nói ra:

- Thật có lỗi, Nhạc ca! Người sống sót không có nghề nghiệp cũng chỉ có thể ở như thế này thôi.

Trần Trí Quang cũng không phải là quan lớn gì, tự nhiên không cách nào giúp cho Nhạc Trọng an bài nơi ở tốt.

Nhạc Trọng gật gật đầu, không nói thêm gì.

Mọi người đã bận rộn một ngày, bụng đã hơi đói rồi, vì vậy cũng đi xuống lầu ra ngoài.

Sau khi xuống lầu không lâu là có thể nhìn thấy một khoảng đất trống có một nơi bày bát ô tô, vài tên nhân viên công tác đang ở đó phân phát đồ cứu tế. Nhạc Trọng nhìn qua liền không thèm để ý đến luôn. Hắn quay qua Trần Trí Quang hỏi:

- Nơi này có thị trường không? Tôi muốn đi thị trường mua vài thứ!

Trần Trí Quang lập tức nói:

- Có! Xin ngài đi theo tôi!

Nhạc Trọng lúc này mang theo người tới căn cứ thành phố Lũng Hãi, chỉ thấy những người sống sót mặt xanh xao vàng vọt, hiển nhiên đều bị đói bụng không nhẹ. Trên đường phố có rất nhiều chỗ phát cháo miễn phí có người xếp hàng thật dài.

Dưới sự dẫn dắt của Trần Trí Quang thì Nhạc Trọng đi vào một con đường.

Trong con đường này, trên đường đi bày đầy đủ các loại đồ vật, những chỉ quán này khí sắc còn tốt hơn những người khác không ít.

- Nơi này là phố bán gạo. Có thể cầm lấy phiếu lương thực của chính phủ lãnh gạo ở nơi này. Tiền lương công tác của nhân viên chính phủ cũng kết toán ở nơi này. Quân đội cũng giống như vậy.

Trần Trí Quang chỉ vào bốn gã binh sĩ vác súng trên vai đang đứng trước một gian hàng, đạn lên thủ vệ cửa hàng, nhìn qua bọn người Nhạc Trọng.

- Nơi này là phố Phượng Hoàng, cũng là nơi chuyện bán các loại tạp hóa. Chỉ cần có lương thực, phiếu lương thực thì ngài có thể mua được nhiều thứ.

Trần Trí Quang cũng chỉ vào con đường này giới thiệu cho Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nghe Trần Trí Quang giải thích thì dẫn theo đoàn người đi chung quanh nơi này. Hắn mua một số đồ thiết yếu rồi theo Trần Trí Quang dẫn người rời đi. Trên đường, Nhạc Trọng vừa đi vừa hỏi các thế lực xung quanh đây. Trần Trí Quang rất niềm nở giải thích cho hắn về toàn bộ thế lực ở đây và kể luôn cho hắn về Băng Vương hội trong một đêm bị thanh trừng ở chỗ này. Nhạc Trọng nghe xong không nói hai lời vất cho hắn thêm một điếu xì gà rồi hỏi tiếp:

- Băng Vương Hội làm sao trong một đêm bị diệt?

Trần Trí Quang rít một hơi thật sâu sau đó nhìn hắn trả lời:

- Chuyện đó kể ra thì rất dài. Không lâu trước đây cũng có một đoàn người như của các anh đến tị nạn chỗ tôi. Thủ lĩnh của họ tên Tiêu Sơn.

Nhạc Trọng nghe xong liền nhíu mày. Trần Trí Quang không để ý đến hắn liền tiếp tục nói:

- Thời điểm đó Băng Vương hội vì tranh đoạt nữ nhân của bọn họ nên hai bên đã kết thù. Băng Vương Hội hai lần thuê sát thủ ám sát Tiêu Sơn nhưng không thành, sau đó bị hắn phản kích cho cả Băng Hội bị xóa sổ sau một đêm. Cao tầng của thành phố sau khi biết chuyện vẫn để yên.

- Được rồi. Anh cho tôi biết địa chỉ của Thanh Long Bang đi.

Nhạc Trọng trầm giọng nói. Trần Trí Quang đang thắc mắc hắn xin địa chỉ của nơi đó làm gì thì thấy ánh mắt khủng khiếp đấy thì hắn vội vàng cung cấp địa chỉ cho hắn rồi nhanh chóng xin cáo lui. Thấy Nhạc Trọng phất phất tay ra hiệu, hắn nhanh chóng biến mất. Nhìn thân ảnh hắn biến mất ở con hẻm nhỏ, trên khóe miệng Nhạc Trọng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.