Chương 56: Phản ững của cao tầng thành phố Lũng Hải

- Cái gì? Nhóm người Tiêu Sơn lấy được trang bị của một quân doanh? Chuyện này là thật sao?

Trong căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải, sắc mặt Lôi Thành xanh mét nhìn Khổng Đào như muốn xác nhận.

Khổng Đào nói:

- Hoàn toàn là sự thật!

- Mẹ nó!

Lôi Thành thấp giọng mắng một câu, sắc mặt biến hóa không chừng.

Lôi Thành vừa thu phục được quân doanh trên thực tế chỉ lấy được trang bị của một bộ binh doanh. Mười cỗ bộ binh chiến xa là bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù mới nằm lại trong quân doanh kia.

Lôi Thành dẫn người thu phục xong huyện Thanh Nguyên tiêu hao thật nhiều đạn dược, dù lấy được một ít súng ống đạn dược trong võ trang bộ, cục cảnh sát lẫn đồn cảnh sát cũng không đủ bù đắp lại số lượng đạn dược tiêu hao khi hắn thu phục huyện Thanh Nguyên.

Vốn kế hoạch của Lôi Thành nếu Tiêu Sơn không chịu đầu hàng, hắn sẽ mang binh đi tiêu diệt. Nhưng lúc này nghe được Tiêu Sơn thu phục quân doanh, đã lấy được trang bị của một doanh ý nghĩ của hắn lập tức trở nên dao động. Tuy rằng hắn vẫn tin tưởng mình có thể tiêu diệt được thế lực của Tiêu Sơn, nhưng các thế lực trong huyện Thanh Nguyên vô cùng phức tạp, hắn không muốn bởi vì mình nhất thời xúc động đem quân đội của mình hao mòn hết.

Khổng Đào nói:

- Lôi Trung đoàn trưởng, tôi còn phải đi về hội báo với Trần chủ tịch, xin đi trước!

Khổng Đào là người của Lôi Thành trong chính phủ. Sau khi thế giới biến dị, tín hiệu đến từ trung ương đứt đoạn, Lôi Thành tay nắm binh quyền lập tức khởi lên dã tâm, hắn bắt đầu thẩm thấu thế lực vào trong chính phủ, không ít quan viên chính phủ đảo hướng Lôi Thành. Dù sao báng súng ra chính quyền, trong tay Lôi Thành có được binh lực một doanh, còn có trang bị một doanh, là lực lượng vũ trang lớn nhất huyện Thanh Nguyên.

Trong huyện Thanh Nguyên còn có nhiều thế lực lớn nhỏ, nhưng không có một lực lượng nào đủ đối kháng cùng lực lượng của Lôi Thành. Nhưng bên trong huyện Thanh Nguyên nếu toàn bộ các thế lực liên hợp lại, Lôi Thành cũng không phải là đối thủ. Binh lực một doanh của hắn trước kia cũng là dân chúng bình thường, tâm phúc trung tâm chân chính để hắn tin cậy cũng chỉ có hai sĩ binh chuyên nghiệp.

Lôi Thành thản nhiên nói:

- Đi thôi!

Khổng Đào rời đi, Lôi Thành liền nhìn Phương Văn hỏi:

- Anh thấy thế nào?

Phương Văn cười nói:

- Chuyện này cứ giao cho Trần Kiếm Phong đi đau đầu là tốt nhất!

Lôi Thành nhướng mày nói:

- Nếu hắn muốn chúng ta đi bao vây diệt trừ Tiêu Sơn, chúng ta nên làm sao ứng đối? Quét sạch phần tử phiến loạn vốn là trách nhiệm của quân đội chúng ta!

Phương Văn cười nói:

- Bộ đội của chúng ta còn chưa huấn luyện xong, nếu muốn mười phần nắm chắc còn cần dùng hai tháng thời gian. Hơn nữa chúng ta huấn luyện cần thật nhiều vật tư, vừa lúc để Trần Kiếm Phong điều thêm vật tư cho quân đội chúng ta!

Chính phủ cùng quân đội ngoại trừ lúc ban đầu cùng nhau hợp lực thu phục huyện Thanh Nguyên, vì tin tức từ trung ương thật lâu không truyền tới, Lôi Thành liền sinh ra dã tâm. Nhưng trước đó vì chính phủ nắm giữ thật nhiều vật tư, tuy rằng quân đội cũng có tiểu kim khố riêng của mình, nhưng vật tư không nhiều được như bên chính phủ.

Hiện tại chính phủ nắm giữ hai hệ thống lực lượng vũ trang là võ cảnh cùng cảnh sát, còn nắm giữ thật nhiều vật tư. Dựa vào những lực lượng kia cùng vật tư thì bên chính phủ vẫn có thể có chút chế hành quân đội.

Chân mày Lôi Thành thả lỏng, lộ ra mỉm cười:

- Phải!

Bên trong văn phòng ủy ban huyện Thanh Nguyên trang hoàng xa hoa tráng lệ, một gã nam tử trung niên tướng mạo thanh tú, mang theo khí chất nho nhã nhìn Khổng Đào trầm giọng hỏi:

- Cái gì? Hắn cự tuyệt điều kiện chúng ta đưa ra?

- Đúng vậy!

Khổng Đào thoáng chần chờ, cắn răng nói:

- Trong mắt Tiêu Sơn không pháp kỷ, không hề có Đảng cùng chính phủ hay nhân dân. Nghe nói hắn còn ngang nhiên sát hại quan viên chính phủ, con trai của lãnh đạo trung ương cũng chết trong tay hắn!

- Không có khả năng....... hắn không phải người như vậy!

Đúng lúc này một nữ sinh khí chất xuất chúng, xinh đẹp phi phàm, tràn ngập khí tức thanh xuân đứng bên người Trần Kiếm Phong nhịn không được mở miệng phản bác.

Khổng Đào chỉ vào Hạ Nguyệt cùng Cao Ưng đứng bên cạnh nói với Trần Kiếm Phong:

- Trần Dao tiểu thư, đó là chính tai tôi nghe thấy, hơn nữa lần này còn có hai nhân chứng theo tôi cùng trở về, chính là hai người bọn họ!

Hạ Nguyệt nhìn Trần Kiếm Phong lộ ra dáng tươi cười duyên dáng thanh lịch nói:

- Chào ngài, Trần thúc! Chúng ta đã có nửa năm không gặp mặt phải không?

Trần Kiếm Phong cẩn thận quan sát Hạ Nguyệt, biến sắc nói:

- Cô là cháu gái của Hạ lão, Hạ Nguyệt!

Hạ lão là một trong những nhà cách mạng sớm nhất của quốc gia, Hạ gia có được thế lực khổng lồ trong nước. Lúc năm mới tết đến Trần Kiếm Phong có đến bái kiến qua Hạ lão, nếu như trước cuối thời Hạ Nguyệt chẳng khác gì một nàng công chúa.

Hạ Nguyệt thản nhiên cười, tươi đẹp phi phàm:

- Đa tạ thúc thúc còn nhớ rõ cháu!

Trần Dao không nhịn được nói chen vào:

- Tiêu Sơn thật sự ngang nhiên sát hại quan viên chính phủ sao?

- Cô là…

Hạ Nguyệt cẩn thận đánh giá Trần Dao hồi lâu, cho dù kiêu ngạo như nàng không muốn thừa nhận cũng không được, cô gái trước mắt nàng là đại mỹ nữ. Hơn nữa bên cạnh Trần Dao có một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài xõa vai, làn da trắng tuyết, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sắc bén lại mang theo vẻ oai hùng uy vũ vô cùng.

- Đây là cháu gái của tôi tên Trần Dao, vị này là Kỷ Thanh Vũ!

Trần Kiếm Phong giới thiệu với Hạ Nguyệt.

Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ là cường hóa giả có được kỹ năng 3 cấp, hơn nữa Kỷ Thanh Vũ đã đột phá giới hạn cấp 10, kỹ năng nàng nắm giữ đã được thêm một lần cường hóa, là một trong số ít cường giả mạnh mẽ trong căn cứ thành phố Lũng Hải.

Hạ Nguyệt nhìn Trần Dao mỉm cười, nói thẳng:

- Trần Dao, Tiêu Sơn thật sự giết quan viên chính phủ. Còn giết chết con trai của Mã bộ trưởng!

Nghe xong lời này sắc mặt Trần Dao trắng nhợt, thế giới biến dị còn chưa đầy một năm, đại bộ phận mọi người trong lòng vẫn còn hướng về chính phủ. Tiêu Sơn giết quan viên chính phủ vốn là tội lớn, còn giết con trai của đại quan trung ương, tội không thể xá.

Hạ Nguyệt tiếp tục nói:

- Đúng rồi, Tiêu Sơn dẫn người đi thu phục Thạch Mã trấn, một quân doanh, trước mắt hẳn đã có đủ trang bị võ trang cho một Trung đoàn!

Nghe được Tiêu Sơn thu phục Thạch Mã trấn cùng một quân doanh, chân mày Trần Kiếm Phong nhíu lại. Nếu là vậy sức chiến đấu thế lực Tiêu Sơn không thể khinh thường. Hắn nguyên bản muốn vận dụng thủ đoạn lôi đình đem thế lực Tiêu Sơn tiêu diệt, nhưng hiện tại đã phá nát. Dù sao đại bộ phận quân đội vừa chiêu mộ của căn cứ thành phố Lũng Hải chỉ là đạo quân ô hợp mà không phải quân chính quy trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Trần Kiếm Phong tự hỏi một hồi, nhìn Khổng Đào phân phó:

- Khổng Đào, anh mang Hạ Nguyệt tiểu thư cùng hộ vệ của nàng đi xuống, giúp nàng xử lý thủ tục thân phận đặc phái quan sát viên, an bài vào ở trong đặc khu!

Sau khi thế giới biến dị, trật tự nguyên lai bị đánh loạn, trước kia Hạ Nguyệt là công chúa đảng cao cấp nhất, cho dù là Trần Kiếm Phong cũng phải có ý giao hảo. Hiện tại Trần Kiếm Phong an bài Hạ Nguyệt ở lại đặc khu một mặt là nhớ giao tình ngày trước, một mặt là kết thiện duyên. Dù sao thế lực Hạ gia không nhỏ, chuyện tương lai không ai nói chính xác sẽ biến thành bộ dáng như thế nào.

Sau khi Hạ Nguyệt rời đi, Trần Kiếm Phong chợt nhu nhu huyệt thái dương, cảm giác thật đau đầu.

Tình huống căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải cực kỳ phức tạp. Sau khi thế giới biến dị, thật nhiều nhân viên chính phủ biến thành tang thi. Trần Kiếm Phong xây dựng căn cứ người sống sót tại huyện Thanh Nguyên, vừa mới đứng vững gót chân lại xuất hiện bọn quan viên xông ra ý đồ tiếp thu quả cây thắng lợi. Thế giới biến dị không lâu, Trần Kiếm Phong chỉ có thể kiên trì đem những kẻ kia tiếp nhập vào trong hệ thống của hắn, dù sao đây đều là quan chức nhâm mệnh của chính phủ. Những quan chức kia không khả năng chống cự tang thi, nhưng kéo bè kết phái, lục đục lẫn nhau chính là nhất đẳng hảo thủ, căn cứ chính phủ thành phố Lũng Hải rất nhiều phe phái, đã hình thành một vòng luẩn quẩn.

Ngoại trừ chính phủ, ngay cả quân đội võ trang lớn nhất đã không còn thuần khiết như lúc mới biến dị, Lôi Thành làm thủ lĩnh một bên bài trừ dị kỷ, một bên mở rộng thế lực của mình. Hiện tại Trần Kiếm Phong đã không còn cách nào chỉ huy được quân đội.

Bên trong dân gian, lại có thật nhiều thế lực dân gian lớn nhỏ, vì vật tư tranh giành cấu xé lẫn nhau. Cho dù có hình phạt nghiêm khắc, nhưng sự kiện cưỡng gian, giết người, cướp bóc, trộm cướp, tự sát linh tinh vẫn tràn lan không dứt.

Ngoài ra trong căn cứ còn có một vấn đề lớn nhất, chính là vấn đề lương thực. Người sống sót tăng trưởng lên tới hơn năm ngàn người mỗi ngày cho dù chỉ uống cháo loãng, tiêu hao vật tư cũng cực kỳ to lớn. Chiến sĩ quân đội, nhân viên công tác chính phủ đều nhất định cam đoan đủ ăn, lương thực trong vùng đặc khu được cung ứng rộng mở. Dưới tình huống như thế lương thực dự trữ nguyên lai của huyện Thanh Nguyên nhiều nhất chỉ đủ kiên trì được bốn tháng. Đây là dưới tình huống dân cư không tiếp tục gia tăng. Phải biết rằng mỗi ngày đều có mười mấy người hoặc mấy chục người từ những thị huyện hay hương thôn gần bên đi tới gia nhập căn cứ thành phố Lũng Hải.

Cuối thời đã đến, người thường càng thêm tin tưởng chính phủ.

Hiện tại đột nhiên ở ngay bên cạnh huyện Thanh Nguyên xuất hiện một thế lực có địch ý đối với căn cứ thành phố Lũng Hải, điều này làm Trần Kiếm Phong càng thêm đau đầu.

Trần Kiếm Phong cũng không phải loại quan viên thanh liêm, không nhiễm bụi trần. Nhưng hắn cũng nguyện ý làm chuyện hiện thực, là quan chức có năng lực. Cả chính phủ thành phố Lũng Hải chỉ do một mình hắn miễn cưỡng chống đỡ, chẳng những hắn cần chủ trì việc chính trị, còn phải cân bằng lợi ích đủ mọi phương diện, gánh nặng ngàn cân đặt trên người của hắn, làm tóc của hắn sớm ngày hoa râm.

Trần Dao nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Trần Kiếm Phong, nhịn không được mở miệng nói:

- Nhị thúc, để cho cháu đi gặp Tiêu Sơn nói chuyện đi! Thái độ làm người của hắn không xấu, chính do hắn hộ tống chúng cháu đi tới đây. Nếu không có hắn, cháu cùng Thanh Vũ căn bản không khả năng gặp lại chú!

- Dao Dao! Người đều sẽ thay đổi! Lúc trước có lẽ hắn là người tốt, có lẽ quả thật từng có tâm lý đầu nhập chính phủ, nhưng hiện tại chỉ sợ hắn đã sớm không còn tâm tư kia!

Trần Kiếm Phong cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.

Trần Kiếm Phong từ trong miệng Trần Dao nghe về chuyện của Tiêu Sơn, hắn công tác nhiều năm trong chính phủ, đối với lòng người thập phần hiểu biết.

Từ ban đầu Tiêu Sơn thu phục Trường Quang thôn không lâu liền vội vàng đi tới căn cứ thành phố Lũng Hải, như vậy có thể phỏng đoán lúc ấy thật sự có Tiêu Sơn ý đầu nhập căn cứ người sống sót nơi này. Nhưng sau đó Tiêu Sơn chủ động thu phục Thạch Mã trấn thì hắn đã đoán được Tiêu Sơn đã bỏ qua qua ý tứ đầu nhập vào căn cứ thành phố Lũng Hải.

- Cháu vẫn muốn đi khuyên nhủ hắn! Nhị thúc, để cho cháu đi khuyên hắn một lần đi! Nếu hắn có thể gia nhập căn cứ của chúng ta, nhất định có thể trở thành người giúp đỡ thật tốt cho chú!

Vẻ mặt Trần Dao kiên nghị nói. Nàng thật không muốn nhìn thấy Tiêu Sơn thành kẻ địch của nhị thúc nàng.

Trần Kiếm Phong nhìn chằm chằm Trần Dao một lúc lâu, mày giãn ra, trêu chọc cười:

- Xem ra Dao Dao nhà chúng ta đã tới tuổi yêu đương rồi sao!

Khuôn mặt Trần Dao đỏ lên, tâm loạn như ma, nhịn không được lớn tiếng giải thích:

- Nhị thúc, chú đang nói gì đấy. Cháu không có thích Tiêu Sơn đâu! Người kia tính khí lạnh lùng, tính tình lại thối, không hề có chút phong độ thân sĩ. Cháu làm sao lại thích hắn? Cháu không thích hắn chút nào! Hơn nữa hắn đã có một bạn gái mười lăm tuổi, cháu làm sao thích một kẻ la lỵ khống như thế!

- Xem ra nàng thật sự yêu thích Tiêu Sơn rồi!

Trần Kiếm Phong nhìn vẻ mặt bối rối của Trần Dao, khẽ cau mày, ngón tay nhẹ gõ lên bàn. Hắn vốn chỉ muốn nói đùa một chút, nhưng thật không ngờ lại thật sự thử ra được cảm tình của cháu gái.

Trần Kiếm Phong cực kỳ xem trọng chuyện môn đương hộ đối. Nếu như trước cuối thời hắn tuyệt đối sẽ ra tay ngăn cấm tình cảm lưu luyến giữa Tiêu Sơn cùng Trần Dao. Nhưng hiện tại Tiêu Sơn đã trở thành cường hóa giả thực lực cực mạnh, còn có được lực lượng vũ trang vượt qua trăm người, trở thành đối tượng mà ngay cả chính khách tiêu chuẩn như hắn cũng phải vô cùng xem trọng.

Trần Kiếm Phong suy nghĩ một lúc, dứt khoát nói với Trần Dao:

- Được rồi! Cháu cùng Thanh Vũ cùng đi khuyên nhủ hắn là được. Nếu như hắn nguyện ý lại đây gia nhập căn cứ của chúng ta, chú có thể cho hắn mang theo người của hắn thành lập đặc cảnh đệ tứ đại đội, cho hắn làm đội trưởng!

Sau khi biết được thái độ cùng thế lực của Tiêu Sơn, Trần Kiếm Phong bỏ qua ý niệm hoàn toàn giải trừ võ trang của Tiêu Sơn trong đầu, thay đổi thành phong chức mời chào hắn tới dưới trướng. Đặc cảnh đội là võ trang do Trần Kiếm Phong trực tiếp nắm trong tay, toàn bộ đãi ngộ đều là tốt nhất, mỗi một đặc cảnh đều là đối tượng được người thường hâm mộ trong căn cứ. Đội trưởng càng không cần phải nói, là đối tượng được mượn sức khắp nơi.

Ánh mắt Trần Dao sáng lên, nói:

- Một lời đã định!

Trần Kiếm Phong mang theo vẻ mỉm cười nói:

- Một lời đã định!

- Cháu quay về cùng Thanh Vũ chuẩn bị một chút!

Trần Dao lôi kéo Kỷ Thanh Vũ rời khỏi văn phòng.

Nơi ở của Trần Dao là một căn nhà đơn độc nằm trong hoa viên tiểu khu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trần Dao vừa về tới trong phòng, Thái Hiểu đã đi tới hô:

- Trần Dao, cô đã trở lại! Mau tới ăn cơm trưa.

Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đi vào nhà.

Bên trong nhà, Thái Hiểu, Trương Lệ, Lâm Kỳ, Vương Phương, Trần Thanh đang ngồi.

Trên bàn cơm bày một bát cháo loãng lớn, bảy bánh mì cắt thật chỉnh tề cùng bảy miếng thịt, đây chính là cơm trưa của các nàng.

Trong bảy người chỉ có Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ có được thân phận đặc cung đạt được lương thực do chính phủ cung ứng, năm nữ nhân còn lại không ai có công tác chính thức, các nàng chỉ có thể lưu lại trong nhà nhờ lương thực của Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ cứu tế mà sống.

Nguyên bản lương thực cung ứng cho hai người lại biến thành cho bảy người, lập tức biến thành khẩn trương. Đương nhiên lấy quan hệ giữa Trần Dao cùng Trần Kiếm Phong, chỉ cần nàng há mồm thì đãi ngộ vật tư sẽ được đề cao. Nhưng Trần Dao không thể làm như vậy, bởi vì nàng cũng không phải loại nữ nhân có bệnh công chúa ngang ngược tùy hứng. Hơn nữa bảy nàng dựa theo vật tư cung cấp hiện tại đã xem như vượt qua người thường rất nhiều.

Trần Dao ngồi xuống, cầm lên một bánh mì lớn cắn một cái hỏi:

- Trương Lệ, mọi người tìm việc làm thế nào?

Trước cuối thời, Trần Dao có chút chướng mắt loại thực vật như bánh mì khô khốc không mùi vị gì như thế. Nhưng sau cuối thời, nàng đã thay đổi rất nhiều, một bánh mì cùng một miếng thịt cũng đã làm tiểu công chúa ngày xưa thập phần thỏa mãn.

Chần chờ một thoáng, Trương Lệ chậm rãi nói:

- Không tìm được công tác thích hợp!

Trương Lệ các nàng chỉ là sinh viên bình thường, còn chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không có kinh nghiệm công tác. Trong những người sống sót bên ngoài còn có thật nhiều nhân tài tinh anh thành tích cao trong xã hội, hiện tại trong đặc khu cho dù là người quét đường nếu như không có quan hệ, ít nhất cũng là tinh anh thạc sĩ.

Đương nhiên lấy tư sắc của Trương Lệ các nàng nếu muốn tiến vào hành nghiệp đặc thù cũng vô cùng đơn giản. Nhưng Trương Lệ các nàng còn chưa tới nỗi cùng đường, tự nhiên sẽ không đi làm những việc kia kiếm tiền.

Thái Hiểu uống một ngụm cháo, chần chờ một thoáng nói:

- Ngày hôm qua tôi đi ra ngoài thấy Triệu tỷ, nàng muốn cầu chúng ta cho vay một cân gạo, có cấp cho nàng không, Trần Dao?

Trần Dao trầm mặc do dự một lúc, nói:

- Nàng mang theo một đứa bé cũng không dễ dàng! Lần sau cô nhìn thấy nàng thì mang nàng tới lĩnh nửa cân gạo đi!

Từ sau khi Trần Dao đương gia mới cảm giác được làm chủ một nhà thật gian nan. Chỉ tính bảy nàng mỗi ngày đều phải tiêu hao không ít vật tư, hơn nữa nàng lại có đồng tình tâm không nhỏ, thỉnh thoảng lại tiếp tế những nữ nhân khác từng cùng các nàng đến căn cứ người sống sót trong thành phố Lũng Hải, vì vậy ngày tháng càng thêm căng thẳng.

Ăn xong một bánh mỳ, Trần Dao do dự một chút, nói:

- Tôi chuẩn bị đi gặp Tiêu Sơn một lần, các cô ai đi với tôi?

- Tôi muốn đi!

- Tôi cũng muốn đi!

Năm người Trương Lệ chợt sáng mắt, lập tức đáp. Ở trong này, các nàng giống như người hỗn ăn chờ chết, ngoại trừ đặc khu nơi nào các nàng cũng không dám đi.

Cho dù là ngay trong đặc khu, Trương Lệ các nàng cũng không dám tùy tiện đi loạn. Trị an trong đặc khu không tệ, nhưng luật pháp đối với con cháu quan viên trong này hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì. Các nàng từng nhìn thấy một nữ nhân giúp việc nhà xinh đẹp không có bất kỳ bối cảnh đi trên đường bị mấy nam tử trẻ tuổi kéo vào một ngôi lầu xa hoa bên đường.

Vài tên cảnh sát nhận được báo nguy đi tới chỗ tòa lầu kia dạo qua một vòng, sau đó một người đi vào, nhưng mặt xám mày tro đi ra, cuối cùng thu đội rời đi.

Trước cuối thời cho dù có dư luận internet giám sát cũng đã có người dám ngang nhiên cưỡng bức nữ nhân viên công vụ cấp dưới, con cháu đặc quyền đụng chết người dân sau đó nghênh ngang rời đi. Càng không cần nói tới sau cuối thời, trật tự tan vỡ, đạo đức tiêu vong. Luật pháp trong căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải thật tàn khốc, nhưng chỉ nhằm vào dân chúng bình thường, đối với con cháu quan lớn không hề có bao nhiêu lực ước thúc.

Chứng kiến một màn kia, Trương Lệ các nàng càng sợ hãi không dám ra ngoài tìm việc làm, hoàn toàn đánh mất tin tưởng đối với căn cứ, ngay cả công tác giúp việc nhà cũng không dám đi làm. Lúc này các nàng mới biết ngày trước khi đi theo bên cạnh Tiêu Sơn là thời gian hạnh phúc thế nào, từ sau khi rời khỏi hắn ở trong một thế giới tàn khốc như vậy, một nữ nhân không có thực lực muốn sinh tồn thật cực kỳ gian nan.

Trong lòng Trần Dao có chút phức tạp liếc mắt nhìn năm cô gái, nói:

- Như vậy chúng ta cùng đi đi!

Sáng sớm, trong trường bắn Thạch Mã trấn, trong tay Tiêu Sơn cầm súng trường 81 thức đang hướng bia ngắm cách ngoài trăm thước liên tục bắn ra mười phát súng.

Sau mười phát súng, ngay giữa bia ngắm hiện ra tám lỗ thủng, trong đó có hai phát nằm lệch ở ô thứ chín cùng thứ tám.

Ở bên cạnh Tiêu Sơn có một la lỵ đáng yêu tướng mạo tinh xảo, mái tóc ngắn, dáng người nhỏ gầy, chính là la lỵ Diêu Diêu mà Tiêu Sơn phát hiện bên ngoài Thạch Mã trấn. Diêu Diêu nhìn Tiêu Sơn bắn liên tục, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào khẩu súng trường trong tay hắn.

Nhìn thấy Tiêu Sơn buông súng trường, Diêu Diêu chạy tới trước người hắn, vươn hai tay dùng thanh âm la lỵ đáng yêu nói với hắn:

- Cho em chơi một chút!

Tiêu Sơn nhìn tiểu la lỵ chỉ mới mười tuổi liếc mắt, trực tiếp đem khẩu súng trường đặt vào trong tay nàng:

- Cẩn thận lực phản chấn!

Tuy Diêu Diêu chỉ mới mười tuổi, nhưng sau khi nàng tiến hóa tố chất thân thể đã chiếm được tăng lên toàn diện. Lực lượng cùng cường độ thân thể của nàng đều đạt tới 8 cấp, tương đương 80% nam tử trưởng thành, muốn chơi súng trường 81 thức thật không thành vấn đề.

Diêu Diêu tiếp nhận khẩu súng trường, yêu thích không buông tay vuốt ve hồi lâu, lúc này mới giơ súng trường nhắm ngay tấm bia ngoài trăm thước.

Một tiểu la lỵ thân cao chỉ tới 1m36 cầm một khẩu súng ống dài mười ly làm cho người ta có cảm giác kỳ dị hài hòa.

Diêu Diêu bóp cò, phanh một tiếng súng vang, một phát hoàn toàn bay ra ngoài không trúng tấm bia!

Diêu Diêu cắn môi, liên tục bóp cò, đem toàn bộ viên đạn bắn sạch, bắn xong một băng đạn rốt cục chỉ lưu lại vài vết đạn trên bia ngắm ngoài trăm thước.

- Đạn!

Diêu Diêu bắn hết băng đạn, trong mắt hiện lên ánh sáng hưng phấn, vươn tay về hướng Tiêu Sơn đòi hỏi viên đạn.

Tiêu Sơn túm lấy khẩu súng trường, nhe răng cười nói:

- Ăn nói cho cẩn thận. Coi chừng anh đánh nát cái mông của em.

Diêu Diêu lui ra sau vài bước, hai tay ôm lấy mông nhỏ của mình, trừng mắt liếc Tiêu Sơn, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của hắn. Lần trước nàng không nghe lời hắn, liền bị hắn bắt lại hung hăng đánh vào mông của nàng một trận, đến khi mông nàng sưng đỏ lên mới thôi. Hiện tại cho đến lúc này nàng mới chịu thành thật trở lại.

- Haha. Hôm nay chỉ học tới đây! Em mau nhanh đi học!

Tiêu Sơn thấy nàng đã thành thật hơn liền cười nói. Trẻ con là tương lai của nhân loại, sau khi thu phục Thạch Mã trấn, Tiêu Sơn chiêu mộ hơn mười giáo viên bắt đầu giảng dạy tri thức cho trẻ em sống sót. Theo vật tư dư dả, cơm nước của mọi người đều được cải thiện, không cần tiếp tục ăn cháo mà đổi lại ăn cơm.

Diêu Diêu bĩu môi nói:

- Đi học nhiều không có ý nghĩa. Hơn nữa em học mấy thứ kia chẳng có tác dụng gì!

Trước cuối thời trong thời chiến tranh loạn lạc ngay cả trẻ em cũng cầm súng ra chiến trường. Sau cuối thời rất nhiều nhi đồng tính khí càng dã, càng thêm không có tâm tư học tập. So sánh với học tập bọn trẻ càng thích đi tìm rau dại, bắt cá bắt tôm cải thiện cơm nước trong nhà. Nếu không phải Tiêu Sơn quy định nhi đồng không đi học không có cơm ăn, trong trường học rất khó tuyển nhận được học sinh.

Tiêu Sơn nhìn Diêu Diêu trừng mắt nói:

- Em có đi hay không?

Diêu Diêu lúc này hoảng sợ chạy mất dép. Nàng rất sợ hắn ại lôi nàng ra hung hăng đánh cái mông nàng. Đúng lúc này một cô gái mặc sơ mi trắng, bên dưới là quần màu vàng nhạt, tất vải trắng, giày da nhỏ, thoạt nhìn thật thanh thuần đáng yêu, nàng chính là Trần Diệu từ một bên đi tới, đem khăn mặt đưa qua cho Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cầm khăn mặt lau mồ hôi trên người, hỏi:

- Thế nào? Ở trong này đã quen chưa!

Tiêu Sơn vừa mới tiến hành huấn luyện cá nhân phụ trọng 150kg chạy 5km, sau khi chạy xong lúc này hắn mới đến huấn luyện bắn súng, mỗi ngày hắn đều không ngừng rèn luyện thân thể của chính mình.

Trần Diệu nói tự đáy lòng:

- Nơi này tốt lắm, so với Trần gia thôn thật tốt hơn nhiều!

Sau khi đi vào Thạch Mã trấn, toàn bộ nam tử trưởng thành của Trần gia thôn đều gia nhập vào đội ngũ của Tiêu Sơn, trở thành chiến sĩ dưới trướng của hắn. Thôn dân Trần gia thôn chẳng những là thợ săn, còn có kinh nghiệm dùng vũ khí lạnh chiến đấu với tang thi, Tiêu Sơn có chút chờ đợi biểu hiện của bọn họ.

Nam tử Trần gia thôn sau khi gia nhập đội ngũ của Tiêu Sơn, mỗi ngày đều có cơm ăn no bụng, còn có thể ăn được một ít cá tôm, rau dại vân vân. Đối với việc ở lại bên trong Trần gia thôn, ngay cháo bắp cũng ăn không đủ no, bọn họ đã hết sức hài lòng.

Tiêu Sơn phân phó:

- Đi gọi cha của em chuẩn bị một chút, hôm nay chúng ta cần xuất động quét sạch tang thi, để cho ông ấy dẫn đội tới quảng trường chờ đi!

Thu phục Thạch Mã trấn chưa lâu Tiêu Sơn vừa an bài đủ loại công việc, nhưng hành động quét sạch tang thi khắp chung quanh chưa từng dừng lại. Mỗi ngày Đường Dĩnh cùng Tiêu Sơn đều luân phiên dẫn đội ra ngoài quét sạch tang thi chung quanh, tìm tòi người sống sót gia nhập vào dưới trướng của mình. Lúc này trong Thạch Mã trấn đã có hơn tám trăm dân cư, đội viên chiến đấu lên tới một trăm năm mươi người.

Trần Diệu gật gật đầu, dựa theo lời phân phó của Tiêu Sơn xoay người rời đi.

Tiểu đội trực thuộc của Tiêu Sơn cùng hai tiểu đội chủ lực do thôn dân Trần gia thôn mới xây dựng nhanh chóng tập kết trong sân rộng.

Hai đội trưởng tiểu đội mới xây dựng của Trần gia thôn là Trần Thạch Đầu cùng Triệu Tinh. Trong tiểu đội của Triệu Tinh còn có một đội phó là thôn trưởng Trần Trữ của Trần gia thôn trước kia. Trần Vọng không hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh làm Tiêu Sơn rất thất vọng, bởi vậy hắn dựa theo ước định cho Trần Trữ một vị trí, nhưng chỉ là vị trí Trung đội trưởng.

- Đây là muốn đi chiến đấu với tang thi sao?

- Nhưng vì sao chỉ có tấm chắn cùng đại đao mà không có súng?

Nhưng khác với tiểu đội trực thuộc Tiêu Sơn chính là chiến sĩ trong hai tiểu đội còn lại đều cầm tấm chắn cùng đại đao trong tay, điều này làm cho họ có chút bất an, thì thầm nghị luận không ngừng, chỉ có tiểu đội trực thuộc Tiêu Sơn vẫn im lặng không nói chuyện đứng yên ở đó.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Tiêu Sơn đi tới trên đài cao.

Tiêu Sơn đi lên đài tiếng nghị luận mới ngừng lại.

- Tôi là Tiêu Sơn! Hôm nay là ngày các anh xuất phát tác chiến cùng tang thi. Không sai, hôm nay trang bị cho cuộc chiến chính là tấm chắn cùng đại đao. Đối phó tang thi bình thường những trang bị này càng thêm thích hợp hơn dùng súng ống. Sau này toàn bộ Đại đội tham gia chiến đấu đều phải tiến hành huấn luyện cận chiến, dùng tấm chắn cùng đại đao tiến hành chiến đấu. Các anh đồng thời nhận việc huấn luyện bắn súng cùng huấn luyện cận chiến. Chỉ trong vòng trăm thước, những thần xạ thủ có bảy thành khả năng bạo đầu tang thi cùng binh chủng điều khiển hỏa lực hạng nặng cùng kỹ thuật xe thiết giáp không cần sử dụng tấm chắn cùng đại đao chiến đấu!

- Đương nhiên, sử dụng tấm chắn cùng đại đao chiến đấu với tang thi sẽ có tính nguy hiểm rất cao, người không muốn chiến đấu đều có thể đứng ra, tôi không miễn cưỡng!

Nghe xong lời nói của Tiêu Sơn, trong hai tiểu đội do Trần gia thôn tạo thành đều vang lên thanh âm xôn xao.

Một thôn dân trong tiểu đội của Triệu Tinh do dự một lúc, đi nhanh ra nói:

- Tôi rời khỏi!

- Tôi rời khỏi!

Thôn dân kia vừa lui ra, giống như đốt lên nỗi lòng những người khác, lại có tám người lựa chọn thối lui ra khỏi chiến đấu.

Tiêu Sơn liếc mắt nhìn chín người kia, lạnh lùng nói:

- Người rời khỏi hủy bỏ toàn bộ biên chế cùng đãi ngộ, đều cho đi sửa tường thành!

Nghe được lời nói của Tiêu Sơn, sắc mặt chín người kia lập tức biến thành tái nhợt. Đãi ngộ của nam nhân sửa tường thành còn không bằng cả nhân viên ngoài biên chế, mỗi ngày đều phải làm việc nặng nề, chỉ quản cơm nước no bụng, không có bất kỳ thực phẩm phụ càng không nói tới tiền lương.

Mà trong đội ngũ của Tiêu Sơn cho dù là nhân viên ngoài biên chế mỗi ngày đều được ăn uống no đủ, còn được cấp thực phẩm phụ. Nếu đi ra ngoài chiến đấu tìm tòi vật tư lấy được vật tư phong phú, cho dù là nhân viên ngoài biên chế cũng đạt được ban thưởng, so với nhân viên công vụ trước cuối thời còn làm cho những người sống sót khác hâm mộ.

Trong chín người một người đột nhiên đổi ý nói:

- Tiểu đoàn trưởng! Tôi nguyện ý chiến đấu! Đừng đem tôi sung quân đi sửa tường thành!

- Tôi cũng nguyện ý chiến đấu! Tôi không muốn đi sửa tường thành!

-…

Trong chín người lại có ba người đổi ý. Nếu đi sửa tường thành chẳng khác gì là bị đi đày, cả ngày phải làm khổ lực. Nếu là nhân viên ngoài biên chế ngoài lúc chiến đấu được nhàn hạ, còn được dùng vật tư phát xuống đi tìm nữ nhân giải trí. Bên trong Thạch Mã trấn nghiêm cấm cưỡng gian, nhưng chỉ dùng một hộp đồ hộp là có thể tìm một nữ nhân xinh đẹp trong Thạch Mã trấn giải trí vui vẻ một buổi tối.

Hơn nữa sau khi trở thành nhân viên ngoài biên chế, rất nhiều nữ nhân đều nguyện ý trở thành nữ nhân của bọn họ, không có mấy nữ nhân nguyện ý đi theo người làm khổ lực sửa tường thành.

Tiêu Sơn cũng không nhìn những người kia, lạnh băng nói:

- Tất cả mang đi!

Hai gã đội viên cầm súng trường trong tay đi tới, áp giải chín người kia về hướng tường thành.

Tiêu Sơn nhìn lướt qua người của hai tiểu đội kia, trầm giọng nói:

- Còn có người nào muốn rời khỏi hay không?

Tiêu Sơn tiếp tục nói:

- Nếu muốn sống thật tốt nhất định phải dùng mạng đi hợp lại. Người không muốn mạo hiểm thì thành thật đi làm khổ lực, sửa tường thành, sửa công sự tôi cũng cam đoan các anh có thể sống sót. Nhưng khi người khác sống đầy đủ thoải mái thì các anh cũng đừng đố kỵ, đó là do người khác dùng cố gắng của mình cùng sinh mạng mình mạo hiểm đổi lấy!

Tiêu Sơn dứt lời, bên dưới một trận yên tĩnh, không còn ai nói muốn rời khỏi. Bọn họ vừa vượt qua cuộc sống mà kẻ khác hâm mộ, không ai muốn dễ dàng buông tha.

- Vậy thì xuất phát!

Tiêu Sơn ra lệnh một tiếng, mọi người trên quảng trường liền chui vào từng chiếc xe, hướng bên ngoài phóng đi.

Nam Đông thôn khoảng cách Thạch Mã trấn chừng mười lăm cây số, đoàn xe của Tiêu Sơn dừng trước thôn nhỏ, từng người cầm đại đao cùng tấm chắn trong tay nhảy xuống xe, đứng xa xa nhìn vào thôn yên tĩnh như quỷ vực.

Ở trong đội xe còn có một chiếc bộ binh chiếc xa áp trận. Bộ binh chiến xa một khi chiến đấu thật quá mức hao xăng cùng đạn, bởi vậy mỗi lần Tiêu Sơn chỉ mang theo một chiếc phòng ngừa vạn nhất.

Đợi sau khi tất cả mọi người xuống xe, Tiêu Sơn trực tiếp đem túi máu tưới lên người Bạch Cốt, cho hắn lao vào trong thôn.

Ngửi được mùi máu tươi, tang thi trong Nam Đông thôn lảo đảo đi ra.

Nam Đông thôn cũng có vài trăm nhân khẩu, mấy trăm tang thi đồng thời di chuyển hình thành một thi đàn khiến người sợ hãi.

Bên trong thi đàn có một con tang thi S2 cùng vài con tang thi L1 nhanh chóng xuyên qua thi đàn, hướng Bạch Cốt đánh tới.

Tiêu Sơn xung phong tới trước, cầm Đường đao phảng chế trong tay hướng con tang thi S2 cùng L1 vọt tới.

Con tang thi S2 ngửi được mùi vị người sống trên người hắn liền bỏ qua Bạch Cốt hướng Tiêu Sơn vọt qua.

Tiêu Sơn nghênh đón tang thi S2, song phương vừa lướt qua nhau một nét hàn quang chớp động, đầu của tang thi S2 bị một đao chặt đứt, một đoàn linh quang liền nhập vào trong thân thể hắn.