Tiêu Sơn nhìn qua Trương Tuyền với gương mặt em bé đáng yêu kia, khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể. Người nguyện ý lưu lại thì sẽ được trở thành chiến sĩ dự bị. Đương nhiên làm công tác cho tôi cũng được.
Viên Doanh nhìn Trương Tuyền sau đó lại nhìn qua Tiêu Sơn, chăm chú nói ra:
- Tôi cũng muốn lưu lại!
- Tôi cũng muốn lưu lại!
Vượt quá Tiêu Sơn dự kiến là Trương Tâm từ trước tới nay luôn bất hòa với Tiêu Sơn cũng mở miệng yêu cầu lưu lại.
Trừ bốn nữ hài này ra, những người còn lại đều bảo trì trầm mặc.
Tiêu Sơn nhìn qua mọi người thản nhiên nói:
- Đã như vậy buổi tối hôm nay mọi người thu thập một chút đi, chúng ta ngày mai xuất phát.
Mọi người tán đi không lâu sau, Tiêu Sơn liền mang Đường Dĩnh cùng nhau đi tắm uyên ương. Đường Dĩnh thì đỏ mặt nép vào lồng ngực của nam nhân. Tiêu Sơn thấy vậy cười nói:
- Nào.. Dĩnh Nhi..... Đã là lão phu thê rồi còn ngại..... Muội lại đây nào......
- Ân.....
Đường Dĩnh nhưng lại không cự tuyệt Tiêu Sơn. Chính giữa căn phòng lúc này là một bồn nước tắm bằng gỗ lớn, mặt nước phủ đầy hoa hồng…
Hắn nhận ra đây là bồn tắm riêng của nữ nhân, nhưng hắn đâu có quan tâm. Nam, nữ đều được. Đường Dĩnh lúc này đã cởi hết quần áo, trần truồng ngâm mình trong bồn tắm, chỉ để lộ một nửa bộ ngực căng tròn trên mặt nước… Nhìn nàng thật quyến rũ…
Tiêu Sơn cũng không khách sáo, cởi bỏ y phục tiến vào cùng nàng…
Dịu dàng ôm lấy thân thể trơn bóng trần truồng, cảm giác ấm áp do nàng mang lại, Tiêu Sơn thoải mái nhắm mắt…
Đường Dĩnh cũng ôm vòng eo hắn, một bàn tay tìm xuống nắm lấy côn thịt nóng hỏi, nhẹ nhàng vuốt ve…
Cái lưỡi nhỏ xinh của nàng liếm láp vòng ngực săn chắc của hắn…
Nàng nhận ra hắn có tâm sự trong lòng, muốn an ủi hắn…
Tiêu Sơn nhận ra ý đồ của nàng, ấm áp nhìn nàng thủ thỉ:
- Có được nàng là phúc phần của ta…
- Dẻo miệng. Bảo sao Lộ Văn cũng không thoát được.
Đường Dĩnh sẵn giọng…
- Dĩnh Nhi....... những ngày này nàng vất vả a..... Nàng thật sự làm lão công ta nở mày nở mặt.
Tiêu Sơn hôn nhẹ lên trán nàng, khen ngợi nói…
- Chút chuyện đó em làm được mà. Mấy ngày này em cũng muốn cùng anh đi đánh giết tang thi nhưng công việc cũng khá là bận rộn, em cũng biết là trong đây anh chưa thể đặt niềm tin vào ai cả nên em chỉ có thể giúp anh thôi. Mấy hôm nay Lộ Văn cũng khá vất vả. Lần này anh lại đi không biết bao giờ mới trở lại, anh nên qua đó với nàng không phải sao?
- Quả thật nên qua chỗ Lộ Văn… Nhưng lão công muốn ở chỗ nàng trước.
Tiêu Sơn cười dâm nói…
- Bế em lên giường.
Đường Dĩnh lúc này hai mắt mê ly, vòng tay ôm cổ hắn…
- Tuân lệnh vợ yêu.
Tiêu Sơn bế nàng theo kiểu công chúa, rơi xuống giường nệm…
Thân thể thành thục quyến rũ lại xuất hiện trước con sói đói, nhìn từng thớ thịt đang ửng đỏ của nàng, lại đọng lấy từng giọt nước do vừa ngâm mình trong bồn tắm xong…
Mê người đến cực điểm…
Tiêu Sơn nhẹ nhàng đè lên thân thể mềm mại như chăn bông đó, tìm đến đôi môi chín mọng đang hé mở ngậm lấy…
Đường Dĩnh cũng không rụt rè nữa, trái lại chủ động dâng lên cái lưỡi thơm tho của mình, mặc cho nam nhân thưởng thức, uống hết nước bọt ngọt lịm của mình…
Chụt chụt.
Môi lưỡi hòa quyện mê say, âm thanh ướt át gợi tình khiến người khác mơ màng…
- Lão công, tiến vào luôn đi, em sẵn sàng rồi.
Chỉ hôn một chút mà nàng đã nhẹ tách chân ra, hướng hắn nói…
Tiêu Sơn đưa tay tìm xuống khe hẹp hơi hé mở giữa hai chân nàng, cảm giác ướt đẫm lầy lội khiến hắn yêu thích trêu chọc nói:
- Lão bà, nàng ngày càng mẫn cảm rồi.
- Ưm........ Hừ.......... Toàn bộ do chàng làm hư thiếp. Ở bên chàng một chút là nơi đó lại trở nên ướt đẫm.
Đường Dĩnh rên rỉ yêu kiều nói…
Rất khó tưởng tượng một cường giả oai phong lẫm liệt trong mắt người dân Trường Quang Thôn kia lại có một mặt như vậy…
Tiêu Sơn cười cười, cúi đầu liếm âm đạo của nàng một chút, nuốt hết chất mật vào bụng…
- Á....... Muốn giết em sao?
Đường Dĩnh co giật run lẩy bẩy, mỗi khi hắn liếm láp hôn hít nơi đó đều khiến đầu óc nàng trống rỗng, bị khoái cảm lấp đầy…
- Nàng đang ở tuổi chín mọng, nhu cầu cao là bình thường, lão công rất thích.
Tiêu Sơn hôn má nàng thủ thỉ:
- Bú cho ta, để lão công hảo hảo yêu nàng.
- Hừ, còn làm khó người ta
Đường Dĩnh õng ẹo một tiếng, bất quá cũng ngoan ngoãn ngồi dậy tìm đến dương vật đang căng cứng kia…
- Để ta nằm xuống, nàng xoay người lại, lão công cũng muốn phục vụ nàng.
Tiêu Sơn nằm sấp xuống nệm, để nàng đè lên cơ thể hắn…
Thế 69 diễn ra…
Đường Dĩnh hé mở hai cánh môi đỏ mọng, ngậm lấy đầu khấc đỏ au kia, cái lưỡi nhỏ xinh lè ra liếm láp côn thịt đầy gân guốc…
Tiêu Sơn thoải mái không nói nên lời, lòng tự hào vô hạn…
Cảm giác toàn diện chinh phục một mỹ nữ cường giả, để nàng nhu nhuận phục vụ mình quả là tuyệt vời…
Hắn tách hai mép môi âm đạo trước mặt, tinh nghịch xoa lấy chùm lông đen của nàng một chút, lúc này mới dùng đầu lưỡi xâm nhập hang động chật hẹp thơm ngát kia…
- Ưm.......... Sướng quá....... Lão công liếm nhẹ một chút.
Đường Dĩnh miệng phồng to do ngậm dương vật hắn nói…
Chẹp chẹp…
Hai người bú liếm cho nhau, thỉnh thoảng lại truyền âm vài lời tình thoại, dù chưa thật sự kết hợp vẫn thấy hòa lẫn về thể xác cũng như tinh thần…
- Ưm....... Được rồi lão công........ Thiếp muốn lắm rồi.........
Đường Dĩnh dâm mị nói…
- Nứng sao lão bà?
Tiêu Sơn liếm mạnh vách âm đạo nàng thêm vài cái, biết còn cố hỏi…
- Ừm...... Em nứng quá..... Chơi em đi anh.
Đường Dĩnh cũng không xấu hổ, trái lại cố tình kích thích hắn…
Giữa phu thê bọn họ đã sớm thân mật đến cực hạn, nàng đương nhiên không cảm thấy ngại ngùng…
Tiêu Sơn cũng bị nàng nói nứng sắp bùng nổ, hắn xoay người nằm trên nàng, tách ra đôi chân thon dài kia, dương vặt đặt ngay lỗ nhỏ cấp tốc đâm vào…
- Hừ.
Hai người sung sướng hừ một tiếng, cảm giác hai bộ phận sinh dục gắn kết không một kẽ hở…
- Khít quá bảo bối..... nàng luôn tuyệt vời như vậy.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng chuyển động, cúi đầu ngậm lấy một bầu vú căng tròn như có sữa kia…
- Là của anh quá to, em thích lắm.
Đường Dĩnh rên rỉ, bàn tay vò đầu hắn, vòng eo uyển chuyển phối hợp từng nhịp nắc của nam nhân…
Tiêu Sơn dần gia tăng tốc độ, mỗi lần ra vào đều chạm đến tận cùng thân thể nàng, cơn sướng làm đầu óc hoàn toàn mụ mị…
Hồi lâu sau, cả hai không thỏa mãn với tư thế truyền thống, Tiêu Sơn bế nàng đứng dậy…
Trong phòng có một bàn trang điểm khá lớn, phía trên có một tấm gương, đủ phản chiếu tình cảnh căn phòng…
Tiêu Sơn đặt nàng đứng trước gương, liếm láp vành tai của nàng dâm đãng nói:
- Lão bà, chống tay xuống bàn, đưa mông ra.
Đường Dĩnh hiểu suy nghĩ của hắn, nhìn thân thể trần truồng của hai người trong gương, nàng nhanh chóng vâng lời…
Nhìn hai lỗ thần bí nhất của người phụ nữ trước mặt mời gọi, Tiêu Sơn không chần chờ nữa, đứng sau đâm phập vào lỗ âm đạo kia…
- ƯM.....
Đường Dĩnh rên rỉ một tiếng, hình ảnh hắn chơi nàng đã hiện rõ trong gương…
Tiêu Sơn hưng phấn vô cùng, ở tư thế này hắn có thể thấy toàn bộ thân thể của nàng rung động sau mỗi cú nhấp từ mặt gương phản chiếu…
Đường Dĩnh rên rỉ, nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương lúc này mồ hôi đầm đìa, làn da ửng hồng, mắt đẹp ngập nước, môi anh đào hé mở rên rỉ…
Bộ ngực cực đại run rẩy đẩy tới đẩy lui theo mỗi lần nam nhân nhấp mạnh…
Nàng rất khó tưởng tượng bộ dạng của mình cũng có lúc như vậy…
Tiêu Sơn vẫn nhấp đều đặn, nhìn gương mặt trong gương của nàng, hắn mở miệng khen ngợi:
- Lão bà, nàng càng ngày càng đẹp, âm đạo lại khít chặt hồng hào, lão công mê luyến chết mất.
- Hứ, ba hoa.
Đường Dĩnh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng ngọt lịm, chính bản thân nàng cũng nhận ra mình càng thêm xinh đẹp mê người…
Nữ nhân được tươi tắn đều đặn, thỏa mãn nhu cầu về tình dục luôn trở nên hấp dẫn…
Đây là tư thế mới mẻ cả hai thực hiện, vừa giao hợp vừa nhìn nhau trong gương, kích thích vô hạn đó không cần nói cũng biết…
Rất nhanh Đường Dĩnh đã có dấu hiệu lên đỉnh, âm đạo của nàng co bóp dữ dội, muốn ép nghẹn Tiêu Sơn…
- Em sắp ra, mạnh lên đi anh, ra cùng em!
Đường Dĩnh bờ mông tròn vặn vẹo…
Bốp Bốp.
Tiêu Sơn vỗ mông thịt đầy đặn của nàng, tiến hành chạy nước rút…
Bạch Bạch Bạch Bạch…
Liên tục như máy khoan đánh vào thân thể thành thục, hai bộ phận sinh dục kịch liệt ma sát lấy nhau, các dây thần kinh căng cứng, sung sướng lan tràn hai thân thể…
- Á... Sướng quá anh ơi.... em phê quá.
Nàng rên rỉ theo từng nhịp nắc…
- Hừ..... Ta cũng sướng... Lão bà tuyệt nhất, như muốn hút hết tinh hoa của ta vậy.
Tiêu Sơn thoải mái đâm sâu…
- Mạnh nữa đi anh, chơi chết em.
Đường Dĩnh rốt cuộc sắp xuất…
- Nhìn nàng trong gương kìa, dâm quá lão bà
Tiêu Sơn cười ha ha, dùng hết sức đâm vào…
Bạch Bạch Bạch…
- Á... Á.... Chết em rồi..... Em ra rồi... Huhu... Sướng quá... Em cảm nhận được dung dịch của anh rồi.
Đường Dĩnh rên lên oai oái…
- Bắn chết em, cho em to bụng.
Tiêu Sơn nhấp thật mạnh những cái cuối cùng, dương tinh phun trào…
- Sướng quá anh ơi! Em điên mất.
Cả hai cùng xuất… Đường Dĩnh xụi lơ, Tiêu Sơn phải đưa tay bế nàng đến nệm…
Tứ chi siết chặt lấy nhau, hai thân thể bóng nhẫy mồ hôi kịch liệt thở dốc…
Tiêu Sơn yêu thương vuốt ve tấm lưng trơn bóng, hôn hít cái cổ thơm tho của nàng, mút lấy da thịt để lại từng vết đỏ…
Đường Dĩnh khóe môi cười mãn nguyện, được người yêu sủng ái như vậy khiến nàng hạnh phúc…
Hắn đúng là nam nhân ông trời mang đến cho nàng…
Vuốt ve an ủi nhau đôi chút, Đường Dĩnh hôn vào má hắn chủ động nói:
- Anh còn muốn để Lộ Văn đợi đến bao giờ?.
- Yên tâm, đều là bảo bối của anh, sao có thể quên chứ, em nghỉ ngơi nhé.
- Ừm... Em lại muốn tắm rồi, anh qua thăm nàng đi.
Đường Dĩnh không dị nghị gật đầu…
Hắn khoác lên áo ngoài, đẩy cửa bước ra, hướng đến vị trí phòng Lộ Văn.
- Văn Nhi.... Là anh......
Tiêu Sơn gõ gõ cửa phòng…
- Vâng! Em ở bên trong, anh vào đi.
Thanh âm ôn nhu vọng ra…
Tiêu Sơn nghe vậy mỉm cười, đẩy cửa bước vào, trong tầm mắt là hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi đối diện tán gẫu…
- Quách Vũ cũng ở đây à?
Tiêu Sơn cũng khá bất ngờ, thời gian qua quan hệ của hai nàng không tốt lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy như vậy hắn cảm thấy rất hài lòng. Hai người đã tình như tỷ muội, sau này nếu ở cùng nhau cũng không có gì lạ…
- Tiêu Sơn ca ca, anh mau tới đây…
Lộ Văn hướng hắn nhoẻn miệng cười vẩy tay…
Không riêng gì Đường Dĩnh, Lộ Văn cũng được Tiêu Sơn tưới tắn, cày cấy đều đặn, trên gương mặt tuổi đôi mươi nhiều thêm một tia phong vận của thiếu phụ, khí chất toàn thân càng thêm cao quý.
Tiêu Sơn tiến tới ngồi lên giường nệm, nàng mỉm cười hiểu ý dựa vào lòng hắn. Quách Vũ đứng một bên có chút ghen ghét.
Ngón tay nhỏ vẽ vẽ bộ ngực hắn, Lộ Văn cái mũi nhỏ động đậy, phát hiện mùi thơm phụ nữ trên người Tiêu Sơn, nàng tinh nghịch hỏi:
- Dĩnh tỷ thỏa mãn anh chưa?
Tiêu Sơn đưa tay bóp nhéo cái mũi nhỏ hơi vểnh của nàng, giả vờ mắng nói:
- Nàng cái tiểu yêu tinh, không sợ Dĩnh Nhi nghe thấy đánh cái mông nàng?
- Hì hì, có phu quân bảo kê, thiếp còn sợ gì?
Lộ Văn nhoẻn miệng cười nói…
Nhìn hai nàng mắt đẹp ngập nước, thổ khí như lan, Tiêu Sơn bất ngờ đè ép hai thân thể mê người xuống giường…
Lần lượt hôn vào hai đôi môi thơm ngát, hắn thủ thỉ nói:
- Lão bà, đêm xuân nhất khắc trị thiên kim, chúng ta không thể tiếp tục lãng phí!
- Tiêu Sơn ca ca, đêm nay thô bạo một chút, em rất thích.
Lộ Văn thò ra chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm môi, hết sức gợi tình nói…
Tiêu Sơn thỏa mãn cười haha, từng kiện y phục che thân rơi xuống đất, ôm giai nhân mềm mịn như bông, bắt đầu vác thương lên ngựa…
Chinh chiến trên hai cổ thân thể yêu kiều quyến rũ…
Nhất long nhị phượng…
Cá nước sum vầy…
Xuân sắc không sao tả xiết…
Sau khi đại chiến xong thì Tiêu Sơn ôm Lộ Văn lẳng lặng vào trong bồn tắm.
Lộ Văn ghé vào trong ngực hắn, ôm thật chặt và làm nũng nói:
- Tiêu Sơn ca ca, em và anh đi tới thành phố Lũng Hải được không? Phải tách ra với anh nhiều ngày như vậy người ta không chịu nổi.
Tiêu Sơn sủng nịch nhìn qua Lộ Văn đáng yêu năm trong ngực, hôn nàng một cái, mỉm cười nói:
- Vậy nơi này phải làm sao? Nơi này chính là cơ nghiệp của chúng ta, em với tư cách bà chủ phải trấn thủ nơi này, giữ vững vị trí cơ nghiệp của chúng ta nha!
Lộ Văn ôm cánh tay của Tiêu Sơn, dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ vào trong tay Tiêu Sơn làm nũng nói:
- Nơi này có Dĩnh tỷ mà, không có vấn đề gì! Mang em đi theo đi! Được không!
Tiêu Sơn cảm thụ được da thịt mềm mại và trắng nõn của Lộ Văn thì trong nội tâm rung động, sờ sờ đầu nhỏ của Lộ Văn và sủng nịch nói ra:
- Được rồi! Được rồi!
- Ca ca là tốt nhất!
Lộ Văn hoan hô một hồi, hôn liền hai cái lên mặt của Tiêu Sơn.
Quách Vũ cũng tiến lên ôm cánh tay của Tiêu Sơn, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:
- Chủ nhân, cho em đi cùng được không? Em sẽ hảo hảo xử lý công việc vặt vãnh cho ngài mà!
- Được rồi!
Tiêu Sơn nhìn qua nữ nhân xinh đẹp mê người, Quách Vũ giống như thiên sứ dựa vào người của hắn, mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái.
Những ngày này Quách Vũ vẫn chuyên tâm quản lý các loại sự vụ, chuyện mà Tiêu Sơn phân phó nàng đều làm rõ ràng. Tiêu Sơn sinh hoạt hằng ngày được hai nàng chiếu cố, hắn cũng có chút không muốn rời xa hai tiểu loli đáng yêu này.
Nghe được Tiêu Sơn đồng ý thì Quách Vũ cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Sau đó, một trận chiến vẫn diễn ra theo kế hoạch.
Một đêm xuân sắc như vậy trôi qua.
Đi trên đường cao tốc đã thông xe tới thành phố Lũng Hải, hai chiếc Đông Phong kilocalo, hai chiếc xe Jeep và một chiếc BMW đang chạy nhanh.
- Cứu mạng! ! Cứu mạng! !
Đột nhiên lúc này trong lối rẽ có tám người chạy ra đường, là nam nhân cầm trong tay các loại súng trường súng ngắn cũ kỹ.
Sau lưng tám nam nhân này có hai con S1 đang nhanh như gió đuổi theo sau.
Trong tiếng hô cầu cứu thê lương kia, một nam nhân chạy cuối cùng bị một trảo của S1 trảo trúng, cánh tay của hắn chợt xuất hiện vết cào dài. Sắc mặt của hắn tái nhợt, dùng sức giãy giụa ra khỏi S1 và chạy như điên về phía trước.
Tiêu Sơn ngồi bên cạnh vị trí lái của Vương Song ra lệnh:
- Đỗ xe! Tiêu diệt bọn chúng!
Vương Song lập tức phanh chiếc BMW lại.
Cổ xe đằng sau cũng dừng lại, mười hai tên đội viên cầm súng tiểu liên AK từ trên xe nhảy xuống, nhìn chằm chằm và dùng súng chỉa vào tám tên nam nhân đang bỏ chạy kia.
Đại cẩu tử xung trận ngựa lên trước nhìn qua tám gã nam nhân đang cầm súng kia:
- Vứt bỏ vũ khí! Sau đó tới ngồi xổm xuống! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.
Nhìn thấy nhiều người cầm vũ khí như vậy vừa gặp thì Tiêu Sơn đầu tiên phải tước vũ khí của đối phương đã, sau đó mới ra tay cứu trợ. Bằng không thì tùy tiện cho đối phương gia nhập vào đội ngũ của mình quá nguy hiểm.
Nhìn thấy bên phía Tiêu Sơn một khẩu RPĐ, còn lại thuần một sắc súng tiểu liên AK, tám gã nam nhân này vô cùng kinh hãi, chợt nhao nhao vứt vũ khí trong tay xuống, một bên lao thẳng vào đội ngũ của Tiêu Sơn phóng đi, một bên lớn tiếng cầu khẩn:
- Đừng nổ súng! Xin các anh cứu chúng tôi!
So sánh với quái vật như S1 thì đội ngũ nhân loại càng an toàn hơn.
Tiêu Sơn vừa xuống xe thì cầm lấy Phảng Chế Đường Đao trong tay, thân hình chớp động, nhảy mấy cái là tới trước mặt hai đầu S1 kia rồi, Phảng Chế Đường Đao trong tay hóa thành hào quang chém vào đầu của chúng, đầu lâu của hai đầu S1 bay lên cao cao.
Hai thi thể không đầu của S1 lúc này rơi xuống mặt đất, tuôn ra hai miếng sinh tồn tệ trị giá hai mươi đồng và hộp báu màu trắng.
- Thật là lợi hại!
Tám gã sống sót nhìn qua Tiêu Sơn dễ dàng chém giết hai đầu S1 đuổi theo bọn họ chạy chối chết thế kia, trong mắt đều hiện ra một vòng kinh hãi.
Tiêu Sơn đem sinh tồn tệ và hộp báu màu trắng ném vào trong balo, đi vào trước người tám gã sống sót kia, hỏi:
- Các người là ai?
Tuy Tiêu Sơn có được trữ vật giới chỉ, nhưng mà trước mặt người khác vẫn nên dùng ba lô che giấu đi. Trữ vật giới chỉ chính là báu vật cấp sáu, nếu như có người biết rõ thì khó tránh khỏi đỏ mắt, sinh ra phiền toái không cần thiết.
Đại cẩu tử tiến lên giống như đầu chó săn hung dữ nói với tám người kia:
- Đây là Đại đội trưởng của chúng tôi, Tiêu đại ca! Tiêu đại ca hỏi các người còn không mau trả lời? Nếu như không thành thật một chút thì tôi xử bắn các người!
Một gã nam tử dáng người khôi ngô vội vàng nói ra.
- Chúng tôi là người trong căn cứ thành phố Lũng Hải đi ra ngoài tìm kiếm vật tư. Tôi là Uông Hải! Là Tiểu đội trưởng! Cám ơn anh cứu chúng tôi.
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Uông Hải trầm giọng nói ra:
- Uông Hải! Tôi muốn biết tình huống bây giờ của căn cứ thành phố Lũng Hải hiện giờ, anh biết cái gì thì nói cho tôi biết. Tôi chỉ cần biết tình báo của thành phố Lũng Hải. Súng sẽ trả lại cho các người. Chẳng qua nếu như tôi phát hiện anh lừa gạt thì tự lãnh hậu quả.
- Vâng!
Trong nội tâm Uông Hải rùng mình, sau đó nói rõ toàn bộ tình báo mà mình biết về thành phố Lũng Hải nói cho Tiêu Sơn nghe rõ ràng.
Thế giới biến dị ngày nào đó, thành phố Lũng Hải cũng lọt vào tay của người xưng là thần, đại bộ phận mọi người biến thành tang thi. Ban lãnh đạo cũ của thành phố Lũng Hải Lãnh đạo cũng biến thành tang thi.
Nhưng mà may mắn gần thành phố Lũng Hải có một chi quân đội đóng quân, tuy đại lượng người trong quân đội này lây nhiễm vuris biến thành tang thi, bộ đội xây dựng thành biên chế tiêu diệt. Nhưng mà trong quân đội có một Trung đoàn trưởng tên Lôi Thành dẫn dắt quân đội và lợi dụng ưu thế hỏa lực hiện đại thu phục quân doanh.
Ban lãnh đạo thành phố Lũng Hải còn sót lại là do Trần Kiếm Phong dẫn dắt, có cảnh sát vũ trang còn sót lại, cảnh sát bộ đội thủ hộ nên hội hợp với quân đội của Lôi Thành.
Sau khi tụ hợp thì Trần Kiếm Phong tổ chức nhân thủ phản công huyện Thanh Nguyên gần thành phố Lũng Hải. Hiện tại dưới hỏa lực hung mãnh của vũ khí hiện đại, nhưng tang thi tiến hóa trước mặt quân đội trang bị hiện đại cũng không có tạo thành uy hiếp gì cả.
Kịch chiến hai ngày sau đó tang thi trong huyện Thanh Huyền bị tiêu diệt sạch sẽ. Trần Kiếm Phong dựa vào huyện Thanh Huyền thành lập căn cứ người sống sót của thành phố Lũng Hãi, thu nạp người sống sót ở các nơi. Uông Hải biết trước mắt căn cứ này tụ tập được bốn ngàn người sống, hơn nữa mỗi một ngày cũng còn đội ngũ người đào vong lẻ tẻ đi vào, người sống sót tiến vào thành phố Lũng Hãi càng đông.
Uông Hải nhìn qua Tiêu Sơn, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Xin hỏi, ngài là người cường hóa đúng không, Đại đội trưởng?
Tiêu Sơn không trả lời hắn mà hiếu kỳ hỏi:
- Trong căn cứ thành phố Lũng Hải có người cường hóa rất mạnh sao?
Uông Hải đáp:
- Ước chừng có hơn mười người!
Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu người may mắn và người có thực lực, Tiêu Sơn cũng không tự đại cho rằng mình là người cường hóa duy nhất. Nhưng mà nghe được có mười người cường hóa thì nội tâm của hắn sinh ra áp lực.
Uông Hải lại hỏi:
- Đại đội trưởng. Ngài muốn vào căn cứ người sống sót của thành phố Lũng Hải sao?
Tiêu Sơn nói:
- Đúng vậy!
Uông Hải nhìn qua Tiêu Sơn giải thích nói:
- Trước mắt trong căn cứ đưa ra biện pháp mới. Phàm là người muốn tiến vào căn cứ phải nộp toàn bộ vật phẩm có từ thần ma hệ thống nộp lên căn cứ. Đồng thời các loại vũ khí, đạn dược trên xe của ngài cũng bị căn cứ tịch thu. Ngài nên cẩn thận một chút!
- Còn có loại chuyện này?
Tiêu Sơn nhướng mày, nhìn qua đại cẩu tử và phân phó:
- Cầm mười cân gạo cho Uông Hải.
Đại cẩu tử gật gật đầu, rất nhanh từ trong xe Đông Phong kilocalo xuất ra mười cân gạo ném cho Uông Hải:
- Đại đội trưởng thưởng cho anh!
- Cảm ơn Đại đội trưởng! Cám ơn Đại đội trưởng!
Uông Hải cầm lấy bao gạo kia, lập tức mặt mày hớn hở. Lúc này hăn dẫn đội đi ra ngoài tổn thất không nhỏ, nhưng mà có mười cân gạo này xem như có thu hoạch. Trong căn cứ sống sót của thành phố Lũng Hải lương thực cũng không có dư.
- Tại sao lại trói tôi! Vì cái gì?
Đúng lúc này âm thanh hoảng sợ của nam nhân truyền ra.
Tiêu Sơn nhìn qua âm thanh kia, chỉ thấy một gã đội viên của Uông Hải bị người của Tiêu Sơn trói cực kỳ chặt chẽ. Vương Song cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay nhìn chằm chằm vào nam nhân này. Trên tay của nam nhân này có vết cào của S1.
- Chờ một chút!
Uông Hải lớn tiếng gọi một câu, sau đó đi tới trước mặt nam nhân bị con S1 kia cào một cái thì mặt mũi chua xót thở dài một câu, nói:
- Lão Lý, bị tang thi làm bị thương không còn hy vọng sống. Anh có di ngôn gì cứ nói đi!
Nhìn qua Uông Hải, vành mắt lão Lý kích động lúc này đỏ hồng lên, có chút thê lương nói:
- Tiểu đội trưởng! Tôi chết không sao! Nhưng mà vợ và con của tôi làm thế nào bây giờ?
Uông Hải chậm rãi nói ra:
- Hai người bọn họ chúng tôi sẽ tận lực đi chiếu cố. Anh an tâm đi đi.
Người trong đội ngũ Uông Hải lúc này nhìn thấy một màn này, trong nội tâm cũng có chút không đành lòng. Lão Lý làm người trung thực, trong đội ngũ rất có nhân duyên. Ai cũng không muốn nhìn thấy hắn chết, nhưng mà người bị lây virus phải chết, đây đã là định luật. Cho dù người trải qua hệ thống thần ma cường hóa, chỉ cần bị dính virus cũng sẽ biến thành tang thi, đây mới là chỗ đáng sợ của virus.
Lão Lý thoáng nhắm mắt lại, trầm giọng nói:
- Đến đây đi! Cho tôi được thanh thản!
Uông Hải nhìn Tiêu Sơn nói:
- Đại đội trưởng, có thể cho chúng tôi tự giải quyết không?
Tiêu Sơn gật đầu, Vương Song bên kia thu hồi Phảng Chế Đường Đao.
Uông Hải đem súng lục nhắm ngay đầu lão Lý và trầm giọng nói một câu:
- Lão Lý, đi tốt!
Phanh! Một tiếng súng vang lên, đầu của lão Lý đầu có một lỗ máu và té xuống đất.
Đại cẩu tử đi tơi bên người Tiêu Sơn hỏi:
- Đại đội trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Còn đi thành phố Lũng Hải hay không?
Nếu như vật tư của Tiêu Sơn đi tới căn cứ thành phố Lũng Hải bị tịch thu, bọn họ giống như lão hổ bị nhổ răng mặc người ta chém giết. Đại cẩu tử có chút nửa đường bỏ cuộc, muốn lui về Trường Quang Thôn.
Tiêu Sơn thản nhiên nói:
- Đi!
Tiêu Sơn đi tới bên người Uông Hải thản nhiên nói:
- Uông Hải, anh và người của mình đi đi.
- Cảm ơn Đại đội trưởng! Cám ơn Đại đội trưởng! Đến căn cứ thành phố Lũng Hải thì tôi sẽ chiêu đãi ngài.
Uông Hải đại hỉ nói ra.
Nói xong Uông Hải sợ Tiêu Sơn đổi ý nên mang theo sáu đội viên của mình nhanh chóng rời khỏi nơi này.
So sánh với tang thi không ngừng tiến hóa, nhân loại bình thường càng dễ đối phó. Bởi vậy cũng có không ít người bắt đầu săn giết nhân loại cướp đoạt vật tư. Như Tiêu Sơn cứu bọn họ, người không dựa vào súng ống sinh tồn rất nhỏ.
- Lâm Quân! Anh tới đây!
Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi, nhìn qua đội viên dự bị nói ra.
Lâm Quân đi vào bên người Tiêu Sơn có chút hưng phấn hỏi:
- Đại đội trưởng, ngài có cái gì phân phó?
Lâm Quân đi theo Tiêu Sơn còn chưa có trải qua nhiều chuyện. Hắn cực muốn bày ra giá trị của mình.
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Lâm Quân hỏi:
- Ở gần thành phố Lũng Hải anh quen thuộc không. Gần huyện Thanh Nguyên có địa phương nào có thể che dấu vật tư của chúng ta không?
Lâm Quân quê quán chính là một huyện thành nhỏ gần thành phố Lũng Hãả, hắn tương đối quen thuộc nơi này, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Sơn mang theo hắn đến căn cứ thành phố Lũng Hải đấy. Hắn cần một người quen thuộc địa hình dẫn đường.
Lâm Quân nhíu mày suy tư một hồi lâu mới nói với Tiêu Sơn:
- Có! Tôi nhớ được gần huyện Thanh Nguyên có một thôn nhỏ là Tây Hương Thôn có hang động. Người của Tây Hương Thôn rất ít, cũng chỉ có mười hộ dân, thổ địa cũng rất cằn cỗi, không có vật tư gì. Có lẽ không có gì người đi qua mới đúng.
- Đại cẩu tử!
Tiêu Sơn trầm giọng nói.
- Ngài có chuyện gì cần phân phó, Đại đội trưởng?
Đại cẩu tử đi vào bên người Tiêu Sơn hỏi.
- Chọn theo mấy người đi theo tôi, anh ở nơi này trông coi! Còn hướng đi của chúng ta hiện giờ không thể nói cho bất luận nữ hài nào ở đây biết rõ, hiểu chứ?
Tiêu Sơn nhìn qua đại cẩu tử trầm giọng nói.
Những nữ hài này phải tới căn cứ thành phố Lũng Hải. Đã bị Tiêu Sơn bài trừ ra ngoài đối tượng tín nhiệm, dù sao đến căn cứ thành phố Lũng Hải thì các nàng phải rời đi, tương lai chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Đại cẩu tử gật gật đầu, chọn mấy người đi theo bên người Tiêu Sơn, bắt đầu vận chuyện vật tư, súng ống đạn được cho lên Đông Phong kilocalo, sau đó chạy về xa xa.
- Tiêu Sơn định đi đâu?
Nhìn thấy Tiêu Sơn đi xa, Trần Dao nhịn không được lên tiếng hỏi.
Đại cẩu tử nhìn Trần Dao lãnh đạm nói:
- Trần Dao, chuyện này cô không nên hỏi.
Đại cẩu tử cũng có chút xem thường những người được Tiêu Sơn cứu, còn có người lựa chọn rời đi.
Trần Dao sững sờ, nàng cũng không có nghĩ đại cẩu tử lại nói như vậy với nàng. Trong Trường Quang Thôn thì đại cẩu tử cung kính có thừa với những người đi theo Tiêu Sơn cùng, chưa từng lãnh đạm như vậy bao giờ.