Tiêu Sơn phất phất tay bảo mười mấy bộ hạ lui ra ngoài, hắn lúc này mới đánh giá thi thể rắn nước biến dị dài hai mươi mét này.
Tiêu Sơn lấy ra một cây Phảng Chế Đường Đao sắc bén cắt lên người rắn nước biến dị. Mặc dù Phảng Chế Đường Đao được Nhạc Trọng trải qua cường hóa nhiều lần nhưng vẫn y nguyên không cách nào cắt được da của rắn nước biến dị.
- Thứ tốt!
Trong mắt Tiêu Sơn hiện ra hào quang nóng rực, nếu đem da rắn nước biến dị chế thành quần áo, lực phòng ngự của hắn tăng lên lần nữa.
Tiêu Sơn trầm ngâm một hồi, phát động kỹ năng ma viêm, một đoàn năng lượng nóng rực từ trong người của hắn bay ra, tâm niệm của hắn vừa động thì đoàn năng lượng nóng rực kia bay vào trong tay, năm đầu ngón tay của hắn có hỏa diễm bay lên, tuy nhiên nếu so sánh với dị hỏa thì không bằng.
Tiêu Sơn duỗi bàn tay của mình ra đâm vào trong đầu của rắn nước biến dị, chợt hỏa diễm nóng rực kia chui vào trong đầu của con rắn nước, ngón tay của hắn thuận lợi đâm vào lân giáp của rắn nước. Nhạc Trọng dùng sức kéo một cái, ngón tay của hắn thiêu đốt đầu của rắn nước biến dị thành một lổ nhỏ.
Tiêu Sơn lợi dụng kỹ năng ma viêm này thuận lợi cắt da con rắn nước này ra làm hai, lộ ra thịt rắn bên trong.
- Trước tiên phải lấy túi mật ra mới được.
Tiêu Sơn nhìn qua rắn nước biến dị dài hai mươi mét, dùng Phảng Chế Đường Đao phá vỡ vị trí túi mật của con rắn. Chỉ thấy vị trí túi mật của con rắn ngưng tụ ra một viên thủy tinh cứng rắn màu đỏ thẫm.
Tiêu Sơn cầm viên châu màu đỏ thẫm này vào trong tay của mình, hắn nhìn qua viên châu màu đỏ thẫm này một lúc rồi đột nhiên sinh ra cảm giác muốn ăn, hắn đúng là không tự chủ được bản thân đem viên châu này ăn vào trong miệng, nuốt vào trong bụng.
Viên châu màu đỏ thẫm kia vừa tiến vào trong bụng của Tiêu Sơn thì sinh ra từng đoàn nhiệt lưu dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của hắn, không ngừng cải tạo cường hóa thân thể của hắn.
Cổ nhiệt lưu cường đại kia mãnh liệt bành trướng trong người của Tiêu Sơn, không ngừng quay cuồng sôi trào trong thân thể của hắn, sau đó mồ hôi tuôn ra không ngừng.
- Ngài đạt được cường hóa sức sống +8, cường độ +2.
Một âm thanh nhắc nhở dễ nghe vang lên trong đầu của Tiêu Sơn.
- Ăn đồ vật như vậy cũng đạt được cường hóa sao? Những con thú biến dị trước kia mà mình săn giết không biết có thứ này hay không a.
Nghe được âm thanh nhắc nhở dễ nghe kia, Tiêu Sơn cảm thấy hưng phấn, nhiệt tình càng cao, sau đó hắn cắt thịt của rắn nước biến dị thành từng khối, tìm kiếm viên châu màu đỏ nhỏ kia, nhưng mà hắn tìm khắp cơ thể của cỏn rắn biến dị này cũng không tìm được viên nào nữa.
Rửa tay sạch sẽ, Tiêu Sơn đi vào trong săn tập bắn đơn giản của Trường Quang Thôn.
Trong Trường Quang Thôn đã xây dựng một khu tập bắn đơn giản, mỗi một ngày Tiêu Sơn, Đường Dĩnh đều tới đây tiến hành tập luyện xạ kích. Những người không ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sẽ tới đây tập bắn tỉa.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiêu Sơn cầm lấy súng trường 81 nhắm vào bia ngắm cách đó một trăm mét, hắn bắn sáu phát đạn vào bia ngắm, có một phát trực tiếp bắn vào hồng tâm.
- Có lẽ phải học thêm kỹ năng thao tác súng ống mới được. Nếu không có kỹ năng thao tác súng ống thì trình độ của mình vẫn mãi chỉ thế này.
Tiêu Sơn nhìn qua bia ngắm ở xa xa, trong nội tâm lẳng lặng thầm nghĩ. Tiêu Sơn thả ra súng trường 81 trong tay xuống. hắn không biết Quách Vũ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn cầm một chai nước tinh khiết đưa tới.
Tiêu Sơn uống một ngụm nước, nhìn qua Quách Vũ nói:
- Chuyện kia đã làm như thế nào rồi?
Quách Vũ nhìn qua bên mặt Tiêu Sơn nói:
- Người ăn thử thịt thú biến dị đã có mặt, chuyên gia thiết kế thời trang cũng đã tìm được, nhưng mà da rắn biến dị quá khó xử lý, dao phay căn bản không phá được da rắn.
- Tôi biết rõ. Đi thôi!
Tiêu Sơn buông súng ra, sau đó cùng Quách Vũ đi qua biệt thự của Trương Tường ở lại.
Trong căn biệt thự của Trương Tường lúc này có bốn nữ tám nam, nhìn thấy Tiêu Sơn đi tới thì bọn họ cung kính kêu lên:
- Đại đội trưởng tốt!
- Vị này chính là Judy! Là thủ tịch chuyên gia thiết kế thời trang của thành phố Lôi Giang.
Quách Vũ chỉ vào một mỹ nữ mặc áo sơ mi trắng, quần jean, làn da trắng nõn, thập phần có khí chất mỹ nữ nhìn qua Tiêu Sơn giới thiệu.
Tiêu Sơn nhìn Judy một cái, phát hiện người này có khí chất mỹ nữ và cũng là một người trong số nữ nhân Trương Tường cưỡng chiếm.
Judy nhìn qua Tiêu Sơn, cẩn thận từng li từng tí nói ra:
- Xin chào, Đại đội trưởng! Tôi là Judy! Xin hỏi ngài muốn chế tạo quần áo cái dạng gì? Là áo ba lỗ hay là áo sơ mi các loại?
Judy trước tận thế là nữ nhân tâm cao khí ngạo tận trời. Nhưng mà sau tận thế thì nàng rơi vào trong tay của Trương Tường. Sau khi ăn phải tàn khốc của tận thế thì nàng cẩn thận từng li từng tí, không dám tùy ý ngỗ nghịch thượng vị giả.
Tiêu Sơn nhìn qua Judy nói ra:
- Làm áo da bao trùm toàn thân và quần dài.
- Như vậy có thể chứ?
Judy cầm lấy giấy bút xoát xoát họa vài cái, cầm một sơ đồ phác thảo đưa về phía Tiêu Sơn hỏi.
Tiêu Sơn chỉ vào Quách Vũ và nhìn Judy nói ra:
- Chính là như thế này! Cô trước tiên dựa vào thân hình tôi, Đường Dĩnh và nàng làm hai cái trước! Sau khi đo xong co gặp Chính trị viên để may tiếp cho cô ấy một bộ nữa. Cô đi vẽ trước đi, tài liệu tôi sẽ cho người đưa tới.
Judy có chút hâm mộ nhìn Quách Vũ, cung kính nói:
- Vâng! Đại đội trưởng!
Judy đã trải qua tận thế tàn khốc tẩy lễ, nàng thập phần tinh tường những tài liệu này khó có được và trân quý thế nào. Tiêu Sơn nguyện ý vì Quách Vũ làm ra một bộ quần áo, tương đương với nhiều ra một tầng phòng hộ. Khi tất yếu thậm chí có thể cứu người một mạng.
Quách Vũ nghe Tiêu Sơn nói như vậy thì trong nội tâm vui vẻ, nhìn qua Tiêu Sơn và trong mắt hiện ra vẽ nhu tình.
Judy lấy ra cây thước ước lượng thân thể Tiêu Sơn, Quách Vũ xong, sau đó lại bắt đầu vẽ lên tấm da rắn.
Ở bên cạnh có tám gã nam tử đang kinh hồn táng đảm ăn thử thịt thú biến dị bên kia, bị Tiêu Sơn sai người dùng khóa sắt khóa lại. Bản thân Tiêu Sơn cầm lấy Phảng Chế Đường Đao ngồi ở bên cạnh nhìn qua tám người này, một khi những người này sinh ra khác thường thì hắn sẽ động thủ giết chết.
Tám tên nam tử nhìn qua Phảng Chế Đường Đao trong tay của Tiêu Sơn và Tiêu Sơn đang nhìn bọn họ thì nội tâm vô cùng áp lực, sợ mình sau đó bị hắn chém giết.
Virus lây nhiễm của thần ma hệ thống truyền bá có thời gian ủ bệnh dài nhất là một giờ, Tiêu Sơn cùng Đường Dĩnh, Kỷ Thanh Vũ ba người thay phiên giám thị tám gã nam tử này hai mươi bốn giờ đều không có phát hiện bất cứ dị thường nào. Tiêu Sơn lúc này mới xác định là thịt biến dị thú có thể dùng ăn được.
- Các người có thể đi!
Sau khi thời gian giám thị hai mươi bốn giờ qua đi, Tiêu Sơn lại cho người cầm vật tư hứa hẹn cho tám nam tử này, phất phất tay cho bọn họ rời đi.
- Cảm ơn Đại đội trưởng!
Trong tám gã này trong đó bảy tên cầm mười cân gạo, mười cân thịt rắn biến dị hâm hở rời đi. Mười cân gạo, mười cân thịt rắn biến dị đã đầy đủ chọn họ ăn mười ngày. Hơn nữa chỉ cần chịu xuất ra lương thực thì chơi mấy nữ nhân cũng không có gì.
Tiêu Sơn nhìn qua một nam tử trẻ tuổi dáng người đơn bạc, tuổi chừng hai mươi bốn thì nhướng mày nói:
- Tại sao anh còn chưa đi? Vật tư hứa hẹn tôi đã cho anh rồi. Nhiều hơn nữa cũng không có!
Tên nam tử trẻ tuổi dáng người gầy yếu này quỳ trước mặt Nhạc Trọng lớn tiếng nói:
- Đại đội trưởng! Tôi là Lâm Quân! Để cho tôi đi theo ngài a! ! Những vật tư này không cần cũng được. Xin ngài nhận lấy tôi, để cho tôi theo ngài đi chiến đấu, làm chiến sĩ của ngài.
Tiêu Sơn nhìn Lâm Quân thản nhiên nói:
- Muốn đi theo tôi chiến đấu thì đi tới chỗ của các Trung đội trưởng mà báo danh! Cho dù bây giờ anh cầu tôi thu anh, sau khi đi vào cũng bắt đầu từ chiến sĩ chưa biên chế mà đi lên.
Lâm Quân cười khổ một tiếng nói:
- Tôi đã đi qua! Nhưng mà bọn họ không thu tôi. Nói tôi không phù hợp điều kiện, quá thấp quá gầy, cũng không có khí lực gì.
Lương thực của hắn có hạn, chiêu mộ chiến sĩ cũng có hạn ngạch. Tất cả đơn vị chiến đấu thì đương nhiên phải thu lấy người cường tráng một chút, nhỏ gầy lại không có khí lực gì tự nhiên không nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn họ. Hơn nữa chiêu mộ bộ đội trong người sống sót thập phần đơn giản, đại bộ phận người sống sót đều cướp lấy hy vọng báo danh là có thể gia nhập thế lực của Tiêu Sơn. Dù sao cầm súng bắn tang thi thì bọn họ có cam đảm làm, nếu như dùng vũ khí lạnh tác chiến thì chỉ sợ nhiệt tình của người sống sót hạ thấp thật lớn.
Tiêu Sơn nhìn Lâm Quân và trực tiếp đưa ra câu hỏi:
- Nói cho tôi biết anh có năng lực gì?
Lâm Quân không do dự lập tức nói:
- Trước khi biến dị thì tôi là một gã thợ khóa, khóa gì trong tay của tôi trong một phút đồng hồ là mở ra được. Tôi nghĩ có lẽ năng lực của tôi sẽ hữu dụng với ngài.
Tiêu Sơn thản nhiên nói:
- Khóa gì cũng mở ra được. Khẩu khí thật là lớn, khóa đồng tử quét hình anh có thể mở ra trong một phút đồng hồ sao?
Lâm Quân thoáng cái trở nên vô cùng xấu hổ nói ra:
- Không được! Tôi chỉ biết mở những khóa thường mà thôi. Tỷ như cửa chống trộm, khách sạn và khóa của nhà bình dân mà thôi.
Ánh mắt Tiêu Sơn ngưng tụ nhìn chằm chằm vào Lâm Quân nói:
- Được rồi! Tôi thu nhận anh trước. Trước từ chiến sĩ chưa biên chế mà đi lên. Nhưng mà quy củ của tôi anh hiểu chứ?
Lâm Quân hưng phấn nói ra:
- Hiểu rõi! Quy củ tôi hiểu rất rõ.
Hiện ở thế giới đã bắt đầu biến dị, có thể trở thành tùy tùng của cường giả thì ít nhất sẽ không bị chết đói. Có thể trở thành chiến sĩ của Tiêu Sơn đã đủ để cho cả trăm người sống sót trong Trường Quang Thôn nhìn qua mà không ngừng hâm mộ rồi.
Tiêu Sơn tâm niệm vừa động, thi thể chó biến dị, trâu biến dị, mèo biến dị thoáng chốc hiện ra. Hắn sờ mó tìm bên trong thi thể bọn chúng nhưng mà không có tìm được hạt châu nào. Điều này làm cho hắn có chút thất vọng.
Xác định thịt thú biến dị có thể dùng ăn thì mọi người dưới trướng của Tiêu Sơn bắt đầu được Lộ Văn phân chia từng khối thịt rắn lớn, thịt chó, thịt trâu. Những người sống sót của Trường Quang Thôn còn lại cũng được chia bát canh thịt.
Mỗi người đều cao hứng bừng bừng, giống như được ăn tết vậy.
Tiêu Sơn khôi phục xong thì dùng con gà với tư cách làm mồi nhử, muốn lại câu thêm rắn nước tới. Liên tiếp vài ngày nhưng đoạn sông nhỏ hắn đã thí nghiệm qua lại không có thêm đầu rắn nước biến dị nào xuất hiện.
Xác định không có rắn nước biến dị qua lại thì Tiêu Sơn tổ chức người tới nơi này bắt đầu đánh cá.
Trong khe sông nhỏ thì tài nguyên cá thập phần phong phú, một lưới đã bắt được hơn mười cân. Có tôm cá tươi làm lương thực, nguy cơ lương thự của Trường Quang Thôn mặc dù vẫn còn bóng mờ khó giải quyết, nhưng lại giảm bớt rất nhiều.
- Ngày mai tôi muốn đi căn cứ thành phố Lũng Hải. Các người ai đi với tôi?
Ban đêm, sau khi ăn xong bữa tối thì Tiêu Sơn nhìn qua những người theo hắn từ thành phố Lôi Giang cứu ra triệu tập lại và hỏi một câu.
Tiêu Sơn từ thành phố Lôi Giang cứu ra đại bộ phận không phải chiến sĩ của hắn, cũng không có gia nhập quân đội của hắn. So sánh với Tiêu Sơn thì những người được Tiêu Sơn cứu ra từ thành phố Lôi Giang càng thêm tin tưởng tổ chức thành phố Lũng Hải do chính phủ thành phố Lũng Hải lập nên hơn. Những người sống sót này không có chọn gia nhập hệ thống của Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng không có miễn cưỡng.
- Tôi muốn đi!
- Tôi đi!
"..."
Tiêu Sơn vừa nói ra lời này thì cơ hồ tất cả mọi người đều lên tiếng đáp ứng. Tiêu Sơn nhìn qua những người này, quay đầu nhìn qua Đường Dĩnh nói ra:
- Dĩnh Nhi, em lưu lại nơi này tọa trấn. Những người khác anh sẽ lo cho.
Tính tình Đường Dĩnh hoạt bát, thông minh, thực lực lại mạnh, là nữ nhân trọng yếu của Tiêu Sơn, cũng chỉ có nàng tọa trấn Trường Quang Thôn thì Tiêu Sơn mới yên tâm rời đi. Nếu không Tiêu Sơn vừa đi thì Trường Quang Thôn rất có thể đại loạn lần nữa.
Cơ nghiệp ở Trường Quang Thôn này mặc dù Tiêu Sơn không đặt vào mắt, nhưng mà dù sao cũng liên quan tới mấy trăm nhân mạng, một khi phát sinh náo động thì không biết phải chết bao nhiêu người mới có thể khôi phục lại.
- Ân! Em đã biết.
Đường Dĩnh nhìn qua Tiêu Sơn gật gật đầu.
- Các người muốn theo tôi đi căn cứ thành phố Lũng Hải không có vấn đề! Tôi trước kia đã từng hứa hẹn qua với mấy người rồi. Nhưng mà có một việc tôi phải nói trước, đi đến căn cứ thành phố Lũng Hải thì an toàn và thức ăn của mọi người sẽ nằm trong tay của chính phủ thành phố Lũng Hải. Không có vấn đề chứ?
Tiêu Sơn nhìn quét qua những người sống sót hắn cứu ra từ thành phố Lôi Giang.
Những người sống sót này đại bộ phận không có năng lực gì, tương đương với vướng víu mà thôi. Các nàng phải đi thì Tiêu Sơn còn mừng rỡ nhẹ nhõm. Chỉ cần giao các nàng cho chính phủ thành phố Lũng Hải thì gánh nặng của Tiêu Sơn nhẹ hơn nhiều.
Nghe Tiêu Sơn nói vậy thì các cô gái chần chờ. Tận thế tàn khốc các nàng đã trông thấy một góc ở Trường Quang Thôn này. Căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải hiện tại là cái dạng gì thì bọn họ không rõ ràng. Nếu như Tiêu Sơn mà không quản các nàng, các nàng cũng không biết tương lai sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Trong khi những nữ hài kia dang suy nghĩ, đột nhiên Trương Tuyền nói ra:
- Tôi muốn lưu lại! Tiêu Sơn, tôi muốn lưu lại quét dọn phòng cho anh, có thể chứ?