Tiêu Sơn nhìn qua năm nữ nhân này, phát hiện dung mạo của năm nữ nhân này không tệ, mỗi một người đều không kém gì Vương Lan.
Một gã võ trang hưng phấn chạy tới chỗ Tiêu Sơn báo cáo nói:
- Tiêu đại ca! Trong mấy gian phòng ở trên lầu hai chúng tôi phát hiện nhiều gạo, màn thầu, rượu và các lương thực khác. Chỗ đó đoán chừng chính là nơi cất giấu đồ vật của Trần Ngôn.
Trong tận thế này thì vật tư cùng đồ ăn mới là trọng yếu nhất.
Tiêu Sơn phân phó nói:
- Lưu hai người ở chỗ này trông coi vật tư, những người khác mang theo bọn họ ra ngoài.
- Rõ!
Hai gã võ trang ứng một câu, sau đó thủ tại chỗ này.
Tiêu Sơn cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy trốn. Bên ngoài Trường Quang Thôn khắp nơi đều là tang thi, biến dị thú là tồn tại nguy hiểm. Những phần tử võ trang này có trộm vật tư chạy ra khỏi Trường Quang Thôn cũng sống không được bao nhiêu ngày.
- Bên kia là ổ gà! Chuyện gì xảy ra?
Tiêu Sơn rời khỏi biệt thự Trần Ngôn không lâu, đã nhìn thấy cửa phòng ổ gà mở rộng ra, ba nam nhân vội vội vàng vàng đi vào trong ổ gà.
Tiêu Sơn nhướng mày, dẫn theo một đoàn người đi qua ổ gà. Tiêu Sơn từng đi qua ổ gà một lần, đã nghe được mùi hôi thối bên trong, hắn cất bước tiến vào thì nhìn thấy một màn kinh người.
Chỉ thấy trong gian phòng một trăm mét vuông này phủ lên một tầng rơm rạ màu vàng, có tầm mười nữ nhân xanh xao vàng vọt đang nằm hoặc là ngồi dưới đất, không có một tia sinh khí, giống như người chết vậy.
Bảy nam nhân vây quanh hai nữ nhân đang làm ra chuyện dâm dục.
Nam nhân hưng phấn cười dâm đãng, âm thanh thở dốc nỉ non của nữ nhân không ngừng quanh quẩn trong ổ gà.
- Thật đáng chết!
Nhìn thấy một màn này trong mắt Tiêu Sơn hiện ra một vòng sát cơ, trực tiếp tiến lên một bước, một đao chém lên đầu lâu của nam nhân trước mặt, trực tiếp chém bay đầu của tên này.
Máu tươi từ trên đầu của tên này bắn ra ngoài, bắn tung tóe lên người nữ nhân bên dưới hắn và nam nhân chung quanh.
Bị máu tươi nóng rực bắn lên người, hai gã nam tử lập tức sợ tới mức không kịp mặc quần vào, đã quỳ rạp trên mặt đất:
- Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng!
Bốn gã nam tử còn lại loạn rối tinh rối mù, quỳ trên mặt đất nhìn qua Tiêu Sơn cầu khẩn nói:
- Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng!
Âm thanh của Tiêu Sơn băng hàn, nhìn qua ba gã bộ hạ nói một câu:
- Tao đã nói rồi, thừa cơ gian dâm phụ nữ nhất định phải chết. Giết chúng.
- Rõ!
Ba gã bộ hạ ứng một tiếng, trực tiếp dùng súng bắn chết sáu gã nam nhân đang quỳ trên đất.
Sáu tên nam nhân bị đạn bắn trúng sau đó gục ngã trên đất.
Tiêu Sơn nhìn qua những nữ nhân bị dày vò không còn hình người chung quanh, trong nội tâm thập phần trầm trọng. Đây là tận thế, tận thế điên cuồng, nhân tính hắc ám bởi vì mất đi ước thúc và tuyệt vọng vào tương lai nên phóng đại.
Thời bình làm chó, loạn thế không người. Những lời này Tiêu Sơn cũng nghe qua, hắn chưa từng có cảm giác nặng nề như bây giờ. Nhưng càng như vậy mới khiến hắn kích thích, vì, hắn..... muốn trưởng thành.....
Tiêu Sơn thản nhiên nói:
- Lưu một người trong coi ở chỗ này! Không có lệnh của tôi không ai được vào.
- Rõ!
Một gã bộ hạ ứng một câu.
- Tiêu Sơn... Anh là Tiêu Sơn sao? ... Cứu .....cứu tôi... Cứu tôi!
Thời điểm Tiêu Sơn xoay người muốn rời đi thì một âm thanh vô cùng suy yếu trên mặt đất vang lên.
Tiêu Sơn nhìn lại, nhìn qua nữ nhân da thịt trắng nõn, trên thân thể lại dính đầy chất lỏng trắng đang cầu khẩn hắn.
Tiêu Sơn nhìn qua nữ nhân và hỏi:
- Cô là ai?
Trong mắt nữ nhân kia chảy nước mắt và tràn ngập hối hận, suy yếu nói ra:
- Tôi là Lý Mạn Ny.
Từ khi Lý Mạn Ny từ buổi tối kia cướp lấy xe trường học chạy đi, một đường tránh né trốn chết, chạy ra khỏi thành phố Lôi Giang. Sau đó ra ngoài tìm kiếm vật tư bị Vương Quang Hổ phát hiện, mang về Trường Quang Thôn.
Lý Mạn Ny tướng mạo chỉ có thể xem như mỹ lệ, vài ngày trước nàng một lần không cẩn thận làm tức giận Vương Quang Hổ nên bị giáng chức đưa vào ổ gà nhận lấy toàn bộ lăng nhục.
Tiêu Sơn tiện tay gọi một gã bộ hạ, lấy hai khối kẹo đưa cho bộ hạ.
- Anh tới đây. Hảo hảo chiếu cố nữ nhân này một chút.
- Rõ!
Tên bộ hạ kia có chút lề mề đi tới, nhìn qua Lý Mạn Ny trên mặt đất thì có chút xấu hổ, hắn cũng từng chơi qua nữ nhân dưới đất này.
Hắn nhìn qua bộ hạ, hiểu được chút ít, thản nhiên nói.
- Chuyện đã qua rồi. Tôi cũng không muốn truy cứu. Anh phải chiếu cố nàng kỹ lưỡng, đừng làm cho nàng chết là được.
Nữ nhân trong ổ gà đại đa số bị phần tử võ trang chơi qua, Tiêu Sơn muốn báo thù cho các nàng thì nhất định phải giết sạch những phần tử võ trang. Đối với Tiêu Sơn mà nói hắn không thể nào làm như vậy.
Tên bộ hạ của Tiêu Sơn cũng buông lỏng một hơi nói ra.
- Tiêu đại ca yên tâm, tôi tuyệt đối chiếu cố nàng thật tốt.
Tiêu Sơn gật đầu, đứng lên, đi nhanh ra bên ngòai. Lý Mạn Ny cũng không là cái gì của hắn, hắn chỉ có thể giúp nàng tới mức này, hắn còn có chuyện cần làm, không thể ở nơi này vì nữ nhân lựa chọn rời khỏi hắn mà tốn sức.
Nhìn qua bóng lưng Tiêu Sơn rời đi, nước mắt trong mắt Lý Mạn Ny chảy thành dòng, trong hối hận còn có cảm kích nói một câu:
- Cảm ơn!
Lý Mạn Ny lúc trước chọn lựa Hạ Viện Viện cùng thoát ra khỏi thành phố Lôi Giang hối hận không thôi, nếu như nàng ở bên người Tiêu Sơn thì không bao giờ tao ngộ chuyện hôm nay.
Tên bộ hạ Tiêu Sơn cúi người, hắn móc ra cây kẹo đưa cho Lý Mạn Ny.
Một đường xử bắn vài tên nhân lúc cháy nhà hôi của, gian dâm phụ nữ thì thế cục cũng ổn định lại. Dù sao đại bộ phận mọi người nhát gan sợ phiền phức, trốn ở trong nhà không đi ra, người rối loạn chỉ là một phần nhỏ nên hắn cũng khá nhàn.
- Tiêu đại ca, những nữ nhân này là tư tàng của Vương Quang Hổ đấy. Bây giờ bọn họ xử lý sao ạ?
Tiêu Sơn mang người tới biệt thự của Vương Quang Hổ và Lưu Diễm thật hưng phấn mang theo mấy nữ nhân đi về phía Tiêu Sơn báo cáo.
Nơi đây có mười một nữ nhân, mỗi một nữ nhân dung mạo, dáng người đều trên tiêu chuẩn. Một người trong đó lớn lên dáng người đầy đặn, dung nhan tinh xảo, mang trên người ngạo khí và hương thơm vũ mị, ở trong đám nữ nhân như hạc giữa bầy gà, hết sức xuất sắc.
Tiêu Sơn nhìn nữ nhân kia liếc, nhướng mày nói:
- Nữ nhân kia là ai?
Lưu Diễm hưng phấn nhìn qua Tiêu Sơn nói ra:
- Tiêu đại ca! Nữ nhân kia là đại minh tinh Lôi Ngọc Thanh ah! Đây chính là đại minh tinh đóng rất nhiều phim nổi tiếng đấy. Nàng cũng là nữ nhân mà Vương Quang Hổ sủng ái nhất.
Lôi Ngọc Thanh dùng ánh mắt vũ mị nhìn qua Tiêu Sơn, nàng là nữ nhân có khí chất và xinh đẹp mười phần, trên người có thân phận đại minh tinh thân càng tăng thêm cho nàng vài phần vũ mị, tăng thêm nàng cũng thành thạo thủ đoạn với nam nhân, lúc trước cũng mê muội Vương Quang Hổ thần hồn điên đảo, phần lớn thời gian chỉ sủng ái một mình nàng. Nàng cũng có tự tin có thể mê đảo Tiêu Sơn là mao đầu tiểu tử.
Trong nữ nhân của Vương Quang Hổ cũng chỉ có Lôi Ngọc Thanh có khí chất, tướng mạo, dáng người, bộ dạng thùy mị tổng hợp lại là chống lại được dung nhan khí chất của Quách Vũ. Lôi Ngọc Thanh là nữ nhân thành thục mà nam nhân yêu thích, khí chất xuất chúng.
Lôi Ngọc Thanh nhìn thấy Tiêu Sơn đang nhìn qua nàng, chợt tự nhiên cười nói, ưỡn bộ ngực đầy đặn lên, bày ra bộ mặt xinh đẹp nhất của mình. Nàng ở trong Trường Quang Thôn này nhìn thấy tàn khốc của tận thế, chỉ có đạt được cường giả bảo hộ thì nàng mới có thể sống sót thật tốt. Về phần gã cường giả kia là Vương Quang Hổ hay là Tiêu Sơn nàng không quan tâm.
Tiêu Sơn chỉ nhìn qua Lôi Ngọc Thanh một lần thì không nhìn lần thứ hai, nhàn nhạt nhìn qua Lưu Diễm nói ra:
- Được rồi! Lưu hai người trông coi các nàng là được rồi, chờ tôi an bài!
Nghe Tiêu Sơn nói vậy thì Lôi Ngọc Thanh biến sắc, nhưng mà nàng biết nghe lời nên không làm ra phản kháng gì. Không cải lời cường giả là một trong những pháp tắc mà nàng học được. Những nữ nhân cãi lời, chống đối Vương Quang Hổ đều bị hành hạ không còn hình người, muốn sống không thể, muốn chết không được.
Tiêu Sơn mang người đi lại bôn ba trong Trường Quang Thôn một ngày, tìm tòi vật tư, trấn áp những người cháy nhà hôi của, thu nạp bộ hạ, phân phối bọn họ nhiệm vụ mới, bận rộn cả ngày mới khiến cho Trường Quang Thôn miễn cưỡng trở lại bình tĩnh ngày xưa.
Ban đêm, trong biệt thự của Vương Quang Hổ ngày xưa có bày một bàn tiệc lớn.
Trong yến hội này có những người sống sót ở thành phố Lôi Giang mà Tiêu Sơn mang theo tới Trường Quang Thôn này, cũng có vài tên bộ hạ mà hắn vừa mời chào.
Yến hội phân biệt ở vào đại viện biệt thự cùng trong phòng, trong phòng có Tiêu Sơn, Đường Dĩnh, Vương Song, Lộ Văn, Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao, Đại cẩu tử, Lưu Diễm, Tiếu Minh. Quách Vũ thì đứng sau lưng Tiêu Sơn, với tư cách nhân viên phục vụ cho hắn.
Trong yến tiệc này bày biện thịt gà thơm ngát, ốc đồng xào gà, cá chấm cỏ hấp, tôm xào, rau dại xào, bánh bao trắng, cơm trắng.
Những thức ăn này là bình thường trước tận thế, nhưng mà trong tận thế thì bữa tiệc này cực kỳ phong phú, giá trị thậm chí vượt qua bào ngư, tổ yến, là những bữa tiệc lớn trước kia.
Gà vịt trong Trường Quang Thôn không còn nhiều lắm, ước chừng chỉ có hơn hai mươi con mà thôi, nói cách khác món ăn như vậy Tiêu Sơn không thể ăn mỗi ngày.
Trong phòng này mọi người đều từng ngụm từng ngụm ăn cơm, từng ngụm từng ngụm dùng bữa, không ai nói chuyện. Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao hai nữ đi theo Tiêu Sơn vẫn mạo hiểm chiến đấu, tuy không lo ăn mặc, nhưng là ăn được thịt tươi như vậy trong tận thế còn là lần đầu tiên. Các nàng cũng không còn rụt rè mà ăn miếng lớn.
Đại cẩu tử, Lưu Diễm, Tiếu Minh càng không cần nói, bọn họ biết rõ thịt gà, cá trắm cỏ trong tận thế là khó có được cỡ nào. Đều nắm chặt cơ hội này ăn như hổ đói. Về sau có thể ăn được bữa tiệc như vậy quá ít.
Yến hội trong sân chỉ là cơm trắng, xào rau dại, trong chén của mọi người có được miếng thịt và một miếng thịt gà.
Trương Tâm khuấy động chén cơm trắng trong tay, có chút mất hứng nói ra:
- Vì cái gì bọn họ có thể được ăn nhiều thịt gà, chúng ta cũng chỉ có ăn thịt và một miếng thịt gà thế này?
Vương Phương nhíu mày lại, mỉa mai nói:
- Cô nên biết đủ đi! Ngồi ở trong đó đều là cường giả có thể chiến đấu với tang thi. Có thể có cơm trắng và thịt ăn cũng đã rất không tồi. Chẳng lẽ cô còn muốn ăn cháo trộn rau dại lúc trước sao?
Nghe được bát cháo rau dại thì mọi người nhịn không được nhìn qua yên tiệc bên trong.
Lý Mạn Thi thân thể đã tắm rửa sạch sẽ ngồi bên kia, thay một bộ quần áo sạch sẽ nhưng dáng người tiều tụy.
Lý Mạn Ny cúi đầu, không có nhìn qua những người khác, ăn từng hạt cơm trong chén, không có ngạo khí ngạo mạn lúc trước chỉ trích Tiêu Sơn. Có nhiều thứ sau khi mất đi mới cảm thấy trân quý, một bát cơm trắng đối với Lý Mạn Ny mà nói đã là món ngon rồi.
Trương Tâm khuấy động cơm trắng cảm thấy mất hứng, nói:
- Tôi chỉ hơi giận thôi mà! Những người khác thì cũng bỏ đi, Lộ Văn, Trần Dao không có bản lãnh gì, dựa vào các nàng được ăn uống thả cửa, chúng ta thì ở đây ăn cơm trắng.
Trương Tâm cũng biết tình hình của các nàng hiện tại so với thôn dân của Trường Quang Thôn còn tốt hơn nhiều. Nhưng mà nhân tâm chưa đủ, các nàng so sánh với Lộ Văn, Trần Dao thì sinh hoạt chênh lệch một bậc.
Viên Doanh nhìn Trương Tâm, lạnh lùng cười nói:
- Lộ Văn là nữ nhân của Tiêu Sơn. Trần Dao có Kỷ Thanh Vũ bảo kê, các nàng tự nhiên có thể đi lên. Trên đời này không bao giờ có chuyện gì là công bằng. Trước kia không bây giờ càng không, cô còn không chịu hiểu sao?
Viên Doanh không cách nào đi vào trong yến hội thì trong nội tâm cũng không thoải mái, nhưng mà nàng càng cảm thấy chán ghét Trương Tâm. Phàm là Trương Tâm nói thì nàng sẽ đáp trả lại.
Trương Lệ mở miệng khuyên nhủ:
- Đều bớt tranh cãi đi!
Trương Lệ so với Trương Tâm, Viên Doanh những cô gái được chiều chuộng quen rồi còn hiểu chuyện hơn. Nàng cũng không muốn lại vì mọi người lén nghị luận mà bị Tiêu Sơn hoạch tội. Một trận chiến hôm nay Tiêu Sơn giết không ít người. Nhân tâm biến hóa thế nào ai cũng không biết, Tiêu Sơn có thể biến thành bạo quân như Vương Quang Hổ hay không khó nói được.
Được Trương Lệ khuyên bảo cho nên hai nữ không nói thêm cái gì, bắt đầu ăn cơm.
Trương Tuyền vừa ăn cơm vừa lặng lẽ nhìn qua đại sảnh bên trong, tìm kiếm thân ảnh Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn vừa ăn lấy cơm vừa lo lắng cho tương lai.
Tiêu Sơn trước đó chưa từng làm qua thủ lĩnh. Lúc này hắn thuận thế tiêu diệt bốn đại thủ lĩnh Trường Quang Thôn và tiếp thu thế lực của Trường Quang Thôn, đồng thời cũng tương đương có một cục đá đặt lên vai của hắn. Mấy trăm người của Trường Quang Thôn tương lai sẽ do hắn quyết định.
Những thứ khác không nói, chỉ vấn đề cơm ăn của mấy trăm người thì trước mắt Tiêu Sơn cảm thấy khó giải quyết rồi.
Trường Quang Thôn trước kia có bốn đại thủ lĩnh tìm kiếm không ít vật tư, trong đó đồ ăn nếu mười mấy người ăn vài năm cũng không thành vấn đề. Thế nhưng mà nếu cho vài trăm người tùy tiện ăn thì mấy tháng cũng không qua nổi.
Chính là vì như thế Vương Quang Hổ mới chỉ co thể cam đoan mình và tâm phúc được đủ ăn, còn người khác chỉ có được đồ ăn mốc meo mà thôi.
Hạt giống lương thực không thể nảy mầm được, chuyện này càng làm vấn đề lương thực trở nên trầm trọng.
- Vị trí thủ lĩnh không phải dễ làm như vậy. Muốn làm thủ lĩnh có lương tâm càng khó. Xem ra làm bạo quân mới thoải mái.
Tiêu Sơn cười khổ một tiếng, lắc đầu, trong nội tâm thầm nghĩ.
Nếu như làm bạo quân như Vương Quang Hổ, không cân nhắc tương lai và những người khác chết sống, Tiêu Sơn trôi qua đúng là rất thoải mái đấy. Nhưng mà như vậy không phù hợp tính cách của hắn.
Sau khi ăn uống no nê, ba gã nữ nhân xinh đẹp đi ra đem cơm thừa canh cặn trên bàn mang đi.
- Tốt rồi! Hiện tại bắt đầu thảo luận tương lai của chúng ta một chút. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ áp dụng chế độ quân ngũ đối với tất cả những người đang ở Trường Quang Thôn. Về tổ chức biên chế tôi phân công cụ thể như sau:
Cả Trường Quang Thôn bắt đầu từ ngày mai sẽ thành lập doanh trại quân đội. Đơn vị chúng ta sẽ tương đương cấp Đại đội bộ binh.
Một Đại đội bộ binh sẽ được biên chế gồm một trung đội trực chiến, một trung đội chuyên thu thập vật tư, một trung đội chuyên đảm nhiệm công việc đột xuất và một khối Đại đội bộ. Chủ trì sẽ là tôi, Đại đội trưởng. Chức vụ tương đương với tôi là Chính trị viên Đại đội, tôi phân công cho Đường Dĩnh. Khi tôi không có ở đây nàng sẽ là người toàn quyền quyết định toàn bộ mọi sự việc ở đây. Dưới cấp tôi có Phó Đại đội trưởng, Chính trị viên phó Đại đội. Tiếp theo sẽ đến các Trung đội trưởng và Tiểu đội. Tôi nói đến đây mọi người đã hiểu chưa?
Mọi người cái hiểu cái không đều gật gù. Tiêu Sơn lúc này mới nói tiếp:
- Hiện tại tôi chỉ biên chế như sau: Lộ Văn sẽ đảm nhiệm chức vụ Phó Đại đội trưởng, nhiệm vụ hiện tại của em sẽ phụ trách điều phối và bảo đảm vật tư. Đại cẩu tử đảm nhiệm trợ lý hậu cần, chuyên phụ trợ cho nàng.
Đại cẩu tử mặt mày hớn hở, vỗ ngực cam đoan, nói:
- Vâng! Tiêu đại ca! Tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt vật tư.
Điều phối vật tư chính là công việc béo bở, đại cẩu tử đạt được chức vụ này thì người cả Trường Quang Thôn phải cho hắn mặt mũi, không dám dễ dàng đắc tội hắn.
Lúc này Đại cẩu tử rất trung thành với Tiêu Sơn, hắn biết được lòng trung thành của hắn qua Đường Dĩnh kể lại hắn đã có công mật báo. Do vậy Tiêu Sơn cũng phải khen thưởng hắn. Nếu không có Đại cẩu tử mật báo, người mà Tiêu Sơn cứu từ trong thành phố Lôi Giang ra sẽ chết không ít đâu. Tiêu Sơn thấy mọi người đang chờ đợi được biên chế liền mỉm cười nói tiếp:
- Lưu Diễm, Kỷ Thanh Vũ, Vương Song, Tiếu Minh được giữ chức Trung đội trưởng. Kỷ Thanh Vũ sẽ phụ trách Trung đội một! Lưu Diễm phụ trách Trung đội hai. Vương Song phụ trách Trung đội ba! Tiếu Minh phụ trách Trung đội bốn! Mỗi Trung đội trưởng sẽ được bên chế hai phần tử vũ trang bổ nhiệm làm Tiểu đội trưởng. Nhân sự làm Tiểu đội trưởng sẽ do Trung đội trưởng tự mình lựa chọn. Tất cả các cán bộ từ Tiểu đội trưởng trở lên được biên chế chính thức, chiến sĩ mới sẽ làm dự bị. Riêng đối với chiến sĩ thì ngày mai Đại cẩu tử sẽ tiến hành chiêu mộ. Nên nhớ là một Tiểu đội tối đa chỉ có mười chiến sĩ. Một trung đội không được phép có quá bốn Tiểu đội trưởng.
Mọi người nghe đến đây dường như đã hiểu ra liền gật đầu tán thành. Tiêu Sơn không nhanh, không chậm nói:
- Đãi ngộ của Đại đội chúng ta phân như sau:
Đại đội trưởng và Chính trị viên Đại đội có quyên được tự do nhận và phân phối khẩu phần. Cấp phó Đại đội cũng tương tự, nhưng phải được sự đồng ý của cấp trưởng. Đối với biên chế chính thức là mỗi ngày nhận được nửa cân gạo. Biên chế dự bị mỗi ngày có ba lượng gạo. Không nằm trong biên chế mỗi ngày được một lượng gạo. Đối với những người khác của Trường Quang Thôn thì mỗi ngày cấp cho bọn họ hai bữa cháo loãng mục đích để duy trì sự sống. Thôn dân phục vụ cho Trường Quang Thôn thì chúng ta sẽ dùng gạo mua sự phục vụ của bọn họ. Muốn nhận được nhiều thì nhất định phải phát huy tốt thể lực của mình, làm việc cho giỏi.Tiêu Sơn phát hiện có không ít gạo và vật tư trong nhà của bốn đại thủ lĩnh Trường Quang Thôn, có thể tiến hành trả lương theo cách này, hiện tại trong Trường Quang Thôn khan hiếm nhất chính là lương thực.
- Chiến sĩ mới chiêu mộ không nằm trong biên chế. Săn giết năm đầu tang thi bình thường thì được biên chế thành chiến sĩ dự bị. Trung đội có người thuộc đội dự bị sau khi chém giết hai mươi đầu tang thi bình thường có thể biên chế chính thức.
Tiêu Sơn lúc này nhìn Trần Dao nói:
- Trần Dao, cô sẽ làm Tiểu đội trưởng nuôi quân. Chọn ít nhân thủ chuyên môn phụ trách các loại công việc vặt vãnh, và lo cơm nước cho mọi người.
Trần Dao cũng không có thiên phú và năng lực chiến đấu như Kỷ Thanh Vũ. Kỷ Thanh Vũ cũng không muốn Trần Dao tham dự vào công việc chiến đấu nguy hiểm. Đồng thời Trần Dao rất có năng lực, Tiêu Sơn giao những công việc vặt vãnh cho nàng đi xử lý, chính mình chuyên môn phụ trách chiến đấu và quyết sách.
Trần Dao nhìn qua hắn, lên tiếng hỏi:
- Tiêu Sơn, anh phải ở lại đây sao? Chẳng lẽ anh không định đi căn cứ thành phố Lũng Hải sao?
Lời vừa nói ra thì tất cả mọi người nhìn qua hắn. Chuyện này quan hệ tới tương lai của bọn họ, bọn họ đều nghe hắn nói như thế nào.
Tiêu Sơn trầm giọng nói:
- Căn cứ thành phố Lũng Hải tôi cũng rất muốn đi! Tôi chắc chắn phải đi chỗ đó nhìn một cái. Nhưng mà trước đó tôi phải an bài tốt cho mấy trăm người của Trường Quang Thôn đã. Trước khi tôi an bài tốt thì không thể đi.
Thế giới biến dị gần một tháng, Tiêu Sơn lúc này có dã tâm quá lớn. Nếu như căn cứ thành phố Lũng Hải có thể an trí người sống sót thật tốt, hắn không ngại đem mấy người các nàng dời qua thành phố Lũng Hải đâu. Nhưng hiện tại hắn phải thành lập chính phủ mới. Do vậy, căn cứ đầu tiên của hắn sẽ đặt tại Trường Quang Thôn.
Trần Dao vẻ mặt kiên định nhìn qua hắn nói:
- Tôi đã hiểu rồi! Xin anh an bài cho tôi vào Trung đội hai. Tôi muốn dùng năng lực chiến đấu với tang thi.
Người có được lực lượng cường đại mới có thể sống sót tốt trên thế giới này, những ngày này Trần Dao đã nhìn rõ điểm này rồi. Trong tận thế chỉ có lực lượng mới không phản bội mình, cũng chỉ có thực lực mới là đối tượng dựa vào tốt nhất.
- Được thôi!
Tiêu Sơn khẽ nhíu mày, vẫn gật đầu đáp. Hắn tôn trọng lựa chọn của nàng. Dù sao Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ đều từng mạo hiểm thật lớn chiến đấu cùng hắn ở thành phố Lôi Giang.
Nhưng mà bởi vì vậy, Tiểu đội trưởng nuôi quân chuyên phụ trách việc vặt vãnh vẫn còn thiếu. Tiêu Sơn cũng không muốn lãng phí tinh lực vào chuyện giặt giũ, nấu cơm các loại, quá lãng phí thời gian.
Đúng lúc này Quách Vũ đứng bên người Tiêu Sơn đột nhiên nói ra:
- Chủ nhân. Tôi đảm đương phục trách công việc vặt vãnh. Tôi sẽ làm rất tốt.
Quách Vũ trong sinh hoạt tàn khốc này cũng bị bức có tâm cơ. Nàng đặt quyết tâm phải bắt lấy Tiêu Sơn. Nàng muốn không ngừng đề thăng địa vị của mình trong lòng Tiêu Sơn, hơn nữa không ngừng gia tăng giá trị của mình. Trở thành người phục trách việc vặt vãnh, đây là cố gắng đầu tiên của nàng.
Tiêu Sơn nhìn qua Quách Vũ một hồi lâu, mới gật đầu nói:
- Được rồi! Tôi sẽ cho cô thử một lần. Tôi cho cô biên chế nhân viên sáu người, cô phải làm tốt. Cô tạm thời biên chế làm Tiểu đội trưởng nuôi quân nhưng sẽ là dự bị. Nếu cô làm tốt còn có thể trở thành biên chế chính thức.
Quách Vũ mắt đẹp nhìn qua, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Vâng! Chủ nhân!
Quách Vũ cười rộ lên đẹp tới đáng yêu, Vương Song nhịn không được nhìn qua Quách Vũ nhiều vài lần.
Lộ Văn mân mê cái miệng thấp giọng nói:
- Tiểu hồ ly tinh!
Cứ như vậy những lời của hắn trên cơ bản đã hình thành tổ chức ban đầu của Trường Quang Thôn. Tiêu Sơn lúc này cũng không có ý chiếm núi làm vua, Trường Quang Thôn chỉ là điểm dừng chân của hắn mà thôi. Hắn sống ở chỗ này thành lập một tổ chức đơn giản chỉ là muốn đem lực lượng của mình và vài trăm người nơi đây sống tốt, có một điểm là phải có tôn nghiêm để sống sót.
Tiêu Sơn phân phó nói:
- Quách Vũ! Sau khi cô phụ trách công việc vặt vãnh, tiện thể đi tìm trong số những người sống sót kia có người nào biết các công việc như chế tạo đạn dược, bảo hành sữa chữ xe cơ giới, cải trang, thợ rèn hay không. Nếu có thì mang tới gặp tôi.
Tiêu Sơn có vài người cường hóa thực lực không kém, thanh lý thi đàn quy mô nhỏ còn xem như được. Nếu như gặp được thi đàn đại quy mô thì cần có súng ống hỏa lực trợ giúp. Bằng không thì mệt mỏi chết bọn họ rồi.