Xe dừng lại, Tiêu Sơn vừa mới xuống xe thì từ hai bên đường có sáu bóng người cầm súng tiểu liên chạy ra, một tên nam nhân cạo đầu đi tới, hắn đem súng nhắm vào hắn cùng hai chiếc Đông Phong kilocalo.
Một tên có mặt sẹo trên mặt, tướng mạo cực kỳ hung hãng nhìn qua Tiêu Sơn quát:
- Không được nhúc nhích! Nếu không chúng tôi nổ súng.
Trong hai chiếc xe Đông Phong kilocalo, nữ sinh nhìn thấy đám người kia cầm súng ống, hung thần ác sát thì vô cùng hoảng sợ nằm nép sát xuống xe.
Tiêu Sơn nhìn qua tên nam tử đầu trọc có bộ dáng hung thần kia thì nhướng mày, lập tức phát động kỹ năng Ảnh Bộ, hắn như quỷ mị tiến về phía sáu tên nam tử cầm súng này.
Trên xe Đông Phong kilocalo, Bạch Cốt thả người nhảy xuống, nó giống như ma thần nhảy vào trong sáu người kia.
Nhìn thấy Bạch Cốt cực kỳ nhanh nhẹn thì nội tâm của sáu tên đầu trọc lập tức hoảng hốt, giơ súng lên nhắm vào Bạch Cốt không ngừng xạ kích.
Những viên đạn bắn vào xương cốt cũng chỉ khảm vào mà thôi, cũng không có tạo thành chút ảnh hưởng nào cho nó cả.
Hắn phát động Ảnh Bộ thì tốc độ nhanh tới mức tận cùng, vượt qua người bình thường gấp năm lần, sau khi vọt lên vài lần thì trong tay cầm Phảng Chế Đường Đao chém vào đầu lâu của tên mặt thẹo.
Tên mặt thẹo nhìn thấy Tiêu Sơn lao tới thì trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi, hắn bất chấp Bạch Cốt ở bên kia, giơ súng hướng về phía Tiêu Sơn bắn quét qua.
Thời điểm tên nam tử mặt sẹo này thay đổi nòng súng thì thân thể Tiêu Sơn nhoáng một cái, dùng thế sét đánh không kịp bưng tay vòng ra sau lưng của thằng này, một đao chém vào đầu của tên mặt thẹo.
- Tiểu huynh đệ, dừng tay! Bằng không thì tôi không thể cam đoan tính mạng đồng bạn của anh đâu.
Đúng lúc này bên cạnh truyền ra âm thanh của năm tử tràn ngập tự tin.
Khóe mắt Tiêu Sơn quét qua, chỉ thấy bên cạnh nhiều ra hơn hai mươi tên nam tử cầm súng trường 81, súng tiểu liên 79, những phần tử vũ trang này xa xa vây quanh hai chiếc Đông Phong kilocalo. Hai chiếc xe kéo công nông ngăn cản làn xe, phong tỏa đường lui của Đông Phong kilocalo. Trong hai mươi tên phần tử vũ trang đầy đủ này có một gã thân cao một mét tám, tên nam tử này mang trên người khí tức hung hãn ở trong đám người xa xa nhìn qua.
- Bạch Cốt lưu tính mạng của bọn họ lại!
Tiêu Sơn tâm niệm vừa động, ánh đao rơi vào trên cổ tên mặt thẹo, hắn như mũi tên vọt ra sau lưng của tên mặt thẹo, dùng mặt thẹo làm khiên thịt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh của đám phần tử vũ trang này.
Mặt thẹo cảm thụ được cảm xúc lạnh lẽo của Phảng Chế Đường Đao trên cổ, trong nội tâm lập tức sinh ra cảm giác lạnh giá, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhận được lệnh của Tiêu Sơn thì Bạch Cốt cũng không có huy động búa lớn trong tay lấy mạng của đám nam tử này, một cước đá vào người của năm thằng kia, nhanh như vũ bão đá bay năm tên này, sau đó bước đi đến bên người Tiêu Sơn.
Tên trung niên nhân trong đám phần tử vũ trang nhìn qua Bạch Cốt đứng bên người Tiêu Sơn thì khẽ mỉm cười, nói:
- Tiểu huynh đệ, đúng là có bản lĩnh nha. Tôi là Vương Quang Hổ! Anh có thể gọi tôi là Hổ ca. Anh xưng hô thế nào?
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm vào Vương Quang Hổ trầm giọng nói:
- Tôi là Tiêu Sơn. Hổ ca, không biết tại sao anh lại ngăn cản đường của chúng tôi? Dường như chúng tôi chưa từng đắc tội qua anh?
Đám phần tử vũ trang vừa mới xuất hiện kia có hỏa lực cực mạnh, một khi vạch mặt, phát sinh xung đột, trừ Tiêu Sơn có mặc phòng hộ phục cấp 3 ra, không có có bao nhiêu người có thể sống sót cả.
Kỷ Thanh Vũ, Đường Dĩnh hai người trải qua không ngừng cường hóa, tố chất thân thể vượt xa người thường, săn giết tang thi bình thường vô cùng nhẹ nhõm. Nhưng mà khi đối mặt với đám phần tử vũ trang này khả năng sống sót không nhiều. Lộ Văn mặc dù đã đạt tới cấp 10 nhưng cũng không thể đề cập, nàng chỉ có thể chữa bệnh, lực phòng ngự của nàng cơ bản là 0, một khi có xung đột thì có khả năng nàng sẽ chết trước. Không phải vạn bất đắc dĩ, Tiêu Sơn không muốn khởi xung đột với thế lực của Vương Quang Hổ trước mặt.
Vương Quang Hổ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn, chậm rãi nói ra:
- Tiêu Sơn, tôi nói rõ, lúc này chúng tôi đang tìm kiếm vật tư và người sống sót. Các người nên đi theo tôi trở lại Trường Quang Thôn a. Trường Quang Thôn có được phương tiện phòng ngự hoàn mỹ, trở lại Trường Quang Thôn thì tôi có thể cam đoan các người cơm nước không lo, cũng không sợ tang thi.
Tiêu Sơn trực tiếp cự tuyệt nói:
- Thật có lỗi, Hổ ca! Chúng tôi muốn đi căn cứ người sống sót ở thành phố Lũng Hải.
Vương Quang Hổ khẽ cau mày, chợt giãn ra, hắn nhìn qua Tiêu Sơn cười nói:
- Người có chí riêng. Tiêu Sơn, các người muốn đi căn cứ người sống sót ở thành phố Lũng Hải, tôi cũng không ngăn cản mọi người. Nhưng mà tôi cũng không sống dễ dàng, tôi muốn vật tư trên một chiếc xe Đông Phong kilocalo của các người.
Tiêu Sơn đang căng như dây cung thì buông lỏng, nói:
- Có thể !
Chỉ cần người không có chết thì tất cả đều dễ nói. Dùng năng lực đoàn đội của bọn họ, cẩn thận một chút đi tìm vật tư cũng không thành vấn đề.
Vương Quang Hổ làm ra thủ thế, bộ hạ của hắn toàn bộ chỉa súng xuống, hắn đi về phía Tiêu Sơn cười nói:
- Tiêu Sơn, anh bây giờ cũng nên thả huynh đệ Trần Tứ của tôi ra được rồi.
Tiêu Sơn nhẹ buông tay, Phảng Chế Đường Đao cũng dời khỏi cổ của Trần Tứ.
Trần Tứ xoa xoa cổ, hướng về Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói:
- Ngươi thực lợi hại. Tiểu tử, ngoại trừ Hổ Ca thì ngươi là người mạnh nhất mà lão tử từng gặp.
Tiêu Sơn cười nhạt một tiếng:
- Đắc tội rồi!
Trần Tứ đi nhanh về phía của Vương Quang Hổ, nhưng mà Bạch Cốt bước về phía trước một bước ngăn cản đường đi của hắn.
Mặt của Trần Tứ trầm xuống nhìn qua Tiêu Sơn nói:
- Tiêu Sơn, anh muốn gì?
Tiêu Sơn thản nhiên nói:
- Không có ý gì. Hổ ca để cho chúng tôi rời đi thì anh mới có thể rời khỏi bên cạnh tôi.
Vương Quang Hổ nhìn Tiêu Sơn và mỉm cười nói:
- Trần Tứ, anh tạm thời đi theo bên người Tiêu Sơn tiểu huynh đệ đi.
Trần Tứ ứng một tiếng đứng bên người Tiêu Sơn, nói:
- Vâng! Hổ ca!
Tiêu Sơn nói:
- Hổ ca, tôi hiện tại chuyển vật tư cho ngài!
Vương Quang Hổ nói:
- Không vội, xe của chúng tôi không cách nào mang nhiều vật tư như vậy, không bằng mọi người cùng theo tôi đi về Trường Quang Thôn một chuyến. Để cho tôi hảo hảo chiêu đãi các người một lần. Tiêu Sơn, tôi thập phần bội phục thực lực của anh, tôi hy vọng chúng ta có thể kết thành bằng hữu. Mặt mũi này anh cho tôi chứ?
Ánh mắt Tiêu Sơn có chút co rụt lại, suy nghĩ một hồi lâu, mới gật đầu nói:
- Tốt! Chúng tôi đi theo anh một chuyến. Nhưng mà Hổ ca, chuyện gì cũng nói rõ trước, chúng tôi phải đi tới căn cứ thành phố Lũng Hải, tối đa chỉ có thể ngây ngốc ở chỗ của anh một ngày mà thôi.
Vương Quang Hổ hào sảng cười nói:
- Không có vấn đề, anh là bạn tốt của tôi! Đương nhiên đi tự do.
Bốn chiếc xe BMW và hai chiếc công nông một trước một sau kẹo lấy hai chiếc Đông Phong kilocalo, hai mươi sáu tên phần tử vũ trang vờn quanh, chậm rãi chạy vào một thôn nhỏ.
Thôn nhỏ này cách đường cao tốc cũng không có xa, thôn cũng không lớn, cũng chỉ hơn năm mươi gia đình.
Cửa thôn có hai tên phần tử vũ trang cầm lấy súng trường 81 nhìn chằm chằm bên ngoài.
Bên ngoài thôn có vài chục tiểu hài tử chừng năm tới mười ba tuổi đang đào đất hái rau dại, toàn thân là bùn, giống như những con khỉ vậy.
- Hổ ca!
- Hổ ca!
Một đoàn xe chạy vào trong thôn, dừng lại trên một quãng trường, sáu gã phần tử vũ trang tay cầm súng trường 81 vây quanh Vương Quang Hổ cười nói.
Vương Quang Hổ nhìn qua Tiêu Sơn bên cạnh mỉm cười nói:
- Tiêu Sơn huynh đệ, cho người của mình xuống đi.
Vì tỏ vẻ thành ý, Vương Quang Hổ chủ động đi tới bên người Tiêu Sơn để trấn an hắn.
- Đều xuống xe đi!
Tiêu Sơn nhìn qua người trên xe Đông Phong kilocalo nói ra.
Người trên xe Đông Phong kilocalo lúc này mới dám đi xuống.
- Cô nàng thật xinh đẹp!
- Quá đẹp, thật mềm!
- Cô nàng kia chân dài thật, nếu được vuốt một cái chắc rất sướng!
Nhìn thấy chư nữ trong Đông Phong kilocalo đi xuống thì trong mắt của đám phần tử vũ trang hiện ra tia dâm đãng. Ánh mắt tà dị không kiêng nể gì nhìn qua chư nữ. Làm cho nội tâm chư nữ trên Đông Phong kilocalo lúc này sợ hãi không thôi.
Một gã phần tử vũ trang như con khỉ ốm đi tới bên người Vương Quang Hổ, vẻ mặt nịnh nọt nói ra:
- Hổ ca, anh thật lợi hại! Đi ra ngoài một lần mà mang về thật nhiều người đẹp như vậy. Mọi người lúc này lại có thể sảng khoái một hồi!
Một tên phần tử vũ trang vừa ốm vừa cao lại đi tới cười nói, ánh mắt của hắn không ngừng nhìn qua bộ ngực đầy đặn của Viên Doanh bên kia, dường như muốn xé rách quần áo của Viên Doanh ra.
- Đúng vậy a! Hổ ca! Nhiều người đẹp như vậy phải lưu lại mấy người cho huynh đệ cùng sảng khoái a!
Viên Doanh, Trần Dao, Đường Dĩnh, Tô Như Tuyết là những mỹ nữ cực kỳ có khí chất. Lộ Văn càng giống như nữ công chúa bé nhỏ. Kỷ Thanh Vũ là mỹ nữ tràn ngập khí chât oai hùng. Mỹ nữ phẩm chất cao như vậy thì những phần tử vũ trang kia không nhìn thấy bao nhiêu. Bọn chúng nhìn những mỹ nữ này mà thèm muốn không thôi.
Vương Quang Hổ nhướng mày, trầm giọng quát:
- Đều yên tĩnh một chút!
Vương Quang Hổ vừa nói ra lời này thì đám phần tử vũ trang im bặt lại.
Vương Quang Hổ trầm giọng nói:
- Đây là Tiêu Sơn huynh đệ. Là bạn tốt mà ta mới kết giao gần đây. Những nữ nhân này đều là người của Tiêu Sơn, không có phần cho các người. Đều đi làm đi! Cẩu tử, mang người chuyển vật tư trên một xe xuống. Mặt đen, mày đi an bài một chút, tao muốn mời Tiêu Sơn huynh đệ ăn một bữa.
Nghe được những nữ nhân xinh đẹp kia không có phần của mình, những tên phần tử vũ trang này liền thất vọng rời đi.
Những nữ sinh lúc này mới buông lỏng nội tâm của mình xuống.
Vương Quang Hổ cười cười, nhìn qua Tiêu Sơn nói:
- Huynh đệ, mời qua bên này!
Tiêu Sơn gật đầu, đi theo bên người Vương Quang Hổ.
Một đoàn người đi vào trong một tiểu biệt thự mà Vương Quang Hổ xây trong thôn.
Sau khi đi vào biệt thự thì phân chủ khách ngồi xuống, Vương Quang Hổ thấy Tiêu Sơn dẫn nữ nhân vào liền nhíu mày, nhưng hắn rất nhanh giãn ra. Hắn hướng Đường Dĩnh và Vương Song bên người Tiêu Sơn hỏi:
- Tiêu Sơn, hai vị này là?
Tiêu Sơn nhìn qua Vương Quang Hổ giới thiệu:
- Đây là Đường Dĩnh, bạn gái của tôi, đây là Vương Song.
Vương Quang Hổ nhìn qua hai người cười hòa ái:
- Xin chào! Bạn gái anh xinh đẹp thật. Ha ha.
Đường Dĩnh nhàn nhạt đáp:
- Xin chào!
Vương Song có chút khẩn trương nói ra:
- Hổ ca, Xin chào!
Trước mắt Vương Quang Hổ là đầu lĩnh của hơn bốn mươi tên phần tử vũ trang, nhất cử nhất động đều tạo thành áp lực thật lớn cho Vương Song.
Vương Quang Hổ chỉ vào ba người bên cạnh mình giới thiệu cho Tiêu Sơn:
- Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trương Tường, đây là Lôi Chấn, đây là Trần Ngôn! Ba người bọn họ là hảo huynh đệ của tôi!
Trương Tường là một đại hán cao một mét tám, thân thể khôi ngô hùng tráng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, trên miệng có chòm râu dài, vừa nhìn qua đã biến là người hung hãn. Lôi Chân là một người thân cao hai mét, thân thể cường tráng như gấu, hai tay vừa thô vừa to, miệng hổ mọc ra vết chai dầy đặc của người luyện võ. Trần Ngôn mang theo kính mát, nhìn qua là người trẻ tuổi nhã nhặn.
Trương Tường, Lôi Chấn, Trần Ngôn ba người đều là tâm phúc của Vương Quang Hổ, cũng là người cầm quyền trong Trường Quang Thôn gần với Vương Quang Hổ nhất.
Tiêu Sơn nhìn qua ba người nói:
- Xin chào!
Trương Tường nhìn Tiêu Sơn và trong mắt có khiêu khích, kiệt ngao bất tuần nói:
- Anh chính là Tiêu Sơn! Nghe Hổ ca nói anh bổn sự rất lớn. Hai chúng ta đọ sức một chút nhé?
Trương Tường chính là đệ nhị cường giả thủ hạ của Vương Quang Hổ, thực lực gần với Lôi Chấn. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Vương Quang Hổ thịnh tình chiêu đãi một người, trong lòng của hắn tràn ngập ghen ghét, lo lắng địa vị của mình bị Tiêu Sơn uy hiếp.
Sắc mặt Vương Quang Hổ trầm xuống nói:
- Trương Tường! Tiêu Sơn chính là khách quý và là bằng hữu của tôi. Không cho phép hồ đồ!
Trương Tường nhìn thẳng Vương Quang Hổ lớn tiếng nói:
- Hổ ca, tôi biết anh muốn bọn họ nhập bọn. Anh là lão đại, anh lên tiếng thì mọi người sẽ theo. Nhưng muốn tôi tâm phục phải thắng tôi trước đã.
Đường Dĩnh lạnh lùng nhìn Trương Tường nói:
- Anh không phải đối thủ của lão công. Tôi đánh với anh.
Trương Tường nhìn Đường Dĩnh từ trên xuống dưới, biết nàng là nữ nhân mà dám đi khiêu khích hắn, thành ra hắn giận quá thành cười nói:
- Hảo hảo hảo! Thế đạo đúng là biến hóa rồi, ngay cả nữ nhân cũng kiêu ngạo như vậy. Tiêu Sơn, tôi nói với anh, nắm đấm của tôi rất nặng, bản thân tôi cũng không có lưu thủ, đả thương nữ nhân của anh thì quá xấu hổ.
Tiêu Sơn nhìn Trương Tường rồi quay qua Đường Dĩnh và thản nhiên nói:
- Dĩnh Nhi, hạ thủ lưu tình, đừng tổn thương tánh mạng của người ta.
Đường Dĩnh gật gật đầu, trực tiếp đi tới, thò tay ra nói với Trương Tường:
- Mời! Yên tâm, tôi sẽ không đả thương tính mạng của anh đâu!
Tiêu Sơn và Đường Dĩnh hai người kẻ xướng người hoạ làm cho Trương Tường càng thêm tức giận, trong mắt của hắn lệ khí hiện lên và cười lạnh lẽo nhìn qua nàng.
Vừa đi tới trước người Đường Dĩnh thì hai tay của Trương Tường chợt che ở trước ngực, thân thể có chút uốn lượn về phía trước, giẫm mạnh xuống đất một cái, giống như con báo săn mồi lao thẳng về phía nàng.
Trương Tường trong thế giới lúc trước là một tên cao thủ hắc quyền. Có bảy người chết dưới hai đấm của hắn rồi. Tuy hắn kiệt ngao bất tuần, nhưng mà hắn có tiền vốn để kêu ngạo.
Đường Dĩnh chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Trương Tường, không có làm ra động tác gì.
Vương Quang Hổ cẩn thận dò xét Đường Dĩnh một hồi, nhướng mày nói:
- Tiêu Sơn huynh đệ, anh xác định muốn cho lão bà của anh cùng Trương Tường tỷ thí? Nắm đấm của Trương Tường không nhẹ đâu.
Vương Quang Hổ duyệt người vô số, lại nhìn không ra Đường Dĩnh có thứ gì cường hoành cả. Một nữ nhân đơn độc dám khiêu chiến với Trương Tường, hắn không muốn bởi vì Trương Tường mà làm hỏng đi kế hoạch mời chào Tiêu Sơn. Thực lực Tiêu Sơn cường hoành thì hắn đã tận mắt nhìn thấy rồi. Nhân tài như thế mà cho hắn sử dụng thì dã tâm của hắn có thể hoàn thành rồi.
- Hổ ca! Anh yên tâm đi. Cuộc tỷ thí này không có gì đáng ngại cả.