Tiêu Sơn nhìn qua thăng cấp sư nói lời cảm tạ và sau đó rời đi.
- Đa tạ!
Sau khi rời khỏi cửa hàng thăng cấp vũ khí, hắn quay người đi vào một nhà trang bị.
Nhìn thấy Tiêu Sơn đi vào thì một nữ phục vụ lớn lên xinh đẹp mỉm cười nói:
- Hoan nghênh quang lâm!
Tiêu Sơn nhìn qua nữ nhân viên phục vụ nói ra:
- Tôi muốn xem liệt kê trang bị!
- Vâng!
Nữ phục vụ viên xinh đẹp điểm ngón tay vào hư không, một loại các trang bị hư không hiện ra.
Tiêu Sơn cẩn thận xem xét trang bị được liệt kê. Vượt quá hắn đoán trước, ở trong biểu thị hàng hóa ngay cả phòng hộ phục cấp 1 cũng không có.
- Đạn chuyên dụng cho gai độc, một phát 50 sinh tồn tệ.
Nhìn qua cuối giới thiệu trang bị, Tiêu Sơn trông thấy trang bị có quan hệ tới thứ hắn cần.
- Rất đắt!
Tiêu Sơn nhìn thấy viên đạn gai độc cười khổ một tiếng. Viên đạn gai độc mắc như vậy hắn không chịu nổi.
Tiêu Sơn lật trang kế tiếp, trong hai mắt tỏa sáng.
Trong tờ thứ hai có được đủ loại dược tề chữa bệnh, có thể làm tứ chi của người ta tái sinh, có có thể làm cho người ta nhanh chóng phục hồi thể lực, có thể giải trừ các loại độc tố, trong một tờ cuối cùng có viết:
- Lục cấp dược tề: G dược tề. Có thể trị liệu virus lây nhiễm trong người. Giá cả 50000 sinh tồn tệ/ cái.
Tiêu Sơn nhìn qua G dược tề thập phần quen mắt:
- Thật sự là quá đắt. Mình đúng là quá nghèo mà!
Nếu như Tiêu Sơn có đầy đủ sinh tồn tệ thì hắn nhất định sẽ mua một G dược tề làm đồ dự bị, dù sao ai cũng không biết tương lai sẽ gập dạng địch nhân nào.
Lật lại vài trang, Tiêu Sơn phát hiện trừ hệ chữa bệnh và các siêu dược tề khoa học kỹ thuật ra, không có trang bị quá mạnh mẽ xuất hiện.
Tiêu Sơn khép trang giới thiệu lại, nhìn qua phục vụ viên hỏi:
- Nơi này chỉ có bao nhiêu trang bị này?
Phục vụ viên lẽ phép nói:
- Vâng! Trừ các loại dược tề chữa bệnh thì chỉ khi người khác đem trang bị nhập vào hệ thống ngài mới có thể từ trong hệ thống mua được trang bị cần.
- Cảm ơn!
Tiêu Sơn gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Rời khỏi cửa hàng này, Tiêu Sơn tiến vào một cung điện nhiệm vụ.
Một phục vụ viên lớn lên thập phần xinh đẹp nhìn thấy hắn đi tới, nàng tiện tay điểm một cái, một hình chiếu nhiệm vụ cực lớn hiện ra trước mặt Nhạc Trọng:
- Hoan nghênh quang lâm nhiệm vụ điện. Nơi này chuyên công bố các loại nhiệm vụ, chào mừng ngài đến nhận.
- Thu phục thành phố Bắc Kinh đã rơi vào tay giặc!
Thanh lý toàn bộ tang thi trong thành phố Bắc Kinh thì tính toán hệ hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ bắt đầu tính từ khi nhận, thời hạn một năm. Thu phục thành phố Bắc Kinh và khôi phục thế lực thủ lĩnh Bắc Kinh sẽ đạt được phòng hộ y cấp 5, 50000 sinh tồn tệ, cộng thêm 5 cấp, điểm kỹ năng thêm vào +2, có danh xưng người thu phục Bắc Kinh.
Nhiệm vụ thất bại không bị trừng phạt.
- Thu phục thành phố Nam Kinh đã rơi vào tay giặc........
Trong nhiệm vụ này lộ ra nhiệm vụ hai thành phố lớn.
Tiêu Sơn nhìn qua một cái nhiệm vụ kia, trong mắt tràn ngập kinh hãi:
- Thành phố Bắc Kinh đã rơi vào tay giặc sao? Nếu là như vậy hệ thống chỉ huy của chính phủ đã tê liệt?
Rồng không đầu không được, nếu như không có chính phủ trung ương chỉ đạo, như vậy trong tận thế hiện giờ thì địa phương không có chính phủ sẽ biến thành dạng gì? Tiêu Sơn không thể tưởng tượng. Hắn giống như trông thấy thế lực quân phiệt nổi lên tranh đoạt thổ địa và quyền lực thống trị Trung Quốc mà chém giết nhau thê thảm.
Tiêu Sơn nhìn qua hình chiếu nhiệm vụ, trong nội tâm giống như có một tảng đá áp lên người:
- Quá không ổn!
- Thu phục thành phố Nam Trữ rơi vào tay giặc!
Thanh lý toàn bộ tang thi trong thành phố Nam Trữ thì tính hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ tính từ thời gian bắt đầu nhận, thời hạn một năm. Thu phục thành phố Nam Trữ, khôi phục thế lực thủ lĩnh của Nam Trữ đạt được một kiện phòng hộ y cấp 4, 10000 sinh tồn tệ, tăng thêm ba cấp, điểm kỹ năng thêm vào +1, có danh xưng người thu phục Nam Trữ.
- Nam Trữ cũng rơi vào tay giặc sao?
Tiêu Sơn nhìn thấy tin tức này thì trong nội tâm chìm vào đáy cốc. Gần như tất cả các thành phố lớn đều rơi vào tay giặc. Như vậy con đường để thống nhất đất nước này sẽ càng khó khăn hơn.
Tiêu Sơn cưỡng chế lo lắng trong lòng, nhìn qua phục vụ viên hỏi:
- Nếu như tôi không có nhận nhiệm vụ mà dẫn người thu phục thành thị thì sao, có thể đạt được ban thưởng không?
Nữ phục vụ viên nhìn qua Tiêu Sơn mỉm cười, giải thích nói:
- Không thể! Trước đó không có nhận nhiệm vụ, cho dù ngài có nhận hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào cũng không đạt được ban thưởng.
Nhạc Trọng nghe vậy tiếp tục lẳng lặng lật xem hàng loạt nhiệm vụ được liệt kê trên bản danh sách kia.
Bên ngoài nhiệm vụ liệt kê trừ thu phục các thành thị trong nước ra cũng có nhiệm vụ thu phục các thành phố lớn ở nước ngoài. New York, Luân Đôn, Tokyo, Berlin, Moscow là thành thị lớn của các quốc gia khác. Trừ thu phục tất cả thành phố lớn cũng không có những nhiệm vụ khác.
Hắn tiếp tục hỏi:
- Sau khi tôi nhận nhiệm vụ mà không có hoàn thành, có thể bị trừng phạt hay không?
Điểm này Tiêu Sơn phải hỏi cho rõ ràng.
Nữ phục vụ viên kia vẫn mỉm cười ngọt ngào, nói:
- Sẽ không! Cho dù ngài có tiếp nhiệm vụ mà không thể hoàn thành, cũng không có bất cứ trừng phạt nào cả.
Hắn cười cười xem những nhiệm vụ kế tiếp trong bản danh sách, ánh mắt lấp lóe......
- Chúc mừng ngài đã nhận nhiệm vụ thành công. Chúc ngài sớm hoàn thành nhiệm vụ. Thời gian một năm để hoàn thành nhiệm vụ chính thức bắt đầu sau hai mươi bốn giờ nữa.
Trong khu vực thần bí trừ Thần Điện chuyển chức ra, Thần Điện nhiệm vụ, Cửa hàng trang bị, Nơi thăng cấp vũ khí còn có một loạt các khu vực mua sắm vật tư cần phải bỏ ra sinh tồn tệ để mua, một sinh tồn tệ có thể mua được một cân gạo. Trong Thần Điện cường hóa có cường hóa bản thân, một ngàn điểm sinh tồn tệ là có thể cường hóa một điểm thuộc tính. Tiêu Sơn vào trong khu vực thần điện cường hóa, dùng toàn bộ sinh tồn tệ để cường hóa vào điểm thuộc tính nhanh nhẹn.
Trừ năm đại thần điện này ra, những nơi còn lại đều có hào quang thần bí bao phủ, hắn vừa mới tiếp cận đã tự động bắn ngược ra ngoài, đồng thời trong đầu truyền tới âm thanh nhắc nhở:
- Cấp bậc của ngài chưa đủ, không có quyền hạn tiến vào khu vực này!
Tiêu Sơn đi một vòng, phát hiện không có khu vực nào cho phép hắn tiến vào lần nữa thì hắn lập tức đi ra chỗ ma pháp trận kia.
Hào quang chớp động và Tiêu Sơn chợt xuất hiện ở trước cánh cửa màu tím của cầu Lôi Giang.
- Lão Công. Anh không có sao chứ?
Tiêu Sơn vừa xuất hiện, Đường Dĩnh đã đi tới, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Hắn cười cười nói:
- Yên tâm, anh không có việc gì!
Lộ Văn cũng chạy tới nói ra:
- Tiêu Sơn ca ca, vừa rồi anh đi đâu? Em đã lo lắng muốn chết. Nếu anh không ra thì em đã xông vào tìm anh rồi đấy!
Tiêu Sơn nhìn qua những người khác đang vây quanh mình, sau đó hướng Lộ Văn mỉm cười nói:
- Đừng lo lắng. Anh không có việc gì!
- Tiêu Sơn ca ca. Vừa rồi chị Thanh Vũ đưa em mượn Đao của chị ấy. Em vừa rồi cùng chị ấy giết thêm 6 con S1 nữa. Hiện tại đẳng cấp của em là cấp 8 rồi. Toàn bộ thuộc tính chị Thanh Vũ bảo em cường hóa hết tinh thần rồi. Anh thấy em có giỏi không? Hì hì.......
Vương Song nhìn thấy Lộ Văn lúc này tỏ ra mình là một tiểu la lỵ chính hiệu, khác xa với lúc nàng chém giết tang thi, thật sự đáng sợ a. Con gái các nàng không biết có bao nhiêu bộ mặt a??
Tiêu Sơn nghe tin nàng thăng cấp liền vui mừng xoa đầu nàng. Trước khi vào trong hắn đã dặn mọi người ở bên ngoài tiếp tục thanh lý tang thi để tăng đẳng cấp lên đến lv10 nhưng có lẽ là sự trợ giúp nhiều nên nàng thăng cấp khá chậm. Tiêu Sơn nhìn qua mọi người nói ra:
- Nơi này chính là Tân Thủ thôn, ở bên trong có thể tiến hành chuyển chức, nhận nhiệm vụ, dùng sinh tồn tệ mua sắm trang bị, thăng cấp trang bị, mua sắm vật tư sinh tồn. Sau khi chuyển chức, có thể đạt được những kỹ năng mới của chức nghiệp của mình.
Con mắt Kỷ Thanh Vũ sáng ngời, nàng đi vào đại môn màu tím kia, nhưng mà khi nàng vừa tiếp xúc với đại môn kia thì chợt bị đẩy lùi ra mấy mét.
Nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ bị cánh cửa màu tím đẩy ngược ra ngoài, Tiêu Sơn lắc đầu nói:
- Hiện tại em chưa đủ điều kiện để vào đâu. Điều kiện cần của nó là đạt đủ lv10.
Kỷ Thanh Vũ vỗ vỗ tro bụi trên quần áo một cái, nhìn qua cánh cửa màu tím này, trong mắt tràn ngập thất vọng.
Những người còn lại cũng muốn đi tới thử một chút, nhưng bị hắn nói vậy nên cũng đành ngậm ngùi tiếc nuối. Duy chỉ có Đường Dĩnh là có thể đi vào bên trong.
Một trận chiến thanh lý đường Hưng Trữ ngày hôm qua, Đường Dĩnh cũng thăng cấp đến cấp 13, Kỷ Thanh Vũ bây giờ chỉ có cấp 9. Bởi vì trong thi đàn có L1, S1 đều bị Trì Dương cùng Nhạc Trọng tiêu diệt. Linh quang của tang thi hình thái tiến có mạnh hơn tang thi bình thường rất nhiều, tang thi càng cường đại thì linh quang cũng càng nhiều hơn.
Trần Dao có chút hưng phấn nói ra:
- Như vậy chúng ta chỉ cần thanh lý tang thi ở chỗ này một tháng, tất cả mọi người có thể đi vào. Đến lúc đó chúng ta có thể chuyển chức rồi.
Kỷ Thanh Vũ lúc này đã đem bản sách kỹ năng thao túng thực vật đưa cho Trần Dao, Trần Dao hiện tại thập phần muốn chuyển chức để mạnh mẽ hơn nữa.
Vương Song cũng có chút hưng phấn nghĩ tới tương lai tươi đẹp sau khi mình chuyển chức thì biến thành cường giả.
- Không được, chúng ta ngày hôm nay phải rời khỏi thành phố Lôi Giang!
Tiêu Sơn nói ra lời này dập tắt hưng phấn của mọi người.
Lúc này Kỷ Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn hỏi:
- Vì cái gì?
Hắn trầm giọng nói ra:
- Tân Thủ thôn mở ra thì trong vòng hai mươi bốn giờ sau, tang thi trong thành phố Lôi Giang sẽ không còn bị hạn chế nào cả, mấy vạn tang thi bên hướng kia của cầu lớn sẽ được thả ra ngoài, hạn chế tiến hoá của tang thi cũng được cởi bỏ. Sau này ở đây sẽ nguy hiểm hơn lúc trước gấp chục lần, chúng ta bay giờ phải lập tức chạy ra khỏi nơi này.
Nghe hắn nói thì mọi người lâm vào trầm mặc. Đứng trước cánh cửa màu tím thì bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng thi đàn dày đặc ở bên kia cầu. Đây chính là mấy vạn đầu tang thi đấy, một khi đi ra thì bọn họ chắc chắc sẽ bị chúng nghiền nát không còn lại gì.
Trần Dao nhìn qua cánh cửa màu tím của Tân Thủ thôn, trong mắt hiện ra hào quang không cam lòng, nàng cũng muốn chuyển chức trở thành một gã cường giả. Nàng không phải đồ đần, thập phần rõ ràng phải trở thành cường giả mới có thể sống sót trong thời đại hiện giờ. Tiêu Sơn lúc này nhìn nàng trầm giọng nói:
- Được rồi. Trần Dao, Cô ở lại đây. Sau khi Đường Dĩnh ra cô sẽ nói cho nàng để hai người trở về thu dọn toàn bộ đồ đạc. Tôi sẽ đi giúp Thanh Vũ và Lộ Văn chuyển chức nghiệp. Đúng mười bảy giờ chiều nay phải làm xong mọi công tác chuẩn bị. Cô hiểu chưa?
Trần Dao mặc dù không cam lòng nhưng hắn vẫn biết điều gì nên làm và không nên làm. Hiện tại phương án lựa chọn của Tiêu Sơn là tối ưu nhất rồi. Hắn liền gật đầu nói:
- Đồng ý.
Tiêu Sơn lúc này mới hài lòng gật đầu. Hắn nhìn qua Thanh Vũ và Lộ Văn:
- Thanh Vũ, Lộ Văn. Hai người đi theo anh. Phải tăng đẳng cấp lên đến cấp mười nhanh nhất có thể để chuyển chức nghiệp.
- Đồng ý.
Hai người không hẹn mà gật đầu nói. Sau đó, mọi người nhanh chóng lên xe, Vương Song liền khởi động máy, chiếc xe lao vút trên đường.
Qua chừng một giờ sau, Trần Dao lúc này chờ cũng khá lâu rồi, nàng bắt đầu cảm thấy thiếu kiên nhẫn với Đường Dĩnh thì thấy Đường Dĩnh từ trong cánh cửa lớn màu tím đi ra ngoài.
Từ khi nàng đi vào cánh cửa màu tím tới khi đi ra, Trần Dao liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Đường Dĩnh? Hạn chế tang thi của thành phố Lôi Giang sẽ bị cởi bỏ, có thật không?
Nàng cũng là người cực kỳ thông minh, nàng nhìn chằm chằm vào Trần Dao, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo, Trần Dao cũng bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào mà xấu hổ không thôi.
- Chỉ còn lại hai mươi mốt tiếng đồng hồ.
Đường Dĩnh lạnh lạnh nói ra một câu.
Trần Dao hốc mắt hơi đỏ lên, nhỏ giọng thầm nói:
- Hung hăng như vậy làm gì? Tôi vừa rồi có nói gì sai sao!
Đường Dĩnh nhìn xung quanh. Nàng lúc này mới phát hiện chỉ còn có nàng và Trần Dao. Nàng liền hướng Trần Dao hỏi:
- Lão Công và mọi người đâu rồi?
- Tiêu Sơn vừa dẫn họ đi thăng cấp rồi. Hắn nói chúng ta phải trở về và thu dọn toàn bộ đồ đạc để đúng mười bảy giờ mọi người tập trung tại đây, chúng ta sẽ lên đường.
Đường Dĩnh khá hiểu tính cách của Tiêu Sơn nên nhìn nàng trầm giọng nói:
- Đi! Chúng ta không có thời gian.
Nói xong nàng quay người rời đi.
- Ân!
Trần Dao cắn môi đuổi theo mau chóng lên xe, khởi động xe vận tải, chạy tới khu vực cư xá Hoa Uyển.
Đường Dĩnh vừa về tới nhà thì nghiêm nghị nói ra:
- Tất cả mọi người lập tức vận chuyển vật tư, đem toàn bộ vật tư trong phòng chuyển vào trong xe đi.
Nhìn thấy nàng nghiêm túc như vậy thì các cô gái trong phòng lúc này lập tức khẩn trương lên.
Trương Lệ đi tới hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy Đường Dĩnh?
Đường Dĩnh trầm giọng nói:
- Chúng ta bây giờ phải rời khỏi nơi này, đi căn cứ thành phố Lũng Hải cho người sống sót.
Vương Phương có chút không tình nguyện nói ra:
- Có thể ngày mai đi được không? Hôm nay mọi người vận chuyển vật tư đều rất mệt.
Ý của Vương Phương cũng đại biểu tiếng lòng của các cô gái trong phòng, các nàng hôm nay vận chuyển vật tư trên hai chiếc xe lên lầu, thân thể cũng thập phần mệt mỏi.
Đường Dĩnh mặt trầm xuống một cái, Phảng Chế Đường Đao kề sát cổ nàng, giọng lạnh như băng nói ra:
- Không muốn rời đi cũng có thể lưu lại. Nhưng cô nên nhớ, khi Tiêu Sơn không có ở đây, tất cả các cô phải nghe lời tôi. Cô nói xem....... Là cô muốn ở lại hay rời đi?
Nhìn thấy Đường Dĩnh nổi giận, tất cả nữ hài cũng không dám lại nói thêm cái gì, lập tức bắt đầu vận chuyển vật tư. Vương Phương nhìn thấy vậy cũng không dám mở lời nữa, chỉ biết run rẩy gật đầu.
Triệu Lệ nhìn xuyên thấu qua người cửa sổ, nhìn thấy bọn người Đường Dĩnh đang vận chuyên vật tư từ trong phòng ra ngoài thì hoảng hốt:
- Bọn họ muốn rời đi?
Triệu Lệ trải qua những ngày này quan sát thì phát hiện đoàn người Tiêu Sơn tâm địa coi như tốt, trong hoàn cảnh tận thế này vẫn bố thí chút lương thực cho nàng. Nếu như đoàn người bọn hắn rời đi thì nàng cũng không biết sống chết thế nào.
Bộ phim Sinh Hóa Nguy Cơ thập phần kinh điển, Triệu Lệ cũng từng xem qua. Nàng thập phần rõ ràng thể lây nhiễm Sinh Hóa Nguy Cơ mà tang thi mang virus trong người đáng sợ thế nào, chỉ cần bị quẹt bị thương một cái là biến thành tang thi. Nếu như hắn lúc này rời đi, nàng căn bản không cách nào tìm được lương thực nuôi sống hai mẹ con.
Triệu Lệ khẽ cắn môi, nhanh chóng đi vào trong phòng mang theo một cái gương và dẫn con của mình theo.
Dưới lầu Đường Dĩnh đang ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn qua những nữ sinh đang vận chuyển vật tư.
Triệu Lệ nhấc tay mang theo cái gương và con trai đi tới trước người Đường Dĩnh nói:
- Vị cô nương này, tôi là Triệu Lệ. Xin hỏi cô xưng hô như thế nào?
Đường Dĩnh nhìn Triệu Lệ liếc thản nhiên nói:
- Tôi là Đường Dĩnh, cô có chuyện gì?
- Đường Dĩnh, thỉnh cô dẫn theo tôi và con đi tới căn cứ người sống sót của thành phố Lũng Hải với. Chỉ cần cô dẫn mẹ con chúng tôi đi qua, những thứ này sẽ là của cô.
Triệu Lệ mở cái rương nhỏ ra, bên trong là từng chồng nhân dân tệ đỏ tươi.
Vương Song đang chuyển vật tư liền liếc mắt nhìn qua số tiền bên trong ước chừng cũng chừng trăm vạn nhân dân tệ, đưa mắt nhìn qua nàng. Gia thế của nàng vô cùng tốt, một trăm vạn đối với nàng mà nói cũng không là cái gì. Nhưng mà tiền mặt một trăm vạn cũng không phải số tiền nhỏ, không phải là người nào cũng không bị một trăm vạn nhân dân tệ hấp dẫn.
Đường Dĩnh nhìn số nhân dân tệ một cái, lãnh đạm nói:
- Những số tiền này tôi không cần, xin cô lưu lại đi.
Thế giới hiện tại đã biến đổi, hữu dụng nhất chính là đồ ăn. Đống nhân dân tệ này chẳng khác gì giấy lộn cả, dùng để chùi đít còn ngại nó cứng.
Sắc mặt Triệu Lệ trắng nhợt, khẽ cắn môi buông cái rương này ra, từ trong lòng móc ra một cái hộp nhỏ, lộ ra ba thỏi vàng lóng lánh.
Triệu Lệ đem cái hộp nhỏ này đưa tới trước người nàng, mặt mũi tràn đầy cầu khẩn nói ra:
- Cái này cho cô, van cầu cô cứu mẹ con chúng tôi, mang chúng tôi đi tới căn cứ cho người sống sót ở thành phố Lũng Hải đi, Tôi sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Thịnh thế tàng đồ cổ, loạn thế mua vàng. Vàng với tư cách bảo hiểm cho tiền của thế giới, cho dù là trong loạn thế cũng có mị lực đấy. Triệu Lệ cũng là nữ nhân thông minh, nàng biết rõ nhân dân tệ sẽ biến thành một đống giấy vụn, nhưng mà chỉ cần có người và chính phủ, vàng không bao giờ mất đi sức mua, bởi vậy nàng mới đem vàng giấu đi, cuối cùng đành phải lấy ra hiến cho nàng.
Đường Dĩnh lãnh đạm nói:
- Tôi cũng không cần vàng!
Sắc mặt Triệu Lệ lúc này tái nhợt đi, vàng chính là con át chủ bài cuối cùng của nàng, nêu như Nhạc Trọng cũng không muốn thì nàng cuối cùng cũng không biết nên lấy cái gì ra hấp dẫn Nhạc Trọng.
Đường Dĩnh nhìn Triệu Lệ suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Tôi có thể mang cô và con của cô đi tới căn cứ người sống sót của thành phố Lũng Hải. Nhưng mà muốn đi theo chúng tôi phải đáp ứng mấy điều kiện. Thứ nhất, trước khi tới căn cứ người sống sót, cô phải phục tùng mệnh lệnh của Tiêu Sơn, không cho phép tùy ý hành động. Thứ hai, phải lao động làm chuyện cô đủ khả năng. Thứ ba, chúng tôi sẽ cung cấp đồ ăn cho cô và con mình, nhưng không nhất định là đủ ăn. Chúng tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của cô mà cho thức ăn. Thứ tư, tôi sẽ bảo hộ cho hai mẹ con các người an toàn, nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm mà tôi không thể ngăn được thì tôi sẽ buông tha cho hai người, ưu tiên bảo hộ đồng bạn của mình. Nếu đồng ý bốn điều kiện này thì cô có thể theo cùng đi với chúng tôi, nếu như cô không tiếp nhận thì tôi không miễn cưỡng.
Triệu Lệ nghe nàng nói bốn điều kiện thì vội vàng gật đầu ngay:
- Tôi tiếp nhận! Tôi tiếp nhận!
Đường Dĩnh thản nhiên nói:
- Đi chuyển vật tư đi. Đừng lãng phí thời gian.
Triệu Lệ vội vàng mang theo con của mình đi lên lầu, đây là một cơ hội, một cơ hội sống sót, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha nó.
Trần Dao nhìn qua bộ dáng vội vàng của Triệu Lệ cái thì trong nội tâm cực kỳ phức tạp.
Dưới sự hợp lực của các cô gái, tốn hao hai giờ rốt cục cũng chuyển toàn bộ vật tư trên lầu chất đầy trên hai chiếc xe.
- Lái xe!
Không chần chờ chút nào, Đường Dĩnh ra lệnh.
Vương Song lúc này đa nhấn ga, hai chiếc xe vận tải lúc này cũng lao nhanh trên đường.
Lôi Giang.....
Đường Hưng Trữ......
Tiêu Sơn đang đứng trước cánh cửa màu tím của Tân Thủ Thôn. Lúc này trước cánh của màu tím chợt lóe sáng. Ánh sáng vừa tắt thì xuất hiện hai thân ảnh là Thanh Vũ và Lộ Dao. Tiêu Sơn nhìn hai nàng mỉm cười:
- Thế nào? Thành công chứ?
Lộ Văn nhìn hắn nở nụ cười thật tươi:
- Tiêu Sơn ca ca. Muội vừa chuyển chức nghiệp mục sư? Thế Ca ca chuyển chức nghiệp gì?
- Ha ha. Tốt lắm. Sau này chúng ta sẽ có một mục sư chính hiệu rồi. Còn Thanh Vũ? Nàng chuyển chức nghiệp gì?
Tiêu Sơn hài lòng gật đầu, quay sang Thanh Vũ hỏi.
- Chiến sĩ.
Thanh Vũ không nhanh không chậm đáp.
- Ồ.... Cũng được đấy.
Tiêu Sơn cảm thấy chức nghiệp chiến sĩ khá phù hợp với nàng, nhưng hắn cũng nghĩ nếu có chức nghiệp nào mà kiểu lạnh lùng như nàng thì sẽ hợp lý hơn. Đúng lúc này, hai con xe bán tải đi tới vị trí của hắn rồi dừng lại. Đường Dĩnh lúc này bước xuống xe lao đến chỗ hắn nũng nịu:
- Lão Công.... Vừa rồi em nghe Vương Song nói anh giúp hai người chuyển chức nghiệp đúng không?
- Đúng vậy. Thanh Vũ và Lộ Văn cũng chính thức lựa chọn được chức nghiệp cho riêng mình. Vừa rồi anh đi cũng khá vội, em chuyển chức nghiệp gì?
Tiêu Sơn nhìn nàng cười nói:
- Em chuyển chức nghiệp thích khách. Vì em cảm thấy nó khá hợp.
Đường Dĩnh mỉm cười nói. Không đợi hắn mở miệng, nàng tiếp tục nói:
- Lão Công. Người và toàn bộ vật tư đều ở trên xe rồi. Nhưng có vấn đề này em chưa hỏi ý kiến anh đã tự ý quyết định. Anh không trách em chứ?
- Chuyện gì thế?
Tiêu Sơn nghi hoặc.
Và rồi nàng đem chuyện khi trở về kể ra một lượt. Tiêu Sơn nghe xong tấm tắc khen nàng chu toàn. Nàng nghe những lời đường mật của hắn khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Tiêu Sơn nhìn trên bầu trời, cũng gần xế chiều, liền hạ lện cho mọi người bắt đầu rời đi, chực chỉ thành phố Lũng Hải. Chỉ có điều hắn không biết rằng, khi đoàn xe vừa rời khỏi Lôi Giang thì Nhạc Trọng cùng Trì Dương cũng vừa tới. Hai người đứng nhìn từ xa thấy đoàn người Tiêu Sơn rời đi từ vị trí cánh cửa màu tím này. Bất giác hắn đưa tay sờ thử, thân ảnh hắn biến mất, Trì Dương thấy vậy cũng làm theo. Chỉ thoáng chốc, hai người đã bốc hơi.
Ngày hôm sau, mấy vạn tang thi ở khu vực mua sắm phồn hoa nhất thành phố Lôi Giang như thủy triều lẳng lặng đứng thẳng, rốt cuộc tang thi cũng chậm rãi đi khắp bốn phương tám hướng của thành phố.
Những tang thi này như thủy triều đi khắp thành phố, không lâu cả thành phố Lôi Giang đều bị tang thi bảo phủ hoàn toàn, tang thi bắt đầu thôn phệ huyết nhục người sống và tiến hóa. Tất cả L1, S1, thậm chí cả những chủng loại khác cũng bắt đầu được sinh ra.
Trước một siêu thị nhỏ lúc này có năm đầu tang thi đang đứng.
Trong một con hẻm nhỏ, một người sống sót tráng kiện tay cầm Phảng Chế Đường Đao lao nhanh ra ngoài, hắn phát động kỹ năng di động cao tốc, thân thể như quỷ mị nhảy vào trong đám tang thi. Ánh đao chớp động, đầu lâu của năm đầu tang thi bị chém rụng.
Năm đoàn linh quang chui vào trong người của hắn, con mắt của người sống sót này sáng ngời:
- Thăng cấp! Lão tử rốt cục tăng lên cấp 10.
Người sống sót này đang vui mừng vì tăng cấp, lúc này trên lầu có một tang thi mở to cái miệng đỏ thẫm của nó ra nhìn xuống, một đoàn hỏa cầu từ trong miệng của nó bay ra ngoài nhanh như hỏa tiễn và lao thẳng vào người của tên sống sót kia. Nửa người của tên người sống sót kia bị đánh thành cái động, thi thể cháy đen vô lực ngã xuống đất.
Hai đầu S1 hành động nhanh nhẹn nhảy vài cái là tới chỗ này, rơi vào trước thi thể của tên người sống sót, miệng lớn nuốt chừng thi thể còn sót lại trên đất.
Cả thành phố Lôi Giang, ở khu vực mua sắm phồn hoa nhất của thành phố đã biến thành một khu vực săn bắn. Trong thành phố Lôi Giang thì vai trò thợ săn và con mồi đã bắt đầu biến hóa. Trước mặt của đám tang thi tiến hóa thì những nhân loại cường giả trải qua tiến hóa của hệ thống thần ma bị chúng cắn nuốt huyết nhục.
Thành phố Lôi Giang biến thành một địa ngục chân chính. Những nhân loại còn sống sót lúc này càng thêm cẩn thận, sinh hoạt của bọn họ lúc này càng trở nên gian nan hơn.
Ngày xưa trên những con đường người đi hối hả thì bây giờ không có bóng người, trên đường đi đều là hài cốt ô tô, tang thi du đãng rải rác. Ở trên đường có hai chiếc Đông Phong kilocalo chạy như bay.
Tiêu Sơn ngồi trên ghế lái phụ nhìn qua cảnh vật hoang vu chung quanh, nhìn qua Vương Song hỏi:
- Còn bao nhiêu thời gian thì đi tới thành phố Lũng Hải?
Vương Song cười khổ một tiếng nói:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm. Tôi chưa từng lái xe đi qua thành phố Lũng Hải. Nhưng mà theo GPS mà nhìn thì khoảng cách của chúng ta tơi thành phố Lũng Hải còn có một nửa lộ trình.
Tiêu Sơn có chút gật gật đầu, không hề nói gì nữa, hắn chỉ nhìn ra ngoài và cảm nhận nguy hiểm.
Đột nhiên lúc này trên đường đi có hơn mười chiếc xe chặn ngang đường đi.
- Đáng chết! Lại ngăn chặn!
Vương Song thấp giọng mắng một câu, dừng chiếc Đông Phong kilocalo.
Loại chuyện vứt bỏ xe trên đường thế này hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi. Đều là do hắn đẩy từng chiếc xe ra ngoài, mọi người lúc này mới tiếp tục đi tới.
Chính vì trên đường khắp nơi đều là những chiếc xe bị vứt lại, hắn đi lúc này cũng chậm hơn nhiều. Thậm chí có một lần bởi vì làn xe bị bế tắc quá dài mà không thể không chuyển làn đường để đi.