Hào quang biến mất, Lộ Văn chợt đi đến bên người của Tiêu Sơn vừa tươi cười ngọt ngào, nói:
- Xong rồi. Tiêu Sơn ca ca.
- Tốt rồi, vất vả cho em rồi!
Tiêu Sơn trực tiếp lấy trong người ra một cây kẹo đưa cho Lộ Văn.
- Ăn kẹo.
Lộ Văn tiếp nhận cây kẹo qua này, nhìn Tiêu Sơn tươi cười nghịch ngợm:
- Tiêu Sơn ca ca, anh như vậy giống như quái thúc thúc đang lừa trẻ con đấy.
Thân ở nơi an toàn, Lộ Văn cũng thoáng khôi phục một ít tính cách của mình.
- Ca ca mà là quái thúc thúc thì muội có mà tiểu la lỵ đó.
Tiêu Sơn lắc đầu nhìn qua Lộ Văn hoạt bát, áp lực trong lòng của hắn cũng giảm nhẹ đi thật nhiều. Theo thế giới dị biến này thì áp lực trong lòng của hắn tăng lên thật nhiều, sợ hãi đối với thế giới không biết này thì hắn chỉ có lựa chọn không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có như vậy hắn mới có được chút cảm giác an toàn.
Hắn đi đến trước người Trương Tuyền hỏi:
- Hiệu quả như thế nào rồi?
Trương Tuyền sờ sờ chân, sau đó thoáng đứng lên một cái, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng nói:
- Tốt! Tổn thương của tôi khỏi hoàn toàn rồi.
Hắn nhìn qua bộ dang cao hứng của Trương Tuyền thì trong mắt cũng hiện ra nét vui vẻ, kỹ năng trị liệu vết thương nhẹ này tốt hơn dự kiến của hắn nhiều.
Sau này chiến đấu có thương tổn càng nghiêm trọng, xảy ra chuyện gì đó không ai biết được, có kỹ năng trị liệu vết thương nhẹ này thì đoàn đội của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhìn Kỷ Thanh Vũ một cái, trầm giọng nói:
- Kỷ Thanh Vũ, tôi muốn đi tới cục cảnh sát tìm kiếm vũ khí, cô có đi cùng không?
Hắn cùng Kỷ Thanh Vũ có quan hệ hợp tác, nàng đã liên hợp cứu Lộ Văn của hắn ra ngoài, Kỷ Thanh Vũ đã không nợ hắn cái gì.
Thời gian này Tiêu Sơn đã được cường hóa lên rất nhiều, nhưng mà súng ống vũ khí nóng thì hắn vẫn cần đấy, cho dù là đối phó tang thi hay là con người thì súng ống đều có tác dụng to lớn.
- Đi!
Kỷ Thanh Vũ quay đầu nhìn qua Trần Dao nói:
- Dao Dao, em cũng nên đi!
Trần Dao gật đầu mà không phù hợp với vẻ nhu nhược bề ngoài của nàng, nói:
- Tốt!
Tiêu Sơn nhanh chóng nói ra:
- Vương Song, Văn Văn, Đường Dĩnh, chúng ta đi!
Đúng lúc này Trương Tuyền lấy hết dũng khí nói ra:
- Tôi cũng đi.
Tiêu Sơn nhìn qua Trương Tuyền, suy nghĩ một chút mới nói:
- Cô lưu lại. Lần này hành động không thể mang quá nhiều người.
Lần này hành động là phải tìm cho được vũ khí nóng, phải tốc chiến tốc thắng, Trương Tuyền không có bất kỳ bổn sự nào, mang đi cũng chỉ là một vướng víu a.
Nghe Tiêu Sơn nói vậy thì trong nội tâm Trương Tuyền tràn ngập ủy khuất, yên lặng trở lại chỗ ngồi của mình. Đường Dĩnh nhìn nàng thật sâu rồi mới rời đi.
Một đoàn người lúc này hết sức nhanh chóng đi lên xe, đi thẳng tới cục cảnh sát.
Xe trường học chạy trên đường Tân Dương, Tiêu Sơn đã nhìn thấy hơn mười người ăn mặc quái dị, đang đội mũ bảo hiểm xe máy và mang theo gậy, đao dưa hấu, nam tử nhuộm tóc vàng đang gào thét trên đường phố.
Thời điểm thế giới biến dị xảy ra vào buổi chiều, người trên đoạn đường Tân Dương này không nhiều, tang thi sinh ra không nhiều. Trên con đường này không thấy bao nhiêu tang thi cả.
Mười mấy nam tử này nhìn thấy xe trường học chạy tới, chợt điều khiển xe gắn máy của mình nhanh chóng lao tới đây.
Rất nhanh mấy chiếc xe máy này đã chặn trước đường đi của xe trường học.
- Đỗ xe! Đỗ xe cho lão tử!
Một chiếc mô tô chạy tới gần xe trường học, tên ngồi sau không ngừng dùng gậy gõ vào trong xe trường học này.
Tiêu Sơn nhìn qua Trần Dao đang thả chậm tốc độ, nhướng mày lớn tiếng nói:
- Đừng ngừng, đụng đi. Đâm bọn chúng.
Trần Dao lớn tiếng phản bác:
- Không được! Như vậy sẽ có người chết! ! Bọn họ là người sống, không phải tang thi! Tôi không muốn trở thành tội phạm giết người.
Nói xong Trần Dao thoáng cái đạp phanh xe dừng lại.
- Cô bị làm sao vậy Trần Dao? Cô biết bọn họ là người gì không? Toàn một lũ đầu trộm đuôi cướp thôi. Cô muốn chết thì tự chết một mình đi, đừng để chúng tôi chết cùng cô.
Lúc này Đường Dĩnh nhìn nàng lớn tiếng theo. Trần Dao lúc này cực kỳ ủy khuất. Trên đôi mắt nàng rưng rưng ngấn lệ, chực sắp rơi xuống đất vậy.
- Được rồi Dĩnh Nhi. Đừng nạt nàng nữa. Nàng còn chưa hiểu chuyện, cần phải chỉ dạy thêm.
Tiêu Sơn lúc này ôn nhu nói. Đường Dĩnh nghe vậy liền quay đầu sang một bên. Tiêu Sơn tâm niệm của vừa động, thu toàn bộ vật chất trong balo và vũ khí của hắn và Đường Dĩnh vào giới chỉ, hắn nhanh chóng dùng một tấm bải bạt che Bạch Cốt lại.
Thế giới biến dị cũng chỉ hai ngày mà thôi, quan niệm của Trần Dao còn chưa có biến chuyển theo, nàng còn không có trải nghiệm tàn khốc của thế giới này, cũng không có hiểu trật tự thế giới cũ đã đổ. Nàng có thể không chút do dự đụng bay tang thi, nhưng không cách nào lái xe đụng bay người sống sờ sờ.
Xe trường học vừa mới dừng lại, nhũng chiếc xe mô tô này cũng dừng bên cạnh xe, bảy tên tiểu thanh niên cầm đầu cầm theo Đại Khảm Đao đi tới.
- Lão đại! Trên xe có bốn cô nàng rất tốt.
Một gã nhuộm tóc vàng, mang theo khoen mũi, tuổi chừng mười hai tuổi rộ ra dáng vẻ phản nghịch nhìn qua Lộ Văn, Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao ba nữ nhân, trong mắt hiện ra hào quang dâm đãng, liếm liếm bờ môi, hướng nhìn qua một gã hơi mập cao chừng một mét tám, cầm Đại Khảm Đao trong tay, lộ ra thập phần uy mãnh nói ra.
Tên cầm đầu này lạnh lùng nhìn qua mọi người, trầm giọng nói:
- Tao là lão đại Vương Chí Quang của băng đua xe! Các ngươi thu hồi vũ khí và xuống xe đi, tao có lời muốn nói với tụi bây.
Tiêu Sơn cùng Đường Dĩnh hai người nhìn nhau, lại nhìn qua Kỷ Thanh Vũ một cái. Tiêu Sơn che chở mọi người cùng đi xuống xe.
Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ hai người cũng cùng đi xuống.
Vừa xuống xe thì mười mấy tên trong băng đảng đua xe vây quanh sáu người Tiêu Sơn.
Lúc này bên cạnh truyền ra âm thanh xe gắn máy, những tên côn đồ đua xe này không ngừng dò xét sáu người Tiêu Sơn, cười ha ha lên.
- Con bé này nhìn rất tốt!
- Xem ra hôm nay chúng ta có thể chơi một cách sảng khoái rồi. Ngày hôm qua Tiểu Bạch chơi không có lịch sự chút nào, lão tử còn chưa có thoải mái thì con nhỏ đã nhảy lầu.
- Bốn con này mày ưa thích đứa nào?
- Nhỏ thế này! Da mịn, thịt mềm chơi mới đã ghiền.
Những tên trong băng đảng đua xe này không ngừng dùng ánh mắt dò xét người của bốn nữ nhân, làm cho nội tâm của Trần Dao cùng Lộ Văn phát lạnh. Lộ Văn cảm nhận được ác ý trong lời nói của đám băng đảng đua xe này, nàng sợ hãi núp sau lưng của Tiêu Sơn. Tuy nàng nghịch ngợm gây sự, nhưng mà nàng cũng biết nặng nhẹ đấy, hơn mười tên côn đồ cầm dao bầu, gậy sắt trong tay thì sức chiến đấu không yếu. Tiêu Sơn chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ nhìn qua chung quanh.
- Tụi mày muốn làm gì?
Tiêu Sơn không hề nói lời nào, áp lực này áp cho Trần Dao không thở nổi, nàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Một tên trong đám côn đồ cười lên:
- Muốn cô em thè lưỡi liếm tiểu đệ của anh đấy!
- Ha ha!
- Ha ha!
Tên côn đồ chung quanh cười vang, bọn chúng cười nói không chút kiêng nể nào cả.
Trần Dao đỏ mặt lên mắng một câu.
- Lưu manh!
- Thì bọn anh là lưu manh mà! Chờ một lát anh sẽ cho cưng biết anh lưu manh thế nào. Khi đó cô em sẽ biết được chỗ tốt từ đệ đệ của anh! ! Tụi mày nói có phải hay không?
Một tên côn đồ lúc này cười vang nói ra.
- Đúng vậy a! Các ca ca không đợi được muốn thay phiên ôn nhu với muội muội của em đấy! Nếu không bốn người cùng tiến lên cũng được, ha ha ha ha...
Những tên côn đồ đua xe này không chút kiêng dè nói ô ngôn uế ngữ với Trần Dao, trật tự sụp đổ thì không còn cảnh sát quản bọn chúng, bọn chúng có thể thỏa thích phóng thích hắc ám trong lòng bản thân.
Đường Dĩnh lạnh lùng nhìn Trần Dao nói:
- Nhìn rõ ràng chưa, cô muốn bảo vệ những kẻ như vậy sao?
Trần Dao bị Đường Dĩnh nhìn qua hỏi một câu thì nghẹn lời, trong nội tâm ủy khuất, hai mắt đỏ lên, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Dâm đãng trong mắt Vương Chí Quang hiện ra, quát lớn:
- Ba con bé kia, lập tức cởi quần áo ra nào. Yên tâm, bọn anh sẽ nhẹ nhàng thôi.
- Cởi đi!
- Cởi đi!
Những tên côn đồ trong băng đua xe lúc này không ngừng hét vang lên.
Không ít tên côn đồ đang gầm gú chung quanh bản thân mình, trong lòng Lộ Văn cùng Trần Dao hai nữ đều tràn ngập sợ hãi. Lộ Văn nắm chặt áo của hắn, nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy người nào điên cuồng như vậy.
- Tụi mày cởi hay không cởi! Nếu chọc chúng tao mất hứng, chờ chúng tao chơi chán tụi bây thì chặt tay chân của tụi bây cho tang thi ăn.
Một gã tiểu thanh niên hai mắt đỏ thẫm, khuôn mặt có chút vặn vẹo bạo ngược quát mắng.
Những tên côn đồ đua xe này trong tay cũng đã lấy mấy nhân mạng, khi trật tự thế giới sụp đổ thì chúng cũng tha hồ phóng thích điên cuồng và tàn bạo.
- Tiêu Sơn ca ca!
Lộ Văn sợ hãi kéo kéo áo của hắn, những tên côn đồ hung bạo kia làm cho nàng sợ hãi không thôi.
Tiêu Sơn nắm lấy bàn tay nhỏ của Lộ Văn an ủi:
- Đừng lo lắng. Có anh ở đây thì bọn chúng đừng mong chạm vào cọng tóc gáy của em.
- Thực xin lỗi, Tiêu Sơn. Tôi sai rồi!
Nhìn thấy những tên côn đồ như dã thú thế này, Trần Dao chỉ còn lại hối hận nhìn qua Tiêu Sơn nói một câu. Chỉ thấy hắn nửa chữ không không trả lời, trong lòng nàng càng sợ hơn.
Vương Chí Quang nhìn Trần Dao nhướng mày, nhìn qua Tiêu Sơn đằng đằng sát khí quát:
- Hai tên nam nhân kia, tụi bây ném ba lô qua đây, không thì tao chém chết tụi bây.
Vương Chí Quang ra lệnh một tiếng, những tên côn đồ trong băng đua xe không ngừng đưa dao bầu chỉ vào sáu người Tiêu Sơn, trong khoảng thời gian ngắn thế cũng hết sức căng thẳng. Hơn mười tên côn đồ cầm dao bầu trong tay chỉa vào bọn họ thì áp lực cực lớn.
Hàn quang trong mắt Tiêu Sơn lóe lên, chậm rãi nói:
- Hiện tại Tao cho tụi mày 3s để bỏ vũ khí xuống rồi cút đi.
- Ha Ha..... Mày đang đùa tao à? Các anh em cùng nhau xông lên! Chém chết thằng chó đẻ này!
Sát cơ trong mắt Vương Chí Quang hiện lên rồi biến mất, lớn tiếng chửi bậy một câu, xung trận ngựa lên trước, cầm dao bầu trong tay xông về phía Tiêu Sơn. Dưới sự dẫn dắt của Vương Chí Quang thì mắt của đám côn đồ còn lại cũng đỏ thẫm, giống như dã thú xông vào hai người bên này. Bốn người còn lại vô thức lùi lại phía sau.
Chỉ thấy bọn họ cách Tiêu Sơn một gang tấc, một đoàn bạch sắc hỏa diễm phóng ra bao trùm tất cả bọn chúng trong biển lửa. Đám lửa quấn thành một vòng tròn lớn che khuất bên trong. Đáng tiếc cho bốn người bên ngoài vì lửa bao trùm nên khó thể quan sát tình cảnh bên trong, chỉ đành kiên nhẫn đợi chờ diễn biến kế tiếp. Đường Dĩnh lúc này thập phần lo lắng nhìn vào biển lửa nơi Tiêu Sơn đang đứng, hai tay nàng bất giác siết chặt lại, thầm cầu mong cho hắn bình an qua sự việc này. Phía bên kia, Trần Dao cũng hoảng hốt, nàng lúc này rất hối hận về hành động của mình. Đột nhiên có một cánh tay nắm hặt lấy nàng, nàng xoay người nhìn lại liền thở ra một hơi. Kỷ Thanh Vũ an ủi nàng:
- Yên tâm đi. Tin tưởng hắn. Hắn tự khắc sẽ ứng phó được.
- Ân....
Trần Dao nhẹ gật đầu.
Lúc này trong vòng tròn biển lửa, Vương Chí Quang đang gào thét thảm thiết:
- Ah..... Nóng quá....... Cứu tao...... Tụi bây cứu tao...........
Vương Chí Quang vừa hét thảm lên, chúng đàn em liền dừng hết lại, tập trung cởi đồ ra giúp hắn dập lửa. Hai tên côn đồ thân cận của Vương Chí Quang liền hạ lệnh cho chúng đàn em còn lại:
- Mấy đứa nhanh dập lửa. Các anh em còn lại, lên.
Bọn chúng vừa dứt lời liền cầm con dao bầu xông tới chỗ Lộ Văn. Những tên đàn em còn lại tay cũng cầm hung khí lao tới. Tiêu Sơn quay sang nhìn Lộ Văn vỗ vỗ tay nàng an ủi. Chỉ thấy nàng lúc này hoảng sợ nắm chặt mắt lại. Tiêu Sơn hai tay kết ấn. Một luồng hỏa diễm bùng cháy ở hai lòng bàn tay. Hỏa Diễm nhanh chóng quấn lấy hai tên côn đồ này. Bọn đàn em thấy vậy liền dựng hết lại. Hai tên này bị hỏa diễm thiêu đốt liền gào thét:
- AHHH...... Cứu mạng......
- Cứu tôi....
Tuy nhiên bọn hắn kêu cứu nhưng đám đàn em không ai dám lên cứu nữa. Bọn chúng hoảng sợ nhìn sinh mệnh hai tên này dần giảm xuống, rồi ngã xuống trong khi ngọn lửa vẫn còn cháy khắp thân thể. Khi hai gã côn đồ trung thành và tận tâm với Vương Chí Quang vừa chết, cả đám còn lại vì quá sợ hãi liền lao như thiêu thân ra khỏi vòng lửa, nhảy lên xe gắn máy, điều khiển xe đụng vào Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ.
Nhìn thấy hai chiếc xe gắn máy sắp đụng vào mình, trong ánh mắt Trần Dao tràn ngập sợ hãi, bản thân nàng sợ bị bắt làm tù binh, không cách nào nhúc nhích nửa bước.
Mà Trần Dao sắp bị xe gắn máy đụng bay thì Kỷ Thanh Vũ ở bên cạnh đẩy Trần Dao qua một bên, Trần Dao ngã qua một bên né được va chạm với xe gắn máy.
Thế nhưng mà Kỷ Thanh Vũ lại đối mặt với chiếc xe gắn máy đụng vào người, phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào trên đất.
- Thanh Vũ! ! !
Trần Dao lập tức phát ra một tiếng thét thê lương, lại bò qua chỗ Kỷ Thanh Vũ đang nằm sinh tử không rõ ràng. Một lần sử dụng dị hỏa này đã tiêu hao toàn bộ Đấu khí của hắn. Hắn cũng không biết tại sao khi vào đây lâu như vậy rồi mà lần sử dụng dị hỏa này lại tiêu hao nhiều đấu khí đến vậy. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng hạ lệnh:
- Bạch Cốt. Chém chết hắn.
Lúc này Bạch Cốt nghe theo lệnh của Tiêu Sơn vọt tới bên này, một búa vung lên chém đôi người của tên côn đồ đang điều khiển xe gắn máy, máu tươi cùng ruột đều rơi xuống đất.
- Ah! ! !
Tên côn đồ này trong khoảng thời gian ngắn chưa chết ngay, nửa người của hắn rơi xuống đất và kêu lên thê thảm.
Nhìn thấy tên côn đồ này bị chém đứt ngang người thì không còn có tên côn đồ nào dám trêu chọc vào Tiêu Sơn cả, cả đám lên xe và nhanh chóng bỏ chạy.
Lúc này Lộ Văn nhìn qua một màn đáng sợ này, sắc mặt trắng bệch, nàng lúc này nôn mửa ra. Tuy nàng được xưng là tiểu ma nữ, nhưng mà làm gì đã nhìn thấy một màn thê thảm như thế này. Chém giết tang thi đã làm cho nàng thập phần buồn nôn rồi, hiện tại chính là chém giết người đấy. Tiêu Sơn thấy vậy xoa xoa lưng của nàng giọng ôn nhu:
- Không sao rồi. Muội đừng lo lắng nhé.
- Ân. Tiêu Sơn ca ca.
Lộ Văn ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tái nhợt cũng đỡ đi được phần nào.
Đường Dĩnh nhìn qua một màn thảm thiết như thế này sắc mặt cũng có chút trắng bệch, nhưng mà hắn là một người vô cùng kiên định nên không có bao nhiêu dao động.
Sau khi đánh tan đám người băng đua xe kia, Tiêu Sơn lúc này mới đi tới bên người Kỷ Thanh Vũ.
Trần Dao bất lực bắt lấy tay của Tiêu Sơn, khóc nức nở như lê hoa đái vũ, nói:
- Ô ô ô......... Tiêu Sơn, van cầu anh, anh mau cứu Thanh Vũ. Cầu anh cứu nàng đi! Ô ô..... Đều là tôi sai, là tôi hại Thanh Vũ ra bộ dạng như thế này.
- Câm miệng!
Tiêu Sơn nhướng mày, quát khẽ một câu. Trần Dao lập tức im bặt lại. Nhìn Lộ Văn tái nhợt đi tới, vẻ mặt không còn chút huyết sắc, nhìn trông rất đáng thương. Hai tay đặt ở trên người Kỷ Thanh Vũ, hai luồng bạch sắc quang mang từ trong người của nàng tuôn ra ngoài, chui vào vào trong người của Kỷ Thanh Vũ.
Qua một hồi lâu Kỷ Thanh Vũ mới vẻ mặt tái nhợt chậm rãi mở to mắt.
- Quá tốt! Thanh Vũ, khá tốt cô không có chuyện.
Nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ mở to mắt, Trần Dao thoáng ôm tay của nàng khóc rống lên.
Nhìn qua Trần Dao đang ôm lấy mình, trong đôi mắt của Kỷ Thanh Vũ thoáng hiện ra một tia ôn hòa.
Tiêu Sơn nhướng mày quát:
- Trần Dao, cô bị điếc không? Cô còn nói nửa chữ nữa tôi bắt cô ném cho tang thi ăn luôn đấy.
Trần Dao nghe vậy thì hoảng sợ. Nàng hết sức thành thật im lặng, nhưng mà hai tay vẫn ôm lấy Kỷ Thanh Vũ.
Thấy nàng đã thành thật hơn một chút, hắn quay ra nhìn Kỷ Thanh Vũ, trầm giọng nói:
- Thương thế của cô rất nặng, còn có thể chiến đấu hay không? Kỹ năng của Lộ Văn có thể chữa tốt cho cô chứ?
Thân thể Kỷ Thanh Vũ hơi động một chút, mắt đẹp của nàng nhắm chặt lại, ngữ khí của nàng nhàn nhạt nói ra.
- Thương thế của tôi không nhẹ, đoán chừng có mấy cây xương gãy rồi, nếu như không có bác sĩ thì chỉ sợ một tháng cũng không thể chiến đấu.
Nghe Kỷ Thanh Vũ nói vậy thì nội tâm của Trần Dao lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Nếu như không có Kỷ Thanh Vũ bảo hộ, nàng đúng là không biết nên làm thế nào sinh tồn trong thế giới tàn khốc này. Hôm nay băng đảng đua xe của Vương Chí Quang đã làm cho nàng nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới là thế nào.
Kỷ Thanh Vũ nói xong, lẳng lặng nhìn xem phản ứng của Tiêu Sơn. Vào thời điểm tận thế không ai muốn mang theo kẻ vướng víu. Ngay cả nàng cũng vậy huống chi là người như hắn.
Trần Dao đứng ở bên người Tiêu Sơn, vẻ mặt kiên định nói ra:
- Tiêu Sơn...... Tôi sẽ thay thế Thanh Vũ chiến đấu! Tôi còn biết lái xe, nấu cơm. Cho dù anh nói gì tôi cũng nghe hết. Cầu xin anh không nên vứt bỏ chúng tôi.
- Ai nói muốn vứt bỏ các cô? Cô bị ảo tưởng à? Tôi chỉ muốn hỏi tình huống mà thôi, như vậy mới có thể làm ra phản ứng thật tốt. Nhanh lên đi lái xe.
Hắn khẽ cau mày, đi tới trước người Kỷ Thanh Vũ và ôm lấy nàng đi lên xe trường học.
Trần Dao lúc này mới buông lỏng một hơi, lau khô nước mắt, nhanh chóng đi vào trong phòng lái.
Tiêu Sơn ra lệnh:
- Nhanh. Lái xe đi cục cảnh sát.
Trần Dao lập tức khởi động xe trường học chạy thẳng về hướng cục cảnh sát.
Tiêu Sơn nhìn qua Đường Dĩnh nói ra:
- Dĩnh Nhi........ Muội ở đây bảo vệ bọn họ. Anh tiến vào đi tìm vũ khí. Có cái gì không đúng lập tức gọi cho anh.
Cao thủ có thể chém giết S1 như Kỷ Thanh Vũ bởi vì Trần Dao mà gãy xương không cách nào chiến đấu, Tiêu Sơn cũng chỉ có thể cho nàng lưu thủ bảo hộ Kỷ Thanh Vũ mà thôi.
Đường Dĩnh nhận lấy Phảng Chế Đường Đao từ tay Tiêu Sơn rồi nhìn hắn đáp:
- Lão Công. Ngươi yên tâm!
Sau khi bàn giao mọi chuyện, Tiêu Sơn, Bạch Cốt, Đường Dĩnh ba người nhanh chóng từ trong xe lao ra ngoài, điên cuồng chém giết tang thi ở gần xe trường học.
Sau khi hơn mười đầu tang thi ở gần xe trường học bị chém giết không còn, Tiêu Sơn cùng Bạch Cốt lúc này mới nhanh chóng đi vào trong cục cảnh sát.
Mới vừa tiến vào trong cục cảnh sát thì có năm tang thi mặc đồng phục cảnh sát bị cắn rách tung tóe đi về hướng của hắn cùng Bạch Cốt.
Hắn lao tới trước nhanh như mũi tên, sau đó chém giết ba đầu tang thi.
Hai đầu tang thi còn lại bị Bạch Cốt chém giết dễ dàng.
Tiêu diệt năm đầu tang thi này Tiêu Sơn đi tới bên người của chúng, đeo bao tay vào và tháo súng lục bên hông chúng ra.
Năm đầu tang thi này thì chỉ có ba đầu tang thi có được súng ngắn, Tiêu Sơn lấy ra ba khẩu súng ngắn K59 cùng 16 viên đạn.
Hắn trực tiếp đem súng ngắn và đạn đưa vào trong túi của mình, so sánh với tài bắn súng không đáng là cái gì của hắn. So với Phảng Chế Đường Đao trong tay của hắn chém giết tang thì còn dễ dàng hơn nhiều lắm.
Tiêu Sơn một đường tìm kiếm phòng an toàn chứa súng đạn.
Phòng chứa súng ống và đạn dược trong cục cảnh sát là gian phòng có phòng ngự mạnh nhất, mỗi một cửa đều là cửa sát, lưới bảo vệ, chúng khép kín ngăn cản đường đi của hắn.
Hắn nhìn qua cánh cửa sắt ngăn cản đường đi của mình:
- Phá cánh cửa này cho ta.
Bạch Cốt đạt được mệnh lệnh của Tiêu Sơn thì huy động búa lớn chém về phía trước.
Bạch Cốt lúc này đã tăng lên cấp 9, tố chất thân thể vượt qua người thường tới 80%, một kích toàn lực có uy lực cực kỳ khủng bố. Oanh một tiếng vang thật lớn, cánh cửa sắt này bị một búa và lõm vào thật lớn, đồng thời lộ ra vết ngấn thật sâu.
Liên tiếp bổ tám búa, Bạch Cốt lúc này phá được cánh cửa sắt ngăn cản đường đi, đẩy cánh cửa sắt rơi xuống.
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên!
Cánh cửa sắt vừa mở ra, bên trong truyền ra âm thanh nũng nịu của nữ nhân.
Tiêu Sơn nhìn chằm chằm về phía trước, chỉ thấy ở đằng sau cánh cửa sắt là một nữ nhân mặc đồng phục cảnh sát, bộ ngực ưỡn về phía trước, dung nhan cực đẹp, tuổi chừng hai lăm hai sáu, đang dùng súng ngắn K59 chĩa về phía hắn.
Thời điểm Tiêu Sơn đánh giá nữ cảnh sát này, nữ cảnh sát kia cũng cẩn thận đánh giá hắn, lúc nàng nhìn rõ bên người của Tiêu Sơn là đặc chủng khô lâu Bạch Cốt thì trong mắt hiện ra thần sắc không thể tin nổi. Khô Lâu bình thường cũng chỉ có trong các loại tiểu thuyết ma huyễn mới xuất hiện, ở hiện tại làm gì có khả năng xuất hiện.
- Bạch Cốt, bắt lấy nàng!
Thân thể Tiêu Sơn lóe qua một bên, nhìn Bạch Cốt ra lệnh.
Bạch Cốt tiếp lệnh, nó đi nhanh về phía nữ cảnh sát, nó đưa bàn tay ra bắt lấy nữ cảnh sát kia.
Phanh! Phanh!
Tiếng súng thanh thúy vang lên liên tục, nữ cảnh sát kia không chút do dự bắn mấy phát vào Bạch Cốt.
Viên đạn bắt vào Bạch Cốt cũng không tạo ra ảnh hưởng gì cả.
Thân thể Bạch Cốt chỉ hơi run lên, chợt một tay bắt lấy tay phải của nữ cảnh sát, cướp lấy súng trong tay của nàng, sau đó dùng man lực đè nữ cảnh sát này nằm xuống mặt đất.
Sau khi tiếng súng nổ biến mất thì hắn mới từ cửa chính đi vào.
- Anh là người nào? Nơi này chính là cục cảnh sát, cũng là phòng cất giữ súng ống, anh tự tiện xông vào đã đủ cấu thành tội phạm rồi đấy.
Trên mặt đất, nữ cảnh sát nhìn chằm chằm vào hắn lên tiếng.
Tiêu Sơn đi tới trước người của nữ cảnh sát, phất phất tay, Bạch Cốt chợt buông nữ cảnh sát ra:
- Tôi là Tiêu Sơn. Hiện tại mạt thế đã đến. Luật pháp trước kia bây giờ không còn hiệu lực nữa. Cô định dùng luật cũ nát đó để đe dọa tôi à?
- Anh không biết sao? Tôi là một cảnh sát. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ người dân.
Nữ cảnh sát này hai tay chống eo, tự hào nói.
- Bảo vệ người dân sao? Chỉ bằng cô sao? Thật nực cười.
Tiêu Sơn khóe miệng nhếch lên. Hắn cực kỳ ghét những người mở miệng ra là bảo vệ dân, bảo vệ tổ quốc. Móa nó, cứ những thời điểm như vậy thì đéo thấy bà cô này ở đâu, bây giờ lại mở miệng ra phun toàn những từ chính nghĩa, làm hắn nghe mà muốn ói.
- Đương nhiên. Vì tôi là cảnh sát mà. Tôi tên là Tô Như Tuyết. Đây là cái gì?
Sau khi Tô Như Tuyết đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi chỉ vào đặc chủng khô lâu bên người của Tiêu Sơn nghi hoặc.
Tiêu Sơn nhìn nàng hỏi:
- Âm thanh tự xưng là thần cô có nghe không?
- Nghe được! Anh cũng có nghe sao?
Tô Như Tuyết biến sắc, nàng còn tưởng rằng âm thanh đó cũng chỉ có nàng mới nghe được thôi đấy.
Tiêu Sơn giải thích nói:
- Từ khi mạt thế diễn ra, tôi đã chém giết khá nhiều tang thi. Khô lâu này là một trong những kỹ năng trong hệ thống thần ma, nó là do kỹ năng triệu hoán ra.
Trong mắt Tô Như Tuyết hiện ra một tia nóng rực, nàng hỏi.
Làm thế nào mới đạt được năng lực như vậy?
Đặc chủng khô lâu Bạch Cốt này hoàn toàn không ngán súng đạn của nàng, có được sức chiến đấu phi phàm, Tô Như Tuyết cũng muốn đạt được kỹ năng thần kỳ như vậy.
Chỉ thấy hắn hời hợt nói ra:
- Chỉ cần cô dám săn giết tang thi, đạt được sách kỹ năng tương ứng là được, sau đó cô sẽ có được kỹ năng của mình.
- Cô là người giữ kho súng ống này sao?
Tiêu Sơn nhìn qua Tô Như Tuyết hỏi.
Tô Như Tuyết lắc lắc đầu nói:
- Không phải! Tiêu Sơn......Anh có thể đem súng trả lại cho tôi không?
- Không được!
Tiêu Sơn chém đinh chặt sắt cự tuyệt nói một câu. Hắn không có khả năng đưa trả vũ khí lại cho một người vừa mới chĩa súng bắn mình.
Phòng hộ phục cấp 2 chỉ có thể ngăn cản viên đạn nhỏ mà thôi, nhưng mà phòng hộ phục không phải là vạn năng, chỉ cần một phát trúng đầu thì hắn vẫn chết như thường.
- Phá hư tủ bảo hiểm này!
Hắn nhìn qua tủ bảo hiểm trong phòng và ra lệnh cho Bạch Cốt.
Bạch Cốt chợt huy động búa lớn, một búa đánh vào khóa tủ bảo hiểm, ba búa là đánh nát ổ khóa bảo hiểm rồi.
Tiêu Sơn mở tủ bảo hiểm ra xem, bên trong lộ ra từng dãy súng ống dày.
- Súng ngắn kiểu K59, súng tiểu liên M79, súng ngắm, trung liên RPD, có cả B41 nữa. Toàn là thứ tốt, thật sự là quá tốt.
Tiêu Sơn nhìn xem cái kia súng ống trong tủ bảo hiểm để đó cái kia một loạt súng ống ánh mắt lộ ra kinh hỉ hào quang.
Súng ống đại biểu cho lực lượng, chỉ có được lực lượng cường đại mới có thể sinh tồn trong tận thế được.
Tiêu Sơn lúc này trải qua cường hóa nên không còn sợ hãi tang thi, nhưng mà lực lượng của hắn dù sao cũng có hạn. Hơn nữa cận chiến tiêu hao thể lực cực kỳ nghiêm trọng, có vũ khí nóng thì hắn mới có thể sống sót.
Tiêu Sơn nhìn qua Tô Như Tuyết hỏi:
- Cô có ý định đi ra khỏi đây không, hay là đi cùng tôi nhé?
- Tôi đi cùng anh.
Tô Như Tuyết không do dự, lập tức nói ra. Ở tại chỗ này chỉ có một con đường chết, mặc dù nàng có nghĩa vụ bảo vệ người dân, nhưng nàng còn không muốn chết.
- Bạch Cốt. Ngươi đưa nàng đi trước. Ta một lát nữa sẽ đuổi theo sau.
Linh hồn ma hỏa trong người Bạch Cốt lóe lên. Dứt lời Bạch Cốt một đường mang theo Tô Như Tuyết nhanh chóng rời đi. Khi bọn họ vừa rời khỏi hắn tâm niệm vừa động liền thu toàn bộ số súng ở đó vào giới chỉ, sau đó nhanh chóng đuổi theo Tô Như Tuyết.
- Woa..... Tiêu Sơn ca ca đeo súng! Tiêu Sơn ca ca thật lợi hại.
Lộ Văn là người đầu tiên xông qua, nhìn qua súng ngắn K59 này, thích không buông tay Nàng tiện tay cầm lấy một khẩu súng K59 trên người Tiêu Sơn để xem xét. Tiêu Sơn nhìn nàng tò mò vói súng thì hắn chỉ biết gãi đầu cười trừ. Nhìn hắn bây giờ trông rất giống quái thúc thúc đang dụ dỗ tiểu la lỵ vậy.
Đường Dĩnh nhìn qua súng K59 này, trong mắt chớp động hào quang kỳ dị. Trật tự thế giới cũ đã sụp đổ, trước khi thiết lập trật tự thế giới mới, có được súng ống chính là có được lực lượng.
Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ cũng nhìn qua phía bên này, nhìn thấy hắn trong tay mang súng, trong mắt hai người bọn họ có hào quang hiện ra liên tục.
- Thế còn đạn đâu?
Lộ Văn cầm súng trong tay vuốt vuốt một chút, cảm giác cầm thật thích.
- Còn chưa tới tay! Một lần cầm không thể quá nhiều. Mọi người trông chừng cô ta là được, đừng cho cô ta tiếp xúc súng ống. Tôi đi tìm đạn đây.
Hắn liền lưu lại một câu, lập tức cùng Bạch Cốt phóng ra ngoài xe trường học. Hắn không thể nói với mọi người là hắn có giới chỉ có thể chứa toàn bộ vũ khí ở trong đó được.
Không bao lâu hắn tìm đến phòng chứa đạn của cục cảnh sát. Bạch Cốt dùng búa bổ nát ổ khóa tủ bảo hiểm, một tang thi gương mặt hư thối mặc đồng phục cảnh sát lung lay đi tới.
Tiêu Sơn một đao chém bay đầu tang thi này, một đoàn linh quang chui vào cơ thể của hắn.
- Chúc mừng ngài thăng cấp lên cấp 10, đạt được hai điểm cường hoá, xin ngài phân phối điểm cho mình.
- Cường hóa 1 một điểm thể lực, 1 điểm nhanh nhẹn.
Tiêu Sơn nhanh chóng làm ra lựa chọn.
- Chúc mừng ngài thăng cấp lên cấp 10, đạt được một điểm kỹ năng cường hóa, xin ngài lựa chọn kỹ năng cần cường hóa hoặc giữ lại.
- Điểm kỹ năng cường hóa?
Con mắt hắn lúc này sáng ngời, lập tức làm ra lựa chọn:
- Lập tức cường hóa kỹ năng đặc chủng khô lâu!
Tiêu Sơn động niệm nói ra, linh quang màu trắng trong cơ thể bắt đầu khởi động, chui vào trong phù văn hình khô lâu.
Phù văn khô lâu kia được linh quang màu trắng cường hóa cho nên đã lột xác, trên phù văn khô lâu kia nhiều ra những phù văn vô cùng huyền ảo.
Sau khi phù văn hình khô lâu mới vừa ra đời, một đạo hắc sắc quang mang từ mi tâm của hắn chui vào trên người của Bạch Cốt.
Sau khi thu nạp hào quang này vào người, thân thể Bạch Cốt cũng bắt đầu sinh ra lột xác, xương cốt trắng phau của nàng bắt đầu lột xác có thêm màu xanh.
- Đặc chủng khô lâu của ngài tiến hóa nên đạt được kỹ năng mới. Xin ngài lựa chọn kỹ năng mới cần nắm giữ. Kỹ năng 1: Cốt Cách Cường Hóa. Kỹ năng này cường hóa xương cốt của khô lâu mạnh mẽ hơn, khó có thể bị phá hư. Kỹ năng 2: Cốt Đầu Thao Túng. Kỹ năng này giúp khô lâu có tự do điều khiển xương cốt trên người, khiến nó công kích trở nên quỷ dị hơn.
- Lựa chọn kỹ năng 1, Cốt Cách Cường Hóa!
Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trước mắt hắn cần có một bộ khô lâu cực kỳ cường đại. Xương cốt thân thể của Bạch Cốt lúc này không tính là cứng rắn, nếu như bị thi đàn vây quanh thì xương cốt dễ dàng bị tháo xuống, mất đi sức chiến đấu. Do vậy hắn không thể lựa chọn kỹ năng thứ hai được.
Tiêu Sơn sau khi đưa ra quyết định thì hắc sắc quang mang chớp động, giáp ngực của Bạch Cốt lúc này nhiều ra mấy đạo phù văn huyền ảo. Trong nháy mắt biến thành phù văn đó, xương cốt Bạch Cốt càng trở nên sáng bóng hơn trước.
- Đặc chủng khô lâu ( Bạch Cốt ) cấp 9.
Lực lượng: 23(10)
Nhanh nhẹn: 23(10)
Cơ bắp hoạt tính: 23(10)
Thể lực: 16/23(10)
Tinh thần: 23/23(10)
Cường độ: 35(10)
Kỹ năng: Cốt Đầu Lợi Dụng Thuật, Cốt Cách Cường Hóa.
Sau khi năng cấp kỹ năng triệu hoán khô lâu, Bạch Cốt chẳng những nắm giữ kỹ năng Cốt Cách Cường Hóa, năm đại thuộc tinh của nó đều cường hóa +5. Khiến tố chất thân thể của nó cơ bản tăng lên gấp hai.
Sau khi Bạch Cốt đạt được cường hóa thì trong đầu hắn vẫn có âm thanh vang lên:
- Ngài đã thăng cấp lên cấp 10, hiện tại tuyên bố đổi mới nhiệm vụ tân thủ của ngài!
- Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm kiếm Tân Thủ thôn!
Thế giới đã biến dị, vì có thể tiến hóa tốt hơn, hệ thống tại mỗi thành thị thiết lập một Tân Thủ thôn. Trong Tân Thủ thôn là khu vực an toàn, không có quái vật biến dị, đồng thời có được hệ thống chuyển chức cường đại. Có được chức nghiệp, có thể làm cho ngài trở nên cường đại hơn. Nếu như ngài với tư cách là người đầu tiên tiến vào Tân Thủ thôn thì sẽ được an bài phần thưởng phong phú.
Một tin tức dài hẹp hiện ra trong đầu của hắn.
- Tân Thủ thôn sao? Xem ra hành trình của mình biến đổi rồi.
Trong nội tâm hắn lẳng lặng xem xét. Hắn vốn định tới cục cảnh sát lấy súng ống xong thì xuất phát đi căn cứ thành phố Lũng Hải. Nhiệm vụ Tân Thủ thôn làm cho hắn cải biến chủ ý.
Chỉ có người nhanh chóng thích ứng với thế giới này mới sống tốt, Tiêu Sơn lúc này cũng chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Tiêu Sơn nhìn qua thi thể tang thi té trên mặt đất, hắn đeo bao tay vào và tìm tòi một hồi, tìm được một chuỗi chìa khóa.
Hắn cầm lấy chìa khóa và đi tới ổ khóa tủ bảo hiểm, rất mau mở ra tủ bảo hiểm đạn dược này, lộ ra từng hàng đạn dược dược bày chỉnh tề bên trong. Lúc này phát tài rồi!
Hắn nhìn thấy đạn dược bên trong, ánh mắt lộ ra thần sắc vô cùng thoả mãn. Có được đạn dược này thì hắn có thể sống sót trên thế dễ dàng hơn. Tiêu Sơn tâm niệm vừa động, thu hai phần ba số đạn ở đó vào giới chỉ, còn lại hắn cùng Bạch Cốt đem toàn bộ đạn dược chuyển lên xe.
Tiêu Sơn lúc này trên lưng mang theo một súng tiểu liên AK, trên người đeo bao xe băng đạn, mỗi bao xe có khoảng bốn băng đạn đầy, ngoài ra còn giắt thêm mấy quả lựu đạn nữa, thoạt nhìn trông giống nhân vật trong phim hành động Mỹ.
Đường Dĩnh, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn bốn nữ mỗi người được chia một khẩu súng ngắn K59 để tự vệ.
Vương Song cũng được chia một khẩu AK và hai băng đạn.
- Yêu cầu ngươi trả súng lại cho tôi! Nghề nghiệp của tôi là cảnh sát, là bảo vệ người dân, ta sẽ không đả thương mọi người.
Tô Như Tuyết nhìn đám người Tiêu Sơn, khẽ cau mày, đưa ra yêu cầu. Không có súng ngắn thì nàng không có cảm giác an toàn nào nữa.
Lộ Văn nắm tay của Tiêu Sơn loạng choạng làm nũng:
- Tiêu Sơn ca ca, trả lại cho cô ta đi! Tô tỷ tỷ không phải người xấu. Không có súng ngắn, nhiều tang thi quá sẽ rất nguy hiểm với cô ta.
Tiêu Sơn nhìn qua Tô Như Tuyết nói:
- Tô cảnh quan! Súng này tôi trả lại cho cô, nhưng mà phải nói rõ cho cô mới được, nếu như súng của cô nhắm vào chúng tôi, như vậy chúng tôi sẽ không hạ thủ lưu tình với cô đâu. Đương nhiên, trước khi giết cô, tôi sẽ hành hạ cô rồi mới ném cho tang thi ăn. Tiêu Sơn tôi nói được và làm được.
Tiêu Sơn nhìn nàng ánh mắt sắc lẹm khiến nàng hoảng sợ. Nàng nhìn hắn ngữ khí run run:
- Chỉ cần các người không làm ra chuyện loạn kỷ cương, tôi tuyệt đối không đem súng chĩa vào các người.
Hắn nhìn Tô Như Tuyết lắc đầu, hắn vẫn đem súng đưa trả cho Tô Như Tuyết. Nếu như Tô Như Tuyết không ở thế giới hiện tại thì nhất định là cảnh sát tốt, nhưng mà ở trong thế giới này thì nàng mà kiên trì với nguyên tắc như vậy mà lại không có thực lực cường đại và người bảo hộ, chuyện sống sót của bản thân cũng khó khăn.
- Kế tiếp chúng ta đi thế nào?
Trần Dao nhìn qua hắn hỏi.
Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi, trầm giọng nói ra:
- Quay trở lại trường học đi, Dĩnh Nhi đã đáp ứng với mấy người trong ký túc xá nữ sinh nếu chúng ta có thực lực sẽ cứu họ. Phải không lão bà?
Đường Dĩnh nghe hắn gọi mình lão bà khuôn mặt nhỏ bất giác đỏ lên, khẽ gắt:
- Đáng ghét...Ngươi còn không mau chuẩn bị lên đường đi cứu bọn họ.
- Haha.... Lão bà cũng biết thẹn thùng cơ đấy.
Tiêu Sơn cười cười nói.
- Được rồi. Trần Dao. Khởi động xe, chúng ta lên đường nào.
- Tốt!
Trần Dao lập tức khởi động xe trường học mau chóng chạy về trường học.
Trên đường đi xe trường học lại đụng bay một đầu tang thi, bản thân chiếc xe bởi vì đụng chạm nhiều lần nên cũng hơi rệu rã.
- Xem ra phải nhanh chóng tìm chiếc xe khác mới được.
Hắn nhìn qua chiếc xe trường học bây giờ quá rệu rã, nói một câu.
Nếu như tiếp tục như vậy, rất nhanh chiếc xe trường học sẽ báo hỏng. Dù sao xe trường học không phải xe tăng, hơn nữa xe trường học của Trung Quốc không cách nào sánh được với xe của Mỹ.
Xe trường học chạy như bay trên đường, Tiêu Sơn mang hai cái bánh ngọt sau lưng đưa cho Đường Dĩnh một cái, hắn một cái, bắt đầu cắn thật nhanh. Kịch chiến cả buổi sáng thì hắn cũng vô cùng mệt mỏi.
Lộ Văn đi về phía hắn nói ra:
- Tiêu Sơn ca ca, em cũng đói bụng. Cho em một cái bánh ngọt đi.
Tiêu Sơn tâm niệm vừa động, hắn lấy trong giới chỉ một cái bánh ngọt đưa cho Lộ Văn.
Lộ Văn ngồi ở bên người Tiêu Sơn từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn. Nhìn trông rất đáng yêu.
Nhìn thấy đoàn người Tiêu Sơn bắt đầu ăn các loại lương khô, Tô Như Tuyết cũng nuốt nước miếng một cái. Nàng cũng hơn một ngày không được ăn cái gì.
Tô Như Tuyết do dự một chút, nhìn về phía hắn nói ra:
- Anh có thể cho tôi một chút gì đó ăn được không? Tôi đã một ngày không ăn gì rồi.
Tiêu Sơn nhìn Tô Như Tuyết một cái, từ trong ba lô lấy ra một gói cháo Bát Bảo ném cho Tô Như Tuyết.
- Cảm ơn!
Tô Như Tuyết lễ phép nói cảm tạ một tiếng, lập tức mở cháo Bát Bảo ra, không quan tâm tới hình tượng bắt đầu ăn từng ngụm. Nàng chỉ cảm thấy từ nhỏ đến lớn thì đây là gói cháo Bát Bảo làm nàng ăn ngon nhất.
Xe trường học chạy như bay tới trường đại học Vân Hoa.
Sau khi nghe âm thanh của xe trường học hấp dẫn, tang thi bên ngoài đại học Vân Hoa bắt đầu nhao nhao di động về phía bên này.
Một đường đánh bay mấy chục đầu tang thi, xe trường học dừng tước cửa ký túc xá nữ sinh.
Tang thi chung quanh ký túc xá nữ sinh lung la lung lay đi tới đây.
Tiêu Sơn lao ra, nhắm vào đám tang thi và bắn điên cuồng. Hắn tập trung bắn vào chân và tay của bọn chúng chứ không giết hẳn, vì hắn biết kiểu gì cũng sẽ không thăng cấp nếu giết bằng súng.
Dưới sự bao trùm hỏa lực của súng tiểu liên, những tang thi vây quanh gãy chân, gãy tay nhao nhao té xuống đất.
Sau khi hỏa lực ngừng lại, những tang thi không trúng đạn lung la lung lay đứng lên, cong những tang thi trúng đạn ngã xuống mà mất chân, tay thì bò về hướng của hắn.
Tiêu Sơn nhìn qua những tang thi đang đứng lên. Mặc dù cách sử dụng súng của hắn không quá giỏi, làn đạn vừa rồi của hắn khiến gần như cả thi đàn bị quét sạch, khiến chúng nó ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ còn một vài đầu lẻ tẻ không trúng đạn mới có cơ hội vực dậy thôi.
Tiêu Sơn cầm lấy Phảng Chế Đường Đao gọi Đường Dĩnh mau chóng cùng mình lao về phía thi đàn.
Sau khi Bạch Cốt được cường hóa cho nên vô cùng hung mãnh, trước đó hai người cũng tiến vào thi đàn, búa lớn trong tay bay múa như đang khiêu vũ, tang thi không bị đạn bắn bị Bạch Cốt chém trúng lập tức nhao nhao ngã xuống như rạ.
- Quái vật! Thật đáng sợ!
Trong xe trường học ở đằng kia, Tô Như Tuyết nhìn qua Bạch Cốt hung hãn tuyệt luân, con mắt của nàng cả kinh mở to thật lớn.
- Thật là lợi hại! Bạch Cốt lúc nào trở nên lợi hại như vậy?
Trên xe trường học, Trần Dao nhìn qua Bạch Cốt ra vào thi đàn như chỗ không người, tùy ý đồ sát những tang thi kia, trong mắt hiện ra thần sắc không dám tin tưởng. Nàng cũng nhìn thấy Bạch Cốt lợi hại, nhưng mà lúc trước vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận của nàng, lúc này Bạch Cốt lại bày ra biểu hiện vượt xa nhân loại bình thường.
Hơn mười đầu tang thi vây quanh ký túc xá bị Bạch Cốt giải quyết gọn, Tiêu Sơn, Đường Dĩnh ba người toàn bộ tiêu diệt còn kém hơn cả một mình Bạch Cốt chém giết chừng hai mươi đầu, còn lại là hắn cùng Đường Dĩnh hai người tiêu diệt.
Hơn mười đầu tang thi chỉ tuôn ra mười miếng sinh tồn tệ thập phần keo kiệt.
Lưu lại Đường Dĩnh canh giữ bên cạnh xe trường học, hắn xung trận ngựa lên trước, hắn lao qua ký túc xá nữ sinh.
Trong một gian phòng ký túc xá nữ sinh ở lầu bốn, trước ký túc xá cửa chất đầy đồ vật ngăn cản đường vào, bốn nữ sinh lách vào cùng một cái giường tràn ngập sợ hãi nhìn qua cửa.
Cả đêm đều yên tĩnh im ắng, dường như không có người nào sống ở nơi này cả, hào khí cực kỳ áp lực. Bốn nữ sinh vô cùng rõ ràng tang thi căn cứ vào âm thanh mà đoán ra vị trí của các nàng, các nàng cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Một tên nữ sinh Trần Anh nhỏ giọng hỏi:
- Trương Lệ, tôi đói, còn có cái gì ăn không?
Trương Lệ cười khổ một tiếng nói:
- Một khối chocolate chúng ta buổi sáng hôm nay không phải vừa vặn ăn rồi sao?
- Trương Lệ, cô nói có phải chúng ta phải chết hay không?
Đột nhiên lúc này Lâm Kỳ nhìn qua Trương Lệ suy yếu nói ra. Trong nội tâm nàng tràn ngập sợ hãi và bất an.
Trương Lệ an ủi:
- Không cần lo lắng. Chúng ta sẽ được cứu trợ, rất nhanh sẽ có người tới cứu chúng ta. Đường Dĩnh không phải đã nói họ sẽ quay lại đón chúng ta hay sao? Chúng ta phải tin tưởng nàng.
Tuy nhiên nói như vậy nhưng trên thực tế Trương Lệ không có chút hy vọng nào cả. Dù sao hiện tại thế giới đã biến thành bộ dạng như vậy rồi, muốn người nào đó mạo hiểm tính mạng đi cứu người, loại xác xuất này cực kỳ xa vời.
- Nếu như hiện tại có người nào tới cứu tôi, nếu là con trai, tôi sẽ xem người ấy là bạn trai của mình.
Một nữ sinh có mái tóc dài xinh đẹp, mặt trái xoan, con mắt vừa lớn lại vừa tròn, dáng người cao gầy đầy đặn đột nhiên nói ra.
Viên Doanh chính là nữ hài đẹp nhất đại học Vân Hoa khoa âm nhạc, bình thường có đại lượng người theo đuổi. Nhưng mà ánh mắt của nàng rất cao, một bạn trai cũng không có, nàng giống như một con thiên nga cao cao tại thượng.
Trương Lệ trêu đùa:
- Có thể trở thành bạn trai của công chúa thiên nga của chúng ta, không biết người nào có được phần may mắn này?
- Hì hì! Doanh Doanh, không phải cô nói trong lúc học đại học không muốn có bạn trai sao?
Hào khí ngột ngạt trong ký túc xá nữ sinh không ai có thể đánh tan, chúng nữ hài bây giờ lại cười rộ lên quên đi sợ hãi.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền ra âm thanh va chạm với cửa ra vào, chúng nữ hài lập tức câm miệng không nói, trong mắt tràn ngập sợ hãi, các nàng bốn người cùng ôm lấy nhau, thân thể đều lạnh run, sợ những tang thi trong ký túc xá này xông vào. Chỉ cần cánh cửa ký túc xá bị đánh vỡ, các nàng sẽ biến thành đồ ăn trong miệng của tang thi.
Không lâu bên ngoài trường học có âm thanh động cơ vang lên, âm thanh tang thi xô cửa ký túc xá lập tức biến mất.
- Có người! Có người tới cứu chúng ta!
Nghe được âm thanh động cơ xe trường học, một cổ hào khí vui sướng quanh quẩn trong tâm của các nàng, các nàng lập tức vọt tới trước cửa sổ nhìn qua bên ngoài.
- Là hắn! Hắn là người trong nhóm của Đường Dĩnh. Hiện tại hắn đã quay lại cứu chúng ta!
Xa xa, Trương Lệ nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Sơn trong xe trường học, nàng lập tức kích động chảy nước mắt ra.
- Quá tốt, lúc này chúng ta được cứu rồi.
Nhìn thấy xe trường học đã chạy tới, Viên Doanh thoáng khóc rống lên.
Bị nhốt trong ký túc xá nữ sinh, nhìn không thấy hu vọng trong tương lai, tương lai không phải chết đói, chết khát thì cũng bị tang thi ăn tươi. Sự thật như vậy cho nên các nữ hài không ngừng khích lệ lẫn nhau, bằng không bọn họ đã sớm nổi điên lên rồi.
- Chúng ta sống rồi!
Trương Kỳ cùng Trần Anh ôm nhau, cao hứng chảy nước mắt ra ngoài.
Đúng lúc này đột nhiên tang thi ngoài cửa bắt đầu hoạt động kịch liệt, không ngừng đập cửa ký túc xá phòng của các nàng.
Bốn gã nữ hài thoáng cái im miệng lại, ngay cả động cũng không dám động một chút, chỉ lẳng lặng đứng cùng một chỗ, trong mắt mang theo sợ hãi nhìn qua cánh cửa ký túc xá ẩn chứa hy vọng của các nàng.
Sau khi va chạm một hồi thì âm thanh va chạm của dám tang thi đột nhiên biến mất.
Bốn gã nữ hài vừa mới buông lỏng một hơi, đột nhiên cánh cửa ký túc xá chấn động, cánh cửa phòng và một đống lớn đồ vật ngăn cản bị đẩy ra.
Một người thân thể đầy vết thương đi vào, da thịt biến thành màu đen, thân cao hai mét, mang theo cảm giác áp bách vô tận, L1 xuất hiện trước mặt bốn nữ hài. Vật nặng trong ký túc xá này có thể ngăn cản tang thi bình thường, nhưng mà loại tang thi tiến hóa lực lượng như L1 thì không có chút hiệu quản nào.
- Hết thật rồi!
Nhìn thấy đầu L1 thân cao hai mét, khuôn mặt dữ tợn làm cho bốn nữ hài vô cùng sợ hãi, trong lòng các nàng cũng biết lúc này chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng.
Trần Anh gan nhỏ nhất, nàng bị dọa sợ nên xụi lơ té trên mặt đất.
Bình thường tang thi không có thị lực, nhưng mà có thể bằng bản năng, âm thanh, khứu giác tìm kiếm con mồi. Mà khi biến thành L1 thì thị lực của nó đã khôi phục, con mắt hung ác của nó nhìn chằm chằm vào bốn nữ hài, bốn nữ hài sợ hãi không cách nào nhúc nhích được.
- Cùng liều với nó! Chỉ cần ngăn cản nó một chút thì hắn sẽ tới cứu chúng ta.
Trương Lệ cắn răng nhìn qua ba nữ hài còn lại nói ra, đồng thời nắm lấy một thùng sắt bên người nện vào L1.
Đối mặt với thùng sắt bay tới, L1 không tránh không né đi nhanh về phía tước, thùng sắt lúc này nện lên người của nó một cái, đối với nó không có tạo thành bất luận ảnh hưởng gì cả.
Nhìn thấy một màn này thì bốn nữ hài vô cùng sợ hãi.
Viên Doanh cùng Lâm Kỳ đều cắn răng cầm lấy xà phòng, nước gội đầu ném về phía L1, nhưng mà không có chút hiệu quả nào cả.
L1 rất nhanh đã bước tới trước người của bốn nữ, một tay bắt lấy Trần Anh đang co quắp té trên mặt đất, mở cái miệng dính máu của mình ra, hung hăng cắn một cái lên cổ của Trần Anh, thoáng một cái đã cắn đứt yết hầu của Trần Anh, máu nóng chợt chảy ra ngoài.
Đồng tử của Trần Anh phóng đại, trong mắt tràn ngập vẻ thống khổ, mà nàng ở trong tay L1 thống khổ không ngừng giãy dụa.
Nhìn thấy một màn khủng bố này, chiến ý của các nàng đồng thời biến mất, nhao nhao lao về hướng cửa sổ.
- Nhảy lầu đi! Cho dù ngã chết cũng không được cho nó ăn tươi nuốt sống.
Trương Lệ vẻ mặt kiên quyết, lớn tiếng kêu lên.
Lâm Kỳ cùng Viên Doanh đều sợ hãi nhìn qua cửa sổ, chần chờ một chút vẫn không dám nhảy ra ngoài.
Mà đầu L1 cắn mấy khối huyết nhục trên người của Trần Anh xuống, chợt đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Kỳ.
Nhìn qua cái miệng đầy máu của L1, trong nội tâm Trương Lệ ba nữ lạnh như băng, trong nội tâm tràn ngập tuyệt vọng.
Đúng lúc này Tiêu Sơn rốt cục xuất hiện trước ký túc xá thân hình của hắn liên tục chớp động, giống như báo săn mồi liên tục xông tới gần L1, một đao nhanh như thiểm điện chém tới cổ của L1.
Tốc độ của hắn lúc này hơn xa L1, đầu L1 kia căn bản không kịp phản ứng đã bị chém bay đầu ngay tại chỗ.
Một kích của hắn chém giết thân ảnh L1 hiện ra trong mắt ba nữ Viên Doanh.
Giờ khắc này trên người của hắn còn dính máu tươi trong mắt ba nữ lại vô cùng đáng yêu.
- Theo tôi rời đi!
Hắn nhìn qua ba nữ và trầm giọng nói ra.
Nhặt sinh tồn tệ và ba cái hộp báu màu trắng lên, cơ hồ không có dừng lại một chút nào, hắn nhanh chóng lao ra bên ngoài. Hắn còn muốn tiếp tục tìm kiếm người sống sót trong ký túc xá nữ sinh này, dù sao hắn từng nói qua sẽ quay lại cứu giúp các nàng.
Ba nữ Viên Doanh vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi theo sau lưng hắn ra ngoài. Viên Doanh vốn còn muốn nói cái gì, nhưng mà hắn căn bản không cho nàng cơ hội nói ra.
Sau khi đến vị diện này, Tiêu Sơn vẫn ở trong trạng thái khẩn trương, thần kinh của hắn bây giờ căng thẳng quá độ, bức bách hắn không ngừng làm ra các loại chuẩn bị. Hắn vẫn cảm thấy sợ hãi với tương lai phải đối mặt với nhữn nguy hiểm trước mắt.
Ba nữ vừa lao ra khỏi ký túc xá nữ sinh thì nhìn thấy một màn đáng sợ, trên đường ký túc xá nữ sinh trong ký ức, khắp nơi là những thi thể tang thi không đầu và đầu của đám tang thi đang nằm la liệt ở trên mặt đất. Nhìn qua thi thể những tan thi buồn nôn kia, trong nội tâm ba nữ lúc này muốn bao nhiêu buồn nôn sẽ có bấy nhiêu buồn nôn.
- Chờ một chút! Chờ tôi đi cứu một đám người!
Nhìn thấy Tiêu Sơn nhanh chóng chạy ra khỏi lầu bốn, Viên Doanh quýnh lên liền kêu to một tiếng. Đây chính là sinh cơ duy nhất của nàng, nàng cũng không muốn buông tha cho.
Tiêu Sơn nhìn Viên Doanh ba nữ thì nhướng mày nói:
- Cô có nhanh chân lên không? Lề mà lề mề, tôi mặc xác mấy người đấy.
Bị hắn quát lớn như vậy trong nội tâm Viên Doanh lại ủy khuất, vành mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rớt xuống. Nàng từ nhỏ đến lớn đều như viên ngọc minh châu trong gia đình, sau khi lớn lên bởi vì dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thông minh hơn người nên càng được vô số nam nhân truy cầu. Đầy là lần đầu tiên có người không chút lưu tình quát lớn nàng.
Đúng lúc này Trương Lệ đi tới, nhìn qua hắn nói ra:
- Đồng học, cô ấy chỉ muốn cứu người thôi. Xin anh đừng quát cô ấy.
Tiêu Sơn nhìn Trương Lệ sau đó suy nghĩ một chút, sắc mặt dừng một chút nói:
- Được rồi. Vừa rồi tôi có hơi nóng nảy. Nhưng cô nên nhớ đây là mạt thế, các cô chỉ có hai sự lựa chọn. Một, đi theo tôi, phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của tôi. Hai, cô cút khỏi đây, chờ tang thi ăn đi.
Trương Lệ lúc này tiến lên nói:
- Được rồi. Chúng tôi theo anh còn không được sao?
Tiêu Sơn lúc này gật đầu nói:
- Trương Lệ, cô nên nhớ những gì tôi đã nói. Tôi đối xử với những người trung thành rất hậu hĩnh nhưng với kẻ phản bội cực kỳ tàn nhẫn.
- Ân.... Tôi đã biết.
Trương lệ nhìn hắn gật gật đầu
- Cả ngày hôm qua cô chưa ăn gì đúng không? Đây là một gói cháo Bát Bảo. Cô ăn đi còn lấy lại sức.
Tiêu Sơn nhanh chóng lấy trong ba lô trên lưng ra một gói cháo Bát Bảo đưa cho Trương Lệ.
Viên Doanh cùng Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào cháo Bát Bảo trong tay của Trương Lệ, con mắt của các nàng mở to ra. Hai người bọn họ đã đói cả ngày hôm qua rồi đấy.
Trương Lệ cũng xin giúp đỡ nhìn qua hắn. Hắn nhìn hai nàng hỏi:
- Ý hai cô ra sao? Thuần phục hay không?
Hai nàng không hẹn mà cùng gật đầu cái rộp.
Hắn lần nữa mở ba lô ra lấy hai ổ bánh mì đưa cho Viên Doanh cùng Lâm Kỳ:
- Hai người ăn cái này trước đi! Ăn xong còn làm việc.
Tiêu Sơn mang theo vật tư đều là những thứ cấp thiết cần dùng, hắn không dễ dàng cho ai.
- Cảm ơn!
Tiếp nhận hai ổ bánh mì nhỏ như lòng bàn tay, Viên Doanh cùng Lâm Kỳ nhìn qua hắn nói lời cảm tạ.
- Trong lòng hắn thì mình còn không quan trọng bằng Trương Lệ sao?
Viên Doanh vừa ăn vừa che mặt, trong lòng của nàng đang suy nghĩ bất công. Nàng chính là thiên chi kiều nữ, tướng mạo so với Trương Lệ còn đẹp hơn nhiều lắm. Hiện tại hắn vậy mà tốt với Trương Lệ hơn so với nàng, chuyện này làm nội tâm của nàng cảm thấy có chút không công bằng.
Trong ký túc xá nữ sinh này trừ Viên Doanh ba nữ ra, Tiêu Sơn cũng tìm được chín nữ sinh trong các ký túc xá.
Ký túc xá nữ sinh có vài trăm người ở lại, nhưng mà bây giờ chỉ tìm được mười hai người sống sót. Những người còn lại không phải biến thành tang thi đầu tiên cũng bị tang thi nuốt.
Hắn mang theo mười hai nữ sinh sống sót chạy tới xe trường học, vừa mới ngồi vững vàng thì nhìn Trần Dao nói ra:
- Đi siêu thị nhỏ ở giao lộ đi! Chúng ta phải bổ sung vật tư.
Xe không lâu đã dừng ở trước siêu thị nhỏ.
Bị âm thanh động cơ hấp dẫn qua, tang thi chung quanh nhanh chóng bị hấp dẫn tới, lung la lung lay chạy tới nơi này, có vài chục đầu tang thi.
Lý Lệ Na nhìn thấy mấy chục đầu tang thi đi tới gần thì hoảng sợ nói ra:
- Thực sự phải dừng lại ở nơi này sao? Nhiều tang thi như vậy mà?
Ánh mắt của Hạ Viện Viện không đành lòng nói ra.
- Đúng vậy a! Vật tư chúng ta phải tìm được đủ dùng trong mấy ngày. Nơi này quá nguy hiểm. Trần Dao, lái xe! Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.
Trần Dao cũng không để ý gì tới Hạ Viện Viện, lại nhìn qua Nhạc Trọng. Nàng thập phần tinh tường trong đoàn đội ai mới là nhân vật không thể thiếu.
Hạ Viện Viện nhìn thấy lời nói của mình không ai nghe, thoáng chóc cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tiêu Sơn khẽ cau mày, chỉ thản nhiên nói:
- Câm hết miệng lại. Trần Dao.....Mở cửa!
Trần Dao lập tức mở cửa xe.
Tiêu Sơn nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh.
- Lên....Giải quyết chúng.
Nhận được mệnh lệnh của hắn thì Bạch Cốt chợt một mình một người chạy vào trong thi đàn mấy chục con kia.
Hắn nhìn qua người trong xe và ra lệnh:
- Dĩnh Nhi.... Đi với ta. Tất cả mọi người còn lại trừ Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn ra thì đi vào chuyển vật tư.
Vương Song lập tức nhìn qua hắn rồi bước xuống xe, hắn phóng thẳng vào siêu thị nhỏ, hắn thập phần rõ ràng tính cách của Tiêu Sơn là thế nào, nếu như không có làm việc thì người đó không hữu dụng, chắc chắn sẽ là người bị bỏ qua.
Trừ Vương Song ra thì những người khác lập tức trầm mặc. Nơi này là đường phố nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chung quanh còn có tang thi vờn quanh. Bọn họ không có lá gan đi ra ngoài nơi không an toàn thế này.
Tiêu Sơn nhướng mày, nhìn qua Trương Lệ, âm thanh của hắn trở nên lạnh như băng:
- Nếu như không vận chuyển vật tư cũng được. Nhưng tao nói trước mấy đứa chúng mày mà không tham gia vận chuyển vật tư thì đừng mong ăn nữa. Về sau vật tư và sự an toàn của kẻ đó sẽ phải tự lo liệu, tao không quản.
Bây giờ là tận thế, ngay cả Tiêu Sơn vì sống sót cũng cảm thấy cố hết sức mình, nếu như nuôi dưỡng đám người không ra gì, hắn căn bản không thừa nhận nổi.
Trương Lệ cũng thập phần thông minh, nàng là người đầu tiên hưởng ứng.
- Đi thôi! Doanh Doanh, Kỳ Kỳ, chúng ta đi chuyển vật tư.
Nói xong Trương Lệ thập phần nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, nàng chạy về hướng siêu thị nhỏ.
Viên Doanh chép miệng nhìn Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn ba nữ bên kia, có chút ủy khuất xuống xe, nàng chạy vào trong siêu thị nhỏ. Nàng cũng biết bây giờ không thể làm trái ý của hắn.
Mà đầu tiên Trương Lệ, Vương Song dẫn đầu cho nên những người khác cũng lập tức đi theo, cũng đều nhao nhao xuống xe, gia nhập vào trong hàng ngũ vận chuyển vật tư.
- Thật là lợi hại!
Trương Lệ tại vận chuyển vật tư thời điểm rút sạch hướng về Bạch Cốt phương hướng nhìn liếc, cái nhìn này liền lại để cho trong lòng của nàng tràn ngập rung động.
Chỉ thấy Bạch Cốt chỉ có một mình mà huy động búa lớn chém giết mấy chục đầu tang thi, một búa là chém được một đầu tang thi, không có đầu tang thi nào cần tới kích thứ hai.
- Nếu như tôi có được năng lực như vậy thì quá tốt rồi.
Nhìn thấy Bạch Cốt có được năng lực xa nhân loại bình thường, trong mắt Trương Lệ hiện ra hào quang nóng rực.
Nàng cũng biết rõ ràng trong thế giới tận thế này chỉ có đạt được lực lượng mới có thể sống sót trong hiện thực tàn khốc. Nếu muốn tiến hóa thì phải cầm tính mạng của mình đi chém giết tang thi, nhưng nàng thật sự không có được dũng khí như vậy.
Dưới sự nỗ lực của mọi người, đại bộ phận vật tư sinh hoạt trong siêu thị nhỏ này được chuyển lên chiếc xe.
- Lái xe về nhà!
Sau khi lên xe Tiêu Sơn nhanh chóng nhìn qua Trần Dao nói ra.
Trần Dao lập tức khởi động xe trường học mau chóng chạy đi.
Một đường vô sự, mọi người thập phần thuận lợi trở lại nhà của Trần Dao.
Đem sở hữu tất cả vật tư đều vận chuyển đến Trần Dao trong nhà về sau, mọi người mới tại Trần Dao an bài phía dưới bắt đầu dùng cơm.
Tiêu Sơn lấy được súng ống trong cục cảnh sát cùng đạn dược cất vào trong phòng của hắn, cho Bạch Cốt canh phòng cẩn thận.
Hạ Viện Viện cầm một bát cháo Bát Bảo đi đến bên người hắn và ngồi xuống, vẻ mặt tha thiết hỏi:
- Tiêu Sơn, bước tiếp theo anh định làm như thế nào? Lập tức đi căn cứ thành phố Lũng Hải sao?
Chuyện căn cứ thành phố Lũng Hải thì Hạ Viện Viện đã từ trong miệng những người khác biết được rồi.
Nghe Hạ Viện Viện nói thì toàn bộ người trong phòng đều nhìn qua người của hắn, trong mắt tràn ngập chờ đợi. Đại bộ phận mọi người khát vọng đi tới căn cứ Lũng Hải của chính phủ, mà không phải ở chỗ này chạy loạn khắp nơi cùng tang thi.
Tiêu Sơn vừa ăn xong một quả táo sức sống, thản nhiên nói:
- Không! Tôi còn muốn đi tới thành phố Lôi Giang một thời gian ngắn.
- Tại sao anh lại như vậy chứ? Bởi vì một mình anh mà liên lụy tới mọi người chạy tới thành phố Lôi Giang đầy tang thi sao? Không bằng chúng ta giơ tay biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số, tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, là ở lại thành phố Lôi Giang hay là cùng đi thành phố Lũng Hải. Đồng ý đi thành phố Lũng Hải giơ tay?
Một nữ sinh tên Lý Lệ Na bất mãn nói ra, đồng thời là người đầu tiên giơ tay lên.
Trong phòng trầm lắng một thời gian ngắn. Trừ Đường Dĩnh, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn, Vương Song, Trì Dương, Trương Tuyền, Vương Phương, Thái Hiểu ra thì những người còn lại cùng giơ tay lên, không có mấy người nguyện ý sống ở chỗ này.
Nhìn qua có nhiều người giơ tay lên ủng hộ mình, Lý Lệ Na có chút đắc ý nhìn qua hắn nói:
- Có quá nửa số người đồng ý rời khỏi nơi này. Đề nghị thông qua.
- Tốt!
Tiêu Sơn gật đầu.
Nhìn thấy Tiêu Sơn gật đầu thì trong lòng những người này lập tức buông lỏng một hơi, chỉ có điều hắn nhìn qua những người khác, thản nhiên nói lên câu tiếp theo làm tâm tình của bọn họ rơi thẳng xuống địa ngục:
- Chúng mày rời khỏi nơi này đi! Tao cũng không ngăn cản. Tiện đây, tao nói rõ cho chúng mày biết, chúng mày đã hết sự lựa chọn. Mang theo lương thực năm ngày rồi cút khỏi đây. Đừng để tao phải nhắc đến câu thứ hai. Chúng mày mà để tao nhắc đến câu thứ hai thì chúng mày chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
Sở dĩ hắn ra tay cứu những người này là vì lão bà hắn đã hứa hẹn sẽ cứu bọn họ. Nhưng mà nhân tâm chưa đủ, thời kỳ hòa bình thì những người hắn cứu cắn ngược hắn một cái, càng không cần đề cập tới lúc tận thế. Người hắn mang theo phải trung thành và biết nghe lời. Hắn cũng không muốn mang theo một đám người trong lòng mang theo dị tâm vướng víu giãy dụa trong thời điểm này.
Nghe Tiêu Sơn nói vậy thì sắc mặt của nhũng người khác vô cùng trắng bệch. Bọn họ biết năng lực của hắn, hắn nếu đã nói thì sẽ làm. Do vậy ánh mắt của các nàng đổ dồn lên Đường Dĩnh, vì bọn họ biết chỉ có nàng mới có khả năng thay đổi ý của hắn.
Đường Dĩnh thấy vậy liền tiến đến nắm cánh tay Tiêu Sơn lắc lắc nói:
- Lão công. Đừng đuổi bọn họ đi. Cho bọn họ thêm một cơ hội có được không?
- Đúng vậy. Tiêu Sơn ca ca. Ca ca đừng đuổi họ đi. Tội bọn họ lắm.
Lộ Văn thanh âm nũng nịu nói. Người khác mà nghe được thanh âm này của nàng có lẽ phải lôi nàng lên giường đại chiến ba trăm hiệp mới thỏa mãn.
Kỷ Thanh Vũ nhìn hắn trầm mặc. Trần Dao nhìn hắn thì hoảng sợ, sợ người tiếp theo sẽ đến lượt nàng. Riêng Vương Song thì chỉ nhìn hắn nhưng không có bày tỏ thái độ gì cả.
Thế giới bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, những người chưa từng trải qua cường hóa như bọn họ thì nửa bước khó đi, muốn tìm vật tư cũng khó khăn.
Vương Sắc tiến lên giải vây cho Lý Lệ Na nói:
- Tiêu Sơn, anh nói đùa rồi. Lý Lệ Na không có ác ý, cô ta chỉ muốn nghe ý kiến của mọi người mà thôi.
- Tao cũng không nói đùa. Vừa vặn mượn cơ hội này tao nên nói chuyện này cho rõ ràng đã. May cho chúng mày là lão bà tao và Lộ Văn đã lên tiếng giúp cho chúng mày đấy.
Hắn nhìn qua mọi người và sửa lại câu nói:
- Kẻ nào muốn rời khỏi tôi không có ngăn cản, mang theo vật tư năm ngày rồi cút. Tự mà tìm đường sống. Nếu như muốn lựa chọn lưu lại, phải phục tùng mệnh lệnh của tôi. Có thể chiến đấu với tang thi, cũng có thể làm các công tác hậu cần, tỷ như vận chuyển vật tư, nấu cơm, quét dọn vệ sinh. Đoàn đội này không cần người không có cống hiến.
Tiêu Sơn lúc này đã hạ giọng xuống nhìn mọi người và nói:
- Tầng lầu nơi này tôi đã thanh lý một lần rồi, nếu như lựa chọn rời đi thì các người cũng có thể lựa chọn một gian phòng để ở lại. Nhưng mà tôi sẽ nói trước, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mọi người rồi, sau này nếu như mọi người đi tìm tôi cần vật tư, tôi sẽ giết kẻ đó.
Một nữ sinh Trương Tâm lớn lên vô cùng xinh đẹp nhướng mày, nhìn qua hắn nói ra:
- Bảo hộ nữ nhân không phải thiên chức của nam nhân hay sao? Anh làm như vậy quá keo kiệt, thực không giống nam nhân. Chẳng lẽ anh chưa từng nghe một câu năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn sao?
Trương Tâm cũng là con một, lại rất xinh đẹp, từ nhỏ được nuông chiều nên sinh hư, lúc này ở nơi an toàn nên lá gan cũng lớn hơn.
Tiêu Sơn nhìn Trương Nhi, bực mình nói:
- Đã sống trong thời kỳ này. Tôi không quan tâm việc đó. Chỉ hỏi cô một câu, Là ở lại hay rời đi?
Trương Tâm sững sờ nói:
- Ở lại.
Tiêu Sơn nhìn qua Trương Tâm hung hăng nói:
- Nếu như ở lại thì câm miệng cho tôi. Còn nói một lần nữa thì tôi cho cô rời đi luôn đấy.
Trương Tâm không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, bỗng chốc bị hắn đe dọa mà phát hoảng. Lúc này nàng cực kỳ ủy khuất.
Tiêu Sơn thản nhiên nói:
- Tôi nhắc lại một lần nữa cho tất cả mọi người ở đây nghe để mà thực hiện cho tốt này. Một, tôi là người chỉ huy cao nhất ở đây. Tất cả mọi người khác đều phải phục tùng tuyệt đối. Còn tôi chưa bao giờ keo kiệt với những người trung thành cả. Tất cả đều được đánh giá bằng thành quả mà các người đạt được. Hai, khi tôi đã nói thì tất cả im lặng, khi đã ra lệnh là tất cả phải chấp hành. Ai không làm được điều này thì rời đi, tôi không ép. Còn nếu ở lại mà còn để xảy ra tình trạng như ngày hôm nay thì chắc chắn tôi sẽ cho các người biết mùi vị bị tang thi gặm nhấm đấy.
Trương Tâm nghe xong liền hoảng sợ, thái độ của hắn thập phần rõ nét và không hề nhún nhường chút nào. Nàng không nghĩ hắn có thể tuyệt tình đến mức như vậy. Cũng phải thôi, vì hắn có thực lực, nên hắn có quyền được nói, được quyết định mọi thứ, còn nàng chả có gì trong tay cả.
Vương Sắc suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơn qua nói:
- Tiêu Sơn, có thể cho chúng tôi một ít súng, đạn được không? Chỉ cần anh cho chúng tôi một ít súng, đạn, chúng tôi có thể tự tìm đường sống cho mình.
Lộ Văn khinh miệt nhìn nàng nói:
- Cô đúng là da mặt dày. Những súng ống đạn dược này chúng tôi phải liều mạng mới tìm được, dựa vào cái gì phải phân chia cho các người?
Vương Sắc cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Sơn cự tuyệt nói:
- Không được! Súng ống đạn dược tôi không có khả năng phân cho các người!
- Không có súng ống đạn dược thì chúng tôi làm sao sống sót bên ngoài được. Anh muốn chúng tôi đi tìm chết sao?
Giang Lai hùa theo Vương Sắc lớn tiếng nói ra.
Tiêu Sơn trầm giọng nói:
- Săn giết tang thi có thể đạt được cường hóa. Chuyện này tôi đã nói với các người khá là nhiều rồi. Chỉ cần các người có dũng khí chiến đấu với tang thi thì sẽ nhận được cường hóa. Tôi nói đến thế thôi, mời các người lập tức lựa chọn đi, lưu lại hoặc rời đi, tôi cho các người lựa chọn.
Giang Lai, Lý Mạn Ny và hai học sinh còn lại nhìn qua người Hạ Viện Viện. So với việc Tiêu Sơn cứu bọn họ thì bọn họ càng nguyện ý tin tưởng Hạ Viện Viện với tư cách đồng bạn hơn.
Sắc mặt Hạ Viện Viện biến ảo bất định, rất nhanh nàng đứng lên nhìn qua chung quanh, sục sôi vô cùng nói ra:
- Tiêu Sơn cám ơn anh đã cứu tôi, nhưng mà lý niệm của anh tôi không đồng ý, nam nhân trời sinh phải có trách nhiệm bảo vệ nữ nhân. Nếu anh không thể thay đổi ý định này, tôi sẽ rời khỏi nơi này, tiến về thành phố Lũng Hải. Nếu như ai trong các vị nguyện ý theo tôi rời đi, như vậy tôi không dám hứa hẹn tương lai nhất định sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng nếu gặp nguy hiểm chính tôi sẽ dùng tính mạng thủ hộ mọi người an toàn, bảo vệ các cô an toàn tới thành phố Lũng Hải, tuyệt đối sẽ không buông tha bất cứ người nào trong các cô.
Hạ Viện Viện nói ra lời ấy rất có sức cuốn hút, cộng thêm nàng lớn lên rất xinh đẹp, lại có thân phận hội trưởng học sinh, ban đầu ở đại học Vân Hải là nhân vật phong vân. Không ít nam sinh nhìn qua nàng đều mến mộ.
Mười hai nữ sinh trong ký túc xá nữ sinh lúc trước phân thành hai, sáu người muốn đi theo Viện Viện rời đi. Cũng có sáu nữ sinh lựa chọn ở lại bên người Tiêu Sơn. Ở chỗ này ngây ngốc nhiều hơn một ngày thì những nữ sinh kia không muốn đi. Hơn nữa Tiêu Sơn thoạt nhìn không dễ nói chuyện như Hạ Viện Viện có phong độ thân sĩ kia nhiều. Thế giới biến dị không lâu, ngây thơ trên người của các nàng còn chưa có bị thế giới tàn khốc này làm phai mờ.
Sau khi nhận lấy vật tư sinh hoạt trong năm ngày, Hạ Viện Viện mang theo đoàn đội của hắn rời đi.
- Tại sao cô lưu lại?
Tiêu Sơn nhìn qua Trương Tâm có chút tò mò hỏi. Trương Tâm này chính là một trong những người chất vấn hắn, hắn còn tưởng rằng Trương Tâm sẽ cùng theo Hạ Viện Viện rời khỏi nơi này.
Trương Tâm nhìn qua Tiêu Sơn và phân tích:
- Hạ Viện Viện là một cô gái khá mạnh mẽ. Nhưng nếu như cô ta dám chiến đấu với tang thi, hiện tại căn bản không cần ở lại chỗ này. Vừa rồi bọn họ không có vũ khí rời đi, lại càng không có thực lực, đi theo đám người bọn họ chính là muốn chết.
Tiêu Sơn nhanh chóng nói ra:
- Tốt! Hiện tại Trần Dao, Lộ Văn, Vương Song, Trương Tuyền, Vương Phương, Thái Hiểu, mọi người đi ra ngoài vận chuyển đi, những người còn lại ở trong nhà, nghe Đường Dĩnh chỉ huy.
Viên Doanh có chút bận tâm hỏi:
- Mọi người muốn đi ra ngoài?
- Đúng vậy, Tiêu Sơn, chúng ta đi đâu?
Vương Phương cũng hỏi, nàng tuyệt không muốn rời xa nơi an toàn này.
Tiêu Sơn nói:
- Đi giúp mọi người tiến hành cường hóa!
Hiện tại đã là buổi chiều, nhưng mà Tiêu Sơn lại không nghĩ lãng phí một chút thời gian. Hắn chắc chắn trong tối được tang thi sẽ tiến hóa, ngày càng trở nên mạnh hơn, hắn cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian được.
Nghe được Tiêu Sơn nói như vậy, mà khi hắn nói sẽ giúp mọi người được cường hóa thì lập tức con mắt sáng rực.
Ở chỗ này cơ hồ tất cả mọi người đều muốn được cường hóa, trở thành người mạnh mẽ như nàng, Kỷ Thanh Vũ, Trì Dương ba người. Như vậy bọn họ có thể sống tốt trong tận thế này.
Viên Doanh lập tức tích cực nói ra:
- Tôi cũng muốn đi.
Một cô gái khác lớn tiếng nói ra.
- Tôi cũng đi! Dẫn tôi đi cường hóa với, Tiêu Sơn!
- Câm hết miệng lại! Tôi dặn mấy người như thế nào? Các người có làm được không?
Tiêu Sơn nhướng mày, âm thanh của hắn đề cao lên.
Những cô gái này lập tức câm miệng không nói gì nữa.
Tiêu Sơn nhìn qua chư nữ trong phòng, trầm giọng nói:
- Tôi biết mọi người đêù muốn trở thành cường giả. Thế nhưng mọi người nên biết rằng, con đường trở thành cường gia khó khăn đến cỡ nào chứ? Có thể chết lúc nào không hay. Do vậy để bảo đảm an toàn lần này đi chỉ có những người đó. Bọn họ đi số lượng như vậy đều nằm trong tính toán của tôi, nếu nhiều hơn vậy, một mình tôi không thể bảo hộ được, nếu mọi người nhất quyết muốn đi theo tôi thì không có vấn đề gì, nhưng mà đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi không chịu trách nhiệm.
Những nữ hài còn lại lúc này im lặng, các nàng đều thập phần tinh tường chiến đấu với tang thi là nguy hiểm như thế nào, không có hắn bảo hộ thì các nàng khó sống nổi, càng đừng đề cập cường hóa.
Dứt lời hắn liền mang theo đám người đi xuống xe trường học ở dưới lầu, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
- Tiêu Sơn. Hiện tại chúng ta đi nơi nào?
Trần Dao nhìn qua hắn dò hỏi.
Hắn suy tư một chút và hỏi:
- Đường Tinh Vân, số lượng tang thi chỗ có lẽ không nhiều lắm.