Tiêu Sơn sau một ngày làm việc khá là mệt mỏi, hắn lắc lắc đầu mở ra đôi mắt.
Trời lúc này đã sáng, ánh sáng chiếu qua màn song cửa nhàn nhạt chiếu xuống dưới nền đất. Đôi mắt của hắn nheo lại. Hắn bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức.
Âm thanh của một thiếu nữ vang từ phía cánh cửa phòng đang đóng chặt:
- Tiêu Sơn ca ca, huynh có ở trong đó hay không!?
Tiêu Sơn nghe thấy thế thì nhếch miệng cười khoái trá. Hắn lúc này đột nhiên cởi hết toàn bộ quần áo ra, sau đó nhắm mắt chùm chăn giả vờ ngủ. Hắn lúc này miệng bắt đầu phát ra tiếng ngáy giống như đang ngủ rất say xưa.
Thiếu nữ mặc một bộ hồng y, đằng sau buộc lên một cái lơ vô cùng đáng yêu. Nàng nghe thấy âm thanh ngáy từ trong phòng thì hàm của nàng hất lên, hai tay của nàng chống lên eo của mình. Miệng nàng chu lên một cách khó chịu nói:
- Giờ này mà còn ngủ, huh!?
Nói xong thiếu nữ ngay lập tức đẩy cửa vào bên trong. Thấy được cái thân thể nằm thẳng dài trong chăn của Tiêu Sơn. Mặt hắn đang mỉm cười, trên miệng còn chứa đựng nước dãi đang chảy dài. Tiêu mị thấy vậy thì khinh thường. Thiếu nữ hừ hừ tiến tới nhẹ nhàng như một con mèo.
Thiếu nữ đột nhiên dùng bàn tay thon nhỏ trắng nõn bóp chặt lên mũi của hắn. Thiếu nữ mỉm cười một cách ranh mãnh:
- Để xem con heo như huynh còn có thể tiếp tục ngủ hay không!?
Tiêu Sơn bị Huân Nhi bóp chặt cánh mũi. Hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Nàng này muốn trêu ta sao?
Nói xong hắn giả vờ như đang mở ngủ. Hắn đôi tay quơ loạn lên. Thiếu nữ bị tập kích bất ngờ nàng chỉ kịp hét lên một tiếng khá là lớn:
- Aaaaa…
Thân thể thiếu nữ ngay lập tức bị hắn kéo xuống giường. Cả cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy thân thể của nàng, còn tay kia thì đang vân vê bộ ngực mới nhú của nàng. Thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng. Bàn tay của hắn như có ma lực đang vân vê chà sát bộ ngực của nàng, tay kia thì đang vân vê bộ lưng trắng nõn mềm mại của nàng.
Thiếu nữ cảm giác cả người như bị điện giật tê tại, sức lực có chút mất dần. Nàng muốn dãy dụa thì bị cánh tay của hắn đang ôm chặt lấy. Từ miệng của hắn khe khẽ lẩm bẩm:
- Huân Nhi..... Huân Nhi… nàng thật đẹp a!
Hắn nhẹ nhàng thổi hơi vào tai của Huân Nhi.
Nghe được những lời này của Tiêu Sơn, hai má của Huân Nhi đỏ ửng lên. Cả thân thể của nàng run lên. Bàn tay của Tiêu Sơn thì đang liên tục tác quái trên thân thể của thiếu nữ. Đột nhiên cả người Huân Nhi run lên hét lớn:
- Aaa…
Nàng cảm giác được bàn tay của hắn đã thọc vào ngực của nàng mà xoa bóp bầu vú nhạy cảm nhất của nàng.
Nàng ngay lập tức vùng vẫy ngay ra. Thiếu nữ đỏ mặt huých cho hắn một cái làm cho hắn giật mình tỉnh lại. Hai đôi mắt mở to nhìn nhau. Tiêu Sơn theo bản năng hét lớn:
- Aaaaa…
Hắn lúc này biểu hiện giống hệt một thiếu nữ vừa bị cưỡng dâm.
Cả người hắn bật dậy, hắn con mắt hắn mở to lên nhìn chăm chú về phía Huân Nhi:
- Huân Nhi sao muội lại ở đây!?
Huân Nhi hai má đỏ bừng, miệng liên tục lắp bắp:
- Muội..... Muội…
Tiêu Sơn giật mình, sau đó mở chăn ra ngay lập tức hắn lại đắp chăn lại, vẻ mặt của hắn trở lên kinh hoảng. Mặt của hắn lúc này tỏ ra vô cùng uỷ khuất. Hắn méo mó miệng nói:
- Huân Nhi, ta… ta không ngờ muội lại là người như vậy!?
Huân Nhi nghe thấy thế thì hoàn toàn ngẩn ra. Sự việc này từ đấu đến cuối là việc gì? Đột nhiên biểu hiện của Tiêu Sơn vô cùng lạ lùng.
Nàng hoàn toàn không hiểu đến rốt cục chuyện này đang có chuyện gì xảy ra, chẳng phải nàng đang muốn đến đánh thức hắn sao. Huân Nhi không hiểu mặt ngơ ngác hơn nửa ngày mới hỏi:
- Tiêu Sơn ca ca huynh làm sao vậy!?
Tiêu Sơn nước mắt lưng tròng, hắn thở dài lắc đầu nói:
- Huân Nhi ta thật không ngờ muội lại làm vậy! Hazz…
Huân Nhi nhíu nhíu mày, hàng lông mày cong lại nhìn về phía Tiêu Sơn nghi hoặc:
- Muội… Muội làm gì cơ!?
Tiêu Sơn hít một hơi sau đó chăm chú nhìn về phía Huân Nhi lắc đầu nói:
- Huân Nhi không ngờ trong lúc ta ngủ muội lại làm vậy với ta. Ta nhưng vẫn là xử nam a!?
Huân Nhi càng nghe càng hồ đồ, thở hổn hển gắt lên:
- Cái gì mà xử nam mới không xử nam cơ? Tiêu Sơn ca ca huynh nói gì muội không hiểu!? Huynh mau nói rõ ràng ra.
Tiêu Sơn mặt mũi méo sệch bắt đầu trêu chọc thiếu nữ:
- Huân Nhi không ngờ muội lại là người như vậy, muội dám làm mà không dám chịu a!?
Huân Nhi lúc này hoàn toàn bị Tiêu Sơn làm cho đầu óc xoay như chong chóng luôn. Nàng vô cùng khó hiểu hỏi:
- Tiêu Sơn ca ca, thực sự là đã có chuyện gì xảy ra? Ta đã làm gì cơ!?
Tiêu Sơn hít một hơi, cố nín nhịn cười sau đó nói:
- Là, là chuyện đó… chuyện nam nữ…
Sau đó hắn chỉ về phía cái chăn nói:
- Có phải trong lúc ta ngủ muội đã làm chuyện đó với ta hay không!?
Nghe thấy vậy Huân Nhi con mắt to tròn mở to kinh ngạc, miệng há hốc đáp:
- Tiêu Sơn ca ca, huynh nói linh tinh cái gì vậy!? Cái gì mà chuyện nam nữ?
Tiêu Sơn méo mó nói:
- Vậy tại sao ta sau khi tỉnh dậy lại không có quần áo!?
Hắn lúc này liền mở chăn ra sau đó nhanh chóng lại đắp nó lại.
Huân Nhi cả kinh hét lớn:
- Aaaaa…
Ngay sau đó liền chạy ra ngoài. Lúc này, trong phòng truyền lấy một tiếng cười lớn. Huân Nhi lúc này mới biết mình bị lừa. Huân Nhi liên tục đứng ngoài giậm chân mắng:
- Hỗn đản, Tiêu Sơn ca ca là hỗn đản…
Tiêu Sơn lúc này đã mặc quần áobước ra, nhếch miệng cười nói:
- Nếu ta không hỗn đản liệu có câu được Huân Nhi sao?
Đáp lại lời của hắn là ánh mắt lườm nguýt của Huân Nhi. Tiêu Sơn hai tay giang ra nhún nhún vai bất đắc dĩ.
Hái má của Huân Nhi lúc này đỏ bừng, khuôn mặt cúi xuống. Nàng tranh thủ lúc Tiêu Sơn không để ý thì lén liếc mắt về phía dưới hạ thể của hắn thầm nghĩ:
- Sao thứ lại to đến thế cơ chứ? Nếu như bị huynh ấy làm chắc mình chết mất…
Thiếu nữ đột nhiên không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy thì liên tục lắc lắc đầu tự mắng mình:
- Phi, phi… sao ta lại có ý nghĩ này!?
Hai người lúc này đi dạo quanh Tiêu gia. Lúc này Tiêu gia làm khá sang trong, trên cửa treo đèn lồng cũng với các loại giấy trang trí cực kỳ lộng lẫy. Tiêu Sơn nhìn thấy Tiêu Gia tất bật như vậy vì Huân Nhi thì Tiêu Sơn càng cảm thấy phấn khởi hơn.
Thiếu nữ Huân Nhi lúc này túm lấy tay của Tiêu Sơn , nàng kéo tay của hắn đi vòng vòng khắp nơi.
- Hừ....
Âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ khoé miệng của Huân Nhi. Thiếu nữ lúc này chu cái miệng nhỏ lên nhìn về phía trước. Thì ra trước mặt của nàng là đôi thiếu nữ Tiêu Mị và Tiêu Viêm. Hai người đi với nhau chuyện trò rất vui vẻ.
Tiêu Sơn ngạo nghễ nhìn về phía Tiêu Mị. Tiêu Mị cảm giác được có ánh mắt đang nhìn về phía mình liền quay đầu lại, đúng lúc hai đôi mắt chạm vào nhau. Nàng thấy đó là một đôi mắt cao ngạo, cằm của hắn đang hếch lên nhìn về phía nàng, thái độ giống như coi thường nàng vậy. Tiêu Mị bất giác nhíu mày lại.
Huân Nhi thấy vậy ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Sơn sau đó chà sát cánh tay của hắn lên cánh tay của mình. Nàng mỉm cười nói:
- Tiêu Viêm biểu ca, Tiêu Mị biểu muội!
Tiêu Sơn chỉ nhè nhẹ gật đầu với hai người.
Tiêu Viêm ngay lập tức lên tiếng nói:
- Tiêu Sơn biểu ca, Huân Nhi biểu muội.
Không khí lúc này rơi vào im lặng. Tiêu Viêm dùng ngón tay chỉ vào phía mấy cái lồng đèn nói:
- Ngày mai là sinh nhật của Mị Nhi nên hôm nay ta muốn dẫn cô ấy đi dạo phường thị…
Huân Nhi cười típ mắt lại nói:
- Chúng ta cũng vậy! Muội cùng với Tiêu Sơn ca ca đang đi đến phường thị hi vọng sẽ mua được vài món đồ dành cho buổi sinh nhật!
Sau đó nàng nhìn về phía hai người nói:
- Hai người không ngại nếu chúng ta cùng đi chứ!?
Không đợi Tiêu Mị kịp trả lời thì Tiêu Viêm cười đáp lại:
- Không ngại!
Tiêu Sơn bất đắc dĩ cùng với Tiêu Viêm ra khỏi Tiêu Gia thẳng hướng Tiêu Gia phường thị mà đi. Tiêu Sơn cùng với Huân Nhi có chút quỷ dị nhìn nhau. Tiêu Sơn chỉ bất giác nhún nhún vai cũng không tỏ thái độ gì nhiều. Huân Nhi lúc này lại không biết bất cứ xấu hổ gì bám vào Tiêu Sơn khiến hắn chỉ biết cười khổ. Hắn cùng với Huân Nhi, Tiêu Mị cùng với Tiêu Viêm đi qua, mấy thanh thiếu niên đều nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt hình viên đạn.
Tiêu Mị lúc này mặc một bộ y phục màu lam, cả người được bọc trong lớp vải vô cùng mềm mại, thân thể thon thả, cả người hương thơm nhè nhẹ lan ra làm cho lòng người trở nên mê đãng. Thiếu nữ đi một chiếc giày nhỏ màu hoa trông vô cùng đang yêu. Thiếu nữ thấy Huân Nhi lúc này cứ ríu rít như con chim nhỏ bên cạnh Tiêu Sơn, hơn nữa nàng còn dùng bộ ngực đang trong giai đoạn phát dục vì hắn mà cọ sát cánh tay. Đã là như vậy thì thôi nhưng Tiêu Sơn vẻ mặt thì lại bộc lộ ra của một tên sắc lang chính cống, giống như đang cực độ hưởng thụ khiến nàng thầm gắt lên:
- Vô sỉ, không biết xấu hổ!?
Nghe thấy câu nói này của Tiêu Mị, Huân Nhi hai mày khe khẽ cau lại. Nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Mị. Sau đó thiếu nữ đột nhiên cười khanh khách nói:
- Tiêu Mị biểu muội, muội ghen sao?
Nhưng đáp lại Huân Nhi bằng một lời hừ lạnh của Tiêu Mị. Huân Nhi cười khanh khách nói:
- Đừng quên ở đây còn có Tiêu Viêm biểu ca nữa đó nha!
Nói xong nàng đánh ánh mắt về phía Tiêu Viêm.
Tiêu Sơn cảm giác được không khí đang trở nên trầm trọng. Bởi vì những lời nói của Huân Nhi làm cho không khí cực độ căng thẳng. Đầu của Tiêu Sơn to như cái đấu. Vừa rồi hắn nhìn qua ánh mắt của Tiêu Viêm thì trong đó loáng thoáng vẻ tức giận, đố kị cùng với ghen ghét. Mà ánh mắt của Tiêu Viêm dành cho không ai khác là Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng:
- Cô nàng này cũng hơi chút quá đáng đi! Hazz...
Thấy Tiêu Sơn mải bước về phía trước không thèm để ý đến mình, Huân Nhi có chút khó chịu chu cái mỏ lên biểu hiện ra vẻ khó chịu. Tiêu Sơn nhẹ nhàng hướng về phía nàng sau đó mỉm cười.
Hắn nhè nhẹ bóp mũi của mình sau đó lên tiếng hỏi:
- Mùi hương hoa ở đâu thật là thơm a!? Oa! Huân Nhi muội thật là thơm....
Hắn liên tục giả vờ đánh hơi sau đó quay về phía gần Huân Nhi làm cho thiếu nữ hai má đỏ bừng.
Huân Nhi thấy vậy cười nói:
-Tiêu Sơn ca ca huynh làm gì vậy? Thật giống cẩu quá đi!? Hihii
Tiêu Sơn khóe miệng hơi nhếch lên nói:
- Haha, thì ra là hương thơm từ người Huân Nhi. Thế mà ta cứ tưởng là hương thơm của vị thiếu nữ xinh đẹp nào cơ!?
Tiêu Sơn miệng kéo lên, hắn để một nụ cười cực kỳ mê người nhìn về phía thiếu nữ. Mấy thiếu nữ ở bên ngoài cũng vì nụ cười này của hắn có chút hơi ngẩn người. Huân Nhi lúc này hai tay vân vê vạt áo, đầu cúi xuống, hai má dâng lên rặng mây đỏ ửng.
Tiêu Mị thấy vậy liền trợn trắng mắt lên, sau đó ngay lập tức túm lấy cánh tay của Tiêu Viêm, mỉm cười nhìn về phía hắn rồi đưa ngón tay chỉ về phía trước cười nói:
- Tiêu Viêm ca ca, chúng ta mau đi đến chỗ đó a!
Tiêu Viêm khuôn mặt hơi có chút nhợt nhạt nhưng sau đó mỉm cười nói:
- Được thôi!
Hai người cầm tay nhau tiến về phía trước. Huân Nhi lúc này cũng làm hệt giống như Tiêu Mị, nàng túm chặt cánh tay của Tiêu Sơn, hơn nữa còn ép sát cánh tay của hắn về phía ngực của mình trông vô cùng thân mật.
Tiêu Mị liền chỉ về phía một chiếc dây chuyền màu lam nhạt trên đó còn gắn một viên ma hạch màu xanh lá cây xuýt xoa:
- Tiêu Viêm ca ca! Thứ này thật đẹp a....
Tiêu Viêm mỉm cười nói:
- Lão bản thứ này bao nhiêu!?
Trung niên của quán sạp hàng cười với hai người nói:
- Vị tiểu thư này thật là tinh mắt đây là ma tinh của Mộc Thiết Thử Nhất Giai ma thú. Vì săn giết con này mà đội của chúng ta phải tiêu tốn sức lực không nhỏ a. Hơn nữa số lượng của ma tinh này cũng rất hãn hữu, mười con trở lên mới có được một viên, nếu như vị tiểu thư này thích dây chuyền này như vậy ta để 500 kim tệ a!
Tiêu Viêm không chần chờ một chút nào, ngay lập tức lấy ra kim tệ cười nhìn về phía chủ hàng nói:
- Lão bản đây là 500 kim tệ!
Huân Nhi bĩu môi nhìn về phía hai người sau đó nói:
- Xuỳ....Có gì ghê gớm chứ!?
Huân Nhi ngay lập tức kéo Tiêu Sơn về phía một cửa hàng khác. Không thể không nói các cửa hàng của Tiêu Gia vô cùng phong phú đủ các thể loại. Từ gian hàng bán ma tinh, đến gian hàng bán vật liệu vô cùng nhiều các loại nếu như người bình thường chưa đến nơi này bao giờ hẳn cũng có chút kinh ngạc.
Đặc biệt các gian hàng thì cũng có khá nhiều đồ phục vụ các nữ nhân. Dù sao Đấu Khí Đại Lục là nơi cường giả vi tôn, đặc biệt có tính chất nam quyền nhưng không có nghĩa đồ đạc cũng chỉ có xu hướng phục vụ nam nhân. Ở bất cứ đâu thì việc làm ăn hầu như đều phục vụ vào nữ nhân bởi vì nữ nhân là nơi dễ đạt được tiền nhất.
Huân Nhi cầm lấy một chiếc dây chuyền ma hạch khá là xinh đẹp màu lam sắc được tạo thành bởi ma tinh hệ thủy. Tiêu Mị cầm trong tay viên ma tinh càng vui đùa càng ưa thích. Lão bản ngay lập tức mở miệng phô hàng:
- Huân Nhi tiểu thư thật là tinh mắt a. Đó là thủy hệ ma tinh Thanh Xà Nhất Giai ma thú. Viên ma tinh này không những có vẻ đẹp vô song, mà khi mang nó theo sẽ làm cho cả người mát mẻ dễ chịu… Nếu như tiểu thư thích ta có thể để 500 kim tệ.
Một thiếu nữ mặc một bộ áo bào màu đỏ đang rảo bước trên đường, đi theo bên cạnh là một thiếu niên tầm hai hai ba hai mươi ba, cả người phát ra khí thế mạnh mẽ. Mọi người quan sát hắn, hắn chỉ nhếch miệng cười có chút chế giễu. Nếu tiến lại gần thì có thể nghe thấy hắn nói:
- Một đám ngu ngốc......
Thiếu nữ rõ ràng đang tỏ ra không vui, trên mặt của nàng hiện lên vẻ khó chịu, rõ ràng hiện ra trên mặt bất cứ ai cũng có thể nhìn được. Nhưng khác với thiếu nữ thì thanh niên kia lại không để ý chút nào, hắn nhếch miệng cười nói:
- Nhã Phi lão bà a, ngươi thích gì hôm nay ta nhất định sẽ mua cho ngươi dù cho ngươi có muốn mua toàn bộ nơi này, ta không ngần ngại mua hết.
- Mộc Đại Thiếu gia, đa tạ tấm lòng của ngươi rồi…nhưng chỉ là tính tình của ngươi, Nhã Phi ta thật sự là vô phúc tiêu thụ, hy vọng ngươi ngày sau, không nên nói những lời tổn hại thanh danh Nhã Phi , ta chưa bao giờ đáp ứng cái gì hôn ước, từ khi nào lại thành nữ nhân của ngươi?
Nhã Phi liếc mắt người này một cái, cười lạnh nói.
Mộc Chiến hiển nhiên trong mắt lóe lên khó chịu, hắn cười nói:
- Không phải hai Đại Gia Tộc chúng ta đã có hôn ước rồi sao?
Nhã Phi lúc này nhìn thấy bóng hình quen thuộc, khóe miệng của nàng nhếch lên.