Nhã Phi quay trở lại phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ, khóe miệng của nàng cong lên. Khuôn mặt của nàng lúc này thể hiện ra nét vũ mị cực kỳ động lòng người. Các nam nhân đi đường đều nhìn về phía nàng với ánh mắt cực kỳ dâm dục. Mấy nữ nhân đều nhìn về phía nàng có vẻ ghen ghét cùng đố kị. Còn bất cứ nam nhân nào đều nhìn về phía nàng đều mang theo vẻ hâm mộ và dâm dục.
Nhã Phi khóe miệng hơi nhếch lên. Ngón tay chỏ của nàng vân vê đôi môi đỏ thắm, mấy nam nhân đều nhìn về phía nàng có chút ngây ngẩn. Đột nhiên đôi mắt của Nhã Phi hơi cau lại. Nàng nhìn về phía trước thấy một đội nhân mã sang trọng đang vận chuyển những gói hang được trang trí một cách sang trọng.
Thấy Nhã Phi tiến tới thì một trung niên lão nhân tóc có chút hoa dâm tiến tới cung kính chào hỏi:
- Yo..... Nhã Phi tiểu thư! Lâu ngày không gặp, tiểu thư ngày một xinh đẹp hơn nhiều!?
Nghe thấy vậy Nhã Phi cau mày lại. Nàng hiển nhiên nhớ rõ lão nhân này, hắn không phải là đại quản gia của Mộc gia tộc hay sao? Tại sao hắn lại đến nơi này. Nàng đáp lại:
- Mộc Ân Đại Bá. Tại sao ngươi lại tới đây?
Dứt lời, nàng ngước nhìn về phía mấy hòm quà đang chất đầy trên mặt đất. Hiển nhiên nàng không quá thích trung niên lão nhân này rồi.
Thấy vậy, ngay lập tức trung niên lão nhân đưa tay chỉ về mấy hòm quà, trên mặt của trung niên lão nhân mang theo vẻ cười vui vẻ. Hắn nhìn về phía Nhã Phi nói:
- Đây là những món quà do Mộc Chiến Thiếu gia chuẩn bị trước vì sinh nhật của Tiểu thư…
Hắn nói xong tự dung bàn tay của mình vuốt vuốt chòm râu ra vẻ vô cùng thỏa mãn:
- Mộc Chiến Thiếu gia nói trong ngày sinh nhật của tiểu thư nhất định tự mình đến thăm tiểu thư!
- Hừ....
Nhã Phi nghe thấy tên Mộc Chiến thì cảm giác vô cùng khó chịu. Mộc Chiến là người sẽ nắm giữ Mộc Gia sau lại. Tại Đế Đô của Gia Mã Đế Quốc trừ Vân Lam Tông và Hoàng Thất ra có ba Gia Tộc khác lớn mạnh phân biệt là Mộc Gia, Nạp Lan Gia cùng với Đặc Mễ Nhĩ Gia Tộc. Trong đó Mộc Chiến là con trai của Trưởng gia tộc Mộc Gia người chỉ định được sau này kế nghiệp.
Thường thường nữ nhân bị chỉ định hôn nhân nhằm phục vụ lợi ích của gia tộc không phải là không thường thấy trên Đấu Khí Đại Lục. Nhã Phi nhìn về phía mấy thùng hòm đồ chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó bước vào bên trong. Với khả năng của nàng bây giờ, nàng một Luyện Dược Sư cùng với tốc độ tu luyện vô cùng nhanh chóng, lại được Đát Kỷ hậu thuẫn thì việc số phận thoát khỏi gia tộc nắm trong tay cũng là sớm hay muộn mà thôi.
Thường thường nữ nhân tại đấu khí Đại Lục muốn thoát khỏi số phận bị áp bách chỉ có con đường vươn lên, một trong những con đường đó là thực lực. Giống như Nạp Lan Yên Nhiên mặc dù gia gia của nàng rất coi trọng mặt mũi tuyệt đối không muốn nàng đi từ hôn dù Tiêu Viêm có thành phế vật đi nữa nhưng nàng lại mạnh mẽ đi từ hôn không phải vì nàng có một sư phụ sau lưng cùng với một thế lực lớn hay sao? Nhưng điều đó đạt được là do tư chất của nàng mang lại.
Tiêu Sơn trở lại Tiêu Gia, hắn giấu bộ áo bào của mình vào trữ vật, sau đó nhìn về cánh cửa nhà, trời lúc này đã trở về tối hẳn là Uyển Sương Sương, thị nữ của hắn cũng sẽ sớm trở về nhà. Hiện tại hắn cần trở lại gian phòng của mình, nghỉ ngơi dưỡng sức. Lần này luyện đan khiến cho tinh thần lực của hắn tổn hao nặng nề.
Hắn vào vào trong nhà định nghỉ ngơi thì bất ngờ một âm thanh vang lên làm cho hắn giật mình. Lúc này nghe thấy âm thanh của một thiếu nữ vô cùng kiều mị:
- Tiêu Sơn ca ca, huynh có ở trong đó hay không?
Tiêu Sơn cười khổ xoay người lại bắt đầu mở ra cánh cửa. Đứng trước cánh cửa thì thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Nàng ăn mặc một than hồng y vô cùng hấp dẫn, trên bộ ngực rõ ràng đang trong thời gian phát triển sau này hẳn sẽ là một mỹ nhân vô cùng bại hoại. Tiêu Sơn dùng ngón tay chỏ gãi mũi của mình nhìn về phía nàng mỉm cười nói:
- Huân Nhi.... Là muội sao!?
- Hì...Hì! Tiêu Sơn ca ca.
Huân Nhi cười với hắn một tiếng.Tiêu Sơn cười khổ nói:
- Di, tối như vậy muội ăn mặc xinh đẹp như vậy định đi dạ hội sao?
Huân Nhi cười lắc lắc đầu sau đó chu mỏ ra lên tiếng:
- Không phải. Muội chỉ muốn đến gặp Tiêu Sơn ca ca mà thôi! Không phải huynh bận đến nỗi không gặp được chứ?
Nghe thấy thế Tiêu Sơn cười khổ. Nàng ngay lập tức kéo lấy tay của Tiêu Sơn kéo đi:
- Đi hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng!?
Tiêu Sơn ngẩn ra, hắn tự lẩm bẩm nói:
- Ăn mừng!? Vì điều gì?
Huân Nhi mỉm cười sau đó gật đầu nói, nàng dùng bộ ngực mới phát triển liên tục cọ sát vào cánh tay của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác được từ trên người của Huân Nhi một mùi hương thơm của xử nữ phát ra làm cho tinh thần của hắn nhộn nhạo. Tiêu Sơn không biết nói thế nào thì Huân Nhi đã ngắt lời của hắn:
- Đúng vậy, mừng muội đã lên Lục tinh Đấu Giả!
- Cái gì? Muội đã lên Lục tinh Đấu Giả!?
Tiêu Sơn có chút kinh ngạc, hắn hoàn toàn tưởng mình nghe nhầm, cái này hình như mới qua một vài ngày đi. Tiểu nữ hài này tốc độ tu luyện cũng có chút bưu hãn đi. Nàng vân vê chiếc môi nhỏ nhìn về phía Tiêu Sơn nói:
- Rất kinh ngạc sao? Hi hi…
Nói xong nàng mạnh mẽ kéo hắn đi.
Tiêu Sơn lên tiếng nói:
- Nhưng…
Nghe vậy Huân Nhi ngắt lời:
- Hi hi… Tiêu Sơn ca ca yên tâm. Huân Nhi đã nói với Tiêu Chiến thúc thúc rồi!
Nói xong nàng dùng hết khả năng đè ép cánh tay của hắn lôi đi. Đột nhiên thiếu nữ dừng lại sau đó nàng nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn trong giọng nói mang theo nét cực độ nghi ngờ:
- Tiêu Sơn ca ca trên người có mùi của nữ nhân!
Nói xong Huân Nhi liên tục đưa cái mũi nhỏ ngửi quanh người Tiêu Sơn làm cho hắn ngẩn người, đột nhiên Huân Nhi hoàn toàn làm cho Tiêu Sơn không thể nói gì hơn, nàng mạnh mẽ dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại thọc vào ngực của Tiêu Sơn lấy ra một chiếc khăn tay. Cái này Tiêu Sơn muốn mang theo người a. Hắn nhưng không nỡ bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Tiêu Sơn trán đầy mồ hôi, mồ hôi của hắn ứa ra như tắm. Nội tâm của hắn run lên:
- Xong... xong rồi!
Tiêu Sơn lúc này trên đầu của hắn chứa đựng đầy mồ hôi. Cả lưng áo phía sau của hắn đã thấm đẫm đầy mồ hôi. Hắn nhìn về phía thiếu nữ Huân Nhi. Huân Nhi lúc này thấy biểu hiện kỳ quái của Tiêu Sơn thì trong lòng càng nghi ngờ hơn. Ngay lập tức Huân Nhi đưa chiếc khăn lên ngửi, Huân Nhi vừa hít vừa lên tiếng nói:
- Mùi thơm này thật khó chịu, chắc chắn là mùi của một nữ hồ ly tinh!
- Mùi này, ân… thật là thích! Nga, mùi này là… mùi của Tiêu Sơn ca ca!
Thiếu nữ cầm chiếc khăn sau đó lên tiếng nói.
Tiêu Sơn đầu đầy mồ hôi, trong lòng than thở:
- Mũi của cô nàng này quá thính, đến mùi của mình cũng ngửi thấy!?
Huân Nhi nhíu mày nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó đôi long mày của nàng cau lại. Nàng mở miệng nói, trong giọng nói của nàng mang theo vị chua lè lè:
- Tiêu Sơn ca ca, huynh đi ra ngoài gặp nữ nhân khác!?
- Ha, a, ha…
Tiêu Sơn đứng ngây ngốc ở đó không biết nói gì. Sau đó hắn đột nhiên nghĩ ra một diệu kế tạm thời cứu cánh. Tiêu Sơn hít một hơi sau đó ho khan nói:
- Khụ, khụ… Huân Nhi cái khăn tay này a…
Hắn chỉ về phía khăn tay.
Huân Nhi cau mày nhìn về phía hắn chờ đợi câu trả lời. Tiêu Sơn lên tiếng nói:
- Ah.... Thứ này là ta mua!
Huân Nhi nghe thấy thế ngẩn người:
- Là huynh mua!?
Tiêu Sơn gật đầu nói:
- Đúng vậy! Haha...... Nó là ta mua, ta mua khăn thơm này để dung tặng cho muội. Ta đoán mấy ngày nữa muội sẽ đột phá Bát đoạn Đấu Khí, thế nên ta định dùng nó tặng cho muội… Haha…
Hắn chỉ về phía khăn tay sau đó tiếp tục nói:
- Mùi thơm là do bà chủ của cửa hàng tẩm hương thơm vào khăn tay. Bà ta nói như vậy nhiều khách hàng sẽ thích còn mùi mồ hôi do hôm nay ta luyện tập thế nên… Ân chính là như vậy?
- Chính là như vậy sao?
Huân Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn, trong con mắt mang theo vẻ nghi ngờ.
Tiêu Sơn gật đầu nói:
- Ân..... Chính xác là như vậy!?
Huân Nhi lúc này liền mỉm cười nói:
- Vậy muội cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!
Huân Nhi cầm lấy chiếc khăn tay vui vẻ. Sau đó đột nhiên nàng nhíu mày nói:
- Di..... Sao ở đây lại có dấu son môi?
Nàng mở chiếc khăn tay ra thì thấy trên chiếc khăn tay xuất hiện một vết son đỏ chót. Tiêu Sơn lúc này hoàn toàn chết đứng. Từ khi nào trên khăn tay của hắn xuất hiện dấu son đỏ chói như vậy? Chắc chắn Nhã Phi lưu nó lúc nào mà hắn không biết.
Huân Nhi nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó nói với giọng chua chát:
- Tiêu Sơn ca ca tại sao ở đây lại có dấu son môi của nữ nhân?
Tiêu Sơn trong lòng càng ngày càng cảm giác phụ nữ là cái quả cầu đầy gai. Tiêu Sơn cười khổ nói:
- Ah....Là do bà chủ? Đúng rồi là do bà ta. Lúc đó ta mua cái khăn tay này bà ta không ngờ lại hôn lên tặng cho ta. Ta không muốn lấy nhưng bà ta chanh chua nói đồ đã bán không trả lại. Ta đang định đem nó đi giặt sau đó tặng lại cho muội. Ân… chính là như vậy!?
Huân Nhi nghi ngờ hỏi lại lần nữa:
- Có thật không?
Tiêu Sơn mồ hôi ướt đẫm toàn bộ lưng áo, hắn rối rít gật đầu nói:
- Đúng vậy! Chính xác là như thế? Nếu muội không tin ta có thể thề!
Hắn vừa đưa tay lên thì ngay lập tức Huân Nhi kéo tay của hắn xuống. Đột nhiên, nàng làm hành động vô cùng liều lĩnh. Lúc này cũng không có ai ở chỗ này, Huân Nhi kéo cánh tay của hắn xuống sau đó hai bàn chân nàng nhón lên đưa lên đôi môi. Tiêu Sơn chỉ cảm giác được một thứ gì đó như nhuyễn chạm vào đôi môi của mình.
Huân Nhi lần trước mới tập tành hôn lần đầu nên chưa hề có một chút xíu nào kinh nghiệm về hôn môi. Đột nhiên nàng cảm giác được vòng eo của mình bị một bàn tay rắn chắc túm lấy. Cả thân thể nàng run lên, nàng cảm nhận được đôi môi của Tiêu Sơn đã áp mạnh vào đôi môi của nàng. Chiếc lưỡi của hắn nhẹ nhàng cạy hàm răng của nàng sau đó đi vào bên trong. Đó là chiếc lưỡi thế nào vô cùng bá đạo cùng vô cùng ngang ngược.
Chiếc lưỡi của hắn mạnh mẽ cuốn lấy chiếc lưỡi của nàng. Hắn mơn trớn đầu lưỡi của nàng, một cảm giác đê mê giống như điện giật làn khắp toàn thân. Cả người nàng khí lực bắt đầu suy yếu.
Một lúc lâu sau đôi môi của hai người hoàn toàn tách nhau ra, hai má của Huân Nhi đỏ hồng, đôi môi vẫn còn dính chất dịch keo keo, hai mắt mê ly nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng thở ra hồng hộc, trong đó có chút xấu hổ. Giữa miệng của hai người hình thành một đạo ngân tuyến nước dãi vô cùng dâm mỹ.
Huân Nhi mị nhãn nhìn về phía Tiêu Sơn ca ca, hai bàn tay của nàng đánh lên ngực của hắn thùm thụp:
-Tiêu Sơn ca ca, huynh thật là xấu nha!
- Nha....
Tiêu Sơn cười khổ, hắn lắc lắc đầu thầm nghĩ trong lòng:
“Chính muội chủ động hôn ta a!”
Tiêu Sơn bất đắc dĩ dung ngón chỏ gãi gãi mũi của mình. Hắn lắc lắc đầu thầm nghĩ cái khăn tay vậy là xong rồi!
Trên khuôn mặt của Huân Nhi lúc này đầy vui vẻ, nàng cười sau đó kéo tay của Tiêu Sơn:
- Tiêu Sơn ca ca chúng ta đi thôi!
Tiêu Sơn bất đắc dĩ bị nàng kéo đi.…