Tiêu Sơn một đường thẳng hướng phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ đi tới. Thấy hình dáng quen thuộc của Tiêu Sơn, hai hộ vệ canh cổng vội vàng cúi đầu hành lễ. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Hắn tiến vào phía bên trọng.
Khi hắn vừa tiến vào phía bên trong ngay lập tức có thị nữ vội vàng đến dẫn đường. Hắn được đưa đến một căn phòng khách khá là đẹp đẽ và sang trọng. Thị nữ sau đó ngay lập tức rời đi. Hắn trong phòng chờ đợi chỉ một lát đã có mấy tiếng bước chân vang lên. Dựa vào thính lực của Tiêu Sơn thì biết được đó là bước chân của bốn người tất cả.
Cánh cửa từ từ mở ra, một mùi hương mê người xộc vào làm cho Tiêu Sơn nhíu mày. Có tất cả ba người nữ nhân tất cả cùng với một trung niên nhân.
Người thứ nhất là Nhã Phi. Đi bên cạnh Nhã Phi là lão nhân tóc hoa râm. Cả người tỏa ra khí chất đĩnh đạc, hơn nữa con mắt ánh ra vẻ sáng ngời của một người sống lâu năm biết nhìn người.
Còn hai thiếu nữ khác một mặc màu trắng một mặc màu tím nhạt. Người mặc màu trắng tầm hai mươi, người mặc màu tím thì độ tuổi lại ngang với Tiêu Sơn, cả hai người mơ hồ lộ ra một tia khí chất cao quý, tại vòng eo nhỏ tinh tế buộc một dải đai màu tím, càng làm cho vòng eo thon nhỏ,lộ ra sự nhuần nhuyễn vô cùn. Hai người đều là cực phẩm mỹ nữ. Tiêu Sơn hơi nhíu mày nhìn về phía mấy người này đánh giá đồng thời họ đều nhìn về phía Tiêu Sơn mà đánh giá hắn.
Nhã Phi lúc này tiến tới nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói:
- Sư Phụ, đây là Đại Trưởng Lão của gia tộc ta Đặc Thước Nhĩ, Đằng Sơn…
- Tại hạ Đằng Sơn, Đại Trưởng Lão Đặc Thước Nhĩ ra mắt Tiền bối.
Lão nhân tiến tới hành lễ chào hỏi với Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cũng làm bộ gật gù chào hỏi. Nhã Phi sau đó tiếp tục giới thiệu hai vị thiếu nữ:
- Còn hai vị này là?
Nàng chưa kịp giới thiệu thì bạch y thiếu nữ nói:
- Tiền bối! Ta là Dạ Nguyệt công chúa ra mắt tiền bối. Lần này ta thay mặt Gia Mã hoàng thất đến đây.
Nàng mỉm cười sau đó đưa tay về tiểu thiếu nữ nói:
- Đây là muội muội của ta, Nguyệt Nhi.
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía hai người sau đó khách khí chào hỏi. Tiêu Sơn cũng làm cho phải phép mà thôi. Nhã Phi vân vê chiếc miệng nhỏ cười híp mắt nhìn về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cảm giác được cả người run lên, đột nhiên âm thanh của bạch y thiếu nữ làm cho hắn giật mình. Bạch y thiếu nữ lên tiếng nói:
- Tiền bối, muội muội của ta là một Luyện Dược Sư, lại vô cùng hứng thú với Luyện Dược. Không biết có thể để tiền bối chỉ giáo một chút có được hay không? Ta được nghe Nhã Phi tiểu thư nói thủ pháp Luyện Dược của người vô cùng cao siêu! Nếu như người cảm thấy yêu cầu này của Dạ Nguyệt bất nhã xin người không cần quá để ý!
Tiêu Sơn nghe thấy thế liền nhíu mày. Chính Nhã Phi cũng hoàn toàn bất ngờ, chính nàng cũng không hiểu nàng tại sao lại muốn điều này. Sau khi Nhã Phi nghe xong thì ngay lập tức hiểu được, nàng muốn xác minh cấp bậc luyện dược của Tiêu Sơn. Hiển nhiên dùng cách hỏi trực tiếp là vô cùng bất nhã, có khi khiến cho đối phương phản cảm.
Không ngờ rằng Đại Công Chúa này lại dùng Nhã Phi ra làm bia đỡ đạn. Nếu như Nhã Phi phản bác lời này thì bất kính với sư phụ của mình mà im lặng chính là đồng ý.
Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày một cái sau đó hắn gật đầu quay sang Nhã Phi hỏi:
- Phi Nhi ngươi đã chuẩn bị dược thảo cho ta hay chưa!?
- Nha....
Nhã Phi nghe thấy vậy giật mình. Nàng nhớ đến mấy thứ này sau đó mỉm cười nói:
- Sư phụ, mấy thứ đó ta đã chuẩn bị đầy đủ. Nếu Sư phụ cần có thể lấy ngay lúc này!
Tiêu Sơn gọi Nhã Phi lại nói nhỏ:
- Phi Nhi.... Chuẩn bị cho ta một căn phòng Luyện Dược, một Lô đỉnh cùng với số dược liệu Luyện chế Thanh Thần Đan được không?
Tiêu Sơn lúc này rất muốn thử xem mức độ linh hồn của mình đến nay là bao nhiêu, kết hợp với Dị hỏa liệu có hay không luyện thành công Lục Phẩm đỉnh phong Đan Dược Thanh Thần Đan. Lần trước hắn ăn may cũng luyện được một lô Đan Dược này nhưng lại để hiệu suất thành công chưa hoàn mỹ. Lần này hắn phải quyết tâm đạt được hoàn mỹ.
Nhã Phi nghe xong liền giật mình. Sư phụ định luyện chế Ngũ Phẩm đỉnh phong Đan Dược sao? Bất quá nàng cũng không có thắc mắc nhiều, rất nhanh khoé miệng hơi cong lên nhìn về phía hai tiểu công chúa. Nàng phất tay một cái, một tiểu thị nữ gật đầu nhanh chóng bước ra ngoài. Một lúc sau tiểu thị nữ quay lại với một chiếc giới chỉ trên tay. Nhã Phi cung kính đưa chiếc khay bạc phủ một tấm vải đó trên đó có một chiếc giới chỉ đưa về phía Tiêu Sơn:
- Sư Phụ! Dược liệu ta đã chuẩn bị đầy đủ!
Tiêu Sơn thỏa mãn gật đầu nhìn về phía Nhã Phi ra vẻ đạo mạo, hắn vuốt vuốt cằm lên tiếng nói:
- Được rồi chúng ta mau đến luyện đan thất đi!
Lão nhân nhìn về phía Tiêu Sơn trong con ngươi đều mang theo quang mang. Theo tin tức lão nhận được thì hình như Tiêu Sơn chính xác là sư phụ của Nhã Phi, tựa hồ cấp bậc còn không thấp. Trong lòng lão nhân thầm tính toán nếu như kéo được vị luyện dược sư thần bí này vào trong gia tộc thì đây là một việc vô cùng tốt. Nghĩ đến đây lão nhân liên tục vuốt vuốt râu của mình.
Mọi người ngay sau đó tập trung tại gian thạch thất. Lần này là luyện dược thật sự, chính Nhã Phi cũng biết không thể giống như thường ngày mà làm loạn. Hơn nữa Tiêu Sơn cũng dần dần có miễn dịch lực với nàng. Từ trong nhẫn trữ vật giới chỉ, hắn lấy ra một hắc đỉnh màu đen có ba chân, trên trạm khắc hình rồng phượng vô cùng đặc biệt.
Tiểu thiếu nữ mặc y phục màu tím nhìn về phía hắc đỉnh khẽ lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Thiên Đỉnh Bảng?
Lúc này, xung quanh Tiêu Sơn đang đứng, phía trước mặt mọi người xuất hiện một đống dược liệu. Lần này Tiêu Sơn muốn thị uy trước mặt mọi người để họ hiểu hắn không phải là quả hồng mềm dễ nắm. Họ muốn đánh chủ ý lên người mình cũng là phải suy nghĩ một chút. Nhưng không biết làm vậy có phải là phản tác dụng hay không chính Tiêu Sơn cũng không rõ.
Ngón tay của Tiêu Sơn chỉ thẳng về hướng chiếc đỉnh. Từ ngón tay của hắn một ngọn lửa màu trắng bạc bay về phía hắc đỉnh. Ngay lập tức không khí trong tòa thạch thất toàn bộ trở lên lạnh lẽo.
Tử y thiếu nữ run lên lẩm bẩm nói:
- Dị... Dị hỏa!
Tiêu Sơn vừa xuất ra ngọn lửa ngay lập tức tiểu công chúa kinh hô nhìn về phía ngọn lửa. Cốc Ni đại sư nghe thấy Tiêu Sơn tiến hành luyện dược thì ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới quan sát hắn luyện dược.
Tiêu Sơn cười nói:
- Đúng vậy. Nó là Cốt Linh Lãnh Hoả.
Đột nhiên hắn hất tay lên một đống dược liệu bắn vào phía bên trong dược đỉnh.
Cốc Ni đứng ở xa quan sát Tiêu Sơn Luyện Dược thì có chút tò mò nhìn về phía hắn. Cốc Ni xoa xoa chòm râu của mình sau đó kinh ngạc nói:
- Thủ pháp thật là kỳ lạ! Thật là kỳ lạ!... Quả thực thủ pháp của tiền bối so khác hẳn so với ta từng được biết!
Đại Công Chúa nhìn về phía Tiểu Công Chúa. Tiểu Công Chúa thấy tỷ tỷ của mình nhìn về phía mình thì gật đầu một cái. Đại Công Chúa mặc dù không hiểu gì về Luyện Dược nhưng sau khi nhận được sự xác nhận của muội muội mình thì trong lòng càng nghi vấn Luyện Dược Sư này là ai a? Ở Ô Thản Thành nhỏ bé này không có lý gì lại có một Luyện Dược Sư như vậy.
Đại Trưởng Lão Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Tiêu Sơn, ánh mắt lóe lên tinh quang không biết tính toán gì. Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi, Nhã Phi chỉ mỉm cười đáp lại. Hắn lập tức mỉm cười gật đầu. Có vẻ như hai người họ đang trao đổi nhau bằng ánh mắt. Có trời mới biết họ định làm cái gì.
Bạch y tiểu Thiếu nữ chăm chú nhìn về chiếc đỉnh vô cùng kỳ lạ. Nàng chăm chú quan sát chiếc dược đỉnh này. Đối với nàng mà nói chiếc đỉnh này cho nàng cảm giác không tầm thường, đối với mỗi luyện dược sư mà nói họ luôn biết cách dược đỉnh nào là một dược đỉnh tốt. Thiếu nữ khẽ lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là Thiên Đỉnh Bảng như Lão sư nói!?
Tại Luyện Dược Vị diện, giống như Dị Hỏa Bảng thì Lô Đỉnh cũng đồng dạng là có một bộ Thiên Đỉnh Bảng. Danh như ý nghĩa, Thiên Đỉnh Bảng ghi lại đó là cực kỳ hoàn mỹ cùng với kiệt xuất dược đỉnh, Thiên Đỉnh Bảng tổng cộng có mười ba đỉnh. Trong đó mỗi một dược đỉnh, đều có để cho làm cho vô số Luyện Dược Sư bị hấp dẫn ma lực mà hiển nhiên dược đỉnh Tiêu Sơn đang luyện chế có lẽ thuộc loại trong đó chính nàng cũng không rõ.
Lúc này Tiêu Sơn không hề hay biết diễn biến bên ngoài mà hoàn toàn đầu nhập tâm thần vào trong việc Luyện Dược. Chỉ sau một chút thời gian ngắn ngủi, toàn bộ dược liệu bị hắn đốt chảy chảy ra dịch. Đám dịch chạy ra quyện với nhau tạo thành một đoàn dung dịch khá lớn màu đen. Dị Hoả bắt đầu đốt cháy đám dịch lỏng màu đen ấy.
- Tư, tư…
Âm thanh Dị Hoả nung nóng đoàn dịch thể màu đen bắt đầu phát ra. Đám dịch thể màu đen bắt đầu bốc thành khói đen bốc ra khỏi dược đỉnh. Qua hơn một canh giờ mọi người đều rõ ràng thấy màu đen đang mất dần nó chuyển thành màu trong suốt giống như dịch thể. Lúc này Tiêu Sơn đầu lấm tấm mồ hôi.
Nhã Phi nhẹ nhàng đến gần hắn, nàng dùng một chiếc khăn có mùi hương thơm nhàn nhạt trong ngực áo của nàng ra. Nhã Phi cầm trong tay chiếc khắn nhẹ nhàng chấm chấm lên mặt của hắn lau đi mồ hôi.
Tiêu Sơn cảm giác được mùi hương làm cho hắn có chút thanh thản. Hắn biết Nhã Phi đang vì mình mà lau mồ hôi hắn có chút cảm kích trong lòng. Tiêu Sơn lại toàn bộ tập trung tinh thần vào lò Luyện Dược. Hắn chăm chú không lúc nào nơi lỏng.
- Tư, tư…
Mọi người nhìn vào trong lò mà ánh mắt đều không rời đi. Rõ ràng lúc này Đan đã thành. Dung dịch lúc này từ màu trong suốt càng ngày càng chuyển sang màu xanh lam lẫn màu vàng. Dung dịch bắt đầu chia làm hai phần khác nhau, một phần màu xanh lam, một phần màu vàng. Sau đó, hai phần này chúng tiếp tục nhỏ lại nhỏ lại. Cuối cùng chúng dung hợp lại kết tạo thành một lô mười viên Đan Dược rắn chắc màu lam xen lẫn màu vàng.
Cốc Ni lúc này đứng như trời trồng sau đó khẽ lẩm bẩm:
- Thật không thể tin được.
- Ra!
Tiêu Sơn khẽ quát một tiếng, mười viên Đan Dược toàn bộ bắn ra. Chúng nhẹ nhàng rơi vào trong tay của hắn. Trên mỗi viên Đan Dược đều có một lớp gợn sóng màu lam giống như sóng biển.
Mọi người cảm giác được một mùi hương bốc ra làm cho tinh thần con người trở nên sảng khoái hơn.
Nhã Phi lúc này thấy hắn mồ hôi vẫn chưa hết nàng muốn vì hắn mà lau mồ hôi thì một bàn tay khẽ chạm lên bàn tay của nàng. Nhã Phi tinh thần run lên khi thấy được Tiêu Sơn nhìn về phía mình, bàn tay của hắn đang nắm lấy tay nàng. Hai má của Nhã Phi đỏ ửng lên, nàng nghe thấy hắn nói một lời:
- Phi Nhi. Cảm ơn nàng!
- Không…… Không có gì.
Nhã Phi cúi đầu, rụt tay lại.
Tiểu công chúa tò mò tiến tới nhìn về phía một viên Đan Dược. Tiêu Sơn đưa toàn bộ đan dược cho Cốc Ni. Cầm mười viên Đan Dược trong tay, nhìn những đường Đan Vân liền hiện lên trước mắt mọi người, Cốc Ni liền cầm lấy một chiếc kim châm nhẹ nhàng chọc vào viên Đan Dược sau đó nhìn kim châm phản ứng. Kim châm phát ra rung động mãnh liệt. Cốc Ni kinh ngạc hô lên:
- Trời ơi, Đan Vân…. Lại còn tam đường Đan Vân….. Tuyệt phẩm Đan Dược...... Thật sự là Ngũ Phẩm đỉnh phong Đan Dược!!!!
Tiểu Công Chúa lúc này nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt cực kỳ sùng bái. Nàng hướng mắt về phía viên Đan Dược tò mò hỏi:
- Tiền bối! Không biết Đan Dược mà tiền bối luyện ra là Đan Dược gì!?
Tiêu Sơn mỉm cười xoay xoay viên Đan Dược trong tay sau đó lên tiếng nói:
- Ngũ Phẩm đỉnh phong Đan Dược Thanh Thần Đan.
Cốc Ni nghe thấy thế ngẩn người, hắn chưa nghe thấy loại Đan Dược này là gì? Cốc Ni cung kính hỏi:
- Tiền bối, thứ cho Cốc Ni tầm nhìn hạn hẹp, không biết Đan Dược này có tác dụng gì vậy!?
Tiêu Sơn hít một hơi bình tĩnh nói:
- Tên như ý nghĩa, nó có tác dụng giữ vững tâm thần trong khi chiến đấu, trong khi luyện dược cùng với tu luyện đấu kỹ có tác dụng không nhẹ!
Hắn nhìn về phía mấy người sau đó nói:
- Mười viên này hãy để năm viên cho Đằng Sơn Đại Trưởng Lão, Đại Công Chúa, Tiểu Công Chúa, Nhã Phi cung Cốc Ni Đại Sư tất cả mọi người thử dùng đi! Số lượng đan dược còn lại thì để cho Nhã Phi đại diện cho Mễ Đặc Nhĩ làm quà gửi đến Mễ Đặc Nhĩ và Gia Mã Hoàng Thất. Điều này có vấn đề gì không hả Đại Trưởng Lão?
Nói xong hắn hơi ngước đầu lên ngạo nghễ, miệng hơi nhếch lên nói:
- Đương nhiên, nếu như các vị không sợ ta hạ độc trong Đan Dược mà nói thì có thể thôi.
- Ha ha….. Tiền bối nói đùa. Ta đương nhiên tin tưởng người mà.
Đằng Sơn nghe xong liền cười lớn. Hắn cầm lấy viên Đan Dược ngay lập tức bỏ tọt vào miệng. Cảm nhận được một cỗ khí mát lạnh xộc lên đầu, linh hồn có cảm giác thăng hoa vậy. Hắn cảm nhận linh hồn hắn bị kẹt ở Linh cảnh đỉnh phong quá lâu rồi rất có thể sẽ đột phá lên Thiên Cảnh sơ kỳ. Lúc này, hắn ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Tiêu Sơn một hồi, sau đó hướng về Nhã Phi cười nói:
- Nếu tiền bối đã có ý để Nhã Phi đại diện cho Mễ Đặc Nhĩ gửi số Đan Dược này đến cho Gia Mã Hoàng Thất thì ta đương nhiên tán thành. Chỉ không biết Nhã Phi có nguyện ý hay không thôi?
Nhã Phi lúc này khoé môi liền cong lên một nụ cười cúi đầu hướng Đằng Sơn nói:
- Nếu Đại Trưởng Lão đã quyết định như vậy thì Nhã Phi xin nguyện ý.
Dứt lời liền hướng mắt về phía Tiêu Sơn, ánh mắt nàng lấp loé, không biết đang suy nghĩ gì. Tiêu Sơn cảm nhận được ánh mắt của Nhã Phi hướng vào mình liền có chút mất tự nhiên nên chủ động hướng Đại Công Chúa mỉm cười:
- Đại Công Chúa có thể thử chứ?
Ngay sau đó, Đại Công Chúa không chút do dự liền phục dụng Đan Dược. Ngay lập tức nàng liền cảm giác được một cỗ khí mát lạnh xộc thẳng lên đầu của nàng, linh hồn của nàng cũng trực tiếp tiến nhập Phàm cảnh trung kỳ. Con mắt của Đại Công Chúa lúc này cũng phải nhìn về phía hắn với một ánh mắt khác. Sau đó Cốc Ni cùng Nhã Phi cũng phục dụng Đan Dược, sau đó linh hồn của hai người cũng đột phá. Cốc Ni cũng tiến nhập vào Linh Cảnh sơ kỳ, Nhã Phi cũng tiến nhập vào Phàm Cảnh đỉnh phong.
Đại Công Chúa nhìn về phía hắc bào nhân trong lòng có chút tâm cơ, nhưng khi nàng nhìn về phía Nhã Phi ngay lập tức cười khổ lắc lắc đầu. Có vẻ như người ta nhanh chân hơn rất nhiều, người ta đã đi sớm một bước rồi đến bây giờ muốn mời chào người ta là một chuyện vô vọng.
Tiêu Sơn đem chiếc khăn trả lại cho Nhã Phi. Nhã Phi mỉm cười thu nó vào trong tay áo. Hơn nữa trước mặt hắn nàng xoay người chỉ để hắn nhìn thấy mà thôi. Nàng để chiếc khăn kẹp vào giữa bộ ngực của nàng. Hành động này thiếu chút nữa làm Tiêu Sơn phun ra máu mũi. Hắn bất đắc dĩ liên tục ho khan nhưng đáp lại lời ho khan của Tiêu Sơn lại là một nụ cười câu hôn nhiều phách của Nhã Phi.
Mọi người sau đó trở lại phòng cùng với nhau trò chuyện một hồi lâu. Tiêu Sơn cảm thấy cũng đến lúc phải rời đi liền lên tiếng:
- Được rồi. Sự việc cũng đã xong. Ta nghĩ cũng đến lúc phải rời đi rồi.
Tiêu Sơn vừa dứt lời thì Đằng Sơn liên tục ho khan về phía Nhã Phi nói:
- Nhã Phi mau đưa tiễn tiền bối!
Nhã Phi mỉm cười, trên miệng của nàng xuất hiện một nụ cười vô cùng hạnh phúc nói:
- Vâng!
Tiêu Sơn bất đắc dĩ cười khổ.
Đại Công Chúa nhìn về phía Tiêu Sơn trong con mắt có chút tò mò. Rõ ràng là một thần bí nhân, đáng nhẽ ra phải là một lão nhân nhưng tại sao mọi quy cách hành động đều giống như một thanh thiếu niên không có giống một lão nhân một chút nào.
Đại Công Chúa lắc lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này, nàng trong thâm tâm cứ nghĩ hắn là một thanh thiếu niên nhưng nhìn đi nhìn lại nàng cũng không phát hiện được dấu vết nào của hắn.
Nhã Phi đi trước dẫn đường, hai bờ mông của nàng vểnh cao liên tục lắc lắc. Bờ mông ấy lắc lư trước đôi mắt của Tiêu Sơn khiến hắn hoàn toàn không nhịn được mà bị hút vào, chỉ thiếu một chút nữa là tròng mắt rớt xuống. Bất chợt một âm thanh vang lên làm cho hắn giật nảy mình:
- Sư Phụ, người rất thích mông của Phi Nhi sao?
- Ách!
Tiêu Sơn ngẩng đầu lên thì đôi mắt của hắn đối mặt với Nhã Phi. Hắn lúc này không biết trả lời sao. Tiêu Sơn liên tục ra vẻ đạo mạo cao thâm, hắn ho khan nói:
- Phi Nhi... Nàng nói linh tinh gì vậy?
Lúc này hắn quan sát mọi người cũng khá là ít. Hai người đã đi vào một ngõ ngách khá kín.
Nhã Phi tức giận nhìn về phía hắn nhưng trong nội tâm nàng lại mang theo thứ gì đó vô cùng cao hứng, vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ:
- Hừ..... Tiểu sắc lang dám ăn đậu hũ của lão nương. Hừ...... hừ…
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Sơn nội tâm nàng mắng lớn:
- Đồ nhát gan! Có sắc tâm mà không có sắc đảm!
Tiêu Sơn cười khổ sau đó lên tiếng nói:
- Được rồi nàng tiễn ta đến đây thôi! Ta cần quay về!
Nói xong hắn xoay người đi lên trước. Hắn rảo bước qua người của Nhã Phi. Đột nhiên một cánh tay kéo hắn lại. Hắn cảm giác được đôi môi của mình chạm vào thứ gì đó mềm mềm mà ngọt ngọt.
Hắn mở to mắt lúc này thấy Nhã Phi đang nhắm mắt áp chặt vào phía hắn. Bàn tay của nàng vòng qua cổ của hắn. Đôi môi đỏ mọng của nàng áp lên đôi môi của hắn. Hắn cảm giác được đôi môi này quả thực quá mềm mại, quá mê người khiến hắn cảm thấy cực kỳ tiêu hồn.
Một thứ gì đó mềm mại ấm áp tiến vào miệng của hắn, tuy có phần cự kỳ thụ động cực kỳ không thuần thục. Thì ra là chiếc lưỡi thơm của Nhã Phi. Lúc này nó cuốn lấy chiếc lưỡi của hắn. Hai người bắt đầu dây dưa với nhau. Cái cảm giác này vô cùng thích thú. Hai người cũng không biết hôn nhau trong bao lâu.
Khi hai người tách ra, liền thở hồng hộc. Giữa hai người hình thành một tuyến ngân nước màu trắng cực kỳ dâm mỹ. Hai má của Nhã Phi lúc này đã đỏ ửng. Nàng chỉ níu lưỡi nói câu gì đó đại thể Tiêu Sơn nghe không rõ:
- Không cho quên... không cho quên…
Tiêu Sơn lúc này cũng không nghe rõ nàng nói cái gì đó. Sau đó thì thấy Nhã Phi đã xoay người lại bỏ chạy.
Tiêu Sơn hoàn toàn đứng ngây ngô tại đó nhìn về phía bóng hình màu đỏ sau khi đi khuất. Sau nửa ngày hắn mới tỉnh lại, hắn hít một hơi thật sâu. Đột nhiên cảm nhận được trong ngực nhột nhột, hắn rút tay ra thì thấy trong đó là một chiếc khăn tay. Cái khăn tay này chính là khăn tay lau mồ hôi cho hắn mà nàng đã để vào trong ngực mình mà.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa nó lên mũi ngửi một hơi thật dài. Hắn nhìn về phương xa, sau đó hắn mỉm cười nhẹ nhàng sau đó xoay người rời đi. Tiêu Sơn vừa đi vừa lẩm bẩm nói câu rất khó hiểu:
- Hazzz.....Ta động lòng rồi sao?