Trần Thái Huyền bước ra từ Trần gia ngoại viện, dáng vẻ thản nhiên, ai cũng không nghĩ đến hắn mới cướp nhà kho, không sai, là cướp nhà kho.
Ban nãy, đầu tiên hắn đập vỡ phòng ngủ của mình, tiếp theo tới nhà kho gặp Trần nhị ca lấy khế nhà đất, ai ngờ hắn thấy hơi tiền nổi máu tham đã đánh hôn mê Trần nhị ca đâu.
Thật sự, nãy là hắn nổi máu tham, không phải kế hoạch trước, hắn cũng không đoán được Trần nhị ca lại tới nhà kho lấy khế giúp, nhìn Trần gia tài vật nhiều quá hắn không nhịn nổi.
Trước đánh hôn mê Trần nhị ca, rồi nện bảo vật trong kho, kiếm năng lượng...
Tiếp theo, hắn thu một số lượng lớn tài vật vào túi, nếu không muốn làm nổi giận Trần gia , hắn đã lấy sạch sẽ.
Nhưng mà, nhìn vào hắn là thấy hắn cả người không mang theo gì nên hắn mới tự tin không lo Trần gia thủ hạ phát hiện.
Dùng nhẫn trữ vật hả?
Không không, món đồ cao cấp như vậy hắn sao có thể có, hắn sử dụng là không gian trữ vật của hệ thống, chơi game mọi người ai cũng biết cái này đúng không, vậy hắn khỏi giải thích.
Mà cách cất đồ này ở đây chỉ mình hắn có, người khác không biết, hơn nữa cũng không nhìn thấy được, cho nên hắn vô cùng yên tâm.
Đang ở hắn vì thế ám sảng thời điểm, phía trước xuất hiện một người, đem hắn đường đi cấp ngăn cản.
- Ui ui chao, đây không phải Thập Tam sao? Ta còn nhầm thành nhà ai chó nhà có tang chạy đến kìa, thế nào, xảy ra chuyện gì mà như con chó mặt ủ rũ cụp đuôi đây.
Hắn ta nhìn Trần Thái Huyền, giọng âm dương quái khí nói, đây cũng không phải ai xa lạ, là Trần gia thất thiếu.
Vị thất thiếu này ngày thường quan hệ rất tệ với Trần Thái Huyền, tuổi cùng Trần Thái Huyền lớn hơn rất nhiều, nhưng thực lực không cao hơn bao nhiêu, vì thế hắn ta muốn nhân cơ hội đập Trần Thái Huyền một trận, về sau đâu biết còn cơ hội hay không!
- Mắt ngươi mù phải không, ca chỗ nào ủ rũ cụp đuôi hả, không thấy tươi cười giống như ánh mặt trời sáng của ca lạn sao?
Trần Thái Huyền xem thường đối phương
- Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
- Ngươi…… Ngươi……
Thất thiếu kém chút bị Trần Thái Huyền chọc tức, hắn ta không nghĩ tới Trần Thái Huyền bị gia tộc trục xuất còn dám kiêu ngạo, không hề giống hắn dự đoán trước.
Vì thế, Thất thiếu đen mặt, nghĩ ra vài lời nói âm độc.
-Hừ, tên chó nhà có tang, phụ thân bị người đánh thành phế nhân tỷ tỷ gặp họa diệt môn, mẫu thân lại bị ngườ ta đoạt không biết ở đâu, nhớ lại mẹ ngươi khuôn mặt đúng là không tệ nha, kia dâm tiện khuôn mặt... Đáng lẽ phụ thân ngươiphế, ta làm cháu trai cũng không ngại thay thúc thúc chiếu cố thẩm thẩm đây, đáng tiếc, bị người đoạt mất, tin tưởng người nọ cũng chịu không nổi bề ngoài diễm lệ của mẹ ngươi, haha…
- Bang!
Trần Thái Huyền vung tay lên, hung hăng tặng Thất thiếu dấu bàn tay trên mặt.
Thất thiếu bị đánh sững sỡ, nguyên nhân do hắn ta không đề phòng Trần Thái Huyền, hắn vốn cảm thấy Trần Thái Huyền đã phế đi.
- Ngươi, ngươi dám đánh ta? Đây là ngươi tự tìm chết!
Thất thiếu nổi giận bừng bừng, rút kiếm ra.
Mà bên kia Trần Thái Huyền đã sớm rút kiếm, nhưng hắn rút kiếm ở trong mắt hành động với mọi người không khác châu chấu đá xe, Trần Thái Huyền dù không bị trọng thương, đánh với Thất thiếu cũng thua thiệt chút, huống chi hiện tại.
Tất cả mọi người biết Trần gia Thập Tam thiếu đã là phế nhân, người tàn phế rút kiếm, trong mắt tu luyện giả giống hài tử ba tuổi cầm kiếm chơi.
Nhưng để tất cả kinh ngạc chuyện tiếp theo xảy ra, Trần Thái Huyền thanh kiếm vừa động, thiên địa phảng phất vang lên tiếng sấm nổ mạnh, chung quanh Trần Thái Huyền sấm sét đùng đoàng.
Trần Thái Huyền cánh tay vung kiếm, hóa thành vô tận bóng kiếm tạo ra cỗ gió mạnh mang theo tia chớp, xông thẳng hướng đến Thất thiếu.
Thất thiếu biểu cảm giống như nuốt phải phân, cả người dại ra, phong lôi kiếm đánh hắn ta ngã ập xuống mặt đất.
Một chiêu, chỉ duy nhất một chiêu!
Hắn thua!
Thua trong tay của kẻ hắn cho là tàn phế!
Đây thật sự là người tàn phế hả?
Thập Tam thiếu đã bị phế sao?
Chứng kiến từ đầu đến cuối, đám người hầu sợ ngây người…
...
Ở ngoài đại môn Trần gia , không ít người nhìn chằm chằm, bọn họ mới nhận được tin tức Trần Thái Huyền bị Trần gia đưa đến vùng ngoại ô.
Hành động này kỳ thật thông báo đại gia một việc, đấy là Trần gia đã mặc kệ Trần Thái Huyền, ngày trước bị Trần Thái Huyền bắt nạt giờ đều chạy nhanh báo thù.
Đột ngột, bay ra một bóng đen.
-Trần Thái Huyền xuất hiện!
Không biết ai hô lên trước, mọi người nhao nhao hô theo. Người sau tiếp người trước nhảy lên ngăn bóng đen lại, chậm chập có thể sẽ không có cơ hội bổ đao.
Tất cả không hẹn đều không dùng vũ khí sắc nhọn, mấy chục người toàn bộ quyền cước tay chân vây quanh một người cuồng đánh, khung cảnh quá mức đồ sộ.
Trong khi đó lợi dụng không ai chú ý một thiếu niên anh tuấn từ Trần gia đại môn đi ra, hắn nhìn chung quanh một cái liền thi triển Tật Phong Bộ rời đi.
- Bốp bốp...Binh…
- A, a, đừng đánh mà, ta không phải Trần Thái Huyền, ta không phải Trần Thái Huyền……
- Tiểu tử ngươi trước kia không phải rất ngang ngược sao, hiện tại cũng nhục nhã đây…
- Dám khi dễ muội muội ta, này thì khi dễ cha ta, này thì khi dễ ta……
- Đánh, các huynh đệ tiếp tục đánh hắn! Có oán báo oán, có thù báo thù!
……
Sau một hồi từ Trần gia tên gia đinh vội vàng chạy ra:
- Ôi trời, đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh, ngài là Thất thiếu, không phải Thập Tam thiếu……
- ……
Mọi người im phăng phắc, sau khi phản ứng lập tức “vèo” một tiếng chạy vụt đi.
- Thất thiếu, Thất thiếu, ngài không sao chứ?
- Ngươi nói xem?
Không còn hình người Thất thiếu nói một câu, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
……
Trần tam gia tứ gia ngồi trong phòng chờ tin Trần Thái Huyền bị người giết chết, nhưng mà chờ đến lại là
- Tứ gia, không tốt…
Gia đinh tới báo.
- Có chuyện gì nữa?
Tứ gia trong lòng dự cảm không hay.
Gia đinh thật cẩn thận thưa:
- Thất thiếu… Thất thiếu ngài…Bị người đánh sưng mặt.
Rầm!
- Ai làm?!
Tứ gia một chưởng đập nát bàn trà trước mặt, hắn vừa rồi xem kịch vui vì Trần nhị ca là tam gia nhi tử, hơn nữa cũng không nghiêm trọng, chỉ hôn mê.
Nhưng Thất thiếu là nhi tử bảo bối của hắn bị người đánh…… Đánh bầm dập mặt mũi? Đây không thể!
- Không biết là ai làm, lúc ấy quá nhiều người, đều đến người trả thù, bọn chúng lầm Thất thiếu với Thập Tam thiếu, chính là Tam thiếu ném Thất thiếu ra.
Gia đinh trả lời đơn giản, đem đầu sỏ gây tội chỉ ra.
- Trần Thái Huyền tên tiểu tử kia? Nó ném Thất thiếu ra? Không phải hắn trọng thương ư, sao có thể làm chuyện này. Đánh lén ư?
Tứ gia liên tục đặt câu hỏi biểu đạt nghi ngờ và suy đoán.
- Không phải đánh lén, Thập Tam thiếu dùng một kiếm đánh bại Thất thiếu… Lúc ấy, tiểu nhân khuyên can Thất thiếu không nghe, muốn đánh Thập Tam thiếu rời đi trước khi đi, nói về sau không còn cơ hội, ngài mấy năm nay tức giận sẽ không chỗ trút…
Gia đinh kể tình huống ban đầu.
Tam gia mở miệng hỏi:
- Ngươi nói, hắn chỉ dùng một kiếm?
- Vâng, là một kiếm.
Gia đinh khẳng định.
- Sao có khả năng? Hắn trước kia cũng không làm được mà?
Tam gia nhíu mày, hay là tên tiểu tử đó giấu một tay?
- Rõ ràng là không có khả năng dù tiểu nhân chứng kiến cũng không tin, Thập Tam thiếu không phải hủy linh chủng à tại sao so trước mạnh hơn?
Gia đinh cũng tỏ vẻ hoài nghi.
- Không còn linh chủng nhưng thực lực hắn vẫn còn. Nếu đánh lén hẳn có thể.
Tứ gia nói suy đoán chỉ có khả năng này.
- Không đánh lén, Thất thiếu cùng Thập Tam thiếu mặt đối mặt rút kiếm chuẩn bị tốt.
Gia đinh nói.
- Thế có thể do Thất thiếu khinh địch.
Tứ gia tiếp tục tìm lý do giải thích,
-Ngươi thấy Thập Tam hắn dùng chiêu kiếm nào?
- Là Phong Lôi động Cửu Châu, khi ấy chung quanh cuồng phong gào thét, tiếng sấm ẩn động, Thập Tam thiếu kiếm quét tới, chung quanh chậu hoa, hòn non giả cỏ cây gãy nát rơi đầy đất.
Gia đinh nói, một kiếm kia quá mạnh,hiện cả dấu hiệu thiên địa đại động .
Một kiếm có sức tàn phá thật lớn, Thập Tam thiếu có lẽ dạo này thói quen đập phá đồ đạc đi, làm gì cũng thích phá hư.
- Xem ra như ta suy đoán, Thất thiếu gia khinh địch, Trần Thái Huyền dùng toàn lực ra đại chiêu mới có kết quả như vậy, hừ, ta xem hắn kế tiếp ứng phó lthế nàp, loại tuyệt chiêu này cũng không thể sử dụng nhiều lần.
Tứ gia cắn răng nói.
Tam gia bình tĩnh nói:
-Đúng vậy, Tứ đệ không cần gấp gáp, chúng ta có hậu chiêu, hắn chạy trốn nhất thời cũng không chạy suốt đời.
- Đúng, hắn có lén lút bỏ đi cũng tới viện tử ngoại ô sao!
Tứ gia rất tự tin khẳng định.
- Thưa Tam gia, Thập Tam thiếu không đi về hướng nam, mà đi hướng bắc.
- Cái gì?
Tứ gia trực tiếp bị vả mặt.
Tuy Trần Thái Huyền lén rời đi, nhưng kẻ thù của hắn quá nhiều, hành tung không bị phát hiện cũng rất khó.
- Hướng bắc? Hắn muốn đến...
- Võ viện sao?
Tam gia và tứ gia nhìn nhau, cùng nói ra suy đoán trong lòng.
Võ viện đúng là Trần Thái Huyền cảng tránh gió hiện tại, Võ viện có quy củ không thể giết người, tư đấu cũng không được, chỉ cho phép trên luận võ đài luận bàn võ nghệ, những chỗ khác đều là khu an toàn.
Mà Võ viện là chỗ các thế lực lớn cơ sở tu luyện, sau lưng tồn tại các thế lực lớn. Tuy rằng có thể bị người thông qua thủ đoạn giấu giếm tới tìm, nhưng ít ra cũng tương đối an toàn.
Tam gia cười to:
- Ha hả, tiểu tử đó nghĩ đến đó cứu được hắn sao? Từ nơi này đi đến Võ viện hơn mười km, mà một km đủ để hắn đã thành người chết.
- Thật sự tin chúng ta đơn giản thả hắn đi? Chúng ta đã sớm phái người đi theo, kể cả trên đường không ai giết hắn thì cũng có người tiễn hắn lên đường.
Tứ gia cũng cười.
Tứ gia phái thủ hạ đắc lực nhất của mình đi làm, chỉ cần có cơ hội lập tức giết Trần Thái Huyền, đây là hậu chiêu, tên thủ hạ khẳng định vẫn luôn bám sát Trần Thái Huyền, tính Trần Thái Huyền thông minh hơn nữa cũng không cách nào thoát khỏi một đôi mắt nhìn chằm chằm .
Không biết sau bao lâu, một bóng đen xuất hiện trong phòng...
- Tứ gia, thuộc hạ thất bại!
- ……
Tứ gia xém chút ngã từ trên ghế xuống đất.
Thất bại?
Ngươi làm sao có thể thất bại?
Ngươi chính là Dưỡng Linh cảnh sáu trọng thiên, tiểu tử kia chỉ là Luyện Khí cảnh năm trọng thiên, hai ngươi chênh lệch không phải một trọng thiên đâu, mà là mười cái đó, ngươi giết hắn giống như giết gà, lại nói với ta thất bại?
Các ngươi a, có phải đánh mặt lão tử thực sảng phải hay không!?