Cửu Châu đại lục, một đại lục lấy tu luyện làm gốc, diện tích cực kì rộng lớn.
Cửu Châu gồm chín châu, mỗi châu bề ngang so cả trái đất còn rộng hơn, một châu gồm hơn trăm quốc gia. Linh Châu là châu có diện tích nhỏ bé nhất, nằm phía Đông đại lục, giáp bờ biển.
Thái Sơ Quốc, một cường quốc của Linh Châu, nằm cạnh biển. Tòa Phong Lâm Thành là tòa thành diện tích không lớn, không nhỏ.
Phong Lâm Thành đứng đầu là Trần gia đại gia tộc, đại thiếu gia của Trần gia là Trần Thái Huyền, hắn đứng thứ mười ba trong bảng xếp hạng cùng thế hệ. Tuy nhiên trong bốn tiểu ma vương của Phong Lâm Thành, thì Trần Thái Huyền đứng đầu tiên.
Dựa thế cha mẹ cùng gia tộc uy danh, chính bản thân cũng có thực lực và thiên phú cao cường, Trần Thái Huyền trong thành nổi tiếng ương bướng, chuyên khi nam dễ nữ. Người chết vì hắn không biết có bao nhiêu.
Ngày hôm qua, Trần Thái Huyền ở trên vách núi làm chuyện cưỡng d"m với cô nương Phượng Hề, một thiếu nữ thiên tài có tiếng của thành. Sau đó hắn đang chuẩn bị giết người diệt khẩu không ngờ bị cao thủ đi ngang bắt gặp, gã ta thấy chuyện bất bình bèn không chịu nổi, "hống" một tiếng đem hắn trọng thương, linh chủng cũng phế nát. Giờ phút này Trần Thái Huyền đang rất nguy kịch, hắn gần như không trụ được nữa.
Từ qua đến giờ, Trần gia thử rất nhiều biện pháp: mời danh y cầu đan dược, vẽ bùa chú, dùng pháp bảo vẫn không thể đem một mạng của Trần Thái Huyền từ quỷ môn quan kéo trở lại. Những kẻ thân thích họ hàng đến thăm hắn, khi biết không cách cứu chữa đã sớm quay về.
Phía bên ngoài, Tần Phượng Hề đang cùng người nhà của nàng quỳ gối giữa sân. Khuôn mặt Tần Phượng Hề như đầu heo sưng vù vì tam cô Trần Thái Huyền liên tục năm ngón, mười ngón hết sức bình sinh mà đánh, khắp người nàng cũng có vết thương.
Lại nhắc tới vị cao thủ trượng nghĩa gặp chuyện bất bình sẵn sàng rút đao tương trợ kia, gã ta sau khi "cứu" Tần Phượng Hề đã sớm vỗ mông chạy lấy người. Toàn bộ trách nhiệm hiện tại đều quy về Tần Phượng Hề và gia đình nàng. Giả sử Trần Thái Huyền có mệnh hệ, cả nhà nàng chắc chắn bị kéo đi chôn sống theo, trường hợp Trần Thái Huyền mạng lớn còn sống, cả nhà nàng vẫn rất thê thảm.
Tại thế giới tu luyện, tư cách quyết định đúng sai thuộc về cường giả.
Hiện giờ cả nhà Tần Phượng Hề đều hy vọng Trần Thái Huyền sẽ không chết, dù thế nào chí ít không cần chôn theo, sống sót mới là vương đạo.
- Ơn Trời, tam cô ơi, ngài mau tới xem, thiếu...thiếu gia tỉnh lại!
Từ trong viện tử truyền ra tiếng kêu kinh hỉ của thị nữ, Trần tam cô vội vàng lắc mình, nhanh nhẹn đẩy cửa vào. Nhìn thân thủ của nàng cho thấy đây tuyệt đối là tu luyện giả.
Tam cô sốt ruột nhìn Trần Thái Huyền đã ngồi dậy nhưng hai mắt dại ra nhìn phía trước.
- Thập Tam, cháu thấy thế nào?
Trần tam cô quan tâm hỏi, trong lòng thầm nghĩ trước mắt không phải hồi quang phản chiếu chứ?
Trần Thái Huyền quay sang phía Trần tam cô, đầu óc hắn hiện giờ rất hỗn loạn. Người trước mặt, hắn thật quen thuộc nhưng lại mang theo cảm giác xa lạ. Bởi vì đầu óc hắn hiện tại chứa đựng hai ký ức hoàn toàn khác biệt, hắn không rõ cái nào là mới là kí ức chân thật của hắn, một cái ở thế giới này, cái còn lại không thuộc về thế giới này.
Trong thế giới kia, kí ức của hắn ngừng ở cảnh bản thân thâu đêm suốt sáng cùng bạn chơi game, là một thể loại game giả tưởng quốc nội, có đa dạng động tác trò chơi nhập vai thế giới sinh tồn. Nhưng động tác trò chơi quá nhiều làm hắn mất hứng thú, thấy cái game này quá vô vị, không sáng tạo.
Cho hắn tổng kết bằng hai chữ chính là “Rác rưởi”.
Lãng phí thời gian thanh xuân của ca!
Hắn nhàm chán lên giường ngủ, trí nhớ dừng ở đây, đoạn sau liền không có.
Cái kí ức ở đại lục này, trùng với vẻ bề ngoài bây giờ của Trần Thái Huyền, điều này làm cho hắn không rõ kí ức nào mới chính xác. Hắn xuyên qua? Hay là Trần Thái Huyền nhiều thêm một phần ký ức?
Phía sâu nội tâm, Trần Thái Huyền cảm giác hắn có vẻ là tên trạch nam trong xã hội hiện đại, bản thân bị xuyên qua. Nếu cảm giác của hắn đúng, chuyện này cũng con mẹ nó thú vị đi, bỗng nhiên từ cái công dân bình thường trở thành đại thiếu gia thích ăn chơi trác táng tội ác vô số. Hắn nên tiếp tục sắm vai ác, hay làm người tốt đây?
Thật khó lựa chọn!
- Ta không sao, chỉ nhức đầu một chút, bên ngoài xảy ra chuyện gì ầm ĩ thế ?
Trần Thái Huyền lắc đầu, thuận miệng hỏi.
- Là một nhà Tần Phượng Hề ả tiện nhân kia, giờ để cháu tự dạy dỗ chúng.
Trần tam cô lạnh lùng nói, trong lòng nghĩ dù sao cháu nàng cũng sắp chết, không bằng để hắn dạy dỗ đám người làm hắn chết.
- Cũng được.
Trần Thái Huyền gật gật đầu, xuống giường đi qua tam cô. Trần tam cô và thị nữ kinh ngạc, không ngờ hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết lợi hại như vậy, trông cháu nàng không giống mắc trọng thương, chỉ đơn giản bệnh nhẹ nên hơi suy yếu thôi.
A, đúng, là như thế. Đây là hồi quang phản chiếu, làm gì có người nào trúng trọng thương hồi phục nhanh thế này.
- Còn không mau đỡ thiếu gia.
Trần tam cô trừng mắt nhìn thị nữ đứng bên.
- Vâng tam cô.
Tiểu thị nữ vội vàng chạy đến muốn đưa tay đỡ Trần Thái Huyền.
Trần Thái Huyền lập tức khoát tay, tỏ ý với nàng không cần, hắn không quen dựa vào người khác đi đứng, mặc dù trong trí nhớ thân thể có thói quen này, nhưng giờ thêm vào một ký ức, con người hắn đã thay đổi, không còn giống trước kia.
Khi Trần Thái Huyền xuất hiện trước mặt Tần Phượng Hề, nàng ta âm thầm cắn răng, rất nhanh bình thản ra điều kiện:
- Ngươi có thể giết ta, nhưng phải tha cho người nhà ta.
Qua ngữ điệu bình thường Trần Thái Huyền vẫn nhận ra sự thù hận và sát ý ẩn chứa trong đó, hắn tin nếu nàng đủ năng lực giết hắn, hẳn lâp tức thành khối thi thể.
Lúc này, có đạo âm thanh nói cho hắn, giết chết đối phương, trừ hậu hoạn về sau; thanh âm còn lại ngược lại nói với hắn, hãy thả nàng đi, tha cho bọn họ, làm một người tốt.
Trên lý trí phân tích, giết nàng là lựa chọn tốt nhất, thế giới này không cần làm người tốt, Tần Phượng Hề sở hữu thiên phú mạnh mẽ, Trần Thái Huyền nếu không lớn hơn nàng hai tuổi cũng chưa chắc đủ sức đè nàng dưới đất. Quan trọng trong nội tâm Tần Phượng Hề hận hắn, tương lai chắc chắn trả thù.
Cuối cùng, Trần Thái Huyền ra quyết định:
- Thả toàn bộ.
- Toàn... bộ?!
- Chính xác, toàn bộ, bao gồm cả nàng.
- Bao gồm nữ nhân này?!
Nhất thời chấn kinh tất cả mọi người, Trần Thái Huyền muốn gì? Không lẽ con người trước khi chết thích làm việc tốt? Nếu không tại sao hắn đưa ra quyết định ngu xuẩn đến thế?
- Ngươi thả ta? Sau này đừng hối hận, tương lai ngươi nhất định chết trong tay ta.
Tần Phượng Hề cắn răng nói.
Trần Thái Huyền không chút để ý vung tay:
- Không sao cả, chưa phải chưa chết qua.
- ???
Ai cũng không biết, bản thân Trần Thái Huyền mới xuyên tới, chết lần nữa khả năng cao lại xuyên qua, đã thế hắn sợ gì chứ, chết cũng không sao!
Hơn nữa, tương lai mà bị người ta giết, không bằng sớm đi chết.
Xuyên không giả, nhất là xuyên đến thế giới tu luyện, theo mô típ bình thường cho dù không may mắn nhặt được võ công vô địch thiên hạ, cũng là tốc độ tu luyện người khác thúc ngựa đuổi không kịp, sao lại có thể sợ kẻ thù hiện tại so với mình còn yếu hơn. Nếu hắn như vậy, chỉ có thể nói hắn
Hẹp hòi,
Tầm nhìn nhỏ hẹp!
Cứ như vậy Tần Phượng Hề và người một nhà được thả. Lúc đi, Tần Phượng Hề dáng vẻ bước đi rất khó khăn, nhưng người nhà không dám đỡ lấy nàng.
- Thập Tam, ngươi không có vấn đề gì chứ?
Trần tam cô nhìn Trần Thái Huyền.
- Không sao, ta có thể có chuyện gì.
Trần Thái Huyền nói.
- Thập Tam, linh…… Linh chủng ngươi đã bị…… Huỷ ……
- Linh chủng…… Bị hủy?
Trần Thái Huyền ngây ngẩn cả người.
Trong lòng hắn vang lên thanh âm: "Người đâu, bắt Tần Phượng Hề trở lại, giết cho ca!"
Linh chủng chính là căn nguyên tu luyện, ngoại trừ thể tu, tất cả tu luyện giả đều cần linh chủng. Linh chủng tầm quan trọng như nhịp thở của quá trình tu luyện. Mà thể tu, để đột phá cảnh giới có rất nhiều yêu cầu, dứt khoát bỏ qua.
Hệ thống tu luyện trên Cửu Châu đại lục, chia thành chín đại cảnh giới, tương ứng: Luyện Thể, Luyện Khí, Dưỡng Linh, Thiên Hợp, Pháp tượng, Thần Thông, Hợp Thể, Tạo Hóa, Hư Không. Ngoài cảnh giới luyện thể với luyện khí không cần linh chủng ra, mỗi cảnh giới với linh chủng đều có quan hệ mật thiết.
Dưỡng Linh cảnh giới chú trọng bồi dưỡng linh chủng. Thiên Hợp là cùng linh chủng đạt tới trình độ ăn ý thiên nhân hợp nhất, mà Pháp Tượng là dựa trên cơ sở của Thiên Tượng tạo hình thái riêng cho linh chủng , mỗi loại hình thái khác biệt sở hữu loại năng lực đặc thù riêng.
Trên thực tế, luyện thể với luyện khí tuy rằng có thể không có linh chủng, nhưng có linh chủng tương đương làm ít công to, cao giai linh chủng lại càng gấp bội, siêu cấp gấp gấp bội.
Trước đây, Trần Thái Huyền sở hữu huyền cấp thượng phẩm hỏa thuộc tính linh chủng, cho nên dù suốt ngày ăn chơi, thực lực cũng đứng đầu so bạn cùng lứa.
Bây giờ, linh chủng bị phá hủy, tuy võ công của Trần Thái Huyền không mất, nhưng muốn tiến cấpcũng không thể, đồng thời uy lực võ công cũng yếu bớt.
- Ngươi không cần lo lắng, có cô cô ở đây, phụ thân và mẫu thân ngươi nữa, dù ngươi biến thành người thường, vẫn có thể tiếp tục bắt nạt người khác.
Trần tam cô nói.
Trần Thái Huyền cảm thấy may mắn, phụ thân cơ thể này rất trâu bò, tạm thời đổi mục tiêu, hắn làm thiếu gia gia tộc lớn phong lưu tiêu sái không ai sánh được, ngoài ra chăm sóc phụ mẫu một đời.
- Không xong rồi, lão gia bị người ta đánh tàn phế, nâng về trước cửa!
- ……
Lão gia?
Đây không phải phụ thân trâu bò của hắn sao?
Không, không sợ!
Hắn còn có vị mẫu thân bá đạo.
- Phu nhân đâu?
- Phu nhân nghe nói bị kẻ đó bắt đi, dữ nhiều lành ít.
- ……
Không sợ, không sợ!
Còn có, còn có, ca còn có một tỷ tỷ, tỷ hắn là đệ tử chân truyền của tông môn, hắn chỉ cần tích lũy của cải, không tiêu hoang cũng có một cuộc sống phú quý.
- Không xong rồi, tin cấp báo, tông môn của đại tiểu thư bị diệt, không ai sống sót!
- ……