Chương 28
- Còn không mau quỳ xuống!
Tống Tịnh Kỳ dần lấy lại được trạng thái lúc trước, nội tâm không khỏi dâng lên một cỗ tức giận, tư thái càng thêm lạnh lùng. Nàng ta hận Hàn Thiên một thì hận Triệu Nghiên Dương mười, mặc dù không rõ ảo giác vừa rồi gặp phải là từ đâu tới, thế nhưng nàng ta vẫn nhất quyết muốn tại đây làm nhục tên nô tài này.
Người xung quanh vây xem xì xào bàn tán, những cũng không có ai đồng tình cùng Hàn Thiên, chỉ có tâm lý khoanh tay xem trò hay. Hậu cung vốn là chỗ tranh đấu, sống chết mặc bay, chỉ là không biết tên thái giám kia đã đắc tội gì với Tống quý phi.
Hàn Thiên đôi mắt trở nên đen kịt, hàn ý đối với Tống Tịnh Kỳ càng lúc càng dày đặc, nàng ta đây là đang đi vào tuyệt lộ. Nhưng hắn là người co được giãn được, suy nghĩ vụt qua trong đầu vô cùng quyết đoán. Chỉ là quỳ xuống mà thôi, trên giường lớn, hắn cũng đã quỳ không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng còn chưa để cho Hàn Thiên hành động, một giọng nói vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo bất chợt từ ngoài cửa vang lên.
- Hừ, Tống Tịnh Kỳ ngươi quả thực to gan. Người của ta, ngươi cũng dám đụng.
Đám người vây xem không khỏi sững sờ, ai lại dám nói chuyện với Tống quý phi như vậy chứ. Thế nhưng khi nhìn tới người từ ngoài cửa vừa mới bước vào, đám thái giám cung nữ ở đây đều không khỏi run sợ đi lên, ánh mắt vội vàng tránh né, cái đầu càng là cúi thấp hơn mấy phần.
Hàn Thiên cũng thuận thế nhìn lại, ánh mắt chợt loé lên.
Nữ tử vừa tới mặc một thân cung trang màu phấn hồng mỏng manh, chỉ cần người cố ý quan sát là có thể mơ hồ thấy được toàn bộ thân hình thành thục mọng nước, đôi mắt đen láy gợi tình, hai hàng lông mày càng là uyển chuyển câu dẫn, khẽ liếc xung quanh tràn ngập kiêu ngạo. Vưu vật có thể không chút uý kỵ mà bán khoả thân đi ra ngoài như vậy, ngoài Triệu Nghiên Khanh ra còn có thể là ai nữa.
Triệu Nghiên Khanh này dường như chính là muội muội của Triệu Nghiên Dương, hai nàng đã đem Hàn Thiên ra như thẻ đánh bạc mà giao dịch, đổi lấy một tấm lệnh bài xuất cung gì đó. Hàn Thiên vẫn nhớ mãi không quên, nhiệm vụ Song Phượng Tề Minh chính là từ trên hai nàng này xuất hiện.
- Triệu Nghiên Khanh! Ngươi...!!
Tống Tịnh Kỳ vốn vô cùng tức giận, thấy có người dám can thiệp vào chuyện của nàng thì càng thêm nổi xung. Thế nhưng khi nhìn rõ người tới là Triệu Nghiên Khanh thì tâm trạng của nàng cũng phải kiềm chế xuống, không dám phản bác bất kỳ lời nào nữa, dường như vô cùng kiêng kỵ.
Triệu Nghiên Khanh liếc mắt nhìn Tống Tịnh Kỳ một chút, khoé miệng nhấc lên tà tiếu hướng Hàn Thiên dần dần tới gần. Hàn Thiên trong miệng tràn ngập hương vị phong tình, không khỏi hít thêm mấy hơi, hạ thân âm thầm bốc lên một cỗ dục hoả. Vưu vật này, quả thực là kích thích động lòng người.
Triệu Nghiên Khanh tới sát cạnh bên Hàn Thiên mới chịu dừng lại, ánh mắt liếc vào phần giữa hai chân của hắn, nụ cười càng thêm đậm, tuỳ ý hỏi mấy câu.
- Tiểu Hàn tử, tỷ tỷ của ta bình thường ưa thích tới xem thực thần biểu diễn, tại sao hôm nay không tới?
Hàn Thiên hơi ngẩn ra một chút, không biết nàng ta có ý gì, nhất thời tuỳ ý giải thích.
- Bẩm quý phi, Triệu quý phi hơi mệt trong người, nên hôm nay không tới.
- Haha...
Triệu Nghiên Khanh nghe tới đây, không khỏi hé miệng cười tới run rẩy thân mình, da thịt toàn thân non mơn mởn rung rinh theo từng âm thanh haha quyến rũ, vô cùng có lực trùng kích thị giác.
Nàng ta ý vị thâm trường liếc nhìn Hàn Thiên từ đầu tới chân như đánh giá một món hàng, tiến sát bên cạnh hắn, thân thể gần như dán trên người Hàn Thiên mà dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu thỏ thẻ.
- Tiểu Hàn tử, ta đánh giá rất cao võ lực của ngươi. Chỉ là không biết, công phu về khoản kia thì thế nào?
Hương u lan phả vào bên tai, mang theo dục hoả kích tình đốt cháy vô hạn trong tâm khảm. Tiểu Hàn Thiên phình to trướng lớn, ngửa đầu gào thét điên cuồng ngỏng dậy, như muốn phá tan y phục chui ra. Triệu Nghiên Khanh như có như không, bàn tay kín đáo lướt qua hạ thân của hắn, khẽ vỗ trên côn thịt một cái sau đó rút tay về. Đôi mắt long lanh kiều diễm, mơ mơ màng màng cười dâm đãng một tiếng, sau đó nhanh chóng thối lui.
- Tiểu Hàn tử, tỷ tỷ của ta đang chờ, mau trở lại đi thôi.
Toàn bộ quá trình tiến tới rồi rút lui cực nhanh, không để lại một chút dấu vết, người ngoài cũn hoàn toàn không nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Triệu Nghiên Khanh liếc nhìn Tống Tịnh Kỳ một ánh mắt cảnh cáo, mang theo làn gió thơm tiến lên lầu hai, để lại đám người vẫn còn sợ hãi dư uy của nàng.
Tống Tịnh Kỳ mặt hoa tức giận, ánh mắt cảnh cáo cuối cùng kia của Triệu Nghiên Khanh làm nàng mất luô cơ hội đối phó Hàn Thiên. Nàng ta không khỏi nhìn Hàn Thiên hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu mấy cung nữ tiến lên lầu.
Hàn Thiên nhìn theo hai nàng mà âm thầm liếm môi, hai nữ nhân này trêu đùa hắn, sớm muộn cũng bị hắn hành hạ tới chết. Lúc này cũng không còn ai cản trở, thuận lợi vô cùng lấy tới mấy món ăn.
- Triệu Nghiên Khanh đúng không, ta nhớ rõ.
Hàn Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm, vừa phải cúi sát người cố gắng che đi hạ thân u cục. Nàng ta đã thành công đốt lên dục vọng trong lòng hắn, lại cứ như vậy để nó cháy âm ỉ phía dưới, cơ thể quả thực là khó chịu vạn phần. Hắn cũng đâu biết, Triệu Nghiên Khanh ngồi trên lầu hai nhìn bóng dáng hắn rời đi cũng là chung một cảm xúc. Nội tâm bức bối khó chịu, hạ thân sớm thấm đẫm một mảnh dâm dịch, trống rỗng ẩm ướt, hận không có người giúp nàng giải khuây. Ăn uống vì thế mà cũng không còn ngon miệng nữa.
“Cốc cốc”
- Quý phi nương nương, tiểu Hàn tử đã trở lại.
Hàn Thiên về tới tẩm cung, phía trước là hai nàng cung nữ thiếp thân của Triệu Nghiên Dương chờ sẵn. Một người trong đó khẽ tới bên cửa phòng, nhẹ nhàng thông báo với bên trong một tiếng.
- Ồ, cho hắn vào. Hai người các ngươi tới Nội Vụ Điện, xem xét tin tức về Thuỷ Linh thể cho ta.
- Dạ.
Hai cung nữ Ngọc Như cùng Ngọc Lan dạ một tiếng nhu thuận, mở cửa cho Hàn Thiên sau đó theo sau bước đi. Trong lòng hai nàng vừa thở phào vừa thắc mắc. Mấy ngày hôm nay, Triệu quý phi liên tục sai khiến hai nàng đi nghe ngóng tin tức về Thuỷ Linh thể này, không cần phục thị, không biết có ý đồ gì. Nhưng như vậy cũng vừa khéo thuận tiện che giấu bí mật trong lòng hai nàng. Dù sao đêm qua hai nàng mới bị một dâm tặc tấn công, hãm hiếp tới kiệt sức, nếu để Triệu quý phi nhìn thấy điều kỳ lạ, vậy coi như xong rồi.
Hàn Thiên nhìn hai nàng bước đi tập tễnh mà cười thầm, trong lòng dương dương tự đắc về chiến quả. Lúc này cũng không chậm trễ, bước vào tẩm cung, theo đó cũng tiện tay đóng cửa lại.
- Tiểu dâm phụ, ta về rồi đây.
Hàn Thiên vừa về tới phòng, dục hoả trùng thiên thiêu đốt, không nhịn được đặt đám đồ ăn lên bàn rồi nhanh chóng phi thân lên giường, đè nghiến vưu vật kia ra mà điên cuồng cắn xé. Triệu Nghiên Dương vẫn còn chưa có gượng dậy nổi đấy, thân thể căng tròn mọng nước nảy nở toàn bộ phơi bày, không nhịn được mà ư ư yêu kiều rên rỉ, trong mắt tràn ngập sương mù.
- A. Không đúng. Đây là mùi gì. Tiểu Hàn tử, trên người ngươi có mùi nữ nhân.
Triệu Nghiên Dương bị Hàn Thiên đè nghiến dưới thân, thế nhưng khứu giác vẫn là vô cùng xuất sắc, nhất là với mùi hương của nữ nhân khác càng là nhạy cảm, không khỏi kêu lên giận dữ. Tên khốn này, rời đi mới có bao lâu đã gây chuyện?
Hàn Thiên không thể không hơi ngừng lại, kể rõ đầu đuôi câu chuyện bên trong ngự thiện phòng. Từ chuyện Tống Tịnh Kỳ bức bách tới Triệu Nghiên Khanh giải vây, quyến rũ hắn, nhất nhất đều thuật lại một lượt, thêm mắm dặm muối cho phù hợp, tất nhiên là giấu nhẹm chuyện về ba cung nữ kia.
- Hừ. Hai ả hồ ly kia không có kẻ nào tốt đẹp cả. Nhất là tiện nhân Tống Tịnh Kỳ đó, ta sớm muộn cũng cho nàng đẹp mặt.
Nàng vừa nói vừa gỡ tay Hàn Thiên khỏi bầu nhũ hoa, xem chừng vẫn còn tức giận. Nhất là nghe tới chuyện Triệu Nghiên Khanh quyến rũ sờ mó trên người Hàn Thiên, tâm trạng lại càng không được tốt đẹp. Liếc nhìn Hàn Thiên đang vầy vò thân thể mình, Triệu Nghiên Dương không khỏi xẵng giọng.
- Tiểu Hàn tử. Ngươi không phải đánh chủ ý lên người nàng ta chứ? Ta nói cho ngươi biết, nàng ta không phải dễ dà... A ư ư.....
- Hừ. Cái gì mà tiểu Hàn tử. Gọi ta là lão gia. Còn nữa, không phải nàng đã bán ta cho nàng ta rồi sao.
Hàn Thiên mặc kệ Triệu Nghiên Dương kêu la thảm thiết, nhục côn cự đại sớm phình to khó chịu phụp một tiếng đâm vào thân thể nàng, phầm phập đâm tới. Mỗi cú dập xuống của hắn đều là dùng hết tất cả nín nhịn nãy giờ, đâm tới tận cùng chạm tận tử cung, chấn cho Triệu Nghiên Dương tâm hồn tán loạn, thân thể mềm nhũn run rẩy, da thịt đỏ ửng a a kêu lớn, bụng dưới đã xuất hiện hư ảnh một cục u to liên tục ẩn hiện ra vào.
- Ư ư... Thế nhưng lão gia. Người thật định đánh chủ ý tới nàng ta sao. Ư ư...
Triệu Nghiên Dương sao có thể chịu nổi, sớm một chút run rẩy dưới dâm uy của Hàn Thiên, tuỳ ý để cho hắn chà đạp, huyệt hoa đẫm nước tuôn trào vô hạn dâm dịch thuỷ ướt át. Hàn Thiên cười tà một tiếng, đem nàng quỳ xuống giường, kiều đồn vểnh cao phơi bày hai con hàu sữa căng mọng, ác long to như cái chày giã cua, tách ra múi thịt, men theo âm đạo mà phầm phập đâm tới liên hồi.
- Haha, ta đương nhiên đánh chủ ý tới nàng. Ta còn muốn đem nàng chơi chết, cả hai nàng, tại cùng một chỗ chơi chết.
Triêu Nghiên Dương nghe tới đây, tâm hồn dâm nữ sợ hãi thiếu chút ngất xỉu. Vừa muốn há miệng phản đối, lại bị từng đợt từng đợt sóng triều dục hoả chôn vùi dập dìu tới mơ hồ thần trí. Nàng thân thể mềm nhũn gục xuống dưới giường, hạ thân bị lấp đầy bởi khúc thịt nóng hổi cự đại, vừa khoái cảm vừa sợ hãi vừa đê mê, không còn nói được lời nào nữa.
Hai thân thể quấn chặt lấy nhau, dâm dịch thuỷ cùng tinh dịch trộn lẫn chung một chỗ, cảnh xuân nở rộ vô ngần. Hàn Thiên đem Triệu Nghiên Dương từ trên giường tới bên cửa sổ, từ bên cửa sổ tới bàn ăn, tới trước gương lớn, trong phòng ngập tràn khí tức giao hoan. Cho đến khi Triệu Nghiên Dương tỉnh lại trong bồn tắm, nhìn tà dương ngoài cửa sổ, vẫn thấy khúc thịt nóng hổi kia ngâm trong người mình, cũng không biết đã ngất đi tỉnh lại lần thứ mấy.
Cùng đườn, nàng chỉ còn cách uỷ khuất chấp nhận yêu cầu của Hàn Thiên, cùng một chỗ với Triệu Nghiên Khanh tỷ muội song hành phục thị, lúc này mới nhận lấy Hàn Thiên hài lòng chấp nhận, đem tinh dịch bắn sâu trong cổ họng nàng, tắm rửa sau đó chuẩn bị tham gia tỷ võ vòng hai.
Cũng không biết tình cảnh này, để Tần Hoàng Đế nhìn thấy, sẽ là cái tâm trạng gì nữa.