Chương 27: Thập tuyệt đạo!
“Đinh! Chúc mừng ký chủ thăng lên cấp 8! Exp 331/50.000”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ pháp bảo công năng! Ban thưởng 10.000 Exp, 1000 kim trị. Dung hợp thành công Tà Thần Nhãn!”
“Ký chủ: Hàn Thiên!
Kinh Nghiệm: 10.331./50.000 (Luyện khí cảnh Bát tầng!)
Công pháp: Tà Thần Vạn Đạo công (Lv1)!
Thần thông: Mê Hồn thuật, Thôn Thiên Vạn Đạo, Tà Thần Nhãn!
Pháp Bảo: Trang phục Nano.
Kim trị: 1450!”
“Đinh! Phát động nhiệm vụ cưỡng chế! Tìm hiểu Thập Tuyệt Thần Đạo! Nhiệm vụ yêu cầu 1.000 kim trị!”
“Đinh! Cưỡng chế 1000 kim trị, hoàn thành nhiệm vụ tìm hiểu Thập Tuyệt Thần Đạo. Tiếp nhận nhiệm vụ Toàn Lực: Thu thập Thập Tuyệt Thần Đạo!
Nhiệm vụ tường trình: Thập Tuyệt Thần Đạo là thần thông Tiên cấp, Ký chủ trong vòng ngàn năm cần thu thập đủ Thập Tuyệt Đạo, sau ngàn năm không thu thập đủ, mỗi một năm giảm một tiểu cảnh giới!”
Hàn Thiên còn đang hưng phấn vì tràng cảnh may mắn vừa rồi, vừa được thăng cấp vừa được hoàn thành nhiệm vụ, vừa ăn được ba tiểu dâm nữ xinh đẹp. Thế nhưng càng nghe hệ thống thông báo, khuôn mặt hắn càng thêm ngưng trọng, đến cuối cùng biến thành đen như đít nồi. Đây là cái gì? Cưỡng chế 1000 kim trị của hắn không nói. Thập Tuyệt Thần Đạo? Mỗi năm giảm một cảnh giới?
“Hệ thống? Thập tuyệt thần đạo là thứ đồ chơi gì?”
Hắn không thể không hỏi a. Mỗi lần tăng lên cảnh giới kinh nghiệm cần thăng cấp đều tăng tới khó tin. Hiện tại còn đỡ, chỉ có vài chục ngàm kinh nghiệm, hệ thống nói trong ngàn năm, không biết tới lúc đó hắn đã tới cảnh giới gì rồi, kinh nghiệm tăng lên không biết cần bao nhiêu mỗi cảnh giới, nếu bị giảm thì thật oan ức a?
“Đinh! Tải lên tư liệu nhiệm vụ Thập Tuyệt Thần Đạo!”
“Đinh! Tải lên hoàn tất!”
Một luồng thông tin bỗng chốc được truyền vào trong não Hàn Thiên, thông tin dài như hoàng hà, phức tạp như ma trận, phải mười mấy hô hấp sau, hắn mới có thể tiêu hoá hết, không khỏi mặt đen càng thêm đen.
Thập Tuyệt Thần Đạo. Là thần thông Tiên cảnh!
Tiên cảnh là cảnh giới gì, hắn tạm thời chưa rõ, thế nhưng thần thông này là cái gì, hắn đã có thể đại khái chắt lọc ra thông tin.
Thập Tuyệt Thần Đạo, tạo thành từ mười chủng Thiên cấp thần thông, cực kỳ mạnh mẽ, đoạt thiên địa tạo hoá, không gì không làm được. Thập tuyệt, theo thứ tự chính là:
Vô Cực Thần Tiễn.
Thái Cực Thần Quyền.
Lưỡng Nghi Thần Phù.
Tam Tài Thần Thuật.
Tứ Tượng Thần Ấn.
Ngũ Hành Thần Biến.
Lục Đạo Thần Chưởng.
Thất Tinh Thần Nhãn.
Bát Môn Thần Toả.
Cửu Cung Thần Binh.
Mà Tà Thần Nhãn của hắn, chính là địa cấp sơ giai thần thông, khởi nguồn của Thất Tinh Thần Nhãn. Hắn cũng chưa hẳn đã nắm giữ được Thất Tinh Thần Nhãn này, bởi nó là thần thông thiên cấp, cần hắn liên tục tu luyện để tăng Tà Thần Nhãn lên tới Thiên Cấp, mới coi như đạt được Thất Tinh Thần Nhãn.
Hàn Thiên trong lòng điên cuồng chửi rủa má nó. Thập Tuyệt chết tiệt thần thông này, theo như miêu tả hướng dẫn nhiệm vụ, thì mỗi chủng đều vô cùng vô cùng khó khăn đạt được, lại càng khó khăn hơn nữa để tu luyện tới thiên cấp. Một vài loại trong đó, còn không có đầu mối thu thập cùng tu luyện, nếu thật như cái hệ thống chết tiệt hướng dẫn thì phải mười ngàn năm sau mới có thể tu toàn bộ tới đại thành. Mười ngàn năm, hắn có một ngàn năm để thu thập cùng tu luyện, sau ngàn năm sẽ chết dần chết mòn đấy... Đúng là nhiệm vụ ép phải chết!
Thế nhưng, ban thưởng cũng thật vô cùng khổng lồ. Thu thập thành công một chủng, có thể trực tiếp nhận ban thưởng thiên cấp, kinh nghiệm, kim trị như biển, chưa kể vô số thứ đi kèm, hắn nhìm mà nước dãi chảy xuống không thôi.
“Hệ thống. Ta vừa rồi thu thập được Tà Thần Nhãn, xem như hoàn thành một nhiệm vụ thu thập chứ hả. Mau ban thưởng.”
Hàn Thiên nghĩ tới cái ban thưởng kia, không khỏi một trận thư sướng, từng đó kinh nghiệm cùng kim trị, sẽ là tài phú cỡ nào, trực tiếp mua sạch thương thành cho xong. Hơn nữa cũng thăng cấp tới không biết là cái dạng gì nữa. Thế nhưng hệ thống lập tức dội cho hắn một gáo nước lạnh.
“Đinh! Nhiệm vụ pháp bảo công năng kết thúc, hợp thành thành công Tà Thần Nhãn, sau đó mới ban bố nhiệm vụ Thập Tuyệt. Từ đó xem như ký chủ chưa xác nhận nhiệm vụ, không đạt yêu cầu nhận thưởng.”
Hàn Thiên nghe thế thì hai mắt nổi xung, tâm thần lập tức chửi ầm lên.
“Mẹ nhà ngươi. Trong mô tả cũng không có quy định thu thập trước hay sau, mau ban thưởng!”
“Đinh! Trong mô tả cũng không có quy định thu thập trước được thưởng như thu thập sau, không đạt yêu cầu nhận thưởng!”
Hàn Thiên càng nghe càng thấy vô lý, lập tức chửi tiếp.
“Mẹ nhà ngươi, đừng có già mồm, không được thưởng tương đương thì thưởng một phần. Mau ban thưởng.”
“Đinh! Ký chủ đừng già mồm...”
“Mẹ nhà ngươi...”
...
Đoạn đường từ sau hòn non bộ tới trước Ngự Thiện Phòng tưởng như chỉ có mấy trăm bước, thế nhưng đối với Hàn Thiên lại là dài ngàn vạn bước đấu trí, đe doạ, thuyết phục, chửi rủa, cãi cọ. Cho đến cuối cùng, mới có thể khuất phục được cái hệ thống chết tiệt kia.
“Đinh! Ban thưởng 10.000 kim trị!”
Hệ thống nghe hắn lải nhải thật có chút không chịu được, cuối cùng buộc phải phun ra 10.000 kim trị tiền bịt mồm. Mà Hàn Thiên tuy còn ấm ức thế nhưng cũng biết không thể nào đòi hỏi thêm được nữa, hệ thống chết tiệt kia đã ẩn đi đâu mất rồi, có gọi thế nào cũng không chịu trả lời, hắn đành phải hậm hực chấp nhận khoản ban thưởng ít ỏi này, nhanh chóng tới Ngự Thiện Phòng.
Ngự Thiện Phòng vô cùng rộng lớn, chia thành mấy gian, mỗi gian lại chia ba buồng là buồng trong, buồng giữa và buồng ngoài. Buồng trong chính là nơi các đầu bếp chế biến món ăn, mùi hương bốc lên ngào ngạt, vô cùng kích thích vị giác. Buồng giữa là buồng thử độc, có mấy tên thái y đứng sẵn, dùng ngân châm kiểm tra từng món, nếu món ăn đạt chuẩn sẽ được niêm phong, để cho thái giám cung nữ mang về tẩm cung từng phi tần một. Buồng ngoài chính là nơi Hàn Thiên đang đứng, hạ nhân đứng hàng, chờ tới lượt.
Mà lầu trên, chính là nơi để các phi tần có nhã hứng dùng bữa ở lại, được xem đầu bếp trực tiếp biểu diễn kỹ thuật nấu nướng.
Hàn Thiên đưa mắt nhìn thực đơn, có cả ngàn món ăn, đọc mà hoa mắt. Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, bèn lựa chọn mười mấy món trong đó, ghi trên tờ giấy, sau đó tâu lên trên, đứng một bên chờ đợi.
- A. Đây không phải tiểu thái giám của Triệu quý phi sao?
Hàn Thiên còn đang kiểm tra một chút thần thông vừa đạt tới tay, bên tai bất chợt nghe tới một khoả âm thanh vừa chanh chua vừa khiêu khích. Hắn không khỏi định thần nhìn lại, thì ra là Tống quý phi, người luôn đối địch với Triệu Nghiên Dương.
Nữ nhân này hôm nay mặc một bộ cung trang màu đỏ rực, cổ áo xẻ sâu tận bụng, gần như phô bày hoàn toàn bầu ngực sữa cùng thân hình lồi lõm tràn đầy ý vị. Kết hợp với đuôi mày treo nét lẳng lơ kia, quả thực là câu dẫn thúc giục đám nam nhân, mau mau cùng tới, đè nàng ta ra mà chà đạp làm tình.
Hàn Thiên khẽ liếc nàng ta một cái, nguyên khí vừa động, trong mắt một mảnh khói xanh lưu động nhẹ nhàng, Tà Thần Nhãn âm thần vận dụng. Hắn cũng khẽ cúi người hèn mọn mà kêu lên.
- Tham kiến quý phi.
Tống quý phi vừa bị hắn nhìn lướt qua một cái, cả thân thể liền cảm giác không được tự nhiên. Cái cảm giác không được tự nhiên này càng lúc càng lớn, không khỏi để cho nàng khó chịu, đưa mắt nhìn quanh. Thế nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn tới liền lập tức làm cho nàng vô cùng hoảng sợ.
Quần áo trên thân thể của nàng, không ngờ, không ngờ phút giây trước còn nguyên, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Thân thể căng mọng nõn nà toàn bộ lộ ra, trần truồng phơi bày dưới con mắt mấy trăm người ở đây.
Nhất là bên dưới huyệt hoa đẫm nước có đang cắm một cây đèn cầy, là vật thầm kín tự thoả mãn của nàng lúc ra khỏi tẩm cung, cũng theo đó mà lộ ra toàn bộ. Bên trên dính đẫm dâm thuỷ, ướt át khiêu gợi, dâm dục thô bỉ, quả thực là dâm đãng.
- Á á á á...
Tống quý phi thét lên một tiếng chói tai, một tay che ngực một tay che hạ bộ mau chóng lui lại, đẩy ngã mấy mấy hạ nhân đang đứng, còn giật phắt lấy y phục của một cung nữ bên cạnh mà vội che cơ thể. Thế nhưng, cái gì cũng không có phát sinh, đến khi nàng nhìn lại, trên thân vẫn là bộ cung trang màu đỏ hở hang, cây đèn cầy trong huyệt hoa vẫn được che kín, hoàn toàn không có một điểm lộ ra.
- Đây... Đây... Đây rốt cuộc là sao.
Tống quý phi khuôn mặt vừa hoảng sợ vừa xấu hổ. Trước mắt bao nhiêu người lại đột nhiên phát điên như vậy, quả thực là vô cùng mất mặt. Hạ nhân thì cũng thôi đi, không kẻ nào dám cười cợt. Thế nhưng xa xa có vài phi tần đang hướng về phía này chỉ chỏ bàn tán, chế nhạo cùng thái độ, so với cảm giác bị lột trần vừa rồi, nhục nhã không không khác gì cả.
Hàn Thiên thì cười khoái trá trong lòng. Tà Thần Nhãn này cũng thật là thần kỳ, mới chỉ là tầng thứ nhất Thiên Xu cảnh thôi mà đã có diệu dụng thôi miên thần kỳ như vậy, quả thực so với gián điệp vệ tinh thì lợi hại hơn gấp cả ngàn lần. Tràng cảnh vừa rồi, hắn đương nhiên chụp được, chính là vì hắn nhìn xuyên qua được lớp y phục của Tống Tịnh Kỳ, mới có thể đưa nàng vào ảo cảnh kia chân thật đến thế. Về phần mấy hình ảnh này sau này làm gì, đương nhiên sẽ có lúc dùng tới.
Cả cung nữ bị lột quần áo kia, thât hình thật lồi lõm ý vị, sau này cũng phải tìm cách thu vào dưới háng.
- Ngươi. Là ngươi. Tên nô tài chết tiệt. Mau quỳ xuống nhận tội cho ta.
Tống quý phi hai mắt bốc hoả, tất cả mọi tội lỗi đều quy lên đầu Hàn Thiên, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn mà quát mắng.
- Mau quỳ xuống! Người đâu, bắt kẻ này lại!
Hàn Thiên sắc mặt khẽ biến, trong lòng vô cùng tức giận, xú nữ nhân này, thật âm độc.
Nếu để hắn có cơ hội, chắc chắn sẽ khiến cho nàng ta bị chà đạp giữa muôn vạn người, cho nàng ta hưởng thụ đủ cảm giác vừa rồi.
Thế nhưng bây giờ làm sao để thoát khốn, mới là đau đầu a. Nàng là phi tần của hoàng đế, thân phận có bao nhiêu cao thượng, muốn Hàn Thiên chết thì hắn chắc chắn phải chết
“Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến: Chà đạp Tống Tịnh Kỳ. Nhiệm vụ tường trình: Khiến Tống Tịnh Kỳ bị chà đạp trước vạn người! Nhiệm vụ ban thưởng Exp 500.000, Kim trị 20.000, Rút thưởng ngẫu nhiên 01 lần, pháp bảo “Khốn Nhân Ngẫu” 01 kiện. Nhiệm vụ thất bại giảm 3 cấp!”